1001 Đêm Tân Hôn
-
Chương 512: Hẹn hò
Bắc Minh Huân không ngờ được rằng Khả Khả lại nhảy bổ lên người anh nên bất ngờ anh loạng choạng lùi về sau hai bước nhỏ, lại lùi đúng vào ghế sô pha, hai chân Khả Khả bị đập vào ghế, cô kêu lên.
Bắc Minh Huân liền kéo chân cô ra.
“Làm gì có cô gái nào lỗ mãng như em chứ!”
Khả Khả làm mặt xấu nhứ vào sát mặt anh, sau đó đưa hai tay ra kẹp chặt vào hai má anh nói: “Không phải đánh trống lảng, mau nói đi....”
Bắc Minh Huân lạnh lùng liếc nhìn cô: “Mang bài tập lại đây anh kiểm tra.”
“Anh còn chưa trả lời em.”
Anh nhướn mày, lại chuyển chủ đề câu chuyện: “Nghe nói hôm nay em kiểm tra cuối tháng à?”
Khả Khả nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, đột nhiên vỗ tay vào ngực, miệng cười cười: “Đúng thế, hơn nữa em cảm thấy em làm bài cực kì cực kì tốt! Lúc trước chẳng phải anh đã đồng ý với em rằng chỉ cần em lọt vào tốp 500 thì anh sẽ cho em nghỉ ngơi hai ngày đúng không?”
Cô vừa nói vừa hào hứng xoa xoa hai má anh.
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở bọn họ hòa vào nhau.
Và vốn dĩ chiếc áo cô mặc thì khác rộng cổ, hành động của cô làm cho cổ áo càng trễ xuống dưới, chiếc bánh bao mà chỉ con gái mới có khẽ rung lên, rồi lờ mờ hiện ra.....
Bắc Minh Huân nghiêm mặt quay đầu đi, hơi thở có chút không ổn định: “Đứng lên!”
“Còn lâu, chúng ta bên nhau lâu như thế rồi, anh với em còn chưa bao giờ hẹn họ nhau, xem một bộ phim cũng được....” cô quấn lấy anh không biết xấu hổ, rồi nói: “Ngày mai lại đúng là cuối tuần, hay là ngày mai chúng ta đi đi? Mà hình như không đúng, anh bây giờ đi làm rồi, không thể nói đi là đi được....vậy thì để tuần sau đi, tuần sau anh nhớ phải lên lịch trước đấy nhé....”
Khuôn mặt Bắc Minh Huân càng lúc càng tỏ ra gượng gạo, càng lúc càng cố kìm nén.
“Ngồi ra đó!”
“Em....”
Lý Khả Khả, anh bảo em xuống ngay!
Anh đột nhiên lạnh lùng nói gằn giọng xuống, tiếng nói lạnh nhạt vang lên bên tai đột nhiên làm cho Khả Khả cảm thấy sợ hãi, cô e dè ngẩng đầu nhìn anh, dần dần, lại cảm thấy phía dưới hình như có thứ gì đó đang ấn vào người cô.
Chắc không phải là....
Mặt Khả Khả bỗng chốc đỏ lên, đơ người ra, khi mà đang định rời khỏi không quấn lấy người anh nữa, ánh mắt anh vô tình lại liếc qua cổ áo Khả Khả.
“Đáng chết, em đừng có mà động đậy nữa!”
Anh nghiến răng lại, dường như khó khăn lắm mới nói được một câu.
Khả Khả cảm thấy môi mình khô hết cả đi, cô mím môi lại, sau đó dựa đầu vào lòng anh, bàn tay cô đặt lên ngực anh, thấp giọng hỏi: “Có phải anh thấy khó chịu không?”
Bắc Minh Huân không trả lời lại, lại còn chưa rõ ràng chắc?
Khả Khả có chút đắn đo do dự: “Ba em đã gọi điện thoại cho em, ba nói rằng em phải biết giữ mình, chưa tới 20 tuổi thì không được cùng anh..... có điều nếu như anh thấy khó chịu như vậy thì thực ra sớm hơn một chút cũng không phải là không thể.....”
Ánh mắt anh cho thấy sự choáng váng và ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất mà thay vào đó là sự yêu thương làm người khác nhìn như muốn tan chảy ra.
Bàn tay anh đặt lên vòng eo thon thả của cô, dựa cằm mình lên vài cô.
“Chú Lý là vì muốn tốt cho em.”
“Thế nhưng em không muốn anh khó chịu....” tiếng nói Khả Khả có phần yếu ớt: “Hơn nữa trong sách cũng nói, con trai mà kìm nén lâu quá sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.”
“..........” Bắc Minh Huân khẽ cười: “Sau này không được xem những loại sách linh ta linh tinh đó nữa.”
“Anh.....”
“Tuần sau đưa em đi hẹn hò.”
Anh lại nhanh chóng nói ra một câu, hoàn toàn cắt ngang lời cô muốn nói tiếp sau đó, rồi đôi bàn tay anh không kìm được mà chạy khắp lưng cô....
Ba ngày sau bảng xếp hạng của kì thi tháng đã có kết quả, Mộc Mộc vừa nhìn thấy kết quả liền dùng điện thoại chụp lấy, sau đó đưa cho cô xem.
“Khả Khả, cậu tiến bộ nhanh quá thể đáng, không ngờ lại ở vị trí 250.”
Khả Khả đang tập trung làm bài, nghe thấy câu này liền nhấp nháy mắt vẻ vui mừng: “.........con số này nghe thật hay.”
“Ha ha! Cậu xếp 250.....”
Mộc Mộc chợt như giật mình, cười cười ngưỡng mộ rồi lại nói phục Khả Khả gần đầu học hành chăm chỉ, lại còn xếp hạng trong top 200 của trường, trừ những lúc ăn ngủ còn đâu toàn bộ thời gian của cô đều dành cho việc học.
Khả Khả nghĩ trong lòng, chỉ cần có động lực, cô nhất định còn có thể đạt được kết quả cao hơn.
Có điều, xếp hạng càng cao thì sức cạnh tranh càng khốc liệt.
Lần sau chắc cũng không vượt bậc được nhiều thế này.
Khi mà lớp cô tổ chức họp tổng kết, giáo viên chủ nhiệm chỉ đích danh Khả Khả tiến bộ thần tốc, nói rằng các bạn cần phải học tập Khả Khả, phải hướng về phía các trường đại học trọng điểm.....
Khi mà giáo viên chủ nhiệm sắp kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lại tuyên bố một tin tức trọng đại.
Vì lớp bọn họ lần này tổng thể làm bài đều khá tốt, lại thêm với áp lực học tập gần đây lớn, vì vậy giáo viên chủ nhiệm đã xin với nhà trường đưa bọn họ đi chơi thể thư giãn một chút, cả lớp đều nhảy lên vui mừng.
Khả Khả vốn dĩ cũng rất vui, nhưng vừa nghe thấy thời gian được định vào cuối tuần, mặt cô xị xuống.
Mộc Mộc tò mò: “Cậu sao thế?”
“Tớ đã hẹn với Tiểu Tiểu Bắc tuần này đi hẹn hò rồi!”
“Haiz, có việc gì đâu, cậu xin với cô giáo nghỉ không đi nữa là được mà?”
“Thế nhưng tớ đã tách biệt với các bạn học quá lâu rồi, bây giờ mọi người đều cảm thấy tớ rất xa lạ.....” Khả Khả một tay chống lên cằm, một tay cầm bút vẽ linh tinh: “Tuy tớ chẳng quan tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng dù gì tớ cũng không thích cái cảm giác xa rời tập thể thế này.”
Mộc Mộc thở dài: “Hóa ra cậu cũng biết bản thân mình tách biệt à, tớ còn tưởng cậu mặc kệ rồi cơ!”
“Biến biến biến!” Khả Khả giận dỗi lườm cho cô bạn một cái: “Chăm chỉ học hành cũng là cái tội chắc?”
Chẳng phải là cô đi muộn về sớm lại thêm với việc rất ít khi giao tiếp với người khác à?
Mộc Mộc nói hùng hổ: “Vâng, chị không sai, tất cả chỉ là bong bóng thôi chẳng là gì cả....”
“..........”
Buổi tối, Khả Khả đem sự việc giáo viên chủ nhiệm tổ chức cho cả lớp đi chơi nói lại với Bắc Minh Huân, nói rằng thời gian bị trùng nhau, buổi hẹn hò hoãn sang tuần sau nữa, Bắc Minh Huân nhìn bộ dạng không vui của cô, anh xoa xoa đầu cô.
“Em nói thế nào thì làm như thế.”
“Đúng là mất bao công chờ đợi!”
Chớp mắt cái thứ bảy đã tới.
Vì vấn đề an toàn và thuận tiện, vì vậy trên danh nghĩa là đi chơi tới một khu nghỉ dưỡng cách trường không xa lắm, nhưng bọn họ toàn là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có, vì vậy bọn họ liền dùng quỹ lớp thuê cả một khu nghỉ dưỡng.
Khi bọn họ tới nơi thì chẳng có môt bóng người.
Giáo viên nhắc đi nhắc lại rằng cả lớp phải chú ý vấn đề an toàn, tốt nhất là mấy người sẽ tạo thành một nhóm, rất nhanh sau đó mọi người đã tỏa ra, hẹn trước bốn rưỡi chiều sẽ tập hợp để về trường.
Khả Khả cùng với mấy cô bạn nữ chơi với nhau khá thân thiết tập hợp lại với nhau cùng đi dạo, nhưng chẳng được bao lâu mọi người đều cảm thấy mệt, lúc này có người đề nghị đi chơi bài, mọi người đều hào hứng đồng ý.
Mộc Mộc hỏi: “Khả Khả, cậu có chơi không?”
Khả Khả suy nghĩ vài giây, cô đã nhốt mình trong nhà và ở trường lâu quá rồi, khó khăn lắm mới được đi chơi, cô bèn lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ đi dạo quanh hồ, hình như còn có thể câu cá nữa.....”
Bắc Minh Huân liền kéo chân cô ra.
“Làm gì có cô gái nào lỗ mãng như em chứ!”
Khả Khả làm mặt xấu nhứ vào sát mặt anh, sau đó đưa hai tay ra kẹp chặt vào hai má anh nói: “Không phải đánh trống lảng, mau nói đi....”
Bắc Minh Huân lạnh lùng liếc nhìn cô: “Mang bài tập lại đây anh kiểm tra.”
“Anh còn chưa trả lời em.”
Anh nhướn mày, lại chuyển chủ đề câu chuyện: “Nghe nói hôm nay em kiểm tra cuối tháng à?”
Khả Khả nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, đột nhiên vỗ tay vào ngực, miệng cười cười: “Đúng thế, hơn nữa em cảm thấy em làm bài cực kì cực kì tốt! Lúc trước chẳng phải anh đã đồng ý với em rằng chỉ cần em lọt vào tốp 500 thì anh sẽ cho em nghỉ ngơi hai ngày đúng không?”
Cô vừa nói vừa hào hứng xoa xoa hai má anh.
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở bọn họ hòa vào nhau.
Và vốn dĩ chiếc áo cô mặc thì khác rộng cổ, hành động của cô làm cho cổ áo càng trễ xuống dưới, chiếc bánh bao mà chỉ con gái mới có khẽ rung lên, rồi lờ mờ hiện ra.....
Bắc Minh Huân nghiêm mặt quay đầu đi, hơi thở có chút không ổn định: “Đứng lên!”
“Còn lâu, chúng ta bên nhau lâu như thế rồi, anh với em còn chưa bao giờ hẹn họ nhau, xem một bộ phim cũng được....” cô quấn lấy anh không biết xấu hổ, rồi nói: “Ngày mai lại đúng là cuối tuần, hay là ngày mai chúng ta đi đi? Mà hình như không đúng, anh bây giờ đi làm rồi, không thể nói đi là đi được....vậy thì để tuần sau đi, tuần sau anh nhớ phải lên lịch trước đấy nhé....”
Khuôn mặt Bắc Minh Huân càng lúc càng tỏ ra gượng gạo, càng lúc càng cố kìm nén.
“Ngồi ra đó!”
“Em....”
Lý Khả Khả, anh bảo em xuống ngay!
Anh đột nhiên lạnh lùng nói gằn giọng xuống, tiếng nói lạnh nhạt vang lên bên tai đột nhiên làm cho Khả Khả cảm thấy sợ hãi, cô e dè ngẩng đầu nhìn anh, dần dần, lại cảm thấy phía dưới hình như có thứ gì đó đang ấn vào người cô.
Chắc không phải là....
Mặt Khả Khả bỗng chốc đỏ lên, đơ người ra, khi mà đang định rời khỏi không quấn lấy người anh nữa, ánh mắt anh vô tình lại liếc qua cổ áo Khả Khả.
“Đáng chết, em đừng có mà động đậy nữa!”
Anh nghiến răng lại, dường như khó khăn lắm mới nói được một câu.
Khả Khả cảm thấy môi mình khô hết cả đi, cô mím môi lại, sau đó dựa đầu vào lòng anh, bàn tay cô đặt lên ngực anh, thấp giọng hỏi: “Có phải anh thấy khó chịu không?”
Bắc Minh Huân không trả lời lại, lại còn chưa rõ ràng chắc?
Khả Khả có chút đắn đo do dự: “Ba em đã gọi điện thoại cho em, ba nói rằng em phải biết giữ mình, chưa tới 20 tuổi thì không được cùng anh..... có điều nếu như anh thấy khó chịu như vậy thì thực ra sớm hơn một chút cũng không phải là không thể.....”
Ánh mắt anh cho thấy sự choáng váng và ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất mà thay vào đó là sự yêu thương làm người khác nhìn như muốn tan chảy ra.
Bàn tay anh đặt lên vòng eo thon thả của cô, dựa cằm mình lên vài cô.
“Chú Lý là vì muốn tốt cho em.”
“Thế nhưng em không muốn anh khó chịu....” tiếng nói Khả Khả có phần yếu ớt: “Hơn nữa trong sách cũng nói, con trai mà kìm nén lâu quá sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.”
“..........” Bắc Minh Huân khẽ cười: “Sau này không được xem những loại sách linh ta linh tinh đó nữa.”
“Anh.....”
“Tuần sau đưa em đi hẹn hò.”
Anh lại nhanh chóng nói ra một câu, hoàn toàn cắt ngang lời cô muốn nói tiếp sau đó, rồi đôi bàn tay anh không kìm được mà chạy khắp lưng cô....
Ba ngày sau bảng xếp hạng của kì thi tháng đã có kết quả, Mộc Mộc vừa nhìn thấy kết quả liền dùng điện thoại chụp lấy, sau đó đưa cho cô xem.
“Khả Khả, cậu tiến bộ nhanh quá thể đáng, không ngờ lại ở vị trí 250.”
Khả Khả đang tập trung làm bài, nghe thấy câu này liền nhấp nháy mắt vẻ vui mừng: “.........con số này nghe thật hay.”
“Ha ha! Cậu xếp 250.....”
Mộc Mộc chợt như giật mình, cười cười ngưỡng mộ rồi lại nói phục Khả Khả gần đầu học hành chăm chỉ, lại còn xếp hạng trong top 200 của trường, trừ những lúc ăn ngủ còn đâu toàn bộ thời gian của cô đều dành cho việc học.
Khả Khả nghĩ trong lòng, chỉ cần có động lực, cô nhất định còn có thể đạt được kết quả cao hơn.
Có điều, xếp hạng càng cao thì sức cạnh tranh càng khốc liệt.
Lần sau chắc cũng không vượt bậc được nhiều thế này.
Khi mà lớp cô tổ chức họp tổng kết, giáo viên chủ nhiệm chỉ đích danh Khả Khả tiến bộ thần tốc, nói rằng các bạn cần phải học tập Khả Khả, phải hướng về phía các trường đại học trọng điểm.....
Khi mà giáo viên chủ nhiệm sắp kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lại tuyên bố một tin tức trọng đại.
Vì lớp bọn họ lần này tổng thể làm bài đều khá tốt, lại thêm với áp lực học tập gần đây lớn, vì vậy giáo viên chủ nhiệm đã xin với nhà trường đưa bọn họ đi chơi thể thư giãn một chút, cả lớp đều nhảy lên vui mừng.
Khả Khả vốn dĩ cũng rất vui, nhưng vừa nghe thấy thời gian được định vào cuối tuần, mặt cô xị xuống.
Mộc Mộc tò mò: “Cậu sao thế?”
“Tớ đã hẹn với Tiểu Tiểu Bắc tuần này đi hẹn hò rồi!”
“Haiz, có việc gì đâu, cậu xin với cô giáo nghỉ không đi nữa là được mà?”
“Thế nhưng tớ đã tách biệt với các bạn học quá lâu rồi, bây giờ mọi người đều cảm thấy tớ rất xa lạ.....” Khả Khả một tay chống lên cằm, một tay cầm bút vẽ linh tinh: “Tuy tớ chẳng quan tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng dù gì tớ cũng không thích cái cảm giác xa rời tập thể thế này.”
Mộc Mộc thở dài: “Hóa ra cậu cũng biết bản thân mình tách biệt à, tớ còn tưởng cậu mặc kệ rồi cơ!”
“Biến biến biến!” Khả Khả giận dỗi lườm cho cô bạn một cái: “Chăm chỉ học hành cũng là cái tội chắc?”
Chẳng phải là cô đi muộn về sớm lại thêm với việc rất ít khi giao tiếp với người khác à?
Mộc Mộc nói hùng hổ: “Vâng, chị không sai, tất cả chỉ là bong bóng thôi chẳng là gì cả....”
“..........”
Buổi tối, Khả Khả đem sự việc giáo viên chủ nhiệm tổ chức cho cả lớp đi chơi nói lại với Bắc Minh Huân, nói rằng thời gian bị trùng nhau, buổi hẹn hò hoãn sang tuần sau nữa, Bắc Minh Huân nhìn bộ dạng không vui của cô, anh xoa xoa đầu cô.
“Em nói thế nào thì làm như thế.”
“Đúng là mất bao công chờ đợi!”
Chớp mắt cái thứ bảy đã tới.
Vì vấn đề an toàn và thuận tiện, vì vậy trên danh nghĩa là đi chơi tới một khu nghỉ dưỡng cách trường không xa lắm, nhưng bọn họ toàn là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có, vì vậy bọn họ liền dùng quỹ lớp thuê cả một khu nghỉ dưỡng.
Khi bọn họ tới nơi thì chẳng có môt bóng người.
Giáo viên nhắc đi nhắc lại rằng cả lớp phải chú ý vấn đề an toàn, tốt nhất là mấy người sẽ tạo thành một nhóm, rất nhanh sau đó mọi người đã tỏa ra, hẹn trước bốn rưỡi chiều sẽ tập hợp để về trường.
Khả Khả cùng với mấy cô bạn nữ chơi với nhau khá thân thiết tập hợp lại với nhau cùng đi dạo, nhưng chẳng được bao lâu mọi người đều cảm thấy mệt, lúc này có người đề nghị đi chơi bài, mọi người đều hào hứng đồng ý.
Mộc Mộc hỏi: “Khả Khả, cậu có chơi không?”
Khả Khả suy nghĩ vài giây, cô đã nhốt mình trong nhà và ở trường lâu quá rồi, khó khăn lắm mới được đi chơi, cô bèn lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ đi dạo quanh hồ, hình như còn có thể câu cá nữa.....”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook