1/2 Prince
-
Quyển 9 - Chương 1: Phong long danh, phần một
Tên tôi là Phong Long
Danh, và năm nay tôi 16 cái xuân xanh. Có lẽ mấy người sẽ thấy tên tôi
cũng hay, với nghĩa vang danh thiên hạ như rồng bay lên trời. Tuy nhiên, tôi xin lỗi phải đập tan nát ảo tưởng của mấy người thôi. Lí do tôi tên Phong Long Danh là do bố tôi tên Phong Dương Danh, còn mẹ tôi tên Long
Thủy Hàm. Với tính cách hai phụ huynh nhà mình mà tôi đã hiểu rõ như
lòng bàn tay, bọn họ có lẽ đã viết đủ 6 chữ tên hai người ra mấy mảnh
giấy, sau đó chọn bừa 3 mẩu mà đặt tên… Ơn giời! Tôi không bị đặt là
Thủy Long hay Phong Long, hay tệ hơn, nếu bữa đó song thân nhà mình chọn đúng “Phong Thủy”, tôi thật không biết bản thân có nên tới bái thầy
Phong Thủy làm sư phụ không đây.
Nói thật, tôi chưa bao giờ hiểu được hai bố mẹ tôi tính tình lộn xộn nhăng cuội như vậy mà lại nuôi được một đứa con hiểu chuyện cỡ tôi đây. Có lẽ nào là do cái gì tới quá độ đều phản kết quả không?
(Sai rồi! Đó là do cả bố mẹ anh và bố mẹ em đều khùng hết biết, thế nên mấy người đó mới để một bé trai 5 tuổi và một bé gái 4 tuổi tự chăm sóc lẫn nhau. Nếu anh, kẻ đã sớm mang kiếp cha nuôi từ khi lên năm, không trở nên nghiêm túc và trách nhiệm hơn, có lẽ hai đứa mình đã sớm đầu thai lại từ lâu rồi.)
Mẹ của Mẫn Lam Lam, hay còn được gọi là Tiểu Tiểu Lam, là chị em song sinh với bố tôi. Đương nhiên, như vậy thì con nhỏ định sẵn là em họ tôi, con bé có cái cách nói chuyện lúc nào cũng đánh trúng vấn đề.
Nhưng đây còn chưa phải là điều kì quái nhất về cha mẹ tôi. Ví dụ như, bố mẹ tôi thích nhất là tới quán rượu – mà không, có lẽ tôi phải nói là, hai người đó khoái “triệt đường làm ăn” của mấy quán rượu nhất trên đời. Tới giờ, cả hai đã nửa phá 20 quán và phá trụi hẳn 15 quán. Lí do phá quán thì cứ gọi là vô vàn, nào là đánh ghen, nào là giang hồ trả oán, nào là say rượu uýnh lộn. Thậm chí còn phải kể tới cái lần mẹ tôi đột nhiên muốn nấu một bữa trứng chần nước sôi cho bố nên mượn đỡ nhà ăn của quán rượu nữa.
Điều quái lạ là, nhà bếp nổ tung – đúng lúc mẹ tôi vừa bước chân ra khỏi đó luôn. Bố tôi thì lại nhập viện vì mẹ xài nước rửa chén thay cho dầu xa lát. Sảnh khiêu vũ của quán rượu cũng tanh bành bởi mẹ tôi gọi xe cứu hỏa riêng nhà tôi tới dập đám cháy trong nhà bếp. Xui xẻo thế nào, lúc đó chỉ có mỗi mẹ của Tiểu Tiểu Lam là ở nhà, thành ra cái xe cứu hỏa là bác ấy lái tới. Đang lúc ngọn lửa được nhân viên quán dùng tầm tám, mười bình cứu hỏa gì đấy dập gần tắt thì xe tải cứu hỏa tông thẳng vào sàn nhảy.
“Cháy chỗ nào?” Mẹ Tiểu Tiểu Lam nghĩa khí ôm vòi nước. Lời vừa dứt, động cơ xe tải bắt lửa.
Mẹ của Tiểu Tiểu Lam cực kì tỉnh táo, lập tức sơ tán quần chúng, lại còn gào to, “Mọi người, mau chạy đi. Động cơ mà bắt lửa là nguy hiểm lắm, sẽ phát nổ đấy!”
Sau khi đám người di tản hết, còn mẹ Tiểu Tiểu Lam bước ra sau cùng thì cái xe cũng cùng lúc nổ tung. Tấm ảnh bác ấy phóng khoáng hiên ngang bước ra ngoài quán rượu, còn có quầng lửa đằng sau tỏa ra đầy nổi bật được in trên báo chí nguyên tuần, có dòng tít giật: Nữ anh hùng cứu hỏa!
Mặc dù đám nhân viên quán rượu mất bao công sức cố gắng làm sáng tỏ, trận nổ kinh dị kia chính là do nữ anh hùng cứu hỏa làm ra.
Sau sự kiện kia, sàn nhảy nào ở quanh nhà chúng tôi trong vòng bán kính 100 cây số đều treo biển cảnh báo bên ngoài thế này, “Chó và người nhà họ Phong không được vào!”
Sức ăn tàn phá hại của bố mẹ tôi cứ như là đầu đạn hạt nhân vậy; cực kì ác liệt, làm cho người ta cảm thấy không thể trốn kịp. Bố mẹ nhà Tiểu Tiểu Lam cũng chẳng kém cạnh gì. Giống như ô nhiễm môi trường, bạn có lẽ không hiểu được nó khủng khiếp nhường nào. Như kiểu bạn cứ xài túi ni lông thật hí hửng, nhưng nhất định không bao giờ nghĩ tới cái túi ni lông bạn dùng lại liên quan gì đến cái lỗ chết giẫm nào đó trên tầng ô-dôn cách bạn một ngàn tám trăm dặm vậy.
Thấy mẹ Tiểu Tiểu Lam tươi cười niềm nở dọn từng món mĩ vị ra bàn ăn, vị khách nào tới nhà cũng phải bật ngón tay cái khen một câu: thật là vợ hiền mẹ thảo. Nếu thực được vậy, bố của Tiểu Tiểu Lam đã chẳng bị mẹ con bé áp bức tới phát sợ như vậy.
Ban đầu tôi cũng chẳng hiểu keo vuốt tóc với thủng tầng ô-dôn thì liên quan khỉ gì tới nhau – ấy không! Ý tôi là tôi chẳng lường được mẹ Tiểu Tiểu Lam đáng sợ đến mức nào. Dù sao thì bác ấy nấu ăn tuyệt cú mèo, lại luôn luôn cười hiền hậu xoa đầu tôi mà. Bà nội trợ dịu dàng ân cần này thì có cái quái gì đáng sợ mới được chứ?
Nỗi hoài nghi kia kéo dài tới một ngày nọ, khi tầm năm, sáu kẻ bắt cóc đột nhập vào nhà tôi. Mặc cho cảnh vệ nhà tôi đã bị hạ gục, mẹ Tiểu Tiểu Lam vẫn thản nhiên thái đồ ăn trong bếp. Bác giải thích là muốn làm thử món Phật Trèo Tường*, mà cái món đó lại tốn khôi khối thời gian sơ chế. Bác phải nấu từ sớm, không là không kịp bữa tối mất… Quay lại chủ đề chính, điều duy nhất tôi muốn nói với mấy người là, khi bà nội trợ này gặp đám bắt cóc, bác ấy cực kì thoải mái bình thản. Bác ấy thậm chí còn nhắc nhở đám bắt cóc, “Mấy anh chưa tháo chốt an toàn của súng. Vậy bắn sao được.”
Một tên bắt cóc có lẽ thẹn quá hóa giận, gã ta gào lên, mụ vào phòng khách quỳ kiểm điểm cho ông. Tuy nhiên, mẹ Tiểu Tiểu Lam chỉ cau mày nhẹ và hỏi, “Tôi có thể ở trong bếp trông chừng mức lửa được không? Món Phật Trèo Tường nấu không dễ, bởi phải canh lửa suốt.”
Mấy người cũng tưởng tượng được rồi đấy, tụi bắt cóc đương nhiên không thể để con tin ở trong bếp nấu Phật Trèo Tường được rồi. Một tia thiếu kiên nhẫn thoáng qua trên mặt mẹ Tiểu Tiểu Lam, và bác nâng con dao bếp vẫn đặt cạnh nãy giờ và vung vài đường!
Vút, vút, vút, bốp!
Ba đường dao đầu tiên chém cho súng của bọn bắt cóc vỡ thành từng mẩu. Tiếng động cuối cùng kia chính là tiếng cán dao đánh ngất tên bắt cóc. (tôi vẫn luôn thắc mắc, con dao bếp kia rốt cuộc là làm bằng chất liệu gì?)
Mẹ Tiểu Tiểu Lam gào lên một tiếng, “Kenshin, bảo vệ bọn trẻ!”
Quản gia nhà chúng tôi, Kenshin, vẫn đang cầm máy hút bụi hút bụi sàn nhà. Vừa nghe được lời của bác, chú lập tức di chuyển nhanh đến độ bóng dáng cũng mờ đi, và bế thốc Tiểu Tiểu Lam với tôi lên lầu hai.
Tôi quên không nói với mọi người là nhà chúng tôi là nhà ghép. Từ trên tầng hai vẫn có thể dễ dàng quan sát mọi sự ở phòng khách và tầng một. Bởi vậy, Tiểu Tiểu Lam mà tôi mới có thể tận hưởng cảnh tượng “Một bà nội trợ cầm dao bếp đánh thắng 5 gã bắt cóc trang bị súng ngắn” chứ.
(*Phật trèo tường: Đây thực ra là một món canh vây cá mập nổi tiếng trong ẩm thực Trung Hoa. Món này gồm nhiều nguyên liệu cần phải chuẩn bị suốt hai ngày. Một số nguyên liệu phổ biến, dù không bắt buộc là bào ngư, vây cá mập, nhân sâm, vân vân. Như có thể thấy, đây là một món đắt tiền.
Lí do của cái tên là do truyền thuyết kể lại, xưa kia có một vị khách đường xa nọ nấu món này cạnh điện Phật, nơi các sư thầy đang tu luyện. Mùi vị món ăn rất hấp dẫn, bởi vậy, dù sư không được phép ăn thịt, một nhà sư vẫn lén trèo tường ra ăn. Người ta nói món ăn này quyến rũ tới độ Phật cũng phải trèo tường ra. – nhóm PR.)
Từ đó trở đi, Tiểu Tiểu Lam và tôi không bao giờ dám cãi lời mẹ con nhỏ nữa… chúng tôi trở nên ngoan ngoãn như bố con bé vậy. Lại nhắc chuyện đó, tôi không khỏi thở dài liếc căn biệt thự kiểu châu Âu vắng lặng. Tôi mới ra ngoài một lúc, sao lúc quay về cảnh tượng mọi người quây quần cười nói náo nhiệt đã không còn tăm tích rồi? Đúng là uổng công tôi đi mua đồ nhậu hợp rượu thế này.
“Mọi người đâu cả rồi?”
“Có lẽ Kenshin sẽ biết chăng?” Tôi đoán mò, rồi đi vào trong phòng bếp. Quả nhiên tôi thấy ngay Kenshin đang đeo tạp dề đứng trong bếp nấu canh. Tôi quên không nói tới, cái chú tóc đỏ mặt sẹo Kenshin này là họ hàng xa của nhà tôi. Bởi chú tứ cố vô thân, nên chú mới tới nhà tôi làm quản gia đỡ việc. Chú mà dọn nhà thì hết sảy luôn. Tìm bóng dáng một hạt bụi trong nhà tôi còn khó hơn lên trời… Dù nói như vậy, Tiểu Tiểu Lam và tôi cũng tình cờ tìm ra một bí mật. Thực ra, chú Kenshin không chỉ là quản gia nhà tôi, chú còn là phần tử xã hội đen!
Lí do chúng tôi biết sự thật cũng bởi chúng tôi phát hiện ra chú Lãnh hay tới nhà tôi rủ chú Kenshin đi chơi thực ra là người của Băng Đế Thế Gia nổi danh khắp chốn trong thế giới ngầm. Còn chưa nhắc đến chú ấy chính là sát thủ nổi tiếng nhất – Ngân Diện Khoái Hồ!
Chú Kenshin nhất định là một trong những sát thủ dưới trướng Ngân Diện Khoái Hồ, cả tôi và con bé Tiểu Tiểu Lam đều đoán như vậy. Tuy nhiên, dù vậy hai chúng tôi cũng không sợ chú Kenshin, bởi tận trong lòng chúng tôi, Kenshin vẫn luôn là quản gia vạn năng đa tài nhà chúng tôi, người chúng tôi tìm tới mỗi lần đói bụng!
“Chú Kenshin, mọi người đi đâu rồi ạ?” Tôi hỏi.
Ánh mắt chú Kenshin liếc qua tôi, mặt không đổi sắc, chú đáp, “Tới chỗ lần đầu họ gặp nhau.”
“Bao giờ thì họ về?” Tôi chẳng ngạc nhiên gì, vì dù sao bố mẹ tôi và bố mẹ Tiểu Tiểu Lam lúc nào mà chẳng chạy loạn khắp nơi.
“Mai, chắc vậy.” Kenshin cúi đầu nếm canh lần nữa, rồi quay đầu bảo tôi, “Tới giờ ăn.”
Tôi gật đầu và sắp bát đĩa ra. Mới bước vào phòng ăn, tôi đã thấy Tiểu Tiểu Lam cầm một cái mũ giả định trong tay tỉ mẩn xem xét. Tôi tò mò hỏi, “Muốn vào siêu thị ảo mua đồ hả?”
“Còn lâu!” Tiểu Tiểu Lam thuận miệng trả lời, “Em mà muốn mua đồ, em cũng phải thử trước mới mua. Ba cái thứ trên siêu thị ảo có phải đồ thật đâu.”
“Thế thì mày tính làm gì?”
“Em mới tìm thấy cái này trong mớ đồ mà Long tỉ tỉ mang về. Không biết có phải là sản phẩm mới của công ti không, em đang xem xét thế nào đây.” Tiểu Tiểu Lam nhìn nó một thoáng, rồi không thể không cau mày lẩm bẩm, “Kì quái. Cái mũ giả định này không giống sản phẩm mới. Trông nó còn có vẻ là mẫu thiết kế cũ.”
“Có lẽ mẹ anh lại mua nhầm đồ cổ lỗ sĩ rồi?” Tôi sắp đĩa lên bàn. Chuyện này cũng rất có thể ấy chứ, cứ nhìn khả năng mua đồ kinh dị của mẹ tôi là biết. Mẹ mua đồ nhiều tới nỗi ngoài nhà chúng tôi ở, chúng tôi phải xây thêm một phòng kho rộng 661,02 mét vuông, chỉ để tống ba cái thứ vớ vẩn mẹ mua vào đó.
Tiểu Tiểu Lam nhún vai, nói, “Cứ đội thử vào là biết.” Dứt lời, nó đội luôn cái mũ giả định không biết đâu ra kia vào đầu.
Tôi có hơi lo lắng, đồ đạc mẹ tôi tậu về, không phải mấy loại mĩ phẩm, quần áo với phụ kiện túi xách thì rặt đồ nguy hiểm không! Không phải lúc nào cũng nguy hiểm chết người, nhưng lần trước mẹ tôi mua về một cái mề đay Ai Cập kiểu cổ, cuối cùng lại là một cái mề đay bị ếm. Hồi đó, chúng tôi cứ nghe thấy tiếng bước chân với tiếng phụ nữ khóc rưng rức lúc nửa đêm riết không thôi. Chuyện này còn tiếp diễn dài dài tới khi tôi và Tiểu Tiểu Lam than phiền với mẹ Tiểu Tiểu Lam. Thế rồi, nó chấm dứt luôn. Bởi vì ngay sau đó, cái mề đay bị chém làm mười bảy, mười tám mảnh luôn. Dựa trên vết chém, hung khí rất có thể là dao bếp. Cũng bởi thế, mẹ tôi và mẹ Tiểu Tiểu Lam còn cãi lộn một trận. Tuy nhiên, sau khi một con dao bếp xẹt qua người mẹ tôi và cắm sâu vào bức tường phía sau mẹ, mẹ tôi chỉ còn nước vứt cái mề đay đi thôi.
Lúc này, Tiểu Tiểu Lam đột nhiên ré lên, “Là game thực tế ảo!”
“Game gì cơ?” Tôi nhẹ cả người. Hóa ra chỉ là trò chơi. Có lẽ là trò công ty mới phát hành.
Tiểu Tiểu Lam không nói thêm lời nào nữa. Tôi đột nhiên hoài nghi, và hoảng hồn lay lay vai con bé, hét lên, “Tiểu Tiểu Lam, Tiểu Tiểu Lam, mau trả lời anh!”
Tiểu Tiểu Lam ngây ra một lúc, rồi búng mạnh vào trán tôi. Sau khi tháo mũ, con bé còn lầm bầm khó chịu, “Cái gì? Em đang định tạo nhân vật rồi vào xem thử mà.”
Tôi xoa xoa cái đầu vô tội, nói, “Anh lo cho mày đấy chứ. Tốt nhất là không nên đội mũ không biết rõ nguồn gốc. Nếu mày muốn chơi game thì cứ dùng mũ của mày đi. Không phải mũ của mày là loại mũ giả định ngon nhất công ty phát hành sao?”
“Nhưng đâu phải cùng loại đâu!” Tiểu Tiểu Lam hơi phấn khích khi con bé reo lên, “Cái mũ giả định này được đặc chế cho một game thôi, không giống mũ giả định đa năng của chúng mình, có thể vào siêu thị ảo mua đồ, đọc sách gì gì đó, còn chơi nhiều kiểu game đâu.”
“Còn nữa…” Tiểu Tiểu Lam lộ nét mặt kì quái, nói tiếp, “Game này là trò bị cấm trong truyền thuyết đấy. Em chỉ mới nghe qua thôi, chứ chưa bao giờ tìm được đường đăng nhập vào.”
“Trò bị cấm? Trò gì cơ?” Tôi có chút bối rối. Không phải là chỉ là trò chơi thôi sao? Có gì trong đó tới nỗi bị cấm chứ? Có phải là do quá bạo lực nên bị cấm luôn không?
Tiểu Tiểu Lam toét miệng cười đáp, “Đệ Nhị Sinh Mệnh.”
“Đệ Nhị Sinh Mệnh?” Tôi nhướn mày. Tôi chẳng mấy hứng thú với cái tên game nhạt như nước ốc này, nên chỉ khuyên Tiểu Tiểu Lam, “Mau ăn đi. Làm anh còn tưởng mày muốn xông thẳng vào cuộc đời thứ hai luôn đấy.”
Tiểu Tiểu Lam nghe xong liền le lưỡi, và vội vàng nâng bát cơm lên. Nó vừa ăn vừa nói, rất không thục nữ gì cả, “Vào chơi với em nhé? Dù sao cũng có bốn cái mũ mà.”
Tôi cực kì không hứng thú đáp, “Không, anh không thích chơi game. Anh cũng chả thích nói chuyện với bọn Trí Tuệ Nhân Tạo tí nào; chúng nó nói chuyện cứng ngắc chán chết, chẳng có thay đổi giọng điệu chút nào. Mày không nhớ anh với mày chơi bao nhiêu game mà có trụ được với cái nào quá một tuần đâu à?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tiểu Lam cũng không cãi lại được, nhưng trời sinh tính nó ương bướng nên vẫn cố cự, “Nhưng mà làm gì có chuyện anh không thích nói chuyện với Trí Tuệ Nhân Tạo. Anh thích nói chuyện với Chúa Tể Sinh Mệnh lắm mà!”
Tôi có chút cứng họng nhưng vẫn đáp, “Đâu có giống nhau. Chúa Tể Sinh Mệnh được công ty chúng ta phát triển, là trí tuệ nhân tạo mạnh nhất. Làm sao mày so chú ấy với bọn khác được? Hơn nữa, chú ấy cũng rất hiểu biết, nói chuyện với chú ấy có thể học hỏi được nhiều điều.”
Tiểu Tiểu Lam vẫn còn mè nheo đòi tôi chơi game với con bé. Tôi không chịu được lời nũng nịu của nó nữa, liền vội vàng trốn vào phòng đọc ngay khi dùng xong bữa. Tuy nhiên, tôi cũng biết là từ bé tới giờ tôi vẫn chưa bao giờ cự lại được Tiểu Tiểu Lam. Cùng lắm là một ngày sau, tôi nhất định sẽ bị kéo vào chơi với con bé. Nếu chuyện đã vậy, tôi tốt hơn hết nên dùng cả ngày hôm nay điều tra xem tại sao Đệ Nhị Sinh Mệnh lại bị gọi là trò chơi bị cấm.
“Chúa Tể Sinh Mệnh,” Tôi gọi tên chú. Sau đó, như mọi khi, tôi đợi hình ảnh lập thể của chú xuất hiện.
Như bình thường thì Chúa Tể Sinh Mệnh sẽ xuất hiện ngay lập tức, nhưng lần này, Chúa Tể Sinh Mệnh lại bắt tôi đợi tới hơn mười giây mới xuất hiện.
Chúa Tể Sinh Mệnh tóc đỏ mắt xám với hình xăm kì lạ dưới mắt trái hiện ra trước mặt tôi. Vẻ mặt có chút tội lỗi, chú đáp, “Xin lỗi, chú đang bận giải quyết mấy việc Phong Lam lệnh cho chú, nên đến chậm quá.”
Tôi không biết lần này mẹ Tiểu Tiểu Lam lại giao cho Chúa Tể Sinh Mệnh chuyện lớn gì. Tôi nhớ lần trước bác còn dám bảo một trí tuệ nhân tạo như Chúa Tể Sinh Mệnh lập ‘thực đơn mới’. Đợt đó, đồ chúng tôi ăn trong nhà cứ gọi là đủ loại Đông Tây kim cổ quái dị không còn lời nào miêu tả, đặc biệt là sau khi nghe Chúa Tể Sinh Mệnh đọc ra nội dung thực đơn.
“Nguyên liệu cần thiết, 200 gram Ipomoea aquatica, phải được trồng trong nước hoặc cát để hạn chế tối đa chất hóa học, nhờ đó tăng tuổi thọ cho gan, 0,136367 gram natri clorua, 0.0456 gram natri glutamat, một miếng Capsicum annuum L. được cắt thành miếng hình trụ đường kính 1 cm, chiều cao 0.03 cm. Xào trong nhiệt độ cao 150 độ C, sau đó cho vào đĩa. Thế là xong.”
Bấy giờ, ba vạch đen chảy xuống mặt mẹ Tiểu Tiểu Lam. Bác vội gọi chồng tới hỏi xem rốt cuộc là Chúa Tể Sinh Mệnh đang nhắc tới loại nguyên liệu quý hiếm nào. Vậy là, hai người họ vừa vào bếp vừa thảo luận, và cuối cùng, bày ra một đĩa…
“Ipomoea aquatica, thực ra là rau muống. Ipomoea aquatica chỉ là tên khoa học thôi,” Bố Tiểu Tiểu Lam mặt mày khó coi bất lực giảng giải.
“Thế natri clorua là gì ạ?” Tiểu Tiểu Lam bừng tỉnh ‘ngộ ra chân lí’.
“Còn natri glutamat là cái của khỉ gì?” Bố tôi khoanh tay hỏi.
“Muối tinh.” Mẹ Tiểu Tiểu Lam giơ cả hai tay, như thể chào thua Chúa Tể Sinh Mệnh luôn.
“Capsicum annum L, cái này con biết, là ớt chuông.” Tôi hít sâu một hơi. Nhìn chung cộng hết lại thì thứ này sẽ là… Rau muống xào với ớt chuông…
“Hu hu, mấy người tính cho tôi ăn cái thứ nhạt phèo chán chết này sao?” Mẹ tôi khẽ nhón vụng một miếng và lập tức nhệch miệng ra.
“Chúa Tể Sinh Mệnh bảo vậy mà, lượng muối không được vượt quá hàm lượng cơ thể cần tiêu thụ…” Nhìn vẻ mặt mẹ Tiểu Tiểu Lam, tôi biết chắc sau này bác sẽ không đời nào bảo Chúa Tể Sinh Mệnh lập thực đơn nữa.
Khi tôi ngừng hoài niệm mớ kỉ niệm này, Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn im lặng chờ lệnh tôi giao. Hơi tội lỗi một chút, tôi mở miệng nói, “Xin lỗi, cháu khiến chú chờ lâu rồi. Cháu muốn hỏi chú những chuyện về một trò chơi, một trò tên là Đệ Nhị Sinh Mệnh.”
Nét mặt Chúa Tể Sinh Mệnh bỗng đông cứng một thoáng. Đây là vẻ mặt tôi chưa thấy ở chú bao giờ. Tuy nhiên, chú lập tức lại nở nụ cười nhẹ như trước, “Sao cháu đột nhiên lại có hứng thú với trò chơi vậy?”
Tôi nhún vai, “Tiểu Tiểu Lam lôi ra được một cái mũ giả định từ đống đồ của mẹ cháu, con nhỏ cứ mè nheo đòi cháu chơi cùng nó.”
Chúa Tể Sinh Mệnh lại cười nhẹ, và bắt đầu kể chuyện xưa của Đệ Nhị Sinh Mệnh, “Đệ Nhị Sinh Mệnh là trò chơi đầu tiên đạt tới độ chân thật 99%, khiến toàn thế giới rúng động. Hơn nữa, 80% dân số thế giới cùng tham gia trò chơi này. Tuy nhiên, cuối cùng xảy ra một tai nạn, khiến cho toàn game mất kiểm soát. Công ty trò chơi hoàn toàn không có cách nào kiểm soát được trò chơi, cũng không thể đánh sập trò chơi. Cuối cùng, họ chỉ có thể ra lệnh thu hồi tất cả mũ giả định chơi game. Cái tên Đệ Nhị Sinh Mệnh từ đó cũng trở thành một cái tên trong truyền thuyết.”
“Nhưng mẹ cháu vẫn mua được mũ giả định mà,” Tôi thở dài đáp. Quả nhiên, mẹ đúng là có tài tha được ba cái mớ nguy hại về nhà.
“Không phải mua.” Chúa Tể Sinh Mệnh cười nhẹ đáp, “Đệ Nhị Sinh Mệnh là game đầu tiên do công ty của mẹ cháu phát hành.”
“Cái gì?” Tôi đứng bật dậy. Tôi chưa từng nghe người lớn trong nhà nhắc tới chuyện này, và bởi đây là chuyện trong công ty nhà mình, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng, “Lần đó là có tai nạn kiểu gì ạ? Làm sao tai nạn đó có thể khiến trò chơi trở thành trò bị cấm chứ?”
Lần này, Chúa Tể Sinh Mệnh lại không trả lời câu hỏi của tôi. Chú nhìn tôi đăm đăm, rồi nói, “Cháu có thể tự vào game khám phá.”
Tôi nhanh chóng đi vào phòng khách, rồi túm lấy Tiểu Tiểu Lam đang vừa xem ti vi vừa ăn quà vặt. Mặc kệ vẻ mặt phản đối của con bé, tôi chụp mũ giả định lên đầu nó, rồi đội một cái khác lên đầu mình.
Thấy một màn đen như hũ nút mở rộng trước mắt, tôi bắt đầu nghĩ tới vấn đề này liên hệ thế nào với gia đình mình. Còn chưa nói tới phản ứng kì quặc của Chúa Tể Sinh Mệnh khiến tôi cực kì nghi ngờ có lẽ tai nạn lần đó có liên hệ cực lớn với nhà tôi chăng? Mình quyết tâm phải tìm ra chân tướng!
“Xin chào! Lâu lắm rồi không gặp ai nhé.”
Sau một thoáng tăm tối, mắt tôi tràn ngập ánh sáng. Một mĩ nữ tỏa hào quang tứ phía lững lờ trôi trên không trung, hào hứng tò mò soi xét tôi. Cô ta còn liên tục nhếch môi người, khiến tôi cảm thấy từ đầu tới chân đều không ổn… gần như thể mĩ nhân kia tính dùng sắc dụ tôi.
Tôi lắc lắc đầu cho suy nghĩ hoang tưởng này bay ra ngoài luôn. Thứ trước mặt tôi không gì khác gì chính là một trí tuệ nhân tạo, hay còn gọi là NPC trong game. Chúng hoàn toàn không có khả năng sở hữu những tình cảm thông thường.
Đột nhiên, mĩ nhân nháy mắt hỏi, “Cậu với con bé vừa vào cùng lúc kia có quan hệ gì không?”
Tôi vọt miệng, “Nó là em họ tôi!”
Mĩ nữ búng tay, rồi một bóng người lao xuống từ trên trời, còn la oai oái, “Đau quá! Mông gẫy làm đôi mất!”
Tôi, vẫn còn choáng váng cả người, lập tức nhìn tới. Không phải người đang nằm trên sàn là Tiểu Tiểu Lam sao? Tôi vội qua đỡ nó dậy, và rồi hai người chúng tôi nhìn cô mĩ nữ NPC đang kinh ngạc khó lường kia.
“Chúng tôi có thể bắt đầu tạo nhân vật được chưa?” Tiểu Tiểu Lam khó chịu xoa xoa mông hỏi.
Mĩ nữ khúc khích, “Sao có thể đơn giản như vậy? Nếu hai người muốn vào, hai người phải nói cho tôi lí do đăng nhập.” Dứt lời lại còn liếc mắt đưa tình nháy tôi một cái, “Không thì bảo anh đẹp trai này làm nũng với tôi một chút, tôi có thể hạ cố cho cả hai vào.”
“Cô muốn nói đông nói tây gì chứ, ả trí tuệ nhân tạo kia, thiết lập tính cách của cô xấc xược quá. Nếu không cho bọn tôi vào thì thôi!” Tiểu Tiểu Lam tức muốn chết nói.
“Tiểu Tiểu Lam, bình tĩnh nào.” Tôi cực kì tò mò muốn biết là lí gì dẫn đến sự mất kiểm soát của game. Bởi vậy, tôi chỉ quay sang mĩ nữ kia, ướm hỏi thế nào, “Chúng tôi muốn vào vì… chúng tôi muốn chơi game?”
“Cho xin đi má!” Mĩ nữ lười biếng nằm trên không trung, xem xét móng tay (hành động này quả thật rất giống mẹ tôi), cô ta đáp, “Game này sập tiệm lâu rồi. Nếu không có lí do đặc biệt, tôi không cho mấy người qua được đâu.”
“Chúng tôi muốn tìm lí do game mất kiểm soát.” Những lời này vuột khỏi miệng tôi khi tôi bắt đầu mất bình tĩnh.
Lúc đó, mĩ nữ khẽ ngẩng đầu, bay lại trước mặt tôi. “Có gì mà phải tìm? Lí do mất kiểm soát là do con người không thể khống chế được NPC bên trong, có thế thôi.”
“Cô nói nhảm gì vậy? Làm sao NPC có thể nổi loạn được chứ, bọn chúng còn không phải con người.” Tiểu Tiểu Lam bật lại.
Mĩ nữ nở một nụ cười khinh bỉ, cô ta dùng giọng kinh thường hỏi, “Cô nhóc chắc chưa?”
“Đương nhiên là chắc. Tôi nói chắc cô là người thật đúng không? Việc gì phải hù dọa chúng tôi như thế?” Tôi đứng chắn trước mặt Tiểu Tiểu Lam, tức giận hỏi cô ta.
Mĩ nữ cười sằng sặc, gần như thở không ra hơi. “Tôi là người thật? Con này á? He he, ô kê, cứ cho là lí do của hai người qua cửa đi. Hai người đi mà vào mà tìm lí do Đệ Nhị Sinh Mệnh mất kiểm soát.”
Tiểu Tiểu Lam và tôi đều không hiểu nổi rốt cuộc là ‘con người’ trước mắt đang nói điều điên khùng gì. Tuy nhiên, mặt đất dưới chân đột nhiên hẫng đi, và hai chúng tôi lập tức cảm nhận được cảm giác rớt xuống từ độ cao cực lớn. Tiểu Tiểu Lam và tôi ôm chặt lấy nhau, chịu đựng tình cảnh rơi tự do kinh khủng này.
“À này, còn chuyện nhân vật của hai người, chúng sẽ được chọn ngẫu nhiên luôn. Ai bảo em gái xinh đẹp cô chọc giận con này! Mà nữa, nếu muốn tìm sự thật, đi mà tìm Vương Tử.” Lời cuối cùng của mĩ nữ vang trong không trung, còn như đi kèm tiếng cười khúc khích.
“Vương Tử?” Tôi thì thầm nhớ kĩ cái tên này.
Một lúc sau, hai chúng tôi cuối cùng cũng chạm đất. Tôi nhìn quanh quất khu vực xung quanh; trời xanh mây trắng, cây xanh mọc quanh cùng vài căn nhà gỗ. Trông như thể một ngôi làng nhỏ. Tôi an ủi Tiểu Tiểu Lam còn đang vùi đầu trong ngực tôi. “Tiểu Tiểu Lam, ổn rồi. Chúng ta chạm đất rồi, cảnh vật xung quanh cũng không tệ.”
“Long Danh…” Tiểu Tiểu Lam lẩm bẩm.
“Sao thế?”
“Ngực… ngực anh mềm quá!” Tiểu Tiểu Lam nói, còn thoải mái cọ cọ vào ngực tôi.
“Mày nói cái gì thế, mau đứng dậy đi. Cùng nhau xem xét xung quanh một chút.” Tôi phản đối nói. Cho dù là anh em họ thì Tiểu Tiểu Lam, mày cũng không thể nằm trên ngực anh thế này chứ!
“Long Danh? Giọng anh nghe như con gái ấy.” Tiểu Tiểu Lam nghi ngờ ngẩng đầu rồi ngây người nhìn tôi.
Tôi cũng ngây người. Kẻ trước mặt tôi làm sao có thể là Tiểu Tiểu Lam? Một mái tóc đen ngắn, không chỉ đẹp trai mà còn rất phong cách, trên khuôn mặt góc cạnh là một đôi mày đậm sắc sảo đang trợn ngược lên. Đôi mắt ánh màu hổ phách, còn đôi môi là một sự cân bằng hoàn hảo giữa dày và mỏng… Tuy nhiên, những điều này đều không quan trọng. Quan trọng nhất là kẻ trước mặt tôi là C.O.N T.R.A.I. Còn chưa nói thằng cha này còn có đôi bắp tay làm tôi ghen tị muốn chết. Tôi chắc chắn luôn là dưới lớp quần áo của cha này, người ta nhất định sẽ tìm thấy sáu múi.
Lúc này, Tiểu Tiểu Lam cũng hoàn hồn. Nó cúi đầu và nhìn ngực tôi, rồi lại sửng sốt. Tôi cũng theo ánh mắt của nó nhìn xuống, và thấy trên ngực tôi có hai cục ‘thịt’ lớn và rất nảy! Thấy hình dáng xinh đẹp của hai cục thịt kia, tôi cực kì chắc chắn không phải là tôi có mỡ thừa, mà là…
“Uầy! Cup D em hằng mơ ước này!” Tiểu Tiểu Lam ngây ra nói, rồi lộ ra vẻ mặt đau đớn, “Tại sao? Tại sao nó không mọc trên người em mà lại mọc trên người anh họ?”
Lời này của Tiểu Tiểu Lam cuối cùng cũng kéo tôi hoàn hồn, tôi lập tức nhảy chồm chồm, rống lên, “Tại sao cup D mày hằng mơ ước lại mọc trên ngực anh?” Dứt lời, tôi thốt nhiên nhận ra giọng tôi cũng không trầm thấp như thường mà giống như tiếng hét chói tai của con gái!
Tôi giơ cả hai tay lên che miệng khó tin, nhưng rồi tôi lại thấy một thứ cũng đáng kinh ngạc tương tự. Cả hai tay tôi đều trắng nõn mịn màng hoàn hảo, với những ngón tay thon dài như nghệ sĩ dương cầm… Ối trời ơi! Tôi vội quay đầu vồ vập hỏi Tiểu Tiểu Lam, “Tiểu Tiểu Lam, mau nói cho anh hay, trông anh bây giờ thế nào?”
Tiểu Tiểu Lam nghiêng đầu sang một bên tỉ mỉ quan sát tôi, “Tóc dài vàng óng, uầy, em cũng ước có mái tóc kiểu này; một cặp mắt xanh trong như nền trời, quả là đẹp ngây người. Em nghĩ chỉ riêng đôi mắt của anh đã có thể dụ hết đàn ông trên thế giới rồi đó. Khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi nhỏ thẳng tắp, còn đôi môi như hoa hồng. Này anh có chắc là không thoa son không đấy?”
Nghe vậy, mặt tôi tái nhợt đi. Tuy nhiên, Tiểu Tiểu Lam lại nhún vai rồi nói tiếp, “Thêm cặp cánh sau lưng anh, anh cực kì giống thiên sứ luôn.”
Phản ứng của tôi chính là trực tiếp lăn đùng ra đất.
“Này, này, Long Danh, mau tỉnh dậy đi! Anh còn chưa nói với em trông em thế nào mà!”
Tôi đứng gần hồ nước, mặt mày khó coi. Rồi tôi lại nhìn Tiểu Tiểu Lam đang sửng sốt cả người, và Tiểu Tiểu Lam cũng quay ra nhìn tôi. Hai đứa chúng tôi hầu như cùng lúc thốt lên, “Sao Anh/Em không phải là mày/anh!”
Hầyyy! Cả hai lại thở dài cùng lúc, nét mặt viết rõ chữ bất đắc dĩ. Chân tướng đã quá rõ ràng; giới tính của chúng tôi có vẻ đã đồng thời bị đảo ngược.
Tôi là một thiên sứ xinh đẹp mĩ miều cup D, còn em gái họ Tiểu Tiểu Lam nhà tôi thì lại biến thành một anh đẹp trai cao to cơ bắp! Con bé này đúng là không có tí ý tứ gì. Nếu không phải tôi ngăn nó lại, có lẽ nó đã nới quần ra xem mình ‘bự’ cỡ nào. Điều ác độc là Tiểu Tiểu Lam cũng cấm tôi kéo áo lên xem tôi ‘bự’ cỡ nào luôn.
“Tức quá!” Tiểu Tiểu Lam lập tức đứng bật dậy hét lên trời, “Đây nhất định là trò quỷ của con ả kia!”
Tôi lại thở dài, rồi bắt mình phải tươi tỉnh lên. “Đi thôi. Chúng ta đi hỏi xem Vương Tử rốt cuộc ở đâu, rồi làm sáng tỏ vấn đề này, sau rốt, chúng mình cũng không cần phải làm…”
“Nhân yêu!” Tiểu Tiểu Lam nói cái từ mà tôi không thể rít qua kẽ răng kia.
Tiểu Tiểu Lam và tôi đi vòng vòng xung quanh thôn và đi vào trong một hiệu thuốc. Quả nhiên chúng tôi thấy ngay một cô gái trẻ đứng sau quầy hàng đang cười rất tươi. Thấy chúng tôi bước vào, mắt cô ta lập tức sáng lấp lánh khi cô ta chào mừng chúng tôi. “Xin phép hỏi quý khách muốn mua loại thuốc nào?”
“Ừm, chúng tôi không muốn mua thuốc. Chúng tôi chỉ muốn hỏi chị, chị có biết Vương Tử không?” Tiểu Tiểu Lam hỏi.
Lời vừa thoát khỏi miệng Tiểu Tiểu Lam, nụ cười trên mặt cô gái trẻ kia tức khắc bay biến và thay bằng vẻ mày lườm mắt nguýt. “Nếu không mua thuốc thì biến lẹ đi! Chỗ của đây không phải là nơi hướng dẫn người chơi mới. Lúc nào cũng tới hỏi đây đủ điều. Có đứa còn dám hỏi bà cách gọi bảng hệ thống nữa, lại còn không mua thuốc thang gì, cái con khỉ gì chứ!”
Bỏ mẹ! NPC gì hung hãn quá, tôi không khỏi âm thầm chửi cô ả trong lòng.
“Mẹ, Đây là lần đầu đây gặp một con NPC hung dữ thế đấy. Chị muốn cái gì? Muốn đánh nhau hả?” Tiểu Tiểu Lam siết chặt nắm tay, dữ tợn chửi lại cô kia.
Cô NPC kia cũng giơ ngón tay chính giữa bàn tay cô ả lên, còn trưng một vẻ mặt đanh đá đi kèm. “Đây cũng là lần đầu bà gặp người chơi level 1 mà dám đánh nhau với NPC đấy. Nếu anh muốn đánh nhau thì cứ nhào vô đi! Đây nói cho đằng ấy biết, đây level 55 rồi đấy nhé!”
Hai cô gái này cứ xung đột như vậy ngay trước mặt tôi. Tiểu Tiểu Lam quả là cô em gái họ dữ tợn… ấy lộn, ý tôi là dũng cảm nhất của tôi. Cho dù nghe thấy cấp độ chênh lệch tận 54 level, nó cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi.
“Tôi hỏi chị đây.” Tiểu Tiểu Lam quắc mắt hỏi, “Mức độ đau đớn của game này đạt bao nhiêu?”
Nữ NPC lạnh lùng đáp, “30%.”
Khí thế ban nãy của Tiểu Tiểu Lam lập tức rơi rụng cả, mặt nó cũng tái đi. Nó nhanh chóng núp sau lưng tôi. “Long Danh, con ả này em để dành cho anh đấy.”
“Này, anh đường đường là một gã đàn ông thân cao mét tám, anh có nghĩ một cô gái nhỏ một mét sáu mươi có thể bảo vệ cho anh không?” cô NPC khinh khi hỏi.
Tôi quay ra đằng sau, mà tôi vẫn phải ngẩng đầu để thấy cái bóng dáng đang ‘cúi gằm’ vì sợ của con bé. Dù tôi thấp bé hơn cô NPC kia, tôi vẫn giương chí khí của anh hùng bảo vệ mĩ nhân. Tôi ưỡn ngực, đang chuẩn bị nói lí với cô ả NPC thì…
“Cô ưỡn kinh thế để làm gì? Tôi biết cô cup D rồi,” cô ả NPC lạnh lùng nói.
Hu hu hu… Tôi không khỏi ngồi chồm hỗm một góc tối khóc thương cho bộ ngực cường tráng ngày trước của tôi.
Đối mặt với hai kẻ chả có ý chí chiến đấu chút nào, thái độ của cô ả NPC càng không nhân nhượng gì nữa. Khoanh tay trước ngực, cô ta quát lên, “Muốn hỏi gì đi mà tìm trưởng làng!”
Tiểu Tiểu Lam và tôi chạy bán xới khỏi hiệu thuốc, và Tiểu Tiểu Lam lập tức phục hồi khỏi trạng thái sợ sệt mà đứng thẳng người dậy. Mặt mày có vẻ tức tối tợn, con bé gào lên, “Con ả NPC chết tiệt kia! Cứ đợi đến khi tôi vượt qua cấp 55, tôi nhất định quay lại nện chị một trận ra trò! Đi nào, Long Danh, mau đi luyện cấp!”
Dứt lời, con bé lại còn túm lấy tôi chạy thẳng khỏi làng. Tệ hơn là tôi đã mất hết sức mạnh vốn có, nên liền bị con bé lôi đi, hai chân còn để lại hai vạch trên nền đất.
“Tiểu, Tiểu Tiểu Lam… Dù mày có muốn làm gì cũng được, nhưng trước hết cứ tìm trưởng làng đã,” Tôi hét lên, muốn khóc mà không ra nước mắt.
“Ừ nhỉ, chúng ta phải đi tìm trưởng làng.” Tiểu Tiểu Lam lập tức tỉnh ngộ, nhanh chóng lao thẳng về phía nhà trưởng làng. Tuy nhiên, vấn đề là, Tiểu Tiểu Lam, mày còn chưa buông anh ra mà!
Xui xẻo làm sao, Tiểu Tiểu Lam, đang tức tới phát điên, hoàn toàn không để tâm gì tới tôi nữa. Cứ vậy, con bé lôi tôi tới nhà trưởng làng. Cũng may, trưởng làng này trông có vẻ hoàn toàn bình thường. Ông ta là một ông lão không có gì đặc biệt, còn hút tẩu nữa.
Sau khi nghe lí do tụi tôi tới, trưởng làng mở miệng nói, như thể đang hồi tưởng quá khứ, “Vương Tử hả? Ta còn nhớ rất rõ. Cậu ta cũng được sinh ra ở làng này.”
Được sinh ra ở đây? Có lẽ nào Vương Tử là một người chơi trong game này? Tôi cau mày, nhưng lại lập tức vất luôn phỏng đoán này đi. Có lẽ đây là tình tiết định sẵn trong game, bởi NPC không thể nào lại nhớ tên người chơi được.
“Vậy, Vương Tử này có gì đặc biệt?” Tôi tò mò hỏi.
Nói thật, tôi chưa bao giờ hiểu được hai bố mẹ tôi tính tình lộn xộn nhăng cuội như vậy mà lại nuôi được một đứa con hiểu chuyện cỡ tôi đây. Có lẽ nào là do cái gì tới quá độ đều phản kết quả không?
(Sai rồi! Đó là do cả bố mẹ anh và bố mẹ em đều khùng hết biết, thế nên mấy người đó mới để một bé trai 5 tuổi và một bé gái 4 tuổi tự chăm sóc lẫn nhau. Nếu anh, kẻ đã sớm mang kiếp cha nuôi từ khi lên năm, không trở nên nghiêm túc và trách nhiệm hơn, có lẽ hai đứa mình đã sớm đầu thai lại từ lâu rồi.)
Mẹ của Mẫn Lam Lam, hay còn được gọi là Tiểu Tiểu Lam, là chị em song sinh với bố tôi. Đương nhiên, như vậy thì con nhỏ định sẵn là em họ tôi, con bé có cái cách nói chuyện lúc nào cũng đánh trúng vấn đề.
Nhưng đây còn chưa phải là điều kì quái nhất về cha mẹ tôi. Ví dụ như, bố mẹ tôi thích nhất là tới quán rượu – mà không, có lẽ tôi phải nói là, hai người đó khoái “triệt đường làm ăn” của mấy quán rượu nhất trên đời. Tới giờ, cả hai đã nửa phá 20 quán và phá trụi hẳn 15 quán. Lí do phá quán thì cứ gọi là vô vàn, nào là đánh ghen, nào là giang hồ trả oán, nào là say rượu uýnh lộn. Thậm chí còn phải kể tới cái lần mẹ tôi đột nhiên muốn nấu một bữa trứng chần nước sôi cho bố nên mượn đỡ nhà ăn của quán rượu nữa.
Điều quái lạ là, nhà bếp nổ tung – đúng lúc mẹ tôi vừa bước chân ra khỏi đó luôn. Bố tôi thì lại nhập viện vì mẹ xài nước rửa chén thay cho dầu xa lát. Sảnh khiêu vũ của quán rượu cũng tanh bành bởi mẹ tôi gọi xe cứu hỏa riêng nhà tôi tới dập đám cháy trong nhà bếp. Xui xẻo thế nào, lúc đó chỉ có mỗi mẹ của Tiểu Tiểu Lam là ở nhà, thành ra cái xe cứu hỏa là bác ấy lái tới. Đang lúc ngọn lửa được nhân viên quán dùng tầm tám, mười bình cứu hỏa gì đấy dập gần tắt thì xe tải cứu hỏa tông thẳng vào sàn nhảy.
“Cháy chỗ nào?” Mẹ Tiểu Tiểu Lam nghĩa khí ôm vòi nước. Lời vừa dứt, động cơ xe tải bắt lửa.
Mẹ của Tiểu Tiểu Lam cực kì tỉnh táo, lập tức sơ tán quần chúng, lại còn gào to, “Mọi người, mau chạy đi. Động cơ mà bắt lửa là nguy hiểm lắm, sẽ phát nổ đấy!”
Sau khi đám người di tản hết, còn mẹ Tiểu Tiểu Lam bước ra sau cùng thì cái xe cũng cùng lúc nổ tung. Tấm ảnh bác ấy phóng khoáng hiên ngang bước ra ngoài quán rượu, còn có quầng lửa đằng sau tỏa ra đầy nổi bật được in trên báo chí nguyên tuần, có dòng tít giật: Nữ anh hùng cứu hỏa!
Mặc dù đám nhân viên quán rượu mất bao công sức cố gắng làm sáng tỏ, trận nổ kinh dị kia chính là do nữ anh hùng cứu hỏa làm ra.
Sau sự kiện kia, sàn nhảy nào ở quanh nhà chúng tôi trong vòng bán kính 100 cây số đều treo biển cảnh báo bên ngoài thế này, “Chó và người nhà họ Phong không được vào!”
Sức ăn tàn phá hại của bố mẹ tôi cứ như là đầu đạn hạt nhân vậy; cực kì ác liệt, làm cho người ta cảm thấy không thể trốn kịp. Bố mẹ nhà Tiểu Tiểu Lam cũng chẳng kém cạnh gì. Giống như ô nhiễm môi trường, bạn có lẽ không hiểu được nó khủng khiếp nhường nào. Như kiểu bạn cứ xài túi ni lông thật hí hửng, nhưng nhất định không bao giờ nghĩ tới cái túi ni lông bạn dùng lại liên quan gì đến cái lỗ chết giẫm nào đó trên tầng ô-dôn cách bạn một ngàn tám trăm dặm vậy.
Thấy mẹ Tiểu Tiểu Lam tươi cười niềm nở dọn từng món mĩ vị ra bàn ăn, vị khách nào tới nhà cũng phải bật ngón tay cái khen một câu: thật là vợ hiền mẹ thảo. Nếu thực được vậy, bố của Tiểu Tiểu Lam đã chẳng bị mẹ con bé áp bức tới phát sợ như vậy.
Ban đầu tôi cũng chẳng hiểu keo vuốt tóc với thủng tầng ô-dôn thì liên quan khỉ gì tới nhau – ấy không! Ý tôi là tôi chẳng lường được mẹ Tiểu Tiểu Lam đáng sợ đến mức nào. Dù sao thì bác ấy nấu ăn tuyệt cú mèo, lại luôn luôn cười hiền hậu xoa đầu tôi mà. Bà nội trợ dịu dàng ân cần này thì có cái quái gì đáng sợ mới được chứ?
Nỗi hoài nghi kia kéo dài tới một ngày nọ, khi tầm năm, sáu kẻ bắt cóc đột nhập vào nhà tôi. Mặc cho cảnh vệ nhà tôi đã bị hạ gục, mẹ Tiểu Tiểu Lam vẫn thản nhiên thái đồ ăn trong bếp. Bác giải thích là muốn làm thử món Phật Trèo Tường*, mà cái món đó lại tốn khôi khối thời gian sơ chế. Bác phải nấu từ sớm, không là không kịp bữa tối mất… Quay lại chủ đề chính, điều duy nhất tôi muốn nói với mấy người là, khi bà nội trợ này gặp đám bắt cóc, bác ấy cực kì thoải mái bình thản. Bác ấy thậm chí còn nhắc nhở đám bắt cóc, “Mấy anh chưa tháo chốt an toàn của súng. Vậy bắn sao được.”
Một tên bắt cóc có lẽ thẹn quá hóa giận, gã ta gào lên, mụ vào phòng khách quỳ kiểm điểm cho ông. Tuy nhiên, mẹ Tiểu Tiểu Lam chỉ cau mày nhẹ và hỏi, “Tôi có thể ở trong bếp trông chừng mức lửa được không? Món Phật Trèo Tường nấu không dễ, bởi phải canh lửa suốt.”
Mấy người cũng tưởng tượng được rồi đấy, tụi bắt cóc đương nhiên không thể để con tin ở trong bếp nấu Phật Trèo Tường được rồi. Một tia thiếu kiên nhẫn thoáng qua trên mặt mẹ Tiểu Tiểu Lam, và bác nâng con dao bếp vẫn đặt cạnh nãy giờ và vung vài đường!
Vút, vút, vút, bốp!
Ba đường dao đầu tiên chém cho súng của bọn bắt cóc vỡ thành từng mẩu. Tiếng động cuối cùng kia chính là tiếng cán dao đánh ngất tên bắt cóc. (tôi vẫn luôn thắc mắc, con dao bếp kia rốt cuộc là làm bằng chất liệu gì?)
Mẹ Tiểu Tiểu Lam gào lên một tiếng, “Kenshin, bảo vệ bọn trẻ!”
Quản gia nhà chúng tôi, Kenshin, vẫn đang cầm máy hút bụi hút bụi sàn nhà. Vừa nghe được lời của bác, chú lập tức di chuyển nhanh đến độ bóng dáng cũng mờ đi, và bế thốc Tiểu Tiểu Lam với tôi lên lầu hai.
Tôi quên không nói với mọi người là nhà chúng tôi là nhà ghép. Từ trên tầng hai vẫn có thể dễ dàng quan sát mọi sự ở phòng khách và tầng một. Bởi vậy, Tiểu Tiểu Lam mà tôi mới có thể tận hưởng cảnh tượng “Một bà nội trợ cầm dao bếp đánh thắng 5 gã bắt cóc trang bị súng ngắn” chứ.
(*Phật trèo tường: Đây thực ra là một món canh vây cá mập nổi tiếng trong ẩm thực Trung Hoa. Món này gồm nhiều nguyên liệu cần phải chuẩn bị suốt hai ngày. Một số nguyên liệu phổ biến, dù không bắt buộc là bào ngư, vây cá mập, nhân sâm, vân vân. Như có thể thấy, đây là một món đắt tiền.
Lí do của cái tên là do truyền thuyết kể lại, xưa kia có một vị khách đường xa nọ nấu món này cạnh điện Phật, nơi các sư thầy đang tu luyện. Mùi vị món ăn rất hấp dẫn, bởi vậy, dù sư không được phép ăn thịt, một nhà sư vẫn lén trèo tường ra ăn. Người ta nói món ăn này quyến rũ tới độ Phật cũng phải trèo tường ra. – nhóm PR.)
Từ đó trở đi, Tiểu Tiểu Lam và tôi không bao giờ dám cãi lời mẹ con nhỏ nữa… chúng tôi trở nên ngoan ngoãn như bố con bé vậy. Lại nhắc chuyện đó, tôi không khỏi thở dài liếc căn biệt thự kiểu châu Âu vắng lặng. Tôi mới ra ngoài một lúc, sao lúc quay về cảnh tượng mọi người quây quần cười nói náo nhiệt đã không còn tăm tích rồi? Đúng là uổng công tôi đi mua đồ nhậu hợp rượu thế này.
“Mọi người đâu cả rồi?”
“Có lẽ Kenshin sẽ biết chăng?” Tôi đoán mò, rồi đi vào trong phòng bếp. Quả nhiên tôi thấy ngay Kenshin đang đeo tạp dề đứng trong bếp nấu canh. Tôi quên không nói tới, cái chú tóc đỏ mặt sẹo Kenshin này là họ hàng xa của nhà tôi. Bởi chú tứ cố vô thân, nên chú mới tới nhà tôi làm quản gia đỡ việc. Chú mà dọn nhà thì hết sảy luôn. Tìm bóng dáng một hạt bụi trong nhà tôi còn khó hơn lên trời… Dù nói như vậy, Tiểu Tiểu Lam và tôi cũng tình cờ tìm ra một bí mật. Thực ra, chú Kenshin không chỉ là quản gia nhà tôi, chú còn là phần tử xã hội đen!
Lí do chúng tôi biết sự thật cũng bởi chúng tôi phát hiện ra chú Lãnh hay tới nhà tôi rủ chú Kenshin đi chơi thực ra là người của Băng Đế Thế Gia nổi danh khắp chốn trong thế giới ngầm. Còn chưa nhắc đến chú ấy chính là sát thủ nổi tiếng nhất – Ngân Diện Khoái Hồ!
Chú Kenshin nhất định là một trong những sát thủ dưới trướng Ngân Diện Khoái Hồ, cả tôi và con bé Tiểu Tiểu Lam đều đoán như vậy. Tuy nhiên, dù vậy hai chúng tôi cũng không sợ chú Kenshin, bởi tận trong lòng chúng tôi, Kenshin vẫn luôn là quản gia vạn năng đa tài nhà chúng tôi, người chúng tôi tìm tới mỗi lần đói bụng!
“Chú Kenshin, mọi người đi đâu rồi ạ?” Tôi hỏi.
Ánh mắt chú Kenshin liếc qua tôi, mặt không đổi sắc, chú đáp, “Tới chỗ lần đầu họ gặp nhau.”
“Bao giờ thì họ về?” Tôi chẳng ngạc nhiên gì, vì dù sao bố mẹ tôi và bố mẹ Tiểu Tiểu Lam lúc nào mà chẳng chạy loạn khắp nơi.
“Mai, chắc vậy.” Kenshin cúi đầu nếm canh lần nữa, rồi quay đầu bảo tôi, “Tới giờ ăn.”
Tôi gật đầu và sắp bát đĩa ra. Mới bước vào phòng ăn, tôi đã thấy Tiểu Tiểu Lam cầm một cái mũ giả định trong tay tỉ mẩn xem xét. Tôi tò mò hỏi, “Muốn vào siêu thị ảo mua đồ hả?”
“Còn lâu!” Tiểu Tiểu Lam thuận miệng trả lời, “Em mà muốn mua đồ, em cũng phải thử trước mới mua. Ba cái thứ trên siêu thị ảo có phải đồ thật đâu.”
“Thế thì mày tính làm gì?”
“Em mới tìm thấy cái này trong mớ đồ mà Long tỉ tỉ mang về. Không biết có phải là sản phẩm mới của công ti không, em đang xem xét thế nào đây.” Tiểu Tiểu Lam nhìn nó một thoáng, rồi không thể không cau mày lẩm bẩm, “Kì quái. Cái mũ giả định này không giống sản phẩm mới. Trông nó còn có vẻ là mẫu thiết kế cũ.”
“Có lẽ mẹ anh lại mua nhầm đồ cổ lỗ sĩ rồi?” Tôi sắp đĩa lên bàn. Chuyện này cũng rất có thể ấy chứ, cứ nhìn khả năng mua đồ kinh dị của mẹ tôi là biết. Mẹ mua đồ nhiều tới nỗi ngoài nhà chúng tôi ở, chúng tôi phải xây thêm một phòng kho rộng 661,02 mét vuông, chỉ để tống ba cái thứ vớ vẩn mẹ mua vào đó.
Tiểu Tiểu Lam nhún vai, nói, “Cứ đội thử vào là biết.” Dứt lời, nó đội luôn cái mũ giả định không biết đâu ra kia vào đầu.
Tôi có hơi lo lắng, đồ đạc mẹ tôi tậu về, không phải mấy loại mĩ phẩm, quần áo với phụ kiện túi xách thì rặt đồ nguy hiểm không! Không phải lúc nào cũng nguy hiểm chết người, nhưng lần trước mẹ tôi mua về một cái mề đay Ai Cập kiểu cổ, cuối cùng lại là một cái mề đay bị ếm. Hồi đó, chúng tôi cứ nghe thấy tiếng bước chân với tiếng phụ nữ khóc rưng rức lúc nửa đêm riết không thôi. Chuyện này còn tiếp diễn dài dài tới khi tôi và Tiểu Tiểu Lam than phiền với mẹ Tiểu Tiểu Lam. Thế rồi, nó chấm dứt luôn. Bởi vì ngay sau đó, cái mề đay bị chém làm mười bảy, mười tám mảnh luôn. Dựa trên vết chém, hung khí rất có thể là dao bếp. Cũng bởi thế, mẹ tôi và mẹ Tiểu Tiểu Lam còn cãi lộn một trận. Tuy nhiên, sau khi một con dao bếp xẹt qua người mẹ tôi và cắm sâu vào bức tường phía sau mẹ, mẹ tôi chỉ còn nước vứt cái mề đay đi thôi.
Lúc này, Tiểu Tiểu Lam đột nhiên ré lên, “Là game thực tế ảo!”
“Game gì cơ?” Tôi nhẹ cả người. Hóa ra chỉ là trò chơi. Có lẽ là trò công ty mới phát hành.
Tiểu Tiểu Lam không nói thêm lời nào nữa. Tôi đột nhiên hoài nghi, và hoảng hồn lay lay vai con bé, hét lên, “Tiểu Tiểu Lam, Tiểu Tiểu Lam, mau trả lời anh!”
Tiểu Tiểu Lam ngây ra một lúc, rồi búng mạnh vào trán tôi. Sau khi tháo mũ, con bé còn lầm bầm khó chịu, “Cái gì? Em đang định tạo nhân vật rồi vào xem thử mà.”
Tôi xoa xoa cái đầu vô tội, nói, “Anh lo cho mày đấy chứ. Tốt nhất là không nên đội mũ không biết rõ nguồn gốc. Nếu mày muốn chơi game thì cứ dùng mũ của mày đi. Không phải mũ của mày là loại mũ giả định ngon nhất công ty phát hành sao?”
“Nhưng đâu phải cùng loại đâu!” Tiểu Tiểu Lam hơi phấn khích khi con bé reo lên, “Cái mũ giả định này được đặc chế cho một game thôi, không giống mũ giả định đa năng của chúng mình, có thể vào siêu thị ảo mua đồ, đọc sách gì gì đó, còn chơi nhiều kiểu game đâu.”
“Còn nữa…” Tiểu Tiểu Lam lộ nét mặt kì quái, nói tiếp, “Game này là trò bị cấm trong truyền thuyết đấy. Em chỉ mới nghe qua thôi, chứ chưa bao giờ tìm được đường đăng nhập vào.”
“Trò bị cấm? Trò gì cơ?” Tôi có chút bối rối. Không phải là chỉ là trò chơi thôi sao? Có gì trong đó tới nỗi bị cấm chứ? Có phải là do quá bạo lực nên bị cấm luôn không?
Tiểu Tiểu Lam toét miệng cười đáp, “Đệ Nhị Sinh Mệnh.”
“Đệ Nhị Sinh Mệnh?” Tôi nhướn mày. Tôi chẳng mấy hứng thú với cái tên game nhạt như nước ốc này, nên chỉ khuyên Tiểu Tiểu Lam, “Mau ăn đi. Làm anh còn tưởng mày muốn xông thẳng vào cuộc đời thứ hai luôn đấy.”
Tiểu Tiểu Lam nghe xong liền le lưỡi, và vội vàng nâng bát cơm lên. Nó vừa ăn vừa nói, rất không thục nữ gì cả, “Vào chơi với em nhé? Dù sao cũng có bốn cái mũ mà.”
Tôi cực kì không hứng thú đáp, “Không, anh không thích chơi game. Anh cũng chả thích nói chuyện với bọn Trí Tuệ Nhân Tạo tí nào; chúng nó nói chuyện cứng ngắc chán chết, chẳng có thay đổi giọng điệu chút nào. Mày không nhớ anh với mày chơi bao nhiêu game mà có trụ được với cái nào quá một tuần đâu à?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tiểu Lam cũng không cãi lại được, nhưng trời sinh tính nó ương bướng nên vẫn cố cự, “Nhưng mà làm gì có chuyện anh không thích nói chuyện với Trí Tuệ Nhân Tạo. Anh thích nói chuyện với Chúa Tể Sinh Mệnh lắm mà!”
Tôi có chút cứng họng nhưng vẫn đáp, “Đâu có giống nhau. Chúa Tể Sinh Mệnh được công ty chúng ta phát triển, là trí tuệ nhân tạo mạnh nhất. Làm sao mày so chú ấy với bọn khác được? Hơn nữa, chú ấy cũng rất hiểu biết, nói chuyện với chú ấy có thể học hỏi được nhiều điều.”
Tiểu Tiểu Lam vẫn còn mè nheo đòi tôi chơi game với con bé. Tôi không chịu được lời nũng nịu của nó nữa, liền vội vàng trốn vào phòng đọc ngay khi dùng xong bữa. Tuy nhiên, tôi cũng biết là từ bé tới giờ tôi vẫn chưa bao giờ cự lại được Tiểu Tiểu Lam. Cùng lắm là một ngày sau, tôi nhất định sẽ bị kéo vào chơi với con bé. Nếu chuyện đã vậy, tôi tốt hơn hết nên dùng cả ngày hôm nay điều tra xem tại sao Đệ Nhị Sinh Mệnh lại bị gọi là trò chơi bị cấm.
“Chúa Tể Sinh Mệnh,” Tôi gọi tên chú. Sau đó, như mọi khi, tôi đợi hình ảnh lập thể của chú xuất hiện.
Như bình thường thì Chúa Tể Sinh Mệnh sẽ xuất hiện ngay lập tức, nhưng lần này, Chúa Tể Sinh Mệnh lại bắt tôi đợi tới hơn mười giây mới xuất hiện.
Chúa Tể Sinh Mệnh tóc đỏ mắt xám với hình xăm kì lạ dưới mắt trái hiện ra trước mặt tôi. Vẻ mặt có chút tội lỗi, chú đáp, “Xin lỗi, chú đang bận giải quyết mấy việc Phong Lam lệnh cho chú, nên đến chậm quá.”
Tôi không biết lần này mẹ Tiểu Tiểu Lam lại giao cho Chúa Tể Sinh Mệnh chuyện lớn gì. Tôi nhớ lần trước bác còn dám bảo một trí tuệ nhân tạo như Chúa Tể Sinh Mệnh lập ‘thực đơn mới’. Đợt đó, đồ chúng tôi ăn trong nhà cứ gọi là đủ loại Đông Tây kim cổ quái dị không còn lời nào miêu tả, đặc biệt là sau khi nghe Chúa Tể Sinh Mệnh đọc ra nội dung thực đơn.
“Nguyên liệu cần thiết, 200 gram Ipomoea aquatica, phải được trồng trong nước hoặc cát để hạn chế tối đa chất hóa học, nhờ đó tăng tuổi thọ cho gan, 0,136367 gram natri clorua, 0.0456 gram natri glutamat, một miếng Capsicum annuum L. được cắt thành miếng hình trụ đường kính 1 cm, chiều cao 0.03 cm. Xào trong nhiệt độ cao 150 độ C, sau đó cho vào đĩa. Thế là xong.”
Bấy giờ, ba vạch đen chảy xuống mặt mẹ Tiểu Tiểu Lam. Bác vội gọi chồng tới hỏi xem rốt cuộc là Chúa Tể Sinh Mệnh đang nhắc tới loại nguyên liệu quý hiếm nào. Vậy là, hai người họ vừa vào bếp vừa thảo luận, và cuối cùng, bày ra một đĩa…
“Ipomoea aquatica, thực ra là rau muống. Ipomoea aquatica chỉ là tên khoa học thôi,” Bố Tiểu Tiểu Lam mặt mày khó coi bất lực giảng giải.
“Thế natri clorua là gì ạ?” Tiểu Tiểu Lam bừng tỉnh ‘ngộ ra chân lí’.
“Còn natri glutamat là cái của khỉ gì?” Bố tôi khoanh tay hỏi.
“Muối tinh.” Mẹ Tiểu Tiểu Lam giơ cả hai tay, như thể chào thua Chúa Tể Sinh Mệnh luôn.
“Capsicum annum L, cái này con biết, là ớt chuông.” Tôi hít sâu một hơi. Nhìn chung cộng hết lại thì thứ này sẽ là… Rau muống xào với ớt chuông…
“Hu hu, mấy người tính cho tôi ăn cái thứ nhạt phèo chán chết này sao?” Mẹ tôi khẽ nhón vụng một miếng và lập tức nhệch miệng ra.
“Chúa Tể Sinh Mệnh bảo vậy mà, lượng muối không được vượt quá hàm lượng cơ thể cần tiêu thụ…” Nhìn vẻ mặt mẹ Tiểu Tiểu Lam, tôi biết chắc sau này bác sẽ không đời nào bảo Chúa Tể Sinh Mệnh lập thực đơn nữa.
Khi tôi ngừng hoài niệm mớ kỉ niệm này, Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn im lặng chờ lệnh tôi giao. Hơi tội lỗi một chút, tôi mở miệng nói, “Xin lỗi, cháu khiến chú chờ lâu rồi. Cháu muốn hỏi chú những chuyện về một trò chơi, một trò tên là Đệ Nhị Sinh Mệnh.”
Nét mặt Chúa Tể Sinh Mệnh bỗng đông cứng một thoáng. Đây là vẻ mặt tôi chưa thấy ở chú bao giờ. Tuy nhiên, chú lập tức lại nở nụ cười nhẹ như trước, “Sao cháu đột nhiên lại có hứng thú với trò chơi vậy?”
Tôi nhún vai, “Tiểu Tiểu Lam lôi ra được một cái mũ giả định từ đống đồ của mẹ cháu, con nhỏ cứ mè nheo đòi cháu chơi cùng nó.”
Chúa Tể Sinh Mệnh lại cười nhẹ, và bắt đầu kể chuyện xưa của Đệ Nhị Sinh Mệnh, “Đệ Nhị Sinh Mệnh là trò chơi đầu tiên đạt tới độ chân thật 99%, khiến toàn thế giới rúng động. Hơn nữa, 80% dân số thế giới cùng tham gia trò chơi này. Tuy nhiên, cuối cùng xảy ra một tai nạn, khiến cho toàn game mất kiểm soát. Công ty trò chơi hoàn toàn không có cách nào kiểm soát được trò chơi, cũng không thể đánh sập trò chơi. Cuối cùng, họ chỉ có thể ra lệnh thu hồi tất cả mũ giả định chơi game. Cái tên Đệ Nhị Sinh Mệnh từ đó cũng trở thành một cái tên trong truyền thuyết.”
“Nhưng mẹ cháu vẫn mua được mũ giả định mà,” Tôi thở dài đáp. Quả nhiên, mẹ đúng là có tài tha được ba cái mớ nguy hại về nhà.
“Không phải mua.” Chúa Tể Sinh Mệnh cười nhẹ đáp, “Đệ Nhị Sinh Mệnh là game đầu tiên do công ty của mẹ cháu phát hành.”
“Cái gì?” Tôi đứng bật dậy. Tôi chưa từng nghe người lớn trong nhà nhắc tới chuyện này, và bởi đây là chuyện trong công ty nhà mình, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng, “Lần đó là có tai nạn kiểu gì ạ? Làm sao tai nạn đó có thể khiến trò chơi trở thành trò bị cấm chứ?”
Lần này, Chúa Tể Sinh Mệnh lại không trả lời câu hỏi của tôi. Chú nhìn tôi đăm đăm, rồi nói, “Cháu có thể tự vào game khám phá.”
Tôi nhanh chóng đi vào phòng khách, rồi túm lấy Tiểu Tiểu Lam đang vừa xem ti vi vừa ăn quà vặt. Mặc kệ vẻ mặt phản đối của con bé, tôi chụp mũ giả định lên đầu nó, rồi đội một cái khác lên đầu mình.
Thấy một màn đen như hũ nút mở rộng trước mắt, tôi bắt đầu nghĩ tới vấn đề này liên hệ thế nào với gia đình mình. Còn chưa nói tới phản ứng kì quặc của Chúa Tể Sinh Mệnh khiến tôi cực kì nghi ngờ có lẽ tai nạn lần đó có liên hệ cực lớn với nhà tôi chăng? Mình quyết tâm phải tìm ra chân tướng!
“Xin chào! Lâu lắm rồi không gặp ai nhé.”
Sau một thoáng tăm tối, mắt tôi tràn ngập ánh sáng. Một mĩ nữ tỏa hào quang tứ phía lững lờ trôi trên không trung, hào hứng tò mò soi xét tôi. Cô ta còn liên tục nhếch môi người, khiến tôi cảm thấy từ đầu tới chân đều không ổn… gần như thể mĩ nhân kia tính dùng sắc dụ tôi.
Tôi lắc lắc đầu cho suy nghĩ hoang tưởng này bay ra ngoài luôn. Thứ trước mặt tôi không gì khác gì chính là một trí tuệ nhân tạo, hay còn gọi là NPC trong game. Chúng hoàn toàn không có khả năng sở hữu những tình cảm thông thường.
Đột nhiên, mĩ nhân nháy mắt hỏi, “Cậu với con bé vừa vào cùng lúc kia có quan hệ gì không?”
Tôi vọt miệng, “Nó là em họ tôi!”
Mĩ nữ búng tay, rồi một bóng người lao xuống từ trên trời, còn la oai oái, “Đau quá! Mông gẫy làm đôi mất!”
Tôi, vẫn còn choáng váng cả người, lập tức nhìn tới. Không phải người đang nằm trên sàn là Tiểu Tiểu Lam sao? Tôi vội qua đỡ nó dậy, và rồi hai người chúng tôi nhìn cô mĩ nữ NPC đang kinh ngạc khó lường kia.
“Chúng tôi có thể bắt đầu tạo nhân vật được chưa?” Tiểu Tiểu Lam khó chịu xoa xoa mông hỏi.
Mĩ nữ khúc khích, “Sao có thể đơn giản như vậy? Nếu hai người muốn vào, hai người phải nói cho tôi lí do đăng nhập.” Dứt lời lại còn liếc mắt đưa tình nháy tôi một cái, “Không thì bảo anh đẹp trai này làm nũng với tôi một chút, tôi có thể hạ cố cho cả hai vào.”
“Cô muốn nói đông nói tây gì chứ, ả trí tuệ nhân tạo kia, thiết lập tính cách của cô xấc xược quá. Nếu không cho bọn tôi vào thì thôi!” Tiểu Tiểu Lam tức muốn chết nói.
“Tiểu Tiểu Lam, bình tĩnh nào.” Tôi cực kì tò mò muốn biết là lí gì dẫn đến sự mất kiểm soát của game. Bởi vậy, tôi chỉ quay sang mĩ nữ kia, ướm hỏi thế nào, “Chúng tôi muốn vào vì… chúng tôi muốn chơi game?”
“Cho xin đi má!” Mĩ nữ lười biếng nằm trên không trung, xem xét móng tay (hành động này quả thật rất giống mẹ tôi), cô ta đáp, “Game này sập tiệm lâu rồi. Nếu không có lí do đặc biệt, tôi không cho mấy người qua được đâu.”
“Chúng tôi muốn tìm lí do game mất kiểm soát.” Những lời này vuột khỏi miệng tôi khi tôi bắt đầu mất bình tĩnh.
Lúc đó, mĩ nữ khẽ ngẩng đầu, bay lại trước mặt tôi. “Có gì mà phải tìm? Lí do mất kiểm soát là do con người không thể khống chế được NPC bên trong, có thế thôi.”
“Cô nói nhảm gì vậy? Làm sao NPC có thể nổi loạn được chứ, bọn chúng còn không phải con người.” Tiểu Tiểu Lam bật lại.
Mĩ nữ nở một nụ cười khinh bỉ, cô ta dùng giọng kinh thường hỏi, “Cô nhóc chắc chưa?”
“Đương nhiên là chắc. Tôi nói chắc cô là người thật đúng không? Việc gì phải hù dọa chúng tôi như thế?” Tôi đứng chắn trước mặt Tiểu Tiểu Lam, tức giận hỏi cô ta.
Mĩ nữ cười sằng sặc, gần như thở không ra hơi. “Tôi là người thật? Con này á? He he, ô kê, cứ cho là lí do của hai người qua cửa đi. Hai người đi mà vào mà tìm lí do Đệ Nhị Sinh Mệnh mất kiểm soát.”
Tiểu Tiểu Lam và tôi đều không hiểu nổi rốt cuộc là ‘con người’ trước mắt đang nói điều điên khùng gì. Tuy nhiên, mặt đất dưới chân đột nhiên hẫng đi, và hai chúng tôi lập tức cảm nhận được cảm giác rớt xuống từ độ cao cực lớn. Tiểu Tiểu Lam và tôi ôm chặt lấy nhau, chịu đựng tình cảnh rơi tự do kinh khủng này.
“À này, còn chuyện nhân vật của hai người, chúng sẽ được chọn ngẫu nhiên luôn. Ai bảo em gái xinh đẹp cô chọc giận con này! Mà nữa, nếu muốn tìm sự thật, đi mà tìm Vương Tử.” Lời cuối cùng của mĩ nữ vang trong không trung, còn như đi kèm tiếng cười khúc khích.
“Vương Tử?” Tôi thì thầm nhớ kĩ cái tên này.
Một lúc sau, hai chúng tôi cuối cùng cũng chạm đất. Tôi nhìn quanh quất khu vực xung quanh; trời xanh mây trắng, cây xanh mọc quanh cùng vài căn nhà gỗ. Trông như thể một ngôi làng nhỏ. Tôi an ủi Tiểu Tiểu Lam còn đang vùi đầu trong ngực tôi. “Tiểu Tiểu Lam, ổn rồi. Chúng ta chạm đất rồi, cảnh vật xung quanh cũng không tệ.”
“Long Danh…” Tiểu Tiểu Lam lẩm bẩm.
“Sao thế?”
“Ngực… ngực anh mềm quá!” Tiểu Tiểu Lam nói, còn thoải mái cọ cọ vào ngực tôi.
“Mày nói cái gì thế, mau đứng dậy đi. Cùng nhau xem xét xung quanh một chút.” Tôi phản đối nói. Cho dù là anh em họ thì Tiểu Tiểu Lam, mày cũng không thể nằm trên ngực anh thế này chứ!
“Long Danh? Giọng anh nghe như con gái ấy.” Tiểu Tiểu Lam nghi ngờ ngẩng đầu rồi ngây người nhìn tôi.
Tôi cũng ngây người. Kẻ trước mặt tôi làm sao có thể là Tiểu Tiểu Lam? Một mái tóc đen ngắn, không chỉ đẹp trai mà còn rất phong cách, trên khuôn mặt góc cạnh là một đôi mày đậm sắc sảo đang trợn ngược lên. Đôi mắt ánh màu hổ phách, còn đôi môi là một sự cân bằng hoàn hảo giữa dày và mỏng… Tuy nhiên, những điều này đều không quan trọng. Quan trọng nhất là kẻ trước mặt tôi là C.O.N T.R.A.I. Còn chưa nói thằng cha này còn có đôi bắp tay làm tôi ghen tị muốn chết. Tôi chắc chắn luôn là dưới lớp quần áo của cha này, người ta nhất định sẽ tìm thấy sáu múi.
Lúc này, Tiểu Tiểu Lam cũng hoàn hồn. Nó cúi đầu và nhìn ngực tôi, rồi lại sửng sốt. Tôi cũng theo ánh mắt của nó nhìn xuống, và thấy trên ngực tôi có hai cục ‘thịt’ lớn và rất nảy! Thấy hình dáng xinh đẹp của hai cục thịt kia, tôi cực kì chắc chắn không phải là tôi có mỡ thừa, mà là…
“Uầy! Cup D em hằng mơ ước này!” Tiểu Tiểu Lam ngây ra nói, rồi lộ ra vẻ mặt đau đớn, “Tại sao? Tại sao nó không mọc trên người em mà lại mọc trên người anh họ?”
Lời này của Tiểu Tiểu Lam cuối cùng cũng kéo tôi hoàn hồn, tôi lập tức nhảy chồm chồm, rống lên, “Tại sao cup D mày hằng mơ ước lại mọc trên ngực anh?” Dứt lời, tôi thốt nhiên nhận ra giọng tôi cũng không trầm thấp như thường mà giống như tiếng hét chói tai của con gái!
Tôi giơ cả hai tay lên che miệng khó tin, nhưng rồi tôi lại thấy một thứ cũng đáng kinh ngạc tương tự. Cả hai tay tôi đều trắng nõn mịn màng hoàn hảo, với những ngón tay thon dài như nghệ sĩ dương cầm… Ối trời ơi! Tôi vội quay đầu vồ vập hỏi Tiểu Tiểu Lam, “Tiểu Tiểu Lam, mau nói cho anh hay, trông anh bây giờ thế nào?”
Tiểu Tiểu Lam nghiêng đầu sang một bên tỉ mỉ quan sát tôi, “Tóc dài vàng óng, uầy, em cũng ước có mái tóc kiểu này; một cặp mắt xanh trong như nền trời, quả là đẹp ngây người. Em nghĩ chỉ riêng đôi mắt của anh đã có thể dụ hết đàn ông trên thế giới rồi đó. Khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi nhỏ thẳng tắp, còn đôi môi như hoa hồng. Này anh có chắc là không thoa son không đấy?”
Nghe vậy, mặt tôi tái nhợt đi. Tuy nhiên, Tiểu Tiểu Lam lại nhún vai rồi nói tiếp, “Thêm cặp cánh sau lưng anh, anh cực kì giống thiên sứ luôn.”
Phản ứng của tôi chính là trực tiếp lăn đùng ra đất.
“Này, này, Long Danh, mau tỉnh dậy đi! Anh còn chưa nói với em trông em thế nào mà!”
Tôi đứng gần hồ nước, mặt mày khó coi. Rồi tôi lại nhìn Tiểu Tiểu Lam đang sửng sốt cả người, và Tiểu Tiểu Lam cũng quay ra nhìn tôi. Hai đứa chúng tôi hầu như cùng lúc thốt lên, “Sao Anh/Em không phải là mày/anh!”
Hầyyy! Cả hai lại thở dài cùng lúc, nét mặt viết rõ chữ bất đắc dĩ. Chân tướng đã quá rõ ràng; giới tính của chúng tôi có vẻ đã đồng thời bị đảo ngược.
Tôi là một thiên sứ xinh đẹp mĩ miều cup D, còn em gái họ Tiểu Tiểu Lam nhà tôi thì lại biến thành một anh đẹp trai cao to cơ bắp! Con bé này đúng là không có tí ý tứ gì. Nếu không phải tôi ngăn nó lại, có lẽ nó đã nới quần ra xem mình ‘bự’ cỡ nào. Điều ác độc là Tiểu Tiểu Lam cũng cấm tôi kéo áo lên xem tôi ‘bự’ cỡ nào luôn.
“Tức quá!” Tiểu Tiểu Lam lập tức đứng bật dậy hét lên trời, “Đây nhất định là trò quỷ của con ả kia!”
Tôi lại thở dài, rồi bắt mình phải tươi tỉnh lên. “Đi thôi. Chúng ta đi hỏi xem Vương Tử rốt cuộc ở đâu, rồi làm sáng tỏ vấn đề này, sau rốt, chúng mình cũng không cần phải làm…”
“Nhân yêu!” Tiểu Tiểu Lam nói cái từ mà tôi không thể rít qua kẽ răng kia.
Tiểu Tiểu Lam và tôi đi vòng vòng xung quanh thôn và đi vào trong một hiệu thuốc. Quả nhiên chúng tôi thấy ngay một cô gái trẻ đứng sau quầy hàng đang cười rất tươi. Thấy chúng tôi bước vào, mắt cô ta lập tức sáng lấp lánh khi cô ta chào mừng chúng tôi. “Xin phép hỏi quý khách muốn mua loại thuốc nào?”
“Ừm, chúng tôi không muốn mua thuốc. Chúng tôi chỉ muốn hỏi chị, chị có biết Vương Tử không?” Tiểu Tiểu Lam hỏi.
Lời vừa thoát khỏi miệng Tiểu Tiểu Lam, nụ cười trên mặt cô gái trẻ kia tức khắc bay biến và thay bằng vẻ mày lườm mắt nguýt. “Nếu không mua thuốc thì biến lẹ đi! Chỗ của đây không phải là nơi hướng dẫn người chơi mới. Lúc nào cũng tới hỏi đây đủ điều. Có đứa còn dám hỏi bà cách gọi bảng hệ thống nữa, lại còn không mua thuốc thang gì, cái con khỉ gì chứ!”
Bỏ mẹ! NPC gì hung hãn quá, tôi không khỏi âm thầm chửi cô ả trong lòng.
“Mẹ, Đây là lần đầu đây gặp một con NPC hung dữ thế đấy. Chị muốn cái gì? Muốn đánh nhau hả?” Tiểu Tiểu Lam siết chặt nắm tay, dữ tợn chửi lại cô kia.
Cô NPC kia cũng giơ ngón tay chính giữa bàn tay cô ả lên, còn trưng một vẻ mặt đanh đá đi kèm. “Đây cũng là lần đầu bà gặp người chơi level 1 mà dám đánh nhau với NPC đấy. Nếu anh muốn đánh nhau thì cứ nhào vô đi! Đây nói cho đằng ấy biết, đây level 55 rồi đấy nhé!”
Hai cô gái này cứ xung đột như vậy ngay trước mặt tôi. Tiểu Tiểu Lam quả là cô em gái họ dữ tợn… ấy lộn, ý tôi là dũng cảm nhất của tôi. Cho dù nghe thấy cấp độ chênh lệch tận 54 level, nó cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi.
“Tôi hỏi chị đây.” Tiểu Tiểu Lam quắc mắt hỏi, “Mức độ đau đớn của game này đạt bao nhiêu?”
Nữ NPC lạnh lùng đáp, “30%.”
Khí thế ban nãy của Tiểu Tiểu Lam lập tức rơi rụng cả, mặt nó cũng tái đi. Nó nhanh chóng núp sau lưng tôi. “Long Danh, con ả này em để dành cho anh đấy.”
“Này, anh đường đường là một gã đàn ông thân cao mét tám, anh có nghĩ một cô gái nhỏ một mét sáu mươi có thể bảo vệ cho anh không?” cô NPC khinh khi hỏi.
Tôi quay ra đằng sau, mà tôi vẫn phải ngẩng đầu để thấy cái bóng dáng đang ‘cúi gằm’ vì sợ của con bé. Dù tôi thấp bé hơn cô NPC kia, tôi vẫn giương chí khí của anh hùng bảo vệ mĩ nhân. Tôi ưỡn ngực, đang chuẩn bị nói lí với cô ả NPC thì…
“Cô ưỡn kinh thế để làm gì? Tôi biết cô cup D rồi,” cô ả NPC lạnh lùng nói.
Hu hu hu… Tôi không khỏi ngồi chồm hỗm một góc tối khóc thương cho bộ ngực cường tráng ngày trước của tôi.
Đối mặt với hai kẻ chả có ý chí chiến đấu chút nào, thái độ của cô ả NPC càng không nhân nhượng gì nữa. Khoanh tay trước ngực, cô ta quát lên, “Muốn hỏi gì đi mà tìm trưởng làng!”
Tiểu Tiểu Lam và tôi chạy bán xới khỏi hiệu thuốc, và Tiểu Tiểu Lam lập tức phục hồi khỏi trạng thái sợ sệt mà đứng thẳng người dậy. Mặt mày có vẻ tức tối tợn, con bé gào lên, “Con ả NPC chết tiệt kia! Cứ đợi đến khi tôi vượt qua cấp 55, tôi nhất định quay lại nện chị một trận ra trò! Đi nào, Long Danh, mau đi luyện cấp!”
Dứt lời, con bé lại còn túm lấy tôi chạy thẳng khỏi làng. Tệ hơn là tôi đã mất hết sức mạnh vốn có, nên liền bị con bé lôi đi, hai chân còn để lại hai vạch trên nền đất.
“Tiểu, Tiểu Tiểu Lam… Dù mày có muốn làm gì cũng được, nhưng trước hết cứ tìm trưởng làng đã,” Tôi hét lên, muốn khóc mà không ra nước mắt.
“Ừ nhỉ, chúng ta phải đi tìm trưởng làng.” Tiểu Tiểu Lam lập tức tỉnh ngộ, nhanh chóng lao thẳng về phía nhà trưởng làng. Tuy nhiên, vấn đề là, Tiểu Tiểu Lam, mày còn chưa buông anh ra mà!
Xui xẻo làm sao, Tiểu Tiểu Lam, đang tức tới phát điên, hoàn toàn không để tâm gì tới tôi nữa. Cứ vậy, con bé lôi tôi tới nhà trưởng làng. Cũng may, trưởng làng này trông có vẻ hoàn toàn bình thường. Ông ta là một ông lão không có gì đặc biệt, còn hút tẩu nữa.
Sau khi nghe lí do tụi tôi tới, trưởng làng mở miệng nói, như thể đang hồi tưởng quá khứ, “Vương Tử hả? Ta còn nhớ rất rõ. Cậu ta cũng được sinh ra ở làng này.”
Được sinh ra ở đây? Có lẽ nào Vương Tử là một người chơi trong game này? Tôi cau mày, nhưng lại lập tức vất luôn phỏng đoán này đi. Có lẽ đây là tình tiết định sẵn trong game, bởi NPC không thể nào lại nhớ tên người chơi được.
“Vậy, Vương Tử này có gì đặc biệt?” Tôi tò mò hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook