1001 Đêm Tân Hôn
-
Chương 516: Lẽ nào tên tiểu tử đó ngược đãi con
Anh liếc nhìn cô sau đó thu ánh mắt về rồi mới trả lời: “Không phải anh!”
“Thật sự không phải anh?” Khả Khả không hiểu lại hoài nghi, ngón tay trỏ đưa lên gãi gãi cằm, mồm lẩm bẩm: “Nếu không phải anh, thì ai mà lại ra tay ác thế nhỉ? Hán gia có quyền có thế, xử Hán Tình Tình thế chẳng khác nào cùng Hán gia tuyên....”
Cô còn chưa nói hết câu, liền phát hiện Bắc Minh Huân đang nhìn cô chằm chằm.
“Anh...anh nhìn em chằm chằm như thế làm gì?”
Anh cười cười, trên tay còn cầm ly rượu vang lắc lắc: “Anh ác?”
“..... anh nghe nhầm rồi, em nói là kẻ thù của Hán Tình Tình vừa đông lại vừa ác....” Khả Khả đỏ mặt, vội vàng cười cười nhìn anh: “Anh là người đẹp trai dễ thương ai nhìn ai gặp cũng phải yêu quý, anh là Bắc Minh đại thiếu gia cơ mà, sao có thể là kẻ ác được chứ?”
Bắc Minh Huân đột nhiên không nói gì nữa.
Cô nhanh chóng cầm lấy bát đũa của anh và gắp đầy bát thức ăn đặt trước mặt Bắc Minh Huân.
Tối nay đều là những món ngon, món rau cũng rất ít.
Tôm càng sốt, thịt bê chiên, thịt lợn nấu súp, cad chua xào trứng, cá sốt....
Hàng loạt các món sở trường của vú Lý.
Cô gắp cho anh đầy một bát, mỗi món một ít, liếc nhìn anh rồi nói: “Anh thử đi, em với vú Lý vất vả lắm đấy, màu sắc, mùi vị đều rất tuyệt, hóa ra em vẫn không phát hiện ra rằng mình cũng có tiềm năng trong chuyện bếp núc.”
Bắc Minh Huân liếc nhìn vào bát thức ăn ú ụ.
“Anh thích em làm đầu bếp riêng cho anh hơn!”
“Ư!” Khả Khả đang ngậm cơm trong miệng suýt phụt cả ra, cô đơ người ra hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
“Không có gì.”
Anh cầm đũa lên, ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, Khả Khả hào hứng đặt bát đũa xuống, ngồi lên đùi anh: “Đừng ngại nữa, anh vừa nói gì em nghe thấy rồi, nhưng vẫn muốn nghe, anh nói lại đi?”
“ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn cơm.”
“Em không đấy, em muốn anh ôm em....”
............
Vốn dĩ tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hán Tình Tình xảy ra chuyện như vậy thì Hán gia nhất định sẽ không chịu buông tha cho kẻ đã làm ra chuyện đó.
Nhưng trên thực tế thì sự việc này lại như chưa từng xảy ra.
Thậm chí, Hán Tình Tình cuối cùng chỉ có thể nghỉ học và ra nước ngoài, Tống Tử Văn thì nói với người khác rằng Hán Tình Tình có đời sống không lành mạnh, lại còn có quan hệ với rất nhiều kẻ lưu manh, cậu ta chẳng qua thấy Hán Tình Tình xinh đẹp nên muốn chơi đùa cùng cô ta mà thôi.
Mộc Mộc thấy vậy chỉ thở hắt một tiếng tức giận: đồ cặn bã.
Mọi chuyện qua đi, sóng yên biển lặng, Khả Khả cũng tập trung cố gắng học tập quên ăn quên ngủ, chỉ trong có thời gian hai tháng ngắn ngủi mà cô đã gầy đi ba bốn cân.
Có lúc Bắc Minh Huân nhìn thấy cô học hanh quên giờ giấc thậm chí ốm cũng vẫn ngồi tự học, anh có chút lưỡng lự và thương, hai hàng lông mày anh nhíu lại, những lúc như vậy Khả Khả lại tranh thủ để được nũng nịu và ở cạnh anh.
“Em không thấy khổ, một chút cũng không thấy....anh ưu tú như vậy, em cũng nhất định phải cố gắng thì mới xứng được với anh....”
Hai tháng sau, Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh trở về nhìn thấy Khả Khả, hai mắt trợn trừng lên.
“Khả Khả, con bị cái tên tiểu tử đó ngược đãi à?” đó là câu đầu tiên Lý Tranh Diễn nói khi trở về.
Kỷ Sênh cũng đã rời Hải Thành gần bốn tháng rồi.
Nhìn thấy cô con gái gầy đi trông thấy, trong lòng thương xót: “Sao lại gầy thành ra thế này? Chẳng phải con rất thích ăn những món do vú Lý nấu à?”
Khả Khả nhún vai, tự nhìn mình từ trên xuống dưới: “Gầy ạ. Sao con không thấy thế nhỉ? Ôi trời không sao, dù sao thì bây giờ gầy mới đẹp, gần đây có bao nhiêu cậu choai choai muốn lái máy bay mà gửi thư tình cho con rồi đấy....”
Lý Tranh Diễn lườm cô nói: “Con gái hướng ngoại, bây giờ con còn chưa gả chho cậu ta mà đã bảo vệ cho cậu ta thế rồi à?”
“Không phải vậy, anh ấy thực sự không làm gì ngược đãi con cả!” Khả Khả chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay Lý Tranh Diễn lắc lắc, nói như hót với bộ dạng làm nũng: “Ba, chẳng phải ba nói là mua quà cho con à? là cái gì thế? Con nhớ ba mẹ lắm ấy....”
Khả Khả véo mũi cô một cái, gọi người làm xách hành lý vào.
Do Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh trở về rồi, Bắc Minh Huân cũng không thuận tiện để ở lại Lý gia nữa, hơn nữa công việc trong tay anh bây giờ cũng rất nhiều, tình hình học tập của Khả Khả bây giờ cũng đã rất khá, không phải hướng dẫn nhiều nữa mà cô có thể tự học.
Có điều buổi tối hai người vẫn nói chuyện tin nhắn với nhau.
Nửa năm sau.
Tiếng chuông báo kì thi đại học đã kết thúc, vườn hoa yên tĩnh của trường cũng bắt đầu ồn ã.
Khả Khả và Mộc Mộc vừa ra khỏi phòng thi, liền tháo ba lô ra vứt lên trời: “Cuối cùng cũng thi xong rồi! những ngày khổ ải của tớ đã qua đi.... Mộc Mộc, tối nay cậu có kế hoạch gì không? Tớ mờ, ăn cơm, uống bia, đi bar có đi không?”
Khả Khả thì hào hứng là thế nhưng Mộc Mộc khá bình lặng: “Đương nhiên đi, thế nhưng chẳng phải bạn trai cậu không thích cậu đi bar uống bia rượu à?”
“Anh ấy đi công tác rồi, không biết khi nào mới về.” Lúc này ba lô liền rơi xuống, Khả Khả giơ tay đỡ lấy chiếc ba lô: “Tớ phải tranh thủ lúc anh ấy không ở đây mới đi, nếu anh ấy mà về rồi, tớ đi anh ấy chẳng tức điên lên!”
“Cậu cố mà hưởng thụ đi!” Mộc Mộc bịt miệng cười rồi nói: “Con trai á chiều là không được, chiều quen rồi họ sẽ bắt nạt mình ngay...”
“Cậu đang đi từ ngưỡng mộ đến ghen tỵ đấy à, he he, cậu thử có một bạn trai là nam thần xe, chắc chắn cậu còn nghe lời người ta hơn cả tớ ấy chứ....”
Nửa tháng sau, điểm số thi đại học được công bố, cùng với đó là điền vào phiếu nguyện vọng.
Mỗi người đều có ba nguyện vọng, thường thì nếu nguyện vọng một không được thì sẽ được điền cả vào nguyện vọng hai và nguyện vọng ba.
Khả Khả đánh giá và kiểm tra số lượng sinh viên những năm gần đây trường đại học A tuyển, cô cảm thấy khả năng bản thân sẽ đỗ là khá cao, với tâm trạng như vậy, nguyện vọng một cô liền điền là trường đại học A.
Nếu năm nay không đỗ, năm sau cô sẽ lại phục thù một năm, nói chung cô nhất định phải đỗ trường đại học A.
Thực ra cô không hề có một chút nắm bắt gì đối với Bắc Minh Huân.
Cũng không hề có cảm giác an toàn.
Tuy là anh đối xử rất tốt với cô, nhưng sự việc khi nhỏ giống như một cái gai vẫn còn vướng trong đầu Khả Khả.
Năm đó bọn họ thậm chí còn có cả hôn ước, thế nhưng tới cuối cùng vẫn bị hủy đi, cô sợ rằng Khả Khả chịu ở bên cô chỉ là vì bản thân cứ quấn lấy anh không chịu buông tha, vì vậy, cô phải thi vào được đại học A, để có được câu trả lời mà anh đã hứa sẽ nói cho cô biết, như vậy cô mới thấy yên tâm được.
Thật may mắn, đúng là cô đã nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học A.
Một tập rất dày, bao gồm cả thẻ ngân hàng của trường và một cuốn sách giới thiệu về trường.
Khi Khả Khả cầm những thứ đó trong tay, kích động nhảy lên, ôm lấy Kỷ Sênh rồi nói: “Mẹ à, mẹ nhớ phải nói với ba rằng con không hề làm ba mẹ mất mặt đấy, con còn có việc, con ra ngoài một lát.”
Nói xong cô liền chạy thẳng tới phòng làm việc của Bắc Minh Huân.
Bây giờ tòa nhà tập đoàn Bắc Minh ngày trước đã được sửa chữa lại, nhìn rất hiện đại và sang trọng.
Bắc Minh Huân gọi điện mà không được, lễ tân ngăn cô lại: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn gặp tổng giám đốc ạ, cô có hẹn trước không?”
“Không hẹn trước thì không gặp được sao?” Khả Khả tim vẫn đang đập thình thịch.
Lễ tân gật đầu: “Đúng vậy, nếu không có hẹn trước, vậy thì xin lỗi, cô không thể lên trên.”
Khả Khả ngước mắt nhìn vào trong rồi chỉ tay ra khu vực nghỉ ngơi: “Vậy thì tôi ngồi đó đợi anh ấy!”
Lễ tân khẽ hức một tiếng rồi nói: “Tùy cô thôi.”
Cái loại con gái này cô ta gặp nhiều rồi, đều muốn có quan hệ với tổng giám đốc, cũng không nhìn xem tổng giám đốc liệu có thích họ hay không, đúng là hà mã muốn ăn thịt thiên nga.
“Thật sự không phải anh?” Khả Khả không hiểu lại hoài nghi, ngón tay trỏ đưa lên gãi gãi cằm, mồm lẩm bẩm: “Nếu không phải anh, thì ai mà lại ra tay ác thế nhỉ? Hán gia có quyền có thế, xử Hán Tình Tình thế chẳng khác nào cùng Hán gia tuyên....”
Cô còn chưa nói hết câu, liền phát hiện Bắc Minh Huân đang nhìn cô chằm chằm.
“Anh...anh nhìn em chằm chằm như thế làm gì?”
Anh cười cười, trên tay còn cầm ly rượu vang lắc lắc: “Anh ác?”
“..... anh nghe nhầm rồi, em nói là kẻ thù của Hán Tình Tình vừa đông lại vừa ác....” Khả Khả đỏ mặt, vội vàng cười cười nhìn anh: “Anh là người đẹp trai dễ thương ai nhìn ai gặp cũng phải yêu quý, anh là Bắc Minh đại thiếu gia cơ mà, sao có thể là kẻ ác được chứ?”
Bắc Minh Huân đột nhiên không nói gì nữa.
Cô nhanh chóng cầm lấy bát đũa của anh và gắp đầy bát thức ăn đặt trước mặt Bắc Minh Huân.
Tối nay đều là những món ngon, món rau cũng rất ít.
Tôm càng sốt, thịt bê chiên, thịt lợn nấu súp, cad chua xào trứng, cá sốt....
Hàng loạt các món sở trường của vú Lý.
Cô gắp cho anh đầy một bát, mỗi món một ít, liếc nhìn anh rồi nói: “Anh thử đi, em với vú Lý vất vả lắm đấy, màu sắc, mùi vị đều rất tuyệt, hóa ra em vẫn không phát hiện ra rằng mình cũng có tiềm năng trong chuyện bếp núc.”
Bắc Minh Huân liếc nhìn vào bát thức ăn ú ụ.
“Anh thích em làm đầu bếp riêng cho anh hơn!”
“Ư!” Khả Khả đang ngậm cơm trong miệng suýt phụt cả ra, cô đơ người ra hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
“Không có gì.”
Anh cầm đũa lên, ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, Khả Khả hào hứng đặt bát đũa xuống, ngồi lên đùi anh: “Đừng ngại nữa, anh vừa nói gì em nghe thấy rồi, nhưng vẫn muốn nghe, anh nói lại đi?”
“ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn cơm.”
“Em không đấy, em muốn anh ôm em....”
............
Vốn dĩ tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hán Tình Tình xảy ra chuyện như vậy thì Hán gia nhất định sẽ không chịu buông tha cho kẻ đã làm ra chuyện đó.
Nhưng trên thực tế thì sự việc này lại như chưa từng xảy ra.
Thậm chí, Hán Tình Tình cuối cùng chỉ có thể nghỉ học và ra nước ngoài, Tống Tử Văn thì nói với người khác rằng Hán Tình Tình có đời sống không lành mạnh, lại còn có quan hệ với rất nhiều kẻ lưu manh, cậu ta chẳng qua thấy Hán Tình Tình xinh đẹp nên muốn chơi đùa cùng cô ta mà thôi.
Mộc Mộc thấy vậy chỉ thở hắt một tiếng tức giận: đồ cặn bã.
Mọi chuyện qua đi, sóng yên biển lặng, Khả Khả cũng tập trung cố gắng học tập quên ăn quên ngủ, chỉ trong có thời gian hai tháng ngắn ngủi mà cô đã gầy đi ba bốn cân.
Có lúc Bắc Minh Huân nhìn thấy cô học hanh quên giờ giấc thậm chí ốm cũng vẫn ngồi tự học, anh có chút lưỡng lự và thương, hai hàng lông mày anh nhíu lại, những lúc như vậy Khả Khả lại tranh thủ để được nũng nịu và ở cạnh anh.
“Em không thấy khổ, một chút cũng không thấy....anh ưu tú như vậy, em cũng nhất định phải cố gắng thì mới xứng được với anh....”
Hai tháng sau, Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh trở về nhìn thấy Khả Khả, hai mắt trợn trừng lên.
“Khả Khả, con bị cái tên tiểu tử đó ngược đãi à?” đó là câu đầu tiên Lý Tranh Diễn nói khi trở về.
Kỷ Sênh cũng đã rời Hải Thành gần bốn tháng rồi.
Nhìn thấy cô con gái gầy đi trông thấy, trong lòng thương xót: “Sao lại gầy thành ra thế này? Chẳng phải con rất thích ăn những món do vú Lý nấu à?”
Khả Khả nhún vai, tự nhìn mình từ trên xuống dưới: “Gầy ạ. Sao con không thấy thế nhỉ? Ôi trời không sao, dù sao thì bây giờ gầy mới đẹp, gần đây có bao nhiêu cậu choai choai muốn lái máy bay mà gửi thư tình cho con rồi đấy....”
Lý Tranh Diễn lườm cô nói: “Con gái hướng ngoại, bây giờ con còn chưa gả chho cậu ta mà đã bảo vệ cho cậu ta thế rồi à?”
“Không phải vậy, anh ấy thực sự không làm gì ngược đãi con cả!” Khả Khả chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay Lý Tranh Diễn lắc lắc, nói như hót với bộ dạng làm nũng: “Ba, chẳng phải ba nói là mua quà cho con à? là cái gì thế? Con nhớ ba mẹ lắm ấy....”
Khả Khả véo mũi cô một cái, gọi người làm xách hành lý vào.
Do Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh trở về rồi, Bắc Minh Huân cũng không thuận tiện để ở lại Lý gia nữa, hơn nữa công việc trong tay anh bây giờ cũng rất nhiều, tình hình học tập của Khả Khả bây giờ cũng đã rất khá, không phải hướng dẫn nhiều nữa mà cô có thể tự học.
Có điều buổi tối hai người vẫn nói chuyện tin nhắn với nhau.
Nửa năm sau.
Tiếng chuông báo kì thi đại học đã kết thúc, vườn hoa yên tĩnh của trường cũng bắt đầu ồn ã.
Khả Khả và Mộc Mộc vừa ra khỏi phòng thi, liền tháo ba lô ra vứt lên trời: “Cuối cùng cũng thi xong rồi! những ngày khổ ải của tớ đã qua đi.... Mộc Mộc, tối nay cậu có kế hoạch gì không? Tớ mờ, ăn cơm, uống bia, đi bar có đi không?”
Khả Khả thì hào hứng là thế nhưng Mộc Mộc khá bình lặng: “Đương nhiên đi, thế nhưng chẳng phải bạn trai cậu không thích cậu đi bar uống bia rượu à?”
“Anh ấy đi công tác rồi, không biết khi nào mới về.” Lúc này ba lô liền rơi xuống, Khả Khả giơ tay đỡ lấy chiếc ba lô: “Tớ phải tranh thủ lúc anh ấy không ở đây mới đi, nếu anh ấy mà về rồi, tớ đi anh ấy chẳng tức điên lên!”
“Cậu cố mà hưởng thụ đi!” Mộc Mộc bịt miệng cười rồi nói: “Con trai á chiều là không được, chiều quen rồi họ sẽ bắt nạt mình ngay...”
“Cậu đang đi từ ngưỡng mộ đến ghen tỵ đấy à, he he, cậu thử có một bạn trai là nam thần xe, chắc chắn cậu còn nghe lời người ta hơn cả tớ ấy chứ....”
Nửa tháng sau, điểm số thi đại học được công bố, cùng với đó là điền vào phiếu nguyện vọng.
Mỗi người đều có ba nguyện vọng, thường thì nếu nguyện vọng một không được thì sẽ được điền cả vào nguyện vọng hai và nguyện vọng ba.
Khả Khả đánh giá và kiểm tra số lượng sinh viên những năm gần đây trường đại học A tuyển, cô cảm thấy khả năng bản thân sẽ đỗ là khá cao, với tâm trạng như vậy, nguyện vọng một cô liền điền là trường đại học A.
Nếu năm nay không đỗ, năm sau cô sẽ lại phục thù một năm, nói chung cô nhất định phải đỗ trường đại học A.
Thực ra cô không hề có một chút nắm bắt gì đối với Bắc Minh Huân.
Cũng không hề có cảm giác an toàn.
Tuy là anh đối xử rất tốt với cô, nhưng sự việc khi nhỏ giống như một cái gai vẫn còn vướng trong đầu Khả Khả.
Năm đó bọn họ thậm chí còn có cả hôn ước, thế nhưng tới cuối cùng vẫn bị hủy đi, cô sợ rằng Khả Khả chịu ở bên cô chỉ là vì bản thân cứ quấn lấy anh không chịu buông tha, vì vậy, cô phải thi vào được đại học A, để có được câu trả lời mà anh đã hứa sẽ nói cho cô biết, như vậy cô mới thấy yên tâm được.
Thật may mắn, đúng là cô đã nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học A.
Một tập rất dày, bao gồm cả thẻ ngân hàng của trường và một cuốn sách giới thiệu về trường.
Khi Khả Khả cầm những thứ đó trong tay, kích động nhảy lên, ôm lấy Kỷ Sênh rồi nói: “Mẹ à, mẹ nhớ phải nói với ba rằng con không hề làm ba mẹ mất mặt đấy, con còn có việc, con ra ngoài một lát.”
Nói xong cô liền chạy thẳng tới phòng làm việc của Bắc Minh Huân.
Bây giờ tòa nhà tập đoàn Bắc Minh ngày trước đã được sửa chữa lại, nhìn rất hiện đại và sang trọng.
Bắc Minh Huân gọi điện mà không được, lễ tân ngăn cô lại: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn gặp tổng giám đốc ạ, cô có hẹn trước không?”
“Không hẹn trước thì không gặp được sao?” Khả Khả tim vẫn đang đập thình thịch.
Lễ tân gật đầu: “Đúng vậy, nếu không có hẹn trước, vậy thì xin lỗi, cô không thể lên trên.”
Khả Khả ngước mắt nhìn vào trong rồi chỉ tay ra khu vực nghỉ ngơi: “Vậy thì tôi ngồi đó đợi anh ấy!”
Lễ tân khẽ hức một tiếng rồi nói: “Tùy cô thôi.”
Cái loại con gái này cô ta gặp nhiều rồi, đều muốn có quan hệ với tổng giám đốc, cũng không nhìn xem tổng giám đốc liệu có thích họ hay không, đúng là hà mã muốn ăn thịt thiên nga.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook