0852
-
Chương 8
Thình thịch, thình thịch ——
Trong bóng tối, Lô Nhân chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Anh đứng ở trước mặt cô, nhiệt độ cơ thể trên người anh lượn lờ xung quanh, còn có mùi đàn ông nam tính vây lấy chóp mũi cô. Hành lang thu hẹp, như thể khoảng cách này thuộc riêng về bọn họ, cô không tìm được lý do nào thích hợp để đẩy anh ra.
Câu hỏi của anh khiến cô trì trệ, có một thứ mắc kẹt ở trong cổ họng, không biết đáp thế nào.
Lục Cường không có ý lui về phía sau, ngực anh chạm vào người cô, nhịp thở đều đều theo một quy tắc.
Lô Nhân chịu không nổi muốn phá vỡ cục diện bế tắc xấu hổ, hướng cửa bên phải di chuyển.
Vừa mới bước đi cô giật mình dừng lại, không gian yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng động, dừng nửa giây, tay chân cô luống cuống cầm điện thoại ở trong túi ra, không dấu vết thối lui đến cửa.
Cô bước vào, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa.
Lô Nhân nhìn nhìn điện báo, nhanh chóng tiếp nhận.
“Ông xã?”
“......” Diệp Phạm: “Lô Nhân? Là tớ......”
“Bao giờ anh mới về nhà?”
Đối phương im lặng hai giây, nhắc nhở: “Tớ là Diệp Phạm!”
“Anh đến tiểu khu rồi hả? Vừa vặn em cũng mới vào nhà.”
“...... Cậu điên rồi?”
Cô cắn môi, kiên trì hỏi: “Tối nay muốn ăn cái gì? Em sẽ đi mua.”
Bên kia thầm chửi một câu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Này, đã bao lâu rồi cậu còn không chịu thức tỉnh.”
“Cá Lư hấp đi, hoặc là sườn xào chua ngọt.”
Trong ống nghe có người rống lên: “Cái tên kia thì có gì tốt, cậu không đáng phải tổn thương đến vậy.”
Giọng Diệp Phạm rất to, Lô Nhân nghe xong thì bước ra xa vài bước, thuận tay chỉnh nhỏ âm lượng.
Lục Cường khẽ nở nụ cười, lắc lắc đầu, anh nghiêng người đứng trong cửa, quay đầu nhìn dãy hành lang mơ hồ. Giờ phút này cực yên tĩnh, người trong đầu dây điện thoại bên kia kích động, suốt buổi ồn ào. Tương phản, cô nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, giống như cơn gió mùa hè, giọng gọi ‘ông xã’ ngọt đến tê người.
Lục Cường siết chặt kiện hàng, đầu lưỡi khẽ liếm môi mấy lần, uống nước quá ít, môi anh có chút khô cằn, liếm liếm vài phát, môi ẩm ướt lại càng khát hơn, hi vọng trước mặt có một ly nước tinh khiết uống vào khoan khoái.
Lô Nhân nói: “Còn muốn ăn món gì?”
“...... Cậu điên rồi đúng không?” Diệp Phạm hét to, lo lắng hỏi: “Chỗ nào cảm thấy không khỏe?”
“Dạ...... cứ quyết định vậy đi.”
“Cậu đừng làm tớ sợ, nếu không cậu chờ ở nhà, tớ qua tìm cậu…”
“Không cần, em đi mua ngay, một lát gặp.” Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Lô Nhân đã cắt điện thoại.
Lục Cường lại nhìn cô một cái, dời ánh mắt, đưa tay, chuẩn xác ấn đèn hành lang.
Lô Nhân vẫn đang đứng trong hành lang, mắt đột nhiên khó chịu, nhưng cuối cùng đã tìm thấy một cảm giác bình an, trái tim cô bỗng chốc vô vị.
Lục Cường hỏi: “Để ở đâu?”
Cô hoàn hồn, nhìn nhìn kiện hàng trên vai anh: “Chỗ nào cũng được.”
Anh đặt kiện hàng xuống, lại đi lòng vòng trong phòng, xoay người bước ra.
Anh đi qua người cô, cô nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Lục Cường dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Thân hình cô mềm mại dựa cạnh cửa, nghiêng người về sau, xương quai xanh càng thêm thẳng tắp, trên vai có hai chỗ lõm thật sâu, dùng ngón tay phác họa sẽ cảm giác được lúc lên lúc xuống. Đôi mắt anh giáng xuống, động tác này của cô nổi bật, quyến rũ, có điều cô không tự biết.
Lục Cường ngoéo mũi mình một cái, lặng lẽ lui về phía sau, sợ bản thân lại có hành động kỳ quặc.
Bế tắc một lúc, Lô Nhân lặp lại: “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
“...... Gặp sau.”
“Gặp sau.”
Lục Cường xoay người bước đi, giương mắt, đột nhiên anh để tay lên trán hỏi: “Em biết nấu ăn?”
Lô Nhân bối rối: “......”
“Nhìn bề ngoài chắc biết không ít.”
“......”
“Thịt chưng cách thủy có biết làm không?”
“...... Chưa làm qua.”
“Học đi, món đó rất ngon.”
Nói xong câu này anh mới đi xuống, tầng hai vì có tiếng động nên sáng đèn, anh cũng không quay đầu lại.
Lô Nhân đứng trong hành lang một lúc, điện thoại trong tay vang lên, là Diệp Phạm. Cô vào nhà, đưa tay đóng cửa tiếp nhận điện thoại giải thích.
***
Trở lại phòng an ninh, bác Lý đã dọn dẹp sạch sẽ, đang cùng cư dân tán gẫu.
Thấy Lục Cường đang xắn tay áo, cư dân mỉm cười chào hỏi, Lục Cường gật đầu một cái, đi vào phòng an ninh tìm nước.
Bác Lý vỗ vỗ yên xe đạp, giơ chân lên: “Xong rồi hả?”
Lục Cường ngửa đầu tưới nước, sau đó anh uống một hơi, nước xuống cả cằm và đi vào trong ngực anh.
Bác Lý nói: “Bác về đây.”
Lục Cường không lên tiếng trả lời, mặc áo bảo vệ vào người. Có năm nút, anh cài từng nút, đến nút thứ ba anh cúi người xuống, đi ra ngoài, gọi một tiếng: “Bác Lý.”
Bác Lý dừng lại: “Chuyện gì?”
Lục Cường híp mắt: “Cũng không có gì.”
“Vậy sao gọi bác!”
Lục Cường nói: “Vừa rồi cô gái kia tên là Lô Nhân?”
“...... À.” Bác Lý phản ứng.
“Cô ấy ở đây bao nhiêu năm rồi?”
“Chắc sáu bảy năm, nhà con bé ở nơi khác, lên đây đi học thuê phòng…” Bác Lý nhìn Lục Cường: “Cháu hỏi chuyện này làm gì?”
Lục Cường nói: “Xem ra bác nắm rất rõ thông tin người sống ở đây.”
Bác Lý hiểu rõ, ngại ngùng cười to.
Lục Cường lại hỏi: “Cô ấy kết hôn rồi hả bác?”
“Hình như là vậy.”
Lục Cường ngậm một điếu thuốc vào miệng. Bác Lý giơ chân lên định đạp xe đi, Lục Cường nghĩ nghĩ lại nói: “Mà dường như đầu tháng này có chuyện.”
Anh không nói nữa, hít mạnh một ngụm thuốc, thở ra, không có gió, vòng khói tụ lại không tiêu tan, trong không khí đều là mùi vị cay độc kích thích.
Bác Lý liếc mắt: “Xem ra cháu cũng hiểu rõ tình hình?”
Lục Cường cúi đầu không nói.
Bác Lý thở dài, nói tiếp: “Haiz, đúng là nhân sinh vô thường, nghe nói…” Ông dừng một chút: “Đáng tiếc thật…”
Lục Cường bỗng dưng ngẩng đầu: “Đáng tiếc gì ạ?”
“Bác nghe người khác nói, không biết thiệt giả, hình như hôn lễ hủy bỏ, kẻ thứ ba xuất hiện, ở trong hôn lễ quậy phá một hồi......” Ông vỗ vỗ trán hai lần: “Phá tanh bành.”
“Thiệt giả?”
Bác Lý lườm Lục Cường một cái: “Đã bảo là nghe nói, ai biết thiệt giả.”
Lục Cường im lặng một lát, nhớ tới ngày mưa kia, bóng dáng chật vật, vẻ mặt buồn bã bi thương, người mặc đồ cưới không thích hợp xuất hiện ở ngã tư đường.
Mọi thứ kết hợp đúng như câu chuyện.
Thì ra là thế, anh cúi đầu suy tư, không khỏi nhếch miệng: “Vì vậy? Bại dưới tay nhân tình?”
Bác Lý rầu rĩ: “Kẻ thứ ba mang bầu, không hủy bỏ hôn lễ thì còn có cách nào khác.”
Lục Cường nhìn ông: “Bác thật nhiều chuyện.”
“Cũng không phải bác nhiều chuyện, lại nói, gần đây bác không còn nhìn thấy chồng chưa cưới của con bé, cũng khó trách…” Ông cúi đầu: “Hình như cũng có nguyên nhân.”
“Thế nào?”
“Nghe nói kết quả kiểm tra trước khi kết hôn là do tiểu Lô mắc bệnh không thể sinh con. Thiên chức của phụ nữ là làm mẹ, không thể sinh con thì đó chính là lý do ngoại tình.”
Lục Cường lại ngẩng đầu nhìn ông một cái, điếu thuốc còn lại nửa thanh, anh hít một ngụm, tàn thuốc sáng tắt, sau đó anh ném mạnh xuống đất dẫm nát dưới chân.
Anh thay đổi lại tư thế, cả người trầm tĩnh, càng lười nhác đứng.
Mới vừa rồi trời không có gió, lúc này gió nhẹ phất phơ, dường như muốn thổi tan cơn nóng nực của mùa hè.
Nửa phút sau, anh khẽ cười: “Chắc gì tên kia không có bệnh.”
Bác Lý nghe xong liền suy đoán: “Oắt con, đừng có mơ mộng đến tiểu Lô, con bé là người tốt.”
Lục Cường hỏi ngược: “Nhìn cháu giống người xấu sao?”
Bác Lý không trả lời, chỉ liếc mắt hai lượt, trầm ngâm một lát: “...... Không hợp.” Cũng không nói không hợp cái gì.
Lục Cường cười vui, nói: “Có hợp hay không, cháu tự tính được.”
Bác Lý cười, cũng không tưởng thật, nói chuyện xong, đạp xe về nhà.
Lục Cường nhìn bóng lưng ông biến mất, thoáng trầm tư.
Dạo này công viên gần chung cư thường có nhiều người tụ tập, nam nữ khiêu vũ trên giai điệu vui vẻ, khu phố náo nhiệt.
Nơi này yên tĩnh không một tiếng động, ngọn đèn chỗ cao đổ thấp, xuyên qua bụi cây rậm rạp, đã không còn bao nhiêu ánh sáng.
Anh nhớ tới buổi tối kia, đèn đuốc sáng trưng, gió nhẹ từ từ.
Xe hơi ngoài tiểu khu thổi còi, anh đứng rất xa, thấy trong xe vươn ra một cái đầu, gió nhẹ nhàng thổi qua tóc cô, chiếc cổ thon dài cùng với gương mặt xinh đẹp.
Khuôn mặt kia bỗng nhiên xâm nhập vào tầm mắt anh, xung quanh đều ảm đạm, chỉ có ngọn đèn đường trên đỉnh đầu cô là phát sáng. Ánh sáng nhàn nhạt, vẻ đẹp dịu dàng khiến trái tim anh tan chảy, trong lòng nặng chịch như khối đá, dường như vỡ tung ra rồi rớt bịch xuống, cũng không hề che giấu một chút niềm vui vui sướng nào.
Anh không biết, thì ra, cái anh đang chờ đợi là gặp lại.
............
Đêm nay Lục Cường không ngủ.
Tiểu khu càng lúc càng yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt rọi qua cửa sổ, không có tiếng tivi, chỉ có tiếng radio cũ kỹ phát ra, là thời gian quảng cáo…
Lục Cường xoay xoay nút, một kênh khác phát ra một bài hát cũ.
Hai chân anh gác lên bàn, ngó ra ngoài cửa sổ, đèn đường đều tắt, đêm khuya yên tĩnh. Anh ấn di động, di động đã cũ, phải một lúc sau màn hình mới hiện lên, anh nhìn thời gian, đã một giờ sáng.
Cũng có một người trằn trọc giống anh, Lô Nhân lăn qua lộn lại không thể ngủ được, tình huống này đã liên tục nửa tháng, mặc dù nội tâm cô đã bình phục, nhưng đồng hồ sinh học bị quấy rầy.
Cô xoay người xuống giường, lục lọi từ sau giá sách để tìm chai rượu vang, rượu này là do Lưu Trạch Thành mua, cô đã quên quăng bỏ. Lô Nhân tìm được ly thủy tinh, đổ ra phân nửa.
Trong phòng không bật đèn, cô nương theo ánh trăng đi đến cửa sổ, uống một hớp nhỏ.
Trước đây Lô Nhân không hề uống rượu, giờ phút này thầm nghĩ mượn cồn thôi miên, đừng tỉnh táo như vậy.
Người ta không hiểu rượu vang, khi lượng cồn trong máu tăng lên thì chất độc bắt đầu phát huy tác dụng, cảm nhận sâu sắc sự cay độc từ yết hầu cháy đến ngực, đứng đó một lúc lâu, cô đỡ vách tường trở về giường nằm, nhắm mắt, đầu váng mắt hoa lại như cũ thanh tỉnh.
Cô miên man suy nghĩ, cầm điện thoại ra ấn màn hình, đã một giờ sáng, cô lướt internet, lại nhìn Microblogging, đến cuối cùng thật sự không còn gì để xem, mở Baidu tìm tòi, ghi vào mấy chữ.
Hướng dẫn cách làm thịt chưng cách thủy......
Thịt heo thái lát mỏng rộng bản, ngang thớ.
Cô đọc tiếp, cách thực hiện: Ướp thịt với chút bột nêm, đường, dầu ăn, tiêu, hành – để ngấm. Thắng chút đường lên thành nước màu. Ướp nước màu vào thịt để thịt có màu vàng cánh gián. Cho thịt vào một âu nhỏ có nắp đậy. Đặt trong một nồi lớn để chưng cách thủy trong 30 phút.
Thịt chín, rắc chút hành lá lên, ăn nóng với cơm trắng rất ngon.
Không có gì khó khăn, Lô Nhân chỉ tùy tiện liếc mắt.
Ngón tay hướng lên phía trên, phía dưới còn có một hàng chữ màu đỏ.
Bối rối dần dần, cô hạ mi mắt, lại mở, miễn cưỡng đọc xong vài chữ kia.
Lưu ý: chưng cách thuỷ đến khi thịt mềm là được, hỗ trợ sinh sản.
Trong bóng tối, Lô Nhân chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Anh đứng ở trước mặt cô, nhiệt độ cơ thể trên người anh lượn lờ xung quanh, còn có mùi đàn ông nam tính vây lấy chóp mũi cô. Hành lang thu hẹp, như thể khoảng cách này thuộc riêng về bọn họ, cô không tìm được lý do nào thích hợp để đẩy anh ra.
Câu hỏi của anh khiến cô trì trệ, có một thứ mắc kẹt ở trong cổ họng, không biết đáp thế nào.
Lục Cường không có ý lui về phía sau, ngực anh chạm vào người cô, nhịp thở đều đều theo một quy tắc.
Lô Nhân chịu không nổi muốn phá vỡ cục diện bế tắc xấu hổ, hướng cửa bên phải di chuyển.
Vừa mới bước đi cô giật mình dừng lại, không gian yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng động, dừng nửa giây, tay chân cô luống cuống cầm điện thoại ở trong túi ra, không dấu vết thối lui đến cửa.
Cô bước vào, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa.
Lô Nhân nhìn nhìn điện báo, nhanh chóng tiếp nhận.
“Ông xã?”
“......” Diệp Phạm: “Lô Nhân? Là tớ......”
“Bao giờ anh mới về nhà?”
Đối phương im lặng hai giây, nhắc nhở: “Tớ là Diệp Phạm!”
“Anh đến tiểu khu rồi hả? Vừa vặn em cũng mới vào nhà.”
“...... Cậu điên rồi?”
Cô cắn môi, kiên trì hỏi: “Tối nay muốn ăn cái gì? Em sẽ đi mua.”
Bên kia thầm chửi một câu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Này, đã bao lâu rồi cậu còn không chịu thức tỉnh.”
“Cá Lư hấp đi, hoặc là sườn xào chua ngọt.”
Trong ống nghe có người rống lên: “Cái tên kia thì có gì tốt, cậu không đáng phải tổn thương đến vậy.”
Giọng Diệp Phạm rất to, Lô Nhân nghe xong thì bước ra xa vài bước, thuận tay chỉnh nhỏ âm lượng.
Lục Cường khẽ nở nụ cười, lắc lắc đầu, anh nghiêng người đứng trong cửa, quay đầu nhìn dãy hành lang mơ hồ. Giờ phút này cực yên tĩnh, người trong đầu dây điện thoại bên kia kích động, suốt buổi ồn ào. Tương phản, cô nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, giống như cơn gió mùa hè, giọng gọi ‘ông xã’ ngọt đến tê người.
Lục Cường siết chặt kiện hàng, đầu lưỡi khẽ liếm môi mấy lần, uống nước quá ít, môi anh có chút khô cằn, liếm liếm vài phát, môi ẩm ướt lại càng khát hơn, hi vọng trước mặt có một ly nước tinh khiết uống vào khoan khoái.
Lô Nhân nói: “Còn muốn ăn món gì?”
“...... Cậu điên rồi đúng không?” Diệp Phạm hét to, lo lắng hỏi: “Chỗ nào cảm thấy không khỏe?”
“Dạ...... cứ quyết định vậy đi.”
“Cậu đừng làm tớ sợ, nếu không cậu chờ ở nhà, tớ qua tìm cậu…”
“Không cần, em đi mua ngay, một lát gặp.” Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Lô Nhân đã cắt điện thoại.
Lục Cường lại nhìn cô một cái, dời ánh mắt, đưa tay, chuẩn xác ấn đèn hành lang.
Lô Nhân vẫn đang đứng trong hành lang, mắt đột nhiên khó chịu, nhưng cuối cùng đã tìm thấy một cảm giác bình an, trái tim cô bỗng chốc vô vị.
Lục Cường hỏi: “Để ở đâu?”
Cô hoàn hồn, nhìn nhìn kiện hàng trên vai anh: “Chỗ nào cũng được.”
Anh đặt kiện hàng xuống, lại đi lòng vòng trong phòng, xoay người bước ra.
Anh đi qua người cô, cô nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Lục Cường dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Thân hình cô mềm mại dựa cạnh cửa, nghiêng người về sau, xương quai xanh càng thêm thẳng tắp, trên vai có hai chỗ lõm thật sâu, dùng ngón tay phác họa sẽ cảm giác được lúc lên lúc xuống. Đôi mắt anh giáng xuống, động tác này của cô nổi bật, quyến rũ, có điều cô không tự biết.
Lục Cường ngoéo mũi mình một cái, lặng lẽ lui về phía sau, sợ bản thân lại có hành động kỳ quặc.
Bế tắc một lúc, Lô Nhân lặp lại: “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
“...... Gặp sau.”
“Gặp sau.”
Lục Cường xoay người bước đi, giương mắt, đột nhiên anh để tay lên trán hỏi: “Em biết nấu ăn?”
Lô Nhân bối rối: “......”
“Nhìn bề ngoài chắc biết không ít.”
“......”
“Thịt chưng cách thủy có biết làm không?”
“...... Chưa làm qua.”
“Học đi, món đó rất ngon.”
Nói xong câu này anh mới đi xuống, tầng hai vì có tiếng động nên sáng đèn, anh cũng không quay đầu lại.
Lô Nhân đứng trong hành lang một lúc, điện thoại trong tay vang lên, là Diệp Phạm. Cô vào nhà, đưa tay đóng cửa tiếp nhận điện thoại giải thích.
***
Trở lại phòng an ninh, bác Lý đã dọn dẹp sạch sẽ, đang cùng cư dân tán gẫu.
Thấy Lục Cường đang xắn tay áo, cư dân mỉm cười chào hỏi, Lục Cường gật đầu một cái, đi vào phòng an ninh tìm nước.
Bác Lý vỗ vỗ yên xe đạp, giơ chân lên: “Xong rồi hả?”
Lục Cường ngửa đầu tưới nước, sau đó anh uống một hơi, nước xuống cả cằm và đi vào trong ngực anh.
Bác Lý nói: “Bác về đây.”
Lục Cường không lên tiếng trả lời, mặc áo bảo vệ vào người. Có năm nút, anh cài từng nút, đến nút thứ ba anh cúi người xuống, đi ra ngoài, gọi một tiếng: “Bác Lý.”
Bác Lý dừng lại: “Chuyện gì?”
Lục Cường híp mắt: “Cũng không có gì.”
“Vậy sao gọi bác!”
Lục Cường nói: “Vừa rồi cô gái kia tên là Lô Nhân?”
“...... À.” Bác Lý phản ứng.
“Cô ấy ở đây bao nhiêu năm rồi?”
“Chắc sáu bảy năm, nhà con bé ở nơi khác, lên đây đi học thuê phòng…” Bác Lý nhìn Lục Cường: “Cháu hỏi chuyện này làm gì?”
Lục Cường nói: “Xem ra bác nắm rất rõ thông tin người sống ở đây.”
Bác Lý hiểu rõ, ngại ngùng cười to.
Lục Cường lại hỏi: “Cô ấy kết hôn rồi hả bác?”
“Hình như là vậy.”
Lục Cường ngậm một điếu thuốc vào miệng. Bác Lý giơ chân lên định đạp xe đi, Lục Cường nghĩ nghĩ lại nói: “Mà dường như đầu tháng này có chuyện.”
Anh không nói nữa, hít mạnh một ngụm thuốc, thở ra, không có gió, vòng khói tụ lại không tiêu tan, trong không khí đều là mùi vị cay độc kích thích.
Bác Lý liếc mắt: “Xem ra cháu cũng hiểu rõ tình hình?”
Lục Cường cúi đầu không nói.
Bác Lý thở dài, nói tiếp: “Haiz, đúng là nhân sinh vô thường, nghe nói…” Ông dừng một chút: “Đáng tiếc thật…”
Lục Cường bỗng dưng ngẩng đầu: “Đáng tiếc gì ạ?”
“Bác nghe người khác nói, không biết thiệt giả, hình như hôn lễ hủy bỏ, kẻ thứ ba xuất hiện, ở trong hôn lễ quậy phá một hồi......” Ông vỗ vỗ trán hai lần: “Phá tanh bành.”
“Thiệt giả?”
Bác Lý lườm Lục Cường một cái: “Đã bảo là nghe nói, ai biết thiệt giả.”
Lục Cường im lặng một lát, nhớ tới ngày mưa kia, bóng dáng chật vật, vẻ mặt buồn bã bi thương, người mặc đồ cưới không thích hợp xuất hiện ở ngã tư đường.
Mọi thứ kết hợp đúng như câu chuyện.
Thì ra là thế, anh cúi đầu suy tư, không khỏi nhếch miệng: “Vì vậy? Bại dưới tay nhân tình?”
Bác Lý rầu rĩ: “Kẻ thứ ba mang bầu, không hủy bỏ hôn lễ thì còn có cách nào khác.”
Lục Cường nhìn ông: “Bác thật nhiều chuyện.”
“Cũng không phải bác nhiều chuyện, lại nói, gần đây bác không còn nhìn thấy chồng chưa cưới của con bé, cũng khó trách…” Ông cúi đầu: “Hình như cũng có nguyên nhân.”
“Thế nào?”
“Nghe nói kết quả kiểm tra trước khi kết hôn là do tiểu Lô mắc bệnh không thể sinh con. Thiên chức của phụ nữ là làm mẹ, không thể sinh con thì đó chính là lý do ngoại tình.”
Lục Cường lại ngẩng đầu nhìn ông một cái, điếu thuốc còn lại nửa thanh, anh hít một ngụm, tàn thuốc sáng tắt, sau đó anh ném mạnh xuống đất dẫm nát dưới chân.
Anh thay đổi lại tư thế, cả người trầm tĩnh, càng lười nhác đứng.
Mới vừa rồi trời không có gió, lúc này gió nhẹ phất phơ, dường như muốn thổi tan cơn nóng nực của mùa hè.
Nửa phút sau, anh khẽ cười: “Chắc gì tên kia không có bệnh.”
Bác Lý nghe xong liền suy đoán: “Oắt con, đừng có mơ mộng đến tiểu Lô, con bé là người tốt.”
Lục Cường hỏi ngược: “Nhìn cháu giống người xấu sao?”
Bác Lý không trả lời, chỉ liếc mắt hai lượt, trầm ngâm một lát: “...... Không hợp.” Cũng không nói không hợp cái gì.
Lục Cường cười vui, nói: “Có hợp hay không, cháu tự tính được.”
Bác Lý cười, cũng không tưởng thật, nói chuyện xong, đạp xe về nhà.
Lục Cường nhìn bóng lưng ông biến mất, thoáng trầm tư.
Dạo này công viên gần chung cư thường có nhiều người tụ tập, nam nữ khiêu vũ trên giai điệu vui vẻ, khu phố náo nhiệt.
Nơi này yên tĩnh không một tiếng động, ngọn đèn chỗ cao đổ thấp, xuyên qua bụi cây rậm rạp, đã không còn bao nhiêu ánh sáng.
Anh nhớ tới buổi tối kia, đèn đuốc sáng trưng, gió nhẹ từ từ.
Xe hơi ngoài tiểu khu thổi còi, anh đứng rất xa, thấy trong xe vươn ra một cái đầu, gió nhẹ nhàng thổi qua tóc cô, chiếc cổ thon dài cùng với gương mặt xinh đẹp.
Khuôn mặt kia bỗng nhiên xâm nhập vào tầm mắt anh, xung quanh đều ảm đạm, chỉ có ngọn đèn đường trên đỉnh đầu cô là phát sáng. Ánh sáng nhàn nhạt, vẻ đẹp dịu dàng khiến trái tim anh tan chảy, trong lòng nặng chịch như khối đá, dường như vỡ tung ra rồi rớt bịch xuống, cũng không hề che giấu một chút niềm vui vui sướng nào.
Anh không biết, thì ra, cái anh đang chờ đợi là gặp lại.
............
Đêm nay Lục Cường không ngủ.
Tiểu khu càng lúc càng yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt rọi qua cửa sổ, không có tiếng tivi, chỉ có tiếng radio cũ kỹ phát ra, là thời gian quảng cáo…
Lục Cường xoay xoay nút, một kênh khác phát ra một bài hát cũ.
Hai chân anh gác lên bàn, ngó ra ngoài cửa sổ, đèn đường đều tắt, đêm khuya yên tĩnh. Anh ấn di động, di động đã cũ, phải một lúc sau màn hình mới hiện lên, anh nhìn thời gian, đã một giờ sáng.
Cũng có một người trằn trọc giống anh, Lô Nhân lăn qua lộn lại không thể ngủ được, tình huống này đã liên tục nửa tháng, mặc dù nội tâm cô đã bình phục, nhưng đồng hồ sinh học bị quấy rầy.
Cô xoay người xuống giường, lục lọi từ sau giá sách để tìm chai rượu vang, rượu này là do Lưu Trạch Thành mua, cô đã quên quăng bỏ. Lô Nhân tìm được ly thủy tinh, đổ ra phân nửa.
Trong phòng không bật đèn, cô nương theo ánh trăng đi đến cửa sổ, uống một hớp nhỏ.
Trước đây Lô Nhân không hề uống rượu, giờ phút này thầm nghĩ mượn cồn thôi miên, đừng tỉnh táo như vậy.
Người ta không hiểu rượu vang, khi lượng cồn trong máu tăng lên thì chất độc bắt đầu phát huy tác dụng, cảm nhận sâu sắc sự cay độc từ yết hầu cháy đến ngực, đứng đó một lúc lâu, cô đỡ vách tường trở về giường nằm, nhắm mắt, đầu váng mắt hoa lại như cũ thanh tỉnh.
Cô miên man suy nghĩ, cầm điện thoại ra ấn màn hình, đã một giờ sáng, cô lướt internet, lại nhìn Microblogging, đến cuối cùng thật sự không còn gì để xem, mở Baidu tìm tòi, ghi vào mấy chữ.
Hướng dẫn cách làm thịt chưng cách thủy......
Thịt heo thái lát mỏng rộng bản, ngang thớ.
Cô đọc tiếp, cách thực hiện: Ướp thịt với chút bột nêm, đường, dầu ăn, tiêu, hành – để ngấm. Thắng chút đường lên thành nước màu. Ướp nước màu vào thịt để thịt có màu vàng cánh gián. Cho thịt vào một âu nhỏ có nắp đậy. Đặt trong một nồi lớn để chưng cách thủy trong 30 phút.
Thịt chín, rắc chút hành lá lên, ăn nóng với cơm trắng rất ngon.
Không có gì khó khăn, Lô Nhân chỉ tùy tiện liếc mắt.
Ngón tay hướng lên phía trên, phía dưới còn có một hàng chữ màu đỏ.
Bối rối dần dần, cô hạ mi mắt, lại mở, miễn cưỡng đọc xong vài chữ kia.
Lưu ý: chưng cách thuỷ đến khi thịt mềm là được, hỗ trợ sinh sản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook