Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể
-
Chương 98: Sinh li tử biệt
"Ân tổng, chuyện không hay rồi!... Phu nhân... Phu nhân..."
Ân Diên Tuyền đang tức tốc đi xe tới nơi mà thuộc hạ của anh tìm được Dương Khánh Đình và Ân Thẩm Ngạn, chẳng biết con xe của anh đã vượt qua bao nhiêu chặng đèn đỏ, sau lần này, anh tin rằng bằng lái của anh chắc chắn sẽ không thể giữ nổi nữa.
Tâm trạng của anh đang rất vội vã, nghe thấy tiếng nói ấp úng của thuộc hạ ở bên kia đầu máy thì mất hết kiên nhẫn gầm lên.
"Nói nhanh lên! Khánh Đình bị làm sao?!"
"Phu nhân..." Người đó bị doạ không hề nhẹ, sau khi hít một hơi thật sâu, người đó mới dám lấy hết dũng khí để nói to: "Phu nhân bị một trong số chúng dùng dao đâm vào bụng, ở đây tối quá, tôi không thể nhìn kĩ được cô ấy... đã bị đâm trúng nội tạng chưa..."
Mọi suy nghĩ trong đầu của Ân Diên Tuyền như ngưng trệ lại.
Cậu ta mới nói cái gì cơ? Khánh Đình... Vợ anh bị đâm... vào nội tạng?!
Ân Diên Tuyền không còn để tâm tới bất kì thứ gì nữa, kể cả là xe anh đang lao đi điên cuồng với vận tốc trên 150 km/ h, kể cả là có những chiếc xe cảnh sát giao thông đang đuổi theo phía sau, hay là tấm thân dính be bét máu chưa thay quần áo, hay là chiếc điện thoại đang rung lên như nhảy múa ở một bên ghế lái phụ.
Anh không thể suy nghĩ thêm được bất cứ thứ nào cả, anh chỉ muốn thật nhanh để đi đến bệnh viện nơi mà Dương Khánh Đình đã được đưa đến cấp cứu.
Tất cả chuyện gì anh cũng chẳng màng, chỉ mong cầu lần này, cô đừng có bị làm sao! Nếu không có cô, anh chắc chắn sẽ không sống nổi mất!
Dương Khánh Đình còn có Ân Thẩm Ngạn nữa, cô không thể bỏ mặc đứa con do mình chấp nhận đi qua từ cửa môn quan để hạ sinh ra được.
Thằng bé chính là người mà cô thương nhất, chắc chắn Dương Khánh Đình sẽ không bỏ thằng bé để đi đâu!
Ân Diên Tuyền nghiến răng. Tại sao mọi chuyện lại không bao giờ đi theo mong muốn của anh thế này?!
Nếu những năm trước anh không vì lòng hận thù mù quáng mà gây tổn thương cho cô, không vì sự sĩ diện mà luôn lạnh nhạt, hờ hững với cô, có phải anh cùng cô đã không đi đến bước đường cùng này?
Tám tháng khi cô còn đang mang thai, sáu năm hai vợ chồng cùng nhà nhưng không chung phòng chung gối, nhưng những xa cách đó đã là gì?
Lần này thực sự chính là một lần cách xa sinh li tử biệt!
Ân Diên Tuyền nhấn ga tấp vào trên lề đường, vội vã mở cửa xe đi vào bên trong bệnh viện.
Những người bệnh nhân và người nhà ở đây thấy cả người của anh đều có máu thì đều hét lên khiếp đản.
Nhưng anh không quan tâm họ, ngay khi anh vừa mới bước vào, những người bác sĩ đều đã nhận ra anh nên nhanh chóng dẫn anh đi đến bàn làm thủ tục cho ca phẫu thuật của Dương Khánh Đình.
Họ dù rất e ngại ngoại hình hiện tại của anh, nhưng biết anh đang phải trải qua mọt cơn đau lớn, họ cũng không có cam đảm để mở miệng.
Những người cảnh sát đang ráo riết đuổi theo anh sau khi biết được lí do anh chạy vội như vậy cũng ngậm ngùi, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Án phạt của anh cũng không còn nữa.
Sau khi đã kí hết các loại đơn cam kết chấp nhận phẫu thuật, Ân Diên Tuyền thở ra một hơi, đột nhiên một chân anh mất sức mà khuỵu ngã xuống sàn đá bệnh viện.
Một người y tá ở đó hốt hoảng đi đến nâng anh đứng dây, nhận ra ở khắp người anh có một vài vết bầm rất lớn, cô ta gấp gáp muốn cho người đi xử lí cho anh, nhưng Ân Diên Tuyền từ chối không đi, anh chỉ muốn ngồi lại trước phòng phẫu thuật của Dương Khánh Đình.
Cô ta biết Ân Diên Tuyền đang trong trạng thái suy sụp, nuốt nước bọt rồi rời đi, gọi điện báo lại tin cho bên phía Ân gia.
Bệnh viện bẵng đi một lúc, không lâu sau đó đã lại tiếp tục nhận lấy một loạt các tiếng ồn.
"Tiểu thiếu gia! Xin cậu đừng đi! Cậu đang bị thương mà!"
"Tiểu thiếu gia, cột sống của cậu đang chịu tổn thương, xin đùng đi gấp như vậy! Ối, cẩn thận ngã!"
"Thẩm Ngạn, cháu đừng chạy vội như vậy mà...!"
Hà Nhất khóc đến cạn cả nước mắt, vội vàng đi đến ôm chầm lấy Ân Thẩm Ngạn đang cố hết sức vùng ra, chạy đi tìm Dương Khánh Đình.
"Cháu chỉ muốn gặp mẹ! Bà thả cháu ra mau lên!"
"Không được! Bà không để cháu tiếp tục tự làm ngơ lấy tình trạng trên có thể của mình đâu! Việc cháu không chịu đi chữa trị hẳn hoi đã là quá lắm rồi, lại còn ra sức mà chạy đi nữa...!"
"Bà thả cháu ra!!!"
"Bà không thể...!"
Ân Thẩm Ngạn vùng vằng thoát ra khỏi cái ôm của Hà Nhất, nước mắt đã không thể kìm được mà tuôn rơi ra rồi.
Ân Diên Tuyền nhìn mặt mũi cậu lấm lem bùn đất đang nheo lại nhăn nhó, chầm chậm lên tiếng.
"Mẹ, để yên cho Thẩm Ngạn đi."
Hà Nhất sững sờ, trong vô thức nghe theo lời anh mà thả tay để cho Ân Thẩm Ngạn vội vàng vùng thoát, đi đến bên cạnh Ân Diên Tuyền.
Cậu ngước lên nhìn phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng chói ánh đèn đỏ, một loại cảm giác chết chóc cứ thế luồn vào trong kẽ ngực.
Cùng với đó là sự tang thương mất mác.
"Mẹ đang ở trong đó à bố?" Giọng cậu run rẩy.
"Ừm." Ân Diên Tuyền dựa đầu lên thành tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Thế mẹ có quay trở về với con không?"
Chỉ với một câu hỏi này thôi, toàn bộ bầu không khí nhốn nháo ở trong bệnh viện lập tức im bặt lại.
Cái dáng vẻ lặng thinh và ngột ngạt ấy thật khiến cho tinh thần của người ta phát điên.
Không ai có thể trả lời được câu hỏi đó của cậu, Ân Thẩm Ngạn biết chứ, vì chưa chắc lần này, với số thương tích đó ở trên người, Dương Khánh Đình có thể qua khỏi được.
Câu hỏi đó của cậu như chỉ là đang che đi cho sự tuyệt vọng của cậu.
Một lúc sau, đột ngột toàn thân thể nhỏ bé của một cậu nhóc năm tuổi đổ gục xuống sàn, đôi chân kiệt sức không nhấc lên nổi nữa.
Ân Thẩm Ngạn được Hà Nhất vội vàng đỡ đứng lên, nhưng cậu không quan tâm tới bà ta, chỉ lẩm bẩm một mình.
"Con không thích mẹ."
Ân Diên Tuyền sững người lại, đôi mày nhíu chặt vào nhau.
"Con nói vậy là sao?"
"Bởi vì mẹ chỉ yêu bố mà thôi!"
Bây giờ, dòng nước mắt mảnh mảnh trên gò má của cậu bất chợt ào ra như thác suối. Tiếng nấc nghẹn ở trong cổ họng cũng không giữ nổi nữa.
Từ khi sinh ra, số lần mà Ân Thẩm Ngạn khóc đều rất ít, mà hầu như trong mỗi lần cậu khóc, lí do đều là vì cậu đang cảm nhận được rằng mẹ cậu sẽ ra đi mãi mãi.
Ân Diên Tuyền nghe cậu hét lên vậy, đôi mắt mông lung nhìn cậu, giọng anh hơi run.
"Sao con lại nói vậy? Mẹ con sinh con ra, sao có thể không yêu con được? Mẹ con... yêu con rất nhiều mà?"
"Thế thì tại sao mẹ không muốn ăn cơm cùng con? Không muốn ở gần con? Mỗi ngày, mẹ chỉ toàn ở một nơi xa xa nào đó lặng lẽ nhìn con... Mẹ chỉ thích nói chuyện với bố thôi!"
"Bố... có phải là lần này mẹ đã ghét con đến nỗi... không bao giờ chịu quay về không?"
Ân Diên Tuyền hơi há miệng, anh cũng không biết.
Tất cả mọi người quanh đây đều đã lặng lẽ lau nước mắt, Hà Nhất cũng mím môi, ngăn không cho những tiếng sụt sịt trào ra bên ngoài.
Bọn họ tất cả đều tiếp tục ngồi chờ. Sau hơn sáu tiếng thực hiện ca phẫu thuật, Ân Thẩm Ngạn đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, cậu sau đó đã được đưa về lại dinh thự.
Ân Diên Tuyền cũng được Hà Nhất khuyên nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh không quan tâm.
Đột ngột một người bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu bước ra, lớp mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau đi.
Ông ta nhìn về phía của Ân Diên Tuyền, giọng ảm đạm nói.
"Ân tổng, chúng ta cần nói chuyện một chút về tình hình của phu nhân. Những điều tôi nói sau đây, xin ngài đừng quá kích động."
Ân Diên Tuyền đang tức tốc đi xe tới nơi mà thuộc hạ của anh tìm được Dương Khánh Đình và Ân Thẩm Ngạn, chẳng biết con xe của anh đã vượt qua bao nhiêu chặng đèn đỏ, sau lần này, anh tin rằng bằng lái của anh chắc chắn sẽ không thể giữ nổi nữa.
Tâm trạng của anh đang rất vội vã, nghe thấy tiếng nói ấp úng của thuộc hạ ở bên kia đầu máy thì mất hết kiên nhẫn gầm lên.
"Nói nhanh lên! Khánh Đình bị làm sao?!"
"Phu nhân..." Người đó bị doạ không hề nhẹ, sau khi hít một hơi thật sâu, người đó mới dám lấy hết dũng khí để nói to: "Phu nhân bị một trong số chúng dùng dao đâm vào bụng, ở đây tối quá, tôi không thể nhìn kĩ được cô ấy... đã bị đâm trúng nội tạng chưa..."
Mọi suy nghĩ trong đầu của Ân Diên Tuyền như ngưng trệ lại.
Cậu ta mới nói cái gì cơ? Khánh Đình... Vợ anh bị đâm... vào nội tạng?!
Ân Diên Tuyền không còn để tâm tới bất kì thứ gì nữa, kể cả là xe anh đang lao đi điên cuồng với vận tốc trên 150 km/ h, kể cả là có những chiếc xe cảnh sát giao thông đang đuổi theo phía sau, hay là tấm thân dính be bét máu chưa thay quần áo, hay là chiếc điện thoại đang rung lên như nhảy múa ở một bên ghế lái phụ.
Anh không thể suy nghĩ thêm được bất cứ thứ nào cả, anh chỉ muốn thật nhanh để đi đến bệnh viện nơi mà Dương Khánh Đình đã được đưa đến cấp cứu.
Tất cả chuyện gì anh cũng chẳng màng, chỉ mong cầu lần này, cô đừng có bị làm sao! Nếu không có cô, anh chắc chắn sẽ không sống nổi mất!
Dương Khánh Đình còn có Ân Thẩm Ngạn nữa, cô không thể bỏ mặc đứa con do mình chấp nhận đi qua từ cửa môn quan để hạ sinh ra được.
Thằng bé chính là người mà cô thương nhất, chắc chắn Dương Khánh Đình sẽ không bỏ thằng bé để đi đâu!
Ân Diên Tuyền nghiến răng. Tại sao mọi chuyện lại không bao giờ đi theo mong muốn của anh thế này?!
Nếu những năm trước anh không vì lòng hận thù mù quáng mà gây tổn thương cho cô, không vì sự sĩ diện mà luôn lạnh nhạt, hờ hững với cô, có phải anh cùng cô đã không đi đến bước đường cùng này?
Tám tháng khi cô còn đang mang thai, sáu năm hai vợ chồng cùng nhà nhưng không chung phòng chung gối, nhưng những xa cách đó đã là gì?
Lần này thực sự chính là một lần cách xa sinh li tử biệt!
Ân Diên Tuyền nhấn ga tấp vào trên lề đường, vội vã mở cửa xe đi vào bên trong bệnh viện.
Những người bệnh nhân và người nhà ở đây thấy cả người của anh đều có máu thì đều hét lên khiếp đản.
Nhưng anh không quan tâm họ, ngay khi anh vừa mới bước vào, những người bác sĩ đều đã nhận ra anh nên nhanh chóng dẫn anh đi đến bàn làm thủ tục cho ca phẫu thuật của Dương Khánh Đình.
Họ dù rất e ngại ngoại hình hiện tại của anh, nhưng biết anh đang phải trải qua mọt cơn đau lớn, họ cũng không có cam đảm để mở miệng.
Những người cảnh sát đang ráo riết đuổi theo anh sau khi biết được lí do anh chạy vội như vậy cũng ngậm ngùi, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Án phạt của anh cũng không còn nữa.
Sau khi đã kí hết các loại đơn cam kết chấp nhận phẫu thuật, Ân Diên Tuyền thở ra một hơi, đột nhiên một chân anh mất sức mà khuỵu ngã xuống sàn đá bệnh viện.
Một người y tá ở đó hốt hoảng đi đến nâng anh đứng dây, nhận ra ở khắp người anh có một vài vết bầm rất lớn, cô ta gấp gáp muốn cho người đi xử lí cho anh, nhưng Ân Diên Tuyền từ chối không đi, anh chỉ muốn ngồi lại trước phòng phẫu thuật của Dương Khánh Đình.
Cô ta biết Ân Diên Tuyền đang trong trạng thái suy sụp, nuốt nước bọt rồi rời đi, gọi điện báo lại tin cho bên phía Ân gia.
Bệnh viện bẵng đi một lúc, không lâu sau đó đã lại tiếp tục nhận lấy một loạt các tiếng ồn.
"Tiểu thiếu gia! Xin cậu đừng đi! Cậu đang bị thương mà!"
"Tiểu thiếu gia, cột sống của cậu đang chịu tổn thương, xin đùng đi gấp như vậy! Ối, cẩn thận ngã!"
"Thẩm Ngạn, cháu đừng chạy vội như vậy mà...!"
Hà Nhất khóc đến cạn cả nước mắt, vội vàng đi đến ôm chầm lấy Ân Thẩm Ngạn đang cố hết sức vùng ra, chạy đi tìm Dương Khánh Đình.
"Cháu chỉ muốn gặp mẹ! Bà thả cháu ra mau lên!"
"Không được! Bà không để cháu tiếp tục tự làm ngơ lấy tình trạng trên có thể của mình đâu! Việc cháu không chịu đi chữa trị hẳn hoi đã là quá lắm rồi, lại còn ra sức mà chạy đi nữa...!"
"Bà thả cháu ra!!!"
"Bà không thể...!"
Ân Thẩm Ngạn vùng vằng thoát ra khỏi cái ôm của Hà Nhất, nước mắt đã không thể kìm được mà tuôn rơi ra rồi.
Ân Diên Tuyền nhìn mặt mũi cậu lấm lem bùn đất đang nheo lại nhăn nhó, chầm chậm lên tiếng.
"Mẹ, để yên cho Thẩm Ngạn đi."
Hà Nhất sững sờ, trong vô thức nghe theo lời anh mà thả tay để cho Ân Thẩm Ngạn vội vàng vùng thoát, đi đến bên cạnh Ân Diên Tuyền.
Cậu ngước lên nhìn phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng chói ánh đèn đỏ, một loại cảm giác chết chóc cứ thế luồn vào trong kẽ ngực.
Cùng với đó là sự tang thương mất mác.
"Mẹ đang ở trong đó à bố?" Giọng cậu run rẩy.
"Ừm." Ân Diên Tuyền dựa đầu lên thành tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Thế mẹ có quay trở về với con không?"
Chỉ với một câu hỏi này thôi, toàn bộ bầu không khí nhốn nháo ở trong bệnh viện lập tức im bặt lại.
Cái dáng vẻ lặng thinh và ngột ngạt ấy thật khiến cho tinh thần của người ta phát điên.
Không ai có thể trả lời được câu hỏi đó của cậu, Ân Thẩm Ngạn biết chứ, vì chưa chắc lần này, với số thương tích đó ở trên người, Dương Khánh Đình có thể qua khỏi được.
Câu hỏi đó của cậu như chỉ là đang che đi cho sự tuyệt vọng của cậu.
Một lúc sau, đột ngột toàn thân thể nhỏ bé của một cậu nhóc năm tuổi đổ gục xuống sàn, đôi chân kiệt sức không nhấc lên nổi nữa.
Ân Thẩm Ngạn được Hà Nhất vội vàng đỡ đứng lên, nhưng cậu không quan tâm tới bà ta, chỉ lẩm bẩm một mình.
"Con không thích mẹ."
Ân Diên Tuyền sững người lại, đôi mày nhíu chặt vào nhau.
"Con nói vậy là sao?"
"Bởi vì mẹ chỉ yêu bố mà thôi!"
Bây giờ, dòng nước mắt mảnh mảnh trên gò má của cậu bất chợt ào ra như thác suối. Tiếng nấc nghẹn ở trong cổ họng cũng không giữ nổi nữa.
Từ khi sinh ra, số lần mà Ân Thẩm Ngạn khóc đều rất ít, mà hầu như trong mỗi lần cậu khóc, lí do đều là vì cậu đang cảm nhận được rằng mẹ cậu sẽ ra đi mãi mãi.
Ân Diên Tuyền nghe cậu hét lên vậy, đôi mắt mông lung nhìn cậu, giọng anh hơi run.
"Sao con lại nói vậy? Mẹ con sinh con ra, sao có thể không yêu con được? Mẹ con... yêu con rất nhiều mà?"
"Thế thì tại sao mẹ không muốn ăn cơm cùng con? Không muốn ở gần con? Mỗi ngày, mẹ chỉ toàn ở một nơi xa xa nào đó lặng lẽ nhìn con... Mẹ chỉ thích nói chuyện với bố thôi!"
"Bố... có phải là lần này mẹ đã ghét con đến nỗi... không bao giờ chịu quay về không?"
Ân Diên Tuyền hơi há miệng, anh cũng không biết.
Tất cả mọi người quanh đây đều đã lặng lẽ lau nước mắt, Hà Nhất cũng mím môi, ngăn không cho những tiếng sụt sịt trào ra bên ngoài.
Bọn họ tất cả đều tiếp tục ngồi chờ. Sau hơn sáu tiếng thực hiện ca phẫu thuật, Ân Thẩm Ngạn đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, cậu sau đó đã được đưa về lại dinh thự.
Ân Diên Tuyền cũng được Hà Nhất khuyên nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh không quan tâm.
Đột ngột một người bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu bước ra, lớp mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau đi.
Ông ta nhìn về phía của Ân Diên Tuyền, giọng ảm đạm nói.
"Ân tổng, chúng ta cần nói chuyện một chút về tình hình của phu nhân. Những điều tôi nói sau đây, xin ngài đừng quá kích động."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook