12 Độ Ngọt
-
C20: Bia thì vị đắng nhưng người ủ bia lại rất ngọt
“Học trưởng, có chuyện gì vậy ạ?” Chân Điềm vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Trần Tuý nói: “Không có gì, chỉ là hỏi xem em về chưa thôi.”
“Em mới về, nghĩ anh đang ngủ nên chưa gọi cho anh.”
Trần Tuý cười một tiếng, rồi nói với cô: “Anh phải dậy rồi, nếu ngủ nữa thì tối sẽ không ngủ được.”
“Ừ, cũng đúng ha. Hôm nay anh Đặng trông rất có tinh thần, anh không cần lo đâu.”
Trần Tuý gọi cuộc điện thoại này, không phải với mục đích hỏi tinh thần Đặng Lệ Dương ra sao. Nhưng anh không muốn phá vỡ, thuận theo Chân Điềm đáp một tiếng “Ừ” rồi hỏi, “Em đang làm gì vậy?”
“Đang ở nhà giúp mẹ phơi chăn.” Chân Điềm nói, “Mẹ em cũng biết chuyện trên Weibo, vừa rồi còn nói đến anh đó.”
“Ồ? Nói anh cái gì thế?” Trần Tuý tò mò.
Chân Điềm nhớ tới ánh mắt khinh thường của bà Vương Thục Trân, cô khịt mũi: “Nói là không biết con gái nhà ai có bản lĩnh đưa anh về nhà gặp mẹ vợ.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Tuý cười thành tiếng, tiếng cười đầy êm tai lại quyến rũ, Chân Điềm nghe tiếng cười của anh thì tim càng đập nhanh hơn.
“Đúng rồi, lần trước anh nói ký tên cho dì nhưng rồi cũng quên mất.”
Chân Điềm vội vàng nói: “Không sao, về sau còn nhiều cơ hội mà.”
“Chân Điềm! Kêu con làm chút chuyện mà kiếm cớ chuồn đi rồi à? Chạy đi đâu nghe điện thoại thế?” Giọng nói tức giận của bà Vương Thục Trân truyền qua điện thoại vào tai Trần Tuý, anh cười nói với Chân Điềm: “Vậy em đi giúp dì phơi chăn trước đi, chúng ta nói chuyện sau.”
“Vâng.” Chân Điềm cúp máy, cất điện thoại vào túi rồi mở cửa đi ra ngoài.
Hai ngày sau khi lên hot search trên Weibo, Trần Tuý tưởng rằng các cô gái nhỏ sẽ hết hứng, nhưng sự nhiệt tình của họ còn kéo dài hơn như Trần Tuý tưởng tượng. Hôm nay lúc anh lái xe đi, phía dưới lầu vẫn có người ngồi đợi.
Điều này khiến anh khá là bực bội, anh ngủ thêm một lát, sau đó dậy đi tắm, thay bộ quần áo khác rồi lái xe đến đường Thanh Nam.
Lúc anh đến quán bia của Chân Điềm thì vẫn chưa tới bốn giờ rưỡi. Trước cửa quán còn treo một tấm biển ghi ‘Chưa mở cửa’, nhưng Trần Tuý vẫn mở cửa bước vào.Chân Điềm đang chuẩn bị bia ở quầy bar, nghe thấy tiếng chuông thì lập tức quay đầu nhìn lại. Trần Tuý nở nụ cười, đi tới gần chỗ cô rồi ngồi xuống: “Anh đến đây có sớm quá không?”
Chân Điềm hơi kinh ngạc nhìn anh, lắc đầu nói: “Không, không có, nhưng sao tự dưng anh lại đến đây vậy?”
Trần Tuý nói: “Tâm trạng có chút phiền nên đến đây uống một ly.”
Chân Điềm đoán là do chuyện hot search trên Weibo, cô dừng tay, hỏi anh: “Bọn họ còn ngồi đợi dưới lầu đài truyền hình không ạ?”
“Ừ còn.” Trần Tuý đáp, “Anh chỉ là một MC tin tức, không phải là một người nổi tiếng, bỗng dưng xuất hiện nhiều fan như vậy khiến anh không biết phải làm sao.”
Mặc dù nhờ những fan hâm mộ này mới thu hút được nhiều lượt xem nhưng anh ấy cũng cảm thấy cuộc sống riêng tư của mình đã bị xâm phạm.
Chân Điềm suy nghĩ một chút rồi cười với Trần Tuý: “Học trưởng, gần đây em có ủ được một loại bia mới, anh có muốn nếm thử không?”
“Được.” Trần Tuý có chút mong đợi gật đầu.
Chân Điềm cầm một chiếc ly tulip rồi đi rót bia cho Trần Tuý, anh nhìn cô đặt ly bia lên quầy bar thì trầm ngâm nghiên cứu: “Đây là bia Turbid IPA sao?”
“Đúng vậy.” Chân Điềm đẩy ly đến trước mặt anh, chất lỏng màu vàng cam đục trông không giống bia mà lại như một ly nước cam hơn. “Ly bia này có tên là ‘thiên đường cuồng nhiệt’, anh có thể thử xem.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bọt bia dần tan đi, Trần Tuý đưa ly bia lên chóp mũi, anh ngửi thấy một mùi trái cây nồng nàn: “Mùi thơm rất nồng, em dùng hoa bia kiểu Mỹ à?”
“Vâng, hoa bia Mỹ mang đậm hương vị trái cây nhiệt đới, giai đoạn sau em cho nhiều hoa bia Tây Chu vào, nó đậm đà, không bó buộc theo hương vị trái cây, hẳn là rất phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc.”
Trần Tuý mỉm cười, bởi vì nhiệt độ trong lòng bàn tay anh nên nhiệt độ của bia từ từ tăng lên, và hương trái cây nồng đậm lúc ban đầu dần chuyển thành hương hoa sảng khoái.
Anh cầm ly bia lên, ngửa đầu uống một ngụm.
Chân Điềm thấy anh nuốt xuống thì nóng lòng hỏi: “Thế nào?”
Trần Tuý đặt ly xuống, gật đầu nói: “Chỉ nhấp một ngụm là có thể cảm nhận trọn vẹn hương vị cam quýt, còn có hương vị của xoài và đào. Mặc dù vị đắng cũng rất nặng nhưng cũng rất ôn hoà, hơn nữa còn cân bằng với hương trái cây, ly bia này rất tuyệt.”
Chân Điềm được anh khen ngợi thì cảm thấy lâng lâng, “Em cũng thấy không tồi, lúc nãy em còn lo anh sẽ cho rằng nó quá đắng.”
Trần Tuý nhìn cô, khóe miệng chậm rãi cong lên, giống như hoa nở chậm rãi đầu xuân: “Tuy bia đắng, nhưng người ủ bia lại rất ngọt.”
Trái tim của Chân Điềm như bị câu nói này thiêu đốt thành pháo hoa.
Trần Tuý lặng lẽ nhìn vành tai cô dần đỏ lên, tâm trạng cũng hết lo lắng, trở nên vui vẻ như trước.
Anh nhớ vào năm lớp mười hai đó, anh đã nhận lời phỏng vấn của Chân Điềm với điều kiện là một nụ hôn của cô.
Lúc đó tai cô cũng đỏ như bây giờ, trông rất đáng yêu.
Mặc dù câu này anh đùa Chân Điềm, nhưng khi nhìn thấy cô nhắm mắt thì trong một phút thoáng qua, anh muốn hôn cô một cái.
“Khụ khụ, gì chứ…” Chân Điềm giả vờ như không nghe thấy Trần Tuý nói gì, cô cúi đầu ho khan hai lần để che dấu, cuối cùng mới sực nhớ ra cô định nói gì, “Trước đây anh đã từng uống bia Turbid IPA chưa?”
“Ừ, từng uống một chút.”
Chân Điềm nói: “Đặc điểm của IPA chính là bia trong suốt, cho đến nay các nhà nấu bia cũng đã thử các công thức khác nhau để có được loại bia trong hơn. Nhưng cũng có vài người đã làm ngược lại, ủ ra loại IPA có màu đục để bán, và đã thành công rực rỡ. Giống vậy còn có bia Stout được công chúng công nhận là bia đen, nhưng cũng có những nhà ủ bia đã chế ra Stout màu trắng. Thợ ủ bia trước nay chưa từng ngừng cải tiến, từ đẳng cấp cao nhất cho đến một đẳng cấp cao hơn nữa.”
Trần Tuý nhìn cô một cái, sau đó thấp giọng cười hỏi cô: “Em muốn nói gì?”
“… Ặc.” Chân Điềm lắc đầu, lúc này cô mới cảm thấy bà Vương Thục Trân thường mắng đúng, ngoại trừ bia ra thì cái gì cô cũng không biết, “Em không hiểu đạo lý gì nên chỉ có thể dùng bia làm ví dụ, lúc bia đục IPA vừa mới ra mắt, nó đã nhận rất nhiều lời chỉ trích, thế nhưng ý tưởng táo bạo này cũng đã thành công. IPA có thể đục, thì tại sao anh không thể có người hâm mộ chứ? Dù sao anh ưu tú như thế mà! Có thể bây giờ anh chưa quá quen, nhưng chúng ta có thể xem đây là một nỗ lực mới trong cuộc sống, biết đâu sẽ có được thành quả bất ngờ thì sao?”
Trần Tuý nghe Chân Điềm nói xong, uống một ngụm bia: “Anh lại cảm thấy, từ nhỏ em đã biết nói đạo lý rồi.”
“…Vậy sao, haha.” Giống như lúc trước cô quấn lấy anh yêu cầu anh nhận lời phỏng vấn, cô cũng nói không ít.
“Tóm lại chuyện này, em nghĩ chúng ta không cần nghĩ xấu nó, mà thực ra cũng không phải không thể giao tiếp với người hâm mộ. Đúng rồi, anh không phải cũng có Weibo sao, bây giờ nhiều người đang chú ý đến anh. Nếu anh không thích bọn họ đến đài truyền hình ngồi đợi thì có thể nói một chút, không chừng bọn họ sẽ nghe theo.
Weibo của Trần Tuý được đăng trên Weibo chính thức của ABA, mấy cô gái hâm mộ không tìm được Weibo của anh nên đã vào Weibo ABA, rồi thật sự tìm được. Chỉ sau một đêm, Weibo của Trần Tuý đã tăng lên rất nhiều người theo dõi, nhưng mà trước giờ anh không đăng tin tức cá nhân của mình lên Weibo nên họ cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị, vì thế họ chỉ còn cách tiếp tục xem tin tức cùng phim tài liệu mà Trần Tuý lồng tiếng.
Trần Tuý cân nhắc một lúc rồi quyết định áp dụng ý kiến của Chân Điềm, tránh né hoài cũng không phải là biện pháp nên có lẽ anh sẽ thử giao tiếp với họ, “Tối về anh sẽ đăng Weibo.”
“Được, lúc đó em sẽ chuyển tiếp!”
Trần Tuý nghe thế thì tò mò nhìn cô, “Tài khoản Weibo của em tên là gì? Cũng là “Ngọt nhất thôn” à?”
“…Vâng.”
Trần Tuý cười, nâng ly uống xong rồi nhìn Chân Điềm nói: “Trò chuyện với em xong anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tiếc là anh không thể mang bia này về nhà uống.”
Chân Điềm nói: “Có thể ạ!”
Trần Tuý hơi kinh ngạc: “Lần trước Đặng Lệ Dương muốn mua bia em ủ, em nói không được mà?”
“Đúng vậy, không bán, nhưng em có thể lấy thân phận một người bạn tặng cho anh mà.”
Trần Tuý sửng sốt, sau đó lại bật cười. Nếu Đặng Lệ Dương biết thì chắc cậu ta sẽ lại nổi điên, nên chắc anh sẽ không nói cho cậu ta biết mà chỉ ở nhà lặng lẽ uống thôi.
Chân Điềm dùng một chai bia chuyên dụng rồi rót bia vào cho Trần Tuý, đóng nắp kỹ lưỡng rồi đưa cho anh. Trần Tuý nhận lấy, nói với Chân Điềm: “Vậy thì anh về đây.”
“Sớm vậy ạ? Anh không ăn chút gì sao?”
“Không đâu, hôm nay là thứ Sáu, Trần Nhất Nhiên tan học sớm hơn thường lệ, anh vẫn nên về nhà ăn thôi.” Anh nói rồi liếc nhìn Chân Điềm, “Lần sau chúng ta dẫn theo Trần Nhất Nhiên đi ăn nhé?”
“Vâng, cũng đã lâu rồi không gặp, em rất nhớ thằng bé.” Chân Điềm đồng ý.
“Cứ quyết định vậy đi, Trần Nhất Nhiên biết chắc chắn sẽ rất vui.” Trần Tuý không chắc Trần Nhất Nhiên sẽ vui hay không, nhưng dù sao thì anh rất vui, “Cảm ơn bia của em.”
“Không có gì, anh nhớ gọi lái xe chứ đừng tự lái.”
“Ừ.” Trần Tuý cười với cô rồi rời đi với chai bia cô tặng trên tay.
Trần Nhất Nhiên về nhưng thấy Trần Tuý không ở nhà nên cậu đã ngửi thấy mùi khác lạ. Khi thấy Trần Tuý mang bia trở về thì cậu biết rằng mình đã đúng.
“Cậu lại đi tìm chị Chân Điềm à?” Trần Nhất Nhiên khoanh tay trước ngực, như thể cậu mới là người lớn trong nhà này, “Cậu không rõ tình hình của mình bây giờ sao? Ngay cả bạn học của con cũng biết Weibo của cậu đó, thế mà cậu vẫn nhàn nhã đi ra ngoài? Một chút ý thức nguy cơ cũng không có!”
Trần Tuý mang dép lê đi vào, sau đó cất bia vào tủ: “Nếu như con nói, ABA mới là nơi nguy hiểm nhất, bắt đầu từ ngày mai cậu không đi làm nữa.”
“Cậu cãi chày cãi cối đó! Đi làm không đi mà được ạ? Còn uống bia không đi cũng chả sao!”
Trần Tuý nói: “Cậu không đi uống bia.”
Trần Nhất Nhiên nghẹn họng một lát, cậu hiểu rồi, chắc là đi gặp người ta.
Cậu ra vẻ người lớn, lạnh lùng ‘hừm’ một tiếng, “Trông cậu ân cần thế, vậy có tiến triển gì chưa ạ? Đã theo đuổi được chị Chân Điềm chưa?”
Trần Tuý đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn cậu nói: “Cậu hẹn cô ấy lần sau đưa con cùng đi ăn cơm.”
“Con ạ?” Trần Nhất Nhiên khá ngạc nhiên, lúc nghe Trần Tuý nói vậy, trong mắt cậu ánh lên niềm vui, nhưng ngay sau đó cậu lại trở nên nghiêm túc, “Thôi, con không đi làm kỳ đà cản mũi đâu. Cậu phải thể hiện tốt một chút, bắt được chị Chân Điềm càng sớm càng tốt.
Thân thiết như vậy à? Luôn mồm chị Chân Điềm chị Chân Điềm? Trần Tuý cười nói với cậu: “Đã đồng ý đưa con đi rồi thì nhất định phải dẫn con đi, không thì cậu thành kẻ mất uy tín sao? Chuyện người lớn con không cần lo, đưa con ra ngoài chơi mới là chuyện chính.”
Trần Nhất Nhiên rõ ràng đã động lòng, nhưng lại giả bộ dè dặt nhăn nhó, một hồi lâu mới hỏi: “Cậu thật sự muốn dẫn con đi cùng ạ?”
“Điều kiện tiên quyết là con phải làm xong bài về nhà.”
“Con nợ bài tập khi nào vậy nhỉ? Cậu đi nấu cơm đi, con sẽ làm bài tập ngay!”. Đọc 𝒕hê𝙢 𝒏hiề𝘶 𝒕r𝘶yệ𝒏 ở ﹎ 𝒕 r 𝘶 𝙢 𝒕 r 𝘶 y e 𝒏.ⅴ𝒏 ﹎
Trần Tuý nhìn Trần Nhất Nhiên ba chân bốn cẳng chạy về phòng làm bài tập thì âm thầm cười, nhưng anh không nói là cuối tuần này sẽ dẫn thằng bé ra ngoài chơi.
Trần Nhất Nhiên chưa bao giờ tích cực làm bài tập như hôm nay, ăn xong cũng không nháo nhào muốn chơi trò chơi mà đóng cửa lại tiếp tục học bài. Trần Tuý rửa bát rồi trở về phòng, mở máy tính lên Weibo.
Weibo của anh có hàng trăm nghìn người hâm mộ, có vẻ khác với “vài người hâm mộ” mà Chân Điềm đã nói…
Anh nhìn số lượng người hâm mộ vẫn đang tăng lên, sau đó đăng bài Weibo đầu tiên của mình kể từ khi nổi tiếng.
ABA Trần Tuý: Xin chào mọi người, tôi là Trần Tuý. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và yêu mến tôi. ABA là nơi tôi làm việc, tôi hy vọng mọi người có thể theo dõi tôi trên ti vi, đừng chạy đến đài truyền hình, vì điều này sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của tôi và đồng nghiệp, cảm ơn mọi người đã hợp tác.
Chân Điềm cài đặt thông báo đối với Weibo của Trần Tuý, ngay khi anh vừa đăng thì cô đã nhận được tin tức. Cô vội vàng mở Weibo ra xem Trần Tuý đăng gì, nhưng đọc xong, Chân Điềm lại im lặng năm giây.
Học trưởng à, kiểu văn phong lạnh lùng gì thế này! Nếu cô là một người theo đuổi người nổi tiếng thì trái tim cô đã tan nát rồi!
Bây giờ Trần Tuý thật sự nổi tiếng, Chân Điềm nghe được âm thanh đặc biệt thì lập tức ấn vào, bên trong đã có hơn một trăm cái bình luận.
“Ahhhh, nhìn xem tôi lướt tới cái gì này!”
“Tuý Tuý đăng Weibo! Rốt cuộc anh có thấy bọn em không!”
“Sao mấy người lại chạy đến đài truyền hình chứ! Các người đuổi theo thần tượng của mình còn chưa đủ à? Buông tha cho Trần Tuý đi, để một mình tôi tới là được rồi.”
“Tuý Tuý à, mama yêu con! Con đẹp trai, nói cái gì cũng đúng!”
Chân Điềm: “…”
Những cô gái theo đuổi này cũng quá vô nguyên tắc rồi!
Nhưng mà bài Weibo này của Trần Tuý đã tạo ra tác dụng không tưởng, những người hâm mộ của anh nhận ra bây giờ họ quá vô tổ chức và kỷ luật, đã trở thành người hâm mộ của Trần Tuý thì cũng phải đi theo quy tắc quản lý đó.
Qua một đêm, fanclub của Trần Tuý, siêu thoại và post bar đều được thành lập, vững chắc như một đội quân chính quy.
Sau khi các tổ chức này được thành lập, mệnh lệnh đầu tiên được ban hành chính là bọn họ không được phép cắm ở tòa nhà ABA nữa!
Trần Tuý nói: “Không có gì, chỉ là hỏi xem em về chưa thôi.”
“Em mới về, nghĩ anh đang ngủ nên chưa gọi cho anh.”
Trần Tuý cười một tiếng, rồi nói với cô: “Anh phải dậy rồi, nếu ngủ nữa thì tối sẽ không ngủ được.”
“Ừ, cũng đúng ha. Hôm nay anh Đặng trông rất có tinh thần, anh không cần lo đâu.”
Trần Tuý gọi cuộc điện thoại này, không phải với mục đích hỏi tinh thần Đặng Lệ Dương ra sao. Nhưng anh không muốn phá vỡ, thuận theo Chân Điềm đáp một tiếng “Ừ” rồi hỏi, “Em đang làm gì vậy?”
“Đang ở nhà giúp mẹ phơi chăn.” Chân Điềm nói, “Mẹ em cũng biết chuyện trên Weibo, vừa rồi còn nói đến anh đó.”
“Ồ? Nói anh cái gì thế?” Trần Tuý tò mò.
Chân Điềm nhớ tới ánh mắt khinh thường của bà Vương Thục Trân, cô khịt mũi: “Nói là không biết con gái nhà ai có bản lĩnh đưa anh về nhà gặp mẹ vợ.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Tuý cười thành tiếng, tiếng cười đầy êm tai lại quyến rũ, Chân Điềm nghe tiếng cười của anh thì tim càng đập nhanh hơn.
“Đúng rồi, lần trước anh nói ký tên cho dì nhưng rồi cũng quên mất.”
Chân Điềm vội vàng nói: “Không sao, về sau còn nhiều cơ hội mà.”
“Chân Điềm! Kêu con làm chút chuyện mà kiếm cớ chuồn đi rồi à? Chạy đi đâu nghe điện thoại thế?” Giọng nói tức giận của bà Vương Thục Trân truyền qua điện thoại vào tai Trần Tuý, anh cười nói với Chân Điềm: “Vậy em đi giúp dì phơi chăn trước đi, chúng ta nói chuyện sau.”
“Vâng.” Chân Điềm cúp máy, cất điện thoại vào túi rồi mở cửa đi ra ngoài.
Hai ngày sau khi lên hot search trên Weibo, Trần Tuý tưởng rằng các cô gái nhỏ sẽ hết hứng, nhưng sự nhiệt tình của họ còn kéo dài hơn như Trần Tuý tưởng tượng. Hôm nay lúc anh lái xe đi, phía dưới lầu vẫn có người ngồi đợi.
Điều này khiến anh khá là bực bội, anh ngủ thêm một lát, sau đó dậy đi tắm, thay bộ quần áo khác rồi lái xe đến đường Thanh Nam.
Lúc anh đến quán bia của Chân Điềm thì vẫn chưa tới bốn giờ rưỡi. Trước cửa quán còn treo một tấm biển ghi ‘Chưa mở cửa’, nhưng Trần Tuý vẫn mở cửa bước vào.Chân Điềm đang chuẩn bị bia ở quầy bar, nghe thấy tiếng chuông thì lập tức quay đầu nhìn lại. Trần Tuý nở nụ cười, đi tới gần chỗ cô rồi ngồi xuống: “Anh đến đây có sớm quá không?”
Chân Điềm hơi kinh ngạc nhìn anh, lắc đầu nói: “Không, không có, nhưng sao tự dưng anh lại đến đây vậy?”
Trần Tuý nói: “Tâm trạng có chút phiền nên đến đây uống một ly.”
Chân Điềm đoán là do chuyện hot search trên Weibo, cô dừng tay, hỏi anh: “Bọn họ còn ngồi đợi dưới lầu đài truyền hình không ạ?”
“Ừ còn.” Trần Tuý đáp, “Anh chỉ là một MC tin tức, không phải là một người nổi tiếng, bỗng dưng xuất hiện nhiều fan như vậy khiến anh không biết phải làm sao.”
Mặc dù nhờ những fan hâm mộ này mới thu hút được nhiều lượt xem nhưng anh ấy cũng cảm thấy cuộc sống riêng tư của mình đã bị xâm phạm.
Chân Điềm suy nghĩ một chút rồi cười với Trần Tuý: “Học trưởng, gần đây em có ủ được một loại bia mới, anh có muốn nếm thử không?”
“Được.” Trần Tuý có chút mong đợi gật đầu.
Chân Điềm cầm một chiếc ly tulip rồi đi rót bia cho Trần Tuý, anh nhìn cô đặt ly bia lên quầy bar thì trầm ngâm nghiên cứu: “Đây là bia Turbid IPA sao?”
“Đúng vậy.” Chân Điềm đẩy ly đến trước mặt anh, chất lỏng màu vàng cam đục trông không giống bia mà lại như một ly nước cam hơn. “Ly bia này có tên là ‘thiên đường cuồng nhiệt’, anh có thể thử xem.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bọt bia dần tan đi, Trần Tuý đưa ly bia lên chóp mũi, anh ngửi thấy một mùi trái cây nồng nàn: “Mùi thơm rất nồng, em dùng hoa bia kiểu Mỹ à?”
“Vâng, hoa bia Mỹ mang đậm hương vị trái cây nhiệt đới, giai đoạn sau em cho nhiều hoa bia Tây Chu vào, nó đậm đà, không bó buộc theo hương vị trái cây, hẳn là rất phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc.”
Trần Tuý mỉm cười, bởi vì nhiệt độ trong lòng bàn tay anh nên nhiệt độ của bia từ từ tăng lên, và hương trái cây nồng đậm lúc ban đầu dần chuyển thành hương hoa sảng khoái.
Anh cầm ly bia lên, ngửa đầu uống một ngụm.
Chân Điềm thấy anh nuốt xuống thì nóng lòng hỏi: “Thế nào?”
Trần Tuý đặt ly xuống, gật đầu nói: “Chỉ nhấp một ngụm là có thể cảm nhận trọn vẹn hương vị cam quýt, còn có hương vị của xoài và đào. Mặc dù vị đắng cũng rất nặng nhưng cũng rất ôn hoà, hơn nữa còn cân bằng với hương trái cây, ly bia này rất tuyệt.”
Chân Điềm được anh khen ngợi thì cảm thấy lâng lâng, “Em cũng thấy không tồi, lúc nãy em còn lo anh sẽ cho rằng nó quá đắng.”
Trần Tuý nhìn cô, khóe miệng chậm rãi cong lên, giống như hoa nở chậm rãi đầu xuân: “Tuy bia đắng, nhưng người ủ bia lại rất ngọt.”
Trái tim của Chân Điềm như bị câu nói này thiêu đốt thành pháo hoa.
Trần Tuý lặng lẽ nhìn vành tai cô dần đỏ lên, tâm trạng cũng hết lo lắng, trở nên vui vẻ như trước.
Anh nhớ vào năm lớp mười hai đó, anh đã nhận lời phỏng vấn của Chân Điềm với điều kiện là một nụ hôn của cô.
Lúc đó tai cô cũng đỏ như bây giờ, trông rất đáng yêu.
Mặc dù câu này anh đùa Chân Điềm, nhưng khi nhìn thấy cô nhắm mắt thì trong một phút thoáng qua, anh muốn hôn cô một cái.
“Khụ khụ, gì chứ…” Chân Điềm giả vờ như không nghe thấy Trần Tuý nói gì, cô cúi đầu ho khan hai lần để che dấu, cuối cùng mới sực nhớ ra cô định nói gì, “Trước đây anh đã từng uống bia Turbid IPA chưa?”
“Ừ, từng uống một chút.”
Chân Điềm nói: “Đặc điểm của IPA chính là bia trong suốt, cho đến nay các nhà nấu bia cũng đã thử các công thức khác nhau để có được loại bia trong hơn. Nhưng cũng có vài người đã làm ngược lại, ủ ra loại IPA có màu đục để bán, và đã thành công rực rỡ. Giống vậy còn có bia Stout được công chúng công nhận là bia đen, nhưng cũng có những nhà ủ bia đã chế ra Stout màu trắng. Thợ ủ bia trước nay chưa từng ngừng cải tiến, từ đẳng cấp cao nhất cho đến một đẳng cấp cao hơn nữa.”
Trần Tuý nhìn cô một cái, sau đó thấp giọng cười hỏi cô: “Em muốn nói gì?”
“… Ặc.” Chân Điềm lắc đầu, lúc này cô mới cảm thấy bà Vương Thục Trân thường mắng đúng, ngoại trừ bia ra thì cái gì cô cũng không biết, “Em không hiểu đạo lý gì nên chỉ có thể dùng bia làm ví dụ, lúc bia đục IPA vừa mới ra mắt, nó đã nhận rất nhiều lời chỉ trích, thế nhưng ý tưởng táo bạo này cũng đã thành công. IPA có thể đục, thì tại sao anh không thể có người hâm mộ chứ? Dù sao anh ưu tú như thế mà! Có thể bây giờ anh chưa quá quen, nhưng chúng ta có thể xem đây là một nỗ lực mới trong cuộc sống, biết đâu sẽ có được thành quả bất ngờ thì sao?”
Trần Tuý nghe Chân Điềm nói xong, uống một ngụm bia: “Anh lại cảm thấy, từ nhỏ em đã biết nói đạo lý rồi.”
“…Vậy sao, haha.” Giống như lúc trước cô quấn lấy anh yêu cầu anh nhận lời phỏng vấn, cô cũng nói không ít.
“Tóm lại chuyện này, em nghĩ chúng ta không cần nghĩ xấu nó, mà thực ra cũng không phải không thể giao tiếp với người hâm mộ. Đúng rồi, anh không phải cũng có Weibo sao, bây giờ nhiều người đang chú ý đến anh. Nếu anh không thích bọn họ đến đài truyền hình ngồi đợi thì có thể nói một chút, không chừng bọn họ sẽ nghe theo.
Weibo của Trần Tuý được đăng trên Weibo chính thức của ABA, mấy cô gái hâm mộ không tìm được Weibo của anh nên đã vào Weibo ABA, rồi thật sự tìm được. Chỉ sau một đêm, Weibo của Trần Tuý đã tăng lên rất nhiều người theo dõi, nhưng mà trước giờ anh không đăng tin tức cá nhân của mình lên Weibo nên họ cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị, vì thế họ chỉ còn cách tiếp tục xem tin tức cùng phim tài liệu mà Trần Tuý lồng tiếng.
Trần Tuý cân nhắc một lúc rồi quyết định áp dụng ý kiến của Chân Điềm, tránh né hoài cũng không phải là biện pháp nên có lẽ anh sẽ thử giao tiếp với họ, “Tối về anh sẽ đăng Weibo.”
“Được, lúc đó em sẽ chuyển tiếp!”
Trần Tuý nghe thế thì tò mò nhìn cô, “Tài khoản Weibo của em tên là gì? Cũng là “Ngọt nhất thôn” à?”
“…Vâng.”
Trần Tuý cười, nâng ly uống xong rồi nhìn Chân Điềm nói: “Trò chuyện với em xong anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tiếc là anh không thể mang bia này về nhà uống.”
Chân Điềm nói: “Có thể ạ!”
Trần Tuý hơi kinh ngạc: “Lần trước Đặng Lệ Dương muốn mua bia em ủ, em nói không được mà?”
“Đúng vậy, không bán, nhưng em có thể lấy thân phận một người bạn tặng cho anh mà.”
Trần Tuý sửng sốt, sau đó lại bật cười. Nếu Đặng Lệ Dương biết thì chắc cậu ta sẽ lại nổi điên, nên chắc anh sẽ không nói cho cậu ta biết mà chỉ ở nhà lặng lẽ uống thôi.
Chân Điềm dùng một chai bia chuyên dụng rồi rót bia vào cho Trần Tuý, đóng nắp kỹ lưỡng rồi đưa cho anh. Trần Tuý nhận lấy, nói với Chân Điềm: “Vậy thì anh về đây.”
“Sớm vậy ạ? Anh không ăn chút gì sao?”
“Không đâu, hôm nay là thứ Sáu, Trần Nhất Nhiên tan học sớm hơn thường lệ, anh vẫn nên về nhà ăn thôi.” Anh nói rồi liếc nhìn Chân Điềm, “Lần sau chúng ta dẫn theo Trần Nhất Nhiên đi ăn nhé?”
“Vâng, cũng đã lâu rồi không gặp, em rất nhớ thằng bé.” Chân Điềm đồng ý.
“Cứ quyết định vậy đi, Trần Nhất Nhiên biết chắc chắn sẽ rất vui.” Trần Tuý không chắc Trần Nhất Nhiên sẽ vui hay không, nhưng dù sao thì anh rất vui, “Cảm ơn bia của em.”
“Không có gì, anh nhớ gọi lái xe chứ đừng tự lái.”
“Ừ.” Trần Tuý cười với cô rồi rời đi với chai bia cô tặng trên tay.
Trần Nhất Nhiên về nhưng thấy Trần Tuý không ở nhà nên cậu đã ngửi thấy mùi khác lạ. Khi thấy Trần Tuý mang bia trở về thì cậu biết rằng mình đã đúng.
“Cậu lại đi tìm chị Chân Điềm à?” Trần Nhất Nhiên khoanh tay trước ngực, như thể cậu mới là người lớn trong nhà này, “Cậu không rõ tình hình của mình bây giờ sao? Ngay cả bạn học của con cũng biết Weibo của cậu đó, thế mà cậu vẫn nhàn nhã đi ra ngoài? Một chút ý thức nguy cơ cũng không có!”
Trần Tuý mang dép lê đi vào, sau đó cất bia vào tủ: “Nếu như con nói, ABA mới là nơi nguy hiểm nhất, bắt đầu từ ngày mai cậu không đi làm nữa.”
“Cậu cãi chày cãi cối đó! Đi làm không đi mà được ạ? Còn uống bia không đi cũng chả sao!”
Trần Tuý nói: “Cậu không đi uống bia.”
Trần Nhất Nhiên nghẹn họng một lát, cậu hiểu rồi, chắc là đi gặp người ta.
Cậu ra vẻ người lớn, lạnh lùng ‘hừm’ một tiếng, “Trông cậu ân cần thế, vậy có tiến triển gì chưa ạ? Đã theo đuổi được chị Chân Điềm chưa?”
Trần Tuý đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn cậu nói: “Cậu hẹn cô ấy lần sau đưa con cùng đi ăn cơm.”
“Con ạ?” Trần Nhất Nhiên khá ngạc nhiên, lúc nghe Trần Tuý nói vậy, trong mắt cậu ánh lên niềm vui, nhưng ngay sau đó cậu lại trở nên nghiêm túc, “Thôi, con không đi làm kỳ đà cản mũi đâu. Cậu phải thể hiện tốt một chút, bắt được chị Chân Điềm càng sớm càng tốt.
Thân thiết như vậy à? Luôn mồm chị Chân Điềm chị Chân Điềm? Trần Tuý cười nói với cậu: “Đã đồng ý đưa con đi rồi thì nhất định phải dẫn con đi, không thì cậu thành kẻ mất uy tín sao? Chuyện người lớn con không cần lo, đưa con ra ngoài chơi mới là chuyện chính.”
Trần Nhất Nhiên rõ ràng đã động lòng, nhưng lại giả bộ dè dặt nhăn nhó, một hồi lâu mới hỏi: “Cậu thật sự muốn dẫn con đi cùng ạ?”
“Điều kiện tiên quyết là con phải làm xong bài về nhà.”
“Con nợ bài tập khi nào vậy nhỉ? Cậu đi nấu cơm đi, con sẽ làm bài tập ngay!”. Đọc 𝒕hê𝙢 𝒏hiề𝘶 𝒕r𝘶yệ𝒏 ở ﹎ 𝒕 r 𝘶 𝙢 𝒕 r 𝘶 y e 𝒏.ⅴ𝒏 ﹎
Trần Tuý nhìn Trần Nhất Nhiên ba chân bốn cẳng chạy về phòng làm bài tập thì âm thầm cười, nhưng anh không nói là cuối tuần này sẽ dẫn thằng bé ra ngoài chơi.
Trần Nhất Nhiên chưa bao giờ tích cực làm bài tập như hôm nay, ăn xong cũng không nháo nhào muốn chơi trò chơi mà đóng cửa lại tiếp tục học bài. Trần Tuý rửa bát rồi trở về phòng, mở máy tính lên Weibo.
Weibo của anh có hàng trăm nghìn người hâm mộ, có vẻ khác với “vài người hâm mộ” mà Chân Điềm đã nói…
Anh nhìn số lượng người hâm mộ vẫn đang tăng lên, sau đó đăng bài Weibo đầu tiên của mình kể từ khi nổi tiếng.
ABA Trần Tuý: Xin chào mọi người, tôi là Trần Tuý. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và yêu mến tôi. ABA là nơi tôi làm việc, tôi hy vọng mọi người có thể theo dõi tôi trên ti vi, đừng chạy đến đài truyền hình, vì điều này sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của tôi và đồng nghiệp, cảm ơn mọi người đã hợp tác.
Chân Điềm cài đặt thông báo đối với Weibo của Trần Tuý, ngay khi anh vừa đăng thì cô đã nhận được tin tức. Cô vội vàng mở Weibo ra xem Trần Tuý đăng gì, nhưng đọc xong, Chân Điềm lại im lặng năm giây.
Học trưởng à, kiểu văn phong lạnh lùng gì thế này! Nếu cô là một người theo đuổi người nổi tiếng thì trái tim cô đã tan nát rồi!
Bây giờ Trần Tuý thật sự nổi tiếng, Chân Điềm nghe được âm thanh đặc biệt thì lập tức ấn vào, bên trong đã có hơn một trăm cái bình luận.
“Ahhhh, nhìn xem tôi lướt tới cái gì này!”
“Tuý Tuý đăng Weibo! Rốt cuộc anh có thấy bọn em không!”
“Sao mấy người lại chạy đến đài truyền hình chứ! Các người đuổi theo thần tượng của mình còn chưa đủ à? Buông tha cho Trần Tuý đi, để một mình tôi tới là được rồi.”
“Tuý Tuý à, mama yêu con! Con đẹp trai, nói cái gì cũng đúng!”
Chân Điềm: “…”
Những cô gái theo đuổi này cũng quá vô nguyên tắc rồi!
Nhưng mà bài Weibo này của Trần Tuý đã tạo ra tác dụng không tưởng, những người hâm mộ của anh nhận ra bây giờ họ quá vô tổ chức và kỷ luật, đã trở thành người hâm mộ của Trần Tuý thì cũng phải đi theo quy tắc quản lý đó.
Qua một đêm, fanclub của Trần Tuý, siêu thoại và post bar đều được thành lập, vững chắc như một đội quân chính quy.
Sau khi các tổ chức này được thành lập, mệnh lệnh đầu tiên được ban hành chính là bọn họ không được phép cắm ở tòa nhà ABA nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook