Hừng đông ánh bình minh trên biển lớn, từng đàn chim bay lượn ríu rít, mênh mông mây trắng được thái dương tẩm nhuộm đến một vùng đường chân trời ửng hồng sắc.
Phản chiếu trên mặt nước một thân ảnh tuyết bào lông vũ tràn ngập hơi thở cổ xưa.
Như trích tiên buông xuống thế gian, lơ lửng giữa biển gió lại vững như bàn thạch xem mặt nước như đất bằng sải bước nhàn tản, dường như y đã ép xuống tiên phong ngạo cốt thu liễm cực độ huy quang thần minh buông mình đến đây du ngoạn, giống như tìm tòi nhận thấy được thứ gì thú vị gần boong thuyền, tinh xảo mặt mày hờ hững ngạo nghễ hơi nhấc lên biểu tình.
Y mỗi một cử động đều chính là cảnh quan kỳ diệu bắt mắt nhất ở đây.
Trong phút chốc thế giới phảng phất được đến linh tính, vạn vật bách điểu trong phạm vi xung quanh cảm ứng đến vui sướng nao nức ngâm ca khúc, xinh đẹp bầu trời giao điệp cùng biển khơi cũng ăn nhịp gợi lên từng ngọn sóng nhẹ lăn tăn vỗ đến chân thuyền, giao hưởng xôn xao thanh âm hi hoà như đánh lên vũ điệu chào đón người từ ngàn dặm tới.
[...]
Mặt khác lại là nơi âm u cung điện, thiếu nữ giòn vang thanh âm đánh tan sự an tĩnh nơi đây.
"Ma kính ơi ma kính, mau nói cho ta biết ai là người đẹp nhất thế gian?"
"Thưa chủ nhân kính yêu, thế gian này đẹp nhất chính là ngài.

Mỹ nữ thần diễm lệ đệ nhất của vạn giới."
Thiếu nữ nghe thế câu trả lời hài lòng chu môi nhỏ bẹp bẹp hôn ma kính, chỉ là không biết vì sao giọng nói ma kính không hề phát ra sự quyền lực thần bí như truyện cổ tích.

Ngược lại, ân, giống giọng Lão Cẩu đanh đá tiện hề hề bài ca tuyên ngôn.
Tân Mai phơi bụng nhỏ ngủ như lợn chết trên giường, trong óc không ngừng vang lên tiếng đề-xi-ben cảnh báo in ỏi của Lão Cẩu.

[Mai Mai tỉnh tỉnh tỉnh đi a!!! Nhân lúc còn chút năng lượng chạy nhanh lăn khỏi nơi đây mau!!!!!]
Một tiếng rồi lại hai tiếng đồng hồ trôi qua, thiếu nữ ngây thơ hết sức còn ở đắm chìm trong mộng đẹp mà không hề hay biết oan gia sắp tìm đến.
...

Mặc Thất treo quầng thâm mắt ôm cả đêm tâm tư phức tạp chờ đến giờ Tư Gia tỉnh giấc liền vác cảnh tượng hài hoà chứng kiến tối qua trong phòng Hàn tiểu thiếu gia, đến báo cáo Tư Vực.
Tư Vực bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng đang ưu nhã chà lau từng căn ngón tay, người hầu theo lệnh dọn xuống bàn ăn.

Ở một bên Mặc Thất cúi đầu hội báo, mỗi một chữ đều ở tái mét lén lúc quan sát sắc mặt của ông chủ nhà mình.

"Khi tối tiểu thiếu gia thực sự chịu ăn lên.

Nhưng....Có cô gái không rõ lai lịch bỗng xuất hiện ở phòng thiếu gia, hôm qua ngài căn dặn không được loạn nhiễu làm ồn đến ngài, nên tôi đêm qua thủ ở ngoài canh chừng điều ra camera cũng không biết cô ta vào bằng đường nào, trên thuyền xuất nhập đều có ghi chép cũng không có bất luận người nào có tướng mạo kinh vi thiên nhân (*) dù thoáng qua vẫn rất ấn tượng như vậy."
(*) Đẹp đến như thần tiên khiến cho người chứng kiến phi thường kinh ngạc.
Tư Vực tuấn mỹ khuôn mặt nâng lên.

Anh đáy mắt thờ ơ tựa hồ chưa từng vì bất luận cái gì sự việc mà động dung quá một phân, cực đại hoặc nhân thanh tuyến chỉ "ồ" một tiếng, nghe đến kinh vi thiên nhân mấy chữ lại tựa hồ nhướng mày, trong lòng anh xứng đáng với từ ngữ này chỉ có duy nhất một người, dù người đó hiện tại tiều tuỵ nằm lặng yên một chỗ, thế gian muôn ngàn dáng vẻ cũng đều không thể so sánh được.

Tư Vực thảnh thơi biểu tình dường như bắt được đến gì đó, hẹp dài con ngươi màu hổ phách nhanh chóng xẹt qua ám quang: "A, là không giống con người."
Trùng hợp trên thuyền tối qua Vân Tam mất mạng không có thương tích chí mạng lại bất đắc kỳ tử ra đi không manh mối, đồ vật của hắn cũng bốc hơi không vết tích, đều là giám sát cũng không nửa điểm khả nghi.
"Đi thôi." Có lẽ cũng lâu rồi chưa đến thăm cháu trai của hắn.
...
Tân Mai mơ thấy ma kính bỗng nhiên mọc ra đôi môi như trời giáng nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của cô, mềm mại ấm áp xúc cảm, hương khí thanh tân nhàn nhạt lan tràn khoé môi, không trung lại vang lên gầm gú tiếng gà bay chó sủa liên hồi.
Làm cô dần phát hiện không đúng rồi, này giấc mơ cũng sắp vặn vẹo thành ác mộng quái gở khung cảnh.

Thiếu nữ mở bừng mắt, nhập nhèm mi mắt chớp a chớp, đồng tử đen nhánh ánh sắc lộng lẫy ánh cầu vồng mơ màng sương mù, chưa tỉnh ngủ biểu tình hồn nhiên yêu nghiệt không tự biết, tuyết hồng như phấn khuôn mặt nhỏ tựa sương sớm đào hoa mặc người tới hái, nõn nà tay ngọc đẩy ra người đang áp trên người nàng xuống.
[Ký chủ Tư Vực hắn tới, cô tự cầu bình an đi.] Để lại một câu, Lão Cẩu suy sút tinh thần mà giả chết.
"!!!" Tân Mai ngơ ngẫn một chốc mới tiêu hoá ý thức được.
Thính giác yêu quái nhạy bén làm cô rõ ràng nghe được tiếng bước chân bên ngoài đang đến gần cabin.
Tân Mai hoảng loạn nhìn váy áo bị ném cuối giường tá hoả tròng lên người.

Tối qua cô cùng Tư Hàn lửa nóng cực điểm nhưng đến bước cuối cùng vẫn là không làm, hôn hít hôn hít cởi quần áo ôm nhau đơn thuần ngủ thôi.
Nhưng ai sẽ tin là cô thanh bạch chứ.
Ô ô ô, còn may mắn đêm qua chính mình có thể kiềm lại dòng máu hoá dục thú của thân thể.

Nhưng ngày tiếp theo cô thực sự rất không dám đảm bảo.
Tân Mai u oán liếc nhìn khối thịt Đường Tăng tiểu nam chính chiếm hết tiện nghi của cô còn chưa đã thèm, Tư Hàn ngốc manh hỗn loạn đầu tóc, mắt như nai con ngây ngô tò mò ôm gối đầu ngồi trên giường dùng thiên chân cặp mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tân Mai né tránh nai con ánh mắt nóng rực, có chút phiền não.
Thiếu niên này nhất cử nhất động dù làm gì, trên người sợi khí thế tựa hoàng thất quý tộc đều tiêu biến không được, thoạt nhìn là vị vương tử nhỏ nhất, ngàn kiều vạn sủng lớn lên, như hoa trong nhà kính đặc biệt giờ phút này làm nàng có cảm giác phải nhanh chạy dâng đến cẩm y ngọc thực mà hầu hạ anh.
Tư Hàn cho người ta cảm giác thật sự là quá tốt đẹp, bất luận kẻ nào ở trước mặt anh đều sẽ có một loại tự thấy bản thân thua kém hổ thẹn cảm giác.
Tân Mai đem y phục nam dưới sàn nhà nhặt lên đưa đến, thở dài thúc giục nói: "Anh mau mặc quần áo vào.

Có người tới."
"Dơ, không mặc." Chậm rãi thanh âm phun ra mấy từ, đủ để cô to đầu.

Mệt cô, không lẽ quãng đời còn lại nhiệm vụ đều phải hầu hạ tiểu tổ tông.
Đối diện tiểu nam chủ thấy Tân Mai nhăn lại đầu mày, bèn đưa tay chỉ về hướng ngăn tủ không xa ở đó.

"Tôi có thể tự mặc."
Tư Hàn nhàn nhã đạp lên mặt đất, thiếu niên tuy nhìn mảnh khảnh, màu da cũng thực tái nhợt, nhưng kỳ thật dáng người thực đẹp, vai rộng eo thon, cao dài thon chắc rất có sức bật, thiếu niên trần trụi thân thể mặc đồ gầy cởi ra lại là kiên cố hữu lực đặc biệt nơi kia kích cỡ phi thường khả quan.
[Ký chủ mau lau nước dãi chuồn lẹ đi, đại boss tới.] Lão Cẩu đang giả chết bỗng linh hồn vùng dậy ha hả nhắc nhở.
Tân Mai: "..." Giờ chạy còn kịp mới là lạ.
Cô đưa tay lau không hề có nước miếng tồn tại trên mặt, lặng lẽ di dời tầm mắt không dám tiếp tục nhìn, trong lòng mặc niệm sắc dục huân tâm.
Theo dự đoán không lầm của cô với động tác thong thả của Tư Hàn sẽ không kịp y phục chỉnh tề, lúc nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, hoàn toàn không đợi người bên trong phòng phản ứng.

Cạch một tiếng.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện trong tầm mắt từ cửa loé vào một người đàn ông kinh diễm đến làm lòng người huyên náo, đầu óc Tân Mai oanh! đến chấn động, tựa hồ niên khiếu quen thuộc lại do năm tháng biến hoá rất lớn hơi thở, đĩnh bạc thân hình ăn mặc màu đen áo sơ mi lộ ra gợi cảm hầu kết, giày da sải bước, đôi tay đặt ở trong túi, là tuấn mỹ tinh tế đến vô pháp bắt bẻ khuôn mặt, hẹp dài con ngươi màu hổ phách, đĩnh bạt mũi, mỏng lạnh khóe môi, làm người nhìn thôi đã thấy sợ lạnh nhạt cùng khí thế.
"Cậu vào đây làm gì?"
Nhìn đến Tư Vực thình lình xuất hiện, không cần được sự đồng ý của chủ nhân trong phòng liền tự ý cô hành xâm nhập lãnh địa.

Dĩ nhiên làm Tư Hàn sắc mặt không vui.
"Đến thăm cháu."
Tân Mai thiếu nữ không biết vì sao gặp được cố nhân đôi chân liền run rẩy, không đánh tự bại mà súc vào một góc.
Dường như thật sự cho rằng bản thân dùng màn cửa sổ che đậy chính mình liền có thể tàn hình.
Tư Hàn dư quang thấy cô gái bé nhỏ kia súc trong góc cố hết sức thu nhỏ cảm giác tồn tại lại càng làm người chú ý, anh khoé môi không tự ức nhếch lên.
Tư Vực theo tầm mắt Tư Hàn xem đến bên cửa sổ một đoàn nho nhỏ thân ảnh cuốn vào màn che, còn chưa kịp tiến lên Tư Hàn đã chắn phía trước, thiếu niên vừa lúc cài vào cúc áo trên cùng, nhăn lại mày nói: "Thăm xong, có thể đi rồi."
Như không nhận thấy được Tư Hàn đang đuổi khách, đối diện người tản mạn thanh âm vang lên: "Từ khi nào cháu tôi có yêu thích che dấu người có lai lịch bất minh, có phải là học thói xấu từ bên ngoài rồi!"

Mặc Thất cung kính ở ngoài cửa chờ lệnh, vẫn là ẩn ẩn cảm giác giao phong áp bách không khí trong phòng giằng co.
Tiểu thiếu gia khi lớn cùng Tư gia không thường gặp mặt, nhưng tình cảm có thể nói là thân thuộc hiểu nhau, cả hai đều không thường lộ ra cảm xúc, lại tuyệt đối không bao giờ bất hoà nhau.
"Không liên quan đến cậu." Tư Hàn mím môi lạnh nhạt trả lời, tựa như tiểu sói con tính tình nổi lên bướng bỉnh chống đối.
"Ồ, vậy liên quan đến người đang trốn sau lưng con?"
[Cảnh báo nguy hiểm, tiểu nam chủ bây giờ không phải đối thủ của đại boss, không thể mọi thời khắc bảo vệ ký chủ.

Thỉnh ký chủ trước khi đại boss ghim thù hãy nổ lực tự cứu.]
Tân Mai sửng sốt lại cuộn người vài vòng, nàng cắn môi hít sâu một hơi.
Tư Vực hiện tại không còn là thiếu niên trước đây, đối với một cô gái từ trên trời rơi xuống đến chia rẻ tình cảm cậu cháu của hắn, nhất định hôm nay vì Tư Hàn bao che cô đành bỏ qua, ngày sau cũng sẽ ghi thù mà đùa chết cô.
Anh anh anh, bổn bảo bảo vì sao xém quên mất Tư Vực thuộc tính là kẻ điên đại ma đầu được chứ.
Cô không làm nghĩ ngợi rất sợ Tư Vực sẽ không hài lòng rời đi rồi, thiếu nữ vội vàng đường cũ vãn hồi lao ra khỏi vòng an toàn, "bụp" một tiếng bất thình lình quỳ xuống sàn nhà, khuôn mặt nhỏ cúi xuống rất thấp, thanh âm nhu nhược thảm thiết động lòng người: "...Tư tiên sinh, tôi là bị lừa bắt đến trên thuyền được Hàn thiếu gia thương xót cưu mang, mong ngài cho phép tôi được ở bên tiểu thiếu gia một thời gian để báo ân.

Tố Tố không phải người xấu cũng tuyệt đối dám thề với trời sẽ không làm chuyện thương tổn Hàn thiếu."
Tân Mai không đợi mọi người phản ứng đã nói xong son sắt lời thề, còn không quên khấu đầu van xin.

Thật là bi đát thân phận, nhỏ yếu bất lực lại đáng thương không nơi nương tựa.
Tư Hàn ngơ ngẫn người trước hành động bạo liều của Tân Mai, anh tiến đến nâng cô dậy, nhưng Tân Mai nhập diễn quá sâu căn bản bất động.
Cô nước mắt không cần tiền mà rơi, cũng không dám nâng mắt lên, lòng ngực buồn tới kỳ lạ, rõ ràng tự nhũ không còn thích Tư Vực, lại rất sợ phải bị Tư Vực bắt gặp cô rơi lệ, rồi lại không có cách nào ngoài dự liệu đành phải chạm trán trong tình cảnh người lạ nan kham một chút thể diện đều không có.
Tư Vực nghiền ngẫm trong miệng hai chữ “Báo ân”của nàng, cũng không ai biết hắn nảy lên chủ ý gì, hắn vừa ra thanh nàng tâm liền đi theo nhảy lên một chút: "Ngẩng đầu lên."
______/\/\ei______
Chúc tết 2022 muộn, mong các bảo bối lượng thứ ( ˘ ³˘)❤năm mới chúng ta cùng nhau dồi dào sức khoẻ may mắn phát lộc hơn nhoa ( ˘ ³˘)❤

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương