[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng
-
Chương 67: Sự chuộc tội với dương cầm
Đã từng có một thời gian, gia đình của Thiên Bình và Sư Tử được người ta biết đến như một gia đình hội tụ những thiên tài, đặc biệt là về lĩnh vực âm nhạc.
Một người cha bảnh bao tài giỏi với đôi tay và bộ não thần kỳ có thể viết nên những bản nhạc tuyệt vời, một nhạc sĩ tài ba người người kính nể thán phục. Một người mẹ xinh đẹp hơn bất kì người phụ nữ nào với những ngón tay uyển chuyển trên phím đàn, một nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng phủ rộng ra cả ngoài nước.
Có thể nói, họ là những con người như được trời ban cho mọi thứ. Ngoại hình, tiền tài, địa vị, danh vọng, tất cả đều suôn sẻ.
Sau khi kết hôn cùng nhau, bà Lâm bắt đầu rời khỏi ngành nhạc cụ và gần như không bao giờ tham gia bất kì một cuộc thi hay một buổi giao hưởng lớn nhỏ nào nữa. Ước mơ được toả sáng trên sân khấu rộng lớn của bà vì vậy mà trở nên dang dở.
Tuy nhiên, nó không bị cất đi quá lâu. Khi bà Lâm hạ sinh đứa con đầu lòng của mình, ngay từ khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của con, bà đã quyết định sẽ biến con mình thành một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại hơn bất kì ai.
Và đứa trẻ đó được đặt tên là Lâm Thiên Bình.
Lâm Thiên Bình rất giỏi, đích thực là một thần đồng từ khi tuổi còn rất nhỏ. Thừa hưởng trí thông minh từ ba và tài năng kiệt xuất từ mẹ, cậu có dễ dàng đàn hoàn hảo một bản nhạc dương cầm dù chỉ lướt mắt sơ qua nhạc phổ. Thậm chí cả những bài khó nhất mà người lớn còn không dễ hoàn thành, Thiên Bình có thể đánh không sai dù chỉ một chút.
Cái tên Lâm Thiên Bình bắt đầu trở nên nổi tiếng trong giới âm nhạc, là một cậu bé dù còn rất nhỏ nhưng đã giỏi đến mức một nghệ sĩ trưởng thành phải nể phục. Bà Lâm vì vậy mà càng dẫn con trai đến các cuộc thi hơn.
Dù bị áp đặt cho ước mơ của mẹ, nhưng Thiên Bình chưa bao giờ có ý nghĩ căm ghét bà, hay căm ghét dương cầm. Cậu yêu dương cầm, yêu những bản nhạc phổ tuyệt hảo, yêu cái cảm giác được lướt tay trên những phía đàn, yêu cả việc được đứng trên sân khấu đầy ánh đèn. Đối với Lâm Thiên Bình, trở thành nghệ sĩ dương cầm từ lâu đã không còn là ước mơ của mỗi mình bà Lâm nữa, đó còn là ước mơ của chính cậu.
Là lẽ sống lớn nhất của Thiên Bình. Là tương lai, là mọi thứ đối với cậu.
Lâm Thiên Bình có một cô em gái nhỏ hơn mình một tuổi, cô bé cũng mang đôi mắt màu nâu cafe giống hệt cậu. Đó là đứa em duy nhất của Thiên Bình, đứa trẻ mà cậu luôn luôn dành cho sự yêu thương chăm sóc tuyệt đối.
Cô bé đó là Lâm Sư Tử.
Giống như anh trai, Sư Tử cũng thừa hưởng gần như mọi điểm tốt từ cả ba lẫn mẹ. Đầu óc xán lạn thông minh, nụ cười toả nắng thuần khiết. Nếu Thiên Bình chỉ cần lướt nhanh qua một nhạc phổ bất kì đã có thể chơi được bản nhạc hoàn hảo, thì Sư Tử có một đôi tai và một sự phân tích nhạy bén, cô bé có thể chơi dương cầm mà chỉ cần một lần nghe qua.
Tuy nhiên, trong mắt bà Lâm khi đó dường như chỉ tồn tại mỗi mình Lâm Thiên Bình, hoàn toàn không có bất kì sự chú ý yêu thương nào dành cho đứa con gái sinh sau anh mình một năm là Lâm Sư Tử, kể cả tài năng hiếm có của cô bé. Cũng vì điều này mà ông bà Lâm thỉnh thoảng lại cãi nhau.
"Sẽ không sao đâu! Ngoan!"
Mỗi lần như thế, Thiên Bình lại ôm lấy Sư Tử thật chặt, tay dịu dàng xoa đầu vỗ lưng trấn an em gái.
Dù cho bản thân cũng rất sợ khi nghe thấy tiếng cãi nhau của ba mẹ, nhưng Thiên Bình lại cố dẹp chúng sang bên để vỗ về Sư Tử. Đối với cậu khi ấy mà nói, chỉ cần con bé không sao là được.
Lâm Thiên Bình rất yêu Lâm Sư Tử. Bởi vì với một thằng nhóc lúc nào cũng nhận được sự yêu thương tuyệt đối từ mẹ và những lời tán thưởng của những người xung quanh như cậu, đứa trẻ đó là người duy nhất cậu có thể yêu thương bảo vệ.
Sư Tử không phải tất cả với Thiên Bình, nhưng tất cả chắc chắn phải bao gồm con bé.
Thiên Bình đã từng nghĩ như vậy.
Hôm đó là ngày sinh nhật lần thứ sáu của Sư Tử và còn đúng hai tháng nữa là sinh nhật của Thiên Bình. Nhưng trước ngày hôm đó, ba mẹ hai đứa đã cãi nhau một trận rất to, đến mức đánh thức hai anh em đang ngủ say. Kế hoạch sẽ đi đâu đó mừng sinh nhật con gái vì vậy mà đổ sông đổ bể.
Tuy nhiên, hai đứa trẻ không vì vậy mà cảm thấy tủi thân. Thậm chí, chúng còn mặc kệ và thay vào đó nghĩ ra biết bao nhiêu thứ hay ho.
Trong đó có việc tự mình vào bếp để gây bất ngờ cho ba mẹ.
Vì đó là sau khi Thiên Yết bị nhà họ Triệu đưa đi và nhóc Mưa cũng chuyển nhà mất, nên chỉ còn mỗi hai anh em nào đó chuẩn bị một bữa tiệc linh đình.
Một Thiên Bình dù ngoài mặt chững chạc và lúc nào cũng giữ nguyên sự điềm tĩnh, thực chất bên trong chỉ là một tên nhóc con thích phá phách và ham chơi. Cậu vì vậy mà dễ dàng bị em gái thuyết phục, thậm chí còn hưởng ứng rất tích cực.
"Anh hai! Anh hai! Mình làm bánh kem thế nào~?"
"À cái này, thật ra anh cũng không biết nữa."
Một thằng nhóc hai mươi bốn trên bảy lúc nào cũng chỉ biết mỗi dương cầm và những bản nhạc phổ như Thiên Bình thì kiến thức nấu nướng hoàn toàn là số không tròn trĩnh.
Nhưng điều khiến Thiên Bình lo lắng nhất lúc đó không phải cách làm bánh kem hay gì đó tương tự, mà là thứ Sư Tử cứ cầm mà huơ huơ khắp nơi nãy giờ.
"Dù sao thì, Tiểu Sư Nhi, anh nghĩ em nên dẹp con dao đó đi thì hơn!"
Sư Tử hai mắt tròn xoe nhìn anh trai, đầu nghiêng sang một bên một cách khó hiểu. Có thể vì khi đó cô bé vẫn còn quá nhỏ để nhận ra sự nguy hiểm, Sư Tử chỉ để ý đến mỗi vẻ mặt của Thiên Bình.
Con bé nghĩ anh trai đang muốn đùa giỡn với nó.
"Nè! Sư, anh không giỡn đâu!"
Đúng lúc này, tiếng cửa mở phía trước nhà chợt vang lên.
"Mẹ về rồi đây!"
"Sư! Thiên! Hai đứa đâu rồi?"
"A, ba mẹ về!"
Sư Tử khi đó vì nhận ra ba mẹ về mà vui đến nỗi quên béng luôn thứ mình đang cầm trong tay. Khi cô bé quay phắt ra sau và định chạy ra ngoài phòng khách, con dao trong tay theo đó cắt vào không trung.
Thật không may, nó cắt mạnh vào bàn tay của Thiên Bình.
"Á!!!"
Tiếng hét thất thanh khiến Sư Tử không khỏi giật mình mà quay sang. Trước mắt cô bé khi đó, Thiên Bình tay ôm chặt lấy bàn tay còn lại đang không ngừng chảy máu và dần khuỵu xuống sàn.
"Anh-"
"Tiểu Thiên! Tiểu Thiên!!"
Ngay khi định chạy tới bên anh trai, Sư Tử bị mẹ mình vừa hoảng hốt chạy vào thẳng tay đẩy ngã sang bên. Bà sợ hãi ngồi xuống bên con trai mình, đôi mắt sốt sắng liên tục hỏi han Thiên Bình còn đang ôm lấy tay một cách đau đớn.
"Tiểu Thiên, con! Con ổn không? Ngoan, đừng khóc! Mẹ ở đây, mẹ ở đây!"
Hệt như vừa sực nhớ ra gì đó, bà Lâm đột nhiên quay phắt ra sau. Đôi mắt tuyệt đẹp mới vài giây trước còn chứa sự yêu thương lo lắng giờ đây lại lạnh lẽo thù hận.
"Mày!!"
Sư Tử giật thót lên vì cách mẹ nhìn mình. Dù bà luôn nhìn cô đầy lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đầy căm hận đó nhìn cô. Đến lúc này, Sư Tử mới nhận ra tay mình vẫn còn cầm con dao dính máu anh trai.
Âm thanh chát chúa vang lên khi con dao rơi xuống sàn.
"Mẹ, con... Anh hai, em không-"
"Con khốn này, mày có biết mày vừa làm cái gì không hả?!"
Một cách đầy giận dữ, tay bà Lâm điên cuồng tát mạnh vào gương mặt nhỏ bé của Sư Tử, khiến cô bé vì mất đà mà ngã phịch xuống sàn.
"Em thôi đi! Tại sao lại đánh con?"
Ông Lâm nãy giờ vẫn đang ở cạnh con trai đột ngột đứng dậy, hai tay giơ ra ngăn bà Lâm đang tiến lại định đánh con gái thêm. Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận của vợ, đôi mắt ông hơi nheo lại.
"Đánh nó? Tôi còn chưa giết nó là may rồi! Anh xem nó đã làm gì con trai tôi đi!!"
"Con bé đâu có cố ý!"
"Tôi không quan tâm! Con quỷ kia, mày nói đi! Con trai tao đắc tội gì với mày, sao mày nỡ làm nó bị thương?!"
Sư Tử khi đó chỉ có thể ngồi yên dưới sàn chịu từng lời mắng nhiếc từ chính người mẹ đã sinh ra mình, trong khi miệng liên tục nói ra lời xin lỗi.
Nếu là bình thường, Thiên Bình đã đứng ra che chắn cho em gái, đồng thời trấn an lấy mẹ mình. Tuy nhiên cậu của lúc đó, hoàn toàn chỉ có thể ngồi yên một chỗ mà ôm lấy tay mình.
Thiên Bình quá đau để có thể làm bất kì điều gì, bao gồm cả việc cử động.
***
Theo chẩn đoán của bác sĩ, vết cắt ở tay rất sâu. Bởi vì khi đó Thiên Bình đã đưa tay lên đỡ nên khiến con dao cắt vào động mạch, gây tổn thương không hề nhỏ. Tuy đã không còn nguy hiểm nữa, nhưng nó lại để lại những di chứng không thể tránh khỏi.
Vết thương kể cả khi đã hồi phục cũng sẽ hạn chế khả năng hoạt động của tay. Cụ thể hơn, Thiên Bình không thể cử động tay mình linh hoạt như trước nữa. Và trừ phi Thiên Bình muốn huỷ hoại bàn tay mình mãi mãi, bằng không, cậu nhất định không bao giờ được dùng tay quá sức. Việc đó bao gồm cả chơi dương cầm.
Bác sĩ nói, Thiên Bình sẽ không bao giờ có thể tiếp tục theo đuổi dương cầm được nữa.
Mãi mãi không thể.
Điều này đã đả kích rất lớn đến Lâm Thiên Bình cũng như mẹ của cậu. Nếu bà Lâm lúc nào cũng xem Thiên Bình là đứa con trai quý giá, người duy nhất có thể thực hiện ước mơ còn dang dở của bà, thì với cậu, dương cầm là tất cả. Thiên Bình luôn luôn tự nhủ rằng, cậu có thể mất đi mọi thứ, nhưng tuyệt đối không thể mất đi dương cầm.
Đối với Lâm Thiên Bình, mọi thứ đã sụp đổ. Hiện tại. Tương lai. Ước mơ. Hay cuộc sống của chính cậu. Tất cả đều đã biến mất.
Mỗi lần ngồi trước cây dương cầm của mình, Thiên Bình lại mở nắp và lướt tay trên những phím đàn. Cậu bắt đầu vô thức đánh một bản nhạc nào đó, cho đến khi tay cậu quá giới hạn chịu đựng.
"Anh hai! Anh hai à."
Đối với Thiên Bình, Sư Tử là đứa em gái mà cậu rất yêu thương. Nhưng có lẽ bởi vì khi đó quá đau khổ, quá sốc, quá mất bình tĩnh, cậu không còn có thể dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô nữa.
"Muốn gì?"
Trước mắt Thiên Bình lúc ấy, Sư Tử hai tay đan chặt vào nhau, hai bả vai cứ liên tục run rẩy, cả khuôn mặt cứ cúi gầm không chịu ngước lên.
"E-Em xin lỗi... Anh hai, là tại em... Em-"
"Phải, là tại mày!"
Thiên Bình rời khỏi ghế ngồi, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía Sư Tử đang đứng. Người anh trai luôn cười với cô, giờ lại lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm khiến Sư Tử thấy sợ, khiến cô bé lùi lại trong vô thức.
"Tao đã làm gì nên tội với mày hả?"
"Anh, em không-"
"Im miệng cho tao! Tao lúc đó không phải đã bảo mày dẹp con dao khốn kiếp đó đi hay sao?! Tại sao lại không chịu nghe tao!!?"
Trong lúc quá tức giận, Thiên Bình vì không thể kiềm chế mình đã đưa tay giáng một cái tát rất mạnh xuống em gái, khiến Sư Tử loạng choạng ngã ra sau, đầu đập mạnh vào tường đau điếng. Dù vậy, cô bé vẫn ngồi đó, hoàn toàn im lặng không phản kháng.
"Tao yêu thương mày chưa đủ sao? Tao bảo vệ mày không tốt sao?"
"Không có! Em rất yêu anh hai, em-"
"Yêu tao? Vậy tại sao mày lại huỷ hoại mọi thứ mà tao có?!"
Tay Thiên Bình với lại chiếc cúp thuỷ tinh gần đó, không chút suy nghĩ quẳng mạnh nó vào Sư Tử đang ngồi dưới sàn. Chiếc cúp bay ra bức tường phía sau cô. Vỡ tan.
"Em xin lỗi... Em không cố ý-"
"Mày xin lỗi thì có ích gì?! Thừa thãi! Mày có xin lỗi đi chăng nữa thì tay tao mãi mãi cũng không hồi phục được!! Mày vui lắm phải không, thấy tao như thế này?"
Tay Thiên Bình mạnh bạo bóp vào hai bên má Sư Tử, ép cô bé nhìn mình.
"Thảm hại lắm phải không?"
Hoàn toàn không có một tiếng trả lời, Sư Tử chỉ lắc mạnh đầu mình.
"Tiểu Thiên!"
Lúc này, bà Lâm chợt bước vào, bao nhiêu cảnh tượng đều thu vào tầm mắt. Ngay lập tức, bà chạy đến bên con trai, tay dịu dàng kéo cậu ra khỏi. Vừa vỗ về lấy Thiên Bình, bà vừa quay sang, ánh mắt chán ghét vung tay tát mạnh con gái.
"Sao mày dám xuất hiện ở đây? Bẩn mắt! Biến về phòng mày cho tao, con khốn!!"
Rồi lại tiếp tục quay sang con trai, ánh mắt lần nữa trở nên ấm áp đầy thương yêu.
"Ngoan, Tiểu Thiên! Sẽ không sao đâu. Ngoan!"
***
Tuy nhiên, vì phải chịu một cú đả kích khi còn quá nhỏ như vậy, Thiên Bình rơi vào trầm cảm. Suốt ngày, cậu bé chỉ biết nhốt mình trong phòng, đến cả dương cầm cũng chẳng buồn động tới.
Ước mơ theo đuổi dương cầm của bà Lâm từng được gán sang con trai là Lâm Thiên Bình lần nữa trở nên dở dang. Và để tiếp tục mong muốn của mình, người làm mẹ đã đổ ước mơ đó lên đầu đứa con gái út là Lâm Sư Tử.
Dù mang trong mình tài năng nhưng Sư Tử chưa bao giờ được mẹ dạy qua dương cầm, vì vậy mà mọi thứ trở nên rất khó khăn. Kể cả khi cô bé hoàn thành được bất kì bản nhạc nào, thay vì một lời khen ngợi động viên, chỉ cần bà Lâm đem nó ra so sánh với Thiên Bình, Sư Tử chắc chắn lại phải chịu những đòn roi giận dữ của mẹ.
Lâm Sư Tử đã từng có ước mơ trở thành một nhạc sĩ như ba mình, vì điều đó mà ông cũng dạy lại cho cô rất nhiều. Nhưng ước mơ đó, lại bị chính Sư Tử giết chết.
***
Ông Lâm đã luôn tôn trọng những ước muốn của vợ mình, bởi vì ông biết rất rõ, chuyện đó không chỉ đả kích Thiên Bình, nó đả kích cả vợ của ông nữa. Đả kích rất lớn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy con gái bị vợ đánh đập tàn nhẫn và nhồi nhét những kiến thức cũng như bị bắt luyện tập quá sức, ông Lâm bắt đầu quá giới hạn chịu đựng.
Và điều đó dẫn đến những trận cãi vã kịch liệt. Mọi thứ dần trở nên không thể cứu vãn được nữa. Cuộc hôn nhân đã từng rất hạnh phúc rơi vào tan vỡ.
Ông bà Lâm ly hôn. Người chọn ra đi là ông Lâm, và để lại tất cả mọi thứ cho vợ mình.
Điều duy nhất ông cần, điều duy nhất ông muốn mang theo, chỉ có mỗi cô con gái của mình là Lâm Sư Tử.
Nhưng, cô đã từ chối. Với những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể mình, cô bé mỉm cười.
"Con không thể. Nếu con đi, mẹ sẽ không còn ai hết, cũng không còn ai lo cho anh hai. Vì đây là tội lỗi mà con gây ra-"
"Nhưng Sư, đó đâu phải lỗi của con!"
"Là lỗi của con! Tại con! Tại con mà mẹ và anh hai mới... Xin ba, hãy cho con ở lại với họ! "
Sư Tử chưa bao giờ đòi hỏi hay mong muốn bất kì điều gì. Đây là lần đầu tiên con gái ông cầu xin ông.
"Ba hiểu rồi. Đây là số điện thoại của ba, hãy gọi nếu con cần! Khi đó, ba hứa Sư à, ba sẽ đến và đưa con đi! Bất kì lúc nào, chỉ cần đó là điều con muốn."
***
"Anh ta đi rồi! Anh ta ly hôn tao, chắc chắn là đã có con đàn bà nào khác!"
"Mẹ, không phải đâu! Ba chỉ là-"
"Câm miệng!! Ai cho mày lên tiếng hả?!"
...
"Chỉ có mỗi một khúc nhạc cũng đàn không xong! Có cần tao nhắc lại cho mày nhớ Tiểu Thiên đã hoàn thành nó xuất sắc thế nào khi thằng bé lên bốn không hả?!!"
"Con xin lỗi..."
"Ngừng xin lỗi và làm đi! Khốn kiếp! Tại sao mày lại vô dụng đến vậy? Tại sao tao lại sinh mày ra làm gì cơ chứ!?"
...
"Mày thì giỏi rồi. Lấy đi mọi thứ của tao, giờ lại còn ngồi vào vị trí của tao. Ha, chúc mừng mày!"
"Anh hai, em... Anh làm gì vậy? Anh đi đâu??"
"Biến đi, ai cho mày chạm vào tao hả!? Tao đi đâu không tới lượt mày ý kiến!! Tao chẳng muốn ở lại căn nhà này một giây một phút nào nữa. Chẳng phải tại mày nên mới thành tao bây giờ? Chẳng phải tại mày nên ba mẹ mới ly hôn, ba mới rời khỏi đây hay sao?! Biến cho khuất mắt tao!!"
...
"Mẹ ơi, anh hai-"
"Tại mày nên thằng bé mới bỏ đi! Mày thấy chưa?! Tại sao hả, gia đình tao đắc tội gì với mày?! Tại sao lại khiến tao mất con, mất chồng, mất tất cả?!! Trả con cho tao! Trả gia đình cho tao!!"
...
Tất cảlàtại mình. Tấtcảlàtạimình. Mìnhphảitrở thành một nghệ sĩ dương cầm, mìnhphảitiếp tục theo đuổinó.
Mìnhphảiởbênmẹ.
Đâylàsựchuộc tội củamình.
Một người cha bảnh bao tài giỏi với đôi tay và bộ não thần kỳ có thể viết nên những bản nhạc tuyệt vời, một nhạc sĩ tài ba người người kính nể thán phục. Một người mẹ xinh đẹp hơn bất kì người phụ nữ nào với những ngón tay uyển chuyển trên phím đàn, một nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng phủ rộng ra cả ngoài nước.
Có thể nói, họ là những con người như được trời ban cho mọi thứ. Ngoại hình, tiền tài, địa vị, danh vọng, tất cả đều suôn sẻ.
Sau khi kết hôn cùng nhau, bà Lâm bắt đầu rời khỏi ngành nhạc cụ và gần như không bao giờ tham gia bất kì một cuộc thi hay một buổi giao hưởng lớn nhỏ nào nữa. Ước mơ được toả sáng trên sân khấu rộng lớn của bà vì vậy mà trở nên dang dở.
Tuy nhiên, nó không bị cất đi quá lâu. Khi bà Lâm hạ sinh đứa con đầu lòng của mình, ngay từ khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của con, bà đã quyết định sẽ biến con mình thành một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại hơn bất kì ai.
Và đứa trẻ đó được đặt tên là Lâm Thiên Bình.
Lâm Thiên Bình rất giỏi, đích thực là một thần đồng từ khi tuổi còn rất nhỏ. Thừa hưởng trí thông minh từ ba và tài năng kiệt xuất từ mẹ, cậu có dễ dàng đàn hoàn hảo một bản nhạc dương cầm dù chỉ lướt mắt sơ qua nhạc phổ. Thậm chí cả những bài khó nhất mà người lớn còn không dễ hoàn thành, Thiên Bình có thể đánh không sai dù chỉ một chút.
Cái tên Lâm Thiên Bình bắt đầu trở nên nổi tiếng trong giới âm nhạc, là một cậu bé dù còn rất nhỏ nhưng đã giỏi đến mức một nghệ sĩ trưởng thành phải nể phục. Bà Lâm vì vậy mà càng dẫn con trai đến các cuộc thi hơn.
Dù bị áp đặt cho ước mơ của mẹ, nhưng Thiên Bình chưa bao giờ có ý nghĩ căm ghét bà, hay căm ghét dương cầm. Cậu yêu dương cầm, yêu những bản nhạc phổ tuyệt hảo, yêu cái cảm giác được lướt tay trên những phía đàn, yêu cả việc được đứng trên sân khấu đầy ánh đèn. Đối với Lâm Thiên Bình, trở thành nghệ sĩ dương cầm từ lâu đã không còn là ước mơ của mỗi mình bà Lâm nữa, đó còn là ước mơ của chính cậu.
Là lẽ sống lớn nhất của Thiên Bình. Là tương lai, là mọi thứ đối với cậu.
Lâm Thiên Bình có một cô em gái nhỏ hơn mình một tuổi, cô bé cũng mang đôi mắt màu nâu cafe giống hệt cậu. Đó là đứa em duy nhất của Thiên Bình, đứa trẻ mà cậu luôn luôn dành cho sự yêu thương chăm sóc tuyệt đối.
Cô bé đó là Lâm Sư Tử.
Giống như anh trai, Sư Tử cũng thừa hưởng gần như mọi điểm tốt từ cả ba lẫn mẹ. Đầu óc xán lạn thông minh, nụ cười toả nắng thuần khiết. Nếu Thiên Bình chỉ cần lướt nhanh qua một nhạc phổ bất kì đã có thể chơi được bản nhạc hoàn hảo, thì Sư Tử có một đôi tai và một sự phân tích nhạy bén, cô bé có thể chơi dương cầm mà chỉ cần một lần nghe qua.
Tuy nhiên, trong mắt bà Lâm khi đó dường như chỉ tồn tại mỗi mình Lâm Thiên Bình, hoàn toàn không có bất kì sự chú ý yêu thương nào dành cho đứa con gái sinh sau anh mình một năm là Lâm Sư Tử, kể cả tài năng hiếm có của cô bé. Cũng vì điều này mà ông bà Lâm thỉnh thoảng lại cãi nhau.
"Sẽ không sao đâu! Ngoan!"
Mỗi lần như thế, Thiên Bình lại ôm lấy Sư Tử thật chặt, tay dịu dàng xoa đầu vỗ lưng trấn an em gái.
Dù cho bản thân cũng rất sợ khi nghe thấy tiếng cãi nhau của ba mẹ, nhưng Thiên Bình lại cố dẹp chúng sang bên để vỗ về Sư Tử. Đối với cậu khi ấy mà nói, chỉ cần con bé không sao là được.
Lâm Thiên Bình rất yêu Lâm Sư Tử. Bởi vì với một thằng nhóc lúc nào cũng nhận được sự yêu thương tuyệt đối từ mẹ và những lời tán thưởng của những người xung quanh như cậu, đứa trẻ đó là người duy nhất cậu có thể yêu thương bảo vệ.
Sư Tử không phải tất cả với Thiên Bình, nhưng tất cả chắc chắn phải bao gồm con bé.
Thiên Bình đã từng nghĩ như vậy.
Hôm đó là ngày sinh nhật lần thứ sáu của Sư Tử và còn đúng hai tháng nữa là sinh nhật của Thiên Bình. Nhưng trước ngày hôm đó, ba mẹ hai đứa đã cãi nhau một trận rất to, đến mức đánh thức hai anh em đang ngủ say. Kế hoạch sẽ đi đâu đó mừng sinh nhật con gái vì vậy mà đổ sông đổ bể.
Tuy nhiên, hai đứa trẻ không vì vậy mà cảm thấy tủi thân. Thậm chí, chúng còn mặc kệ và thay vào đó nghĩ ra biết bao nhiêu thứ hay ho.
Trong đó có việc tự mình vào bếp để gây bất ngờ cho ba mẹ.
Vì đó là sau khi Thiên Yết bị nhà họ Triệu đưa đi và nhóc Mưa cũng chuyển nhà mất, nên chỉ còn mỗi hai anh em nào đó chuẩn bị một bữa tiệc linh đình.
Một Thiên Bình dù ngoài mặt chững chạc và lúc nào cũng giữ nguyên sự điềm tĩnh, thực chất bên trong chỉ là một tên nhóc con thích phá phách và ham chơi. Cậu vì vậy mà dễ dàng bị em gái thuyết phục, thậm chí còn hưởng ứng rất tích cực.
"Anh hai! Anh hai! Mình làm bánh kem thế nào~?"
"À cái này, thật ra anh cũng không biết nữa."
Một thằng nhóc hai mươi bốn trên bảy lúc nào cũng chỉ biết mỗi dương cầm và những bản nhạc phổ như Thiên Bình thì kiến thức nấu nướng hoàn toàn là số không tròn trĩnh.
Nhưng điều khiến Thiên Bình lo lắng nhất lúc đó không phải cách làm bánh kem hay gì đó tương tự, mà là thứ Sư Tử cứ cầm mà huơ huơ khắp nơi nãy giờ.
"Dù sao thì, Tiểu Sư Nhi, anh nghĩ em nên dẹp con dao đó đi thì hơn!"
Sư Tử hai mắt tròn xoe nhìn anh trai, đầu nghiêng sang một bên một cách khó hiểu. Có thể vì khi đó cô bé vẫn còn quá nhỏ để nhận ra sự nguy hiểm, Sư Tử chỉ để ý đến mỗi vẻ mặt của Thiên Bình.
Con bé nghĩ anh trai đang muốn đùa giỡn với nó.
"Nè! Sư, anh không giỡn đâu!"
Đúng lúc này, tiếng cửa mở phía trước nhà chợt vang lên.
"Mẹ về rồi đây!"
"Sư! Thiên! Hai đứa đâu rồi?"
"A, ba mẹ về!"
Sư Tử khi đó vì nhận ra ba mẹ về mà vui đến nỗi quên béng luôn thứ mình đang cầm trong tay. Khi cô bé quay phắt ra sau và định chạy ra ngoài phòng khách, con dao trong tay theo đó cắt vào không trung.
Thật không may, nó cắt mạnh vào bàn tay của Thiên Bình.
"Á!!!"
Tiếng hét thất thanh khiến Sư Tử không khỏi giật mình mà quay sang. Trước mắt cô bé khi đó, Thiên Bình tay ôm chặt lấy bàn tay còn lại đang không ngừng chảy máu và dần khuỵu xuống sàn.
"Anh-"
"Tiểu Thiên! Tiểu Thiên!!"
Ngay khi định chạy tới bên anh trai, Sư Tử bị mẹ mình vừa hoảng hốt chạy vào thẳng tay đẩy ngã sang bên. Bà sợ hãi ngồi xuống bên con trai mình, đôi mắt sốt sắng liên tục hỏi han Thiên Bình còn đang ôm lấy tay một cách đau đớn.
"Tiểu Thiên, con! Con ổn không? Ngoan, đừng khóc! Mẹ ở đây, mẹ ở đây!"
Hệt như vừa sực nhớ ra gì đó, bà Lâm đột nhiên quay phắt ra sau. Đôi mắt tuyệt đẹp mới vài giây trước còn chứa sự yêu thương lo lắng giờ đây lại lạnh lẽo thù hận.
"Mày!!"
Sư Tử giật thót lên vì cách mẹ nhìn mình. Dù bà luôn nhìn cô đầy lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đầy căm hận đó nhìn cô. Đến lúc này, Sư Tử mới nhận ra tay mình vẫn còn cầm con dao dính máu anh trai.
Âm thanh chát chúa vang lên khi con dao rơi xuống sàn.
"Mẹ, con... Anh hai, em không-"
"Con khốn này, mày có biết mày vừa làm cái gì không hả?!"
Một cách đầy giận dữ, tay bà Lâm điên cuồng tát mạnh vào gương mặt nhỏ bé của Sư Tử, khiến cô bé vì mất đà mà ngã phịch xuống sàn.
"Em thôi đi! Tại sao lại đánh con?"
Ông Lâm nãy giờ vẫn đang ở cạnh con trai đột ngột đứng dậy, hai tay giơ ra ngăn bà Lâm đang tiến lại định đánh con gái thêm. Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận của vợ, đôi mắt ông hơi nheo lại.
"Đánh nó? Tôi còn chưa giết nó là may rồi! Anh xem nó đã làm gì con trai tôi đi!!"
"Con bé đâu có cố ý!"
"Tôi không quan tâm! Con quỷ kia, mày nói đi! Con trai tao đắc tội gì với mày, sao mày nỡ làm nó bị thương?!"
Sư Tử khi đó chỉ có thể ngồi yên dưới sàn chịu từng lời mắng nhiếc từ chính người mẹ đã sinh ra mình, trong khi miệng liên tục nói ra lời xin lỗi.
Nếu là bình thường, Thiên Bình đã đứng ra che chắn cho em gái, đồng thời trấn an lấy mẹ mình. Tuy nhiên cậu của lúc đó, hoàn toàn chỉ có thể ngồi yên một chỗ mà ôm lấy tay mình.
Thiên Bình quá đau để có thể làm bất kì điều gì, bao gồm cả việc cử động.
***
Theo chẩn đoán của bác sĩ, vết cắt ở tay rất sâu. Bởi vì khi đó Thiên Bình đã đưa tay lên đỡ nên khiến con dao cắt vào động mạch, gây tổn thương không hề nhỏ. Tuy đã không còn nguy hiểm nữa, nhưng nó lại để lại những di chứng không thể tránh khỏi.
Vết thương kể cả khi đã hồi phục cũng sẽ hạn chế khả năng hoạt động của tay. Cụ thể hơn, Thiên Bình không thể cử động tay mình linh hoạt như trước nữa. Và trừ phi Thiên Bình muốn huỷ hoại bàn tay mình mãi mãi, bằng không, cậu nhất định không bao giờ được dùng tay quá sức. Việc đó bao gồm cả chơi dương cầm.
Bác sĩ nói, Thiên Bình sẽ không bao giờ có thể tiếp tục theo đuổi dương cầm được nữa.
Mãi mãi không thể.
Điều này đã đả kích rất lớn đến Lâm Thiên Bình cũng như mẹ của cậu. Nếu bà Lâm lúc nào cũng xem Thiên Bình là đứa con trai quý giá, người duy nhất có thể thực hiện ước mơ còn dang dở của bà, thì với cậu, dương cầm là tất cả. Thiên Bình luôn luôn tự nhủ rằng, cậu có thể mất đi mọi thứ, nhưng tuyệt đối không thể mất đi dương cầm.
Đối với Lâm Thiên Bình, mọi thứ đã sụp đổ. Hiện tại. Tương lai. Ước mơ. Hay cuộc sống của chính cậu. Tất cả đều đã biến mất.
Mỗi lần ngồi trước cây dương cầm của mình, Thiên Bình lại mở nắp và lướt tay trên những phím đàn. Cậu bắt đầu vô thức đánh một bản nhạc nào đó, cho đến khi tay cậu quá giới hạn chịu đựng.
"Anh hai! Anh hai à."
Đối với Thiên Bình, Sư Tử là đứa em gái mà cậu rất yêu thương. Nhưng có lẽ bởi vì khi đó quá đau khổ, quá sốc, quá mất bình tĩnh, cậu không còn có thể dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô nữa.
"Muốn gì?"
Trước mắt Thiên Bình lúc ấy, Sư Tử hai tay đan chặt vào nhau, hai bả vai cứ liên tục run rẩy, cả khuôn mặt cứ cúi gầm không chịu ngước lên.
"E-Em xin lỗi... Anh hai, là tại em... Em-"
"Phải, là tại mày!"
Thiên Bình rời khỏi ghế ngồi, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía Sư Tử đang đứng. Người anh trai luôn cười với cô, giờ lại lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm khiến Sư Tử thấy sợ, khiến cô bé lùi lại trong vô thức.
"Tao đã làm gì nên tội với mày hả?"
"Anh, em không-"
"Im miệng cho tao! Tao lúc đó không phải đã bảo mày dẹp con dao khốn kiếp đó đi hay sao?! Tại sao lại không chịu nghe tao!!?"
Trong lúc quá tức giận, Thiên Bình vì không thể kiềm chế mình đã đưa tay giáng một cái tát rất mạnh xuống em gái, khiến Sư Tử loạng choạng ngã ra sau, đầu đập mạnh vào tường đau điếng. Dù vậy, cô bé vẫn ngồi đó, hoàn toàn im lặng không phản kháng.
"Tao yêu thương mày chưa đủ sao? Tao bảo vệ mày không tốt sao?"
"Không có! Em rất yêu anh hai, em-"
"Yêu tao? Vậy tại sao mày lại huỷ hoại mọi thứ mà tao có?!"
Tay Thiên Bình với lại chiếc cúp thuỷ tinh gần đó, không chút suy nghĩ quẳng mạnh nó vào Sư Tử đang ngồi dưới sàn. Chiếc cúp bay ra bức tường phía sau cô. Vỡ tan.
"Em xin lỗi... Em không cố ý-"
"Mày xin lỗi thì có ích gì?! Thừa thãi! Mày có xin lỗi đi chăng nữa thì tay tao mãi mãi cũng không hồi phục được!! Mày vui lắm phải không, thấy tao như thế này?"
Tay Thiên Bình mạnh bạo bóp vào hai bên má Sư Tử, ép cô bé nhìn mình.
"Thảm hại lắm phải không?"
Hoàn toàn không có một tiếng trả lời, Sư Tử chỉ lắc mạnh đầu mình.
"Tiểu Thiên!"
Lúc này, bà Lâm chợt bước vào, bao nhiêu cảnh tượng đều thu vào tầm mắt. Ngay lập tức, bà chạy đến bên con trai, tay dịu dàng kéo cậu ra khỏi. Vừa vỗ về lấy Thiên Bình, bà vừa quay sang, ánh mắt chán ghét vung tay tát mạnh con gái.
"Sao mày dám xuất hiện ở đây? Bẩn mắt! Biến về phòng mày cho tao, con khốn!!"
Rồi lại tiếp tục quay sang con trai, ánh mắt lần nữa trở nên ấm áp đầy thương yêu.
"Ngoan, Tiểu Thiên! Sẽ không sao đâu. Ngoan!"
***
Tuy nhiên, vì phải chịu một cú đả kích khi còn quá nhỏ như vậy, Thiên Bình rơi vào trầm cảm. Suốt ngày, cậu bé chỉ biết nhốt mình trong phòng, đến cả dương cầm cũng chẳng buồn động tới.
Ước mơ theo đuổi dương cầm của bà Lâm từng được gán sang con trai là Lâm Thiên Bình lần nữa trở nên dở dang. Và để tiếp tục mong muốn của mình, người làm mẹ đã đổ ước mơ đó lên đầu đứa con gái út là Lâm Sư Tử.
Dù mang trong mình tài năng nhưng Sư Tử chưa bao giờ được mẹ dạy qua dương cầm, vì vậy mà mọi thứ trở nên rất khó khăn. Kể cả khi cô bé hoàn thành được bất kì bản nhạc nào, thay vì một lời khen ngợi động viên, chỉ cần bà Lâm đem nó ra so sánh với Thiên Bình, Sư Tử chắc chắn lại phải chịu những đòn roi giận dữ của mẹ.
Lâm Sư Tử đã từng có ước mơ trở thành một nhạc sĩ như ba mình, vì điều đó mà ông cũng dạy lại cho cô rất nhiều. Nhưng ước mơ đó, lại bị chính Sư Tử giết chết.
***
Ông Lâm đã luôn tôn trọng những ước muốn của vợ mình, bởi vì ông biết rất rõ, chuyện đó không chỉ đả kích Thiên Bình, nó đả kích cả vợ của ông nữa. Đả kích rất lớn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy con gái bị vợ đánh đập tàn nhẫn và nhồi nhét những kiến thức cũng như bị bắt luyện tập quá sức, ông Lâm bắt đầu quá giới hạn chịu đựng.
Và điều đó dẫn đến những trận cãi vã kịch liệt. Mọi thứ dần trở nên không thể cứu vãn được nữa. Cuộc hôn nhân đã từng rất hạnh phúc rơi vào tan vỡ.
Ông bà Lâm ly hôn. Người chọn ra đi là ông Lâm, và để lại tất cả mọi thứ cho vợ mình.
Điều duy nhất ông cần, điều duy nhất ông muốn mang theo, chỉ có mỗi cô con gái của mình là Lâm Sư Tử.
Nhưng, cô đã từ chối. Với những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể mình, cô bé mỉm cười.
"Con không thể. Nếu con đi, mẹ sẽ không còn ai hết, cũng không còn ai lo cho anh hai. Vì đây là tội lỗi mà con gây ra-"
"Nhưng Sư, đó đâu phải lỗi của con!"
"Là lỗi của con! Tại con! Tại con mà mẹ và anh hai mới... Xin ba, hãy cho con ở lại với họ! "
Sư Tử chưa bao giờ đòi hỏi hay mong muốn bất kì điều gì. Đây là lần đầu tiên con gái ông cầu xin ông.
"Ba hiểu rồi. Đây là số điện thoại của ba, hãy gọi nếu con cần! Khi đó, ba hứa Sư à, ba sẽ đến và đưa con đi! Bất kì lúc nào, chỉ cần đó là điều con muốn."
***
"Anh ta đi rồi! Anh ta ly hôn tao, chắc chắn là đã có con đàn bà nào khác!"
"Mẹ, không phải đâu! Ba chỉ là-"
"Câm miệng!! Ai cho mày lên tiếng hả?!"
...
"Chỉ có mỗi một khúc nhạc cũng đàn không xong! Có cần tao nhắc lại cho mày nhớ Tiểu Thiên đã hoàn thành nó xuất sắc thế nào khi thằng bé lên bốn không hả?!!"
"Con xin lỗi..."
"Ngừng xin lỗi và làm đi! Khốn kiếp! Tại sao mày lại vô dụng đến vậy? Tại sao tao lại sinh mày ra làm gì cơ chứ!?"
...
"Mày thì giỏi rồi. Lấy đi mọi thứ của tao, giờ lại còn ngồi vào vị trí của tao. Ha, chúc mừng mày!"
"Anh hai, em... Anh làm gì vậy? Anh đi đâu??"
"Biến đi, ai cho mày chạm vào tao hả!? Tao đi đâu không tới lượt mày ý kiến!! Tao chẳng muốn ở lại căn nhà này một giây một phút nào nữa. Chẳng phải tại mày nên mới thành tao bây giờ? Chẳng phải tại mày nên ba mẹ mới ly hôn, ba mới rời khỏi đây hay sao?! Biến cho khuất mắt tao!!"
...
"Mẹ ơi, anh hai-"
"Tại mày nên thằng bé mới bỏ đi! Mày thấy chưa?! Tại sao hả, gia đình tao đắc tội gì với mày?! Tại sao lại khiến tao mất con, mất chồng, mất tất cả?!! Trả con cho tao! Trả gia đình cho tao!!"
...
Tất cảlàtại mình. Tấtcảlàtạimình. Mìnhphảitrở thành một nghệ sĩ dương cầm, mìnhphảitiếp tục theo đuổinó.
Mìnhphảiởbênmẹ.
Đâylàsựchuộc tội củamình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook