100 Ngày Sau Quyết Định Ly Hôn
-
11: Tình Địch
Gia Huy sau khi rời khỏi bệnh viện thì đến công ty để giải quyết tiếp công việc, nhưng anh chẳng thể tập trung cho công việc được, anh cảm thấy rất bức bối, khó chịu khi nghĩ đến việc cô và Hoàng Nam đang ở cùng một, hơn nữa hai người họ còn rất thân với nhau.
Anh không thể tiếp tục làm việc trong tình trạng này nữa, nên ang quyết định tan làm sớm và đến thẳng bệnh viện chăm Gia Hân, đúng vậy cô chính là vợ anh nên anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc cô chứ, nghĩ thế thì anh đã có biện pháp đuổi được tên kia không cho hắn đến gần vợ anh rồi.
Suy nghĩ và hành động của anh đã rõ như thế rồi mà anh vẫn không chấp nhận rằng mình đã yêu cô rồi.
Để rồi đến khi mất đi thì tìm kiếm cũng vô ích.
Vừa đến bệnh viện thì anh đã chạm mặt với Hoàng Nam, Gia Huy đề nghị muốn nói chuyện với Hoàng Nam.
Sau đó hai người cùng đi ra sau bệnh viện nói chuyện, Hoàng Nam lên tiếng trước:
- Có chuyện gì anh nói đi?
- Tại sao hôm đó cậu gặp tôi ở bệnh viện, lại không nói gì về việc Hân bị ngất.
- Tại sao tôi phải nói cho anh biết, hơn nữa tôi thấy lúc đấy anh cũng khá bận mà, làm gì có thời gian quan tâm ai nữa.
Hoàng Nam nói với giọng điệu châm chọc.
Lúc này anh có vẻ hơi tức giận, nhưng vẫn lịch sự, hòa hoãn nói:
- Chuyện này coi như bỏ qua đi, nhưng Gia Hân giờ là vợ tôi, sau này chuyện liên quan đến cô ấy tôi sẽ chịu trách nhiệm, không cần anh quan tâm.
Nghe thấy Gia Huy nói thế, Hoàng Nam lại nhếch môi cười khinh bỉ, anh ta khiêu khích:
- Tôi vẫn quan tâm em ấy đấy thì sao, thật ra tôi biết anh không yêu gì em ấy, còn tôi, tôi thích em ấy, nên tôi sẽ theo đuổi em ấy.
Anh chẳng có quyền gì ngăn cản cả, chẳng phải trong lòng anh cũng có người khác rồi sao.
Hoàng Nam nói xong cũng quay người bỏ đi.
Trong anh lúc này thật phức tạp, cũng có chút lo sợ, sợ mất cô, nhưng anh vẫn chưa xác định được tình cảm mình dành cho cô là gì, là yêu hay không yêu, là thích hay không thích, nhưng từ đầu tới giờ anh luôn nhận định người anh yêu là Bảo Vy còn cô chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, hơn hết hai người cũng sắp ly hôn rồi.
Vừa đi vừa suy nghĩ những vấn đề đó mà không biết anh đã đến phòng bệnh cô lúc nào không hay.
Anh bước vào phòng bệnh thì Hoàng Nam đã có mặt sẵn đang nói chuyện vui vẻ, thấy Gia Huy đến sớm như vậy cô có chút bất ngờ, giờ này chưa hết giờ làm mà sao anh đã đến đây.
Thái độ của cô đối với anh đã tốt hơn lúc sáng nhưng vẫn có chút lạnh nhạt.
Trước khi đến bệnh viện anh có ghé về nhà nấu cháo cho cô, đây là lần thứ hai anh nấu ăn nhưng vẫn là nấu cho cô.
Anh đến bên giường cô, để hộp đựng cháo xuống rồi mở ra và nói:
- Em ăn cháo đi cho nóng.
Cô thật sự bất ngờ, hỏi lại anh:
- Anh nấu sao?
Anh chỉ gật đâu nhẹ rồi cười, anh cười với cô sao, thật sự anh rất hiếm khi cười.
Anh cười lên trông thật đẹp, dáng vẻ lúc anh cười cũng dịu dàng hơn không còn lạnh lùng.
Lần đầu tiên cô gặp anh cũng chính là bắt gặp anh đang cười cùng một đám trẻ, chính lúc đó cô đã làm rơi trái tim ở chỗ anh rồi, có thể nói cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Gia Hân lại bị anh làm rung động nữa rồi, nhưng cô mau chóng lấy lại suy nghĩ, cô biết anh không thuộc về cô, cố gắng thêm nữa thì người tổn thương vẫn là cô.
Còn Hoàng Nam thấy thế thì cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng có chút nghi ngờ, người như anh mà cũng biết nấu cháo.
Hơn nữa có một điều làm Hoàng Nam lo ngại chính là tuy nói Gia Huy không yêu cô, nhưng chính Hoàng Nam lại thấy trong mắt của Gia Huy đối với cô không giống là không yêu.
Hoàng Nam đã chủ quan rồi, có lẽ theo đuổi cô lại có thêm trở ngại rồi.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có điện thoại, thế là Nam ra ngoài nghe.
Lúc này chỉ còn cô và anh trong phòng, anh đưa cháo cho cô, cô cũng nhận lấy rồi múc thìa đầu tiên lên ăn, vẫn là mùi vị lần trước, không quá xuất sắc nhưng với một người như anh mà nấu như thế là quá ngon rồi.
Một lúc sau, Hoàng Nam nói chuyện điện thoại xong thì bước vào phòng, nói có việc bận nên tối nay anh không ở lại được, đang định nói sẽ nhờ em gái của anh đến coi cô, nhưng chưa kịp nói thì, Gia Huy lên tiếng:
- Cậu cứ về đi, cô ấy có tôi chăm sóc rồi, cậu không cần quan tâm.
Cô cũng lên tiếng kêu Nam cứ về đi, vì cô đã làm phiền anh nhiều rồi, thấy cô nói thế thì anh cũng đành đi về, vì anh có công việc rất quan trọng cần giải quyết.
Sau khi Hoàng Nam rời đi, cô cũng kêu anh về luôn đi, cô có thể tự lo được, nhưng anh kiên quyết không về, thế là cô cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Anh thật sự rất quan tâm đến cô nhưng lại không biết cách thể hiện, khiến cho cô lại cảm thấy sự quan tâm của anh như là anh chỉ làm vì trách nhiệm thôi.
Giữa hai người đã có quá nhiều khúc mắc rồi, họ ngày càng xa nhau hơn.
Công ty của anh vẫn còn rất nhiều việc cần anh xử lý nên anh kêu trợ lý mang hồ sơ cùng máy tính và một bộ đồ thoải mái đến cho anh.
Do cô nằm ở phòng vip nên cũng khá đầy đủ tiện nghi, có phòng tắm và vệ sinh riêng.
Trợ lý mang đồ đến cho anh xong cũng mau chóng rời đi, anh lấy bộ đồ thoải mái vào nhà vệ sinh tắm, xong thì anh lại đến sopa bắt đầu vừa làm việc vừa chú ý đến cô, anh thấy cô cứ chăm chú nhìn vào điện thoại thì nhíu mày, cô đang bị bệnh, lại không ngủ sớm mà cứ coi cái gì vậy không biết.
Thế là anh đi đến chỗ cô nhắc nhở:
- Em đang xem gì vậy, em nên nghỉ sớm đi.
Còn cô lúc này thì cũng đang xem lại bản thiết kế của mình, nghe anh nói thế thì ngửng mặt lên, thấy ngay mặt anh đang ngó vào điện thoại cô, lúc này cô và anh rất gần nhau, mặt cô thoáng đỏ lên, tắt điện thoại rồi nằm xuống đắp chăn đi ngủ luôn.
Còn anh thấy mặt cô đỏ lên thì lo lắng, đưa tay lên sờ thử trán cô xem có sốt không nhưng cũng thấy bình thường, không biết cô bị sao nên anh hỏi cô:
- Mặt em sao đỏ vậy, em không khỏe sao, để anh gọi bác sĩ.
Mặt cô lại đỏ hơn, nhưng nghe anh định kêu bác sĩ thì cô vội đáp lời:
- Em không sao, em đi ngủ trước đây, anh cũng đừng làm việc quá muộn.
Anh thấy cô nói thế thì cũng ừ một tiếng, rồi về chỗ làm việc.
Còn cô thì tâm trạng lúc này phức tạp, tim lại đập rộn lên, chỉ cần một hành động nhỏ của anh cũng khiến cô rung động.
Cô phải làm sao mới có thể buông bỏ anh đây.
Suy nghĩ một hồi thì cô cũng chìm vào giấc ngủ, thấy cô ngủ rồi nên anh cũng yên tâm làm việc, do anh đã bỏ dở công việc để tìm cô một buổi, giờ tồn đọng lại rất nhiều công việc, nên anh phải làm việc đến một, hai giờ sáng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook