[12 Chòm Sao] Song Sinh Trả Thù
-
Chương 4: Đến trường mới
Vài ngày sau…
Một chiếc xe ô tô đậu trước cổng chùa. Bước ra là hai con người đã rất đỗi quen thuộc với song Tử.
_ Ba,mẹ - Song Tử tiến đến chỗ ba mẹ cô bé, ôm chầm lấy họ. Cô bé liếc nhìn ra đằng sau. Không có.- Song Ngư không đến sao?
_ À, ừ… Song Ngư bị ốm không đi được.- Mẹ Song Tử ấp úng.
_ Nó bị ốm? Có nặng lắm không ạ? Ba mẹ đã cho nó uống thuốc chưa ạ? Mà nó bị bệnh gì?- Song Tử lo lắng hỏi liên tiếp.
_ Song Ngư chỉ bị cảm nhẹ, sẽ mau khỏi thôi con. Hôm trước, ba mẹ không xuống thăm con được là vì Song Ngư bị ốm. Con không trách ba mẹ chứ???- Ba cô bé hỏi.
_ Dạ… không đâu ạ…- Song Tử buồn bã nói.
“Mình thật là ích kỷ. Song Ngư bị ốm mà mình lại còn trách ba mẹ và nó”
_ Phải rồi, mẹ có mang cho con ít đồ. Con xem thử đi.- Mẹ Song Tử nói rồi đưa ra trước mặt Song Tử một đống túi mà bà cầm trên tay.
_ Con cảm ơn mẹ.- Song Tử nhận lấy mấy chiếc túi nhưng không giở ra xem. Liếc nhìn gương mặt ba mẹ, hình như có cái gì đó không bình thường, cô hỏi:
_ Vẫn còn chuyện khác đúng không ba mẹ?
_ Ừm.- Ba Song Tử gật đầu.- Song Tử này, năm học tới,…ba mẹ sẽ chuyển trường cho con.
_ Tại sao lại thế ạ?- Cô bé hậm hực.
_ Con và Ngư Ngư phải tách nhau một thời gian nên hai đứa không thể gặp nhau….vì vậy….- Mẹ cô bé nói đến đây thì không nói thêm nữa.
Song Tử đã hiểu ý của ba mẹ mình. Gương mặt cô bé thấp thoáng nét buồn. Lẽ ra, cô nên lường trước được việc này….
_ Con biết rồi. Vậy khi nào thì con sẽ nhập học?- Cô hỏi.
_ Ngày 20/8. Hôm đó ba sẽ đưa con đi nhập học. Học phí và đồ dùng học tập cứ để ba mẹ lo. Con hãy yên tâm học hành thật tốt nha.- Ba Song Tử cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rồi lặng lẽ ôm cô vào lòng. Hơn ai hết, ông biết cảm giác của con gái mình bây giờ như thế nào.
Song Tử không nói thêm bất kì lời nào nữa. Chuyện này bây giờ thì có còn quan trọng gì với cô nữa chứ? Học ở đâu mà chẳng như nhau. Ở trường, ngoài Song Ngư ra, có mấy khi cô nói chuyện với người khác? Cô chỉ buồn vì không thể cùng con bé đi học chung nữa mà thôi.
________________________o0o________________________
Nay là ngày mà Song Tử nhập học ở trường mới. Sau khi thay đồng phục của trường vào, cô nhìn lại mình trong gương. Áo sơ mi trắng, váy đen gần tới gối với những sọc kẻ màu đỏ, chiếc khăn quàng thắt lệch ở giữa cổ, đôi giày búp bê màu đen xinh xắn, cùng với mái tóc đen mượt được cột nơ gọn gàng đằng sau. Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu khuôn mặt trắng trẻo của cô hiện hữu một nụ cười. Chỉ có điều nó lại lạnh tanh, không chút cảm xúc.
_ Vậy là xong.- Cô tự nói với mình rồi xách ba lô đi ra ngoài.
Ra đến cổng thì ba cô đã đợi sẵn trong xe. Cô bước lên xe mà không nói thêm lời nào, cứ thế chiếc xe dần lăn bánh. Quang cảnh hai bên đường đã thay đổi rất nhiều. Đơn giản vì đây không phải là con đường trước kia cô tới trường. Nhắm hờ mắt, cô cảm thấy thiếu vắng cái gì đó, ….là tiếng cười nói chí chóe của Song Ngư. Hồi trước đến trường là mỗi lần Song Tử phải bịt tai lại vì quá ồn ào nhưng bây giờ không nghe thấy tiếng nói nó, cô lại cảm thấy không quen.
Mải nghĩ miên man mà cô không để ý đã đến trường. Thì ra là trường White Star. Ngôi trường thật đẹp, trông như một tòa lâu đài thu nhỏ vậy. Nó cũng đẹp giống như trường cũ của cô. Liếc mắt vào bên trong, cô thấy từng tốp học sinh đang nô đùa dưới tán cây xanh mát. Trông bọn họ thật vui vẻ….
Song Tử được ba dẫn lên phòng hiệu trưởng. Lúc này, cô mới nhìn bao quát xung quanh trường. Hai màu chủ đạo là trắng và vàng kết hợp hài hòa với nhau tôn lên vẻ nghiêm trang của ngôi trường. Nhìn sơ qua thì hình như trường có hai phòng thể chất rất lớn, có căn-tin và nhiều phòng học nữa. Bồng tiếng nói của ba vang lên làm cô giật mình:
_ Song Tử, lớp của con là 4A1, còn đây là cô giáo chủ nhiệm của con, cô Thanh Lan.- Ông nói rồi chỉ tay về phía một cô gái trẻ bên cnahj.- Bây giờ, ba phải về, con nhớ ngoan ngoãn đấy.
_ Vâng ạ. Tạm biệt ba.- Song Tử nói.
Sau khi ba rời đi, cô được cô giáo chủ nhiệm dẫn về lớp. Mới đến hành lang của lớp mà tiếng ồn ào đã nghe rõ mồn một. Lúc đi đến của lớp thì cảnh tượng mà cô ghét nhất đã hiện hữu. Học sinh nói chuyện rôm rả, phi máy bay, chọc ghẹo, đùa nghịch loạn tùng xạ. Chắc hẳn cô giáo chủ nhiệm hiền quá nên mới xảy ra thảm cảnh này.
Gương mặt của cô giáo đã xuất hiện vài vệt đen, cái bọn trẻ này, hễ khi nào không có cô thì chẳng khác gì cái chợ vỡ. Rõ ràng cô đã bầu ban cán sự lớp rồi mà vẫn chẳng khác gì. Còn Song Tử cô cũng tức không kém, thứ cô ghét nhất chính là ồn ào. Cô giáo đang định gõ thước xuống bàn thì Song Tử đã nhanh tay lấy cái thước trong tay cô, đập “uỳnh” một cái. Cả lớp im re, không dám ho he thêm lời nào nữa, mọi ánh mắt đều hướng về phía Song Tử và cô Thanh Lan.
_ Các em, hôm nay chúng ta có bạn mới.- Cô giáo nói rồi chỉ tay về phía Song Tử.- Nào, em tự giới thiệu về mình đi.
_ Chào, tôi là Song Tử.- Ngắn gọn, hàm súc, cô bé đã chào hỏi xong.- Thưa cô, em ngồi chỗ nào ạ?
_ À, em ngồi chỗ bạn lớp trưởng nha, chỗ bạn Thiên Bình ý.- Cô giáo cười bảo.
_ Vâng.- Song Tử đáp rồi lạnh lùng đi xuống chỗ Thiên Bình, cái chỗ náo động nhất của lớp.
Bước xuống thì lúc này cô mới nhìn rõ cãi mặt thằng lớp trưởng ngồi cùng bàn. Là cái thằng hôm trước cô gặp ở chùa, rồi kết bạn với cô đây mà. Gương mặt cô thoáng ngạc nhiên.
_ Chào Song Tử.- Thiên Bình giơ tay lên, cười.
Song Tử không nói gì, cứ thế để cặp sách xuống bàn rồi ngồi xuống. Một cô bạn ngồi bàn trên thấy cô như vậy thì nói:
_ Chào, mình là Bảo Bình, chúng ta làm bạn nha.
Song Tử ngước nhìn lên cô. Cô trông cũng khá xinh với mái tóc vàng và đôi mắt xanh nước biển. Đặc biệt hơn, trong đôi mắt của cô chất chứa niềm vui và đôi môi nở nụ cười tươi rói. Song Tử hơi ngẩn người rồi cũng đáp lại.
_ Ừ.- Chính Song Tử cũng không tin là mình lại nói như thế.
_ Hihi, cảm ơn cậu nha. Suýt quên, để mình giới thiệu cho cậu mấy người bạn của mình nha. Các cậu ấy chơi thân với mính lém. Đây là Cự Giải “thần kinh”.- Bảo Bình nói rồi chỉ tay về phía một cậu bé có mái tóc nâu đỏ, đôi mắt màu lam ngồi bên cạnh..- Đây là Ma Kết, nó điệu nhưng tốt cực kì.- Chỉ tay về phía một cô bé có mái tóc tím và đôi mắt cùng màu trong veo ngồi bàn bên cạnh.- Còn cái đứa mà ngồi cạnh con Ma Kết là thằng Thiên Yết, nhìu lúc nó hơi khùng khùng như cái thằng Cự Giải ý.- Khều khều vai một tên con trai có mái tóc vàng nâu, mắt đỏ.
Ba cái đứa được xứng tên đồng loạt chĩa đạn về phía Bảo Bình. ( Kiểu này chị Bảo sắp tiêu đời rồi)
- À quên nữa, cái đứa ngồi cạnh cậu tên là...
_ Thiên Bình.- Song Tử cướp lời.
_ Sao cậu biết?- Bảo Bình ngạc nhiên hỏi.
_ Cậu ta không ngu như cậu đâu.- Thiên Bình phán một câu chất không còn gì chất hơn. Ngay sau đó, chị Bảo cảm nhận hình như sau lưng có vật gì đó sắc lạnh làm ớn hết cả sống lưng. Cô từ từ quay đầu lại và….
_ Ai cho mày nói tụi tao vậy hả?- Ma Kết gằn giọng.
_ Cái con này hình như muốn bị đánh hội đồng đây mà.- Cự Giải xắn tay áo.
_ Mày nói đúng, phải dạy cho nó hiểu thế nào là cái mồm hại cái thân.- Thiên Yết cùng lúc tiến đến gần Bảo Bình.
_ Chúng mày…. làm gì mà nghiêm trọng thế…..? Bình thường tao vẫn gọi chúng mày như thế mà.- Bảo Bình cố lấy bình tĩnh đối mặt với ba đứ đang hiện hình quỷ.
_ Nhưng hôm nay khác. Sao mày dám nói thế trước mặt đứa bạn mới đến hả?- Ma Kết tiến sát lại gần Bảo Bình hơn làm chỉ sợ muốn thốt tim. Gì chứ, con này mà ra tay thì chết chắc.
_ Mày….chúng mày….- Bảo Bình ấp úng không lên lời.
_ DỪNG LẠI ĐI.ỒN ÀO QUÁ.- Song Tử bực mình quát.
Quả nhiên lời nói có hiệu lực, sau khi câu nói kết thúc, bốn đứa đang cãi lộn ngậm luôn mồm. Hiếm khi cả lớp mới được bình yên như vậy. Bình thường, cái chỗ mà hội tụ bốn đứa này thì mồm của tụi nó có thể sánh ngang với mười cái loa.
Lát sau, để phá vợ bầu không khí căng thẳng, bốn đứa đùn đẩy nhau, cuối cùng, Ma Kết lên tiếng:
_ Hì hì, tụi mình sorry nha.
_ Tôi ghét nhất là ồn ào. Lần sau mà còn như vậy thì đừng có trách.- Song Tử gục mặt xuống bàn nói.
_ Yes, madam.- Cả bốn đứa đồng thanh.
Cùng lúc đó, tại trường Black Star.
Lớp 4E2.
Khác hẳn với cái lớp 4A1 kia, cái lớp này ngoan cực kì lun. Ai nấy ngồi im thin thít, giống như đã là một điều bắt buộc. Nhưng hình như còn thiếu hai người nào đó. Một lúc sau, Song Ngư bước vào lớp, gương mặt buồn rười rượi.
_ Ủa, Ngư Ngư, Song Tử đâu? Nó không đi học hả?- Cậu bạn sư Tử ngồi cùng bàn hỏi.
_ Không. Chị ấy chuyển trường rồi.- Song Ngư rầu rĩ đáp.
_ Cái gì? Chuyển trường?- Xử Nữ ngạc nhiên hỏi.
Cô bé Kim Ngưu ngồi bàn trên đang nhai snack mà suýt nghẹn lun, vơ vội cốc nước trên bàn uống.
_ Sao…cậu ấy lại chuyển trường?- Kim Ngưu hỏi.
_ Hai người giận nhau gì sao?- Chị Xử điều tra.
_ ĐỪNG HỎI NỮA.- Song Ngư giận dỗi quát, rồi cô cúi gằm mặt xuống bàn.( chậc, chậc, chị em giống nhau quá.)
Mọi người xung quanh đơ hồi lâu. Bình thường có mấy khi Song Ngư tức giận đâu, hôm nay nó bị sao thế nhỉ?
Một chiếc xe ô tô đậu trước cổng chùa. Bước ra là hai con người đã rất đỗi quen thuộc với song Tử.
_ Ba,mẹ - Song Tử tiến đến chỗ ba mẹ cô bé, ôm chầm lấy họ. Cô bé liếc nhìn ra đằng sau. Không có.- Song Ngư không đến sao?
_ À, ừ… Song Ngư bị ốm không đi được.- Mẹ Song Tử ấp úng.
_ Nó bị ốm? Có nặng lắm không ạ? Ba mẹ đã cho nó uống thuốc chưa ạ? Mà nó bị bệnh gì?- Song Tử lo lắng hỏi liên tiếp.
_ Song Ngư chỉ bị cảm nhẹ, sẽ mau khỏi thôi con. Hôm trước, ba mẹ không xuống thăm con được là vì Song Ngư bị ốm. Con không trách ba mẹ chứ???- Ba cô bé hỏi.
_ Dạ… không đâu ạ…- Song Tử buồn bã nói.
“Mình thật là ích kỷ. Song Ngư bị ốm mà mình lại còn trách ba mẹ và nó”
_ Phải rồi, mẹ có mang cho con ít đồ. Con xem thử đi.- Mẹ Song Tử nói rồi đưa ra trước mặt Song Tử một đống túi mà bà cầm trên tay.
_ Con cảm ơn mẹ.- Song Tử nhận lấy mấy chiếc túi nhưng không giở ra xem. Liếc nhìn gương mặt ba mẹ, hình như có cái gì đó không bình thường, cô hỏi:
_ Vẫn còn chuyện khác đúng không ba mẹ?
_ Ừm.- Ba Song Tử gật đầu.- Song Tử này, năm học tới,…ba mẹ sẽ chuyển trường cho con.
_ Tại sao lại thế ạ?- Cô bé hậm hực.
_ Con và Ngư Ngư phải tách nhau một thời gian nên hai đứa không thể gặp nhau….vì vậy….- Mẹ cô bé nói đến đây thì không nói thêm nữa.
Song Tử đã hiểu ý của ba mẹ mình. Gương mặt cô bé thấp thoáng nét buồn. Lẽ ra, cô nên lường trước được việc này….
_ Con biết rồi. Vậy khi nào thì con sẽ nhập học?- Cô hỏi.
_ Ngày 20/8. Hôm đó ba sẽ đưa con đi nhập học. Học phí và đồ dùng học tập cứ để ba mẹ lo. Con hãy yên tâm học hành thật tốt nha.- Ba Song Tử cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rồi lặng lẽ ôm cô vào lòng. Hơn ai hết, ông biết cảm giác của con gái mình bây giờ như thế nào.
Song Tử không nói thêm bất kì lời nào nữa. Chuyện này bây giờ thì có còn quan trọng gì với cô nữa chứ? Học ở đâu mà chẳng như nhau. Ở trường, ngoài Song Ngư ra, có mấy khi cô nói chuyện với người khác? Cô chỉ buồn vì không thể cùng con bé đi học chung nữa mà thôi.
________________________o0o________________________
Nay là ngày mà Song Tử nhập học ở trường mới. Sau khi thay đồng phục của trường vào, cô nhìn lại mình trong gương. Áo sơ mi trắng, váy đen gần tới gối với những sọc kẻ màu đỏ, chiếc khăn quàng thắt lệch ở giữa cổ, đôi giày búp bê màu đen xinh xắn, cùng với mái tóc đen mượt được cột nơ gọn gàng đằng sau. Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu khuôn mặt trắng trẻo của cô hiện hữu một nụ cười. Chỉ có điều nó lại lạnh tanh, không chút cảm xúc.
_ Vậy là xong.- Cô tự nói với mình rồi xách ba lô đi ra ngoài.
Ra đến cổng thì ba cô đã đợi sẵn trong xe. Cô bước lên xe mà không nói thêm lời nào, cứ thế chiếc xe dần lăn bánh. Quang cảnh hai bên đường đã thay đổi rất nhiều. Đơn giản vì đây không phải là con đường trước kia cô tới trường. Nhắm hờ mắt, cô cảm thấy thiếu vắng cái gì đó, ….là tiếng cười nói chí chóe của Song Ngư. Hồi trước đến trường là mỗi lần Song Tử phải bịt tai lại vì quá ồn ào nhưng bây giờ không nghe thấy tiếng nói nó, cô lại cảm thấy không quen.
Mải nghĩ miên man mà cô không để ý đã đến trường. Thì ra là trường White Star. Ngôi trường thật đẹp, trông như một tòa lâu đài thu nhỏ vậy. Nó cũng đẹp giống như trường cũ của cô. Liếc mắt vào bên trong, cô thấy từng tốp học sinh đang nô đùa dưới tán cây xanh mát. Trông bọn họ thật vui vẻ….
Song Tử được ba dẫn lên phòng hiệu trưởng. Lúc này, cô mới nhìn bao quát xung quanh trường. Hai màu chủ đạo là trắng và vàng kết hợp hài hòa với nhau tôn lên vẻ nghiêm trang của ngôi trường. Nhìn sơ qua thì hình như trường có hai phòng thể chất rất lớn, có căn-tin và nhiều phòng học nữa. Bồng tiếng nói của ba vang lên làm cô giật mình:
_ Song Tử, lớp của con là 4A1, còn đây là cô giáo chủ nhiệm của con, cô Thanh Lan.- Ông nói rồi chỉ tay về phía một cô gái trẻ bên cnahj.- Bây giờ, ba phải về, con nhớ ngoan ngoãn đấy.
_ Vâng ạ. Tạm biệt ba.- Song Tử nói.
Sau khi ba rời đi, cô được cô giáo chủ nhiệm dẫn về lớp. Mới đến hành lang của lớp mà tiếng ồn ào đã nghe rõ mồn một. Lúc đi đến của lớp thì cảnh tượng mà cô ghét nhất đã hiện hữu. Học sinh nói chuyện rôm rả, phi máy bay, chọc ghẹo, đùa nghịch loạn tùng xạ. Chắc hẳn cô giáo chủ nhiệm hiền quá nên mới xảy ra thảm cảnh này.
Gương mặt của cô giáo đã xuất hiện vài vệt đen, cái bọn trẻ này, hễ khi nào không có cô thì chẳng khác gì cái chợ vỡ. Rõ ràng cô đã bầu ban cán sự lớp rồi mà vẫn chẳng khác gì. Còn Song Tử cô cũng tức không kém, thứ cô ghét nhất chính là ồn ào. Cô giáo đang định gõ thước xuống bàn thì Song Tử đã nhanh tay lấy cái thước trong tay cô, đập “uỳnh” một cái. Cả lớp im re, không dám ho he thêm lời nào nữa, mọi ánh mắt đều hướng về phía Song Tử và cô Thanh Lan.
_ Các em, hôm nay chúng ta có bạn mới.- Cô giáo nói rồi chỉ tay về phía Song Tử.- Nào, em tự giới thiệu về mình đi.
_ Chào, tôi là Song Tử.- Ngắn gọn, hàm súc, cô bé đã chào hỏi xong.- Thưa cô, em ngồi chỗ nào ạ?
_ À, em ngồi chỗ bạn lớp trưởng nha, chỗ bạn Thiên Bình ý.- Cô giáo cười bảo.
_ Vâng.- Song Tử đáp rồi lạnh lùng đi xuống chỗ Thiên Bình, cái chỗ náo động nhất của lớp.
Bước xuống thì lúc này cô mới nhìn rõ cãi mặt thằng lớp trưởng ngồi cùng bàn. Là cái thằng hôm trước cô gặp ở chùa, rồi kết bạn với cô đây mà. Gương mặt cô thoáng ngạc nhiên.
_ Chào Song Tử.- Thiên Bình giơ tay lên, cười.
Song Tử không nói gì, cứ thế để cặp sách xuống bàn rồi ngồi xuống. Một cô bạn ngồi bàn trên thấy cô như vậy thì nói:
_ Chào, mình là Bảo Bình, chúng ta làm bạn nha.
Song Tử ngước nhìn lên cô. Cô trông cũng khá xinh với mái tóc vàng và đôi mắt xanh nước biển. Đặc biệt hơn, trong đôi mắt của cô chất chứa niềm vui và đôi môi nở nụ cười tươi rói. Song Tử hơi ngẩn người rồi cũng đáp lại.
_ Ừ.- Chính Song Tử cũng không tin là mình lại nói như thế.
_ Hihi, cảm ơn cậu nha. Suýt quên, để mình giới thiệu cho cậu mấy người bạn của mình nha. Các cậu ấy chơi thân với mính lém. Đây là Cự Giải “thần kinh”.- Bảo Bình nói rồi chỉ tay về phía một cậu bé có mái tóc nâu đỏ, đôi mắt màu lam ngồi bên cạnh..- Đây là Ma Kết, nó điệu nhưng tốt cực kì.- Chỉ tay về phía một cô bé có mái tóc tím và đôi mắt cùng màu trong veo ngồi bàn bên cạnh.- Còn cái đứa mà ngồi cạnh con Ma Kết là thằng Thiên Yết, nhìu lúc nó hơi khùng khùng như cái thằng Cự Giải ý.- Khều khều vai một tên con trai có mái tóc vàng nâu, mắt đỏ.
Ba cái đứa được xứng tên đồng loạt chĩa đạn về phía Bảo Bình. ( Kiểu này chị Bảo sắp tiêu đời rồi)
- À quên nữa, cái đứa ngồi cạnh cậu tên là...
_ Thiên Bình.- Song Tử cướp lời.
_ Sao cậu biết?- Bảo Bình ngạc nhiên hỏi.
_ Cậu ta không ngu như cậu đâu.- Thiên Bình phán một câu chất không còn gì chất hơn. Ngay sau đó, chị Bảo cảm nhận hình như sau lưng có vật gì đó sắc lạnh làm ớn hết cả sống lưng. Cô từ từ quay đầu lại và….
_ Ai cho mày nói tụi tao vậy hả?- Ma Kết gằn giọng.
_ Cái con này hình như muốn bị đánh hội đồng đây mà.- Cự Giải xắn tay áo.
_ Mày nói đúng, phải dạy cho nó hiểu thế nào là cái mồm hại cái thân.- Thiên Yết cùng lúc tiến đến gần Bảo Bình.
_ Chúng mày…. làm gì mà nghiêm trọng thế…..? Bình thường tao vẫn gọi chúng mày như thế mà.- Bảo Bình cố lấy bình tĩnh đối mặt với ba đứ đang hiện hình quỷ.
_ Nhưng hôm nay khác. Sao mày dám nói thế trước mặt đứa bạn mới đến hả?- Ma Kết tiến sát lại gần Bảo Bình hơn làm chỉ sợ muốn thốt tim. Gì chứ, con này mà ra tay thì chết chắc.
_ Mày….chúng mày….- Bảo Bình ấp úng không lên lời.
_ DỪNG LẠI ĐI.ỒN ÀO QUÁ.- Song Tử bực mình quát.
Quả nhiên lời nói có hiệu lực, sau khi câu nói kết thúc, bốn đứa đang cãi lộn ngậm luôn mồm. Hiếm khi cả lớp mới được bình yên như vậy. Bình thường, cái chỗ mà hội tụ bốn đứa này thì mồm của tụi nó có thể sánh ngang với mười cái loa.
Lát sau, để phá vợ bầu không khí căng thẳng, bốn đứa đùn đẩy nhau, cuối cùng, Ma Kết lên tiếng:
_ Hì hì, tụi mình sorry nha.
_ Tôi ghét nhất là ồn ào. Lần sau mà còn như vậy thì đừng có trách.- Song Tử gục mặt xuống bàn nói.
_ Yes, madam.- Cả bốn đứa đồng thanh.
Cùng lúc đó, tại trường Black Star.
Lớp 4E2.
Khác hẳn với cái lớp 4A1 kia, cái lớp này ngoan cực kì lun. Ai nấy ngồi im thin thít, giống như đã là một điều bắt buộc. Nhưng hình như còn thiếu hai người nào đó. Một lúc sau, Song Ngư bước vào lớp, gương mặt buồn rười rượi.
_ Ủa, Ngư Ngư, Song Tử đâu? Nó không đi học hả?- Cậu bạn sư Tử ngồi cùng bàn hỏi.
_ Không. Chị ấy chuyển trường rồi.- Song Ngư rầu rĩ đáp.
_ Cái gì? Chuyển trường?- Xử Nữ ngạc nhiên hỏi.
Cô bé Kim Ngưu ngồi bàn trên đang nhai snack mà suýt nghẹn lun, vơ vội cốc nước trên bàn uống.
_ Sao…cậu ấy lại chuyển trường?- Kim Ngưu hỏi.
_ Hai người giận nhau gì sao?- Chị Xử điều tra.
_ ĐỪNG HỎI NỮA.- Song Ngư giận dỗi quát, rồi cô cúi gằm mặt xuống bàn.( chậc, chậc, chị em giống nhau quá.)
Mọi người xung quanh đơ hồi lâu. Bình thường có mấy khi Song Ngư tức giận đâu, hôm nay nó bị sao thế nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook