[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng
Chương 39: Gặp gỡ tình cờ

Dắt xe ra khỏi cổng chính của bệnh viện thành phố, Song Ngư đưa tay che miệng ngáp một hơi dài, rồi lại dụi dụi mắt một cách ngái ngủ. Đầu cậu cứ giật băng băng, cứ như thể chỉ cần đụng nhẹ một chút cũng trời đất quay vòng.

Mấy ngày nay cậu chẳng chợp mắt được tí nào, bao nhiêu thứ đè lên đầu chẳng lúc nào cho cậu nghỉ hơi.

Song Ngư nên ngủ nhiều hơn, cậu nghĩ thế, mặc dù chẳng mấy chắc chắn rằng cậu sẽ làm vậy.

Dù sao, đó cũng không phải chuyện lạ.

Lúc này đã là tám giờ tối hơn. Đạp xe trên đường, Song Ngư thỉnh thoảng lại lướt mắt nhìn xung quanh, nhìn con đường, nhìn người đi lại, nhìn cả lên bầu trời không có lấy một vì sao. Ít nhất, nhìn lung tung như thế phần nào giúp cậu tỉnh táo hơn.

Đương nhiên, Song Ngư vẫn tập trung nhìn xe cộ, trừ khi cậu muốn một vé vào bệnh viện vì tai nạn giao thông.

Dừng xe lại trước vạch chờ đèn đỏ, Song Ngư trong khi nhìn bâng quơ đâu đâu chợt dừng mắt ở một công viên gần đó. Nheo nheo mắt cố nhìn cho rõ, một phần cũng để chắc chắn rằng mình không nhầm, Song Ngư hơi nhướng mày khó hiểu.

Có tiếng còi xe inh ỏi vang lên phía sau cậu. Nhìn đèn xanh đã chuyển, lại nhìn ra chiếc xe máy đằng sau, Song Ngư gật gật đầu xin lỗi rồi tấp vào trong nhường đường.

Lại nhìn về phía công viên đằng kia, Song Ngư tay lấy cái balo của mình còn đang để trong rổ xe đạp.

Kính của cậu đâu mất rồi nhỉ?

***

Sư Tử bất giác run lên vì lạnh, hai bàn tay choàng qua nhau ôm lấy đôi vai nhỏ thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác rét buốt. Thời tiết chuyển đông mang theo cái lạnh không khiến cô cảm thấy dễ chịu cho lắm.

Về cơ bản, Sư Tử vốn chịu lạnh không giỏi.

Nhìn hai cái chân ngắn ngủn của mình đung đưa lên xuống, Sư Tử lại ngẩng đầu nhìn bầu trời tối trên kia. Đôi mắt màu nâu cafe thoáng tia thất vọng khi chợt nhận ra, trên đó không hề có lấy một ngôi sao.

Hai tay Sư Tử nắm lấy hai bên tay áo khoác kéo xuống, rồi lại kéo cả mũ áo trùm kín cổ. Ăn một miếng bánh mì đang cầm, cô lại đưa mắt nhìn đâu đâu trong khi vẫn đều đều đung đưa chân mình.

Chợt, trong mắt Sư Tử như vừa lướt qua một cái gì đó quen thuộc. Cô bắt đầu nhìn lung tung khắp nơi, nhìn tới nhìn lui nhìn ngang dọc, cuối cùng dừng lại nơi “cái gì đó” đang dắt xe đạp đi lại.

Không mất quá lâu để Sư Tử nhận ra “cái gì đó” kia chính là một cậu con trai.

“Ngư-”

Bất giác bặm chặt môi, mắt Sư Tử đảo qua lại vài vòng. Sâu trong đôi đồng tử màu nâu cafe kia thoáng chút thất vọng.

“Ê!”

Đối với người con trai hiện giờ đang đứng trước mặt mình, thay vì trả lời, Sư Tử lại chớp mắt một cái, rồi cứ thế nhìn trân trân cậu trong vô thức.

“Này!”

Giọng có chút lớn tiếng của Song Ngư khiến Sư Tử khẽ giật mình, đôi đồng tử được dịp chớp liên tục một cách ngây ngốc.

“Hả? À, xin lỗi! Hì~”

Bản thân cũng không rõ tại sao lại nghĩ ngợi về con người đáng ghét kia, nhưng phải rồi, người này là cậu bạn đeo kính ngồi phía sau cô.

Không phải anh ta.

“Chào buổi tối! Ui ui, cậu giờ này còn lang thang đâu đó~?”

Cái giọng tăng động quá mức kia chính là một bằng chứng thiết thực nhất để Song Ngư chắc chắn mình không nhầm người. Cách mà cô liên tục vẫy tay chào cậu, trong nhất thời khiến cậu thật không biết nên đáp lại thế nào.

Vì vừa mới nãy thôi, Song Ngư đã nhìn thấy một bộ mặt có phần vô cảm và u uất.

“Câu đó chẳng phải hợp với cậu hơn sao?”

Một đứa con gái mang vẻ ngoài và chiều cao của một học sinh lớp bảy lớp tám lại ở ngoài đường vào tám giờ tối, so với một thằng con trai vừa nhìn vào đã biết học sinh cấp ba, thi thoảng lại còn bị nhầm là sinh viên đại học, Song Ngư không biết ai mới là người cần nên lo đây.

Tuy nhiên, Sư Tử từ đầu đến cuối vẫn không hiểu ẩn ý sâu xa trong câu nói của Song Ngư, hoặc là giả vờ, hoặc thật sự không hiểu. Dù sao, cô rõ ràng không hề lấy đó làm để tâm.

“Cậu hình như vừa học thêm về hay sao ý?”

Nghĩ vậy cũng không phải gì lạ. Song Ngư hiện bây giờ vẫn còn mặc đồng phục, và mang cả balo đi học theo. Đối với một học sinh như cậu, ai nhìn vào mà chẳng nghĩ là học thêm về, đó cũng không phải chuyện gì quái lạ.

Dù vậy, đó không phải lý do. Song Ngư thật ra cũng không hề có ý định sửa lại hay nói cho rõ ràng.

“Sao cũng được. Còn cậu?”

“Ăn không?”

Hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của Song Ngư, Sư Tử vui vẻ đưa ổ bánh mì ăn dở của mình trước mặt cậu cùng với một nụ cười tươi tắn.

Khỏi nói cũng biết ánh mắt Song Ngư khinh thường ra sao, cậu thản nhiên giật lấy cái bánh mì kia và nhét thẳng vào miệng cô nàng.

Sư Tử đang yên đang lành mém mắc nghẹn, ho sù sụ một hồi rồi bắt đầu nổi cơn xung thiên.

“Đồ mất nết! Đồ độc ác! Đồ thô lỗ!! Tôi đã tốt bụng mời cậu ăn, lại còn dám đối xử với tôi như thế?!”

Thay vì tỏ ra hối lỗi, Song Ngư lại đưa tay xoa xoa một bên tai, càng khiến cho Sư Tử thêm bực tức.

“Mặc cậu, tôi về trước đây!”

Một cách bình thản như không, Song Ngư hai tay cầm chặt hai tay lái xe đạp, cứ thế dắt xe đi, thậm chí đã leo lên yên và chân để ngay bàn đạp.

Tuy nhiên, ngay khi cậu vừa đạp đi, chiếc xe đột nhiên sựng lại, dừng gấp một phát khiến Song Ngư chút nữa đã ngã nhào ra phía trước. Quay phắt ra sau, đôi mắt màu hổ phách sau cặp kính nheo chặt lại đầy khó chịu.

Nếu có thể, cậu thật sự muốn xé nát cái nụ cười nham nhở trên khuôn mặt dở hơi của Sư Tử đang nhìn cậu.

Ai đó vẫn cứ thế bỏ qua sự tức giận trong mắt Song Ngư, cười vui vẻ một cách thản nhiên.

“Rảnh không? Chở tôi đi dạo một vòng đi! Nha~”

Mày hơi nhướng mày, Song Ngư ban đầu cứ tưởng mình nghe nhầm.

“Hả?! Gì... Cóc rảnh!!!”

***

“Cậu bạn đeo kính tốt bụng ghê~”

Hình như Song Ngư bị điên mất rồi, chí ít cậu chắc chắn hiện tại thần kinh mình không được bình thường. Cậu có nên quay lại bệnh viện khám cho kĩ không nhỉ?

Song Ngư rõ ràng đang rất buồn ngủ, mệt mỏi và cả lười biếng, tất cả những gì cậu muốn làm bây giờ là phóng ngay về nhà và đánh một giấc cho đến sáng. Vậy mà lại điên điên khùng khùng đi chở con nhỏ nào đó dạo quanh thành phố.

Tại sao cậu lại đồng ý nhỉ?! Lẽ ra khi Sư Tử cố chấp cứng đầu ngồi mãi trên yên sau của cậu, Song Ngư phải quyết liệt đuổi cổ cô nàng xuống mới phải!

Điên! Điên thật mà!!

“Cậu câm đi, đồ đầu đá!”

Mắt còn đang vui vẻ nhìn khắp nơi của Sư Tử giật thót lên, rồi lại nheo chặt lại một cách khó chịu.

“Úi! Ê, làm gì đó hả?! B-Bỏ ra!!”

Cập nhật tình trạng hiện tại, hai bàn tay dưới tay áo khoác của Sư Tử lúc này đang bóp vào hai bên hông của Song Ngư, khiến cậu chàng giật nảy cả lên.

“Đồ biến thái!”

“Xin lỗi đi, cậu có nghe câu 'Cái miệng hại cái thân' chưa?!”

“Tôi mà lạc tay lái thì hai đứa chết chùm đó biết chưa hả?!”

“Xì~”

Song Ngư có thể biết rất rõ hiện tại đây, Sư Tử chắc chắn đang bĩu môi bất mãn.

Cậu lẽ ra không nên tò mò mà vào công viên xem thử. Đúng là đang yên đang lành lại đi rước của nợ vào người!

“U~ Tôi không ngờ thành phố buổi tối lại đẹp đến vậy! Lấp lánh ghê!!”

Chính Sư Tử cũng không nhớ rõ lần cuối cùng ra ngoài vào buổi tối là lúc nào, nên đối với cô hiện giờ, xung quanh cái gì cũng mới mẻ. Khắp nơi lấp lánh ánh đèn điện, lại còn không khí nhộn nhịp vui tươi, tất cả đều khiến cô cảm thấy thích thú.

Mắt Song Ngư có hơi nhìn ra sau, nhưng rồi lại thôi, cứ như chưa hề có gì xảy ra. Thay vào đó, khoé môi cậu chợt nhếch lên tạo thành nụ cười hoàn mỹ.

“Úi!”

Còn đang vui vẻ nhìn khắp nơi đến mức khiến Song Ngư khó khăn lắm mới giữ chặt được tay lái, một giọt nước từ đầu chợt rơi bộp lên sóng mũi Sư Tử. Ngước cao đầu nhìn lên bầu trời đã sớm âm u, cô chớp mắt một cái.

Mưa rồi kìa.

Song Ngư khẽ nhíu mày sau khi đưa bàn tay ra trước mặt xem thử. Hay thật, cậu đúng là toàn gặp xui xẻo mỗi khi dính với Sư Tử. Không chỉ mất toi giấc ngủ của cậu, lại còn bị mắc mưa như thế này.

“Cậu có áo mưa không? Có không? Dù hay ô gì đó!?”

Dù với ô là mấy thứ nhỉ, khác gì nhau nhỉ...

Rất tiếc, điều quan trọng nhất phải nói tới ở đây là trong những thứ mà Sư Tử kể, một cái Song Ngư cũng không mang theo.

Cô nàng nào đó đã sớm đoán ra câu trả lời dù Song Ngư chưa hề lên tiếng, cứ thế chán nản ngả người ra trong khi hai bàn tay giữ chặt yên xe để khỏi ngã.

“Đúng là vô dụng ghê!”

“Tôi hất xuống xe à nha?”

Sư Tử bất mãn bĩu môi, tỏ ý không phục.

Đúng lúc này, từng giọt từng giọt mưa bắt đầu trở nên nặng hạt, chẳng mấy chốc đã chuyển thành một cơn mưa lớn.

Có hai con người nào đó vì cãi nhau mà quên béng mất việc tìm chỗ trú, cuối cùng loay hoay dưới mưa một hồi lâu thiệt là lâu.

“A! Ướt gần hết luôn! Tại cậu á!!”

“Câm đi, đồ đổ thừa! Là tại ai trước hả?”

Sư Tử và Song Ngư đứng trong mái hiên của một cửa hàng tạp hoá vừa đóng cửa, hai tay vừa lau đi nước mưa khắp nơi vừa luôn miệng đấu khẩu qua lại.

“Cậu đúng là đồ độc mồm độc miệng! Có ai nói chuyện với một cô gái lại bảo cô ấy câm đi mãi như cậu không hả?!”

Tờ khăn giấy vừa lau khô lập tức bị vò lại, một đường chọi thẳng về hướng của Song Ngư một cách giận dữ.

Ai đó thản nhiên bước sang một bên tránh, vẻ mặt một chút cũng không thay đổi.

“Vớ vẩn! Cứ làm như cậu là con gái!”

“Tên bốn mắt chết tiệt nhà cậu!!”

Mặc kệ sự tức giận trong cả lời nói và hành động của Sư Tử, cậu bình thản dùng khăn giấy lau sơ cái balo của mình, rồi lại quay sang một bên lau cả cặp kính bị nước mưa làm nhoè đi.

“Hơ.. Hơ... Hắc xì!!”

Mắt hổ phách có chút nhìn sang bên cạnh, Song Ngư chợt mỉm cười. Tay đeo kính lên, cậu lấy chiếc áo khoác trong balo vứt sang cho Sư Tử.

Có cô nàng nào đó theo phản xạ đón lấy, tuy nhiên mặt lại nghệch ra chẳng hiểu gì.

“Dù sao cũng không nên để một đứa con gái như cậu vì tôi mà bị cảm.”

Hả?

“Cậu không thấy rất mâu thuẫn à? Còn chưa đầy một phút trước vừa bảo tôi không phải là con gái!”

Vẫn choàng sơ chiếc áo lên người, nhưng miệng thì vẫn lên tiếng bắt bẻ một cách khó chịu.

“Con người có quyền tự do thay đổi ý kiến, dù sao tôi vẫn giữ nguyên ý nghĩ ban đầu của mình!”

“Đồ bốn mắt đáng ghét! Cậu tốt hơn hết là đi chết đi!! Hơ.. Hắc xì!!”

Tay dụi dụi mũi, Sư Tử mắt bắt đầu ngái ngủ. Cô thật sự không chịu được lạnh.

Ngồi xuống bậc thềm trước nhà, Sư Tử bất giác đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Nhìn bức màn mưa trắng xoá phủ khắp nơi, cô chớp mắt một cái, vẻ mặt trong vài giây bỗng chốc mất đi sự vui tươi vốn có.

“Mưa to quá nhỉ?”

“Cậu có gì phải làm sao?”

Khi nhìn sang, Sư Tử chợt nhận ra đôi mắt cậu đang nhìn về phía mình. Hơi mỉm cười, cô chậm rãi lắc đầu.

“Không hẳn. Dù sao, cũng là tại tôi đòi cậu chở đi dạo mà!”

Cô nghĩ vậy.

Có lẽ sẽ không sao đâu. Chỉ là về muộn một chút.

Sẽ ổn thôi mà.

Đôi mắt còn đang nhìn bâng quơ khắp nơi của Song Ngư chợt hướng sang phía Sư Tử, vẫn là vẻ bình thản vốn có.

“Cậu nên cởi cái áo khoác ướt sũng rộng thùng thình đó ra thì tốt hơn đấy!”

Ngay khi câu nói của Song Ngư vừa dứt, cả người Sư Tử vô thức giật nảy lên, đôi mắt cũng thoáng dao động và cắn nhẹ lấy môi dưới. Trong vài giây, cậu có thể nhìn thấy rõ khi cô bất giác kéo hai tay áo khoác của mình xuống.

Như muốn giấu đi thứ gì đó.

Song Ngư khẽ thở dài.

“Tuỳ ý cậu thôi.”

Mọi thứ lại lần nữa rơi vào im lặng, chỉ còn mỗi tiếng mưa rơi xuống nền đất lạnh, rơi lên những mái tôn kêu lộp bộp, rơi cả xuống những chiếc xe chạy vụt đi trong bức màn mưa trắng xoá.

Đối với những cơn mưa, Song Ngư vừa thích, lại vừa ghét, đôi khi lại chẳng có bất kì cảm xúc nào. Dù vậy thỉnh thoảng, chúng vẫn gợi lại cho Song Ngư những điều mà chính bản thân cậu đã quên mất, hoặc cố tình quên mất.

Mọi thứ lúc đó cũng đã diễn ra trong một ngày mưa như thế này.

Sau một khoảng thời gian không rõ, cơn mưa kia bắt đầu nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Khi Song Ngư nhìn đồng hồ, kim ngắn đã gần chỉ đến số mười.

“Này-”

Vừa định gọi Sư Tử, những gì thu vào tầm mắt lúc này lại khiến Song Ngư hơi khựng lại.

Chẳng biết từ bao giờ, Sư Tử đã gục đầu vào cửa sắt kéo của cửa hàng tạp hoá kia mà ngủ mất, hai tay vẫn còn nắm chặt vào hai mép chiếc áo khoác đang đắp trên người.

Đôi mắt hổ phách thoáng ngạc nhiên trong vài giây, sau đó lại hiện nét cười.

Trước khi bản thân kịp nhận ra, Song Ngư đã bước đến bên Sư Tử, một chân quỳ xuống ngồi cho ngang tầm với cô. Tay cậu, một cách nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc ướt còn vướng trước trán cô.

“Nắng vẫn chẳng thay đổi gì cả. Vẫn là Nắng! Chỉ có mỗi mình Mưa đã thay đổi, không còn là Mưa của trước kia nữa.”

Không còn có thể ngây ngô đùa nghịch. Không còn có thể thoải mái cười giỡn. Song Ngư của bây giờ, có biết bao nhiêu thứ phải bận tâm lo nghĩ, một trái tim thuần khiết như trước kia, cậu từ lâu đã không còn giữ lại được nữa.

“Thật xin lỗi, nhưng cứ thế có khi lại tốt. Tốt cho tớ, tốt cho cả cậu nữa.”

Lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền của Sư Tử chợt động đậy, rồi một cách khó khăn mở ra. Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang chòng chọc nhìn mình, cô khẽ nhướng mày.

“Cậu đang có ý nghĩ xấu xa mờ ám gì thế hả?”

So với vài giây trước đó, Song Ngư rất nhanh chóng đã quay lại khuôn mặt bình thản vốn có của mình, không chút dao động quay đi.

“Xin lỗi đi, tôi đang tốt bụng tìm cách gọi cậu dậy, trừ khi cậu thật sự muốn ngủ bụi ở đây.”

Sư Tử lén tặc lưỡi thở hắt. Tốt bụng? Cậu ta nói câu đó, thà bảo cô đà điểu biết bay nghe còn đáng tin hơn!

“A! Tạnh mưa thiệt rồi kìa!”

Nhìn Sư Tử vui vẻ chạy ra ngoài mái hiên, rồi lại chạy ngay vào trong xoa xoa hai bàn tay với nhau vì lạnh, Song Ngư cố nén bật cười.

Ngốc nghếch và đáng yêu thật.

“Về thôi! Cậu ám tôi đủ rồi đấy!”

“Xì! Nói làm như mình có giá lắm ý!”

Lại thêm một màn đấu mắt kinh điển, tốn mất hết năm phút thời gian vô công rỗi rãi.

Kiểu này thì bao giờ mới ai về nhà nấy được nhỉ?

Thật là một điều đáng bận tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương