Yêu Bạn Cùng Lớp
-
Chương 23
Thằng Phương phủi phủi cái áo trắng, nhếch mép nói:– Không cần tranh cãi, hình của Thuỷ chỉ là món tặng thêm.
Mày tự so sánh sự tự do của Vân Nhu và cái hoá đơn kia, bên nào nặng bên nào nhẹ? Tao cần một phần thưởng khác bù lại phần chênh lệch.– Tôi đồng ý.
– Vân Nhu chợt nói.Tôi giật mình quay sang bắt gặp ánh mắt kiên quyết của nàng.– Em không cần như vậy.
– Mặt tôi sa sầm nói.
– Nếu…– Em không sợ.
Em tin anh sẽ thắng.Vân Nhu nhìn tôi, mỉm cười, nàng lại bình thản như sự việc không hề liên quan đến mình.
Tôi chợt thấy lòng mình nặng trĩu như có một quả núi áp đỉnh.
Phần đánh cuộc này đã quá lớn rồi! Vì Vân Nhu đã cược cả niềm tin của mình lên tôi.– Ha ha… Tốt tốt… Hẹn gặp lại nha.Thằng Phương bật cười ha hả, nghênh ngang bước ra ngoài.
Đám đàn em phía sau nhìn Vân Nhu, xuýt xoa rồi đưa tay lên thành ô vuông như khung hình…“Tách tách…” Ha ha…Tôi nghiến răng ken két tức giận nhìn theo đám học sinh khả ố kia.
Chợt một bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh nắm lấy tay tôi… Tôi nhìn xuống Vân Nhu nhận được ánh mắt khích lệ tràn ngập tin tưởng của nàng.
Nàng chợt nhón chân, trước ánh mắt sững sờ của cả đám bạn học, đặt lên môi tôi một nụ hôn.– Á đù… – Thằng Quyền mập há hốc buột miệng hô.– Chát… – Thuỳ Dung cầm cuốn tập vỗ thẳng vào đầu nó.
– Thô tục…Tôi cũng cứng cả người, chưa kịp định thần thì Vân Nhu đã rụt người lại như tia chớp ngồi xuống bàn, chôn chặt gương mặt đỏ bừng vào hai lòng bàn tay.– Trời ơi… Mắt tao đau quá…– Xương hàm tao trật mẹ rồi… Đóng cái miệng tao lại với…– Wah… Lãng mạn quá… Còn hơn phim Hàn Quốc nữa…– Anh Phong… em cũng muốn…– Ôi… trứng tao rụng lộp bộp rồi…Trước đủ thứ lời trêu đùa của đám bạn, tôi cũng phải ngượng đỏ cả mặt.
Rất may, giờ giải lao vừa hết.
Thầy giáo môn Ngữ Văn đã vào lớp, tôi có lại được sự yên tĩnh để nghĩ đến chuyện chiều nay.Điện thoại tôi chợt rung lên, lén rút ra.
Tôi hơi ngạc nhiên thấy số Quyền mập.
Trong lớp, tôi chỉ mới đưa số điện thoại của mình cho nó.“Mày có học võ không?!”Dĩ nhiên tôi hiểu, Quyền mập đang lo lắng cho trận đánh tay đôi của tôi chiều nay.“Không.
Cần thiết sao?!”“Á đù.
Mày không biết thằng Phương là cao thủ taekwondo đai đen nhị đẳng à??”Tôi thoáng rùng mình.
Quả thật tôi đã không nghĩ đến điều đó.
Tôi nghĩ đơn giản thằng Phương như đám công tử con nhà giàu tối ngày ăn chơi.
Trong đám công tử ăn chơi Sóc Trăng tôi có thể nói mình là vô địch đánh nhau.
Đơn giản vì tôi có đam mê bóng đá, tôi có sức khỏe.
Và dường như Quyền mập đang nói cho tôi biết, chỉ có sức khỏe thì xa xa không đủ để hạ gục thằng Phương.
Thấy tôi trầm mặc một chút, Quyền mập nhắn tiếp:“Tao thấy chiều nay mày đừng đi… Vân Nhu dù có hứa, nhưng mày đã đánh đâu.
Mà không đánh thì không ai nói được mày thua.
Còn vụ hình khoả thân của con Thuỷ thì… mặc nó vậy.
Đám kia cũng không dám tung lên mạng đâu.
Bây giờ công an tra ra được hết à…”Đọc tin nhắn của Quyền mập tôi thấy lòng ấm áp, nó thật sự lo lắng cho tôi.
Nhưng tôi có nguyên tắc sống của mình…“Tao hiểu rồi.
Nhưng tao phải đi…”Quyền mập lặng thinh thật lâu, rồi nhắn lại:“Tao cũng đi… ủng hộ mày.
Có gì tao đưa mày đi bệnh viện…”Tôi suýt phì cười giữa lớp học.
Tôi nhắn lại:“Cảm ơn.
Gặp nhau là anh em…”“Gặp nhau là anh em…”– +++Sau buổi học.Thật bất ngờ đám bạn học theo tôi đến chỗ ước hẹn giao chiến còn đông hơn buổi Karaoke hôm qua.
Thanh Thuỷ đòi đi, Vân Nhu lại càng nhất quyết đi, dù tôi khuyên giải thế nào cũng vậy.Bãi đất trống Phường 2 là tên do đám học sinh tự quy ước với nhau.
Nó là một khu công trình bỏ dở với rào bằng nhôm tấm bao quanh cao quá đầu người.
Bọn học sinh dễ dàng bẻ cong một góc rào để làm lối ra vào.
Thế là có cả một không gian rộng lớn tha hồ phá phách không bị người lớn giám sát.Khi chúng tôi đến nơi, đám thằng Phương đã dàn trận sẵn bên trong.
Ngoài đám học sinh lưu manh cùng trường, nó còn dẫn thêm vài gã bặm trợn chúng tôi đã gặp ở Nmode.– Bốp bốp bốp… – Thằng Phương bước đến, vỗ tay giòn vang.– Can đảm lắm.
Can đảm lắm… Hôm nay tao sẽ cho mày biết cam đảm không còn chưa đủ… phải có…– Mày nói nhiều quá.
Bắt đầu chưa?!Đang huyên thuyên bị tôi cắt ngang, thằng Phương tức giận đến mặt mũi đen lại.
Nó huơ tay lên, ngay lập tức đám đàn em lùi lại.
Tôi nhìn vào khoảng trống mình đang đứng chợt nhận ra mình tự lúc nào đã ở giữa sàn đấu.Sàn đấu của chúng tôi là một khoảnh trống trám xi măng rộng 60m2, cỏ dại mọc thành hàng theo những đường nứt lại vô tình trở thành đường ranh của sàn đấu.Phương bắt đầu cởi giày, cởi áo đưa cho một thằng phía sau.
Tôi nhận ra cơ thể nó lực lưỡng nở nang hơn bất cứ thằng công tử bột nào tôi gặp.
Đến giây phút này, mọi ý nghĩ khinh thường đối thủ của tôi đều tan biến.
Thằng Phương có khả năng quy tụ nhiều đàn em không phải chỉ dùng tiền bạc…Tôi cởi áo sơmi đưa ra sau, Vân Nhu ngay lập tức đón lấy, còn khẽ bóp bàn tay tôi như nhắn nhủ.
Tôi quay lại nhìn nàng, gật đầu trấn an.– Đánh đi… Đánh chết mẹ nó đi…– Địt mẹ thằng nhỏ chăn trâu cũng đòi le lói…– Cho nó ngồi xe lăn về Sóc Trăng điii…Vừa bước đến trung tâm sàn đấu, đám du đãng phía sau Phương đã la hét văng tục… Học cùng trường, không khó để chúng biết gốc gác của tôi.
Tôi mặc kệ chúng càng chửi càng làm ngọn lửa giận dữ trong tôi mạnh mẽ thêm.
Đám bạn tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Đứa nào cũng im thin thít, hồi hộp, lo lắng.– Hắc… Hắc… Nhìn tư thế của mày kìa… Dưới Sóc Trăng mày gọi cái đó là thủ thế ah! Ha ha…Thằng Phương vừa nhúng nhảy quanh tôi, vừa trêu chọc.
Tôi im lặng chỉ chậm rãi quan sát hai chân nó đảo bộ liên tục.
Rất nhanh ah.
Tôi không học, nhưng biết thế mạnh tuyệt đối của Taekwondo là những cú đá.
Một chút sơ suất nhỏ tôi có thể bị nốc ao ngay với một cước của đối thủ.Không chờ được tôi tấn công, chọc tức cũng vô hiệu, Phương bắt đầu tấn công.
Nó lao đến, một nhịp thủ, một nhịp công, phóng ra một cước thăm dò vào giữa ngực tôi.
Tôi đảo chân như lừa banh, tránh người một bên.
Bàn chân của Phương lướt qua ngực để lại một vết bụi đất đen nhẻm.– Hô… – Cú đá vừa trượt, Phương mượn đà lao đến đấm thẳng vào cằm tôi.“Chát”.Tôi dùng cánh tay đỡ ngang mặt.
Một lực đạo thật mạnh xô tới làm tôi loạng choạng.
Cả cánh tay tê rần đau đớn.
Nhưng Phương không ngừng lại.
Thế bộ tôi đã không vững, nó liền chớp cơ hội lao đến.– Hây da…Phương tung người, một cú giò lái mạnh mẽ lao xuyên qua hai cánh tay đón đỡ của tôi, tống thẳng vào bụng tôi.
Tôi hự một tiếng, ngã ngửa sau trong tiếng kêu la hoảng hốt của đám bạn.
Bụi đất mù mịt… Tôi lồm cồm ngồi dậy, tay ôm bụng, mồ hôi nhỏ giọt.
Đau… Thật sự rất đau.
Tôi phải thở cố thở khó nhọc một lúc mới thấy cơn đau dịu đi… Vân Nhu nước mắt giàn giụa muốn lao đến, lại bị đám con gái giữ lại.
Tôi xua xua tay trấn an nàng, rồi đứng lên.– Ha ha… Thế nào hả?! Có phải thấy thằng nhà quê này vô dụng quá đúng không??.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook