12 Chòm Sao Độc Chiếm FULL
-
8: Chương 7
" Thiếu gia, người vừa bị tát hả ? "
Một câu hỏi quen thuộc, nhưng đối tượng lại là người khác.
Bên dưới sảnh chính, hình như một trận gió lạnh lẽo vừa vô tình sượt qua.
Ông quản gia rùng mình toàn tập, vừa lấy tay tự ôm mình vừa lơ đãng hỏi " Gió Đông Bắc về rồi ư ? "
À ha, gió này không phải là gió Đông Bắc mà là một cơn gió độc mang tên Thiên Bình a.
Đại khái là quản gia Ted cùng với thiếu gia Bảo Bình của mình sau khi trò chuyện vui vẻ trên hành lang tầng ba xong thì cùng nhau đi xuống sảnh chính của biệt thự liền gặp ngay đại thiếu gia cùng cận vệ của mình- Al mặt than - đang lọ mọ đi vào.
Và ngay tại đây, ông cũng chứng kiến được khuôn mặt yêu mỹ của vị thiếu gia suốt ngày trêu chọc ông sưng đỏ đến đáng sợ.
Chính vì vậy mới có chuyện " câu hỏi quen thuộc " cùng cơn gió lạnh lẽo mang tên Thiên Bình kia.
Haha, cuối cùng cũng có người vì công lý mà ra tay rồi.
Ông quản gia không quản khuôn mặt của Thiên Bình đã muốn thối đến cực điểm, chỉ làm bộ lấy tay lên che miệng sau đó cường điệu cười một hơi thật dài " Ho ho ho ~ Thiếu gia, tôi đi chuẩn bị bữa trưa "
Al đứng cạnh cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, cảm giác được ở đây không còn chuyện của mình nữa, cậu cũng cúi đầu chào hai vị thiếu gia rồi lui ra ngoài.
Nhoáng một cái, sảnh chính chỉ còn lại hai chàng trai với hai cái má sưng phù.
"Ho ho ho~", tại sao hắn vẫn còn nghe được tiếng cười ghê rợn kia nhỉ.
Thiên Bình rùng mình một cái, sau rồi lia mắt qua Bảo Bình đang mím môi cười kia " Shh, em cười gì chứ.
Bộ mặt em sưng ít hơn anh sao."
Lần này cậu thật sự là nhịn không được mà bật ra thành tiếng " Ha ha.
Thiên Bình, người đàn ông quyền lực nhất nhì nước Pháp vừa bị ăn tát.
Tin này hẳn là đáng giá lắm đây " Bảo Bình thuận tiện choàng tay mình lên vai Thiên Bình, nhân cơ hội châm chọc một câu.
" Dĩ nhiên là đáng giá a, nhưng anh cá với em...!" Phì cười , hắn gạt đi bàn tay của Bảo Bình sau đó tao nhã bước về phía trước " Sẽ chẳng ai dám đăng tin này đâu "
Bước theo sau, Bảo Bình cười cười " Nếu có, em tin kẻ đó chính là con sâu lẳng lơ của anh "
" Cho ta một, ta trả lại mười " Thiên Bình khẽ liếm môi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ lằn trên má mình nhàn nhã nhẹ giọng " Anh cũng đâu phải tên đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc giống em "
" Đúng là thương hoa tiếc ngọc a "
" Bảo Bình " Cậu lập tức khựng lại bước chân ngay khi Thiên Bình thay đổi giọng điệu, âm thanh nghiêm túc đằng trước truyền đến khiến Bảo Bình nhíu mày.
Chuyện gì vậy.
" Nếu một cô gái xinh đẹp đi trên một đoạn đường vắng tại một nơi mà cô ta không hề biết, em nghĩ, tỉ lệ nguy hiểm là bao nhiêu phần trăm "
" Sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy? " Bảo Bình khẽ nhướn mày " Nếu cô ta là một cô gái đẹp thì hẳn..
l..à..
" Không thể nào.
Chính tại lúc này, Bảo Bình mới bàng hoàng nhận ra ý tứ thật sự trong câu hỏi kia.
Đừng nói là một cô gái đẹp, nhìn Song Ngư mà xem, cô ấy đáng giá cả một gia tài chứ chẳng chơi.
" Chết tiệt " Sao cậu có thể quên được cơ chứ, không nói thêm từ nào thừa thãi.
Bảo Bình xoay người một mạch chạy thẳng ra ngoài.
Sốt sắng như vậy sao ? Bảo Bình.
Ánh mắt Thiên Bình khẽ rũ xuống thành một bóng mờ nhạt nhòa, thật khó để nhìn ra được sâu thẳm trong đôi mắt kia đang chứa đựng những suy nghĩ gì.
Vừa mới nãy, hắn nghĩ rằng cô gái ấy sẽ lại giở một mánh khóe lẳng lơ nào đó để lừa hắn nhưng lại không hề nghĩ tới mình sẽ bị đánh, còn lấy súng dọa gϊếŧ nếu hắn không cho cô xuống xe.
Thế mà hắn lại đồng ý cho cô xuống thật.
Bởi vì, trong đôi mắt xinh đẹp đó chỉ chứa toàn sợ hãi.
Mà Thiên Bình hắn lại chưa từng nghĩ rằng sẽ dùng một cách thức đáng sợ nào để có được cô gái kia cả.
Hắn không muốn người mà hắn chú ý tới sẽ sợ hắn.
Không hề muốn chút nào.
Bước chân từng nhịp từng nhịp một bước thật đều lên bậc thang, thanh nhã mà cao ngạo cho đến khi tới phòng, nhưng thứ mà Thiên Bình nhìn thấy không phải là cánh cửa màu bạc quen thuộc, thay vào đó, hắn nhìn được màu đen huyền ẩn thon dài trên đôi chân của..
Thiên Yết !!
Chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần Âu đắt tiền hiện đang lười nhác đứng tựa lưng vào cánh cửa, điệu bộ như kiểu là chờ Thiên Bình tính sổ chuyện tiền nong vậy.
" Vừa mới đặt chân vào cửa chính thì gặp Bảo Bình, lên phòng thì chạm ngay phải em.
Anh đang nghĩ rằng, có khi nào mình mở cửa, Sư Tử sẽ ở ngay trên giường không? " Dù có chuyện gì xảy ra, trong từng câu nói của người này sẽ không thiếu vài lời trêu chọc.
Phải rồi, con người hắn là vậy, đâu là thật, đâu là giả.
Ngay chính y - em trai của hắn cũng chẳng thể nào biết được.
Thiên Yết không mấy để ý đến lời nói bông đùa của Thiên Bình, y chỉ nhẹ nhàng dịch người qua một bên để hắn có thể mở cửa, khoảnh khắc cánh cửa màu bạc vừa hé ra một chút.
Thiên Yết liền lên tiếng " Ares Helsing, cháu trai của Thủ tướng và cũng là con nuôi của ông trùm Bang Hắc Long vừa bắn chết một viên cảnh sát ngay trên đại lộ Champ Elysse, ngay sau đó hắn được Interpol bắt về trụ sở FBI nhưng chỉ giam giữ tròn một tiếng đồng hồ liền được Chính Phủ thả ngay tức khắc.
Anh nói xem, nếu anh trong trường hợp đó, thì sẽ như thế nào ? "
Chỉ là một mảng tĩnh lặng đến lạ thường, bởi vì Thiên Bình đang quay lưng với y cho nên y chẳng thể nào nhìn được biểu tình gì trên khuôn mặt kia cả, thứ mà Thiên Yết có thể nhìn thấy chỉ là bóng lưng của hắn mà thôi.
" Có thể sống mà cũng có thể chết." Thiên Bình xoay người nhếch môi cười cợt , câu trả lời hờ hững tới nỗi khiến Thiên Yết phải nhíu mày.
" Thế sao anh còn cố tình dính tới hắn "
Mỉm cười, Thiên Bình bước tới gần Thiên Yết, bàn tay không nhanh không chậm trước con mắt ngạc nhiên hiếm có của Thiên Yết mà nâng lên xoa xù mái tóc y " Ai nha nha ! em lo cho anh trai đấy à, mới đáng yêu làm sao "
Khó chịu hất mạnh bàn tay của Thiên Bình ra, y nhíu nhíu mày, mái tóc hiện tại đã xù thành một cục trông đến là hài hước, thở dài lôi từ trong túi ra một tấm hình ném thẳng vào người hắn.
Nhanh nhẹn bắt lấy tấm ảnh nọ, Thiên Bình tròn mắt nhìn.
Không nhìn còn đỡ, nhìn xong chỉ muốn một bước quay vào phòng đóng sầm cửa lại.
Dù biết người trong hình là ai nhưng hắn còn cố tình giả vờ như không biết, còn làm bộ ngạc nhiên " Oa nha, mỹ nhân a "
Lần này Thiên Yết thật sự phát bực vì thái độ đó của anh mình, không nói gì nhiều, y chỉ đơn giản tung chân đá gãy cánh cửa phòng của hắn.
Khuôn mặt lạnh đến cực độ " Gửi thứ này, anh có ý gì ? "
Ngơ ngác nhìn cánh cửa bị gãy đôi bên cạnh, Thiên Bình há hốc mồm thầm nghĩ, nếu mình đứng ở đó có phải cũng bị gãy đôi như thế không.
Thật là không dám tưởng tượng ra thêm nữa.
Chậc lên một tiếng, Thiên Bình chính là tủm tỉm cười, thú nhận " Nếu như em không thích, vậy anh xin phép tấn công vậy.
"
Thiên Yết mày đã nhíu chặt tới nỗi có thể kẹp chết một con bọ, y hoàn toàn không nhìn ra được mục đích thật sự của Thiên Bình là gì nhưng khó chịu làm sao.
Khi anh ấy nói " Tấn công Ma Kết "
" Theo như anh được biết, thì tối nay tại khu mua sắm của giới thượng lưu Paris sẽ diễn ra một vụ giao dịch hàng cấm sâu bên dưới tầng hầm của tòa nhà.
Anh cá là ở đấy, em sẽ gặp được người nào đó đặc biệt " Như nhìn ra được suy nghĩ của Thiên Yết, Thiên Bình híp mắt cười nhạt.
Hừ lạnh, Thiên Yết giật tấm ảnh trở về " Không quan tâm "
Thế sao còn lấy lại ảnh.
Thiên Bình bật cười " Nhưng anh thì quan tâm a "
Ngay sau đó, trong một tích tắc nhỏ, bên trên tầng ba liền vang lên một âm thanh đổ vỡ chói tai kèm theo tiếng hét của Bạch Dương.
Cả Thiên Yết và Thiên Bình đều giật mình đồng thanh " Chuyện gì vậy "
Không nói thêm gì, Thiên Yết liền xoay người chạy đi, trông thấy thế, Thiên Bình cũng chỉ biết nối gót theo sau, bỗng nhiên đầu có cảm giác như bị ai đó giật mạnh một cái thật đau.
Chậc chậc, Sư Tử em lại gây ra chuyện gì nữa vậy.
Bên trong căn phòng tinh tế tại dãy phải của tầng ba, hiện đang diễn ra một cuộc giằng co đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, căn phòng sớm đã không còn vẻ gọn gàng ban đầu, thay vào đó lại lộn xộn hệt như vừa mới xảy ra một trận ẩu đả vậy.
Bạch Dương run rẩy ngồi rúm ró tại một góc trên chiếc giường lớn, một bên áo bị xả xuống tới tận khuỷu tay lộ ra bả vai trắng tinh đỏ tấy vì bị người siết chặt.
Khuôn mặt lấm lem nước cứ nấc lên từng đợt nghẹn tái lòng.
Sư Tử chống mình phía đối diện ngơ ngác nhìn lại một màn như vậy thì không khỏi hoảng hốt, mình đang làm cái gì vậy? Cậu tức giận vì lời nói không căn cứ của Thiên Yết.
cho nên, cho nên trong một phút giây mất kiểm soát.
Sư Tử đã có ý nghĩ, cưỡng bức cô gái kia.
Sự thật hiển lộ ngay trước mắt khiến cậu không thể tin vào chính mình.
Sư Tử ngây dại nhìn Bạch Dương mỏng manh đang sợ hãi, nhìn vệt đỏ trên cánh vai đáng thương kia rồi sau cùng cậu nhìn thẳng vào đôi tay của chính mình.
Là mình đã làm sao? Suýt chút nữa cậu đã thật sự cưỡng bức Bạch Dương nếu như cô không hét lên.
" Bạch Dương " Sư Tử khẽ tiến đến, bàn tay nhẹ vươn tới tính chạm vào cô nhưng lại bị Bạch Dương vô tình né đi.
Cô gào lên " Tránh ra "
Không nên a, Bạch Dương.
Sư Tử lại một lần nữa lao tới nhưng lần này cậu lại bị ai đó từ đằng sau lôi ra ném mạnh xuống sàn nhà.
Lưng lại một lần nữa được âu yếm với nền gạch lạnh lẽo.
Sư Tử đau đến nhăn mặt, lồm cồm bò dậy cậu lại nhìn được một cảnh khiến mình sôi máu.
Thiên Yết đang bế Bạch Dương trên tay, cặp mắt đáng sợ đang bạo nộ trừng cậu như muốn xuyên thủng, nhưng đấy đâu phải vấn đề cậu quan tâm.
Điều mà Sư Tử để ý đến chính là.
Bạch Dương đang co cuộn người mình vào y, ỷ lại vào y.
yếu đuối, sợ sệt nép vào trong lòng ngực của y.
Tại sao? Tại sao cô đối với hai người thái độ lại hoàn toàn khác xa nhau như vậy.
Thiên Yết không thèm quan tâm xem cảm giác của em mình thế nào, chỉ là trong mắt y lúc này thật sự đang tỏa ra sát khí bức người.
Không nhanh không chậm bước ra ngoài, ngay lúc sượt qua người Sư Tử, Thiên Yết nhàn nhạt bỏ lại một câu " Nếu như em dám làm thế này một lần nữa.
Anh tuyệt đối, sẽ, không , tha "
Siết chặt nắm tay tới mức phiếm trắng, Sư Tử trừng trộ tức giận hét lên " Mẹ kiếp " sau đó là sự rơi tự do của các vật vô tri vô giác trong căn phòng vốn đã chẳng còn cái gì lành lặn.
Ông quản gia cùng mấy cô hầu nghe được âm thanh liền chạy lên nhưng hình ảnh mà họ nhìn được chỉ là một mớ hỗn độn.
Không chỉ vậy, bên trong mớ hỗn độn kia.
Có một vị đại thiếu gia mà thường ngày mọi người gọi là yêu tinh hiện đang lặng lẽ đứng đó nhìn trân trân vào em mình, không ngăn cản, cũng không nói lời nào.
Chỉ là yên lặng nhấm nháp nỗi đau cùng cậu ấy mà thôi.
Ông quản gia nhìn cậu chủ của mình đang mất kiểm soát thì không khỏi tự hỏi rằng, từ khi nào thì Bạch Dương lại trở nên ghét cậu ấy như vậy.
Từ khi nào a.
Ông thật sợ rằng sau này, bốn vị đại thiếu gia kia sẽ phải đau khổ vì người con gái mà họ yêu, những kẻ cao ngạo quý phái như họ không nên tồn tại thứ tình cảm tầm thường này, nếu có đi chăng nữa thì người đau đớn sẽ là những kẻ ngu đần kia, không phải họ.
Những viên đá quý của gia tộc bá tước Louis.
Nhưng đời đâu như mơ, những suy nghĩ đó của ông quản gia cũng đâu thể điều khiển được số phận, một khi bánh xe của chiếc đồng hồ được gọi là định mệnh kia lăn bánh, thì lời nói đơn giản cũng chỉ là lời nói mà thôi.
**********************Song Ngư lang thang trên đoạn đường đông đúc này cũng hơn hai tiếng rồi, cô thật sự mệt mỏi.
Chỗ này là chỗ nào cô cũng không biết chỉ biết là ở đây ngay cả một chỗ ngồi hay một điểm chờ xe buýt cũng không có, cô đang ở đâu thế kia.
Chưa bao giờ Song Ngư cảm thấy mình tồi tệ đến mức này, lại còn là vì hắn.Ngâm mình dưới ánh nắng lâu như vậy khiến cô công nương từ trước tới giờ sống trong lồng vàng cảm thấy sụp đổ, cơn choáng váng từ trên đỉnh đầu bỗng nhiên đánh tới khiến
Song Ngư mất cân bằng, từng bước chân đã bắt đầu lảo đảo.
Đừng đùa, cô không thể ngã ở đây, đâu cũng được nhưng tuyệt đối không thể ở Pháp, cô không muốn.
Trong lòng thì đúng là suy nghĩ như vậy nhưng toàn thân mềm nhũn khiến Song Ngư không thể chống đỡ nổi, cứ vậy mà đổ ầm về phía trước.
Cứ tưởng là mình sẽ đáp xuống nền đá cứng cáp nhưng thật không ngờ, cô lại được ai đó ôm lấy.
Có điều, lồng ngực này lại quá xa lạ, nó không ấm áp như hắn a.
Khoan khoan, mình đang nghĩ đi đâu vậy.
" Cô không sao chứ "
Giọng nói này, Song Ngư đầu đau như búa bổ vẫn gắng gượng ngước mắt lên nhìn người đang ôm lấy mình.
Khuôn mặt nam tính điển trai kia trông thật quen, là ai nhỉ.
Song Ngư cố gắng suy nghĩ, cho đến khi từ xa vang lên một tiếng gọi đầy quen thuộc " Kim Ngưu " A phải rồi, hắn là siêu mẫu nổi tiếng, khẽ đẩy hắn ra, Song Ngư mấp máy môi " Cảm ơn, tôi không.." nhưng cô chưa kịp nói hết câu, cánh tay liền bị ai đó nắm chặt lấy lôi về đằng sau, thoát xa khỏi Kim Ngưu, cả người nhoáng một cái liền đổ vào lòng của ai đó.
Nhưng cô sớm chẳng còn ý thức được gì nữa.
Thế này, đủ ấm áp để cô có thể ngủ một giấc rồi.
Pitié-Salpêtrière là một trong những bệnh viện lớn nhất châu Âu, đồng thời kèm chức năng đào tạo y khoa.
Trong suốt lịch sử của bệnh viện, Pitié-Salpêtrière đã có nhiều bác sĩ và cả bệnh nhân nổi tiếng thuộc dòng dõi Hoàng Gia.
Xử Nữ chỉ là một cô y tá nhỏ trong một bệnh viện cỡ trung nhưng vì sắc đẹp và tài năng nổi trội, cô liền được tới nơi cao quý này để thực tập.
Trời ạ, đây quả đúng là ước mơ mà mỗi một công dân Pháp mơ ước a, được làm việc trong Bệnh viện Hoàng Gia, mỗi ngày đều có thể gặp được những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu quý tộc.
Oa ha ha, có khi cô sẽ được gặp tổng thống nữa không chừng.
Phải báo tin này cho Ma Kết mới được, cười lên một tiếng man rợ, Xử Nữ thật sự thèm được nhìn cái điệu bộ không dám tin của cô quá đi mất, hẳn là tếu lắm đây.
Nhưng chưa kịp bấm nút gọi thì Xử Nữ liền bị tiếng rống của viện trưởng làm cho ngã ngửa.
" XỬ NỮ, XỬ NỮ đâuuuuuuu " Tiếng rống gọi của bà cô quả thật so với loa phóng thanh còn muốn khủng bố hơn, mấy người trong phòng sớm đã dắt bông bên tai, chỉ còn lại mỗi mình Xử Nữ sớm đã hóa đá.
" Viện trưởng, em ..
ở ..
đây "
Bà cô đầu ngoắt ngược ngoắt xuôi, sau khi phát hiện cô y tá xinh đẹp đang lảo đảo lí nhí ở tít trong góc bàn kia thì hai mắt sáng chói, hai bước thành một lao vụt tới nắm lấy vai cô lắc mù mịt " Xử Nữ, cơ hội tốt đây.
Khu A vừa nhận một bệnh nhân Hoàng Gia Anh, là quý tộc người Anh đó biết chưa, ta muốn cô đến đó và chuyền nước cho họ.
Thế nào? "
Xử Nữ đang hoa mắt chóng mặt sau khi nghe lọt vào đầu từng câu, từng chữ của viện trưởng thì ngay tức khắc lật ngược tình thế.
Lần này người bị lắc vai mù mịt, chính là viện trưởng nhà ta.
" Thật sao? viện trưởng, bà vừa nói là quý tộc Anh.
Tôi làm, dĩ nhiên làm " Cha mẹ ơi, vương tôn quý tộc London ư.
Thật không thể tin được, chỉ vừa mới ngày đầu thôi mà sao cô cảm giác như ngôi sao may mắn của mình sáng chói đến lạ thường.
Đúng là chịu đựng mấy cái ngày sao chổi vừa rồi cuối cùng cũng được đền đáp.
haha
Xử Nữ lăng xăng đẩy xe vừa đi vừa tưởng tượng ra viễn cảnh mình là một cô y tá mẫu mực thế nào mà quên mất việc Khu A nằm ở đâu.
Nhưng với cái bệnh viện lớn như thế này thì việc quên hay lộn khu cũng là điều dễ hiểu, nhất là đối với một nữ thực tập gà mờ như cô.
Có điều, Xử Nữ sẽ chẳng thể nào ngờ được rằng, việc lộn khu hôm nay chính là nguyên nhân dẫn đến những ngày tháng đen tối sau này của mình.
Bởi vì, hình ảnh ngơ ngác lắng xắng của cô đã vô tình lọt vào tầm mắt của một ác ma.
Mà ác ma nọ lại chẳng hề vọng động gì, chỉ nở một nụ cười nửa miệng đầy quỷ dị, hắn sẽ không ngu ngốc như lần trước, sẽ không.
Cô y tá đối diện ngây ra nhìn chàng trai trước mắt nở một nụ cười như muốn câu hồn đoạt phách của chính mình, nhưng có điều nụ cười đó lại quá mức nguy hiểm.
Không đúng ư, cái gì đẹp đều nguy hiểm a.
Nhất là cái đẹp đó lại tồn tại trên người một siêu mẫu nổi tiếng thế giới như hắn, cô y tá đỏ mặt cầm tờ hóa đơn lên đưa cho mỹ nam trước mắt " Của ngài đây, ngài Kim Ngưu "
Khẽ khàng nhận lấy, Kim Ngưu tao nhã mỉm cười " Cảm ơn, thưa tiểu thư "
Cô y tá ngay tức thì ngây ngốc, khuôn mặt lại được dịp đổi màu.
Người này, thật quá mức mê hoặc.
Kim Ngưu sau khi liếc nhìn về dãy hành lang khu A một lần nữa thì liền nhếch môi đủng đỉnh bước vào gara xe, có vẻ như bị Bảo Bình đuổi về cũng không hẳn là không tốt.
ha ha, Pitié-Salpêtrière ư? Tiểu hồ ly làm việc ở đây sao, thật khó tin.
Xử Nữ, tiểu hồ ly to gan, để xem lần này, em như thế nào chạy trốn đây.
Kim Ngưu bật cười khùng khục, một đường rú ga phóng thẳng xe ra ngoài, để lại phía sau một mạt khói trắng tràn ngập khoảng không tĩnh lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook