101 Lần Trùng Sinh
-
Chương 12: Thôi học
Editor: Lam
Vẻ mặt Đường Tâm Duyệt đầy khó hiểu, “Giao ước? Tôi và cậu giao ước khi nào?”
Lục Thành Vũ nghe thế sắc mặt thay đổi, hung tợn trợn mắt nhìn cô, trong mắt dấy lên tức giận và tổn thương, dường như có nước mắt lập lòe, “Tớ nói tớ có thể cùng cậu thi lên đại học, cậu đã ngầm thừa nhận rồi mà!”
Đường Tâm Duyệt không lên tiếng, mơ hồ nhớ tới hình như đúng là từng có một đoạn đối thoại như thế, “Nhưng tôi không có trả lời cậu rõ ràng mà.”
Cậu! Cậu ta thở hổn hển nặng nề như con nghé, ánh mắt cũng đỏ lên vì tức, kích động vung vẫy cánh tay, mắt đầy phẫn nộ, “Thành tích của cậu tốt như thế, cố gắng như thế, không phải là vì có thể tiếp tục đi học, lên đại học sao? Cậu từng nói có liều mạng cũng phải đi học, sao đột nhiên lại muốn buông tha hả!”
Thấy dáng vẻ đối phương kích động vì chuyện của cô như vậy, Đường Tâm Duyệt mềm lòng xuống, dùng ngữ khí mềm mại nói, “Cho dù không cần lo lắng về tiền học phí thì tiền sinh hoạt của tôi phải làm sao? Em trai em gái tôi năm nay phải học tiểu học rồi, nhà tôi không gánh vác nổi. Đúng rồi, tôi thấy cậu thi đậu, cậu muốn tiếp tục học sao?”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Đường Tâm Duyệt dùng vẻ mặt ôn hòa nhất để đối đãi với Lục Thành Vũ. Lục Thành Vũ dần dần tỉnh táo lại, cậu cúi đầu liếc nhìn thư thông báo trúng tuyển trong tay mình, đột nhiên xét nó nát bấy!
Đường Tâm Duyệt sợ ngây người, “Cậu –” Cô suy nghĩ trong chốc lát, tình trạng gia đình cậu ta còn kém hơn cả nhà cô, thà giống như đời trước nghỉ học giữa chừng, sách đó không đọc cũng được thôi.
Aizz. Cô than thở một tiếng, trong lòng vẫn thấy tiếc nuối thay cậu ta.
Một hơi xé nát thư thông báo trúng tuyển, hung hăng ném giấy vụn xuống mặt đất, Lục Thành Vũ tựa như đã dùng hết tất cả sức lực, cả người nhục chí suy sụp cong lưng xuống. Trên mặt cậu không còn chút máu, vừa nghiêng đầu tiếp tục đi thẳng, cả người cậu khó chịu lại không có cách nào trút ra, như viên đạn xông về phía trước, vù vù liền không thấy bóng người.
Quái nhân. Đường Tâm Duyệt nhìn bóng lưng xa dần của cậu ta, lắc đầu. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, đời trước cũng thế, kiếp này cũng vậy, lúc Lục Thành Vũ đi học không chịu nghe giảng nghiêm túc, bài tập cũng không làm, mỗi lần thi đều đội sổ trong lớp.
Thế nhưng, nửa học kỳ sau của lớp 6 cậu ta đột nhiên thông minh hơn hẳn, thành tích bỗng nhiên tăng mạnh, đến cuối cùng thậm chí còn đạt được thành tích giống Đường Tâm Duyệt, thi đậu trung học ở trấn trên. Kết quả thật vất vả mới có được thư thông báo trúng tuyển lại bị cậu ta nói xé liền xé, trước kia cũng đột nhiên thôi học. Không hề biết quý trọng cơ hội đi học không dễ có được này tí nào.
Trên đường đi, Đường Tâm Duyệt đang suy nghĩ việc cấp bách trước mắt là làm thế nào để thuyết phục mẹ. Vừa đi vừa quay đầu nhìn theo bản năng, cô không nhìn thấy bóng người quen thuộc nữa. Lúc này Đường Tâm Duyệt mới bỗng ý thức được hôm nay hình như là lần đầu tiên Lục Thành Vũ không đi theo phía sau cô không gần không xa như ngày trước nữa.
Dừng chân một chút, Đường Tâm Duyệt hơi mâu thuẫn, cô thấy có phần không quen. Thoắt cái, cô hoàn hồn lại véo mặt mình, tự giễu lắc đầu, “Kỳ lạ thật, bình thường theo ở phía sau thì mình ngại phiền, bây giờ lại cảm thấy có chút cô đơn.”
Đường núi gập ghềnh lại yên tĩnh, thoáng nhìn không thấy bóng người đâu, cô một mình đi trên đường nhỏ quanh co, khó hiểu cảm thấy đường đi hôm nay dài đằng đẵng khác thường…
Đúng như dự đoán, lúc về nhà cô nói với mẹ ý nghĩ muốn buông tha việc học xuống núi đi làm, khi đó Lục Tú Vân bùng nổ ngay lập tức, “Con đùa gì thế hả! Mẹ vất vả cực khổ tạo điều kiện cho con đi học, chính là muốn nhìn con có thể thi lên đại học, thừa kế nguyện vọng của cha con–“
Mẹ, cho dù thi lên đại học thì con có thể làm gì… Đường Tâm Duyệt tỉnh táo nhìn mẹ, khẽ nói, “Sau khi cha ra ngoài học đại học thì không còn tin tức. Quỷ mới biết còn sống hay đã chết–“
Bốp!
Một cái bạt tai nặng nề giáng vào mặt Đường Tâm Duyệt, cô che gò má đau rát, không thể tin nhìn Lục Tú Vân. Lục Tú Vân cũng sợ ngây người. Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng tát con gái.
Đường Tâm Duyệt cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống, “Mẹ luôn nói với con cha phải đi học bên ngoài, một ngày nào đó sẽ trở về đón chúng ta. Chỉ là…” Một ngón tay cô chỉ ra bên ngoài, than thở khóc nói, “Đã bao nhiêu năm rồi, đại học cũng phải học xong rồi chứ, phải sớm trở lại rồi! Ông ta căn bản là đã vứt bỏ chúng ta!”
Im miệng! Lục Tú Vân khiển trách, dưới ánh đèn lờ mờ, trong mắt bà lập lòe nước mắt, “Con đừng có nói bậy, cha con ông ấy không phải là người như thế… Có lẽ là ra ngoài gặp phải điều gì đó ngoài ý muốn, hoặc là có việc trễ nãi thôi…”
Bà tự lẩm bẩm, Đường Tâm Duyệt thấy đó hoàn toàn là lời mê sảng tự an ủi của chính bà. Đời đầu tiên cô bị mẹ ảnh hưởng, liều mạng học tập để thi đại học. Một mặt là do bản thân nhận được sự khích lệ tài trợ của người khác, muốn một ngày nào đó báo đáp đối phương; mặt khác là do cảm thấy mình phải thừa kế ý nguyện của cha, trở thành một sinh viên. Nếu như một ngày kia cha trở lại biết cô là sinh viên nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng kiếp trước đến tận khi cô chết, cô cũng chưa từng thấy cha cô – Đường An Lâm. Khi đó cô ở Bắc Kinh, bởi vì khác trường nên tốn rất nhiều công sức mới tra được bản ghi chép năm đó Đường An Lâm học đại học. Nhưng lại không có tin tốt nghiệp, cũng không tìm thấy bất cứ phương thức liên lạc nào, thế nhưng tổng số người trong lớp học lại đúng. Khi đó cô đã biết, Đường An Lâm nhất định còn sống, có điều đã thay hình đổi dạng, từ bỏ mẹ con bọn cô mà thôi.
Nhưng chuyện này hiện tại cô hẳn không nên biết, cô không thể nào nói với mẹ được.
Đường Tâm Duyệt lau nước mắt chảy ra, lòng lạnh như sắt, “Tùy ông ấy đi, cái nhà này trừ mẹ ra, con và em trai em gái cũng không có khái niệm gì về người cha này. Con chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để em trai em gái có thể đi học thôi.”
Lục Tú Vân trách cứ, “Sao con có thể nói cha con như vậy! Chẳng lẽ con không nhớ khi còn bé cha con đã ôm con, dạy con viết chữ, học thuộc lòng…”
Đó chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng mà thôi! Cảm xúc bị đè nén hai đời bỗng chốc bùng lên, tâm tình Đường Tâm Duyệt kích động, nhìn mẹ chằm chằm, ngực phập phồng kịch liệt, “Phần lớn thời gian mẹ đang cực khổ làm lụng thì ngược lại ông ta ngay cả thử cầm chổi lên quét cũng không làm, cả ngày chỉ ngồi đọc sách của ông ta, con tiểu ướt quần cũng không tới đổi. Từ sau khi biết tin cuộc thi vào đại học được khôi phục thì điều ông ta tâm tâm niệm niệm chính là thi đại học, rời khỏi nơi này! Sao ông ta còn có thể trở lại chứ, mẹ vẫn chưa rõ ư?”
Cố chấp chờ đợi nhiều năm, lúc tra được tin tức cô bỗng chốc sụp đổ.
Khi đó, nhớ lại nhiều năm không có cha ở bên cạnh, người nhà cực khổ, Đường Tâm Duyệt thật hận sao ông ta không chết phức đi cho rồi, ít nhất khỏi cần biết được chân tướng ông ta vứt bỏ vợ con.
Lời nói của Đường Tâm Duyệt như đâm vào trong tim Lục Tú Vân, vẻ mặt bà thoáng cái đầy tang thương, môi run rẩy dữ dội, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Trẻ con trong núi trưởng thành sớm, Đường Tâm Duyệt sáu tuổi đã có thể giúp Lục Tú Vân sinh con, cũng là một người có năng lực làm việc tốt, có thể xem như là một nửa trụ cột trong nhà. Có chuyện gì Lục Tú Vân cũng đều thương lượng với cô, lúc rãnh rỗi thỉnh thoảng cũng sẽ nói về quá khứ với cô.
Vào những năm 70, thanh niên trí thức đều tích cực hưởng ứng lời kêu gọi về làng tiếp nhận cải cách của chủ tịch Mao. Sau khi học xong cấp 3, Đường An Lâm cũng bị điều tới nơi này.
(Chủ tịch Mao: Mao Trạch Đông)
Cha mẹ Đường An Lâm mất sớm, không có mạng lưới quan hệ nên ông bị bố trí đến nơi sơn thôn nghèo khó xa xôi này của bọn họ.
Đường An Lâm là một thư sinh yếu ớt, làm việc luôn tụt lại sau cùng. Cộng thêm ngôn ngữ không thông, người dân bản xứ khẩu âm nặng, Đường An Lâm là người miền Bắc nên hoàn toàn nghe không hiểu. Ở nơi này bơ vơ không có nơi nương tựa, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Lúc ấy cha của Lục Tú Vân – chính là ông ngoại của Đường Tâm Duyệt, từng làm thầy giáo dạy học trong trường tư thục, cũng là người duy nhất trong thôn biết viết chữ. Ông ngoại thưởng thức tài hoa của Đường An Lâm nên đã có nhiều chiếu cố.
Cứ thường xuyên qua lại như thế, Đường An Lâm và Lục Tú Vân cũng quen biết nhau.
Dù trình độ văn hóa của Lục Tú Vân bình thường, nhưng so với rất nhiều người trong thôn không biết chữ nào đã khá hơn rất nhiều.
Nỗi buồn khổ u sầu của Đường An Lâm rốt cuộc cũng tìm được người kể rõ, Lục Tú Vân cũng thích người thư sinh yếu ớt không giống người miền núi này.
Khi đó Đường An Lâm đã buông bỏ hi vọng, chuẩn bị ở lại nơi thâm sơn cùng cốc này cho nên biết thời biết thế đến với Lục Tú Vân.
Dân bản địa kết hôn không có thói quen đi làm giấy hôn thú, mời tộc trưởng chủ trì một ít nghi thức, mở mấy bàn tiệc rượu mời người dân trong thôn làm chứng là coi như đã kết hôn.
Đường An Lâm vốn đã cam chịu số phận. Vậy mà năm 1977, quốc gia khôi phục cuộc thi vào đại học, thanh niên trí thức các nơi trên toàn quốc đều bãi công tiếp đón, ầm ĩ muốn quay về thành phố.
Chính sách trung ương nghị quyết, tạo điều kiện cho phép thanh niên trí thức khỏi bệnh rời đoàn (thoát ngũ).
Các thanh niên tri thức có quan hệ có biện pháp lần lượt trở về thành phố, cha mẹ Đường An Lâm mất sớm, không có ai giúp đỡ ông, hi vọng trở về duy nhất chính là thi đại học.
Cho nên ông dốc lòng học hành cực khổ, cuối cùng vào lúc Đường Tâm Duyệt sáu tuổi thi đậu một trường đại học ở thủ đô.
Nếu nói vừa mới bắt đầu Lục Tú Vân còn ôm trong lòng hy vọng chồng sẽ trở lại, thì theo thời gian từng ngày trôi qua, lần nữa nhớ lại quá khứ thì cũng không khó suy đoán Đường An Lâm sẽ một đi không trở lại.
Bà chỉ là không thể tiếp nhận hiện thực này, đối với phụ nữ của thời đại ấy mà nói, chồng chính là trụ cột. Một khi hi vọng sụp đổ, bà không biết phải làm sao mang theo con cái chèo chống nữa.
Mẹ! Đường Tâm Duyệt thấy vẻ mặt Lục Tú Vân không ổn, thầm nghĩ hỏng bét rồi, hạ thuốc mạnh quá sớm. Cô vội vàng đỡ bà ngồi xuống, nhẹ vỗ ngực an ủi, “Có lẽ cha thực sự có chuyện nán lại, mẹ đừng suy nghĩ nhiều…”
Tâm Duyệt à… Lục Tú Vân vỗ vỗ tay cô, cười khổ lắc đầu, “Lúc ấy thật ra thì ông ngoại bà ngoại của con cũng phản đối mẹ và cha con đến với nhau, là mẹ đòi sống đòi chết bức bách bọn họ đồng ý.”
Đường Tâm Duyệt không lên tiếng, chuyện này là cô dần dần trưởng thành mới suy đoán ra. Ông ngoại bà ngoại trước khi cha cô lên đại học đã qua đời, sau đó Lục Tú Vân và anh trai bà ra ở riêng.
Hai người rõ ràng ở trong cùng một thôn, nhưng căn bản không hề qua lại.
Có một năm trong nhà vô cùng khó khăn, cô chạy đi muốn tìm cậu mượn chút bột gạo, bị mợ chanh chua cay nghiệt mắng trở về.
Khi ấy, lời trong lời ngoài của mợ đều chỉ trích Lục Tú Vân bị mù, người nhà khuyên thế nào cũng không chịu nghe, sống chết ầm ĩ muốn kết hôn với Đường Lâm An, hiện tại đau khổ thì phải tự mình chịu.
Đường Tâm Duyệt đau lòng thay Lục Tú Vân, cô ôm chặt lấy bà, “Mẹ, một nhà chúng ta bốn người đã tốt rồi. Con tạm thời không cần đi học, sau này nói không chừng vẫn có cơ hội khác lên đại học. Con ra ngoài kiếm việc làm cũng có thể giúp mẹ được phần nào.”
Lục Tú Vân lấy mu bàn tay gạt nước mắt, chỉ là nước mắt không ngừng lại được, giọng nói khàn khàn, “Tâm Duyệt của mẹ, mẹ đau lòng cho con… Dù cuộc sống trôi qua không tốt, con thật vất vả thi đậu nhưng trong nhà lại không đủ tiền cho con… Con vì cái nhà này hi sinh quá nhiều rồi…”
Đều là người một nhà, yêu thương thông cảm lẫn nhau mới là ý nghĩa của gia đình. Tính là hi sinh cái gì chứ. Đường Tâm Duyệt cười an ủi mẹ, cuối cùng khiến cảm xúc của bà dần dần lắng xuống, không thể không đón nhận lựa chọn của cô.
Vẻ mặt Đường Tâm Duyệt đầy khó hiểu, “Giao ước? Tôi và cậu giao ước khi nào?”
Lục Thành Vũ nghe thế sắc mặt thay đổi, hung tợn trợn mắt nhìn cô, trong mắt dấy lên tức giận và tổn thương, dường như có nước mắt lập lòe, “Tớ nói tớ có thể cùng cậu thi lên đại học, cậu đã ngầm thừa nhận rồi mà!”
Đường Tâm Duyệt không lên tiếng, mơ hồ nhớ tới hình như đúng là từng có một đoạn đối thoại như thế, “Nhưng tôi không có trả lời cậu rõ ràng mà.”
Cậu! Cậu ta thở hổn hển nặng nề như con nghé, ánh mắt cũng đỏ lên vì tức, kích động vung vẫy cánh tay, mắt đầy phẫn nộ, “Thành tích của cậu tốt như thế, cố gắng như thế, không phải là vì có thể tiếp tục đi học, lên đại học sao? Cậu từng nói có liều mạng cũng phải đi học, sao đột nhiên lại muốn buông tha hả!”
Thấy dáng vẻ đối phương kích động vì chuyện của cô như vậy, Đường Tâm Duyệt mềm lòng xuống, dùng ngữ khí mềm mại nói, “Cho dù không cần lo lắng về tiền học phí thì tiền sinh hoạt của tôi phải làm sao? Em trai em gái tôi năm nay phải học tiểu học rồi, nhà tôi không gánh vác nổi. Đúng rồi, tôi thấy cậu thi đậu, cậu muốn tiếp tục học sao?”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Đường Tâm Duyệt dùng vẻ mặt ôn hòa nhất để đối đãi với Lục Thành Vũ. Lục Thành Vũ dần dần tỉnh táo lại, cậu cúi đầu liếc nhìn thư thông báo trúng tuyển trong tay mình, đột nhiên xét nó nát bấy!
Đường Tâm Duyệt sợ ngây người, “Cậu –” Cô suy nghĩ trong chốc lát, tình trạng gia đình cậu ta còn kém hơn cả nhà cô, thà giống như đời trước nghỉ học giữa chừng, sách đó không đọc cũng được thôi.
Aizz. Cô than thở một tiếng, trong lòng vẫn thấy tiếc nuối thay cậu ta.
Một hơi xé nát thư thông báo trúng tuyển, hung hăng ném giấy vụn xuống mặt đất, Lục Thành Vũ tựa như đã dùng hết tất cả sức lực, cả người nhục chí suy sụp cong lưng xuống. Trên mặt cậu không còn chút máu, vừa nghiêng đầu tiếp tục đi thẳng, cả người cậu khó chịu lại không có cách nào trút ra, như viên đạn xông về phía trước, vù vù liền không thấy bóng người.
Quái nhân. Đường Tâm Duyệt nhìn bóng lưng xa dần của cậu ta, lắc đầu. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, đời trước cũng thế, kiếp này cũng vậy, lúc Lục Thành Vũ đi học không chịu nghe giảng nghiêm túc, bài tập cũng không làm, mỗi lần thi đều đội sổ trong lớp.
Thế nhưng, nửa học kỳ sau của lớp 6 cậu ta đột nhiên thông minh hơn hẳn, thành tích bỗng nhiên tăng mạnh, đến cuối cùng thậm chí còn đạt được thành tích giống Đường Tâm Duyệt, thi đậu trung học ở trấn trên. Kết quả thật vất vả mới có được thư thông báo trúng tuyển lại bị cậu ta nói xé liền xé, trước kia cũng đột nhiên thôi học. Không hề biết quý trọng cơ hội đi học không dễ có được này tí nào.
Trên đường đi, Đường Tâm Duyệt đang suy nghĩ việc cấp bách trước mắt là làm thế nào để thuyết phục mẹ. Vừa đi vừa quay đầu nhìn theo bản năng, cô không nhìn thấy bóng người quen thuộc nữa. Lúc này Đường Tâm Duyệt mới bỗng ý thức được hôm nay hình như là lần đầu tiên Lục Thành Vũ không đi theo phía sau cô không gần không xa như ngày trước nữa.
Dừng chân một chút, Đường Tâm Duyệt hơi mâu thuẫn, cô thấy có phần không quen. Thoắt cái, cô hoàn hồn lại véo mặt mình, tự giễu lắc đầu, “Kỳ lạ thật, bình thường theo ở phía sau thì mình ngại phiền, bây giờ lại cảm thấy có chút cô đơn.”
Đường núi gập ghềnh lại yên tĩnh, thoáng nhìn không thấy bóng người đâu, cô một mình đi trên đường nhỏ quanh co, khó hiểu cảm thấy đường đi hôm nay dài đằng đẵng khác thường…
Đúng như dự đoán, lúc về nhà cô nói với mẹ ý nghĩ muốn buông tha việc học xuống núi đi làm, khi đó Lục Tú Vân bùng nổ ngay lập tức, “Con đùa gì thế hả! Mẹ vất vả cực khổ tạo điều kiện cho con đi học, chính là muốn nhìn con có thể thi lên đại học, thừa kế nguyện vọng của cha con–“
Mẹ, cho dù thi lên đại học thì con có thể làm gì… Đường Tâm Duyệt tỉnh táo nhìn mẹ, khẽ nói, “Sau khi cha ra ngoài học đại học thì không còn tin tức. Quỷ mới biết còn sống hay đã chết–“
Bốp!
Một cái bạt tai nặng nề giáng vào mặt Đường Tâm Duyệt, cô che gò má đau rát, không thể tin nhìn Lục Tú Vân. Lục Tú Vân cũng sợ ngây người. Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng tát con gái.
Đường Tâm Duyệt cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống, “Mẹ luôn nói với con cha phải đi học bên ngoài, một ngày nào đó sẽ trở về đón chúng ta. Chỉ là…” Một ngón tay cô chỉ ra bên ngoài, than thở khóc nói, “Đã bao nhiêu năm rồi, đại học cũng phải học xong rồi chứ, phải sớm trở lại rồi! Ông ta căn bản là đã vứt bỏ chúng ta!”
Im miệng! Lục Tú Vân khiển trách, dưới ánh đèn lờ mờ, trong mắt bà lập lòe nước mắt, “Con đừng có nói bậy, cha con ông ấy không phải là người như thế… Có lẽ là ra ngoài gặp phải điều gì đó ngoài ý muốn, hoặc là có việc trễ nãi thôi…”
Bà tự lẩm bẩm, Đường Tâm Duyệt thấy đó hoàn toàn là lời mê sảng tự an ủi của chính bà. Đời đầu tiên cô bị mẹ ảnh hưởng, liều mạng học tập để thi đại học. Một mặt là do bản thân nhận được sự khích lệ tài trợ của người khác, muốn một ngày nào đó báo đáp đối phương; mặt khác là do cảm thấy mình phải thừa kế ý nguyện của cha, trở thành một sinh viên. Nếu như một ngày kia cha trở lại biết cô là sinh viên nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng kiếp trước đến tận khi cô chết, cô cũng chưa từng thấy cha cô – Đường An Lâm. Khi đó cô ở Bắc Kinh, bởi vì khác trường nên tốn rất nhiều công sức mới tra được bản ghi chép năm đó Đường An Lâm học đại học. Nhưng lại không có tin tốt nghiệp, cũng không tìm thấy bất cứ phương thức liên lạc nào, thế nhưng tổng số người trong lớp học lại đúng. Khi đó cô đã biết, Đường An Lâm nhất định còn sống, có điều đã thay hình đổi dạng, từ bỏ mẹ con bọn cô mà thôi.
Nhưng chuyện này hiện tại cô hẳn không nên biết, cô không thể nào nói với mẹ được.
Đường Tâm Duyệt lau nước mắt chảy ra, lòng lạnh như sắt, “Tùy ông ấy đi, cái nhà này trừ mẹ ra, con và em trai em gái cũng không có khái niệm gì về người cha này. Con chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để em trai em gái có thể đi học thôi.”
Lục Tú Vân trách cứ, “Sao con có thể nói cha con như vậy! Chẳng lẽ con không nhớ khi còn bé cha con đã ôm con, dạy con viết chữ, học thuộc lòng…”
Đó chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng mà thôi! Cảm xúc bị đè nén hai đời bỗng chốc bùng lên, tâm tình Đường Tâm Duyệt kích động, nhìn mẹ chằm chằm, ngực phập phồng kịch liệt, “Phần lớn thời gian mẹ đang cực khổ làm lụng thì ngược lại ông ta ngay cả thử cầm chổi lên quét cũng không làm, cả ngày chỉ ngồi đọc sách của ông ta, con tiểu ướt quần cũng không tới đổi. Từ sau khi biết tin cuộc thi vào đại học được khôi phục thì điều ông ta tâm tâm niệm niệm chính là thi đại học, rời khỏi nơi này! Sao ông ta còn có thể trở lại chứ, mẹ vẫn chưa rõ ư?”
Cố chấp chờ đợi nhiều năm, lúc tra được tin tức cô bỗng chốc sụp đổ.
Khi đó, nhớ lại nhiều năm không có cha ở bên cạnh, người nhà cực khổ, Đường Tâm Duyệt thật hận sao ông ta không chết phức đi cho rồi, ít nhất khỏi cần biết được chân tướng ông ta vứt bỏ vợ con.
Lời nói của Đường Tâm Duyệt như đâm vào trong tim Lục Tú Vân, vẻ mặt bà thoáng cái đầy tang thương, môi run rẩy dữ dội, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Trẻ con trong núi trưởng thành sớm, Đường Tâm Duyệt sáu tuổi đã có thể giúp Lục Tú Vân sinh con, cũng là một người có năng lực làm việc tốt, có thể xem như là một nửa trụ cột trong nhà. Có chuyện gì Lục Tú Vân cũng đều thương lượng với cô, lúc rãnh rỗi thỉnh thoảng cũng sẽ nói về quá khứ với cô.
Vào những năm 70, thanh niên trí thức đều tích cực hưởng ứng lời kêu gọi về làng tiếp nhận cải cách của chủ tịch Mao. Sau khi học xong cấp 3, Đường An Lâm cũng bị điều tới nơi này.
(Chủ tịch Mao: Mao Trạch Đông)
Cha mẹ Đường An Lâm mất sớm, không có mạng lưới quan hệ nên ông bị bố trí đến nơi sơn thôn nghèo khó xa xôi này của bọn họ.
Đường An Lâm là một thư sinh yếu ớt, làm việc luôn tụt lại sau cùng. Cộng thêm ngôn ngữ không thông, người dân bản xứ khẩu âm nặng, Đường An Lâm là người miền Bắc nên hoàn toàn nghe không hiểu. Ở nơi này bơ vơ không có nơi nương tựa, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Lúc ấy cha của Lục Tú Vân – chính là ông ngoại của Đường Tâm Duyệt, từng làm thầy giáo dạy học trong trường tư thục, cũng là người duy nhất trong thôn biết viết chữ. Ông ngoại thưởng thức tài hoa của Đường An Lâm nên đã có nhiều chiếu cố.
Cứ thường xuyên qua lại như thế, Đường An Lâm và Lục Tú Vân cũng quen biết nhau.
Dù trình độ văn hóa của Lục Tú Vân bình thường, nhưng so với rất nhiều người trong thôn không biết chữ nào đã khá hơn rất nhiều.
Nỗi buồn khổ u sầu của Đường An Lâm rốt cuộc cũng tìm được người kể rõ, Lục Tú Vân cũng thích người thư sinh yếu ớt không giống người miền núi này.
Khi đó Đường An Lâm đã buông bỏ hi vọng, chuẩn bị ở lại nơi thâm sơn cùng cốc này cho nên biết thời biết thế đến với Lục Tú Vân.
Dân bản địa kết hôn không có thói quen đi làm giấy hôn thú, mời tộc trưởng chủ trì một ít nghi thức, mở mấy bàn tiệc rượu mời người dân trong thôn làm chứng là coi như đã kết hôn.
Đường An Lâm vốn đã cam chịu số phận. Vậy mà năm 1977, quốc gia khôi phục cuộc thi vào đại học, thanh niên trí thức các nơi trên toàn quốc đều bãi công tiếp đón, ầm ĩ muốn quay về thành phố.
Chính sách trung ương nghị quyết, tạo điều kiện cho phép thanh niên trí thức khỏi bệnh rời đoàn (thoát ngũ).
Các thanh niên tri thức có quan hệ có biện pháp lần lượt trở về thành phố, cha mẹ Đường An Lâm mất sớm, không có ai giúp đỡ ông, hi vọng trở về duy nhất chính là thi đại học.
Cho nên ông dốc lòng học hành cực khổ, cuối cùng vào lúc Đường Tâm Duyệt sáu tuổi thi đậu một trường đại học ở thủ đô.
Nếu nói vừa mới bắt đầu Lục Tú Vân còn ôm trong lòng hy vọng chồng sẽ trở lại, thì theo thời gian từng ngày trôi qua, lần nữa nhớ lại quá khứ thì cũng không khó suy đoán Đường An Lâm sẽ một đi không trở lại.
Bà chỉ là không thể tiếp nhận hiện thực này, đối với phụ nữ của thời đại ấy mà nói, chồng chính là trụ cột. Một khi hi vọng sụp đổ, bà không biết phải làm sao mang theo con cái chèo chống nữa.
Mẹ! Đường Tâm Duyệt thấy vẻ mặt Lục Tú Vân không ổn, thầm nghĩ hỏng bét rồi, hạ thuốc mạnh quá sớm. Cô vội vàng đỡ bà ngồi xuống, nhẹ vỗ ngực an ủi, “Có lẽ cha thực sự có chuyện nán lại, mẹ đừng suy nghĩ nhiều…”
Tâm Duyệt à… Lục Tú Vân vỗ vỗ tay cô, cười khổ lắc đầu, “Lúc ấy thật ra thì ông ngoại bà ngoại của con cũng phản đối mẹ và cha con đến với nhau, là mẹ đòi sống đòi chết bức bách bọn họ đồng ý.”
Đường Tâm Duyệt không lên tiếng, chuyện này là cô dần dần trưởng thành mới suy đoán ra. Ông ngoại bà ngoại trước khi cha cô lên đại học đã qua đời, sau đó Lục Tú Vân và anh trai bà ra ở riêng.
Hai người rõ ràng ở trong cùng một thôn, nhưng căn bản không hề qua lại.
Có một năm trong nhà vô cùng khó khăn, cô chạy đi muốn tìm cậu mượn chút bột gạo, bị mợ chanh chua cay nghiệt mắng trở về.
Khi ấy, lời trong lời ngoài của mợ đều chỉ trích Lục Tú Vân bị mù, người nhà khuyên thế nào cũng không chịu nghe, sống chết ầm ĩ muốn kết hôn với Đường Lâm An, hiện tại đau khổ thì phải tự mình chịu.
Đường Tâm Duyệt đau lòng thay Lục Tú Vân, cô ôm chặt lấy bà, “Mẹ, một nhà chúng ta bốn người đã tốt rồi. Con tạm thời không cần đi học, sau này nói không chừng vẫn có cơ hội khác lên đại học. Con ra ngoài kiếm việc làm cũng có thể giúp mẹ được phần nào.”
Lục Tú Vân lấy mu bàn tay gạt nước mắt, chỉ là nước mắt không ngừng lại được, giọng nói khàn khàn, “Tâm Duyệt của mẹ, mẹ đau lòng cho con… Dù cuộc sống trôi qua không tốt, con thật vất vả thi đậu nhưng trong nhà lại không đủ tiền cho con… Con vì cái nhà này hi sinh quá nhiều rồi…”
Đều là người một nhà, yêu thương thông cảm lẫn nhau mới là ý nghĩa của gia đình. Tính là hi sinh cái gì chứ. Đường Tâm Duyệt cười an ủi mẹ, cuối cùng khiến cảm xúc của bà dần dần lắng xuống, không thể không đón nhận lựa chọn của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook