[12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta
-
Chương 34: Em tin anh
Mũi dao ngọn hoắc hạ xuống trong một đường vung tuyệt hảo, Giải đứng hình chờ đợi tử thần đến nhưng không, mũi dao dừng lại giữa chừng. Tố Nhi căn mắt nhìn Giải, cô ả lộ vẻ thích thú khi nhìn thấy Giải hoảng hốt như thế, Nhi cất con dao vào tay áo. Đặt ngón tay dơ bẩn của ả lên chiếc cổ mảnh khảnh của Giải, lượn từng vòng, ả cười vang đầy nhạo báng:
- Mày sợ sao? Tao chỉ đùa thôi mà, cứ yên tâm đi tao sẽ giết mày nhưng không phải hôm nay.
Nói xong ả quay bước đi ra ngoài, khuất dần sau cánh cửa, hô hấp khó khăn, tay chân trắng bệch tê tái, Giải nặng nhọc nâng tay chà sát vào nhau lấy lại hơi ấm, lòng ngực phập phồng với cái nhịp tim bất ổn, chỉ trong tích tắc thôi có lẽ cô đã chết vì thiếu oxi rồi cơ đấy.
Cạch
Cánh cửa mở lần nữa, cả người Giải giật bắn về sau theo phản xạ cầm cái gối ném tới phía trước, người bước vào phản ứng nhanh đưa tay chụp ngay cái gối chỉ cách một xen-ti-mét nữa có thể hôn vào rồi.
- Em gặp ác mộng sao?.
Triệu Phong bước đến gần, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi rịn trên trán Giải, cô chuyển hướng mâu quang nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nơi đó luôn cất giữ chỉ một hình bóng duy nhất. Là cô!.
Nhưng bây giờ đối mặt với anh thế này cô chẳng biết mình nên nói gì, xử xự ra sao? Khi cô đã nhìn thấy hết những gì anh làm với Ngọc Trinh, cô gái ấy có tội lỗi gì chứ? Đáp lại ánh mắt nhu tình của Phong là cái vẻ sợ hãi trong Giải, cô lùi dần về sau tránh đi sự dịu dàng của anh, nước mắt nóng hổi lăn dần xuống má.
- Giải à.
Cô đưa tay lên bảo dừng lại, một tay lau đi khóe mắt, trái tim không yên mà cứ nhói nhẹ rồi thắt lại lắm lúc còn dừng nhịp đi cứ như ai đó bóp chặt, cô biết anh không phải người như thế. Trong mắt cô anh luôn là người dịu dàng, yêu cô bằng cả trái tim, có lẽ người đứng sau mọi chuyện không ai khác ngoài Triệu Vĩ, ông ta độc ác, kinh tởm. Cô sởn hết da gà khi nhớ đến nụ cười ẩn ý kia.
- Em tin anh, nên không cần nói gì cả. Làm ơn!.
Giải nhìn anh bằng đôi mắt đẹp chứa đựng sự thương hại, thấu hiểu, anh nhào người về cô bao trùm cô trong lòng, anh sẽ mãi mãi như thế này. Bảo vệ Giải là việc Phong phải làm, đơn giản vì cô là tất cả của anh.
- Cảm ơn em đã tin anh.
Triệu Phong lau nhẹ giọt lệ đang vì anh mà rơi, nụ cười ấm lòng của Giải khuyến khích anh, đưa tay chạm vào tim anh, cô nói:
- Vì em tin anh là người tốt, tất cả việc anh làm điều do ông ta bắt buộc. Và thứ ông ta lấy ra uy hiếp anh, là em. Đúng không Triệu Phong?.
Anh hơi bất ngờ, không tin rằng con mèo ngốc ngày nào lại có thể hiểu được điều này, anh gật đầu nhưng lại mang theo ý cười, trên viền môi vẽ nên đường cong tuyệt hảo anh đưa môi mình đặt nhẹ trán cô. Ôi, tình yêu của anh.
~~~oOo~~~
Xử ngồi trong phòng ngắm nhìn chiếc điện thoại mà Trinh đưa, sim đã được gỡ ra, pin thì hết bây giờ thứ trong tay chỉ là đồ vô dụng nhưng lại làm Xử đau lòng, trái tim buốt lạnh, cậu hối hận tại sao lúc đó không bước đến chúc Trinh đi đường bình an. Có lẽ bây giờ mọi chuyện sẽ khác.
Ngưu bước vào phòng nhưng chợt dừng lại, đầu tựa vào cánh cửa, cô lẳng lặng đứng nhìn cậu, vẻ mặt hối hận suy tư ấy làm lòng cô cồn cào. Một chắc Ngưu bước đến choàng tay ôm cổ Xử, hôn nhẹ má cậu cô yêu chiều đề nghị:
- Mình đi ra ngoài hóng gió nhé?.
Cậu mỉm cười dịu dàng, gật đầu, đặt lại chiếc điện thoại lên bàn, nắm tay Ngưu ra ngoài, chưa được tới cửa thì Kết - Mã bay vào:
- Chúng mình đi nữa - Cả hai đồng thanh.
Tiếng thở dài của Ngưu vang vọng trời xanh, hai tên này đi theo có khi nào là điều tồi tệ không, sau một phút đắng đo cô cũng gật đầu vì hai kẻ trước mặt đang làm bộ mặt cún con nha.
- Đi thôi... Yeeee...
Chợt cả bọn đứng hình nụ cười trên môi cũng bị dập tắt, cái kẻ chuyên gây phiền toán Tô Tự đang xuất hiện cùng chiếc Audi mới toang. Thấy hắn không để ý nên bốn người quay lưng lại, di chuyển một cách nhẹ nhàng không tiếng động, ai ngờ đâu...
- Ngưu - Xử - Mã - Kết tôi đợi bốn người cùng đi dạo này.
Đứng hình, Ngưu dở khóc dở cười quay qua ba người còn lại hô to:
- Chạy thôi.
Cả đám co giò bán sống bán chết mà chạy như ma đuổi, Tô Tự nhếch mép cười, muốn trốn à?.
Một giờ sau,
- Tô Tự đại nhân làm ơn buông tha chúng tôi đi mà.
Mã Mã nước mắt sụp sùi van nài, lúc nãy không ngờ bị trúng bẫy cả bốn người lao thẳng vào chiếc xe được nguy trang khôn khéo. Trời ạ, bây giờ Tô Tự đang cầm lái, miệng lẩm nhẩm mãi bài ca tự chế, cái giọng vịt đực thật sự hại não người nghe quá mà.
- Chúng ta đi đâu vậy?.
Ma Kết đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ, công viên đâu phải đường này. Đáp lại Kết là nụ cười nham hiểm của Tô Tự, hắn đưa tay vào túi, đôi mắt sáng quắt lên, cả bốn người như hít phải ngụm khí lạnh. Phản ứng nhanh nhào đến đánh hắn, mất lái hắn buông tay làm chiếc xe lao thẳng xuống sông.
Cả bọn phải bán sống bán chết bơi vào, vừa tới nơi cũng là lúc hắn đuổi kịp đứng trên bờ, năm người ướt sũng nhìn nhau. Xử xung phong bay tới định cho hắn ăn đòn thì...
Tịch
Tiếng súng được gắn nòng giảm thanh nên không vang vọng gì mấy, ba người điếng người không kịp phản ứng, Xử trừng mắt nhìn khẩu súng trước mặt mình, đôi mắt choáng váng, quay đầu nhìn lại.
Bịch
Mã lăn thẳng nằm phục dưới đất, máu từ bụng cậu tuôn không ngừng, viên đạn bị lệch hướng và người bị bắn lại là Nhân Mã, mọi thứ xung quanh chuyển động chậm dần, tiếng hét thất thanh của Kết:
- Trời ơi, Mã Mã.
Kết chạy đến tay bụm vết thương, tay vỗ mặt cậ, cô khóc thét đau đớn, đầu óc trống rỗng khi nhìn thấy những giọt máu của cậu tuôn ra không ngừng. Ngưu cũng đỡ lấy Mã, mắt nhoè lệ kêu cứu thất thanh nhưng chẳng ai nghe thấy cả.
Tô Tự phá lên cười to làm mọi người kinh hoàng mở mắt nhìn:
- Chỉ mới bắt đầu thôi.
Giọng nói của hắn lần nữa làm ba người hốt hoảng. Giọng đàn bà. Tô Tự đưa tay kéo cái toẹt lập tức từ tên đàn ông xấu xí trở thành người đàn bà xinh đẹp mang tên điệp viên X. Chưng hửng, quờ quạng ba người kéo lê Mã về sau, bây giờ cậu đã ngất vì mất máu rồi, chẳng biết gì ngoài bóng đêm dày đặc.
- Bà muốn gì?. - Xử hỏi:
- Muốn gì à? Haha...
Điệp viên X ngữa cổ cười lớn, bà ôm bụng nước mắt dâng trào, đôi mắt trở nên vô hồn cùng nụ cười lạnh gáy:
- Tao muốn con gái của tao.
Dứt câu cùng tiếng "Tịch", Ngưu ngã xuống nằm gọn trong lòng Xử, bà ta bắn phát đạn vào ngực trái cô. Đau nhói, cô ngất lịm.
- Ngưu...
Xử mờ ảo trong làn sương nơi khoé mi gọi tên cô nhưng chẳng có câu trả lời nào, không thở nỗi, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch của cô làm cậu sợ hãi.
- Con tao một mình sẽ rất buồn, chúng mày nên cùng xuống làm bạn với con tao nha.
Bà ta điên rồi thật sự đã điên rồi, một lần nữa X nâng họng súng hướng thẳng đầu Kết, nheo nhẹ bên mắt, bà ta nhếch môi cười đầy châm chọc.
1s
2s
3s
Vẫn giữ nguyên tư thế như thế, bỗng bà ta đưa ngón cái, kéo chốt an toàn, đôi môi mấp máy những chữ vô nghĩa:
- Con sẽ không phải buồn nữa Ngọc Trinh à, mẹ mang cho con nhiều bạn lắm đây.
Tịch
Tiếng súng thứ ba vang lên, cả không gian trở nên yên lặng đến lạ thường, nụ cười khinh vẫn vươn trên môi ai đó.
- Mày sợ sao? Tao chỉ đùa thôi mà, cứ yên tâm đi tao sẽ giết mày nhưng không phải hôm nay.
Nói xong ả quay bước đi ra ngoài, khuất dần sau cánh cửa, hô hấp khó khăn, tay chân trắng bệch tê tái, Giải nặng nhọc nâng tay chà sát vào nhau lấy lại hơi ấm, lòng ngực phập phồng với cái nhịp tim bất ổn, chỉ trong tích tắc thôi có lẽ cô đã chết vì thiếu oxi rồi cơ đấy.
Cạch
Cánh cửa mở lần nữa, cả người Giải giật bắn về sau theo phản xạ cầm cái gối ném tới phía trước, người bước vào phản ứng nhanh đưa tay chụp ngay cái gối chỉ cách một xen-ti-mét nữa có thể hôn vào rồi.
- Em gặp ác mộng sao?.
Triệu Phong bước đến gần, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi rịn trên trán Giải, cô chuyển hướng mâu quang nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nơi đó luôn cất giữ chỉ một hình bóng duy nhất. Là cô!.
Nhưng bây giờ đối mặt với anh thế này cô chẳng biết mình nên nói gì, xử xự ra sao? Khi cô đã nhìn thấy hết những gì anh làm với Ngọc Trinh, cô gái ấy có tội lỗi gì chứ? Đáp lại ánh mắt nhu tình của Phong là cái vẻ sợ hãi trong Giải, cô lùi dần về sau tránh đi sự dịu dàng của anh, nước mắt nóng hổi lăn dần xuống má.
- Giải à.
Cô đưa tay lên bảo dừng lại, một tay lau đi khóe mắt, trái tim không yên mà cứ nhói nhẹ rồi thắt lại lắm lúc còn dừng nhịp đi cứ như ai đó bóp chặt, cô biết anh không phải người như thế. Trong mắt cô anh luôn là người dịu dàng, yêu cô bằng cả trái tim, có lẽ người đứng sau mọi chuyện không ai khác ngoài Triệu Vĩ, ông ta độc ác, kinh tởm. Cô sởn hết da gà khi nhớ đến nụ cười ẩn ý kia.
- Em tin anh, nên không cần nói gì cả. Làm ơn!.
Giải nhìn anh bằng đôi mắt đẹp chứa đựng sự thương hại, thấu hiểu, anh nhào người về cô bao trùm cô trong lòng, anh sẽ mãi mãi như thế này. Bảo vệ Giải là việc Phong phải làm, đơn giản vì cô là tất cả của anh.
- Cảm ơn em đã tin anh.
Triệu Phong lau nhẹ giọt lệ đang vì anh mà rơi, nụ cười ấm lòng của Giải khuyến khích anh, đưa tay chạm vào tim anh, cô nói:
- Vì em tin anh là người tốt, tất cả việc anh làm điều do ông ta bắt buộc. Và thứ ông ta lấy ra uy hiếp anh, là em. Đúng không Triệu Phong?.
Anh hơi bất ngờ, không tin rằng con mèo ngốc ngày nào lại có thể hiểu được điều này, anh gật đầu nhưng lại mang theo ý cười, trên viền môi vẽ nên đường cong tuyệt hảo anh đưa môi mình đặt nhẹ trán cô. Ôi, tình yêu của anh.
~~~oOo~~~
Xử ngồi trong phòng ngắm nhìn chiếc điện thoại mà Trinh đưa, sim đã được gỡ ra, pin thì hết bây giờ thứ trong tay chỉ là đồ vô dụng nhưng lại làm Xử đau lòng, trái tim buốt lạnh, cậu hối hận tại sao lúc đó không bước đến chúc Trinh đi đường bình an. Có lẽ bây giờ mọi chuyện sẽ khác.
Ngưu bước vào phòng nhưng chợt dừng lại, đầu tựa vào cánh cửa, cô lẳng lặng đứng nhìn cậu, vẻ mặt hối hận suy tư ấy làm lòng cô cồn cào. Một chắc Ngưu bước đến choàng tay ôm cổ Xử, hôn nhẹ má cậu cô yêu chiều đề nghị:
- Mình đi ra ngoài hóng gió nhé?.
Cậu mỉm cười dịu dàng, gật đầu, đặt lại chiếc điện thoại lên bàn, nắm tay Ngưu ra ngoài, chưa được tới cửa thì Kết - Mã bay vào:
- Chúng mình đi nữa - Cả hai đồng thanh.
Tiếng thở dài của Ngưu vang vọng trời xanh, hai tên này đi theo có khi nào là điều tồi tệ không, sau một phút đắng đo cô cũng gật đầu vì hai kẻ trước mặt đang làm bộ mặt cún con nha.
- Đi thôi... Yeeee...
Chợt cả bọn đứng hình nụ cười trên môi cũng bị dập tắt, cái kẻ chuyên gây phiền toán Tô Tự đang xuất hiện cùng chiếc Audi mới toang. Thấy hắn không để ý nên bốn người quay lưng lại, di chuyển một cách nhẹ nhàng không tiếng động, ai ngờ đâu...
- Ngưu - Xử - Mã - Kết tôi đợi bốn người cùng đi dạo này.
Đứng hình, Ngưu dở khóc dở cười quay qua ba người còn lại hô to:
- Chạy thôi.
Cả đám co giò bán sống bán chết mà chạy như ma đuổi, Tô Tự nhếch mép cười, muốn trốn à?.
Một giờ sau,
- Tô Tự đại nhân làm ơn buông tha chúng tôi đi mà.
Mã Mã nước mắt sụp sùi van nài, lúc nãy không ngờ bị trúng bẫy cả bốn người lao thẳng vào chiếc xe được nguy trang khôn khéo. Trời ạ, bây giờ Tô Tự đang cầm lái, miệng lẩm nhẩm mãi bài ca tự chế, cái giọng vịt đực thật sự hại não người nghe quá mà.
- Chúng ta đi đâu vậy?.
Ma Kết đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ, công viên đâu phải đường này. Đáp lại Kết là nụ cười nham hiểm của Tô Tự, hắn đưa tay vào túi, đôi mắt sáng quắt lên, cả bốn người như hít phải ngụm khí lạnh. Phản ứng nhanh nhào đến đánh hắn, mất lái hắn buông tay làm chiếc xe lao thẳng xuống sông.
Cả bọn phải bán sống bán chết bơi vào, vừa tới nơi cũng là lúc hắn đuổi kịp đứng trên bờ, năm người ướt sũng nhìn nhau. Xử xung phong bay tới định cho hắn ăn đòn thì...
Tịch
Tiếng súng được gắn nòng giảm thanh nên không vang vọng gì mấy, ba người điếng người không kịp phản ứng, Xử trừng mắt nhìn khẩu súng trước mặt mình, đôi mắt choáng váng, quay đầu nhìn lại.
Bịch
Mã lăn thẳng nằm phục dưới đất, máu từ bụng cậu tuôn không ngừng, viên đạn bị lệch hướng và người bị bắn lại là Nhân Mã, mọi thứ xung quanh chuyển động chậm dần, tiếng hét thất thanh của Kết:
- Trời ơi, Mã Mã.
Kết chạy đến tay bụm vết thương, tay vỗ mặt cậ, cô khóc thét đau đớn, đầu óc trống rỗng khi nhìn thấy những giọt máu của cậu tuôn ra không ngừng. Ngưu cũng đỡ lấy Mã, mắt nhoè lệ kêu cứu thất thanh nhưng chẳng ai nghe thấy cả.
Tô Tự phá lên cười to làm mọi người kinh hoàng mở mắt nhìn:
- Chỉ mới bắt đầu thôi.
Giọng nói của hắn lần nữa làm ba người hốt hoảng. Giọng đàn bà. Tô Tự đưa tay kéo cái toẹt lập tức từ tên đàn ông xấu xí trở thành người đàn bà xinh đẹp mang tên điệp viên X. Chưng hửng, quờ quạng ba người kéo lê Mã về sau, bây giờ cậu đã ngất vì mất máu rồi, chẳng biết gì ngoài bóng đêm dày đặc.
- Bà muốn gì?. - Xử hỏi:
- Muốn gì à? Haha...
Điệp viên X ngữa cổ cười lớn, bà ôm bụng nước mắt dâng trào, đôi mắt trở nên vô hồn cùng nụ cười lạnh gáy:
- Tao muốn con gái của tao.
Dứt câu cùng tiếng "Tịch", Ngưu ngã xuống nằm gọn trong lòng Xử, bà ta bắn phát đạn vào ngực trái cô. Đau nhói, cô ngất lịm.
- Ngưu...
Xử mờ ảo trong làn sương nơi khoé mi gọi tên cô nhưng chẳng có câu trả lời nào, không thở nỗi, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch của cô làm cậu sợ hãi.
- Con tao một mình sẽ rất buồn, chúng mày nên cùng xuống làm bạn với con tao nha.
Bà ta điên rồi thật sự đã điên rồi, một lần nữa X nâng họng súng hướng thẳng đầu Kết, nheo nhẹ bên mắt, bà ta nhếch môi cười đầy châm chọc.
1s
2s
3s
Vẫn giữ nguyên tư thế như thế, bỗng bà ta đưa ngón cái, kéo chốt an toàn, đôi môi mấp máy những chữ vô nghĩa:
- Con sẽ không phải buồn nữa Ngọc Trinh à, mẹ mang cho con nhiều bạn lắm đây.
Tịch
Tiếng súng thứ ba vang lên, cả không gian trở nên yên lặng đến lạ thường, nụ cười khinh vẫn vươn trên môi ai đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook