12 Chòm Sao Độc Chiếm FULL
-
26: Chương 25
" Ngươi, ngươi .." Song Ngư sau khi bị Bảo Bình lôi kéo xuống bên dưới xoay bên này rồi lại qua bên kia, mãi tới khi bị hắn ôm chặt vào lòng rồi thì cô mới chột dạ bừng tỉnh, lắp bắp cất tiếng.
Đổi lại chính là tràng cười trào phúng của hắn.
Bảo Bình trông đến hai đôi tai đỏ bừng của cô thì tâm tư lại đột nhiên nổi lên ý đồ muốn chọc ghẹo.
" Ngươi, ngươi cái gì mà ngươi, không phải công nương rất nhớ tôi đấy ư? Ngắm cũng đã đến mức thất thần như thế mà " ưu nhã nâng cao khóe môi, hắn chẳng hề có lòng mà cố tình nói nhỏ bên vành tai Song Ngư khiến cho cô không khỏi hoảng hốt dữ dằn giãy ra, nhưng lại bị đôi tay của hắn trước sau siết chặt lấy, chẳng hề buông.
Xung quanh toàn là người trong nội bộ Hoàng Tộc Anh Quốc, bên trên chính là Công Chúa Anne đang yên lặng nhìn một màn gay cấn vừa mới xảy ra, con gái bà từ chối hết tất cả những lời mời từ các vương tử quý quốc khác, nhưng lại dễ dàng bị kẻ kia lôi đi như vậy, quả nhiên làm người ta phải khó hiểu.
Một màn tĩnh mịch đến mức khiến cho đôi con ngươi của Song Ngư sáng đến phát lạnh.
Tên khốn kiếp này, tại sao hắn lại tới đây? Không phải đã bỏ rơi cô rồi ư? Vì lí do gì? Vì cái gì cơ chứ? Song Ngư tức giận giãy dụa, nhưng chưa kịp thoát ra thì ngay lập tức, từ sau lưng đã có người hung bạo kéo cô tách khỏi Bảo Bình.
" Ngươi nghĩ nơi đây là biệt thự hoa viên của ngươi hay sao? Lại có thể tùy ý hỗn láo với Hoàng Gia chúng ta.."
Giọng nói lạnh lẽo như trôi từ dưới địa ngục vươn lên, vị Hoàng Thân Lucass anh tuấn chẳng biết từ khi nào đã đẩy Song Ngư ra sau lưng mình, tiến lên mặt đối mặt cùng với Bảo Bình, tròng mắt xanh thẳm như muốn xuyên thủng não bộ của kẻ đối diện, phanh thây hắn ra thành trăm ngàn mảnh thịt.
Đối với sát ý không hề che dấu của Lucass, Bảo Bình trái lại còn nở nụ cười nửa miệng chẳng thèm để ý tới, nghiêng người hướng về phía Công Chúa Anne mà bước thẳng, ngay cả khi bước qua người của Song Ngư, hắn thậm chí một cái liếc cũng không hề có.
Điều này ngược lại đã làm cho cô sửng sốt không thôi.
Tên này, lại đang muốn làm cái gì?
Vươn tay áp lên ngực trái của mình, Bảo Bình tao nhã khẽ cúi người thấp một chút, kính cẩn hướng người đàn bà vận đồ trắng ngồi trên đài cao nhẹ giọng cất lời " Xin chào Nữ Hoàng đáng kính, tôi thay mặt cho bộ trưởng bộ ngoại giao Paris tới đây để đàm phán về hiệp định chính trị giữa hai nước, vốn dĩ nó đã được kí kết nhưng bởi vì một số chuyện không hay đã xảy ra, mong sao Nữ Hoàng có thể nhân nhượng, bớt chút thời gian vàng ngọc của mình, dùng trà cùng tôi có được hay không?"
Sao cơ? Bộ trưởng bộ ngoại giao Pháp ư? Song Ngư dường như là không dám tin mà trợn lớn mắt, hắn chẳng phải là tên công tử quý tộc ăn không ngồi rồi của gia tộc Louis hay sao? Thế nào mà lại có thể bỗng nhiên trở thành thành viên Hội nghị viện Anh quốc cho được, chuyện này hình như có gì đó mờ ám, không đợi Song Ngư chủ động lên tiếng thì Lucass đã tức giận tiến đến cướp lời.
" Cho dù bây giờ đã là thế kỉ 21, nơi nơi bình đẳng giới nhưng ngươi hình như còn chưa hiểu rõ nước Anh vẫn giữ vững chế độ Vương quyền, nếu như để chúng ta biết được ngươi dám lừa dối Hoàng Gia thì không chỉ có ngươi, mà ngay cả gia tộc ngươi cũng sẽ bị chìm vào quên lãng đấy"
Câu nói chứa đầy hàm ý cảnh cáo cùng đe dọa của Lucass cứ vậy mà gằn lên, cho dù bây giờ tên này có đang một thân một mình đứng tại chỗ này, đất nước quyền lực nhất thế giới mà xem Hoàng Gia là trò cười thì hắn tất nhiên sẽ chẳng ngại gì mà ra tay, vậy nhưng cái nụ cười nửa miệng ma mị ấy là đang giễu cợt hắn ư? Hay còn có âm mưu gì khác nữa.
Lucass đã sớm cho người điều tra về gia tộc bá tước Louis, nhưng buồn cười thay.
Tiểu sử của bọn chúng chẳng khác gì một đống giấy trắng, chẳng hề có lấy một tí thông tin hi hữu nào, ngoại trừ thân thế cao quý ra thì bộ trưởng bộ ngoại giao Paris đâu phải mang tên Bảo Bình, rốt cuộc thì bọn chúng đang tính làm cái gì?
" Thái tử ngài đây nói như vậy.." Nhẹ nhàng xoay người, khóe môi đột nhiên nhếch lên thành một đường vòng cung sâu sắc, Bảo Bình liếc mắt nhìn về phía đám người Hoàng Gia đang khó hiểu kia một lượt, sau cùng dừng ngay trên khuôn mặt Lucass mà thâm trầm cất tiếng..
" Là muốn phát động chiến tranh giữa hai nước à?"
" Hắn là tên nào thế?"
" Điên rồi"
" Trời ơi "
Những tiếng xì xầm bắt đầu có dấu hiệu lớn dần lên ngay khi Bảo Bình kết thúc câu nói, Lucass kinh ngạc mà nhìn Bảo Bình, đâu đó trong ánh mắt còn xen lẫn chút ít sự phẫn nộ, bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ đến hai từ Chiến Tranh nghe vào tai quả nhiên là gai góc.
Điều này chứng tỏ tên này không phải là một tay vừa.
Hội nghị viện Anh quốc từ trước cho đến bây giờ chưa khi nào hoang mang như lúc này.
Trên đài cao, công chúa Anne thâm thúy dõi ánh mắt của mình nhìn về phía chàng trai người Pháp kia mà đánh giá.
Đành rằng hắn đã vô cùng khiếm nhã khi đề nghị bà đàm phán lại vụ việc kí kết hiệp định, nhưng bên cạnh đó còn cố tình mượn lời nói của Lucass dở trò uy hiếp, lá gan cũng thật là to.
Hắn thật sự không biết như vậy là làm cho hoàng gia chú ý sao? Sau đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu kẻ điều tra hắn, rồi ngày mai sẽ có bao nhiêu kẻ muốn gϊếŧ chết hắn.
Đặc biệt có lẽ sẽ là Lucass, liếc mắt nhìn về phía con gái mình, Anne công chúa nhẹ lắc đầu.
Đúng là có chuyện không ổn.
" Bộ trưởng bộ ngoại giao, mời ngài vào trong điện"
Mỉm cười tao nhã đứng lên, Công chúa Anne sau khi phất tay kêu mọi người tiếp tục bữa tiệc thì liền hướng về phía Bảo Bình lịch sự mở lời.
Gật đầu một cái, trước khi đi theo bà thì Bảo Bình cũng không quên quay lại phía Song Ngư nhẹ nắm lấy tay cô, tức giận hất phăng nó ra, Song Ngư khó chịu lùi ra sau mà lạnh giọng " Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ hả? đừng bao giờ tùy tiện đụng vào ta "
Tuy bữa tiệc đã được phép tiếp tục nhưng những người ở chỗ này ngay cả thở mạnh cũng sợ rằng sẽ phá hỏng khung cảnh xinh đẹp trước mắt, hai người họ khi đứng với nhau quả nhiên chẳng khác gì một bức đồ họa tinh tế mà ảo mị, chàng trai ấy là ai vậy? đẹp đẽ như thế, nụ cười tuyệt mỹ cuốn hút trộn lẫn giữa Phương Đông và Phương Tây, chính phủ Pháp thật sự là cất giấu một mỹ nam tuyệt vời như thế ư? Nhẹ nhàng cảm thán, những ông hoàng bà hoàng xung quanh xì xầm to nhỏ, những lời nói hoa mĩ ấy chẳng khác gì một con rắn độc đang cố tình cắn xé trái tim của Lucass đang đứng bên cạnh, hắn thật sự là rất muốn tiến lên gϊếŧ chết tên Bảo Bình đó, nhưng mà, khung cảnh ấy, hòa hợp tới nỗi khiến hắn sinh ra một loại ảo giác đáng sợ rằng, nếu như hắn dám phá hỏng nó, nhất định sẽ chết không nhắm mắt.
Mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa đầy lửa giận của Song Ngư, Bảo Bình ngược lại rất là hưởng thụ mà nheo nheo con mắt " Tôi không phải là kẻ giỏi kiểm soát hành động của mình, nếu như em sợ hãi tôi động chạm vào em thì tốt nhất nên trốn xa một chút.
"
Cho một tay vào túi quần, Bảo Bình đủng đỉnh tiến tới, khóe môi nhếch lên như đùa cợt, dưới đáy mắt màu lam cũng vô thức dấy lên hàng ngàn tia gian manh cuồng vọng, sự lan tỏa bó buộc ấy khiến cho Song Ngư không thể kiểm soát được bản thân mà lúng túng lùi ra sau, cô càng lùi thì hắn lại càng tiến.
Mỗi lúc một nhanh, đôi chân cô không kịp chạy theo nhịp chân của hắn, vội vàng mà dẫm phải chân váy, cứ tưởng mình sẽ ngã ngồi ra sau nhưng chính ngay lúc đó.
Vòng eo của cô đã được cái tên xấu xa nào đấy dùng bàn tay của mình ôm chặt, bật cười ghé sát vào tai của cô, Bảo Bình thầm nói " Nếu như để tôi thấy em trong vòng bán kính 10km thì gặp ở đâu, tôi sẽ hôn ở đấy, trông thấy ở đâu, sẽ ôm ở đấy, bất kì chỗ nào, tôi sẽ khiến cho tất cả bọn chúng biết một điều rằng em là của tôi.
Là của Bảo Bình "
Bàng hoàng tột độ, Song Ngư sau khi nghe hết những lời thì thầm của hắn chưa kịp dãy ra thì đã bị Bảo Bình buông ra rồi, gật đầu với toàn thể mọi người một cái, sau rồi cũng tiêu sái mà bỏ đi.
Nhưng cho dù có thoải mái tới đâu hắn cũng không quên bắn tia nhìn khiêu khích của mình về phía Lucass đang đen mặt ở một bên.
Một thân một mình chui vào hang cọp mà còn dám làm ra loại hành động đó, hắn có lẽ là tên điên không sợ chết, thế nhưng là vì cái gì nhỉ? Chẳng phải là vì cô công nương này ư?
Vừa khó hiểu vừa bực bội, Song Ngư lạnh lùng dứt khoát nhất quyết đi ra khỏi bữa tiệc ngột ngạt.
Cô cứ ngỡ sẽ không còn gặp lại hắn nữa, cứ bàng quan rằng ổn thôi, ít nhất thì cũng nên quên đi, hắn với cô vốn dĩ chỉ là hai kẻ trên cao dưới thấp, vậy tại sao trong giờ phút cô như muốn điên lên thì hắn lại xuất hiện, làm cô thất vọng rồi lại hy vọng, hắn nghĩ cô là loại gì? Lại còn ngu ngốc ở trước mặt đám người mưu mô xảo trá kia buông lời đe dọa, quả nhiên là tự cao đến điên khùng.
Cái gì mà gặp ở đâu sẽ hôn ở đấy, nếu như chuyện đó xảy ra, cô sẽ không ngại mà đánh vỡ miệng của hắn " Tên thối tha"
" Đang thầm hỏi kẻ nào có thể phát ra lời lẽ thô tục bẩn thỉu như vậy tại nơi trang trọng như vầy, hóa ra là công nương Song Ngư.
Khì, lâu rồi không gặp, cô càng lớn càng khiến đàn ông trên thế giới phải ngây ngất nhỉ? "
Giọng nói cay nghiệt pha chút khinh bỉ từ phía xa vọng tới khiến cho Song Ngư nhăn mày thoát khỏi mớ suy nghĩ không đâu vào đâu của mình ngước đầu nhìn lên, phía xa, người phụ nữ kiêu ngạo với những đường nét mỹ miều đang hờ hững bước tới, khuôn mặt dù có trang điểm đậm cỡ nào cũng không thể che nổi nếp nhăn bên khóe mắt.
Một người đàn bà trung niên đã có tuổi, thướt tha trong tà váy đỏ lại không hề chói mắt.
Nhìn từ phía sau, sợ là sẽ nhầm tưởng thành một cô gái, tuy vậy, nhưng khí chất cùng ánh nhìn của bà ta đối với Song Ngư, lại không hề có một chút thiện ý.
" Chào Dì Vanes, lâu rồi không gặp" Thu lại tất cả mọi biểu tình nhỏ nhặt, Song Ngư lạnh nhạt cúi người cất lời chào có chút miễn cưỡng.
Híp mắt nhìn cô gái phía trước, người đàn bà được gọi là dì Vanes bĩu môi một cái, ngay cả một câu trả lời cũng không muốn thốt ra, bà ta chỉ cười khẩy một tiếng rồi chầm chậm bước qua người cô.
Tất thảy cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Thế nhưng Song Ngư lại cứ đứng như vậy mãi, tròng mắt vốn đang lạnh lùng lại bất giác chùng xuống đầy vẻ sợ hãi, bàn tay run rẩy bấu chặt lấy tà váy của chính mình, cô bất lực khụy xuống thở dồn dập, khóe môi trong không gian tĩnh mịch nhẹ nhàng vang lên tiếng lẩm bẩm rợn tóc gáy...
~*~
" Cô là của tôi "
Ánh mắt sắc lạnh, tròng mắt sâu không thấy đáy.
" Cô là của tôi"
Giọng nói thản nhiên nhưng đằng sau tất cả từng câu từng chữ đó chất chứa toàn là sát ý.
Đối diện với chàng trai hoàn mỹ nhưng lại đến tột cùng nguy hiểm kia.
Ma Kết sợ tới mức không nói nên lời.
Jun? Jun đâu.
Ma Kết hoảng hốt khi trông thấy hai bàn tay mình nhuốm đầy máu tươi, máu của ai? Của ai? Không phải của cô, cô không có bị thương, vậy nó là của ai, dòng máu đang tràn lan trên đôi tay của cô đây là của người nào.
"Phập"
Tiếng xáƈ ŧɦịŧ bị xé rách, không kịp suy nghĩ, mọi thứ dường như dừng hẳn lại khi cô trông thấy ai đó đang cào xé thể xác của Jun, móc mắt cậu ấy, cắt lưỡi của cậu ấy, lột da cậu ấy, cảnh tượng kinh hoàng cứ vậy mà tàn nhẫn diễn ra, Ma Kết như một cái xác không hồn nhìn trân trân vào hiện trạng đáng sợ kia.
Tuyết đột nhiên rơi, khuôn mặt chàng trai kia sao lại lạnh lùng đến vậy.
Ánh mắt đó thật tàn nhẫn, thật độc ác.
Ma Kết run rẩy, sợ hãi khi cánh môi đó nhẹ nhàng cong lên.
" Cô"
" Không !!"
" Là "
" Không !!"
" Của ta"
" Khônggggggggggg !!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Mở to mắt, đập vào mắt Ma Kết chính là trần nhà màu vàng chạm khắc vài hình ảnh tinh xảo.
Thở hổn hển, vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, khẽ chớp chớp mắt.
Thì ra là ác mộng.
Nhưng...
Là ác mộng tái hiện sự thật không tưởng.
Cái chết của Jun là thật, y đã gϊếŧ chết cậu ấy, cái con người vô nhân tính ấy đã gϊếŧ chết người đó.
Yên lặng nằm trên giường, tròng mắt cay xé của Ma Kết đang cố tình nhắc nhở cô rằng tất cả những gì cô nghĩ lúc này đều là thật.
Vươn lên đôi bàn tay che lấy đôi mắt mình, không khóc, không khóc, cô sẽ không bao giờ khóc nữa.
Đau đớn sẽ dần dần hội tụ thành sự căm hận, những gì cô trải qua mấy ngày hôm nay, cô nhất định sẽ trả hết, hoàn trả tất thảy cho y, không chừa bất kì một thứ gì ngay cả nỗi đau.
Cô sẽ gϊếŧ chết y, cho dù có phải liều mạng.
Thế nhưng đau lắm, trái tim cô đau quá, nghiêng người co lại thành một khối, Ma Kết vươn tay bấu lấy vai trái của mình, cơn đau tấy lên ngay nơi có chứa hình xăm cay nghiệt.
Cho dù ý chí muốn chiến đấu thì sức lực của cô cũng cạn kiệt mất rồi, làm sao cô có thể đấu lại y.
Làm sao đây.
Sâu thẳm trong đáy lòng cô, nỗi sợ hãi hãy vẫn còn rất nhiều.
~*~
Mọi chuyện tưởng chừng như dễ dàng vượt qua nhưng Nhân Mã lại không hề để ý rằng, lúc cô đưa ra đề nghị không mấy tốt đó với Gum thì Ares đã đứng ngay bên ngoài, nghe không sót một từ nào, cho đến khi cánh cửa bị hắn đá gãy thì cô mới bàng hoàng giật mình lùi về phía sau, còn Gum thì mặt mày trắng bệch hết cả ra, hai kẻ trông thấy người đứng trước mắt khuôn mặt u ám như bao phủ bởi một tầng mây đen thì đều đồng thời nuốt nước bọt, hoàn cảnh giở khóc giở cười này sao mà giống như Ông chồng phát hiện vợ mình gian díu cùng chàng đồng nghiệp.
Vừa phẫn nộ lại vừa có chút không muốn tin.
" Ra ngoài "
Gum biết là thiếu chủ đang nói đến mình nhưng ánh mắt lại trước sau như một, đều dán chặt lên người cô gái bên cạnh hắn, thiếu chủ bảo hắn ra để làm gì vậy? chẳng lẽ sẽ xử cô gái to gan này ở đây, không cam lòng mà chần chờ mãi chẳng muốn đi, Gum hết nhìn Nhân Mã rồi lại nhìn Ares, cho đến khi ánh mắt như đao phủ của vị thiếu chủ tóc dài từ từ mà lia qua hắn thì lúc này Gum mới giật thót mình, chân trước chân sau liều mạng lao ra ngoài.
Trời ạ, thiếu chủ nhà hắn quả nhiên là có thể gϊếŧ người không cần dao mà, riêng cái liếc mắt thôi cũng quá ư là đáng sợ rồi.
Mong Nhân Mã sẽ toàn thây sống sót đến ngày mai.
Chỉ ngay trong một cái chớp mắt thôi mà Nhân Mã dường như cảm nhận được trời đất đảo lộn, Ares nhanh như cắt tiến tới tóm lấy tay cô, khó chịu mà lôi xềnh xệch cô đi vào gian trong, ném mạnh lên giường lớn.
" A...!Ares.." nếu như không phải có chiếc nệm giày cộm này chống đỡ thì Nhân Mã đã nghĩ rằng mình sẽ bị lực đạo của tên này ném gãy lưng mất, chật vật đang tính chống mình ngồi dậy thì chớp mắt chưa tới một giây, Ares đã tiến lên đè giữ hai tay cô, ép chặt tới mức tấm nệm cũng bị lún thật sâu xuống, cái tư thế kẻ trên người dưới này hình như có chút ái muội, nhưng khiến cho Nhân Mã kinh hoảng chính là Ares hiện tại đang quá mức gần gũi, mái tóc đen dài kinh điển rủ qua một bên, trượt dài từ vai hắn xuống tận bên tai cô, cảm giác nhột nhạt cứ vậy mà bắt đầu có dấu hiệu lan tỏa, bởi vì hắn đang cúi đầu nhìn cô, càng lúc lại càng gần, chính vì bóng tối loang lổ do ánh sáng bị mái tóc kia chặn mất, lại vô tình che đi biểu tình nơi đáy con ngươi kia, Nhân Mã cũng không rõ ràng được cảm xúc của Ares lúc này là giận hay vui.
" Buông ra..
Ares " Sự lo lắng bắt đầu đánh úp lại, Nhân Mã giãy giụa động đậy hòng muốn thoát khỏi bàn tay đang kìm kẹp cô nhưng vô ích, càng động lại càng đau, Mà Ares thì càng lúc lại càng thâm trầm đến đáng sợ, sao thế này, cô đã chọc giận gì hắn chứ?
Không gian tĩnh lặng tới mức tiếng thở dồn dập của Nhân Mã cứ thế mà rõ mồn một, Ares rốt cuộc đã chịu không nổi mà gằn từng từ qua kẽ răng " Tại sao cô muốn gặp cha tôi, cô lo cho Thiên Bình tới mức như vậy sao? "
Lo? Buồn cười " Cha ngươi và hắn từng hợp tác làm ăn, ta chỉ muốn tìm một chút manh mối mà thôi "
Hừ lạnh, Ares nhẹ cong khóe môi, có gì đó không ổn, Nhân Mã nhíu chặt mày, thử động đậy cổ tay.
Muốn nói gì thì nói cũng nên buông cô ra trước chẳng phải sao?
" Tìm manh mối? cô muốn tìm bằng cách nào? uống trà nói chuyện? giao dịch hàng cấm...hay bán thân? "
Cô đúng là từng nghĩ tới việc làm cách nào để có thể moi thông tin từ lão già ấy, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có gì ngoài việc dùng sắc để dụ dỗ, đã có suy nghĩ như vậy, thì tại sao khi chính miệng Ares thốt ra những từ ấy, cô lại phẫn nộ đến vậy, tức giận quẫy đạp điên cuồng, Nhân Mã bặm chặt môi, cô trông vào chẳng khác gì con giun bị tảng đá lớn đè lên, cho dù có vũng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, ý thức cùng cảm xúc đều bị khóa chặt vào trong tròng mắt thâm đen ấy, sự sợ hãi đã lớn dần, cô có chút muốn thoái lui, tại sao lúc trước lại giao dịch cùng hắn, tại sao? " ARES...!Buông Ra "
" Buông ra để cô chạy đến trước mặt cha tôi và giở trò ư? nếu như cô muốn chết như vậy thì cũng không cần phải nhọc công làm gì, bảo với tôi một tiếng thì được thôi "
Nhân Mã kinh hoàng đông cứng tại chỗ khi Ares buông tay cô ra, nhanh như cắt lôi từ trong túi ra một khẩu súng dí thẳng vào trán cô, trừng lớn mắt, cô không dám tin mà xoáy sâu đôi mắt mình vào cái thứ đen ngòm này, còn Ares hiện tại lại dửng dưng như thể hắn sẽ bóp cò bất cứ lúc nào hắn muốn, chết ư? nghe có vẻ buồn cười, lúc này mà chết thì chẳng phải đã quá phi lí rồi ư?
" Bán thân cũng được, mà bán mạng cũng chẳng sao.
Ta không quan tâm lão già đó sẽ giở trò gì, nhưng chỉ cần cho ta một chút manh mối gì đó để ta có thể gϊếŧ chết Thiên Bình thì ta sắn sàng chấp nhận, ngươi cứ việc sỉ nhục ta, bất cứ cái gì ngươi muốn ta đều có thể đồng ý nhưng chết thì không bao giờ, trừ khi Thiên Bình chết, trừ khi tên đó chết thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ mạng trước hắn "
Nước mắt vô thức tràn xuống, Ares ngây ngốc mà thông suốt từng câu từng chữ của cô gái dưới thân, không thể chết trước Thiên Bình ư? đây rốt cuộc là yêu hay là hận, mà hắn nổi giận rốt cuộc là vì cái khốn kiếp gì, không nhanh không chậm ném bay khẩu súng xuống nền nhà tạo thành một loạt hiệu ứng va chạm mạnh, không hề giật mình vì hành động đó, Nhân Mã trái lại lại có phần nhẹ nhõm, bởi vì cô nghĩ Ares sẽ thật sự bắn nát đầu mình, bây giờ thì cô hiểu được điều đó đáng sợ như thế nào, một cái chết chẳng hề có nghĩa lí gì khi cô chưa thể trả thù, cô còn chưa gặp lại chị gái mình, cũng chưa hoàn thành ước mơ ấp ủ bao lâu nay.
Nhẹ nhàng bước xuống khỏi giường, Ares đi về phía tủ đựng đồ cá nhân, ở đấy, hắn lôi ra một chiếc khăn mùi xoa nhỏ màu trắng, khẽ khàng mân mê do dự một chút nhưng rốt cuộc cũng quay người đi về phía Nhân Mã, mà cô gái nọ cũng đã chống mình ngồi dậy từ bao giờ, khóe mắt vẫn còn đọng lại một vài giọt nước, mái tóc màu nắng lộn xộn xõa tung trên vai, luộm thuộm mà lại đáng thương đến kì lạ.
Hai bước liền tiến tới ngay bên cạnh, Ares không đợi Nhân Mã ngẩng đầu lên mà ngay tức khắc thả úp chiếc khăn mùi xoa lên đỉnh đầu cô, nhẹ nói
" Tôi sẽ giúp em, thế cho nên...!đừng khóc nữa "
Sau đó tao nhã bước ra khỏi cửa.
những tia sáng len lỏi từ phía cửa ánh vào khuôn mặt hắn như thể ảo ảnh chói lóa.
Nhân Mã có chút mơ hồ, vươn lên hai ngón tay cầm lấy chiếc khăn, cô ngây ngẩn nhìn nó, tựa như dòng chảy cảm xúc khó hiểu nhất trên đời, không thể thấu, cho dù có cố gắng như thế nào cũng làm không được.
Mà bên ngoài, Ares cũng đã bắt đầu tự tay vào cuộc, hắn một đường đi về phía bồn điện thoại, nhẹ nhàng bấm số.
Tiếng chuông tút tút vang lên chưa đầy hai giây thì người bên kia đã nhấc máy, có vẻ như là một đối tác khá quan trọng, Ares nhếch miệng, ánh mắt đột ngột trầm xuống, bình tĩnh cất giọng " A xin chào ngài Bennadic, vụ giao dịch giữa gia tộc Louis và các ngài chừng nào thì diễn ra vậy?"
Không biết đầu giây bên kia nói gì, Ares chỉ ồ lên một tiếng rồi nhẹ cười, không có gì là không thể thực hiện, hắn là kẻ lười nhác, thậm chí chẳng hứng thú gì đến những việc mua bán tranh giành, thế nhưng hiện tại lại bất chợt nổi lên một khao khát.
Chính là hủy diệt gia tộc bá tước Louis.
Xóa xổ chúng, gạch tên chúng, từ bạch đạo cho tới hắc đạo, thậm chí mất tích ngay cả trong lịch sử.
~*~
Mọi chuyện dường như đã bắt đầu diễn ra, từ từ, chậm rãi, thế nhưng hình như chúng ta vẫn còn bỏ sót một người hay đúng hơn là một nhân vật quan trọng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, có vẻ vô hại nhưng lại tột cùng nguy hiểm.
Kim Ngưu sau khi ăn no ngủ kĩ thì bệnh tình đã diễn biến theo chiều hướng tốt hơn, tuy đầu vẫn còn chút choáng nhưng hẳn là ổn.
Lười nhác bước xuống khỏi giường, hắn xoa xoa mái tóc rối bù của mình tiện tay đi qua chiếc bàn trang điểm cỡ nhỏ ngay bên giường mà vớ ngay chiếc điện thoại, bàn trang điểm ư? phải rồi, hắn suýt thì quên mất, hắn đang ở đây cùng ai? nhà của ai? và đêm qua thì đã có chuyện gì xảy ra.
Ở đây? liếc thấy bát cháo vẫn còn ngay ngắn trên bàn, hắn liền phì cười, nha nha, đi tắm cái đã.
Mất khoảng ba mươi phút, chàng siêu mẫu nổi tiếng bước ra với vẻ ngoài chải chuốt gọn gàng, chỉ có điều hắn vẫn phải mặc bộ đồ đêm qua vì chẳng có đồ để thay, thế nhưng ánh mắt lại có gì đó thay đổi, bình thường thì người ta sẽ bảo hắn là kẻ Phong lưu đa tình thế còn hiện tại, nếu nhìn thẳng vào hắn, họ có lẽ sẽ thốt lên hai từ Khác Lạ mất thôi.
Cả trăm cuộc gọi nhỡ từ Amanda và một tin nhắn từ số lạ, Kim Ngưu nhăm nhe một lúc liền cất điện thoại vào túi, ngay cả tin nhắn cũng chẳng thèm đọc, liền rảo bước ra bên ngoài phòng khách.
Hmm, dĩ nhiên là như hắn nghĩ, tiểu hồ ly đáng yêu kia quả thật là ngủ trên sofa.
Chậm rãi bước tới, nhịp điệu bước chân như một bản nhạc dance tình tứ, nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Xử Nữ, hắn tủm tỉm cười, hai tay chống xuống thành ghế, toàn thân cũng từ từ mà ngồi xổm xuống, lúc này thì mặt hắn và mặt của cô đã hoàn hảo mà đối diện nhau rồi, đúng là ngủ rất ngon lành, trời đã sắp tối rồi mà còn như thế này được sao? lại còn chưa kể đến việc trong nhà có người lạ, là em ngốc nghếch hay là quá tự tin rằng tôi sẽ không làm gì được em, khoảng cách gần như vậy đúng là vô cùng nguy hiểm, bởi vì hắn rất muốn hôn cô.
Có lẽ là cảm giác được có gì đó không ổn, hoặc cũng có thể là ngủ đủ, Xử Nữ như bị điện giật mà mở to mắt ra, đập ngay vào mắt cô chính là khuôn mặt rất đỗi quen thuộc của kẻ nọ, giật bắn mình tính bật người ngồi dậy thì Kim Ngưu cũng rất nhanh mà ôm chặt lấy cô, không cho phép giãy giụa.
" AAAAAAAAAAAAAAAA Mau thả ra, cái đồ khốn kiếp nhà ngươi tranh thủ lúc người khác ngủ tính giở trò gì, đồ biếи ŧɦái, đồ hạ lưu ..
đồ..
hmmmm "
Đau đầu mà dùng tay bịt lấy cái miệng chẳng khác gì cái loa của cô, Kim Ngưu cảm thán trong lòng, lúc ngủ thì rất dịu dàng, sao khi vừa mới thức dậy liền văng tục như thế, trầm mắt đối diện đôi con ngươi đang trừng lớn của Xử Nữ, hắn nhẹ nhàng cất giọng " Tôi sẽ buông tay nếu như cô chịu nghe tôi nói, còn nếu không thì tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là biếи ŧɦái hạ lưu thật sự "
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, miễn cưỡng gật gật đầu, sau khi Kim Ngưu buông tay ra, Xử Nữ phải hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh, cô đã rất kiềm chế để không phải chửi ầm lên, thế nhưng thằng khốn này lại không hề đi thẳng vào vấn đề, chỉ mãi chống tay nhìn cô cười cười.
" Tiểu hồ ly, chúng ta chơi một trò này đi " Ngay đến khi Xử Nữ sắp sửa bạo phát thì hắn mới thong dong lên tiếng.
"Quỷ mới muốn chơi với ngươi! " Nghiến răng gằn nói, cô thật hận không thể một đao chém đứt đầu hắn.
" Tôi không ghét cô, thậm chí đối với cô còn có cảm giác "
" Ta ghét ngươi! Đối với ngươi không một chút cảm giác "
" Hơn nữa cô cũng không có bạn trai, chúng ta có thể thử thành một đôi xem sao, không có bất kỳ gánh nặng gì, tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì cô muốn "
" Ta hiện tại muốn ngươi mau cút đi! Bà đây không rảnh chơi ba cái trò chơi tình cảm gì đó với ngươi, ngươi con mẹ nó tìm ai yêu thì tìm " Máu điên đã bắt đầu muốn bạo phát, Xử Nữ thật sự sắp phát hỏa tới nơi rồi.
Bỗng nhiên Kim Ngưu không hề nói câu nào làm cô còn tưởng mình đã thành công làm hắn ngậm miệng thì chưa kịp vui mừng, giọng nói đáng khinh ấy lại vang lên.
" Hai người chúng ta nghiêm túc một chút càng tốt! Chúng ta yêu nhau, thử làm một đôi tình nhân, được không?"
Trò cười thiên hạ! Từng gặp qua mèo với chuột kết hôn chưa? Hiện tại có "con mèo đần độn" còn "cầu hôn" con chuột này!
" Được..hmm "
Không để Xử Nữ kịp nói hết câu, Kim Ngưu đã nhanh tay bịt chặt miệng cô lại, xảo trá cười cợt, " Nha Nha, rất tốt, vậy từ bây giờ trở đi, chúng ta là một đôi "
Không xong rồi, có mùi gì đó rất lạ, từ tay của hắn, thuốc mê?????
Trợn lớn mắt, cô chưa kịp phẫn nộ vì chuyện vừa xảy ra thì ý thức đã rất nhanh chìm lại vào trong bóng tối, thứ duy nhất cô nhìn thấy chỉ còn là nụ cười đáng ghét ấy, sao lại thế? sao tự dưng lại...
Ngốc thật, bởi vì nếu cô thức thì tôi sẽ không nỡ đi.
Buông ra bàn tay, Kim Ngưu nhẹ nhàng chạm môi vào trán Xử Nữ một cái, khẽ khàng lẩm bẩm.
" Hẹn gặp lại, tiểu tình nhân "
Mùa đông đúng là mùa đông, đêm xuống rất nhanh, đèn đường lại bắt đầu thi nhau vụt sáng, cái màu chói lóa này đúng là chướng mắt, nó y hệt như cái màu của sự sa đọa, mỗi lần hắn sải chân, mỗi lần hắn khoác lên mình hàng trăm bộ đồ thời trang, nghĩ lại thật ghê gớm, siêu mẫu ư? bật cười, Kim Ngưu nghiêng người rẽ vào một con hẻm nhỏ tăm tối, đây mới chính là màu sắc hắn ưa thích, màu của sự thật trần trụi, màu của thế giới đồi bại mục rữa, đã lâu quá rồi hắn chưa quay về, nhỉ?
Điện thoại đột ngột ré lên, đúng là không thể trốn tránh mãi được, sau khi châm thuốc, điện thoại reo cũng được tầm một lúc, ngay lúc sắp sửa kết thúc cuộc gọi thì Kim Ngưu mới ấn nút nghe.
" Hello my boss"
Tiếng cười thâm trầm bỗng nhiên lan tỏa khắp nơi, chẳng biết từ bao giờ, bóng tối đã dần dần phủ ngập toàn bộ Paris hoa lệ, người đi đường thi thoảng sẽ ngoái đầu nhìn vào con hẻm nhỏ phát ra tiếng cười khúc khích nọ một cái rồi ngay lập tức rùng mình bỏ đi.
Chẳng ai biết cũng như chẳng ai muốn để ý ở nơi đó đang có chuyện gì xảy ra.
~*~
Song song thời khắc này, trong phòng thẩm vấn, lần đầu tiên Akon bị chính đối tượng thẩm vấn của ông giáng áp lực nặng nề như vậy xuống đầu.
Vị thiếu gia trẻ tuổi cao ngạo của gia tộc danh giá nhất nhì nước Pháp đang ngồi trước mặt ông qua hai tiếng đồng hồ mà vẫn duy trì độc nhất tư thế nọ, ánh mắt không biểu lộ chút xúc cảm, dù Akon cố mơi ra thật nhiều dấu hiệu cho thấy tình cảnh của hắn chẳng hề có lợi lấy nửa điểm thì đối phương trước sau vẫn cứ bình tĩnh như cũ làm người ta phát điên.
" Cậu thừa nhận chiếc xe bị đốt cháy tại nơi xảy ra vụ án là của cậu mà lại không thừa nhận chính mình là hung thủ ?" Akon ném một xập tài liệu về số liệu, dấu vân tay cùng những hình ảnh ghê rợn đến trước mặt Thiên Bình.
"Đúng thế."
" Hà, nhóc con, cậu nghĩ cứng miệng thì có thể thoát tội sao? cho dù gia đình cậu có quyền cao chức trọng tới đâu thì gϊếŧ người vẫn là tội lớn, cậu nghĩ cậu sẽ vung ra bao nhiêu tài sản để che lấp vụ bê bối này? "
Khuôn mặt Thiên Bình hơi ngoảnh về phía ông, dưới ánh đèn nóng sáng phả xuống lại mang theo một vẻ mỹ cảm yếu đuối mà lạnh rét, " Chà, có lẽ là ngang tầm với vụ Ares Helsing bắn chết viên cảnh sát trên ngã tư thành phố chăng "
Akon bởi biểu tình của đối phương mà thất thần thoắt chốc.
Sức mê hoặc của chàng trai này quá to lớn, đồng thời cũng tột độ nguy hiểm.
Ông bất giác có một loại dự cảm rằng, kể cả chuyện này không có liên quan đến hắn, song việc làm ăn của hắn cũng chắc chắn không thể sạch sẽ.
Mà luật sư của hắn bên cạnh ngay cả một câu cũng không hề thốt ra.
Theo như tình huống bình thường, chẳng phải luật sư đều phải liên tục nhắc nhở thân chủ của họ: "Ngài không cần thiết phải trả lời vấn đề này" đó sao?
" Ngài cảm thấy gia tộc Louis chúng tôi có vấn đề đấy à?" Lưng Thiên Bình hơi hơi ngả về sau, ý cười bên khóe môi bức cho Akon nảy sinh ảo giác hắn là một con bọ đã sa vào lưới nhện tự bao giờ, " Sảnh chính nhà chúng tôi luôn rộng mở hoan nghênh FBI các ngài, hy vọng ngài sẽ tìm ra cái gì đó " không hợp pháp ".
Mặt khác, tôi cũng xin nhắc nhở ngài, ngài Akon ,nếu như ngài không tìm cho ra được hung thủ đứng sau vụ gϊếŧ người này, tôi sẽ có một trăm cách để tòa tuyên tôi vô tội."
"Tốt thôi, vậy để tôi mở mang tầm mắt xem thử gia tộc Louis "sạch sẽ" tới độ nào nào." Akon xoay lưng ra khỏi phòng thẩm vấn, ông đi đến trước máy bán hàng tự động, có chút bức thiết nhét tiền xu vào máy.
"Hey, ngài sao thế hử? Thằng nhóc Hoàng Gia đó vẫn chưa chịu khai sao?" Một đồng nghiệp cả cười đập xập giấy tờ lên vai ông, "Cấp trên chuẩn bị phái chuyên viên đi điều tra tất cả tình hình của nó rồi, cam đoan chỉ cần hé chút cái gì mập mờ là nó có trốn cũng chả thoát."
Cầm đồ uống trong tay, Akon cười cười gục gặc, nhưng mà lại không rõ vì điều gì, ông cứ mơ hồ cảm giác Thiên Bình chính là một vùng đất cấm, cả thảy mọi nỗ lực của ông cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.
~*~
Chầm chậm rảo bước nhẹ nhàng trên con đường vắng lặng, Sư Tử mặc áo dạ dày cao cổ, tay đút vào túi quần, bước lẳng lặng đi dài vào màn đêm u uất, trên mặt vẫn không hề có một biểu tình gì.
Đôi khi nhắm mắt lại và ước rằng mọi chuyện có thể quay lại từ đầu, nhưng không, đây là cuộc sống và phải biết chấp nhận nó.
Phải chấp nhận và sống trong im lặng một cách mòn mỏi thế này là điều mà cậu phải chấp nhận đúng không? rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá, cậu thở dài giơ nó lên ngay trước tầm mắt mình, từ khi nào, từ khi nào thì cái thứ hại người này lại trở thành bạn thân của cậu nhỉ?
Cười khẩy hai tiếng, Sư Tử lặng lẽ đưa nó đến bên môi, ngậm vào, nhưng lại không biết là vì cái gì cậu lại không thèm châm lửa, đủng đỉnh như vậy mà bước đi, cho đến khi bước chân vào một con hẻm tối, chỉ có ánh trăng yếu ớt soi sáng.
Cậu mới đột ngột dừng lại, đường viền mỹ mạo trên khuôn mặt không cảm xúc của Sư Tử bỗng trở nên thâm trầm quỷ dị.
Gió đêm xào xạc xốc tung mái tóc của cậu đẹp đến lạ thường, tà áo dạ cứ thế mà lất phất nhẹ nhàng lả lướt, đường môi đột nhiên kéo giãn, lúc này Sư Tử mới tí tách bật lửa, khói thuốc chẳng mấy chốc mà nghi ngút lan tỏa " Sát thủ Hắc Long Bang thì ra cũng chỉ giống như con chó săn đi theo đuôi người khác "
Không biết từ đâu vọt tới hai gã đàn ông to cao, trên mặt đều đeo hai chiếc mặt nạ bằng bạc sáng loáng.
" Vậy là cậu đã biết "
" A, thế ra tôi không nên biết sao? " Sư Tử hếch mặt cười châm chọc " Vậy thành thật xin lỗi, tại hai người trốn dở quá đó, tôi sẽ giả vờ như không thấy, hai người cứ trốn và theo dõi tôi tiếp đi "
Hai tên đàn ông dường như không để bụng lắm lời châm chọc của Sư Tử.
" Chúng tôi muốn cậu rút khỏi vụ làm ăn sắp tới cùng ngài Bennadic, cậu đồng ý chứ? " Gã đeo mặt nạ dợm dờ hỏi
" Bennadic? Lão già đó là ai vậy?" Sư Tử nhếch môi hỏi vặn.
Yên lặng mất một lúc, gã không để ý tới sự nham nhở của Sư Tử, chỉ khe khẽ nhắc lại câu nói của mình vừa rồi " Cậu đồng ý chứ? rút khỏi vụ làm ăn sắp tới " Ngay lập tức tên đằng sau tiến lên đập vai gã gằn rít " Anh à, gϊếŧ nó mới là nhiệm vụ chính "
" Chó săn như các ngươi đâu đủ tư cách đàm đạo với ta " Sư Tử khôi phục lại biểu tình nghiêm túc, điều này có nghĩa là cậu đang rất không vui, mà lúc cậu không vui...
Thì sẽ làm ra những chuyện không giống con người!
" Thằng khốn " Tên con trai rút súng chĩa thẳng vào Sư Tử bắn liên hồi, nhưng lại bàng hoàng nhận ra rằng đằng trước chẳng hề có ai.
Bất thình lình cổ tay kêu " Rắc " một tiếng, súng nhoáng cái đã không còn trong tay nữa, mà lúc này Sư Tử lại nhàn nhã cầm trên tay hai khẩu súng nhàn nhã từ đằng sau bước lên.
" Đừng kích động, anh bạn "
Tên con trai túa mồ hôi lạnh nhìn Sư Tử trước mắt, khuôn mặt bình thường hay tươi cười giờ đây lại nghiêm túc lạ thường, biểu tình trên khuôn mặt nọ như thể nói cho hắn biết rằng " Các ngươi sẽ chết rất thảm " Cắn răng động đậy bàn tay bị bẻ gãy, hắn lúc này chỉ có thể cảm nhận được một trận đau đớn khủng khiếp.
Mà ngay lúc đấy, gã đàn ông đeo mặt nạ nhanh như cắt vọt tới, rút ra một khẩu lục bằng bạc, mở chốt, bóp cò, nhưng thay vì đạn bắn ra như trong tưởng tượng thì Sư Tử chỉ thấy phía trước lóe lên một ánh sáng quắc mắt.
Là dao trong súng, không phải bắn ra đạn mà là bắn ra dao!!
Theo quán tính, cậu ngả cả thân trên của mình ra phía sau, khoảnh khắc cái vật nhọn hoắt đó lướt qua sống mũi, Sư Tử liền khẳng định một điều.
Nếu mà không nhanh, mình chắc chắn sẽ chết nếu như để thứ đó đâm vào người.
Khẽ cười, thật thú vị, sản phẩm mua bán của gia tộc nhà cậu tạo ra quả không tồi, thế mà từ trước tới giờ cậu lại lơ đãng như thế, đúng là rất có lỗi.
Mà lúc này đây, cậu thật sự rất muốn gϊếŧ người, hai gã này lại không may mắn trở thành nạn nhân của cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook