108 Lần Xem Mắt
-
Chương 33: Bi Kịch Kết Thúc. Hài Kịch Bắt Đầu
Lạc Tòng Tâm ngồi xoa cổ trên bàn. Đùi cô chợt thấy có gì xù xù chạm vào, cúi đầu nhìn hóa ra là “Đại Mỹ” ở phòng mỹ thuật bên cạnh tới thăm. Đại Mỹ là giống mèo Trung Hoa lông trắng, dạo này đang đến mùa rụng lông, nó thích rong chơi qua các phòng ban để tiện thể được ăn chùa, đề phòng việc thất lạc nên cổ nó được đeo một thẻ tên thú cưng đặc biệt của web Didu Didu.
Họ và tên: Đại Mỹ.
Giới tính: Nữ
Chủ Nhân: Ngư Đán Đán phòng mỹ thuật.
Số điện thoại liên lạc: 189********
“Đại Mỹ, hôm nay không có cá khô cho em rồi.” Lạc Tòng Tâm ôm Đại Mỹ lên rồi xoa đầu nó. Đại Mỹ “meo” lên rồi nhảy bật vào bàn, nằm gọn trên bàn phím híp mắt lại.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Đồng nghiệp bốn xung quanh cười ầm ĩ.
“Tiểu Nhạc à, đã bảo cô không nên chiều nó quá rồi, đấy nhìn xem, giờ nó quậy khắp nơi.”
“Cô không cho nó ăn cá thế nên giờ nó nằm ì đấy không đi đâu.”
“Thú cưng ở Didu Didu đều là chủ cả đấy, cô đến đây hơn một năm rồi mà sao vẫn chơi với tụi nó thế?”
Lạc Tòng Tâm dở khóc dở cười, gọi điện cho chủ của Đại Mỹ. Chưa đến mười phút, Ngư Đán Đán đã chạy vào.
“Tiểu Lạc Lạc à, xin lỗi nhiều nha. Đại Mỹ mau ra đây cho chị!”
Ngư Đán Đán là họa sĩ minh họa chính của Didu Didu, khuôn mặt cô ấy tươi sáng vui vẻ, thích hán phục, thức khuya tăng ca là chuyện thường ngày, thời gian biểu khớp với lịch làm việc và nghỉ ngơi của Lạc Tòng Tâm. Hai cú đêm thường xuyên gặp nhau lại thành bạn tốt, Đại Mỹ cũng trở thành khách quen ở bàn phím của Lạc Tòng Tâm.
Đại Mỹ vẫn nằm trên bàn phím, uể oải meo lên, thái độ xem thường sen rồi ngủ luôn.
Ngư Đán Đán: “…”
Lạc Tòng Tâm: “…”
“Khụ, Tiểu Lạc à, hôm nay em trai cậu đến đây ăn trưa với cậu đúng không? Tớ đi cùng nhé, tiện thể mua cá khô cho Đại Mỹ luôn.” Ngư Đán Đán nói với đôi mắt lấp lánh long lanh.
Con sen làm gì muốn mua cá ở đây!
Một năm trước Lạc Tòng Tâm rời Xuân Thành đến Kế Kinh, được mời vào làm ở phòng kế hoạch cho trang web Didu Didu mà bản thân vẫn hằng ao ước. Mẹ Lạc và ba Tô nhất quyết không chịu cho cô ra Bắc một mình, ai ngờ Tô Nhược Tín lại thi vào Học viện Âm nhạc Kế Kinh, hai bô lão bấy giờ mới đồng ý cho hai chị em ra Kế Kính, điều kiện là, mỗi tuần Lạc Tòng Tâm phải ăn cơm với Tô Nhược Tín ba lần, kể về tình hình gần đây và báo bình an cho ba mẹ.
Bốn tháng trước, Tô Nhược Tín đi ăn cơm chùa theo thông tục thì đúng lúc gặp được Ngư Đán Đán, sau đó – thành ra như bây giờ.
“Tiểu Nhược, ăn thử bánh quy này đi, tự tay chị nướng đó, lần trước em bảo em không thích ăn đồ ngọt nên giờ chị chuyển sang nướng bánh mặn rồi nè. Em thích ăn gì thì cứ nói cho chị để chị nấu cho em ăn, ngon hơn bên ngoài nhiều.”
Ngư Đán Đán đặt năm hộp cơm đựng đầy bánh quy nhà làm lên bàn đi kèm với ánh mắt ngập tràn si mê.
Tô Nhược Tín lễ phép cười.
“Cảm ơn chị Ngư, ăn ngon lắm ạ.”
“Úi giời! Tiểu Nhược thích là được rồi!”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Tui không nên ở trong xe, tui phải ở cốp xe mới đúng.
“Chị, hôm nay ngày 15 rồi.” Tô Nhược Tín nói với cô. Khuôn mặt cô bỗng suy sụp: “Đừng mà, cũng có phải ngồi tù đâu…”
Tô Nhược Tín không nghe thấy lời than vãn của cô, cậu giơ điện thoại gọi video trò chuyện rồi nhắm thẳng vào mặt cô, chốc lát, video đã được kết nối, gương mặt của ba Tô và mẹ Lạc hiện ra trong màn hình.
Mẹ Lạc: “Tiểu Lạc, sao lại gầy đi thế này! Con lại thức khuya đúng không?”
Ba Tô: “Nếu công ty mà không tốt thì đừng làm nữa, về Xuân Thành ba Tô nuôi con!”
Lạc Tòng Tâm lau mồ hôi.
“Con không thức khuya, ăn no ngủ kỹ, tăng lên ba cân rồi, không tin ba mẹ cứ hỏi Tiểu Nhược mà xem.”
Tô Nhược Tín thò mặt vào gật đầu.
“Chị gầy lắm.”
“Này!”
Ngư Đán Đán: “Há!”
“Con để ý chị kỹ vào, mẹ đã nói rồi! Con gái không ai chăm sóc không ra cái hình thù gì hết!” Mẹ Lạc nói: “Tiểu Lạc à, hôm trước mẹ nói con chuyện… Chuyện đó đó – đối tượng hẹn hò ý, con còn nhớ không?”
Còn chưa dứt lời, mẹ Lạc đã bị ba Tô huých mạnh vào người. Tô Nhược Tín nín thở. Bầu không khí bỗng trở nên yên tình một cách khó hiểu.
Ngư Đán Đán không hiểu sao mình lại thấy rung rinh trong lòng, cô nhận ra sắc mặt Lạc Tòng Tâm thay đổi như mặt nạ đang đắp bị rách ra, lộ ra bi thương u buồn ẩn chứa bên trong.
Tô Nhược Tín thở dài, rót ly nước nóng đẩy vào tay chị. Lạc Tòng Tâm cầm cốc nước nóng bằng hai tay, một lúc sau thở phào nhẹ nhõm.
“Được ạ.”
Mẹ Lạc: “Thật sao?!”
“Vâng.”
Ba Tô: “Tiểu Lạc à, con đừng miễn cưỡng, việc này không gấp…”
“Không sao đâu ba, con không miễn cưỡng đâu.” Lạc Tòng Tâm cười đáp lời.
Ba Tô sững sờ: “Tiểu Lạc, con vừa mới gọi, gọi ba là gì?”
“Ba, sao ba cứ phải ngạc nhiên thế làm gì?” Lạc Tòng Tam cười toe.
“Tiểu Lạc gọi tôi là ba, không phải ba Tô, con bé gọi tôi là ba đấy…” Ba Tô chảy nước mắt ôm mẹ Lạc bị mẹ hắt hủi đẩy sang một bên.
“Thì chốt nhá, bao giờ chọn được ngày và giờ mẹ sẽ nhắn cho con.”
“Vâng.”
Tắt video, Lạc Tòng Tâm nhận ra Tô Nhược Tín và Ngư Đán Đán đều đang tròn mắt nhìn mình chằm chằm.
Lạc Tòng Tâm: “Sao nào?”
Ngư Đán Đán: “Cậu phải đi xem mắt?”
Lạc Tòng Tâm: “ừ.”
“Quá đáng thế.” Ngư Đán Đán bóp cổ cô rồi lắc lắc: “Cậu muốn vứt tớ ở đây làm chó độc thân một mình àaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Khụ khụ.” Lạc Tòng Tâm cựa móng vuốt của Ngư Đán Đán xuống: “Xem mắt chứ đâu phải kết hôn, cậu nóng thế làm gì.”
“Xem mắt không phải để kết hôn à?”
“Để cho ba mẹ yên tâm thôi.”
Ngư Đán Đán híp mắt: “Trước kia cậu từng xem mắt rồi đúng không?”
“Ừ, sao?”
“Bao nhiêu lần?”
Lạc Tòng Tâm ngẩn người.
“Lạc Tòng Tâm, đây là lần xem mắt thứ 107 của em, cũng là lần cuối cùng!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng bỗng vang vọng bên tai.
Môi cô mấp máy nhưng lại chẳng thể nói gì.
“107 lần.” Tô Nhược Tín trả lời: “Chị ấy xem mắt 107 lần.”
“Ối giời ơi!” Ngư Đán Đán bật ngón cái: “Quá đỉnh! Thêm lần này nữa cô đã có tổng cộng 108 lần xem mắt!”
Lạc Tòng Tâm giơ ly nước lên: “Tui gắng lắm rồi!”
Tô Nhược Tín nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.
Lạc Tòng Tâm: “Em muốn nói cái gì?”
“Chị… ổn thật không?”
Cô cười cười: “Tô Nhược Tín, em còn tốn công lo cho người khác nữa đấy à?” Vừa nói cô vừa liếc mắt ra sau ra dấu cho cậu thấy.
Tô Nhược Tín quay đầu nhìn, mặt tối sầm.
Chỉ thấy Lý Tinh Tinh và Bách Dương vọt vào.
“Tô Nhược Tín, trùng hợp quá!” Đôi mắt Lý Tinh Tinh chan chứa yêu thương.
“Ồ ồ, trùng hợp quá nhỉ!” Bách Dương hùa theo mà giọng chua loét.
Lý Tinh Tinh lách sang bên Tô Nhược Tín, Bách Dương lại chen sang cạnh Lý Tinh Tinh, ba người kẹp nhau thành cái nhân bánh quy.
Ngư Đán Đán hưng phấn tột cùng: “Úi giời ơi, em gái xinh thế này, em trai đẹp trai quá, hai đứa là bạn học của Tô Nhược Tín à?”
Lạc Tòng Tâm ngoắc tay: “Chào hai vị, lâu rồi không gặp.”
“Chị Lạc.” Lý Tinh Tinh đưa cho Lạc Tòng Tâm bữa sáng nhà làm: “Bố em bảo em mang cho chị đó.”
Lạc Tòng Tâm: “Hội giám đốc Lý khỏe không em?”
“Bố em về hưu cuối năm ngoái rồi, cô La cũng nghỉ hưu rồi, anh Lữ thì làm việc trong đài truyền hình, nghe nói anh ấy hợp tác với Nam Cung Sơn.”
Lạc Tòng Tâm ngơ ngẩn: “À, ra là vậy.”
“À – Đinh Bộ Trực không làm nữa sao – Á á! Tô Nhược Tín cậu đá tôi làm gì?!” Bách Dương hét lên.
Tô Nhược Tín: “Ồn chết đi được.”
“Tô Nhược Tín, cậu đừng tưởng mình là thủ khoa ngành piano mà tôi sợ cậu nhé, ngành sáng tác bọn tôi cũng không ăn chay đâu, giỏi thì ra đấu một một đi!”
“Hừ.”
“Tinh Tinh, cậu nhìn đi, đây mới là bộ mặt thật của nó đó!”
“Bách Dương, cậu ồn kinh lên được.”
“Này!”
Ngư Đán Đán sán đến gần Lạc Tòng Tâm: “Cậu quen hết nhóm trai xinh gái đẹp này à?”
Lạc Tòng Tâm: “Ừ.”
“Thế giới bất công quá! Sao những người cậu quen ai cũng đẹp thế hả! Trong khi tớ toàn quen người vừa mập vừa trạch a a a a a a a a!
Lạc Tòng Tâm cười. Thật ra thì cô chỉ biết đúng một người đẹp thôi. Người ấy là người đẹp nhất thế gian.
*
Didu Didu là trang web hàng đầu Trung Quốc, 90% nhân viên đều là người trẻ tuổi, thích sôi động, yêu tiệc tùng, căng tràn sức sống. Thay vì nói là công ty thì thà nói đây là đại gia đình còn đúng hơn. Nhất là khi có tin mới lẫn mấy chuyện hót hòn họt về làng thì có thể khiến hồn người rực cháy.
“Nghe nói ban giám đốc điều hành công ty gần đây có thay đổi lớn đấy!
“Tập đoàn Đường thị đã đầu tư vào Didu Didu, sau này chúng ta là người của Đường thị rồi!”
“Ỏ ôi, tập đoàn Đường thị, thế này thì dát vàng dát bạc rồi!”
“Nghe bảo tập đoàn Đường thị sẽ đưa đến một tổng giám đốc mới.”
“Ai vầy? Đừng bảo là họ hàng thân thích với Bắp Cải nhà tôi nhá! A a a a a, tôi điên mất! Lần đầu tiên được gần gũi với Bắp Cải như vậy!”
(*) Bắp Cải là biệt danh của Đường Cam Lan – nam chính trong truyện “Minh Tinh Bắp Cải” của cô Âu.
“Tôi có tin nội bộ, người nhà họ Đường luôn đấy, hình như tên là… Đường Cam Du!”
“Vãi lúa, nữ hoàng scandal á?”
“Tôi có linh cảm công ty mình sẽ thường xuyên lên hotsearch weibo rồi đấy!”
Lạc Tòng Tâm đang pha trà bỗng ngừng tay lại, cánh hoa hồng bay vụt qua ly trà đáp xuống đất.
“Sếp mới, chính sách mới (*)” Ngư Đán Đán nói: “Chẳng lẽ lại được tăng lương!”
(*) Câu gốc là 新官上任三把火 – Quan mới nhậm chức ba đám lửa là tục ngữ, nghĩa quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy
Lạc Tòng Tâm không lên tiếng, im lặng gom cánh hoa hồng bỏ vào thùng rác.
“Tin lớn tin lớn!!!!” Leader team vẽ xông tới: “Tổng giám đốc được tập đoàn Đường thị cử tới đến rồi! Thể nào cũng đi kiểm tra các ban! Mọi người nhanh chóng trở về làm việc!”
Tay Lạc Tòng Tâm run lên, cốc nước rơi vào thùng rác vỡ tan tành.
“Hả?!”
“Chao ôi tôi đi!”
“Tôi còn chưa vứt cái hộp hôm qua vừa ship về!”
“Tôi còn chưa dọn cát mèo!”
Chương 33. Bi kịch kết thúc. Hài kịch bắt đầu.
Lạc Tòng Tâm ngồi trên bàn xoa cổ. Đùi chợt thấy có gì xù xù chạm vào, cúi đầu nhìn hóa ra lại là “Đại Mỹ” ở phòng nghệ thuật bên cạnh tới thăm. Đại Mỹ là giống mèo Trung Hoa lông trắng, dạo này đang đến mùa rụng lông, nó thích rong chơi qua các phòng ban để tiện thể được ăn chùa, đề phòng việc thất lạc nên cổ nó được đeo một thẻ tên thú cưng đặc biệt của web Didu Didu.
Họ và tên: Đại Mỹ.
Giới tính: Nữ
Chủ Nhân: Ngư Đán Đán phòng nghệ thuật.
Số điện thoại liên lạc: 189********
“Đại Mỹ, hôm nay không có cá khô cho em rồi.” Lạc Tòng Tâm ôm Đại Mỹ lên rồi xoa đầu nó. Đại Mỹ “meo” lên rồi nhảy bật vào bàn, nằm gọn trên bàn phím híp mắt lại.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Đồng nghiệp bốn xung quanh cười ầm ĩ.
“Tiểu Nhạc à, đã bảo cô không nên chiều nó quá rồi, đấy nhìn xem, giờ nó quậy khắp nơi.”
“Cô không cho nó ăn cá thế thì giờ nó nằm ì đấy không đi đâu.”
“Thú cưng ở Didu Didu đều là chủ cả đấy, cô đến đây hơn một năm rồi mà sao vẫn chơi với tụi nó thế?”
Lạc Tòng Tâm dở khóc dở cười, gọi điện cho chủ của Đại Mỹ. Chưa đến mười phút, Ngư Đán Đán đã chạy vào.
“Tiểu Lạc Lạc à, xin lỗi nhiều nha. Đại Mỹ mau ra đây cho chị!”
Ngư Đán Đán là họa sĩ minh họa chính của Didu Didu, khuôn mặt cô ấy tươi sáng vui vẻ, thích hán phục, thức khuya tăng ca là chuyện thường ngày, khớp với lịch làm việc mà thời gian nghỉ ngơi của Lạc Tòng Tâm. Hai cú đêm thường xuyên gặp nhau lại thành bạn tốt, Đại Mỹ cũng trở thành khách quen ở bàn phím của Lạc Tòng Tâm.
Đại Mỹ vẫn nằm trên bàn phím, uể oải meo lên, thái độ coi thường sen rồi ngủ luôn.
Ngư Đán Đán: “…”
Lạc Tòng Tâm: “…”
“Khụ, Tiểu Lạc à, hôm nay em trai cậu đến đây ăn trưa với cậu đúng không? Tớ đi cùng nhé, tiện thể mua cá khô cho Đại Mỹ luôn.” Ngư Đán Đán nói với đôi mắt lấp lánh long lanh.
Con sen làm gì muốn mua cá ở đây!
Một năm trước Lạc Tòng Tâm rời Xuân Thành đến Kế Kinh, được mời vào làm marketing cho trang web Didu Didu mà bản thân vẫn hằng ao ước. Mẹ Lạc và ba Tô nhất quyết không chịu cho cô ra Bắc một mình, ai ngờ Tô Nhược Tín lại thi vào Học viện Âm nhạc Kế Kinh, hai bô lão bấy giờ mới đồng ý cho hai chị em ra Kế Kính, điều kiện là, mỗi tuần Lạc Tòng Tâm phải ăn cơm với Tô Nhược Tín ba lần, kể về tình hình gần đây và báo bình an cho ba mẹ.
Bốn tháng trước, Tô Nhược Tín đi ăn cơm chùa theo “tục lệ” thì đúng lúc gặp được Ngư Đán Đán, sau đó – thành ra như bây giờ.
“Tiểu Nhược, ăn thử bánh quy này đi, tự tay chị nướng đó, lần trước em bảo em không thích ăn đồ ngọt nên giờ chị chuyển sang nướng bánh mặn rồi nè. Em thích ăn gì thì cứ nói cho chị để chị nấu cho em ăn, ngon hơn bên ngoài nhiều.”
Ngư Đán Đán đặt năm hộp cơm lên bàn, đựng đầy bánh quy nhà làm cùng ánh mắt ngập tràn si mê.
Tô Nhược Tín lễ phép cười.
“Cảm ơn chị Ngư, ăn ngon lắm ạ.”
“Úi giời! Tiểu Nhược thích là được rồi!”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Tui không nên ở trong xe, tui phải ở cốp xe mới đúng.
“Chị, hôm nay ngày 15 rồi.” Tô Nhược Tín nói với cô. Khuôn mặt cô bỗng suy sụp: “Đừng mà, cũng có phải ngồi tù đâu…”
Tô Nhược Tín không nghe thấy lời than vãn của cô, cậu giơ điện thoại gọi video trò chuyện rồi nhắm thẳng vào mặt cô, chốc lát, video đã được kết nối, gương mặt của ba Tô và mẹ Lạc hiện ra trong màn hình.
Mẹ Lạc: “Tiểu Lạc, sao lại gầy đi thế này! Con lại thức khuya đúng không?”
Ba Tô: “Nếu công ty mà không tốt thì đừng làm nữa, về Xuân Thành ba Tô nuôi con!”
Lạc Tòng Tâm lau mồ hôi.
“Con không thức khuya, ăn no ngủ kỹ, tăng lên ba cân rồi, không tin ba mẹ cứ hỏi Tiểu Nhược mà xem.”
Tô Nhược Tín thò mặt vào gật đầu.
“Chị gầy lắm.”
“Này!”
Ngư Đán Đán: “Há!”
“Con để ý chị kỹ vào, mẹ đã nói rồi! Con gái không ai chăm sóc không ra cái hình thù gì hết!” Mẹ Lạc nói: “Tiểu Lạc à, hôm trước mẹ nói con chuyện… Chuyện đó đó – đối tượng hẹn hò ý, con còn nhớ không?”
Còn chưa dứt lời, mẹ Lạc đã bị ba Tô huých mạnh vào người. Tô Nhược Tín nín thở. Bầu không khí bỗng trở nên yên tình một cách khó hiểu.
Ngư Đán Đán không hiểu sao mình lại thấy rung rinh trong lòng, cô nhận ra sắc mặt Lạc Tòng Tâm thay đổi như mặt nạ đang đắp bị rách ra, lộ ra bi thương u buồn ẩn chứa bên trong.
Tô Nhược Tín thở dài, rót ly nước nóng đẩy vào tay chị. Lạc Tòng Tâm cầm cốc nước nóng bằng hai tay, một lúc sau thở phào nhẹ nhõm.
“Được ạ.”
Mẹ Lạc: “Thật sao?!”
“Vâng.”
Ba Tô: “Tiểu Lạc à, con đừng miễn cưỡng, việc này không gấp…”
“Không sao đâu ba, con không miễn cưỡng đâu.” Lạc Tòng Tâm cười đáp lời.
Ba Tô sững sờ: “Tiểu Lạc, con vừa mới gọi, gọi ba là gì?”
“Ba, sao ba cứ phải ngạc nhiên thế làm gì?” Lạc Tòng Tam cười toe.
“Tiểu Lạc gọi tôi là ba, không phải ba Tô, con bé gọi tôi là ba đấy…” Ba Tô chảy nước mắt ôm mẹ Lạc bị mẹ hắt hủi đẩy sang một bên.
“Thì chốt nhá, bao giờ chọn được ngày và giờ mẹ sẽ nhắn cho con.”
“Vâng.”
Tắt video, Lạc Tòng Tâm nhận ra Tô Nhược Tín và Ngư Đán Đán đều đang tròn mắt nhìn mình chằm chằm.
Lạc Tòng Tâm: “Sao nào?”
Ngư Đán Đán: “Cậu phải đi xem mắt?”
Lạc Tòng Tâm: “Ừ.”
“Quá đáng thế.” Ngư Đán Đán bóp cổ cô rồi lắc lắc: “Cậu muốn vứt tớ ở đây làm chó độc thân một mình àaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Khụ khụ.” Lạc Tòng Tâm cựa móng vuốt của Ngư Đán Đán xuống: “Xem mắt chứ đâu phải kết hôn, cậu nóng thế làm gì.”
“Xem mắt không phải để kết hôn à?”
“Để cho ba mẹ yên tâm thôi.”
Ngư Đán Đán híp mắt: “Trước kia cậu từng xem mắt rồi đúng không?”
“Ừ, sao?”
“Bao nhiêu lần?”
Lạc Tòng Tâm ngẩn người.
“Lạc Tòng Tâm, đây là lần xem mắt thứ 107 của em, cũng là lần cuối cùng!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng bỗng vang vọng bên tai.
Môi cô mấp máy nhưng lại chẳng thể nói gì.
“107 lần.” Tô Nhược Tín trả lời: “Chị ấy xem mắt 107 lần.”
“Ối giời ơi!” Ngư Đán Đán bật ngón cái: “Quá đỉnh! Thêm lần này nữa cô đã có tổng cộng 108 lần xem mắt cô ạ!”
Lạc Tòng Tâm giơ ly nước lên: “Tui gắng lắm rồi!”
Tô Nhược Tín nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.
Lạc Tòng Tâm: “Em muốn nói cái gì?”
“Chị… ổn thật không?”
Cô cười cười: “Tô Nhược Tín, em còn tốn công lo cho người khác nữa đấy à?” Vừa nói cô vừa liếc mắt ra sau ra dấu cho cậu thấy.
Tô Nhược Tín quay đầu nhìn, mặt tối sầm. Chỉ thấy Lý Tinh Tinh và Bách Dương vọt vào.
“Tô Nhược Tín, trùng hợp quá!” Đôi mắt Lý Tinh Tinh chan chứa yêu thương.
“Ồ ồ, trùng hợp quá nhỉ!” Bách Dương hùa theo mà giọng chua loét.
Lý Tinh Tinh lách sang bên Tô Nhược Tín, Bách Dương lại chen sang cạnh Lý Tinh Tinh, ba người kẹp nhau thành cái nhân bánh quy.
Ngư Đán Đán hưng phấn tột cùng: “Úi giời ơi, em gái xinh thế này, em trai đẹp trai quá, hai đứa là bạn học của Tô Nhược Tín à?”
Lạc Tòng Tâm ngoắc tay: “Chào hai vị, lâu rồi không gặp.”
“Chị Lạc.” Lý Tinh Tinh đưa cho Lạc Tòng Tâm bữa sáng nhà làm: “Bố em bảo em mang cho chị đó.”
Lạc Tòng Tâm: “Hội giám đốc Lý khỏe không em?”
“Bố em về hưu cuối năm ngoái, cô La cũng nghỉ hưu rồi, anh Lữ thì làm việc trong đài truyền hình, nghe nói anh ấy hợp tác với Nam Cung Sơn.”
Lạc Tòng Tâm ngơ ngẩn: “À, ra là vậy.”
“À – Đinh Bộ Trực không làm nữa sao – Á á! Tô Nhược Tín cậu đá tôi làm gì?!” Bách Dương hét lên.
Tô Nhược Tín: “Ồn chết đi được.”
“Tô Nhược Tín, cậu đừng tưởng mình là thủ khoa ngành piano mà tôi sợ cậu nhé, ngành sáng tác bọn tôi cũng không ăn chay đâu, giỏi thì ra đấu một một đi!”
“Hừ.”
“Tinh Tinh, cậu nhìn đi, đây mới là bộ mặt thật của nó đó!”
“Bách Dương, cậu ồn kinh lên được.”
“Này!”
Ngư Đán Đán sán đến gần Lạc Tòng Tâm: “Cậu quen hết nhóm trai xinh gái đẹp này à?”
Lạc Tòng Tâm: “Ừ.”
“Thế giới bất công quá! Sao những người cậu quen ai cũng đẹp thế hả! Trong khi tớ toàn quen người vừa mập vừa trạch a a a a a a a a!
Lạc Tòng Tâm cười. Thật ra thì cô chỉ biết đúng một người đẹp thôi. Người ấy là người đẹp nhất thế gian.
*
Didu Didu là trang web hàng đầu Trung Quốc, 90% nhân viên đều là người trẻ tuổi, thích sôi động, yêu tiệc tùng, căng tràn sức sống. Thay vì nói là công ty thì thà nói đây là đại gia đình còn đúng hơn. Nhất là khi có tin mới lẫn mấy chuyện hót hòn họt về làng thì có thể khiến hồn người rực cháy.
“Nghe nói ban giám đốc điều hành công ty gần đây có thay đổi lớn đấy!
“Tập đoàn Đường thị đã đầu tư vào Didu Didu, sau này chúng ta là người của Đường thị rồi!”
“Ỏ ôi, tập đoàn Đường thị, thế này thì dát vàng dát bạc rồi!”
“Nghe bảo tập đoàn Đường thị sẽ đưa đến một tổng giám đốc mới.”
“Ai vầy? Đừng bảo là họ hàng thân thích với Bắp Cải nhà tôi nhá! A a a a a, tôi điên mất! Lần đầu tiên được gần gũi với Bắp Cải như vậy!”
(*) Bắp Cải là biệt danh của Đường Cam Lan – nam chính trong truyện “Minh Tinh Bắp Cải” của cô Âu.
“Tôi có tin nội bộ, người nhà họ Đường luôn đấy, hình như tên là… Đường Cam Du!”
“Vãi lúa, nữ hoàng scandal á?”
“Tôi có linh cảm công ty mình sẽ thường xuyên lên hotsearch weibo rồi đấy!”
Lạc Tòng Tâm đang pha trà bỗng ngừng tay lại, cánh hoa hồng bay vụt qua ly trà đáp xuống đất.
“Sếp mới, chính sách mới (*)” Ngư Đán Đán nói: “Chẳng lẽ lại được tăng lương!”
(*) Câu gốc là 新官上任三把火 – Quan mới nhậm chức ba đám lửa là tục ngữ, nghĩa quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy.
Lạc Tòng Tâm không lên tiếng, im lặng gom cánh hoa hồng bỏ vào thùng rác.
“Tin lớn tin lớn!!!!” Leader team vẽ xông tới: “Tổng giám đốc được tập đoàn Đường thị cử tới đến rồi! Thể nào cũng đi kiểm tra các ban! Mọi người nhanh chóng trở về làm việc!”
Tay Lạc Tòng Tâm run lên, cốc nước rơi vào thùng rác vỡ tan tành.
“Hả?!”
“Chao ôi tôi đến đây!”
“Tôi còn chưa vứt cái hộp hôm qua vừa ship về!”
“Tôi còn chưa dọn cát mèo!”
Mọi người nhốn nháo ra khỏi phòng nghỉ, Lạc Tòng Tâm cũng muốn xông ra nhưng không phải quay về phòng kế hoạch mà là chạy vào nhà vệ sinh, cô muốn trốn lại chẳng thể ngờ đến nhà vệ sinh cũng đang được cô lao công lau dọn.
“Không được không được, sắp bị kiểm tra rồi, cô phải mau dọn sạch cái đã.”
“Cô à, cháu mót mà!”
“Nhịn đi!”
“Lạc Tòng Tâm! Mau về nhanh, đâu rồi!” Đồng nghiệp đi ngang qua kéo luôn cô về phòng: “Sắp đến lượt phòng mình rồi, phải dọn nhanh thôi.”
Lạc Tòng Tâm thất thần ngồi trên bàn, nhìn đồng nghiệp nữ khắp nơi kẻ mày đánh phấn, đồng nghiệp nam chải tóc lau mặt, phủi sạch mùi thum thủm trong phòng. Miệng cô đỏ bừng, run rẩy.
“Đến rồi! Ra thang máy rồi!” Giám đốc phòng kế hoạch chạy về: “Mọi người mau đứng lên vận động đi! Q cất hết quà vặt, Lam Lam bỏ tóc giả xuống, cũng có phải tham gia fan meeting đâu! Tiểu Lạc màu son xấu quá!”
Mọi người quay sang nhìn Lạc Tòng Tâm rồi cười ầm lên.
“Xin lỗi giám đốc nhiều!” Lạc Tòng Tâm đeo khẩu trang lên bịt mặt: “Em che hết rồi đây.”
“Tất cả ngẩng đầu ưỡn ngực…”
Giám đốc còn chưa dứt lời, tiếng xầm xì bên ngoài đã truyền vào. Một nhóm người đi vào phòng kế hoạch, nhìn lướt qua thì thấy rất nhiều người quen, giám đốc các ban, leader, nguyên phó tổng giám đốc, nguyên tổng giám đốc, giám đốc phòng tài chính, giám đốc phòng nhân lực, trưởng bộ phận an ninh – đều nở nụ cười, đoàn kết chụm vào nhau ở sau lưng một người.
Người đi đầu mặc âu phục, đeo cà vạt màu xanh đậm, đi đôi giày da phản chiếu ánh đèn, “cộp cộp” bước tới. Toàn bộ nhân viên ồ lên, máu chảy trong người Lạc Tòng Tâm cũng ngừng lưu thông.
“Đinh tổng, đây phòng kế hoạch, còn đây là giám đốc kế hoạch Từ Từ Lôi.” Nguyên tổng giám đốc giới thiệu nhiệt tình.
Giám đốc kế hoạch vội tiến lên, bắt tay với người cầm đầu “hội lính nhảy dù.”
“Xin chào xin chào!”
“Xin chào, tôi là Đinh Bộ Trực.”
Anh đứng gần cửa kính, mái tóc gọn gàng hiện hữu dưới ánh mặt trời, ngũ quan tinh tế như nam chính trong truyện tranh, từng sợi mi cũng được tác giả tỉ mỉ khắc họa.
Nhân viên nữ hò hét thất thanh, nhân viên nam thì cứng người, bọn họ đều bất giác lao về phía trước, muốn được ngắm nhìn vẻ đẹp ấy ở khoảng cách gần.
Lạc Tòng Tâm đứng im, chân tay cô lạnh buốt, khoảng không trước mắt hóa thành màu đen, gần như cô đã phải gắng lắm mới có thể từ từ lùi về phía sau.
Bỗng nhiên, người đang nói chuyện với giám đốc chợt xoay mình lại, nhìn thẳng về phía Lạc Tòng Tâm. Chân cô loạng choạng tựa lưng vào thành bàn, cô nhìn ra được đôi mắt màu ngọc lưu ly của Đinh Bộ Trực nhướng lên.
Anh đi từng bước từng bước, hơi thở nơi anh như hóa thành một thanh kiếm, mang theo lạnh lẽo kinh người cuốn chặt lấy cổ họng cô. Ngón tay cô bấu chặt vào bàn, cánh tay cố đỡ cho cơ thể khỏi khụy xuống, máu trong người sộc thẳng lên não.
Cô muốn trốn chạy nhưng lại chẳng thể động đậy, chỉ có thể nhìn Đinh Bộ Trực dần đi tới trước mặt rồi đứng yên, lẳng lặng nhìn cô.
Hơi thở cô biến mất.
Tim cô đã ngừng đập.
Lý trí cô bay màu.
Vẻ mặt Đinh Bộ Trực lại chẳng thay đổi gì, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng như băng trôi nước chảy. Hàng mi anh khẽ rung.
“Cô…” Anh nói: “Vì sao lại đeo khẩu trang?”
Lạc Tòng Tâm không trả lời.
Cô không thể nói nên lời, cô nào dám nói ra thành lời.
Chẳng lẽ anh đã nhớ lại rồi?
Lẽ nào anh đã nhận ra cô?
Có khi nào anh… Anh…
“Cô ấy bị cảm.” Giám đốc kế hoạch vội giải thích.
“Ồ.” Đinh Bộ Trực nhìn sang chỗ khác: “Có khi bị sốt đấy, để cô ấy về nhà nghỉ.”
Anh xoay người, xẹt qua bả vai Lạc Tòng Tâm rồi rời đi. Cô ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người anh, càng lúc càng xa, cuối cùng anh biến mất giữa biển người ồn ã.
Các giám đốc đang vây quanh anh, thiếu nam thiếu nữ u mê cũng rảo bước theo anh, chỉ có mình cô bị bỏ lại ở đây. Cô từ từ ngồi gục xuống đất thở hổn hển, phổi cô như muốn vỡ tung bởi luồng không khí căng trào, nước mắt cứ thế tuôn rơi chẳng thể kìm nén.
Chẳng mấy chốc đồng nghiệp đã quay về, mọi người đều bàn tán sôi nổi về tổng giám đốc mới nhậm chức.
“Lần đầu tiên được nhìn thấy người đẹp như thế ở ngoài đời luôn.”
“Hệt như người bước từ truyện tranh ra ý!”
“Đinh Bộ Trực là ai nhỉ?”
“Cô không biết à? Anh ấy là Ngọc Diện Diêm Vương trong truyền thuyết của tập đoàn Đường thị đó!”
“Nghe bảo cay nghiệt hà khắc lắm, cực kỳ tàn nhẫn với cấp dưới!”
“Không đâu!”
“Toang rồi toang rồi, cảm thấy tương lai thật mong manh!”
Lạc Tòng Tâm ngồi bên cạnh bàn tháo khẩu trang xuống. Nét mặt đượm buồn tái nhợt phản chiếu trong màn gương, một vệt son kéo dài đến mang tai, nom như một chú hề đang ngoác mồm cười to.
Sau khi Đinh Bộ Trực nhậm chức, toàn bộ hệ thống quản lý, cơ chế làm việc, cách tính lương bổng và phương thức chấm công gần như đều được giữ lại hết, thậm chí tiền thưởng cuối năm cũng được tăng lên.
Nhân viên vô cùng sung sướng chào đón CEO mới nhận chức này – trên thực tế, đa số nhờ vào giá trị nhan sắc của Đinh Bộ Trực. Thậm chí nội bộ công ty còn xuất hiện truyện tranh về anh với sức hút vô cùng to lớn.
“Tớ vẽ bản này đấy, Tiểu Lạc thẩm giúp tớ xem nào.” Ngư Đán Đán chìa điện thoại ra trước mắt Lạc Tòng Tâm như trao bảo vật cho cô.
Lạc Tòng Tâm phun luôn nước ra ngoài. Có thể thấy rõ nhân vật trong màn hình lấy nguyên mẫu của Đinh Bộ Trực, bức vẽ cực kỳ ngọt ngào duy mỹ, quan trọng nhất – thể loại của bộ truyện này là tình yêu trong sáng.
“Nam chính một được đặt tên là Đinh Trực, một tổng tài bá đạo, nam chính hai là sinh viên tên Tô Nhược, hoàng tử dương cầm của Học viện Âm nhạc, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau đó dẫn đến câu chuyện yêu hận tình thù.” Ngư Đán Đán ôm ngực nói: “Quá đẹp!”
Lạc Tòng Tâm xoa mày: “Này… Đừng trách tớ không nhắc cậu, nam hai của cậu đến rồi…”
Ngư Đán Đán quay đầu nhìn thì thấy Tô Nhược Tín đã vào phòng cà phê, đang đi đến chỗ hai người.
“Vờ lờ đờ mờ đờ mờ!!” Ngư Đán Đán cuống cuồng cất điện thoại, bày ra gương mặt vui vẻ với Tô Nhược Tín: “Hi, Tiểu Nhược.”
“Chào chị Ngư.” Tô Nhược Tín gật đầu, quay sang Lạc Tòng Tâm: “Sao chị lại mặc thế này?”
Lạc Tòng Tâm xoay một vòng: “Áo phông, quần cà rốt, thoải mái mát mẻ khiến lòng người khoan khoái, lựa chọn hàng đầu cho buổi xem mắt.”
Tô Nhược Tín ôm trán bất lực.
“Hai người đang thì thầm cái gì đấy?”
“Hôm nay tớ gặp mùa xuân thứ 108 ở đó” Lạc Tòng Tâm chỉ vào bàn số 8 gần cửa sổ: “Ngồi ở kia kìa.”
“Hôm nay, ở đây? Ai thế? Bao nhiêu tuổi? Đẹp trai không? Có ảnh không??” Ngư Đán Đán phấn kích: “Tớ có thể ngồi đây học hỏi được chứ?”
“Tùy cậu, cơ mà…” Lạc Tòng Tâm vỗ vai Ngư Đán Đán: “Đừng có trông đợi nhiều quá, đàn ông đi xem mắt, mặt cân đối đã là ổn lắm rồi.”
“Hả?”
“Sắp đến giờ rồi.” Tô Nhược Tín nhắc nhở.
“Ừm.” Lạc Tòng Tâm xách túi ngồi vào bàn số 8, nhân viên mang đến cà phê cô vừa mua.
“Xem mắt lúc mấy giờ thế?” Ngư Đán Đán hỏi.
“12:45” Tô Nhược Tín đáp.
“Còn năm phút nữa mà đằng trai còn chưa đến à? Bất lịch sự thế?”
“Công ty của anh ấy gần đây, sắp đến rồi.”
“Đợi đã, công ty lớn gần đây cũng chỉ có Didu Didu thôi…” Ngư Đán Đán thì thầm: “Chẳng lẽ là trai tơ ở công ty chúng ta?!”
Tô Nhược Tín im lặng, cậu trông ra ngoài cửa tiệm cà phê mà hít một hơi thật dài. Ngư Đán Đán cũng nhìn theo ánh mắt của cậu rồi đập luôn cằm vào bàn. Lạc Tòng Tâm bỗng dưng nhận ra cả quán yên tĩnh lạ thường. Cô nghe thấy tiếng giày da in xuống nền đất, tiếng “cộp cộp” từ từ đến gần như nhịp bước của ác ma.
Tóc gáy sau lưng cô dựng hết cả lên, cô cứng cổ thấy người đàn ông ngồi đối diện cởi áo vest xuống gấp lại rồi vắt lên tay vịn ghế sofa.
Lạc Tòng Tâm đớ người.
Người đàn ông ngồi đối diện hơi ngại ngùng, anh hắng giọng, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên mặt bàn, ngón tay anh thon dài trắng nõn như bạch ngọc chất lượng cao.
“Chào em, Lạc Tòng Tâm, tôi là Đinh Bộ Trực, tôi đến đây để xem mắt với em.”
Lạc Tòng Tâm vẫn tiếp tục đờ người ra.
“Thực ra thì tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Nếu em đồng ý, tôi hy vọng chúng ta có thể hẹn hò vì mục đích kết hôn.”
“AAA! Tiểu Lạc, đồng ý đi – Ưm ưm ưm…” Ngư Đán Đán ngồi bàn bên cạnh bị Tô Nhược Tín bịt miệng kéo sang chỗ khác.
Lạc Tòng Tâm ngây ngốc nhìn Đinh Bộ Trực, nhìn vào ánh mắt anh. Đôi mắt ấy như được bao phủ một lớp nước trong suốt như pha lê, tình ý dạt dào róc rách như nước chảy đương muốn tràn ra.
Cô chợt hiểu ra. Anh nhớ hết tất cả rồi! Không không, phải nói rằng anh không hề mất trí nhớ! Anh lừa cô!
Cô bật người dậy, anh giữ chặt cổ tay cô. Lạc Tòng Tâm trợn mắt nhìn anh.
Anh hơi ngẩng đầu: “Đây là buổi xem mắt thứ 108 của em nhỉ?”
Lạc Tòng Tâm: “Làm sao?”
“Thế là thật rồi.”
“…”
Anh nhoẻn miệng cười, đã vậy còn chớp chớp mắt với cô nữa chứ.
Anh đang làm gì đấy?!
Giả cute à?!
Cô hất tay anh, cầm ví lên rồi chạy thục mạng. Anh nhìn bóng lưng cô rời đi, nụ cười trên mặt đã tắt ngúm. Anh tựa mình vào sofa, bàn tay từ từ mở ra. Hai bàn tay anh chảy đầy mồ hôi, mười ngón tay như đang run rẩy liên hồi.
*
Một tháng trước.
Đinh Bộ Trực đi vào bàn gần cửa sổ trong tiệm cà phê, cởi áo vest ra ngồi xuống, nhìn người ngồi đối diện mà nhíu mày.
“Đường Cam Lan, sao cậu cũng đến?”
“Tất nhiên tôi phải đến rồi!” Hàng mày Đường Cam Lan dựng lên, anh trừng mắt: “Ngọc Diện Diêm Vương tự dưng lại hẹn gặp riêng vợ tôi, chắc chắn là có biến!”
Đinh Bộ Trực bóp trán, quay sang người ngồi bên cạnh Đường Cam Lan. Áo phông đen, cặp kính dày cộp, đôi mắt to tròn đen láy tựa hai mặt giếng sâu thẳm – cô ấy là tác giả ngôn tình nổi tiếng nhất ở web Hoa Mai, Đàm Trì.
“Chào anh Đinh.”
“Chào cô Đàm Trì.” Đinh Bộ Trự nói: “Cảm ơn cô đã đến.”
“Bớt văn đi, thành thực khai báo, cậu có mưu đồ gì mà phải tìm vợ tôi?!” Đường Cam Lan nói to.
Đinh Bộ Trực không trả lời, anh ngấp miếng nước, hơi dừng lại rồi uống cạn cả ly xong đặt cạch xuống bàn.
“Tuần trước tôi đến nhậm chức ở Didu Didu.”
“Đường Cam Du bảo cậu cướp vị trí tổng giám đốc của con bé, mất hết tình anh em làm nó tức gần chết.” Đường Cam Lan nói.
Đinh Bộ Trực: “Tôi gặp được Lạc Tòng Tâm.”
Đường Cam Lan: “Gì??”
Đinh Bộ Trực: “Sau khi từ chức cô ấy làm ở phòng kế hoạch của Didu Didu.”
Đường Cam Lan: “Này cháu trai của tôi ơi, không phải cậu đã vì cô ấy mà… Ối giời ơi, cậu bám dai như đỉa.”
“Thật kiên trì.” Đàm Trì lên tiếng: “Sau đó thì sao?”
“Tôi…” Đinh Bộ Trực chợt ngừng: “Muốn nhờ cô Đàm Trì dạy cách theo đuổi vợ.”
Hai giây âm trầm.
“Phì… Ha ha ha ha ha ha ha!” Đường Cam Lan vỗ bàn cười khanh khách: “Trời đất ơi, Đinh Bộ Trực, cậu cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Đàm Trì ngạc nhiên: “Sao lại hỏi tôi?”
“Cô là tác giả ngôn tình mà Lạc Tòng Tâm thích nhất, cô ấy là fan trung thành của cô.” Đinh Bộ Trực giải thích: “Nói cách khác, chuyện của cô có thể chạm vào trái tim cô ấy, tôi nghĩ rằng lời nói của cô rất có giá trị.”
Đường Cam Lan: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Đàm Trì: “Có lý đấy, vô cùng thuyết phục.”
Đường Cam Lan sặc nước bọt: “Đàm Trì, em muốn giúp cậu ta thật à?”
“Ừ.” Đàm Trì lôi sổ ra: “Nhưng mà tôi có một điều kiện.”
Đinh Bộ Trực: “Điều kiện gì?”
“Tôi muốn nghe chuyện kiếp trước của anh và Lạc Tòng Tâm.”
Đinh Bộ Trực im lặng rất lâu rồi mới gật đầu.
“Được.”
Mười lăm phút sau.
Đinh Bộ Trực bóp trán đầy buồn bực.
“Đường Cam Lan, cậu đủ chưa?”
“Tôi không khóc vì cậu đâu nhé! Mà tôi khóc vì, vì…” Đường Cam Lan lau mặt: “Vì tôi là diễn viên nên tuyến lệ phát triển đấy!”
Đinh Bộ Trực: “…”
Đinh Bộ Trực: “Tùy cậu.”
“Ra là vậy.” Đàm Trì đẩy kính mắt: “Đây là nút thắt. Tống Trực cho rằng chính anh là người hại chết Du Nhược Tâm nhưng Du Nhược Tâm lại nghĩ Tống Trực chết vì mình, hai người đều thấy có lỗi với đối phương mà chuyện khổ nhất ấy là kiếp này lại xảy ra việc y hệt kiếp trước.”
Đường Cam Lan híp mắt: “Em đang nói Đường Cam Thảo hả?”
Đàm Trì gật đầu: “Anh Đinh, anh đã sợ chưa?”
Đinh Bộ Trực: “Không, tôi tin là mình có thể bảo vệ cô ấy.”
“Ý tôi là, anh sợ Lạc Tòng Tâm.” Đàm Trì nói.
Đinh Bộ Trực ngây ngẩn.
“Theo lời anh kể thì anh đã rất cố chấp với tình cảm này bởi anh sợ Lạc Tòng Tâm sẽ bỏ anh mà đi nên anh phải làm mọi cách để giữ cô ấy lại.”
Đinh Bộ Trực trầm ngâm hồi lâu.
“Tôi sợ cô ấy không thích tôi.”
“Này!” Đường Cam Lan phản bác: “Chẳng lẽ cậu không hỏi người ta à?”
“Tôi hỏi rồi.” Đinh Bộ Trực đáp: “Cô ấy nói thích nhưng lúc đó cô ấy chưa có ký ức từ kiếp trước.”
Đàm Trì: “Anh giả vờ mất trí nhớ vì sợ Lạc Tòng Tâm nhớ lại kiếp trước thì sẽ hận anh nên anh chọn cách trốn tránh.”
Đinh Bộ Trực không lên tiếng.
“Mất trí nhớ có thể thành bước ngoặt để anh và Lạc Tòng Tâm bắt đầu lại, anh đã chờ một năm, đợi đến khi cô ấy dần nguôi ngoai thì tìm thời điểm thích hợp để đến bên cô ấy. Tuy nhiên sau khi gặp cô ấy thì anh nhận ra tình hình có gì đó không ổn.”
Đinh Bộ Trực siết chặt ly cà phê.
“Anh Đinh, anh ngu lắm.”
Ánh mắt trong trẻo trợn trừng nhìn Đàm Trì.
“Cô nói… cái gì?”
Đàm Trì: “Ngu ngốc đó, thuật ngữ xúc phạm ám chỉ sự dốt nát, được dùng để miêu tả người cực kỳ đần độn.”
Đường Cam Lan: “Xì!”
Mặt Đinh Bộ Trực giật giật.
Đàm Trì: “Trực giác của anh rất đúng, trốn tránh không thể giải quyết bất cứ chuyện gì nên anh phải nhìn thẳng vào gốc rễ vấn đề.”
Đinh Bộ Trực: “Gốc rễ… nào?”
Đàm Trì giơ hai ngón tay: “Tình cảm được sinh ra dựa trên hai cơ sở, thẳng thắn và bình đẳng.”
“Thẳng… thắng?”
“Thẳng thắn mở lòng, thẳng thắn đối mặt với quá khứ, thẳng thắn diện kiến với tương lai.”
“Bình đẳng…”
“Tôn trọng người yêu, để cô ấy có sự lựa chọn của chính mình mà không ép buộc cô ấy.”
Đinh Bộ Trực ngồi thẳng người: “Rồi thế nào nữa?”
Đàm Trì: “Tôi không biết.”
Đinh Bộ Trực: “…”
“Tôi biết!” Đường Cam Lan giơ tay: “Cháu trai à, vì cháu mạnh mẽ quá, thời đại này rồi, dựa vào sự mong manh của tổng tài bá đạo thì không sống nổi đâu, tính cách cần phải tròn trịa, bản chất con người giờ phức tạp lắm, phải đáng yêu mọi lúc mọi nơi!”
Đinh Bộ Trực: “Là… sao?”
Đàm Trì: “Này!”
Đường Cam Lan: “Tỏ vẻ đáng yêu đó!” Vẻ ngoài của cháu trai tồi tệ mục nát thế này, nếu có thể dễ thương dịu dàng thêm tí thì… Thì là… Giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm!”
Đàm Trì: “Thế người ta gọi là một phát giết sạch.”
Đường Cam Lan: “Đúng đúng!”
Đinh Bộ Trực ngạc nhiên: “Cô Đàm Trì, vậy…”
“Ừ…” Đàm Trì đẩy kính: “Có thể lấy làm hướng đi được đấy.”
Đinh Bộ Trực: “…”
Hai vợ chồng này không bẫy mình chứ?
“Thực hành là tiêu chí duy nhất để có thể kiểm nghiệm!” Đường Cam Lan vỗ bàn: “Cậu nhìn nhà mình mà xem, Đường Cam Triết yêu sáu người rồi cũng toang, Đường Cam Du theo đuổi củ cà rốt kia mười năm mãi chẳng được, xong trông cậu đi, tình duyên lận đận đến mức có thể viết thành kịch bản làm phim truyền hình được rồi đấy. Chỉ có tớ mới ôm được nàng dâu về nhà mỹ mãn thôi! Nhờ vào đâu? Nhờ vào bí kíp theo đuổi vợ có một không hai – diễn cute!”
Đinh Bộ Trực: “…”
Đinh Bộ Trực: “Cô Đàm Trì, đấy là… thật… à?”
“…” Đàm Trì: “Anh ấy nói vậy thì coi là thế đi.”
Đường Cam Lan ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nhìn xem, đây được vợ đóng dấu chủ quyền!”
Đôi mắt Đinh Bộ Trực nhắm nghiền, uống hai hớp cà phê rồi lại nhắm mắt, xong uống cạn cả tách.
“Cụ thể là phải làm như thế nào?”
Đường Cam Lan: “Khó với cậu phết đấy, đến đây, để diễn viên chuyên nghiệp dạy cho, đầu tiên phải chú ý đến biểu cảm khuôn mặt, khóe mắt phải hơi cụp xuống, cậu đã bao giờ thấy cún con làm bộ đáng yêu chưa…”
“Xin lỗi xin lỗi, quên mất cậu sợ chó. Thể thí tham khảo cách ra vẻ dễ thương của mèo con vậy…”
“Quan trọng nhất là phải mang đến cảm giác tủi thân, thả lỏng! Thả lỏng ra! Lông mi dài thế này đừng để lãng phí, chớp mắt hai cái, chớp kịch liệt vào! Mắt cậu bị rút gân à! Má ôi, Đinh Bộ Trực, cậu chả có thiên phú gì cả!”
“Hơi phồng má, đúng đúng đúng, nhập môn rồi đấy!”
“Bô lô ba la quác quác…”
Mặt Đàm Trì thảm thương không dám coi dời sang bên cạnh mở wechat.
Chân Giò Hun Khói: Chị hoa, truyện máu chó viết đến đâu rồi?
Mẹ Sinh Con Thứ Hai Vất Vả Quá: Đừng nói nữa, chưa đâu vào đâu cả.
Chân Giò Hun Khói: Em có phiên bản kiếp trước kiếp này nè, chị tham khảo nhá.
Mẹ Sinh Con Thứ Hai Vất Vả Quá: Gửi nhanh gửi nhanh!
Họ và tên: Đại Mỹ.
Giới tính: Nữ
Chủ Nhân: Ngư Đán Đán phòng mỹ thuật.
Số điện thoại liên lạc: 189********
“Đại Mỹ, hôm nay không có cá khô cho em rồi.” Lạc Tòng Tâm ôm Đại Mỹ lên rồi xoa đầu nó. Đại Mỹ “meo” lên rồi nhảy bật vào bàn, nằm gọn trên bàn phím híp mắt lại.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Đồng nghiệp bốn xung quanh cười ầm ĩ.
“Tiểu Nhạc à, đã bảo cô không nên chiều nó quá rồi, đấy nhìn xem, giờ nó quậy khắp nơi.”
“Cô không cho nó ăn cá thế nên giờ nó nằm ì đấy không đi đâu.”
“Thú cưng ở Didu Didu đều là chủ cả đấy, cô đến đây hơn một năm rồi mà sao vẫn chơi với tụi nó thế?”
Lạc Tòng Tâm dở khóc dở cười, gọi điện cho chủ của Đại Mỹ. Chưa đến mười phút, Ngư Đán Đán đã chạy vào.
“Tiểu Lạc Lạc à, xin lỗi nhiều nha. Đại Mỹ mau ra đây cho chị!”
Ngư Đán Đán là họa sĩ minh họa chính của Didu Didu, khuôn mặt cô ấy tươi sáng vui vẻ, thích hán phục, thức khuya tăng ca là chuyện thường ngày, thời gian biểu khớp với lịch làm việc và nghỉ ngơi của Lạc Tòng Tâm. Hai cú đêm thường xuyên gặp nhau lại thành bạn tốt, Đại Mỹ cũng trở thành khách quen ở bàn phím của Lạc Tòng Tâm.
Đại Mỹ vẫn nằm trên bàn phím, uể oải meo lên, thái độ xem thường sen rồi ngủ luôn.
Ngư Đán Đán: “…”
Lạc Tòng Tâm: “…”
“Khụ, Tiểu Lạc à, hôm nay em trai cậu đến đây ăn trưa với cậu đúng không? Tớ đi cùng nhé, tiện thể mua cá khô cho Đại Mỹ luôn.” Ngư Đán Đán nói với đôi mắt lấp lánh long lanh.
Con sen làm gì muốn mua cá ở đây!
Một năm trước Lạc Tòng Tâm rời Xuân Thành đến Kế Kinh, được mời vào làm ở phòng kế hoạch cho trang web Didu Didu mà bản thân vẫn hằng ao ước. Mẹ Lạc và ba Tô nhất quyết không chịu cho cô ra Bắc một mình, ai ngờ Tô Nhược Tín lại thi vào Học viện Âm nhạc Kế Kinh, hai bô lão bấy giờ mới đồng ý cho hai chị em ra Kế Kính, điều kiện là, mỗi tuần Lạc Tòng Tâm phải ăn cơm với Tô Nhược Tín ba lần, kể về tình hình gần đây và báo bình an cho ba mẹ.
Bốn tháng trước, Tô Nhược Tín đi ăn cơm chùa theo thông tục thì đúng lúc gặp được Ngư Đán Đán, sau đó – thành ra như bây giờ.
“Tiểu Nhược, ăn thử bánh quy này đi, tự tay chị nướng đó, lần trước em bảo em không thích ăn đồ ngọt nên giờ chị chuyển sang nướng bánh mặn rồi nè. Em thích ăn gì thì cứ nói cho chị để chị nấu cho em ăn, ngon hơn bên ngoài nhiều.”
Ngư Đán Đán đặt năm hộp cơm đựng đầy bánh quy nhà làm lên bàn đi kèm với ánh mắt ngập tràn si mê.
Tô Nhược Tín lễ phép cười.
“Cảm ơn chị Ngư, ăn ngon lắm ạ.”
“Úi giời! Tiểu Nhược thích là được rồi!”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Tui không nên ở trong xe, tui phải ở cốp xe mới đúng.
“Chị, hôm nay ngày 15 rồi.” Tô Nhược Tín nói với cô. Khuôn mặt cô bỗng suy sụp: “Đừng mà, cũng có phải ngồi tù đâu…”
Tô Nhược Tín không nghe thấy lời than vãn của cô, cậu giơ điện thoại gọi video trò chuyện rồi nhắm thẳng vào mặt cô, chốc lát, video đã được kết nối, gương mặt của ba Tô và mẹ Lạc hiện ra trong màn hình.
Mẹ Lạc: “Tiểu Lạc, sao lại gầy đi thế này! Con lại thức khuya đúng không?”
Ba Tô: “Nếu công ty mà không tốt thì đừng làm nữa, về Xuân Thành ba Tô nuôi con!”
Lạc Tòng Tâm lau mồ hôi.
“Con không thức khuya, ăn no ngủ kỹ, tăng lên ba cân rồi, không tin ba mẹ cứ hỏi Tiểu Nhược mà xem.”
Tô Nhược Tín thò mặt vào gật đầu.
“Chị gầy lắm.”
“Này!”
Ngư Đán Đán: “Há!”
“Con để ý chị kỹ vào, mẹ đã nói rồi! Con gái không ai chăm sóc không ra cái hình thù gì hết!” Mẹ Lạc nói: “Tiểu Lạc à, hôm trước mẹ nói con chuyện… Chuyện đó đó – đối tượng hẹn hò ý, con còn nhớ không?”
Còn chưa dứt lời, mẹ Lạc đã bị ba Tô huých mạnh vào người. Tô Nhược Tín nín thở. Bầu không khí bỗng trở nên yên tình một cách khó hiểu.
Ngư Đán Đán không hiểu sao mình lại thấy rung rinh trong lòng, cô nhận ra sắc mặt Lạc Tòng Tâm thay đổi như mặt nạ đang đắp bị rách ra, lộ ra bi thương u buồn ẩn chứa bên trong.
Tô Nhược Tín thở dài, rót ly nước nóng đẩy vào tay chị. Lạc Tòng Tâm cầm cốc nước nóng bằng hai tay, một lúc sau thở phào nhẹ nhõm.
“Được ạ.”
Mẹ Lạc: “Thật sao?!”
“Vâng.”
Ba Tô: “Tiểu Lạc à, con đừng miễn cưỡng, việc này không gấp…”
“Không sao đâu ba, con không miễn cưỡng đâu.” Lạc Tòng Tâm cười đáp lời.
Ba Tô sững sờ: “Tiểu Lạc, con vừa mới gọi, gọi ba là gì?”
“Ba, sao ba cứ phải ngạc nhiên thế làm gì?” Lạc Tòng Tam cười toe.
“Tiểu Lạc gọi tôi là ba, không phải ba Tô, con bé gọi tôi là ba đấy…” Ba Tô chảy nước mắt ôm mẹ Lạc bị mẹ hắt hủi đẩy sang một bên.
“Thì chốt nhá, bao giờ chọn được ngày và giờ mẹ sẽ nhắn cho con.”
“Vâng.”
Tắt video, Lạc Tòng Tâm nhận ra Tô Nhược Tín và Ngư Đán Đán đều đang tròn mắt nhìn mình chằm chằm.
Lạc Tòng Tâm: “Sao nào?”
Ngư Đán Đán: “Cậu phải đi xem mắt?”
Lạc Tòng Tâm: “ừ.”
“Quá đáng thế.” Ngư Đán Đán bóp cổ cô rồi lắc lắc: “Cậu muốn vứt tớ ở đây làm chó độc thân một mình àaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Khụ khụ.” Lạc Tòng Tâm cựa móng vuốt của Ngư Đán Đán xuống: “Xem mắt chứ đâu phải kết hôn, cậu nóng thế làm gì.”
“Xem mắt không phải để kết hôn à?”
“Để cho ba mẹ yên tâm thôi.”
Ngư Đán Đán híp mắt: “Trước kia cậu từng xem mắt rồi đúng không?”
“Ừ, sao?”
“Bao nhiêu lần?”
Lạc Tòng Tâm ngẩn người.
“Lạc Tòng Tâm, đây là lần xem mắt thứ 107 của em, cũng là lần cuối cùng!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng bỗng vang vọng bên tai.
Môi cô mấp máy nhưng lại chẳng thể nói gì.
“107 lần.” Tô Nhược Tín trả lời: “Chị ấy xem mắt 107 lần.”
“Ối giời ơi!” Ngư Đán Đán bật ngón cái: “Quá đỉnh! Thêm lần này nữa cô đã có tổng cộng 108 lần xem mắt!”
Lạc Tòng Tâm giơ ly nước lên: “Tui gắng lắm rồi!”
Tô Nhược Tín nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.
Lạc Tòng Tâm: “Em muốn nói cái gì?”
“Chị… ổn thật không?”
Cô cười cười: “Tô Nhược Tín, em còn tốn công lo cho người khác nữa đấy à?” Vừa nói cô vừa liếc mắt ra sau ra dấu cho cậu thấy.
Tô Nhược Tín quay đầu nhìn, mặt tối sầm.
Chỉ thấy Lý Tinh Tinh và Bách Dương vọt vào.
“Tô Nhược Tín, trùng hợp quá!” Đôi mắt Lý Tinh Tinh chan chứa yêu thương.
“Ồ ồ, trùng hợp quá nhỉ!” Bách Dương hùa theo mà giọng chua loét.
Lý Tinh Tinh lách sang bên Tô Nhược Tín, Bách Dương lại chen sang cạnh Lý Tinh Tinh, ba người kẹp nhau thành cái nhân bánh quy.
Ngư Đán Đán hưng phấn tột cùng: “Úi giời ơi, em gái xinh thế này, em trai đẹp trai quá, hai đứa là bạn học của Tô Nhược Tín à?”
Lạc Tòng Tâm ngoắc tay: “Chào hai vị, lâu rồi không gặp.”
“Chị Lạc.” Lý Tinh Tinh đưa cho Lạc Tòng Tâm bữa sáng nhà làm: “Bố em bảo em mang cho chị đó.”
Lạc Tòng Tâm: “Hội giám đốc Lý khỏe không em?”
“Bố em về hưu cuối năm ngoái rồi, cô La cũng nghỉ hưu rồi, anh Lữ thì làm việc trong đài truyền hình, nghe nói anh ấy hợp tác với Nam Cung Sơn.”
Lạc Tòng Tâm ngơ ngẩn: “À, ra là vậy.”
“À – Đinh Bộ Trực không làm nữa sao – Á á! Tô Nhược Tín cậu đá tôi làm gì?!” Bách Dương hét lên.
Tô Nhược Tín: “Ồn chết đi được.”
“Tô Nhược Tín, cậu đừng tưởng mình là thủ khoa ngành piano mà tôi sợ cậu nhé, ngành sáng tác bọn tôi cũng không ăn chay đâu, giỏi thì ra đấu một một đi!”
“Hừ.”
“Tinh Tinh, cậu nhìn đi, đây mới là bộ mặt thật của nó đó!”
“Bách Dương, cậu ồn kinh lên được.”
“Này!”
Ngư Đán Đán sán đến gần Lạc Tòng Tâm: “Cậu quen hết nhóm trai xinh gái đẹp này à?”
Lạc Tòng Tâm: “Ừ.”
“Thế giới bất công quá! Sao những người cậu quen ai cũng đẹp thế hả! Trong khi tớ toàn quen người vừa mập vừa trạch a a a a a a a a!
Lạc Tòng Tâm cười. Thật ra thì cô chỉ biết đúng một người đẹp thôi. Người ấy là người đẹp nhất thế gian.
*
Didu Didu là trang web hàng đầu Trung Quốc, 90% nhân viên đều là người trẻ tuổi, thích sôi động, yêu tiệc tùng, căng tràn sức sống. Thay vì nói là công ty thì thà nói đây là đại gia đình còn đúng hơn. Nhất là khi có tin mới lẫn mấy chuyện hót hòn họt về làng thì có thể khiến hồn người rực cháy.
“Nghe nói ban giám đốc điều hành công ty gần đây có thay đổi lớn đấy!
“Tập đoàn Đường thị đã đầu tư vào Didu Didu, sau này chúng ta là người của Đường thị rồi!”
“Ỏ ôi, tập đoàn Đường thị, thế này thì dát vàng dát bạc rồi!”
“Nghe bảo tập đoàn Đường thị sẽ đưa đến một tổng giám đốc mới.”
“Ai vầy? Đừng bảo là họ hàng thân thích với Bắp Cải nhà tôi nhá! A a a a a, tôi điên mất! Lần đầu tiên được gần gũi với Bắp Cải như vậy!”
(*) Bắp Cải là biệt danh của Đường Cam Lan – nam chính trong truyện “Minh Tinh Bắp Cải” của cô Âu.
“Tôi có tin nội bộ, người nhà họ Đường luôn đấy, hình như tên là… Đường Cam Du!”
“Vãi lúa, nữ hoàng scandal á?”
“Tôi có linh cảm công ty mình sẽ thường xuyên lên hotsearch weibo rồi đấy!”
Lạc Tòng Tâm đang pha trà bỗng ngừng tay lại, cánh hoa hồng bay vụt qua ly trà đáp xuống đất.
“Sếp mới, chính sách mới (*)” Ngư Đán Đán nói: “Chẳng lẽ lại được tăng lương!”
(*) Câu gốc là 新官上任三把火 – Quan mới nhậm chức ba đám lửa là tục ngữ, nghĩa quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy
Lạc Tòng Tâm không lên tiếng, im lặng gom cánh hoa hồng bỏ vào thùng rác.
“Tin lớn tin lớn!!!!” Leader team vẽ xông tới: “Tổng giám đốc được tập đoàn Đường thị cử tới đến rồi! Thể nào cũng đi kiểm tra các ban! Mọi người nhanh chóng trở về làm việc!”
Tay Lạc Tòng Tâm run lên, cốc nước rơi vào thùng rác vỡ tan tành.
“Hả?!”
“Chao ôi tôi đi!”
“Tôi còn chưa vứt cái hộp hôm qua vừa ship về!”
“Tôi còn chưa dọn cát mèo!”
Chương 33. Bi kịch kết thúc. Hài kịch bắt đầu.
Lạc Tòng Tâm ngồi trên bàn xoa cổ. Đùi chợt thấy có gì xù xù chạm vào, cúi đầu nhìn hóa ra lại là “Đại Mỹ” ở phòng nghệ thuật bên cạnh tới thăm. Đại Mỹ là giống mèo Trung Hoa lông trắng, dạo này đang đến mùa rụng lông, nó thích rong chơi qua các phòng ban để tiện thể được ăn chùa, đề phòng việc thất lạc nên cổ nó được đeo một thẻ tên thú cưng đặc biệt của web Didu Didu.
Họ và tên: Đại Mỹ.
Giới tính: Nữ
Chủ Nhân: Ngư Đán Đán phòng nghệ thuật.
Số điện thoại liên lạc: 189********
“Đại Mỹ, hôm nay không có cá khô cho em rồi.” Lạc Tòng Tâm ôm Đại Mỹ lên rồi xoa đầu nó. Đại Mỹ “meo” lên rồi nhảy bật vào bàn, nằm gọn trên bàn phím híp mắt lại.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Đồng nghiệp bốn xung quanh cười ầm ĩ.
“Tiểu Nhạc à, đã bảo cô không nên chiều nó quá rồi, đấy nhìn xem, giờ nó quậy khắp nơi.”
“Cô không cho nó ăn cá thế thì giờ nó nằm ì đấy không đi đâu.”
“Thú cưng ở Didu Didu đều là chủ cả đấy, cô đến đây hơn một năm rồi mà sao vẫn chơi với tụi nó thế?”
Lạc Tòng Tâm dở khóc dở cười, gọi điện cho chủ của Đại Mỹ. Chưa đến mười phút, Ngư Đán Đán đã chạy vào.
“Tiểu Lạc Lạc à, xin lỗi nhiều nha. Đại Mỹ mau ra đây cho chị!”
Ngư Đán Đán là họa sĩ minh họa chính của Didu Didu, khuôn mặt cô ấy tươi sáng vui vẻ, thích hán phục, thức khuya tăng ca là chuyện thường ngày, khớp với lịch làm việc mà thời gian nghỉ ngơi của Lạc Tòng Tâm. Hai cú đêm thường xuyên gặp nhau lại thành bạn tốt, Đại Mỹ cũng trở thành khách quen ở bàn phím của Lạc Tòng Tâm.
Đại Mỹ vẫn nằm trên bàn phím, uể oải meo lên, thái độ coi thường sen rồi ngủ luôn.
Ngư Đán Đán: “…”
Lạc Tòng Tâm: “…”
“Khụ, Tiểu Lạc à, hôm nay em trai cậu đến đây ăn trưa với cậu đúng không? Tớ đi cùng nhé, tiện thể mua cá khô cho Đại Mỹ luôn.” Ngư Đán Đán nói với đôi mắt lấp lánh long lanh.
Con sen làm gì muốn mua cá ở đây!
Một năm trước Lạc Tòng Tâm rời Xuân Thành đến Kế Kinh, được mời vào làm marketing cho trang web Didu Didu mà bản thân vẫn hằng ao ước. Mẹ Lạc và ba Tô nhất quyết không chịu cho cô ra Bắc một mình, ai ngờ Tô Nhược Tín lại thi vào Học viện Âm nhạc Kế Kinh, hai bô lão bấy giờ mới đồng ý cho hai chị em ra Kế Kính, điều kiện là, mỗi tuần Lạc Tòng Tâm phải ăn cơm với Tô Nhược Tín ba lần, kể về tình hình gần đây và báo bình an cho ba mẹ.
Bốn tháng trước, Tô Nhược Tín đi ăn cơm chùa theo “tục lệ” thì đúng lúc gặp được Ngư Đán Đán, sau đó – thành ra như bây giờ.
“Tiểu Nhược, ăn thử bánh quy này đi, tự tay chị nướng đó, lần trước em bảo em không thích ăn đồ ngọt nên giờ chị chuyển sang nướng bánh mặn rồi nè. Em thích ăn gì thì cứ nói cho chị để chị nấu cho em ăn, ngon hơn bên ngoài nhiều.”
Ngư Đán Đán đặt năm hộp cơm lên bàn, đựng đầy bánh quy nhà làm cùng ánh mắt ngập tràn si mê.
Tô Nhược Tín lễ phép cười.
“Cảm ơn chị Ngư, ăn ngon lắm ạ.”
“Úi giời! Tiểu Nhược thích là được rồi!”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Tui không nên ở trong xe, tui phải ở cốp xe mới đúng.
“Chị, hôm nay ngày 15 rồi.” Tô Nhược Tín nói với cô. Khuôn mặt cô bỗng suy sụp: “Đừng mà, cũng có phải ngồi tù đâu…”
Tô Nhược Tín không nghe thấy lời than vãn của cô, cậu giơ điện thoại gọi video trò chuyện rồi nhắm thẳng vào mặt cô, chốc lát, video đã được kết nối, gương mặt của ba Tô và mẹ Lạc hiện ra trong màn hình.
Mẹ Lạc: “Tiểu Lạc, sao lại gầy đi thế này! Con lại thức khuya đúng không?”
Ba Tô: “Nếu công ty mà không tốt thì đừng làm nữa, về Xuân Thành ba Tô nuôi con!”
Lạc Tòng Tâm lau mồ hôi.
“Con không thức khuya, ăn no ngủ kỹ, tăng lên ba cân rồi, không tin ba mẹ cứ hỏi Tiểu Nhược mà xem.”
Tô Nhược Tín thò mặt vào gật đầu.
“Chị gầy lắm.”
“Này!”
Ngư Đán Đán: “Há!”
“Con để ý chị kỹ vào, mẹ đã nói rồi! Con gái không ai chăm sóc không ra cái hình thù gì hết!” Mẹ Lạc nói: “Tiểu Lạc à, hôm trước mẹ nói con chuyện… Chuyện đó đó – đối tượng hẹn hò ý, con còn nhớ không?”
Còn chưa dứt lời, mẹ Lạc đã bị ba Tô huých mạnh vào người. Tô Nhược Tín nín thở. Bầu không khí bỗng trở nên yên tình một cách khó hiểu.
Ngư Đán Đán không hiểu sao mình lại thấy rung rinh trong lòng, cô nhận ra sắc mặt Lạc Tòng Tâm thay đổi như mặt nạ đang đắp bị rách ra, lộ ra bi thương u buồn ẩn chứa bên trong.
Tô Nhược Tín thở dài, rót ly nước nóng đẩy vào tay chị. Lạc Tòng Tâm cầm cốc nước nóng bằng hai tay, một lúc sau thở phào nhẹ nhõm.
“Được ạ.”
Mẹ Lạc: “Thật sao?!”
“Vâng.”
Ba Tô: “Tiểu Lạc à, con đừng miễn cưỡng, việc này không gấp…”
“Không sao đâu ba, con không miễn cưỡng đâu.” Lạc Tòng Tâm cười đáp lời.
Ba Tô sững sờ: “Tiểu Lạc, con vừa mới gọi, gọi ba là gì?”
“Ba, sao ba cứ phải ngạc nhiên thế làm gì?” Lạc Tòng Tam cười toe.
“Tiểu Lạc gọi tôi là ba, không phải ba Tô, con bé gọi tôi là ba đấy…” Ba Tô chảy nước mắt ôm mẹ Lạc bị mẹ hắt hủi đẩy sang một bên.
“Thì chốt nhá, bao giờ chọn được ngày và giờ mẹ sẽ nhắn cho con.”
“Vâng.”
Tắt video, Lạc Tòng Tâm nhận ra Tô Nhược Tín và Ngư Đán Đán đều đang tròn mắt nhìn mình chằm chằm.
Lạc Tòng Tâm: “Sao nào?”
Ngư Đán Đán: “Cậu phải đi xem mắt?”
Lạc Tòng Tâm: “Ừ.”
“Quá đáng thế.” Ngư Đán Đán bóp cổ cô rồi lắc lắc: “Cậu muốn vứt tớ ở đây làm chó độc thân một mình àaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Khụ khụ.” Lạc Tòng Tâm cựa móng vuốt của Ngư Đán Đán xuống: “Xem mắt chứ đâu phải kết hôn, cậu nóng thế làm gì.”
“Xem mắt không phải để kết hôn à?”
“Để cho ba mẹ yên tâm thôi.”
Ngư Đán Đán híp mắt: “Trước kia cậu từng xem mắt rồi đúng không?”
“Ừ, sao?”
“Bao nhiêu lần?”
Lạc Tòng Tâm ngẩn người.
“Lạc Tòng Tâm, đây là lần xem mắt thứ 107 của em, cũng là lần cuối cùng!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng bỗng vang vọng bên tai.
Môi cô mấp máy nhưng lại chẳng thể nói gì.
“107 lần.” Tô Nhược Tín trả lời: “Chị ấy xem mắt 107 lần.”
“Ối giời ơi!” Ngư Đán Đán bật ngón cái: “Quá đỉnh! Thêm lần này nữa cô đã có tổng cộng 108 lần xem mắt cô ạ!”
Lạc Tòng Tâm giơ ly nước lên: “Tui gắng lắm rồi!”
Tô Nhược Tín nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.
Lạc Tòng Tâm: “Em muốn nói cái gì?”
“Chị… ổn thật không?”
Cô cười cười: “Tô Nhược Tín, em còn tốn công lo cho người khác nữa đấy à?” Vừa nói cô vừa liếc mắt ra sau ra dấu cho cậu thấy.
Tô Nhược Tín quay đầu nhìn, mặt tối sầm. Chỉ thấy Lý Tinh Tinh và Bách Dương vọt vào.
“Tô Nhược Tín, trùng hợp quá!” Đôi mắt Lý Tinh Tinh chan chứa yêu thương.
“Ồ ồ, trùng hợp quá nhỉ!” Bách Dương hùa theo mà giọng chua loét.
Lý Tinh Tinh lách sang bên Tô Nhược Tín, Bách Dương lại chen sang cạnh Lý Tinh Tinh, ba người kẹp nhau thành cái nhân bánh quy.
Ngư Đán Đán hưng phấn tột cùng: “Úi giời ơi, em gái xinh thế này, em trai đẹp trai quá, hai đứa là bạn học của Tô Nhược Tín à?”
Lạc Tòng Tâm ngoắc tay: “Chào hai vị, lâu rồi không gặp.”
“Chị Lạc.” Lý Tinh Tinh đưa cho Lạc Tòng Tâm bữa sáng nhà làm: “Bố em bảo em mang cho chị đó.”
Lạc Tòng Tâm: “Hội giám đốc Lý khỏe không em?”
“Bố em về hưu cuối năm ngoái, cô La cũng nghỉ hưu rồi, anh Lữ thì làm việc trong đài truyền hình, nghe nói anh ấy hợp tác với Nam Cung Sơn.”
Lạc Tòng Tâm ngơ ngẩn: “À, ra là vậy.”
“À – Đinh Bộ Trực không làm nữa sao – Á á! Tô Nhược Tín cậu đá tôi làm gì?!” Bách Dương hét lên.
Tô Nhược Tín: “Ồn chết đi được.”
“Tô Nhược Tín, cậu đừng tưởng mình là thủ khoa ngành piano mà tôi sợ cậu nhé, ngành sáng tác bọn tôi cũng không ăn chay đâu, giỏi thì ra đấu một một đi!”
“Hừ.”
“Tinh Tinh, cậu nhìn đi, đây mới là bộ mặt thật của nó đó!”
“Bách Dương, cậu ồn kinh lên được.”
“Này!”
Ngư Đán Đán sán đến gần Lạc Tòng Tâm: “Cậu quen hết nhóm trai xinh gái đẹp này à?”
Lạc Tòng Tâm: “Ừ.”
“Thế giới bất công quá! Sao những người cậu quen ai cũng đẹp thế hả! Trong khi tớ toàn quen người vừa mập vừa trạch a a a a a a a a!
Lạc Tòng Tâm cười. Thật ra thì cô chỉ biết đúng một người đẹp thôi. Người ấy là người đẹp nhất thế gian.
*
Didu Didu là trang web hàng đầu Trung Quốc, 90% nhân viên đều là người trẻ tuổi, thích sôi động, yêu tiệc tùng, căng tràn sức sống. Thay vì nói là công ty thì thà nói đây là đại gia đình còn đúng hơn. Nhất là khi có tin mới lẫn mấy chuyện hót hòn họt về làng thì có thể khiến hồn người rực cháy.
“Nghe nói ban giám đốc điều hành công ty gần đây có thay đổi lớn đấy!
“Tập đoàn Đường thị đã đầu tư vào Didu Didu, sau này chúng ta là người của Đường thị rồi!”
“Ỏ ôi, tập đoàn Đường thị, thế này thì dát vàng dát bạc rồi!”
“Nghe bảo tập đoàn Đường thị sẽ đưa đến một tổng giám đốc mới.”
“Ai vầy? Đừng bảo là họ hàng thân thích với Bắp Cải nhà tôi nhá! A a a a a, tôi điên mất! Lần đầu tiên được gần gũi với Bắp Cải như vậy!”
(*) Bắp Cải là biệt danh của Đường Cam Lan – nam chính trong truyện “Minh Tinh Bắp Cải” của cô Âu.
“Tôi có tin nội bộ, người nhà họ Đường luôn đấy, hình như tên là… Đường Cam Du!”
“Vãi lúa, nữ hoàng scandal á?”
“Tôi có linh cảm công ty mình sẽ thường xuyên lên hotsearch weibo rồi đấy!”
Lạc Tòng Tâm đang pha trà bỗng ngừng tay lại, cánh hoa hồng bay vụt qua ly trà đáp xuống đất.
“Sếp mới, chính sách mới (*)” Ngư Đán Đán nói: “Chẳng lẽ lại được tăng lương!”
(*) Câu gốc là 新官上任三把火 – Quan mới nhậm chức ba đám lửa là tục ngữ, nghĩa quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy.
Lạc Tòng Tâm không lên tiếng, im lặng gom cánh hoa hồng bỏ vào thùng rác.
“Tin lớn tin lớn!!!!” Leader team vẽ xông tới: “Tổng giám đốc được tập đoàn Đường thị cử tới đến rồi! Thể nào cũng đi kiểm tra các ban! Mọi người nhanh chóng trở về làm việc!”
Tay Lạc Tòng Tâm run lên, cốc nước rơi vào thùng rác vỡ tan tành.
“Hả?!”
“Chao ôi tôi đến đây!”
“Tôi còn chưa vứt cái hộp hôm qua vừa ship về!”
“Tôi còn chưa dọn cát mèo!”
Mọi người nhốn nháo ra khỏi phòng nghỉ, Lạc Tòng Tâm cũng muốn xông ra nhưng không phải quay về phòng kế hoạch mà là chạy vào nhà vệ sinh, cô muốn trốn lại chẳng thể ngờ đến nhà vệ sinh cũng đang được cô lao công lau dọn.
“Không được không được, sắp bị kiểm tra rồi, cô phải mau dọn sạch cái đã.”
“Cô à, cháu mót mà!”
“Nhịn đi!”
“Lạc Tòng Tâm! Mau về nhanh, đâu rồi!” Đồng nghiệp đi ngang qua kéo luôn cô về phòng: “Sắp đến lượt phòng mình rồi, phải dọn nhanh thôi.”
Lạc Tòng Tâm thất thần ngồi trên bàn, nhìn đồng nghiệp nữ khắp nơi kẻ mày đánh phấn, đồng nghiệp nam chải tóc lau mặt, phủi sạch mùi thum thủm trong phòng. Miệng cô đỏ bừng, run rẩy.
“Đến rồi! Ra thang máy rồi!” Giám đốc phòng kế hoạch chạy về: “Mọi người mau đứng lên vận động đi! Q cất hết quà vặt, Lam Lam bỏ tóc giả xuống, cũng có phải tham gia fan meeting đâu! Tiểu Lạc màu son xấu quá!”
Mọi người quay sang nhìn Lạc Tòng Tâm rồi cười ầm lên.
“Xin lỗi giám đốc nhiều!” Lạc Tòng Tâm đeo khẩu trang lên bịt mặt: “Em che hết rồi đây.”
“Tất cả ngẩng đầu ưỡn ngực…”
Giám đốc còn chưa dứt lời, tiếng xầm xì bên ngoài đã truyền vào. Một nhóm người đi vào phòng kế hoạch, nhìn lướt qua thì thấy rất nhiều người quen, giám đốc các ban, leader, nguyên phó tổng giám đốc, nguyên tổng giám đốc, giám đốc phòng tài chính, giám đốc phòng nhân lực, trưởng bộ phận an ninh – đều nở nụ cười, đoàn kết chụm vào nhau ở sau lưng một người.
Người đi đầu mặc âu phục, đeo cà vạt màu xanh đậm, đi đôi giày da phản chiếu ánh đèn, “cộp cộp” bước tới. Toàn bộ nhân viên ồ lên, máu chảy trong người Lạc Tòng Tâm cũng ngừng lưu thông.
“Đinh tổng, đây phòng kế hoạch, còn đây là giám đốc kế hoạch Từ Từ Lôi.” Nguyên tổng giám đốc giới thiệu nhiệt tình.
Giám đốc kế hoạch vội tiến lên, bắt tay với người cầm đầu “hội lính nhảy dù.”
“Xin chào xin chào!”
“Xin chào, tôi là Đinh Bộ Trực.”
Anh đứng gần cửa kính, mái tóc gọn gàng hiện hữu dưới ánh mặt trời, ngũ quan tinh tế như nam chính trong truyện tranh, từng sợi mi cũng được tác giả tỉ mỉ khắc họa.
Nhân viên nữ hò hét thất thanh, nhân viên nam thì cứng người, bọn họ đều bất giác lao về phía trước, muốn được ngắm nhìn vẻ đẹp ấy ở khoảng cách gần.
Lạc Tòng Tâm đứng im, chân tay cô lạnh buốt, khoảng không trước mắt hóa thành màu đen, gần như cô đã phải gắng lắm mới có thể từ từ lùi về phía sau.
Bỗng nhiên, người đang nói chuyện với giám đốc chợt xoay mình lại, nhìn thẳng về phía Lạc Tòng Tâm. Chân cô loạng choạng tựa lưng vào thành bàn, cô nhìn ra được đôi mắt màu ngọc lưu ly của Đinh Bộ Trực nhướng lên.
Anh đi từng bước từng bước, hơi thở nơi anh như hóa thành một thanh kiếm, mang theo lạnh lẽo kinh người cuốn chặt lấy cổ họng cô. Ngón tay cô bấu chặt vào bàn, cánh tay cố đỡ cho cơ thể khỏi khụy xuống, máu trong người sộc thẳng lên não.
Cô muốn trốn chạy nhưng lại chẳng thể động đậy, chỉ có thể nhìn Đinh Bộ Trực dần đi tới trước mặt rồi đứng yên, lẳng lặng nhìn cô.
Hơi thở cô biến mất.
Tim cô đã ngừng đập.
Lý trí cô bay màu.
Vẻ mặt Đinh Bộ Trực lại chẳng thay đổi gì, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng như băng trôi nước chảy. Hàng mi anh khẽ rung.
“Cô…” Anh nói: “Vì sao lại đeo khẩu trang?”
Lạc Tòng Tâm không trả lời.
Cô không thể nói nên lời, cô nào dám nói ra thành lời.
Chẳng lẽ anh đã nhớ lại rồi?
Lẽ nào anh đã nhận ra cô?
Có khi nào anh… Anh…
“Cô ấy bị cảm.” Giám đốc kế hoạch vội giải thích.
“Ồ.” Đinh Bộ Trực nhìn sang chỗ khác: “Có khi bị sốt đấy, để cô ấy về nhà nghỉ.”
Anh xoay người, xẹt qua bả vai Lạc Tòng Tâm rồi rời đi. Cô ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người anh, càng lúc càng xa, cuối cùng anh biến mất giữa biển người ồn ã.
Các giám đốc đang vây quanh anh, thiếu nam thiếu nữ u mê cũng rảo bước theo anh, chỉ có mình cô bị bỏ lại ở đây. Cô từ từ ngồi gục xuống đất thở hổn hển, phổi cô như muốn vỡ tung bởi luồng không khí căng trào, nước mắt cứ thế tuôn rơi chẳng thể kìm nén.
Chẳng mấy chốc đồng nghiệp đã quay về, mọi người đều bàn tán sôi nổi về tổng giám đốc mới nhậm chức.
“Lần đầu tiên được nhìn thấy người đẹp như thế ở ngoài đời luôn.”
“Hệt như người bước từ truyện tranh ra ý!”
“Đinh Bộ Trực là ai nhỉ?”
“Cô không biết à? Anh ấy là Ngọc Diện Diêm Vương trong truyền thuyết của tập đoàn Đường thị đó!”
“Nghe bảo cay nghiệt hà khắc lắm, cực kỳ tàn nhẫn với cấp dưới!”
“Không đâu!”
“Toang rồi toang rồi, cảm thấy tương lai thật mong manh!”
Lạc Tòng Tâm ngồi bên cạnh bàn tháo khẩu trang xuống. Nét mặt đượm buồn tái nhợt phản chiếu trong màn gương, một vệt son kéo dài đến mang tai, nom như một chú hề đang ngoác mồm cười to.
Sau khi Đinh Bộ Trực nhậm chức, toàn bộ hệ thống quản lý, cơ chế làm việc, cách tính lương bổng và phương thức chấm công gần như đều được giữ lại hết, thậm chí tiền thưởng cuối năm cũng được tăng lên.
Nhân viên vô cùng sung sướng chào đón CEO mới nhận chức này – trên thực tế, đa số nhờ vào giá trị nhan sắc của Đinh Bộ Trực. Thậm chí nội bộ công ty còn xuất hiện truyện tranh về anh với sức hút vô cùng to lớn.
“Tớ vẽ bản này đấy, Tiểu Lạc thẩm giúp tớ xem nào.” Ngư Đán Đán chìa điện thoại ra trước mắt Lạc Tòng Tâm như trao bảo vật cho cô.
Lạc Tòng Tâm phun luôn nước ra ngoài. Có thể thấy rõ nhân vật trong màn hình lấy nguyên mẫu của Đinh Bộ Trực, bức vẽ cực kỳ ngọt ngào duy mỹ, quan trọng nhất – thể loại của bộ truyện này là tình yêu trong sáng.
“Nam chính một được đặt tên là Đinh Trực, một tổng tài bá đạo, nam chính hai là sinh viên tên Tô Nhược, hoàng tử dương cầm của Học viện Âm nhạc, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau đó dẫn đến câu chuyện yêu hận tình thù.” Ngư Đán Đán ôm ngực nói: “Quá đẹp!”
Lạc Tòng Tâm xoa mày: “Này… Đừng trách tớ không nhắc cậu, nam hai của cậu đến rồi…”
Ngư Đán Đán quay đầu nhìn thì thấy Tô Nhược Tín đã vào phòng cà phê, đang đi đến chỗ hai người.
“Vờ lờ đờ mờ đờ mờ!!” Ngư Đán Đán cuống cuồng cất điện thoại, bày ra gương mặt vui vẻ với Tô Nhược Tín: “Hi, Tiểu Nhược.”
“Chào chị Ngư.” Tô Nhược Tín gật đầu, quay sang Lạc Tòng Tâm: “Sao chị lại mặc thế này?”
Lạc Tòng Tâm xoay một vòng: “Áo phông, quần cà rốt, thoải mái mát mẻ khiến lòng người khoan khoái, lựa chọn hàng đầu cho buổi xem mắt.”
Tô Nhược Tín ôm trán bất lực.
“Hai người đang thì thầm cái gì đấy?”
“Hôm nay tớ gặp mùa xuân thứ 108 ở đó” Lạc Tòng Tâm chỉ vào bàn số 8 gần cửa sổ: “Ngồi ở kia kìa.”
“Hôm nay, ở đây? Ai thế? Bao nhiêu tuổi? Đẹp trai không? Có ảnh không??” Ngư Đán Đán phấn kích: “Tớ có thể ngồi đây học hỏi được chứ?”
“Tùy cậu, cơ mà…” Lạc Tòng Tâm vỗ vai Ngư Đán Đán: “Đừng có trông đợi nhiều quá, đàn ông đi xem mắt, mặt cân đối đã là ổn lắm rồi.”
“Hả?”
“Sắp đến giờ rồi.” Tô Nhược Tín nhắc nhở.
“Ừm.” Lạc Tòng Tâm xách túi ngồi vào bàn số 8, nhân viên mang đến cà phê cô vừa mua.
“Xem mắt lúc mấy giờ thế?” Ngư Đán Đán hỏi.
“12:45” Tô Nhược Tín đáp.
“Còn năm phút nữa mà đằng trai còn chưa đến à? Bất lịch sự thế?”
“Công ty của anh ấy gần đây, sắp đến rồi.”
“Đợi đã, công ty lớn gần đây cũng chỉ có Didu Didu thôi…” Ngư Đán Đán thì thầm: “Chẳng lẽ là trai tơ ở công ty chúng ta?!”
Tô Nhược Tín im lặng, cậu trông ra ngoài cửa tiệm cà phê mà hít một hơi thật dài. Ngư Đán Đán cũng nhìn theo ánh mắt của cậu rồi đập luôn cằm vào bàn. Lạc Tòng Tâm bỗng dưng nhận ra cả quán yên tĩnh lạ thường. Cô nghe thấy tiếng giày da in xuống nền đất, tiếng “cộp cộp” từ từ đến gần như nhịp bước của ác ma.
Tóc gáy sau lưng cô dựng hết cả lên, cô cứng cổ thấy người đàn ông ngồi đối diện cởi áo vest xuống gấp lại rồi vắt lên tay vịn ghế sofa.
Lạc Tòng Tâm đớ người.
Người đàn ông ngồi đối diện hơi ngại ngùng, anh hắng giọng, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên mặt bàn, ngón tay anh thon dài trắng nõn như bạch ngọc chất lượng cao.
“Chào em, Lạc Tòng Tâm, tôi là Đinh Bộ Trực, tôi đến đây để xem mắt với em.”
Lạc Tòng Tâm vẫn tiếp tục đờ người ra.
“Thực ra thì tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Nếu em đồng ý, tôi hy vọng chúng ta có thể hẹn hò vì mục đích kết hôn.”
“AAA! Tiểu Lạc, đồng ý đi – Ưm ưm ưm…” Ngư Đán Đán ngồi bàn bên cạnh bị Tô Nhược Tín bịt miệng kéo sang chỗ khác.
Lạc Tòng Tâm ngây ngốc nhìn Đinh Bộ Trực, nhìn vào ánh mắt anh. Đôi mắt ấy như được bao phủ một lớp nước trong suốt như pha lê, tình ý dạt dào róc rách như nước chảy đương muốn tràn ra.
Cô chợt hiểu ra. Anh nhớ hết tất cả rồi! Không không, phải nói rằng anh không hề mất trí nhớ! Anh lừa cô!
Cô bật người dậy, anh giữ chặt cổ tay cô. Lạc Tòng Tâm trợn mắt nhìn anh.
Anh hơi ngẩng đầu: “Đây là buổi xem mắt thứ 108 của em nhỉ?”
Lạc Tòng Tâm: “Làm sao?”
“Thế là thật rồi.”
“…”
Anh nhoẻn miệng cười, đã vậy còn chớp chớp mắt với cô nữa chứ.
Anh đang làm gì đấy?!
Giả cute à?!
Cô hất tay anh, cầm ví lên rồi chạy thục mạng. Anh nhìn bóng lưng cô rời đi, nụ cười trên mặt đã tắt ngúm. Anh tựa mình vào sofa, bàn tay từ từ mở ra. Hai bàn tay anh chảy đầy mồ hôi, mười ngón tay như đang run rẩy liên hồi.
*
Một tháng trước.
Đinh Bộ Trực đi vào bàn gần cửa sổ trong tiệm cà phê, cởi áo vest ra ngồi xuống, nhìn người ngồi đối diện mà nhíu mày.
“Đường Cam Lan, sao cậu cũng đến?”
“Tất nhiên tôi phải đến rồi!” Hàng mày Đường Cam Lan dựng lên, anh trừng mắt: “Ngọc Diện Diêm Vương tự dưng lại hẹn gặp riêng vợ tôi, chắc chắn là có biến!”
Đinh Bộ Trực bóp trán, quay sang người ngồi bên cạnh Đường Cam Lan. Áo phông đen, cặp kính dày cộp, đôi mắt to tròn đen láy tựa hai mặt giếng sâu thẳm – cô ấy là tác giả ngôn tình nổi tiếng nhất ở web Hoa Mai, Đàm Trì.
“Chào anh Đinh.”
“Chào cô Đàm Trì.” Đinh Bộ Trự nói: “Cảm ơn cô đã đến.”
“Bớt văn đi, thành thực khai báo, cậu có mưu đồ gì mà phải tìm vợ tôi?!” Đường Cam Lan nói to.
Đinh Bộ Trực không trả lời, anh ngấp miếng nước, hơi dừng lại rồi uống cạn cả ly xong đặt cạch xuống bàn.
“Tuần trước tôi đến nhậm chức ở Didu Didu.”
“Đường Cam Du bảo cậu cướp vị trí tổng giám đốc của con bé, mất hết tình anh em làm nó tức gần chết.” Đường Cam Lan nói.
Đinh Bộ Trực: “Tôi gặp được Lạc Tòng Tâm.”
Đường Cam Lan: “Gì??”
Đinh Bộ Trực: “Sau khi từ chức cô ấy làm ở phòng kế hoạch của Didu Didu.”
Đường Cam Lan: “Này cháu trai của tôi ơi, không phải cậu đã vì cô ấy mà… Ối giời ơi, cậu bám dai như đỉa.”
“Thật kiên trì.” Đàm Trì lên tiếng: “Sau đó thì sao?”
“Tôi…” Đinh Bộ Trực chợt ngừng: “Muốn nhờ cô Đàm Trì dạy cách theo đuổi vợ.”
Hai giây âm trầm.
“Phì… Ha ha ha ha ha ha ha!” Đường Cam Lan vỗ bàn cười khanh khách: “Trời đất ơi, Đinh Bộ Trực, cậu cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Đàm Trì ngạc nhiên: “Sao lại hỏi tôi?”
“Cô là tác giả ngôn tình mà Lạc Tòng Tâm thích nhất, cô ấy là fan trung thành của cô.” Đinh Bộ Trực giải thích: “Nói cách khác, chuyện của cô có thể chạm vào trái tim cô ấy, tôi nghĩ rằng lời nói của cô rất có giá trị.”
Đường Cam Lan: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Đàm Trì: “Có lý đấy, vô cùng thuyết phục.”
Đường Cam Lan sặc nước bọt: “Đàm Trì, em muốn giúp cậu ta thật à?”
“Ừ.” Đàm Trì lôi sổ ra: “Nhưng mà tôi có một điều kiện.”
Đinh Bộ Trực: “Điều kiện gì?”
“Tôi muốn nghe chuyện kiếp trước của anh và Lạc Tòng Tâm.”
Đinh Bộ Trực im lặng rất lâu rồi mới gật đầu.
“Được.”
Mười lăm phút sau.
Đinh Bộ Trực bóp trán đầy buồn bực.
“Đường Cam Lan, cậu đủ chưa?”
“Tôi không khóc vì cậu đâu nhé! Mà tôi khóc vì, vì…” Đường Cam Lan lau mặt: “Vì tôi là diễn viên nên tuyến lệ phát triển đấy!”
Đinh Bộ Trực: “…”
Đinh Bộ Trực: “Tùy cậu.”
“Ra là vậy.” Đàm Trì đẩy kính mắt: “Đây là nút thắt. Tống Trực cho rằng chính anh là người hại chết Du Nhược Tâm nhưng Du Nhược Tâm lại nghĩ Tống Trực chết vì mình, hai người đều thấy có lỗi với đối phương mà chuyện khổ nhất ấy là kiếp này lại xảy ra việc y hệt kiếp trước.”
Đường Cam Lan híp mắt: “Em đang nói Đường Cam Thảo hả?”
Đàm Trì gật đầu: “Anh Đinh, anh đã sợ chưa?”
Đinh Bộ Trực: “Không, tôi tin là mình có thể bảo vệ cô ấy.”
“Ý tôi là, anh sợ Lạc Tòng Tâm.” Đàm Trì nói.
Đinh Bộ Trực ngây ngẩn.
“Theo lời anh kể thì anh đã rất cố chấp với tình cảm này bởi anh sợ Lạc Tòng Tâm sẽ bỏ anh mà đi nên anh phải làm mọi cách để giữ cô ấy lại.”
Đinh Bộ Trực trầm ngâm hồi lâu.
“Tôi sợ cô ấy không thích tôi.”
“Này!” Đường Cam Lan phản bác: “Chẳng lẽ cậu không hỏi người ta à?”
“Tôi hỏi rồi.” Đinh Bộ Trực đáp: “Cô ấy nói thích nhưng lúc đó cô ấy chưa có ký ức từ kiếp trước.”
Đàm Trì: “Anh giả vờ mất trí nhớ vì sợ Lạc Tòng Tâm nhớ lại kiếp trước thì sẽ hận anh nên anh chọn cách trốn tránh.”
Đinh Bộ Trực không lên tiếng.
“Mất trí nhớ có thể thành bước ngoặt để anh và Lạc Tòng Tâm bắt đầu lại, anh đã chờ một năm, đợi đến khi cô ấy dần nguôi ngoai thì tìm thời điểm thích hợp để đến bên cô ấy. Tuy nhiên sau khi gặp cô ấy thì anh nhận ra tình hình có gì đó không ổn.”
Đinh Bộ Trực siết chặt ly cà phê.
“Anh Đinh, anh ngu lắm.”
Ánh mắt trong trẻo trợn trừng nhìn Đàm Trì.
“Cô nói… cái gì?”
Đàm Trì: “Ngu ngốc đó, thuật ngữ xúc phạm ám chỉ sự dốt nát, được dùng để miêu tả người cực kỳ đần độn.”
Đường Cam Lan: “Xì!”
Mặt Đinh Bộ Trực giật giật.
Đàm Trì: “Trực giác của anh rất đúng, trốn tránh không thể giải quyết bất cứ chuyện gì nên anh phải nhìn thẳng vào gốc rễ vấn đề.”
Đinh Bộ Trực: “Gốc rễ… nào?”
Đàm Trì giơ hai ngón tay: “Tình cảm được sinh ra dựa trên hai cơ sở, thẳng thắn và bình đẳng.”
“Thẳng… thắng?”
“Thẳng thắn mở lòng, thẳng thắn đối mặt với quá khứ, thẳng thắn diện kiến với tương lai.”
“Bình đẳng…”
“Tôn trọng người yêu, để cô ấy có sự lựa chọn của chính mình mà không ép buộc cô ấy.”
Đinh Bộ Trực ngồi thẳng người: “Rồi thế nào nữa?”
Đàm Trì: “Tôi không biết.”
Đinh Bộ Trực: “…”
“Tôi biết!” Đường Cam Lan giơ tay: “Cháu trai à, vì cháu mạnh mẽ quá, thời đại này rồi, dựa vào sự mong manh của tổng tài bá đạo thì không sống nổi đâu, tính cách cần phải tròn trịa, bản chất con người giờ phức tạp lắm, phải đáng yêu mọi lúc mọi nơi!”
Đinh Bộ Trực: “Là… sao?”
Đàm Trì: “Này!”
Đường Cam Lan: “Tỏ vẻ đáng yêu đó!” Vẻ ngoài của cháu trai tồi tệ mục nát thế này, nếu có thể dễ thương dịu dàng thêm tí thì… Thì là… Giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm!”
Đàm Trì: “Thế người ta gọi là một phát giết sạch.”
Đường Cam Lan: “Đúng đúng!”
Đinh Bộ Trực ngạc nhiên: “Cô Đàm Trì, vậy…”
“Ừ…” Đàm Trì đẩy kính: “Có thể lấy làm hướng đi được đấy.”
Đinh Bộ Trực: “…”
Hai vợ chồng này không bẫy mình chứ?
“Thực hành là tiêu chí duy nhất để có thể kiểm nghiệm!” Đường Cam Lan vỗ bàn: “Cậu nhìn nhà mình mà xem, Đường Cam Triết yêu sáu người rồi cũng toang, Đường Cam Du theo đuổi củ cà rốt kia mười năm mãi chẳng được, xong trông cậu đi, tình duyên lận đận đến mức có thể viết thành kịch bản làm phim truyền hình được rồi đấy. Chỉ có tớ mới ôm được nàng dâu về nhà mỹ mãn thôi! Nhờ vào đâu? Nhờ vào bí kíp theo đuổi vợ có một không hai – diễn cute!”
Đinh Bộ Trực: “…”
Đinh Bộ Trực: “Cô Đàm Trì, đấy là… thật… à?”
“…” Đàm Trì: “Anh ấy nói vậy thì coi là thế đi.”
Đường Cam Lan ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nhìn xem, đây được vợ đóng dấu chủ quyền!”
Đôi mắt Đinh Bộ Trực nhắm nghiền, uống hai hớp cà phê rồi lại nhắm mắt, xong uống cạn cả tách.
“Cụ thể là phải làm như thế nào?”
Đường Cam Lan: “Khó với cậu phết đấy, đến đây, để diễn viên chuyên nghiệp dạy cho, đầu tiên phải chú ý đến biểu cảm khuôn mặt, khóe mắt phải hơi cụp xuống, cậu đã bao giờ thấy cún con làm bộ đáng yêu chưa…”
“Xin lỗi xin lỗi, quên mất cậu sợ chó. Thể thí tham khảo cách ra vẻ dễ thương của mèo con vậy…”
“Quan trọng nhất là phải mang đến cảm giác tủi thân, thả lỏng! Thả lỏng ra! Lông mi dài thế này đừng để lãng phí, chớp mắt hai cái, chớp kịch liệt vào! Mắt cậu bị rút gân à! Má ôi, Đinh Bộ Trực, cậu chả có thiên phú gì cả!”
“Hơi phồng má, đúng đúng đúng, nhập môn rồi đấy!”
“Bô lô ba la quác quác…”
Mặt Đàm Trì thảm thương không dám coi dời sang bên cạnh mở wechat.
Chân Giò Hun Khói: Chị hoa, truyện máu chó viết đến đâu rồi?
Mẹ Sinh Con Thứ Hai Vất Vả Quá: Đừng nói nữa, chưa đâu vào đâu cả.
Chân Giò Hun Khói: Em có phiên bản kiếp trước kiếp này nè, chị tham khảo nhá.
Mẹ Sinh Con Thứ Hai Vất Vả Quá: Gửi nhanh gửi nhanh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook