Yêu Như Vậy, Hận Là Như Thế
-
Chương 10: Ngu ngốc, đần độn đến vô phương cứu chữa, việc cô thực sự nên làm là tránh xa anh ra
Edit: Ichikazumi
Trong lúc Lạc Minh Khải nói chuyện với Mộc Chính Nguyên, Lương Cần cũng gọi con gái vào, cẩn thận ngắm nhìn con gái một hồi mới lắc đầu, “Nói thật cho mẹ nghe, rốt cuộc con sống có tốt không?”
Lương Tây gật mạnh đầu, “Mẹ, không phải con nói với mẹ rồi sao. Con rất ổn, anh ấy đối xử với con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng cho con nữa.”
Lương Cần thở dài, “Sao mẹ có thể không lo lắng cho con?” Nói xong, hốc mặt lại đỏ lên, “Con là con gái duy nhất của mẹ, là sinh mệnh của mẹ”.
“Mẹ, con xin lỗi”. Lương Tây tựa vào lòng mẹ, “Con khiến mẹ phải lo lắng nhiều quá”.
Lương Cần lại thở dài, bi thương trong lòng không thể bộc bạch hết. Đứa con gái đáng thương của bà, lên trời bà nhất định phải phù hộ cho nó hạnh phúc an khang.
“Mẹ, con từng nói với mẹ là con đã thích anh ấy từ rất lâu trước kia rồi chưa nhỉ?” Lương Tây khẽ cười, “Khi đó, con mới học trung học… Ngay từ lúc ấy con đã tự nói với mình, nếu sau này gặp lại anh ấy, con nhất định sẽ cố gắng tới gần anh ấy. Không ngờ bao nhiêu năm rồi, con không chỉ đến gần anh ấy mà còn trở thành vợ anh ấy. Mẹ, con thật sự rất hạnh phúc, cuộc sống rất viên mãn.”
Lương Cần không nói nên lời, khẽ tì cằm lên đầu con gái, trong mắt mờ mờ hơi nước.
“Mẹ, mẹ đừng lo cho con, con thật sự không có việc gì mà. Con rất ổn…” Lương Tây áp sát vào ngực mẹ. Cô ổn lắm, không còn là con bé vô dụng tự nhốt mình trong phòng tối không muốn ra ngoài khiến bố mẹ ngày đêm lo lắng, không còn là con bé thu mình trong phòng muốn tự sát lại không dám tự sát. Cô của khi đó đã biến mất rồi.
Lương Tây theo mẹ ra khỏi phòng, vừa hay cũng thấy Lạc Minh Khải ra khỏi thư phòng. Cô cười cười, “Bố với anh nói chuyện gì mà lâu vậy. Anh ấy còn chưa từng nói chuyện với con lâu thế bao giờ đâu đấy.” Lời nói có phần nũng nịu, mặt lại vẫn nở nụ cười.
Lạc Minh Khải đứng một chỗ, đột nhiên có cảm giác không muốn tiếp tục diễn trò với cái nhà này. Anh bước đến bên cạnh Mộc Lương Tây, hơi cúi người, “Bố bảo mong chúng ta mau có em bé”.
Nụ cười trên mặt Lương Tây cứng đờ. Lạc Minh Khải phát hiện mục đích của mình đã đạt được, thầm nghĩ, thực ra anh còn có thể mượn cơ hội này khiến cô cách mình xa một chút. Cô nhất định không biết anh ghét cô thế nào, so với bố cô anh còn ghét cô hơn. Đối với bố cô, anh chỉ có một loại cảm xúc, đó là căm hận, nhưng đối với cô, anh lại không thể như vậy. Cô vĩnh viễn là dáng vẻ nhỏ bé đơn thuần yếu đuối, y như con vật nhỏ cắn anh bị thương, lúc anh đi trả thù, phát hiện ra nó chỉ là con vật vừa đáng yêu lại vừa yếu ớt, khiến anh thấy nếu mình báo thù thì thật tàn nhẫn.
Anh phải đẩy cô ra xa thật xa, chưa bao giờ trong đầu anh lại có ý niệm mãnh liệt đến vậy.
Hai người kết hôn đã lâu vậy, tuy rằng anh thường ngủ phòng khách là do anh chủ động, nhưng trong đó cũng có một phần do cô, điểm này bọn họ đều thẩm hiểu mà không nói. Có một lần bố cô lại nói anh, anh uống ít rượu nên không tỉnh táo lắm liền vào phòng cô. Lúc ấy cô rất hoảng sợ, anh không quan tâm mà vẫn vọt tới, kết quả cô giãy giụa rất kịch liệt, vừa khóc vừa nháo, anh bị tiếng khóc của cô làm cho bừng tỉnh… Tuy rằng sau không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa, nhưng chuyện ấy khiến Lạc Minh Khải hiểu rõ, chính cô cũng không mong anh chạm vào cô.
Mặc dù cô tỏ ra rất quan tâm anh, nhưng hành động của cô vẫn là kháng cự, anh biết rõ điều đó.
Đây thực ra cũng được coi là lí do quan trọng nhất khiến hai người có thể bình thản sống chung suốt thời gian sau đó.
Lạc Minh Khải cùng Lương Tây trở về trang viên Hoa Hồng. Sắc mặt hai người đều không tốt lắm, chị Hoàng thấy vậy nên cũng chỉ chào cái rồi nhanh chóng đi ra. Lương Tây đùa nghịch với tiểu Mỹ Nữ một lát mới về phòng. Khi cô tắm rửa xong đi ra thì phát hiện Lạc Minh Khải đang ngồi trên giường, cô cũng không ngạc nhiên lắm, tuy nhiên, sắc mặt anh có vẻ không bình thường.
Tiểu Mỹ Nữ dưới sàn cắn cắn ống quần Lạc Minh Khải, anh hơi dùng sức, tiểu Mỹ Nữ liền bị hất văng ra. Lương Tây bước nhanh tới, ôm tiểu Mỹ Nữ vào lòng, rất sợ nó bị thương.
Một con mèo nhỏ cũng được cô cưng nựng như vậy.
Sắc mặt anh chẳng tốt hơn.
Lương Tây ôm tiểu Mỹ Nữ ra ngoài, đặt nó vào một gian phòng khác, trong đó đã có ổ được chuẩn bị sẵn cho nó, ấm áp vô cùng. Khi cô vừa bước vào phòng lần nữa, Lạc Minh Khải bỗng ôm chặt ngang hông cô, ném cô lên giường.
“Anh định làm gì?”
“Em còn không biết?” Anh chặn ngang người cô, “Không làm thế này thì sao em sinh con được?”
Lương Tây không quan tâm, không ngừng đẩy anh ra. Cô không la không hét, chỉ không ngừng lấy tay đẩy anh. Lạc Minh Khải cảm thấy thật thú vị, anh vốn chỉ hoài nghi mà thôi, nhưng hiện tại thì đã chắc chắn, cô thực sự không muốn anh chạm vào mình.
“Em giả bộ làm gì? Không phải em rất thích tôi sao?” Cô càng làm ra vẻ thích anh, anh càng chà đạp lại. Phá hủy sự say mê của cô với mình, anh nghĩ vậy, nhiệt huyết trong người như sôi trào. Phải khiến cô đừng nhìn anh như thế nữa, đừng tỏ vẻ vô tội đáng thương nữa… trên thế giới này, làm gì có ai vô tội?
Lương Tây vẫn đẩy anh ra, sắc mặt trắng bệch.
“Em thích tôi mà thế này hả? Đến việc chồng mình chạm vào cái mà cũng tìm mọi cách từ chối…”
Lương Tây không giãy giụa nữa, chỉ nhìn anh, gương mặt thậm chí còn vương nét cười, nhưng chỉ thoáng qua, vẻ mặt cô bỗng tràn đầy ưu thương, “Anh bảo vì sao em lại không muốn anh chạm vào em?”
Anh cũng ngừng động tác, nhìn cô.
“Bởi vì em biết…” Tay cô đặt lên ngực anh, “Nơi này của anh không có em… Chồng của em không hề yêu em, nơi này không có vị trí của em.”
Cô dường như đã hết sức chịu đựng, không nhịn được nữa, nước mắt ồ ạt tuôn trào, “Vì sao anh không thương em? Em tưởng rằng anh sẽ yêu em, cưng chiều em… Trước kia rõ ràng từng tốt đẹp như vậy, sao lại biến thành thế này. Vì sao? Anh nói cho em biết đi, vì sao??? Là do em còn có chỗ chưa tốt ư?”
Mặt Lạc Minh Khải căng cứng, sắc mặt tối đi, không nói lời nào.
Cô càng khóc càng đau lòng, “Sao anh không thử tiếp nhận em? Sao lại không chịu cho em một cơ hội?”
Anh không nói, cô càng nói.
“Tại sao anh muốn đẩy em ra? Tại sao lại cô ý đẩy em ra xa thật xa?” Cô từ từ ngồi dậy, “Tại sao lại cố ý đối xử với em như vậy? Anh… anh đang chống cự cái gì?”
Lạc Minh Khải nhìn cô chằm chằm, “Tôi thì phải chống cự cái gì? Em bảo tôi phải chống cự cái gì? Có gì đáng để tôi phải chống cự chứ???”
Lương Tây nhắm mắt, hàng mi dài rung rung, cô mấp máy môi, “Nếu anh không chống cự điều gì, thế thì sao lại cố ý đổi xử với em như vậy?”
Anh cố ý, cô biết rõ. Anh căn bản không muốn chạm vào cô, lại cố ý khiến cô thấy phản cảm. Cố ý hay không, anh biết rõ.
Anh vẫn gắt gao nhìn cô, không nói lời nào.
Lương Tây lại cười, “Em vẫn luôn mong có một ngày, chúng ta cũng có thể ân ái giống như bao đôi vợ chồng bình thường khác, ban ngày anh đi làm, em ở nhà nấu cơm chờ anh trở về… Em thật sự rất thích cuộc sống như vậy, có anh cũng có em. Sau này nữa chúng ta có thể sinh một đôi trai gái đáng yêu, con gái giống em, con trai giống anh.” Cô lại gần anh, “Cho em một cơ hội, được không? Cũng là cho mỗi chúng ta một cơ hội, chúng ta rồi cũng có thể có được hạnh phúc…”
Lạc Minh Khải đẩy cô ra, dường như rất ghét bỏ, xuống giường, “Xem ra cũng không ngu ngốc lắm, ít nhật vừa rồi cô nói đúng một câu, TÔI KHÔNG YÊU CÔ”.
Sắc mặt Lương Tây càng tái nhợt, “Đừng… Xin anh đừng nói như vậy, xin anh…”
Lạc Minh Khải nghe giọng cô, vẫn tàn nhất quyết rời đi. Nhưng anh không bỏ sót câu nói cuối cùng của cô, cô nói, “Cho dù như thế, em vẫn hy vọng có một ngày, vị trí kia ở trong tim anh thuộc về em…”
Ngu xuẩn, đần đến mức không con thuốc chữa, việc cô thật sự nên làm, là rời xa anh.
Tuy nhiên, khi ngồi trên xe, anh lại tự hỏi chính mình: Lạc Minh Khải, mày đang trốn tránh cái gì?
Tất cả những sự việc và tình cảm có thể biến thành thứ ngăn cản quá trình báo thù của anh trong tương lai đều phải bị loại bỏ nhanh chóng. Loại bỏ tất cả, không để lại gì!
Trong lúc Lạc Minh Khải nói chuyện với Mộc Chính Nguyên, Lương Cần cũng gọi con gái vào, cẩn thận ngắm nhìn con gái một hồi mới lắc đầu, “Nói thật cho mẹ nghe, rốt cuộc con sống có tốt không?”
Lương Tây gật mạnh đầu, “Mẹ, không phải con nói với mẹ rồi sao. Con rất ổn, anh ấy đối xử với con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng cho con nữa.”
Lương Cần thở dài, “Sao mẹ có thể không lo lắng cho con?” Nói xong, hốc mặt lại đỏ lên, “Con là con gái duy nhất của mẹ, là sinh mệnh của mẹ”.
“Mẹ, con xin lỗi”. Lương Tây tựa vào lòng mẹ, “Con khiến mẹ phải lo lắng nhiều quá”.
Lương Cần lại thở dài, bi thương trong lòng không thể bộc bạch hết. Đứa con gái đáng thương của bà, lên trời bà nhất định phải phù hộ cho nó hạnh phúc an khang.
“Mẹ, con từng nói với mẹ là con đã thích anh ấy từ rất lâu trước kia rồi chưa nhỉ?” Lương Tây khẽ cười, “Khi đó, con mới học trung học… Ngay từ lúc ấy con đã tự nói với mình, nếu sau này gặp lại anh ấy, con nhất định sẽ cố gắng tới gần anh ấy. Không ngờ bao nhiêu năm rồi, con không chỉ đến gần anh ấy mà còn trở thành vợ anh ấy. Mẹ, con thật sự rất hạnh phúc, cuộc sống rất viên mãn.”
Lương Cần không nói nên lời, khẽ tì cằm lên đầu con gái, trong mắt mờ mờ hơi nước.
“Mẹ, mẹ đừng lo cho con, con thật sự không có việc gì mà. Con rất ổn…” Lương Tây áp sát vào ngực mẹ. Cô ổn lắm, không còn là con bé vô dụng tự nhốt mình trong phòng tối không muốn ra ngoài khiến bố mẹ ngày đêm lo lắng, không còn là con bé thu mình trong phòng muốn tự sát lại không dám tự sát. Cô của khi đó đã biến mất rồi.
Lương Tây theo mẹ ra khỏi phòng, vừa hay cũng thấy Lạc Minh Khải ra khỏi thư phòng. Cô cười cười, “Bố với anh nói chuyện gì mà lâu vậy. Anh ấy còn chưa từng nói chuyện với con lâu thế bao giờ đâu đấy.” Lời nói có phần nũng nịu, mặt lại vẫn nở nụ cười.
Lạc Minh Khải đứng một chỗ, đột nhiên có cảm giác không muốn tiếp tục diễn trò với cái nhà này. Anh bước đến bên cạnh Mộc Lương Tây, hơi cúi người, “Bố bảo mong chúng ta mau có em bé”.
Nụ cười trên mặt Lương Tây cứng đờ. Lạc Minh Khải phát hiện mục đích của mình đã đạt được, thầm nghĩ, thực ra anh còn có thể mượn cơ hội này khiến cô cách mình xa một chút. Cô nhất định không biết anh ghét cô thế nào, so với bố cô anh còn ghét cô hơn. Đối với bố cô, anh chỉ có một loại cảm xúc, đó là căm hận, nhưng đối với cô, anh lại không thể như vậy. Cô vĩnh viễn là dáng vẻ nhỏ bé đơn thuần yếu đuối, y như con vật nhỏ cắn anh bị thương, lúc anh đi trả thù, phát hiện ra nó chỉ là con vật vừa đáng yêu lại vừa yếu ớt, khiến anh thấy nếu mình báo thù thì thật tàn nhẫn.
Anh phải đẩy cô ra xa thật xa, chưa bao giờ trong đầu anh lại có ý niệm mãnh liệt đến vậy.
Hai người kết hôn đã lâu vậy, tuy rằng anh thường ngủ phòng khách là do anh chủ động, nhưng trong đó cũng có một phần do cô, điểm này bọn họ đều thẩm hiểu mà không nói. Có một lần bố cô lại nói anh, anh uống ít rượu nên không tỉnh táo lắm liền vào phòng cô. Lúc ấy cô rất hoảng sợ, anh không quan tâm mà vẫn vọt tới, kết quả cô giãy giụa rất kịch liệt, vừa khóc vừa nháo, anh bị tiếng khóc của cô làm cho bừng tỉnh… Tuy rằng sau không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa, nhưng chuyện ấy khiến Lạc Minh Khải hiểu rõ, chính cô cũng không mong anh chạm vào cô.
Mặc dù cô tỏ ra rất quan tâm anh, nhưng hành động của cô vẫn là kháng cự, anh biết rõ điều đó.
Đây thực ra cũng được coi là lí do quan trọng nhất khiến hai người có thể bình thản sống chung suốt thời gian sau đó.
Lạc Minh Khải cùng Lương Tây trở về trang viên Hoa Hồng. Sắc mặt hai người đều không tốt lắm, chị Hoàng thấy vậy nên cũng chỉ chào cái rồi nhanh chóng đi ra. Lương Tây đùa nghịch với tiểu Mỹ Nữ một lát mới về phòng. Khi cô tắm rửa xong đi ra thì phát hiện Lạc Minh Khải đang ngồi trên giường, cô cũng không ngạc nhiên lắm, tuy nhiên, sắc mặt anh có vẻ không bình thường.
Tiểu Mỹ Nữ dưới sàn cắn cắn ống quần Lạc Minh Khải, anh hơi dùng sức, tiểu Mỹ Nữ liền bị hất văng ra. Lương Tây bước nhanh tới, ôm tiểu Mỹ Nữ vào lòng, rất sợ nó bị thương.
Một con mèo nhỏ cũng được cô cưng nựng như vậy.
Sắc mặt anh chẳng tốt hơn.
Lương Tây ôm tiểu Mỹ Nữ ra ngoài, đặt nó vào một gian phòng khác, trong đó đã có ổ được chuẩn bị sẵn cho nó, ấm áp vô cùng. Khi cô vừa bước vào phòng lần nữa, Lạc Minh Khải bỗng ôm chặt ngang hông cô, ném cô lên giường.
“Anh định làm gì?”
“Em còn không biết?” Anh chặn ngang người cô, “Không làm thế này thì sao em sinh con được?”
Lương Tây không quan tâm, không ngừng đẩy anh ra. Cô không la không hét, chỉ không ngừng lấy tay đẩy anh. Lạc Minh Khải cảm thấy thật thú vị, anh vốn chỉ hoài nghi mà thôi, nhưng hiện tại thì đã chắc chắn, cô thực sự không muốn anh chạm vào mình.
“Em giả bộ làm gì? Không phải em rất thích tôi sao?” Cô càng làm ra vẻ thích anh, anh càng chà đạp lại. Phá hủy sự say mê của cô với mình, anh nghĩ vậy, nhiệt huyết trong người như sôi trào. Phải khiến cô đừng nhìn anh như thế nữa, đừng tỏ vẻ vô tội đáng thương nữa… trên thế giới này, làm gì có ai vô tội?
Lương Tây vẫn đẩy anh ra, sắc mặt trắng bệch.
“Em thích tôi mà thế này hả? Đến việc chồng mình chạm vào cái mà cũng tìm mọi cách từ chối…”
Lương Tây không giãy giụa nữa, chỉ nhìn anh, gương mặt thậm chí còn vương nét cười, nhưng chỉ thoáng qua, vẻ mặt cô bỗng tràn đầy ưu thương, “Anh bảo vì sao em lại không muốn anh chạm vào em?”
Anh cũng ngừng động tác, nhìn cô.
“Bởi vì em biết…” Tay cô đặt lên ngực anh, “Nơi này của anh không có em… Chồng của em không hề yêu em, nơi này không có vị trí của em.”
Cô dường như đã hết sức chịu đựng, không nhịn được nữa, nước mắt ồ ạt tuôn trào, “Vì sao anh không thương em? Em tưởng rằng anh sẽ yêu em, cưng chiều em… Trước kia rõ ràng từng tốt đẹp như vậy, sao lại biến thành thế này. Vì sao? Anh nói cho em biết đi, vì sao??? Là do em còn có chỗ chưa tốt ư?”
Mặt Lạc Minh Khải căng cứng, sắc mặt tối đi, không nói lời nào.
Cô càng khóc càng đau lòng, “Sao anh không thử tiếp nhận em? Sao lại không chịu cho em một cơ hội?”
Anh không nói, cô càng nói.
“Tại sao anh muốn đẩy em ra? Tại sao lại cô ý đẩy em ra xa thật xa?” Cô từ từ ngồi dậy, “Tại sao lại cố ý đối xử với em như vậy? Anh… anh đang chống cự cái gì?”
Lạc Minh Khải nhìn cô chằm chằm, “Tôi thì phải chống cự cái gì? Em bảo tôi phải chống cự cái gì? Có gì đáng để tôi phải chống cự chứ???”
Lương Tây nhắm mắt, hàng mi dài rung rung, cô mấp máy môi, “Nếu anh không chống cự điều gì, thế thì sao lại cố ý đổi xử với em như vậy?”
Anh cố ý, cô biết rõ. Anh căn bản không muốn chạm vào cô, lại cố ý khiến cô thấy phản cảm. Cố ý hay không, anh biết rõ.
Anh vẫn gắt gao nhìn cô, không nói lời nào.
Lương Tây lại cười, “Em vẫn luôn mong có một ngày, chúng ta cũng có thể ân ái giống như bao đôi vợ chồng bình thường khác, ban ngày anh đi làm, em ở nhà nấu cơm chờ anh trở về… Em thật sự rất thích cuộc sống như vậy, có anh cũng có em. Sau này nữa chúng ta có thể sinh một đôi trai gái đáng yêu, con gái giống em, con trai giống anh.” Cô lại gần anh, “Cho em một cơ hội, được không? Cũng là cho mỗi chúng ta một cơ hội, chúng ta rồi cũng có thể có được hạnh phúc…”
Lạc Minh Khải đẩy cô ra, dường như rất ghét bỏ, xuống giường, “Xem ra cũng không ngu ngốc lắm, ít nhật vừa rồi cô nói đúng một câu, TÔI KHÔNG YÊU CÔ”.
Sắc mặt Lương Tây càng tái nhợt, “Đừng… Xin anh đừng nói như vậy, xin anh…”
Lạc Minh Khải nghe giọng cô, vẫn tàn nhất quyết rời đi. Nhưng anh không bỏ sót câu nói cuối cùng của cô, cô nói, “Cho dù như thế, em vẫn hy vọng có một ngày, vị trí kia ở trong tim anh thuộc về em…”
Ngu xuẩn, đần đến mức không con thuốc chữa, việc cô thật sự nên làm, là rời xa anh.
Tuy nhiên, khi ngồi trên xe, anh lại tự hỏi chính mình: Lạc Minh Khải, mày đang trốn tránh cái gì?
Tất cả những sự việc và tình cảm có thể biến thành thứ ngăn cản quá trình báo thù của anh trong tương lai đều phải bị loại bỏ nhanh chóng. Loại bỏ tất cả, không để lại gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook