Yêu Nữ Thủ Trưởng
-
Chương 39
Edit: EvNguyen
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
“Như thế nào? bị ghét bỏ đi?” Mạnh Hân trêu ghẹo nói, thành công đón nhận một cái bạch nhãn của Ngải Phong Lý. “Ăn xong rồi chúng ta cũng nên đi đi” Ngải Phong Lý xem di động, hai người cũng nên xuất phát đi làm rồi.
Mạnh Hân gật gật đầu, đem đĩa bỏ vào bồn rửa “Muộn rồi, tối về hãy thu thập đi.”
“Tối nay em còn phải về nhà.” Ngải Phong Lý nhắc nhở nói.
“Tôi biết, tối về tôi thu thập.” Mạnh Hân gật gật đầu, chủ động thu thập bát đũa.
Mạnh Hân trước mặt Ngải Phong Lý đi tới đi lui, Ngải Phong Lý uống ngụm cà phê cuối cùng, trong lòng cảm khái mình may mắn. Nữ vương hiền lành như vậy lại là bạn gái của mình? Ngải Phong Lý kìm lòng không đậu vụng trộm nở một nụ cười, thật tốt.
Khi đến phụ cận công ty, Ngải Phong Lý bảo Mạnh Hân thả mình xuống đầu phố rồi tự mình đi vào công ty. Đến công ty cũng vừa vặn là 8 giờ, kết quả về đến chỗ ngồi lại phát hiện Lâm Ánh Ti chưa đến làm. Nhớ tới Lâm Ánh Ti hôm qua nói sẽ đi tìm Hứa Cảnh Nhiên, nàng không khỏi lo lắng Lâm Ánh Ti cùng Hứa Cảnh Nhiên sẽ không xảy ra tình huống bất hảo gì đi.
Sáng sớm rất nhanh thì qua, tan tầm buổi trưa bởi vì không có Lâm Ánh Ti tiếp khách, cho nên Ngải Phong Lý cũng không nóng nảy đi ăn cơm trưa, mà ngồi ở bàn xem lại tư liệu Mạnh Hân đưa cho nàng, đồng thời lặng lẽ lưu ý văn phòng của Mạnh Hân.
“Hayyy, em còn chưa đi ăn cơm sao?” Vương Tử Yên không biết khi nào xuất hiện trước mặt Ngải Phong Lý.
Ngải Phong Lý vẫn đem lực chú ý của mình đặt trên cửa phòng Mạnh Hân, bị một tiếng của Vương Tử Yên dọa cho nhảy dựng “Thì ra là học tỷ nha, chị làm em sợ muốn chết, em còn chưa có đói bụng đâu.” Ngải Phong Lý mỉm cười nói với Vương Tử Yên.
“Không đói bụng cũng không thể không ăn cơm trưa, qua giờ cơm dù có đói bụng cũng phải đợi đến buổi chiều. Đi thôi, chị mời em ăn cơm.” Vương Tử Yên vỗ vỗ đầu Ngải Phong Lý, biểu hiện bộ dáng của một trưởng bối.
Ngải Phong Lý cũng ngượng ngùng cự tuyệt lời mời của Vương Tử Yên, vì thế đem tư liệu của mình thu lại “Vậy được rồi, bất quá lần này phải để em mời học tỷ nha.”
Vương Tử Yên gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến.
Rời đi bàn làm việc Ngải Phong Lý vẫn quay đầu nhìn cánh cửa văn phòng vẫn đóng chặt của Mạnh Hân. Ngải Phong Lý cầm ra di động nhắn cho nàng một tin “Chị bữa trưa còn chưa ăn sao?”
Kết quả cho đến lúc mình cùng Vương Tử Yên ăn xong bữa trưa cũng đều chưa nhận được tin nhắn trả lời của Mạnh Hân.
Hai người ăn cơm ở một đường bên cạnh công ty, thời điểm lúc ăn cơm trở về Vương Tử Yên nói “Còn có chút thời gian, em vừa mời chị ăn cơm, chị mời em một ly cà phê đi.” Ngải Phong Lý vốn muốn nói không cần, nhưng hai người ngày hôm nay ăn cơm tương đối nhanh, bây giờ còn hơn 30 phút nữa mới tới thời gian đi làm, Ngải Phong Lý liền nói “Kia trước uống đào ép đi, buổi sáng em mới uống cà phê.””Đào ép? Em là muốn đi uống đu đủ sữa đi.” Vương Tử Yên đột nhiên kề sát bên tai Ngải Phong Lý lặng lẽ nói. Gương mặt Ngải Phong Lý theo bên tai lập tức đỏ hồng lên “Chị làm sao biết em thích uống cái này?”
“Thứ chị biết còn rất nhiều a.” Ngữ khí Vương Tử Yên mang theo điểm đắc ý, đi tới đi lui cuối cùng lôi kéo Ngải Phong Lý vào một cửa hiệu.
Ngải Phong Lý còn chưa phản ứng được đã bị túm vào một quán giải khát, trong cửa hàng có rất nhiều hương thơm hoa quả trong chốc lát liền làm tâm tình Ngải Phong Lý tốt lên không ít. Vương Tử Yên hướng tiểu cô nương trong cửa hàng gọi hai ly đu đủ sữa, tiểu cô nương đỏ mặt cười cười, thập phần ôn nhu nói “Lập tức có.”
Ngải Phong Lý đứng ở bên cạnh Vương Tử Yên đánh giá cửa hàng này, là cửa hàng rất nhỏ, cho nên trang trí cũng có thể nói là không tốt, chỉ là mặt tiền trước cửa hàng lại có chút phong cách mà thôi, bất quá thiết bị cùng hoa quả thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Ngải Phong Lý mua uống xong còn đóng gói đem về công ty, nàng cùng Vương Tử Yên chia tay nhau liền đến gõ cửa phòng Mạnh Hân, kết quả đồng sự lại nói với nàng quản lý vừa đi ra ngoài, tâm tình đang tốt của Ngải Phong Lý lập tức phiền muộn hẳn lên.
Mãi cho đến khi tan tầm cũng không gặp lại Mạnh Hân trở về công ty, hơn nữa Lâm Ánh Ti cả ngày nay đều không có tin tức. Bắt đầu từ giữa trưa Ngải Phong Lý cũng đều không có tinh thần công tác, đợi đến lúc tan tầm mới biết mình như vậy liền uổng phí cả một buổi trưa, xấp tư liệu trong tay cũng không xem qua bao nhiêu, Ngải Phong Lý thở dài đem tư liệu cất vào ba lô, tính toán buổi tối về nhà lại tiếp tục xem.
Lúc này, Mạnh Hân đã muốn ngồi trên máy bay đi Nhật Bản. Công trình ở Nhật Bản một số tài liệu quốc nội đã xảy ra vấn đề, sau đó địa phương thi công không chịu sử dụng mặt hàng quốc nội. Người công tác Thanh Hải lưu lại ở Nhật Bản đã muốn bận đến mức sứt đầu mẻ trán, nhưng đối phương vẫn kiên trì nói tài liệu này có chỗ sai, tuyên bố là do Thanh Hải không làm theo hợp đồng ban đầu, muốn giúp người trong nước kiếm một khoản thù lao.
Mạnh Hân đi vội vàng, mãi cho đến khi tới Nhật Bản mới gửi tin nhắn cho Ngải Phong Lý “Tôi bây giờ đang ở Nhật Bản, có chút chuyện, tôi xử lý xong sẽ liên hệ lại cho em.”
Ngải Phong Lý nhìn tin nhắn Mạnh Hân gửi đến thật lâu, do dự một hồi, mới đáp lại “Được.”
Người đang đàm luyến ái, có chuyện gì cũng sẽ lo được lo mất. Tổng kết lại tâm tình của Ngải Phong Lý lúc này chỉ có hai chữ “không tốt.”
Mà Mạnh Hân bên này nhận được tin nhắn trả lời của Ngải Phong Lý, nhíu nhíu mày sau đó tắt cửa sổ tin nhắn. Nàng ở trong phòng vệ sinh khách sạn rửa mặt, trang điểm sau đó lại cùng một đám đàn ông ngồi trên bàn cơm. Bàn công việc phải có rượu, ở bất cứ quốc gia nào cũng đều áp dụng.
-------
Hứa Cảnh Nhiên lên lớp xong trở về nhà mình, phát hiện Lâm Ánh Ti vẫn còn trong nhà của mình. Cau mày hỏi nàng “Chẳng lẽ ngày hôm nay em không đi làm?”
“Là cô nói có bản lĩnh thì đừng có đi.” Lâm Ánh Ti bắt chéo chân ngồi trên sôpha, nhà của Hứa lão sư xinh đẹp như vậy, nàng làm sao có thể bỏ được mà rời đi!! Hứa Cảnh Nhiên im lặng không nói gì, Lâm Ánh Ti luôn có khả năng làm ra các chuyện không bình thường như vậy, đến nàng cũng đã quen thuộc. Nhớ tới thời điểm Lâm Ánh Ti đập cửa hôm qua, mặt dày mày dạn chen vào rồi đòi ở lại đây ngủ một đêm. May mắn nhà mình vẫn còn có phòng khách, Hứa Cảnh Nhiên cũng lười cùng Lâm Ánh Ti nháo.”Cô...” Hứa Cảnh Nhiên chuẩn bị nhấc chân rời khỏi phòng cách về phòng mình thay đồ, liền nghe một âm thanh xấu hổ này.
Dù sao Hứa lão sư cũng là người “văn nhã chi nhân”, cho nên mặc dù đối với Lâm Ánh Ti có nhiều ý kiến, nhưng vẫn xuất phát từ giáo dưỡng mà hỏi một câu “Em đói bụng?”
Gương mặt già nua của Lâm Ánh Ti đều đỏ, nghĩ rằng người này không phải nói lời vô nghĩa sao? Bụng của mình đều không nhịn được mà kháng nghị, nàng muốn nhanh chết đói rồi.
“Em là từ lúc tôi đi thì không ăn cái gì đi?” Hứa Cảnh Nhiên sáng nay làm bữa sáng xong liền ra khỏi nhà, nguyên ngày hôm nay nàng đều có khóa, cho nên nhân tiện ở lại văn phòng bên trường.
“Em cũng không có chết đói, giữa trưa có gọi giao hàng tận nơi.” Lâm Ánh Ti hừ một tiếng ngạo kiều nói.
“Vậy tại sao buổi chiều em không gọi giao hàng tận nơi?” Hứa Cảnh Nhiên hỏi nàng.
Lâm Ánh Ti ở trong lòng hung hăng mà trả lời đương nhiên là đợi cô trở về nấu cơm cùng nhau ăn, bất quá nàng cũng không có nói ra ý nghĩ của mình, vạn nhất Hứa lão sư nghe xong liền không nấu cơm thì làm sao. Vì thế nàng nói “Lúc nãy chưa đói.”
“Bây giờ đói bụng” Hứa Cảnh Nhiên thở dài “Thật là không có biện pháp với em, muốn ăn cái gì?”
“Cô muốn ăn cái gì thì làm cái đó, em không kén ăn.” Lâm Ánh Ti nói xong còn hướng về Hứa Cảnh Nhiên lộ ra nụ cười bảo bối ngoan, thế nhưng trong mắt Hứa Cảnh Nhiên lại có chút hoảng hốt, biểu tình này của Lâm Ánh Ti, chính mình cũng thật lâu chưa gặp qua, lúc trước khi nàng còn dạy Lâm Ánh Ti, nàng thường xuyên nhìn đến Lâm Ánh Ti tươi cười như vậy.
Hứa Cảnh Nhiên đổi một bộ quần áo ở nhà sau đó liền rửa tay tiến vào nhà bếp, dùng nồi cơm điện nấu cơm, sau đó mở tủ lạnh tìm ít rau xanh cũng vài quả trứng. Không đến nữa giờ, một dĩa rau xanh xào cùng trứng chiên được mang lên. “Chúng ta hai người cô liền làm hai món sao? (Hơn nữa lại không có thịt! Ăn có đủ no hay không a!)” Lâm Ánh Ti bước gần đến bàn ăn hỏi.
“Tôi ăn rồi.” Hứa Cảnh Nhiên bới một chén cơm đưa cho nàng.
Thì ra là cố ý làm cho em, trong lòng Lâm Ánh Ti lập tức liền thỏa mãn, cũng không quản bữa cơm này là không có thịt, đây chính là bữa cơm chiều Hứa lão sư vì nàng mà làm a.
Lâm Ánh Ti như quỷ đói đầu thai đem hai món trên bàn quét sạch, dĩa cũng sạch đến mức có thể dùng lại luôn rồi. Hứa Cảnh Nhiên nhìn cái dĩa bị ăn sạch sẽ như vậy, không đành lòng mở miệng “Muốn tôi làm thêm chút đồ ăn không?”
Lâm Ánh Ti buông xuống chén cơm nhỏ, mặt đầy thỏa mãn mở miệng “Không cần, em no rồi”
Hứa Cảnh Nhiên lấy đi cái chén nhỏ, vừa đi vào phòng bếp vừa nói ra “Ăn no rồi em cũng nên đi đi.”
Lâm Ánh Ti đầy mặt không thể tin, như thế nào lại đột nhiên muốn đuổi nàng đi “Em chờ cô một ngày, cô trở về liền muốn đuổi em đi?”
“Tôi không phải mới vừa làm xong cơm chiều cho em sao? Em cũng không thể ở lỳ đây không đi a,“ ở nhà bếp truyền đến tiếng nước cùng tiếng Hứa Cảnh Nhiên trả lời.
Em chính là muốn ở lại nhà cô nha, Lâm Ánh Ti ở trong lòng yên lặng nói “Hứa lão sư, hay là chúng ta hợp thuê đi” nàng vẫn luôn muốn chuyển ra khỏi nhà cha mẹ, nếu có thể ở lại nhà Hứa Cảnh Nhiên thì quá tốt.
“Không có khả năng.”
“Vì cái gì nha? Nhà cô cũng không phải không còn phòng trống?” Hứa Cảnh Nhiên trực tiếp cự tuyệt làm Lâm Ánh Ti có chút không hài lòng, nàng trực tiếp đi vào phòng bếp tìm Hứa Cảnh Nhiên hỏi.
Hứa Cảnh Nhiên rửa xong bát đũa, xoay người chống lại ánh mắt của Lâm Ánh Ti, ngữ khí lãnh đạm: “Tôi không thích cùng người khác sinh hoạt cùng nhau.”
“Chúng ta là hợp thuê a, cũng không phải muốn sinh hoạt cùng nhau.” Lâm Ánh Ti tiếp tục biện giải, chuyện về sau thì về sau lại nói, trước hết nên đem chính mình phủi sạch rồi tính tiếp.
Trong ánh mắt Hứa Cảnh Nhiên tràn đầy không kiên nhẫn “Tôi nói không có khả năng chính là không có khả năng, em cũng nên quay về nhà của em đi, đêm nay không thể ở lại đây.”
“Vì cái gì? Em lại không làm gì với cô, cô cứ như vậy thì đuổi em đi” ánh mắt Lâm Ánh Ti cũng đều đỏ, Hứa Cảnh Nhiên như thế nào lại thành dạng này đây, nói lãnh khốc vô tình thì liền lãnh khốc vô tình, lòng của nàng là tảng đá băng sao? Nóng như thế nào cũng không tan? Lâm Ánh Ti chợt sinh ra cảm giác 'cả người vô lực', nàng là thật tâm yêu Hứa Cảnh Nhiên a, chỉ sợ là không có người nào yêu hơn mình đi, nhưng mà thì sao, Hứa Cảnh Nhiên cũng đều không biết. Lần đầu, Lâm Ánh Ti cảm giác được bản thân mình thật sự mệt mỏi.
“Ngày mai em còn phải đi làm.”
“Em có thể theo cô ở lại đây.”
________________________
Ed: tui thấy tội nghiệp cho Lâm tỷ quá, Hứa lão sư quá vô tình. đọc tới đây t nhớ một phim, mặc dù chưa có phần 2 nhưng vẫn hy vọng sẽ HE.
There is a love Called letting go
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
“Như thế nào? bị ghét bỏ đi?” Mạnh Hân trêu ghẹo nói, thành công đón nhận một cái bạch nhãn của Ngải Phong Lý. “Ăn xong rồi chúng ta cũng nên đi đi” Ngải Phong Lý xem di động, hai người cũng nên xuất phát đi làm rồi.
Mạnh Hân gật gật đầu, đem đĩa bỏ vào bồn rửa “Muộn rồi, tối về hãy thu thập đi.”
“Tối nay em còn phải về nhà.” Ngải Phong Lý nhắc nhở nói.
“Tôi biết, tối về tôi thu thập.” Mạnh Hân gật gật đầu, chủ động thu thập bát đũa.
Mạnh Hân trước mặt Ngải Phong Lý đi tới đi lui, Ngải Phong Lý uống ngụm cà phê cuối cùng, trong lòng cảm khái mình may mắn. Nữ vương hiền lành như vậy lại là bạn gái của mình? Ngải Phong Lý kìm lòng không đậu vụng trộm nở một nụ cười, thật tốt.
Khi đến phụ cận công ty, Ngải Phong Lý bảo Mạnh Hân thả mình xuống đầu phố rồi tự mình đi vào công ty. Đến công ty cũng vừa vặn là 8 giờ, kết quả về đến chỗ ngồi lại phát hiện Lâm Ánh Ti chưa đến làm. Nhớ tới Lâm Ánh Ti hôm qua nói sẽ đi tìm Hứa Cảnh Nhiên, nàng không khỏi lo lắng Lâm Ánh Ti cùng Hứa Cảnh Nhiên sẽ không xảy ra tình huống bất hảo gì đi.
Sáng sớm rất nhanh thì qua, tan tầm buổi trưa bởi vì không có Lâm Ánh Ti tiếp khách, cho nên Ngải Phong Lý cũng không nóng nảy đi ăn cơm trưa, mà ngồi ở bàn xem lại tư liệu Mạnh Hân đưa cho nàng, đồng thời lặng lẽ lưu ý văn phòng của Mạnh Hân.
“Hayyy, em còn chưa đi ăn cơm sao?” Vương Tử Yên không biết khi nào xuất hiện trước mặt Ngải Phong Lý.
Ngải Phong Lý vẫn đem lực chú ý của mình đặt trên cửa phòng Mạnh Hân, bị một tiếng của Vương Tử Yên dọa cho nhảy dựng “Thì ra là học tỷ nha, chị làm em sợ muốn chết, em còn chưa có đói bụng đâu.” Ngải Phong Lý mỉm cười nói với Vương Tử Yên.
“Không đói bụng cũng không thể không ăn cơm trưa, qua giờ cơm dù có đói bụng cũng phải đợi đến buổi chiều. Đi thôi, chị mời em ăn cơm.” Vương Tử Yên vỗ vỗ đầu Ngải Phong Lý, biểu hiện bộ dáng của một trưởng bối.
Ngải Phong Lý cũng ngượng ngùng cự tuyệt lời mời của Vương Tử Yên, vì thế đem tư liệu của mình thu lại “Vậy được rồi, bất quá lần này phải để em mời học tỷ nha.”
Vương Tử Yên gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến.
Rời đi bàn làm việc Ngải Phong Lý vẫn quay đầu nhìn cánh cửa văn phòng vẫn đóng chặt của Mạnh Hân. Ngải Phong Lý cầm ra di động nhắn cho nàng một tin “Chị bữa trưa còn chưa ăn sao?”
Kết quả cho đến lúc mình cùng Vương Tử Yên ăn xong bữa trưa cũng đều chưa nhận được tin nhắn trả lời của Mạnh Hân.
Hai người ăn cơm ở một đường bên cạnh công ty, thời điểm lúc ăn cơm trở về Vương Tử Yên nói “Còn có chút thời gian, em vừa mời chị ăn cơm, chị mời em một ly cà phê đi.” Ngải Phong Lý vốn muốn nói không cần, nhưng hai người ngày hôm nay ăn cơm tương đối nhanh, bây giờ còn hơn 30 phút nữa mới tới thời gian đi làm, Ngải Phong Lý liền nói “Kia trước uống đào ép đi, buổi sáng em mới uống cà phê.””Đào ép? Em là muốn đi uống đu đủ sữa đi.” Vương Tử Yên đột nhiên kề sát bên tai Ngải Phong Lý lặng lẽ nói. Gương mặt Ngải Phong Lý theo bên tai lập tức đỏ hồng lên “Chị làm sao biết em thích uống cái này?”
“Thứ chị biết còn rất nhiều a.” Ngữ khí Vương Tử Yên mang theo điểm đắc ý, đi tới đi lui cuối cùng lôi kéo Ngải Phong Lý vào một cửa hiệu.
Ngải Phong Lý còn chưa phản ứng được đã bị túm vào một quán giải khát, trong cửa hàng có rất nhiều hương thơm hoa quả trong chốc lát liền làm tâm tình Ngải Phong Lý tốt lên không ít. Vương Tử Yên hướng tiểu cô nương trong cửa hàng gọi hai ly đu đủ sữa, tiểu cô nương đỏ mặt cười cười, thập phần ôn nhu nói “Lập tức có.”
Ngải Phong Lý đứng ở bên cạnh Vương Tử Yên đánh giá cửa hàng này, là cửa hàng rất nhỏ, cho nên trang trí cũng có thể nói là không tốt, chỉ là mặt tiền trước cửa hàng lại có chút phong cách mà thôi, bất quá thiết bị cùng hoa quả thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Ngải Phong Lý mua uống xong còn đóng gói đem về công ty, nàng cùng Vương Tử Yên chia tay nhau liền đến gõ cửa phòng Mạnh Hân, kết quả đồng sự lại nói với nàng quản lý vừa đi ra ngoài, tâm tình đang tốt của Ngải Phong Lý lập tức phiền muộn hẳn lên.
Mãi cho đến khi tan tầm cũng không gặp lại Mạnh Hân trở về công ty, hơn nữa Lâm Ánh Ti cả ngày nay đều không có tin tức. Bắt đầu từ giữa trưa Ngải Phong Lý cũng đều không có tinh thần công tác, đợi đến lúc tan tầm mới biết mình như vậy liền uổng phí cả một buổi trưa, xấp tư liệu trong tay cũng không xem qua bao nhiêu, Ngải Phong Lý thở dài đem tư liệu cất vào ba lô, tính toán buổi tối về nhà lại tiếp tục xem.
Lúc này, Mạnh Hân đã muốn ngồi trên máy bay đi Nhật Bản. Công trình ở Nhật Bản một số tài liệu quốc nội đã xảy ra vấn đề, sau đó địa phương thi công không chịu sử dụng mặt hàng quốc nội. Người công tác Thanh Hải lưu lại ở Nhật Bản đã muốn bận đến mức sứt đầu mẻ trán, nhưng đối phương vẫn kiên trì nói tài liệu này có chỗ sai, tuyên bố là do Thanh Hải không làm theo hợp đồng ban đầu, muốn giúp người trong nước kiếm một khoản thù lao.
Mạnh Hân đi vội vàng, mãi cho đến khi tới Nhật Bản mới gửi tin nhắn cho Ngải Phong Lý “Tôi bây giờ đang ở Nhật Bản, có chút chuyện, tôi xử lý xong sẽ liên hệ lại cho em.”
Ngải Phong Lý nhìn tin nhắn Mạnh Hân gửi đến thật lâu, do dự một hồi, mới đáp lại “Được.”
Người đang đàm luyến ái, có chuyện gì cũng sẽ lo được lo mất. Tổng kết lại tâm tình của Ngải Phong Lý lúc này chỉ có hai chữ “không tốt.”
Mà Mạnh Hân bên này nhận được tin nhắn trả lời của Ngải Phong Lý, nhíu nhíu mày sau đó tắt cửa sổ tin nhắn. Nàng ở trong phòng vệ sinh khách sạn rửa mặt, trang điểm sau đó lại cùng một đám đàn ông ngồi trên bàn cơm. Bàn công việc phải có rượu, ở bất cứ quốc gia nào cũng đều áp dụng.
-------
Hứa Cảnh Nhiên lên lớp xong trở về nhà mình, phát hiện Lâm Ánh Ti vẫn còn trong nhà của mình. Cau mày hỏi nàng “Chẳng lẽ ngày hôm nay em không đi làm?”
“Là cô nói có bản lĩnh thì đừng có đi.” Lâm Ánh Ti bắt chéo chân ngồi trên sôpha, nhà của Hứa lão sư xinh đẹp như vậy, nàng làm sao có thể bỏ được mà rời đi!! Hứa Cảnh Nhiên im lặng không nói gì, Lâm Ánh Ti luôn có khả năng làm ra các chuyện không bình thường như vậy, đến nàng cũng đã quen thuộc. Nhớ tới thời điểm Lâm Ánh Ti đập cửa hôm qua, mặt dày mày dạn chen vào rồi đòi ở lại đây ngủ một đêm. May mắn nhà mình vẫn còn có phòng khách, Hứa Cảnh Nhiên cũng lười cùng Lâm Ánh Ti nháo.”Cô...” Hứa Cảnh Nhiên chuẩn bị nhấc chân rời khỏi phòng cách về phòng mình thay đồ, liền nghe một âm thanh xấu hổ này.
Dù sao Hứa lão sư cũng là người “văn nhã chi nhân”, cho nên mặc dù đối với Lâm Ánh Ti có nhiều ý kiến, nhưng vẫn xuất phát từ giáo dưỡng mà hỏi một câu “Em đói bụng?”
Gương mặt già nua của Lâm Ánh Ti đều đỏ, nghĩ rằng người này không phải nói lời vô nghĩa sao? Bụng của mình đều không nhịn được mà kháng nghị, nàng muốn nhanh chết đói rồi.
“Em là từ lúc tôi đi thì không ăn cái gì đi?” Hứa Cảnh Nhiên sáng nay làm bữa sáng xong liền ra khỏi nhà, nguyên ngày hôm nay nàng đều có khóa, cho nên nhân tiện ở lại văn phòng bên trường.
“Em cũng không có chết đói, giữa trưa có gọi giao hàng tận nơi.” Lâm Ánh Ti hừ một tiếng ngạo kiều nói.
“Vậy tại sao buổi chiều em không gọi giao hàng tận nơi?” Hứa Cảnh Nhiên hỏi nàng.
Lâm Ánh Ti ở trong lòng hung hăng mà trả lời đương nhiên là đợi cô trở về nấu cơm cùng nhau ăn, bất quá nàng cũng không có nói ra ý nghĩ của mình, vạn nhất Hứa lão sư nghe xong liền không nấu cơm thì làm sao. Vì thế nàng nói “Lúc nãy chưa đói.”
“Bây giờ đói bụng” Hứa Cảnh Nhiên thở dài “Thật là không có biện pháp với em, muốn ăn cái gì?”
“Cô muốn ăn cái gì thì làm cái đó, em không kén ăn.” Lâm Ánh Ti nói xong còn hướng về Hứa Cảnh Nhiên lộ ra nụ cười bảo bối ngoan, thế nhưng trong mắt Hứa Cảnh Nhiên lại có chút hoảng hốt, biểu tình này của Lâm Ánh Ti, chính mình cũng thật lâu chưa gặp qua, lúc trước khi nàng còn dạy Lâm Ánh Ti, nàng thường xuyên nhìn đến Lâm Ánh Ti tươi cười như vậy.
Hứa Cảnh Nhiên đổi một bộ quần áo ở nhà sau đó liền rửa tay tiến vào nhà bếp, dùng nồi cơm điện nấu cơm, sau đó mở tủ lạnh tìm ít rau xanh cũng vài quả trứng. Không đến nữa giờ, một dĩa rau xanh xào cùng trứng chiên được mang lên. “Chúng ta hai người cô liền làm hai món sao? (Hơn nữa lại không có thịt! Ăn có đủ no hay không a!)” Lâm Ánh Ti bước gần đến bàn ăn hỏi.
“Tôi ăn rồi.” Hứa Cảnh Nhiên bới một chén cơm đưa cho nàng.
Thì ra là cố ý làm cho em, trong lòng Lâm Ánh Ti lập tức liền thỏa mãn, cũng không quản bữa cơm này là không có thịt, đây chính là bữa cơm chiều Hứa lão sư vì nàng mà làm a.
Lâm Ánh Ti như quỷ đói đầu thai đem hai món trên bàn quét sạch, dĩa cũng sạch đến mức có thể dùng lại luôn rồi. Hứa Cảnh Nhiên nhìn cái dĩa bị ăn sạch sẽ như vậy, không đành lòng mở miệng “Muốn tôi làm thêm chút đồ ăn không?”
Lâm Ánh Ti buông xuống chén cơm nhỏ, mặt đầy thỏa mãn mở miệng “Không cần, em no rồi”
Hứa Cảnh Nhiên lấy đi cái chén nhỏ, vừa đi vào phòng bếp vừa nói ra “Ăn no rồi em cũng nên đi đi.”
Lâm Ánh Ti đầy mặt không thể tin, như thế nào lại đột nhiên muốn đuổi nàng đi “Em chờ cô một ngày, cô trở về liền muốn đuổi em đi?”
“Tôi không phải mới vừa làm xong cơm chiều cho em sao? Em cũng không thể ở lỳ đây không đi a,“ ở nhà bếp truyền đến tiếng nước cùng tiếng Hứa Cảnh Nhiên trả lời.
Em chính là muốn ở lại nhà cô nha, Lâm Ánh Ti ở trong lòng yên lặng nói “Hứa lão sư, hay là chúng ta hợp thuê đi” nàng vẫn luôn muốn chuyển ra khỏi nhà cha mẹ, nếu có thể ở lại nhà Hứa Cảnh Nhiên thì quá tốt.
“Không có khả năng.”
“Vì cái gì nha? Nhà cô cũng không phải không còn phòng trống?” Hứa Cảnh Nhiên trực tiếp cự tuyệt làm Lâm Ánh Ti có chút không hài lòng, nàng trực tiếp đi vào phòng bếp tìm Hứa Cảnh Nhiên hỏi.
Hứa Cảnh Nhiên rửa xong bát đũa, xoay người chống lại ánh mắt của Lâm Ánh Ti, ngữ khí lãnh đạm: “Tôi không thích cùng người khác sinh hoạt cùng nhau.”
“Chúng ta là hợp thuê a, cũng không phải muốn sinh hoạt cùng nhau.” Lâm Ánh Ti tiếp tục biện giải, chuyện về sau thì về sau lại nói, trước hết nên đem chính mình phủi sạch rồi tính tiếp.
Trong ánh mắt Hứa Cảnh Nhiên tràn đầy không kiên nhẫn “Tôi nói không có khả năng chính là không có khả năng, em cũng nên quay về nhà của em đi, đêm nay không thể ở lại đây.”
“Vì cái gì? Em lại không làm gì với cô, cô cứ như vậy thì đuổi em đi” ánh mắt Lâm Ánh Ti cũng đều đỏ, Hứa Cảnh Nhiên như thế nào lại thành dạng này đây, nói lãnh khốc vô tình thì liền lãnh khốc vô tình, lòng của nàng là tảng đá băng sao? Nóng như thế nào cũng không tan? Lâm Ánh Ti chợt sinh ra cảm giác 'cả người vô lực', nàng là thật tâm yêu Hứa Cảnh Nhiên a, chỉ sợ là không có người nào yêu hơn mình đi, nhưng mà thì sao, Hứa Cảnh Nhiên cũng đều không biết. Lần đầu, Lâm Ánh Ti cảm giác được bản thân mình thật sự mệt mỏi.
“Ngày mai em còn phải đi làm.”
“Em có thể theo cô ở lại đây.”
________________________
Ed: tui thấy tội nghiệp cho Lâm tỷ quá, Hứa lão sư quá vô tình. đọc tới đây t nhớ một phim, mặc dù chưa có phần 2 nhưng vẫn hy vọng sẽ HE.
There is a love Called letting go
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook