You Love Me Forever???
-
Chương 22: Bữa cơm định mệnh (1)
Hôm nay có vẻ đã làm rất tốt, sau đó cô chủ nhiệm khó tính cũng bị cả lớp lôi đi uống trà sữa, CyAlly cũng bám lấy Hoàng đi theo, ko rời nửa bước mặc dù sáng nay có chút cáu giận. Cô ta nhìn ko như những người du học sang chảnh khác, ngược lại tính tình thẳng thắn, dễ thương... Vừa nãy, hắn thông báo cho cô một tin
"Tôi gọi điện báo cho bố mẹ biết, họ rất vui vì hôm nay chúng ta đoạt giải nhất, họ...mời cậu một bữa tối tại nhà của tôi...ừm...tối tôi sẽ qua đón cậu!"
Điều đó ko còn là vấn đề, quan trọng là CyAlly...cô ta cũng sẽ đến.
Chỉ có gia đình hắn, cô và cô ta...Thật ko vui chút nào...
------------------------------------------------
"Mày...sẽ qua nhà cậu ta sao, cùng với CYALLY?" *hét*
"Tao ko muốn đi chút nào hết, nhưng bố mẹ tao sẽ ko thích tao như thế đâu! Lan Anh cứu tao với!" *mếu máo*
....
"Xinh lắm! Con ra đi nó đang đứng chờ ngoài cổng kìa".
Một chiếc đầm bó sát thân tôn lên đường cong quyến rũ, một đôi giày cao gót tôn lên chiều cao đã cao nay càng cao hơn,sự thanh mảnh của nó đã làm hắn đờ người ngay từ khi quay mặt lại,*há hốc miệng, trừng mắt lên*
"Lê Yến Chi! Cậu xinh quá, như thiên thần ấy!"
"Xời...cái tên này sao mà có thể thẳng thắn như vậy được chứ, ít ra thì nên giữ trong lòng chứ làm mình ngại chết được"-lẩm bẩm nhỏ.
"Tớ khen cậu mà! Ko cam ơn được 1 cau sao? Đồ khỉ lạnh lùng này!"
"Tôi mướn cậu khen à!?". đưa mắt nhìn qua.
"Lên xe đi". Hắn mở cửa đàng hoàng, là chiếc xe đen thượng hạng nó gần như quen thuộc ghế trước nhưng...hôm nay hắn mở cửa xe cho cô lại là ghế sau, và cô đã biết rằng Cyally đã chiếm phần trước rồi.
"Chào Chi!". Cô ta quay xuống cười thân thiện như bạn bè thân lâu năm, vẫy tay chào, nhưng cô đâu thèm để ý bèn nói một câu bạc phờ
"Hãy gọi tôi là Lê Yến Chi đi! Tôi ko quen vs cách gọi như thế đâu".
"Ừm! Được thôi nếu cô ko thích!", cô ta quay mặt lên trên, tay chạm vào khuỷu tay của Lê Gia Hoàng đã ngồi lên xe ray nhẹ...
"Đi thôi anh!", giọng nói rất nhẹ nhàng truyền cảm khiến Hoàng cười rồi cho xe chuyển bánh.
Trên xe, ghế trước, họ nắm tay nhau mà chính xác hơn là do CyAlly chủ động nhưng hắn cũng ko phản ứng gì, chỉ là mặc kệ cô ta chủ ý, họ cười đùa nói chuyện thân mật như lâu ko gặp mặc vốn dĩ lần trước là hôn nhau khi cô tận mắt thấy.
Lê Yến Chi khoanh tay, nghiến răng ken két, ngồi sau nhìn họ tình tứ âu yếm.
"Tôi gọi điện báo cho bố mẹ biết, họ rất vui vì hôm nay chúng ta đoạt giải nhất, họ...mời cậu một bữa tối tại nhà của tôi...ừm...tối tôi sẽ qua đón cậu!"
Điều đó ko còn là vấn đề, quan trọng là CyAlly...cô ta cũng sẽ đến.
Chỉ có gia đình hắn, cô và cô ta...Thật ko vui chút nào...
------------------------------------------------
"Mày...sẽ qua nhà cậu ta sao, cùng với CYALLY?" *hét*
"Tao ko muốn đi chút nào hết, nhưng bố mẹ tao sẽ ko thích tao như thế đâu! Lan Anh cứu tao với!" *mếu máo*
....
"Xinh lắm! Con ra đi nó đang đứng chờ ngoài cổng kìa".
Một chiếc đầm bó sát thân tôn lên đường cong quyến rũ, một đôi giày cao gót tôn lên chiều cao đã cao nay càng cao hơn,sự thanh mảnh của nó đã làm hắn đờ người ngay từ khi quay mặt lại,*há hốc miệng, trừng mắt lên*
"Lê Yến Chi! Cậu xinh quá, như thiên thần ấy!"
"Xời...cái tên này sao mà có thể thẳng thắn như vậy được chứ, ít ra thì nên giữ trong lòng chứ làm mình ngại chết được"-lẩm bẩm nhỏ.
"Tớ khen cậu mà! Ko cam ơn được 1 cau sao? Đồ khỉ lạnh lùng này!"
"Tôi mướn cậu khen à!?". đưa mắt nhìn qua.
"Lên xe đi". Hắn mở cửa đàng hoàng, là chiếc xe đen thượng hạng nó gần như quen thuộc ghế trước nhưng...hôm nay hắn mở cửa xe cho cô lại là ghế sau, và cô đã biết rằng Cyally đã chiếm phần trước rồi.
"Chào Chi!". Cô ta quay xuống cười thân thiện như bạn bè thân lâu năm, vẫy tay chào, nhưng cô đâu thèm để ý bèn nói một câu bạc phờ
"Hãy gọi tôi là Lê Yến Chi đi! Tôi ko quen vs cách gọi như thế đâu".
"Ừm! Được thôi nếu cô ko thích!", cô ta quay mặt lên trên, tay chạm vào khuỷu tay của Lê Gia Hoàng đã ngồi lên xe ray nhẹ...
"Đi thôi anh!", giọng nói rất nhẹ nhàng truyền cảm khiến Hoàng cười rồi cho xe chuyển bánh.
Trên xe, ghế trước, họ nắm tay nhau mà chính xác hơn là do CyAlly chủ động nhưng hắn cũng ko phản ứng gì, chỉ là mặc kệ cô ta chủ ý, họ cười đùa nói chuyện thân mật như lâu ko gặp mặc vốn dĩ lần trước là hôn nhau khi cô tận mắt thấy.
Lê Yến Chi khoanh tay, nghiến răng ken két, ngồi sau nhìn họ tình tứ âu yếm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook