101 Lần Trùng Sinh
-
Chương 5: Mới gặp
Editor: Lam
Vừa mới làm bài tập một lát, Đường Tâm Duyệt đã thay đổi ý nghĩ ban nãy. Mùa đông, dù trên tay cô đang đeo bao tay viết chữ bằng len do Lục Tú Vân đặc biệt đan cho cô thì cũng sắp đông cứng rồi.
Lại nhìn bài tập mới chỉ hoàn thành một nửa, thành thật mà nói nếu không phải hiện tại cô có tâm trí của người trưởng thành, tin rằng đối phương có ý tốt thì cô cũng sẽ hoài nghi Lục Thành Vũ có phải là cố ý hay không.
Thật vất vả bị bệnh có thể không cần làm bài tập, anh ta còn đặc biệt mang bài tập về cho cô… Hả?
Đường Tâm Duyệt ngây người, cô nhớ ra rồi, ngày trước Lục Thành Vũ cũng làm như thế. Do cô bệnh nặng vừa khỏi, để duy trì hình tượng học sinh giỏi trước mặt thầy cô giáo, cô không thể không làm bài tập suốt đêm, kết quả lúc đến trường nộp bài tập, thầy cô giáo còn rất kinh ngạc, nói là bị bệnh mà cũng không cần làm bù bài tập.
Cô cảm thấy mình làm vô ích, trong lòng oán giận Lục Thành Vũ nhiều chuyện muốn chết, đừng nói đến cám ơn, sau này cô càng không thích anh ta.
Hiện nay lấy tâm trí của người trưởng thành nhìn kĩ lại chuyện này, người ta rõ ràng là có ý tốt. Chắc là trong lòng có phân biệt, cho nên vô luận đối phương có làm gì cô cũng hướng đến ý xấu.
Giống như bây giờ, khi cô nhớ đến thân phận tội phạm giết người của đối phương thì rét run cả người, vội vàng cảnh báo bản thân không nên vì chút chuyện nhỏ này mà đã mềm lòng, vẫn nên giữ một khoảng cách tốt với đối phương.
Cô vùi đầu tiếp tục đẩy nhanh tiến độ. Ở nơi này ban đêm yên tĩnh, cây đèn dầu dấy lên ngọn lửa nho nhỏ, ánh sáng màu quất lúc sáng lúc tối, chiếu bóng người nghiêng của mẹ đang xe chỉ luồn kim khâu giày sửa áo lên trên mặt tường loang lỗ bong tróc.
Hai đứa nhỏ chẳng biết đã thiếp đi từ lúc nào, ôm đầu gối co người lại thành một đoàn ở trong chăn. Lục Tú Vân đứng dậy điều chỉnh vị trí của hai đứa, tránh cho tay chân gập lại khó chịu. Hai đứa ngủ say, không hề tỉnh lại.
Đường Tâm Duyệt nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ say của em trai em gái, nhìn mẹ từ ái vuốt ve gò má bọn họ, sau đó ngồi về chỗ cũ hết sức chuyên chú tiếp tục làm việc, đáy mắt cô lướt qua một tia hoảng hốt.
Từ sau khi em gái lập gia đình, em trai qua đời, cô thường xuyên sẽ giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, mặt đầy nước mắt, cảnh tượng trong mơ chính là giống bây giờ.
“Sao vậy Tâm Duyệt? Không biết làm bài sao?” Lục Tú Vân thấy Đường Tâm Duyệt mãi không động bút, thò người qua nhìn.
Đường Tâm Duyệt hoàn hồn, “Không sao ạ.” Cô tiếp tục viết, Lục Tú Vân ở bên cạnh nhìn cô, không đồng ý nói, “Tâm Duyệt, lúc làm việc không nên mất tập trung, phải chuyên tâm.”
“Dạ, con hiểu rồi.” Đường Tâm Duyệt nói.
Cô học tiểu học ở thôn nhỏ có điều kiện giáo dục lạc hậu, sau đó vào cấp 2 ở trấn trên, học cấp 3 trong thành phố, thành tích vẫn luôn đứng đầu trong danh sách, điều này không thể không nhắc tới nền tảng vững chắc và thói quen học tập tốt mà Lục Tú Vân đã gầy dựng cho cô.
Khi còn bé không biết làm bài, Lục Tú Vân sẽ kiên nhẫn giảng giải cho cô. Bản thân bà có trình độ văn hóa xấp xỉ cấp 2, trừ tiếng Anh hơi kém một chút, những thứ khác cũng không tệ lắm. Khi đó nếu không phải mười năm thiên tai cộng thêm gia cảnh bần hàn, Đường Tâm Duyệt tin rằng nếu Lục Tú Vân tiếp tục đi học thì cũng có thể thi lên đại học.
Lúc này Lục Tú Vân mới cúi đầu tiếp tục làm việc, ngón tay bà khéo léo xuyên qua xuyên lại trên đế giày, ánh sáng bao phủ khuôn mặt thanh tú có năm sáu phần tương tự với Đường Tâm Duyệt, làn da trắng nõn, nói chuyện làm việc cũng dịu dàng, không giống với thôn phụ bình thường.
Phúc hữu thi thư khí tự hoa (trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa) … Đường Tâm Duyệt lẳng lặng nghĩ, bất chợt bị Lục Tú Vân đánh, khiển trách, “Tập trung làm bài tập đi.”
“…” Đường Tâm Duyệt ngượng ngùng. Đã nhiều năm như vậy, vừa trở về lại gặp tình cảnh bị mẹ đốc thúc học tập.
Làm bài tập xong, chuẩn bị tốt đồ đi học cho ngày mai, Đường Tâm Duyệt vào phòng bếp múc nước rửa mặt. Lúc trở lại Lục Tú Vân cũng đã thu dọn giỏ may vá, cởi quần áo lên giường, ngủ ở một mé khác trên giường, nhường vị trí ấm áp lại cho Đường Tâm Duyệt.
Chiếc giường này là giường hai người kiểu cũ ngày trước, có màn màu xám rộng lớn, giường tuy không tính là lớn, nhưng ba đứa bé dáng người cũng nhỏ, thêm một người lớn tổng cộng bốn người cùng chen chúc trên một chiếc giường.
“Phù ~” Đường Tâm Duyệt thổi tắt đèn, vừa lạnh vừa mệt, mơ mơ màng màng rất nhanh đã ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tâm Duyệt nghe thấy tiếng động bên cạnh. Mẹ mò mẫm đứng lên, đi tới phòng bếp nấu nước làm bữa sáng. Đến khi xong hết mới trở về gọi Đường Tâm Duyệt thức dậy, “Tâm Duyệt, dậy đi học.”
“Ưm.” Cô dụi mắt, liếc nhìn bên ngoài. Trời còn chưa sáng, gió thổi vù vù.
Mẹ đốt đèn dầu, Đường Tâm Duyệt lục lọi thay quần áo xong, mang giày, xoay người nhét chăn vào trên giường cho em trai em gái vẫn còn ngủ say.
Đi tới phòng bếp, cho dù là mùa đông, mặt Lục Tú Vân vẫn bị lửa trong lòng bếp chiếu đỏ rực, trong nồi cháo sôi sùng sục tản ra hơi nóng hòa vào không khí.
Đường Tâm Duyệt thấy trong chậu nước rửa mặt đã có phân nửa chậu nước, khăn mặt cũng để bên trong, đưa tay vào, nóng hầm hập.
Cô rửa mặt, bưng ly đánh răng, nước vừa vào miệng cũng là nước ấm.
Đường Tâm Duyệt trong lòng ấm áp. Cho dù nhà nghèo khó, nhưng mẹ vẫn luôn ở trong địa phương thiếu thốn vật chất này dùng hết khả năng, từng li từng tí chăm sóc cô.
Cô vội vã rửa mặt xong, Lục Tú Vân lập tức đưa cho cô một chén cháo bắp nóng hổi, hạt bắp vàng óng trôi lơ lửng trong chén hòa lẫn với hạt gạo trắng nõn, một lớp dầu cám sền sệt ở trên, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi.
Khi đó ăn nhiều hoa màu không phải để giữ cân bằng dinh dưỡng cho cơ thể mà đơn giản chỉ vì gạo ở nhà không đủ ăn, phải trộn thêm hoa màu khác.
Đường Tâm Duyệt nhận lấy, chén cháo kia là Lục Tú Vân đặc biệt để nguội một lát cho cô, uống vào không hề bị bỏng miệng. Cháo đã nấu nhừ mềm mại vào trong miệng, vừa lấy đồ chua từ trong hũ, vừa uống hai hớp cháo, cắn một đoạn đậu đũa muối giòn rụm, vài ba cái đã uống xong một chén cháo, cả người cũng bắt đầu nóng lên.
“Mẹ, con đi học đây.” Lau miệng, Đường Tâm Duyệt đã muốn đi.
Lục Tú Vân vội vàng kéo cô lại, nhét vào một túi đồ, “Nhớ ăn cơm trưa đấy, đừng có tiết kiệm cho em gái út, em trai út bọn nó.”
“Dạ, con biết mà.” Đường Tâm Duyệt siết chặt túi đồ nhỏ mẹ đưa, đeo cặp sách tốt, đi khỏi ngôi nhà ấm áp.
Một cơn gió lạnh thổi qua, “Lạnh thật.” Đường Tâm Duyệt lập tức run cầm cập, vội vã rúc mặt vào trong khăn quàng cũ nát, hứng gió đi về phía trước.
Nơi đây mười dặm tám xã cũng chỉ có một trường tiểu học nằm ở trên một ngọn núi khác, cô phải đi một tiếng đồng hồ mới có thể đến trường. Cô thế này còn tính là gần, nhớ trước kia trong lớp có một bạn học, một chuyến cũng cần đi đến ba tiếng mới tới nơi.
“Cơm trưa hôm nay là gì thế nhỉ?” Vừa đi cô vừa lấy túi đồ mở ra muốn nhìn một chút, trong trí nhớ, để tiện mang theo phần lớn thời gian đều là bánh ngô.
Quả nhiên vừa mở ra, ở bên trong trước mắt cô xuất hiện hai cái bánh ngô. Cô đã rất nhiều năm chưa ăn qua vật này rồi, đột nhiên muốn nếm thử, vì vậy cô móc bánh ngô ra gặm một chút, cứng thế này chỉ có thể dùng răng từ từ cắn xuống từng miếng nhỏ, sau đó dùng nước trong miệng làm ướt.
Bánh ngô này cũng không phải làm từ bột mì như sau này, mà là từ các loại hoa màu hỗn hợp làm thành, vừa cứng lại nhiều cặn, tan ra trong miệng mùi vị vô cùng khó ăn. Thời điểm nuốt phần cặn to cứng xuống khiến cổ họng căng ra rất đau đớn.
“Từ xa hoa trở nên cần kiệm thật khó mà.” Cô thở dài, trong lòng còn dư vị về bát cháo bắp nóng hổi vừa uống lúc trước. Cẩn thận cất lại bánh ngô, đây là cơm trưa của cô, dù ăn không ngon cũng phải lấp no bụng.
Đường trong núi gồ ghề không có chỗ nào bằng phẳng, không dễ đi chút nào. Qua nhiều năm lần nữa đi trên con đường này, cô dọc đường khó khăn, trời tờ mờ sáng, phải cẩn thận nhìn đường để tránh rớt xuống vách núi, thật sự là đi đến cả người đầy mồ hôi.
“Phù, hà, hà.” Chân mỏi vô cùng, cô thở hổn hển dừng lại, tiếng tim đập bình bịch vang dội trong màng nhĩ.
Trong núi yên tĩnh ngay cả tiếng quạ cũng không có, mà sau lưng cô cách đó không xa từ từ truyền tới tiếng bước chân.
Đường Tâm Duyệt hai tay vịn gối, từng đợt mồ hồi ẩm ướt chảy từ trán đến sau tai, quay đầu lại nhìn chỉ thấy sắc trời dần lên ở phương xa, một học sinh nam đầu tóc ngắn ngủn đạp lên ánh nắng ban mai màu vàng từng bước đi tới.
Đối phương càng đi càng gần, dung mạo của người nọ xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt Đường Tâm Duyệt.
Đó là một bé trai cả người xám tro, quần áo đầy chỗ vá, mặt bị đông cứng trắng bệch, hai tay luồng vào trong tay áo ôm thật chặt. Anh ta vốn mày rậm mắt to, gương mặt rất đẹp trai, nhưng luôn vểnh môi ra vẻ buồn bực khiến người khác cảm thấy âm trầm không đáng yêu.
Vẻ ngoài khi còn bé của anh ta cùng với sau khi lớn lên không chênh lệch bao nhiêu, trong đầu Đường Tâm Duyệt lập tức lóe lên tên một người, như sấm sét giữa trời quang, lẩm bẩm nói khẽ, “Lục Thành Vũ?”
Một ngày trước còn gặp mặt tại trại giam, sống lại một ngày sau lại gặp nữa.
Đúng là nghiệt duyên mà!
Cô xoay người tiếp tục chạy về phía trường học, không hề nhìn người phía sau một cái.
Xa cách mười năm, đoạn đường núi gập ghềnh lầy lội này khiến cô vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Rất nhiều cảnh tượng hiện lên qua lại trước mắt, tiếng bước chân không nhanh không chậm đi theo thỉnh thoảng nổi lên trong trí nhớ của cô.
Quá khứ và hiện tại dần dần hòa thành một thể, cô chợt nhớ tới trước kia Lục Thành Vũ cũng đi theo sau lưng cô như vậy. Trong thôn bọn họ chỉ có vài học sinh kiên trì đi học tới lớp sáu. Lục Thành Vũ chính là một người trong số đó.
Anh ta lên lớp từ trước đến nay không tiếp thu nghe giảng, thành tích rất kém, chỉ biết tìm cách chọc ghẹo cô. Thật không biết anh ta đi học để làm gì.
Nhưng anh ta vẫn kiên trì giống như cô. Ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi ngày không ngại mưa gió, đi một tiếng đồng hồ đường núi đến trường đi học.
Nghĩ đến kết cục cuối cùng của anh ta, Đường Tâm Duyệt nhất thời không nói được trong lòng có cảm giác gì.
Dù anh ta thường xuyên khi dễ cô, bắt sâu dọa cô, cướp vở bài tập của cô… Nhưng trêu chọc ngây thơ ấy so với những kỳ thị và nhục nhã cô gặp khi đi học trong thành phố quả thực không tính là gì, cô tự nhiên cũng sẽ không canh cánh trong lòng, nhìn anh ta không tốt.
Dẫu sao hai người bọn họ đi ra cùng một thôn, cũng là hai học sinh duy nhất thi đậu cấp 2.
Chỉ có điều, Lục Thành Vũ đi học nửa học kì thì đã nghỉ.
Sau đó, cô tiếp tục đi học. Khi học trung học cấp 2 dường như đã gặp một lần. Rồi sau đó chính là lần gặp mặt ở trong trại giam kia.
Lần này Lục Thành Vũ vẫn sẽ rơi vào kết cục thê thảm như thế sao?
Cô không khỏi suy nghĩ.
Vừa mới làm bài tập một lát, Đường Tâm Duyệt đã thay đổi ý nghĩ ban nãy. Mùa đông, dù trên tay cô đang đeo bao tay viết chữ bằng len do Lục Tú Vân đặc biệt đan cho cô thì cũng sắp đông cứng rồi.
Lại nhìn bài tập mới chỉ hoàn thành một nửa, thành thật mà nói nếu không phải hiện tại cô có tâm trí của người trưởng thành, tin rằng đối phương có ý tốt thì cô cũng sẽ hoài nghi Lục Thành Vũ có phải là cố ý hay không.
Thật vất vả bị bệnh có thể không cần làm bài tập, anh ta còn đặc biệt mang bài tập về cho cô… Hả?
Đường Tâm Duyệt ngây người, cô nhớ ra rồi, ngày trước Lục Thành Vũ cũng làm như thế. Do cô bệnh nặng vừa khỏi, để duy trì hình tượng học sinh giỏi trước mặt thầy cô giáo, cô không thể không làm bài tập suốt đêm, kết quả lúc đến trường nộp bài tập, thầy cô giáo còn rất kinh ngạc, nói là bị bệnh mà cũng không cần làm bù bài tập.
Cô cảm thấy mình làm vô ích, trong lòng oán giận Lục Thành Vũ nhiều chuyện muốn chết, đừng nói đến cám ơn, sau này cô càng không thích anh ta.
Hiện nay lấy tâm trí của người trưởng thành nhìn kĩ lại chuyện này, người ta rõ ràng là có ý tốt. Chắc là trong lòng có phân biệt, cho nên vô luận đối phương có làm gì cô cũng hướng đến ý xấu.
Giống như bây giờ, khi cô nhớ đến thân phận tội phạm giết người của đối phương thì rét run cả người, vội vàng cảnh báo bản thân không nên vì chút chuyện nhỏ này mà đã mềm lòng, vẫn nên giữ một khoảng cách tốt với đối phương.
Cô vùi đầu tiếp tục đẩy nhanh tiến độ. Ở nơi này ban đêm yên tĩnh, cây đèn dầu dấy lên ngọn lửa nho nhỏ, ánh sáng màu quất lúc sáng lúc tối, chiếu bóng người nghiêng của mẹ đang xe chỉ luồn kim khâu giày sửa áo lên trên mặt tường loang lỗ bong tróc.
Hai đứa nhỏ chẳng biết đã thiếp đi từ lúc nào, ôm đầu gối co người lại thành một đoàn ở trong chăn. Lục Tú Vân đứng dậy điều chỉnh vị trí của hai đứa, tránh cho tay chân gập lại khó chịu. Hai đứa ngủ say, không hề tỉnh lại.
Đường Tâm Duyệt nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ say của em trai em gái, nhìn mẹ từ ái vuốt ve gò má bọn họ, sau đó ngồi về chỗ cũ hết sức chuyên chú tiếp tục làm việc, đáy mắt cô lướt qua một tia hoảng hốt.
Từ sau khi em gái lập gia đình, em trai qua đời, cô thường xuyên sẽ giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, mặt đầy nước mắt, cảnh tượng trong mơ chính là giống bây giờ.
“Sao vậy Tâm Duyệt? Không biết làm bài sao?” Lục Tú Vân thấy Đường Tâm Duyệt mãi không động bút, thò người qua nhìn.
Đường Tâm Duyệt hoàn hồn, “Không sao ạ.” Cô tiếp tục viết, Lục Tú Vân ở bên cạnh nhìn cô, không đồng ý nói, “Tâm Duyệt, lúc làm việc không nên mất tập trung, phải chuyên tâm.”
“Dạ, con hiểu rồi.” Đường Tâm Duyệt nói.
Cô học tiểu học ở thôn nhỏ có điều kiện giáo dục lạc hậu, sau đó vào cấp 2 ở trấn trên, học cấp 3 trong thành phố, thành tích vẫn luôn đứng đầu trong danh sách, điều này không thể không nhắc tới nền tảng vững chắc và thói quen học tập tốt mà Lục Tú Vân đã gầy dựng cho cô.
Khi còn bé không biết làm bài, Lục Tú Vân sẽ kiên nhẫn giảng giải cho cô. Bản thân bà có trình độ văn hóa xấp xỉ cấp 2, trừ tiếng Anh hơi kém một chút, những thứ khác cũng không tệ lắm. Khi đó nếu không phải mười năm thiên tai cộng thêm gia cảnh bần hàn, Đường Tâm Duyệt tin rằng nếu Lục Tú Vân tiếp tục đi học thì cũng có thể thi lên đại học.
Lúc này Lục Tú Vân mới cúi đầu tiếp tục làm việc, ngón tay bà khéo léo xuyên qua xuyên lại trên đế giày, ánh sáng bao phủ khuôn mặt thanh tú có năm sáu phần tương tự với Đường Tâm Duyệt, làn da trắng nõn, nói chuyện làm việc cũng dịu dàng, không giống với thôn phụ bình thường.
Phúc hữu thi thư khí tự hoa (trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa) … Đường Tâm Duyệt lẳng lặng nghĩ, bất chợt bị Lục Tú Vân đánh, khiển trách, “Tập trung làm bài tập đi.”
“…” Đường Tâm Duyệt ngượng ngùng. Đã nhiều năm như vậy, vừa trở về lại gặp tình cảnh bị mẹ đốc thúc học tập.
Làm bài tập xong, chuẩn bị tốt đồ đi học cho ngày mai, Đường Tâm Duyệt vào phòng bếp múc nước rửa mặt. Lúc trở lại Lục Tú Vân cũng đã thu dọn giỏ may vá, cởi quần áo lên giường, ngủ ở một mé khác trên giường, nhường vị trí ấm áp lại cho Đường Tâm Duyệt.
Chiếc giường này là giường hai người kiểu cũ ngày trước, có màn màu xám rộng lớn, giường tuy không tính là lớn, nhưng ba đứa bé dáng người cũng nhỏ, thêm một người lớn tổng cộng bốn người cùng chen chúc trên một chiếc giường.
“Phù ~” Đường Tâm Duyệt thổi tắt đèn, vừa lạnh vừa mệt, mơ mơ màng màng rất nhanh đã ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tâm Duyệt nghe thấy tiếng động bên cạnh. Mẹ mò mẫm đứng lên, đi tới phòng bếp nấu nước làm bữa sáng. Đến khi xong hết mới trở về gọi Đường Tâm Duyệt thức dậy, “Tâm Duyệt, dậy đi học.”
“Ưm.” Cô dụi mắt, liếc nhìn bên ngoài. Trời còn chưa sáng, gió thổi vù vù.
Mẹ đốt đèn dầu, Đường Tâm Duyệt lục lọi thay quần áo xong, mang giày, xoay người nhét chăn vào trên giường cho em trai em gái vẫn còn ngủ say.
Đi tới phòng bếp, cho dù là mùa đông, mặt Lục Tú Vân vẫn bị lửa trong lòng bếp chiếu đỏ rực, trong nồi cháo sôi sùng sục tản ra hơi nóng hòa vào không khí.
Đường Tâm Duyệt thấy trong chậu nước rửa mặt đã có phân nửa chậu nước, khăn mặt cũng để bên trong, đưa tay vào, nóng hầm hập.
Cô rửa mặt, bưng ly đánh răng, nước vừa vào miệng cũng là nước ấm.
Đường Tâm Duyệt trong lòng ấm áp. Cho dù nhà nghèo khó, nhưng mẹ vẫn luôn ở trong địa phương thiếu thốn vật chất này dùng hết khả năng, từng li từng tí chăm sóc cô.
Cô vội vã rửa mặt xong, Lục Tú Vân lập tức đưa cho cô một chén cháo bắp nóng hổi, hạt bắp vàng óng trôi lơ lửng trong chén hòa lẫn với hạt gạo trắng nõn, một lớp dầu cám sền sệt ở trên, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi.
Khi đó ăn nhiều hoa màu không phải để giữ cân bằng dinh dưỡng cho cơ thể mà đơn giản chỉ vì gạo ở nhà không đủ ăn, phải trộn thêm hoa màu khác.
Đường Tâm Duyệt nhận lấy, chén cháo kia là Lục Tú Vân đặc biệt để nguội một lát cho cô, uống vào không hề bị bỏng miệng. Cháo đã nấu nhừ mềm mại vào trong miệng, vừa lấy đồ chua từ trong hũ, vừa uống hai hớp cháo, cắn một đoạn đậu đũa muối giòn rụm, vài ba cái đã uống xong một chén cháo, cả người cũng bắt đầu nóng lên.
“Mẹ, con đi học đây.” Lau miệng, Đường Tâm Duyệt đã muốn đi.
Lục Tú Vân vội vàng kéo cô lại, nhét vào một túi đồ, “Nhớ ăn cơm trưa đấy, đừng có tiết kiệm cho em gái út, em trai út bọn nó.”
“Dạ, con biết mà.” Đường Tâm Duyệt siết chặt túi đồ nhỏ mẹ đưa, đeo cặp sách tốt, đi khỏi ngôi nhà ấm áp.
Một cơn gió lạnh thổi qua, “Lạnh thật.” Đường Tâm Duyệt lập tức run cầm cập, vội vã rúc mặt vào trong khăn quàng cũ nát, hứng gió đi về phía trước.
Nơi đây mười dặm tám xã cũng chỉ có một trường tiểu học nằm ở trên một ngọn núi khác, cô phải đi một tiếng đồng hồ mới có thể đến trường. Cô thế này còn tính là gần, nhớ trước kia trong lớp có một bạn học, một chuyến cũng cần đi đến ba tiếng mới tới nơi.
“Cơm trưa hôm nay là gì thế nhỉ?” Vừa đi cô vừa lấy túi đồ mở ra muốn nhìn một chút, trong trí nhớ, để tiện mang theo phần lớn thời gian đều là bánh ngô.
Quả nhiên vừa mở ra, ở bên trong trước mắt cô xuất hiện hai cái bánh ngô. Cô đã rất nhiều năm chưa ăn qua vật này rồi, đột nhiên muốn nếm thử, vì vậy cô móc bánh ngô ra gặm một chút, cứng thế này chỉ có thể dùng răng từ từ cắn xuống từng miếng nhỏ, sau đó dùng nước trong miệng làm ướt.
Bánh ngô này cũng không phải làm từ bột mì như sau này, mà là từ các loại hoa màu hỗn hợp làm thành, vừa cứng lại nhiều cặn, tan ra trong miệng mùi vị vô cùng khó ăn. Thời điểm nuốt phần cặn to cứng xuống khiến cổ họng căng ra rất đau đớn.
“Từ xa hoa trở nên cần kiệm thật khó mà.” Cô thở dài, trong lòng còn dư vị về bát cháo bắp nóng hổi vừa uống lúc trước. Cẩn thận cất lại bánh ngô, đây là cơm trưa của cô, dù ăn không ngon cũng phải lấp no bụng.
Đường trong núi gồ ghề không có chỗ nào bằng phẳng, không dễ đi chút nào. Qua nhiều năm lần nữa đi trên con đường này, cô dọc đường khó khăn, trời tờ mờ sáng, phải cẩn thận nhìn đường để tránh rớt xuống vách núi, thật sự là đi đến cả người đầy mồ hôi.
“Phù, hà, hà.” Chân mỏi vô cùng, cô thở hổn hển dừng lại, tiếng tim đập bình bịch vang dội trong màng nhĩ.
Trong núi yên tĩnh ngay cả tiếng quạ cũng không có, mà sau lưng cô cách đó không xa từ từ truyền tới tiếng bước chân.
Đường Tâm Duyệt hai tay vịn gối, từng đợt mồ hồi ẩm ướt chảy từ trán đến sau tai, quay đầu lại nhìn chỉ thấy sắc trời dần lên ở phương xa, một học sinh nam đầu tóc ngắn ngủn đạp lên ánh nắng ban mai màu vàng từng bước đi tới.
Đối phương càng đi càng gần, dung mạo của người nọ xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt Đường Tâm Duyệt.
Đó là một bé trai cả người xám tro, quần áo đầy chỗ vá, mặt bị đông cứng trắng bệch, hai tay luồng vào trong tay áo ôm thật chặt. Anh ta vốn mày rậm mắt to, gương mặt rất đẹp trai, nhưng luôn vểnh môi ra vẻ buồn bực khiến người khác cảm thấy âm trầm không đáng yêu.
Vẻ ngoài khi còn bé của anh ta cùng với sau khi lớn lên không chênh lệch bao nhiêu, trong đầu Đường Tâm Duyệt lập tức lóe lên tên một người, như sấm sét giữa trời quang, lẩm bẩm nói khẽ, “Lục Thành Vũ?”
Một ngày trước còn gặp mặt tại trại giam, sống lại một ngày sau lại gặp nữa.
Đúng là nghiệt duyên mà!
Cô xoay người tiếp tục chạy về phía trường học, không hề nhìn người phía sau một cái.
Xa cách mười năm, đoạn đường núi gập ghềnh lầy lội này khiến cô vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Rất nhiều cảnh tượng hiện lên qua lại trước mắt, tiếng bước chân không nhanh không chậm đi theo thỉnh thoảng nổi lên trong trí nhớ của cô.
Quá khứ và hiện tại dần dần hòa thành một thể, cô chợt nhớ tới trước kia Lục Thành Vũ cũng đi theo sau lưng cô như vậy. Trong thôn bọn họ chỉ có vài học sinh kiên trì đi học tới lớp sáu. Lục Thành Vũ chính là một người trong số đó.
Anh ta lên lớp từ trước đến nay không tiếp thu nghe giảng, thành tích rất kém, chỉ biết tìm cách chọc ghẹo cô. Thật không biết anh ta đi học để làm gì.
Nhưng anh ta vẫn kiên trì giống như cô. Ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi ngày không ngại mưa gió, đi một tiếng đồng hồ đường núi đến trường đi học.
Nghĩ đến kết cục cuối cùng của anh ta, Đường Tâm Duyệt nhất thời không nói được trong lòng có cảm giác gì.
Dù anh ta thường xuyên khi dễ cô, bắt sâu dọa cô, cướp vở bài tập của cô… Nhưng trêu chọc ngây thơ ấy so với những kỳ thị và nhục nhã cô gặp khi đi học trong thành phố quả thực không tính là gì, cô tự nhiên cũng sẽ không canh cánh trong lòng, nhìn anh ta không tốt.
Dẫu sao hai người bọn họ đi ra cùng một thôn, cũng là hai học sinh duy nhất thi đậu cấp 2.
Chỉ có điều, Lục Thành Vũ đi học nửa học kì thì đã nghỉ.
Sau đó, cô tiếp tục đi học. Khi học trung học cấp 2 dường như đã gặp một lần. Rồi sau đó chính là lần gặp mặt ở trong trại giam kia.
Lần này Lục Thành Vũ vẫn sẽ rơi vào kết cục thê thảm như thế sao?
Cô không khỏi suy nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook