10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng - Quyền 2
C62: Nói Về 100 Cách Hiến Máu (29)

trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy. Baidu tìm kiếm mạng văn học, nhiều hơn để đọc miễn phí.


Không biết qua bao lâu, Sharp chậm chạp gật đầu.

Sharp nhận ra rằng ai đó đã cố gắng đánh thức Huyết Ma trong một thời gian dài.

Thế nhưng thế lực đối phương so với tưởng tượng của hắn sâu hơn nhiều, bọn họ không biết mưu đồ bao nhiêu năm.

Căn bản không phải hắn có thể ngăn cản.

Trong Huyết tộc, cái nào có thể tín nhiệm, cái nào cùng bọn họ một nhóm, Sharp cũng không cách nào phân biệt được.

Muốn triệt để phóng huyết ma, cần phải dùng đến thánh khí.

Thánh khí tương đương với phòng tuyến cuối cùng.

- Cho nên, ngươi lấy nhiều mạng của tộc nhân như vậy đi hoàn thành chuyện này?

Sharp trầm mặc một hồi, nói: "Nếu như không làm như vậy, có thể ngay cả ngươi cũng không giữ được."

Vào thời điểm đó, ông đã bị nghi ngờ.

Những người đó làm việc tàn nhẫn đến mức nào?

Bọn họ sẽ vu cáo một tội danh không cách nào rửa sạch, trảm cỏ trừ rễ.

Vì vậy, ông đã hành động đầu tiên và đánh cắp thánh khí.

Thánh khí mất tích, không ai có thể chứng minh là hắn lấy thánh khí, vậy hắn cũng chỉ là tội thất trách.

Nhưng bọn họ vẫn hoài nghi thánh khí ở chỗ hắn, xúi giục huyết tộc hắn không đối phó, vây công đến cổ bảo.

...

Sharp đã nói tất cả những gì anh ta biết.

Trong đó bao gồm biện pháp để cho Huyết Ma đi ra.

Huyết Ma năm đó là bị phóng khô toàn thân huyết dịch phong ấn xuống, cho nên cần dùng người hiến tế, để cho Huyết Ma khôi phục lại.

Còn phải sớm phá hư một bộ phận phong ấn... Chính là những lưới sắt vây quanh trong vòng cấm.

Linh Quỳnh nhớ tới lần đó cô từ trong rừng rậm đi ra, không đụng phải lưới sắt.


Điều đó có nghĩa là nó đã bị phá hủy?

Cuối cùng còn cần thuần huyết cùng máu của nữ vương, lợi dụng thánh khí có thể triệt để phóng thích HuyếtHuyết Ma.

Huyết Ma xuất thế, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Sharp thân thể suy yếu, nói xong những thứ này liền không chịu nổi, trực tiếp mê man.

Sắp xếp Sharp, đêm mùa hè đứng trước cửa sổ, nhìn vào thế giới trang trí đèn neon ở phía xa.

Trong tay hắn cầm một chiếc nhẫn, đây là di vật sharp vừa đưa cho hắn, thuộc về mẫu thân hắn...

"Ca ca, chỉ còn lại một gian phòng..."

"Anh ngủ đi, tôi ngủ trên ghế sofa. Baidu tìm kiếm mạng văn học, nhiều hơn để đọc miễn phí. "

"Nhưng phong ca phải ở lại chỗ này..."

Hạ Di Dạ nhìn vào phòng khách một cái, anh Phong đang căng mặt đổi cái bao trên ghế sa lon, vừa rồi bị Sharp làm bẩn.

Như vậy không giống như là thay vỏ sofa, càng giống như đang lột da.

Hạ Di Dạ nhìn lướt qua phòng, rõ ràng có ba cửa phòng ngủ...

"Phòng kia tôi để quần áo." Linh Quỳnh như biết anh đang nghĩ gì: "Anh ở cùng phòng với tôi đi, có thể trải sàn nhà."

Hạ Di Dạ: "..."

...

Phòng ngủ của Linh Quỳnh, chính là gian ngủ hạ di dạ lần trước.

Linh Quỳnh từ trong tủ lấy chăn ra, trải sàn cho Hạ Di Dạ.

"Ta tự mình đến."

Linh Quỳnh liền đem đồ đạc giao cho hắn, chính mình ngồi đến bên giường, nhìn Hạ Di Dạ sửa sang lại chăn gối.

Động tác của Hạ Di Dạ rất nhanh, hơn nữa sau khi sửa sang lại, ngay cả nếp nhăn cũng không nhìn thấy.

Linh Quỳnh: "..."


Linh Quỳnh nhìn giường bị nàng làm cho nhăn nhúm, yên lặng vén chăn rụt vào.

Ngủ thiếp đi không phải là lộn xộn? !

Linh Quỳnh nhanh chóng tắt đèn, "Anh trai chúc ngủ ngon. "

"...... Ngủ ngon. "

Hạ Di Dạ nằm xuống, cậu căn bản không buồn ngủ gì, đương nhiên kỳ thật cậu cũng không cần ngủ.

Ông nhắm mắt lại và suy nghĩ về mọi thứ.

Không biết qua bao lâu, Hạ Di Dạ nghe thấy thanh âm sặc sầm trên giường bên cạnh.

Tiếp theo có một thứ rơi xuống, trực tiếp xốc chăn lên tiến vào.

Động tác linh quỳnh quá nhanh, chờ Hạ Di Dạ phản ứng lại, tiểu cô nương đều lui vào trong ngực hắn.

Cô bé lên tiếng đoạt người trước, ủy khuất nói: "Anh ơi, em sợ."

"......"

Trong đầu Hạ Di Dạ hiện lên hình ảnh cô vung đao chém Hấp Huyết Quỷ.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy cô đang nói bậy, nhưng anh cũng không đẩy cô ra, ngược lại giơ tay sờ sờ đầu cô.

"Ngủ đi."

Tiểu cô nương đáp một tiếng, hai má thân mật cọ cọ ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái.

Linh Quỳnh vừa rồi cũng không ngủ, nàng đang vụng trộm xem đồ giám.

Kết quả phát hiện còn chưa lật, vẫn đang tiến hành, cho nên nàng mới xuống.

Niềm vui bất ngờ trong niềm vui bất ngờ, đó là thực sự hạnh phúc.

"Ca ca."

"Ừ?"

"Ngươi có đói không?"


"..." Hạ Di Dạ lạnh lùng nói: "Ngươi không ngủ liền đi lên."

Linh Quỳnh kéo cổ áo ra, tiến đến bên miệng hắn, "Ngươi uống một ngụm nha, ngươi lần trước ăn cơm đã rất lâu... Hay là ngươi cõng ta vụng trộm uống máu của người khác?"

Khóe miệng Hạ Di Dạ co giật, "Tôi không có. "

"Vậy ngươi làm sao có thể không đói?"

"Ta không đói."

"Ngươi chính là uống máu của người khác!!"

"......"

Thân thể thiếu nữ u hương từng trận, mang theo một cỗ khí tức ngọt ngào, chui thẳng vào chóp mũi hắn.

Làn da trần trụi cọ cọ vào anh, mịn màng mịn màng.

Hạ Di Dạ gian nan nuốt nước miếng.

Cảm giác đói khát bị hắn cố gắng bỏ qua bài sơn đảo hải tràn tới.

Âm thanh của các mạch máu đập từ mờ nhạt đến mạnh mẽ.

Mỗi một tiếng đều đánh vào trong lòng hắn, dẫn phát ra khát vọng cùng tim đập mạnh, cơ hồ đem hắn bao phủ.

Chỉ cần uống một ngụm...

Anh ấy nhớ hương vị của cô ấy.

Hạ Di Dạ cúi đầu, cánh môi kề sát vào cổ cô, hô hấp dần dần không khống chế được.

Hắn khẽ hôn vài cái, răng nanh chậm rãi lộ ra, mài làn da mịn màng.

Tiểu cô nương tựa hồ có chút sợ hãi, thân thể quấn lấy, nàng cúi đầu gọi hắn: "Ca ca..."

Hạ Di Dạ cảm nhận được sự ngọt ngào trong cổ họng.

Giống như lũ lụt phá vỡ đê và không còn được kiểm soát.

Hạ Di Dạ không hoàn toàn rơi vào trong cỗ xúc động kia, rất nhanh đã khắc chế xúc động của mình, dừng động tác nuốt.

Xúc cảm ướt át ở trên cổ chậm rãi di chuyển, thân thể Linh Quỳnh nhũn ra, miễn cưỡng có thể ôm lấy cổ Hạ Di Dạ.

"Ca ca, máu của ta có ngọt không?"

"Ừm."

"Vậy ca ca sau này chỉ uống máu của ta được không?" Khi cô bé nói điều này, cô dường như đang cầu nguyện cho anh ta.


Hạ Di Dạ nghe được tim đau nhói.

Cô bé ôm cổ anh lắc lư, "Được chứ?"

"...... Ừm. "

"Vậy thì nói như vậy." Tiểu cô nương trong giọng nói đều nhảy nhót, "Ca ca, hôn ta..."

Hạ Di Dạ sửng sốt một chút, "Có mùi máu. "

"Máu của ta, ta còn không thể nếm thử vị gì sao?"

"......"

Linh Quỳnh không ngại, Hạ Di Dạ liền thuận theo yêu cầu của nàng.

Dù sao mất máu nhiều như vậy, Hạ Di Dạ cảm giác Linh Quỳnh ôm tay hắn trượt xuống, hắn rũ mắt nhìn nàng.

Tiểu cô nương đã ngủ thiếp đi, bộ dáng nhắm mắt lại, càng thêm vài phần nhu thuận.

Hạ Di Dạ nhẹ nhàng hôn khóe môi cô, lại vén tóc ra, nhìn xuống cổ cô.

Xác định không có chảy máu, Hạ Di Dạ gạt tóc trở về, lại đem áo ngủ cô không cài xong cuộc kín kẽ, cuối cùng mới ôm người vào trong ngực.

Hắn là cái gì vậy? Có yêu không?

Hạ Di Dạ không xác định đây có tính hay không.

Nhưng hắn thích máu của nàng, cũng thích cảm giác vừa rồi hôn nàng...

...

Ngày hôm sau Linh Quỳnh thức dậy phát hiện mình nằm trên giường, chăn đắp trên người nàng giống như bị ủi qua.

Trên mặt đất cũng hoàn toàn không có dấu vết trải đất.

Những cuốn sách chất đống trên bàn được đặt gọn gàng theo kích thước.

Các chậu cây trên bệ cửa sổ được sắp xếp lại theo kích thước.

Linh Quỳnh cảm thấy hơi khó thở, cô đưa tay sờ cổ, phát hiện nút ngủ không biết làm thế nào để cài.

Quần áo này nàng bình thường không cài áo cuối cùng, bằng không lúc ngủ rất không thoải mái.

Có phải con con đã làm gì khi cô ấy ngủ thiếp đi không?

Nhưng ngẫm lại lại không có khả năng, bồi con không phải loại người đó.

Phỏng chừng là rối loạn ám ảnh cưỡng chế phạm vào...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương