Edit: Tam Sinh, Beta: Phong Vũ

Mục Ảnh Sanh lơ đãng nói, chỉ có cô biết, lúc nhìn thấy Mục Thiên Thiên, tâm trạng của cô không được bình tĩnh như những gì cô đang thể hiện.

Kiếp trước chân cô bị Lý Lương Tân đâm bị thương, không thể vào học trường quân đội chỉ mới là khởi đầu chuỗi bi kịch. Chuỗi bi kịch sau đó đều là nhờ ơn của Mục Thiên Thiên mà ra.

Sau khi cô bị thương ở chân, tinh thần sa sút một thời gian dài. Nhưng sau đó, cô đã bình tâm trở lại, dựa vào giọng hát của mình thi đậu trường nghệ thuật.

Vất vả lắm mới đến lúc tốt nghiệp, một ngày trước buổi lễ tốt nghiệp, cô uống ly trà xanh mà Mục Thiên Thiên đưa, kết quả bụng đau âm ỉ, tiêu chảy cả đêm.

Ngày hôm sau vì lý do sức khỏe, cô thể hiện không được tốt dẫn đến không đủ điểm, bị rớt tín chỉ.

Sau chuyện đó, Mục Thiên Thiên khóc lóc nói, là người ta cho cô ta ly trà đó, cô ta chỉ muốn xem cô hát mới đưa cho cô để làm dịu cổ họng. Không phải cô ta cố ý.

Những chuyện kiểu như thế này, sau này cũng không thiếu.

Mục Thiên Thiên vẫn luôn như vậy, lần nào sau khi làm cô chịu khổ cũng lại là câu không phải em cố ý, vừa khóc vừa xin lỗi cô: “Chị, em xin lỗi, em thực xự không cố ý đâu.”

“Chị, chị cũng biết đấy, ba thương chị nhất. Tuy chị không phải là con ruột của ba mẹ, thế nhưng ba thương chị còn hơn cả em. Chị nể mặt ba mà tha thứ cho em đi.”

“Chị, em thật sự không cẩn thận mà. Nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, chị tha thứ cho em đi.”

Hết lần này đến lần khác, sau mỗi lần Mục Thiên Thiên “không cẩn thận” hại cô, sẽ đều nói những câu như thế.

Cô đều vì nể mặt ba mà bỏ qua. Bởi vì đúng như Mục Thiên Thiên nói, cô không phải con ruột của nhà họ Mục.

Mục Quý Hòa nổi tiếng là người trung thực. Trước đó, ông ấy cùng Trần Hoa Trân kết hôn đã được ba năm mà vẫn không có con.

Sau đó, ông tình cờ gặp cô. Bắt đầu từ đó, Mục Quý Hòa nhận nuôi cô, xem cô như con gái ruột.

Dù sau này Trần Hoa Trân sinh con, Mục Quý cũng không thay đổi thái độ, ông vẫn đối tốt với cô như cũ.

Vì nể mặt Mục Quý Hòa, cô hết lần này đến lần khác tha thứ cho Mục Thiên Thiên. Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô ta, trông chẳng khác nào một bé thỏ trắng đang co ro vì sợ hãi.

Có điều Mục Ảnh Sanh bây giờ đã không dễ bị bắt nạt như trước kia nữa.

Nợ cô thiếu nhà họ Mục, nợ công ơn nuôi dưỡng của Trần Hoa Trân, bao gồm cả tình chị em với Mục Thiên Thiên, cô đã trả hết ở kiếp trước rồi.

Bây giờ, cô không còn nợ ai nữa cả.

“Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại tập trung hết ở phòng của A Sanh vậy?”

Giọng nói uy nghiêm vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân trầm ổn. Âm Thanh kia trong phút chốc làm cho Mục Ảnh Sanh trừng lớn đôi mắt.

Ba. Là ba.

“A Sanh?” Mục Quý Hòa bước vào cửa, nhìn thấy Mục Ảnh Sanh đang đứng giữa phòng, tiếp đó là mẹ con Trần Hoa Trân, ông ngay lúc đầu đã phát hiện ra trên người Mục Ảnh Sanh dính đầy máu.

“A Sanh, con có sao không? Con bị thương à? Bị thương ở đâu?”

“Con…” Mục Ảnh Sanh muốn nói cô không sao, máu kia không phải của cô. Nhưng cô lại không thể nói nên lời.

Có nhớ lúc trước khi cô mất đi ý thức lúc bị tai nạn, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc ấy là không thể gặp Mục Quý Hòa lần cuối.

Cả tin nhắn cuối cùng cô nhận được nữa. Mục Quý Hòa bảo cô không cần phải về, còn nói có một việc mà ông vẫn chưa nói cho cô biết…

Cô vô cùng muốn biết, ba cô rốt cuộc muốn nói cho cô biết chuyện gì.

Nhưng lúc này cô cũng chẳng quan tâm tới chuyện đó nữa, Mục Ảnh Sanh tiến lên vài bước ôm lấy Mục Quý Hòa: “Ba —— ”

Vẫn còn có thể gặp được ông, thật là tốt quá.

Trong lòng cô rất kích động, lại không biết rằng bản thân mình đang khóc. Khiến cho Mục Quý Hòa bị hù dọa không nhỏ.

Con gái nuôi của ông từ bé đã rất quật cường, không bao giờ dễ dàng rơi nước mắt trước mặt người khác. Sao ông chỉ mới ra ngoài có chút việc, trở về con gái lại khóc đến như vậy?

“A Sanh, con có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt con?”

Lúc Mục Ảnh Sanh khóc, không chỉ khiến Mục Quý Hòa sợ hãi mà cả Trần Hoa Trân lẫn Mục Thiên Thiên cũng trợn tròn mắt.

Chuyện này là sao đây? Kẻ xấu lại cáo trạng trước? Sao một người lòng dạ ngay thẳng như Mục Ảnh Sanh lại biết diễn kịch?

“A Sanh, con nói đi, là ai bắt nạt con?” Mục Quý Hòa vỗ nhẹ vào lưng con gái, cảm thấy cô khóc đến mức cả người đều run rẩy, ông hết sức đau lòng.

Lúc nhìn lướt qua vai Mục Ảnh Sanh nhìn thấy Lý Lương Tân đang nằm trên đất, đôi mắt ông bỗng chốc nheo lại.

“A Sanh? Con —— ”

Mục Ảnh Sanh ôm lấy Mục Quý Hòa khóc một lúc lâu, nghe ba lo lắng hỏi thăm, còn được ông nhẹ nhàng vỗ lưng.

Khi tâm trạng thương cảm lúc trước liền biến mất, trong nháy mắt cô ý thức được một việc.

Cô không phải đang nằm mơ, cô thực sự đã sống lại rồi.

Hết chương 5:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương