Yên Vũ
-
Chương 10: Tự xưng là cảnh giác bẩm sinh
Trong phòng chỉ có một mình Tuyên Thiệu đang ngồi, ba người còn lại đều đứng ở một bên.
Yên Vũ đoan đoan chính chính đứng ở cửa.
Tuyên Thiệu giương mắt nhìn nàng, nói: “Đứng xa như vậy làm gì? Ngồi.”
Hắn dùng cằm chỉ chỉ cái ghế đối diện mình.
Yên Vũ đứng thẳng không nhúc nhích. “Tuyên công tử có chuyện gì thì phân phó đi, nô tỳ còn phải trở về hầu hạ tiểu thư nhà ta nữa.”
Tuyên Thiệu chợt đứng dậy, khi nàng chưa kịp phản ứng lại đã đến gần nàng rồi, đưa tay bắt lấy cổ tay nàng.
Yên Vũ bất ngờ không kịp phòng ngự, hoảng sợ đang tính vung Tuyên Thiệu ra thì hắn đã thả tay, trong chớp mắt lại trở về vị trí, ngồi vào chỗ của mình.
“Đêm qua ta đã dò xét, ngươi không có võ công. Hôm nay xác định một lần nữa, vẫn là như thế. Nhưng thủ hạ của ta nói hắn mới vừa đuổi theo người liền bị ngươi phát giác. Sao ngươi làm được?” Tuyên Thiệu nhướng mày, như có vài phần hứng thú nhìn nàng.
Yên Vũ rũ mắt đáp: “Nô tỳ cảnh giác bẩm sinh.”
Tuyên Thiệu như là bị câu trả lời của nàng chọc cười, cười hai tiếng.
Yên Vũ nâng mắt nhìn hắn, thấy miệng hắn cong lên nhưng trên mặt vẫn là một vẻ hàn băng bao phủ.
“Một khi đã như vậy, chuyện lần này trái lại ngươi là lựa chọn thích hợp nhất.” Tuyên Thiệu nhìn cổ tay áo nàng.
Chiếc vòng kia đang được giấu ở dưới tay áo rộng.
“Đã sai người vẽ bộ dáng của xác nữ tối hôm qua. Ngươi nhìn xem có nhận biết người này hay không.” Tuyên Thiệu nói.
Người đàn ông đang đứng bên cạnh tiến lên, lấy tờ giấy Tuyên Thành ở trong ngực, mở ra. Yên Vũ tiến lên nhìn, gật gật đầu. “Đúng là hoa nương được chuộc thân tháng trước, Tiểu Hồng.”
“Lúc ngày không nên rêu rao, ngươi đừng nói cho người ngoài.” Tuyên Thiệu nói xong, bỗng nhiên tới gần Yên Vũ, giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu Yên Vũ. “Ngươi không có nói cho người ngoài chứ?”
Trong lòng Yên Vũ cả kinh, lắc đầu nói: “Không có.”
Tuyên Thiệu cười lạnh lùng, ngồi trở lại chỗ của mình, thấp giọng nói: “Thật sự không có sao?”
Yên Vũ lắc đầu theo bản năng.
Tuyên Thiệu thế nhưng lại hứng thú nhìn nàng.
Lúc này Yên Vũ mới giật mình phát hiện câu nói vừa rồi kia Tuyên Thiệu đã nói với giọng cực thấp, vả lại khoảng cách hai người xa ba bốn bước. Nàng nghe được lời kia tuy là vô cùng rõ ràng, nhưng người bên ngoài chắc chắn không nghe được.
Biết Tuyên Thiệu cố ý thử, Yên Vũ hơi hối hận.
“Ngươi đi đi, có việc ta sẽ lại kêu người tìm ngươi.” Tuyên Thiệu phân phó một tiếng, quay mặt đi, bưng trà trên cái lò đất sét nhỏ, đang muốn rót vào chén.
Yên Vũ xoay người tính đi, gần đến cửa thì bỗng dừng lại. “Nước đó đã tốn thời gian nửa nén nhang, lúc này nước trà đã cũ, lá trà cũng cực mềm vụn, đáng tiếc.”
Nói xong, Yên Vũ kéo mở cửa, nhấc chân đi ra ngoài.
Tuyên Thiệu nhìn thấy bóng dáng biến mất ở cửa, trong nháy mắt sợ run, quay đầu lại nhìn ba người thuộc hạ của mình, nói: “Từ khi nàng ta vào đến bây giờ là thời gian nửa nén nhang sao?”
Người đàn ông dẫn người đến lắc đầu. “Không đến nửa nén nhang.”
“Nước trà sôi lúc nào?” Tuyên Thiệu lại hỏi.
Một người đàn ông khác gục gặt đáp: “Không bao lâu trước khi cô nương kia đến.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, nhìn cái lò đất nhỏ trên bàn, trên mặt hiện ra một chút hứng thú.
Yên Vũ xuống lầu quán trà, điểm tâm cầm trong tray đã hơi lạnh.
Ngẩng đầu nhìn hàng dài xếp trước cửa Ngũ Phương Trai, nàng thở dài, đi mua lại thì không còn kịp nữa.
Lúc Yên Vũ trở về hậu viện Xuân Hoa lâu, Mục Thanh Thanh đang đứng ở đầu cầu, nhón chân nhìn xung quanh về phía cửa hông bên này. Nhìn thấy bóng dáng của nàng thì lập tức xoay lưng lại, nhưng có chút không cam lòng ngoảnh lại nhìn đồ trong tay nàng.
Sau đó không tình nguyện đi qua phía đầu này cầu Nguyệt Nha.
Yên Vũ cười khẽ. Đúng là đồ tham ăn. Vừa nhìn thấy hộp đựng điểm tâm của Ngũ Phương Trai là đã không rời ra được. Nàng đi nhanh hai bước, cầm hộp điểm tâm trong tay quơ quơ trước mặt.
Mục Thanh Thanh lập tức tiến đến, nhanh tay giật lấy hộp điểm tâm. “Đừng lắc, lắc vụn sẽ ăn không ngon!”
Mục Thanh Thanh mở hộp điểm tâm ra, ngón tay trắng muốt thon dài thật cẩn thận bốc lên bánh đậu xanh óng ánh trơn bóng màu xanh lục được nén thành dạng năm cánh hoa, để vào miệng.
Yên Vũ đoan đoan chính chính đứng ở cửa.
Tuyên Thiệu giương mắt nhìn nàng, nói: “Đứng xa như vậy làm gì? Ngồi.”
Hắn dùng cằm chỉ chỉ cái ghế đối diện mình.
Yên Vũ đứng thẳng không nhúc nhích. “Tuyên công tử có chuyện gì thì phân phó đi, nô tỳ còn phải trở về hầu hạ tiểu thư nhà ta nữa.”
Tuyên Thiệu chợt đứng dậy, khi nàng chưa kịp phản ứng lại đã đến gần nàng rồi, đưa tay bắt lấy cổ tay nàng.
Yên Vũ bất ngờ không kịp phòng ngự, hoảng sợ đang tính vung Tuyên Thiệu ra thì hắn đã thả tay, trong chớp mắt lại trở về vị trí, ngồi vào chỗ của mình.
“Đêm qua ta đã dò xét, ngươi không có võ công. Hôm nay xác định một lần nữa, vẫn là như thế. Nhưng thủ hạ của ta nói hắn mới vừa đuổi theo người liền bị ngươi phát giác. Sao ngươi làm được?” Tuyên Thiệu nhướng mày, như có vài phần hứng thú nhìn nàng.
Yên Vũ rũ mắt đáp: “Nô tỳ cảnh giác bẩm sinh.”
Tuyên Thiệu như là bị câu trả lời của nàng chọc cười, cười hai tiếng.
Yên Vũ nâng mắt nhìn hắn, thấy miệng hắn cong lên nhưng trên mặt vẫn là một vẻ hàn băng bao phủ.
“Một khi đã như vậy, chuyện lần này trái lại ngươi là lựa chọn thích hợp nhất.” Tuyên Thiệu nhìn cổ tay áo nàng.
Chiếc vòng kia đang được giấu ở dưới tay áo rộng.
“Đã sai người vẽ bộ dáng của xác nữ tối hôm qua. Ngươi nhìn xem có nhận biết người này hay không.” Tuyên Thiệu nói.
Người đàn ông đang đứng bên cạnh tiến lên, lấy tờ giấy Tuyên Thành ở trong ngực, mở ra. Yên Vũ tiến lên nhìn, gật gật đầu. “Đúng là hoa nương được chuộc thân tháng trước, Tiểu Hồng.”
“Lúc ngày không nên rêu rao, ngươi đừng nói cho người ngoài.” Tuyên Thiệu nói xong, bỗng nhiên tới gần Yên Vũ, giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu Yên Vũ. “Ngươi không có nói cho người ngoài chứ?”
Trong lòng Yên Vũ cả kinh, lắc đầu nói: “Không có.”
Tuyên Thiệu cười lạnh lùng, ngồi trở lại chỗ của mình, thấp giọng nói: “Thật sự không có sao?”
Yên Vũ lắc đầu theo bản năng.
Tuyên Thiệu thế nhưng lại hứng thú nhìn nàng.
Lúc này Yên Vũ mới giật mình phát hiện câu nói vừa rồi kia Tuyên Thiệu đã nói với giọng cực thấp, vả lại khoảng cách hai người xa ba bốn bước. Nàng nghe được lời kia tuy là vô cùng rõ ràng, nhưng người bên ngoài chắc chắn không nghe được.
Biết Tuyên Thiệu cố ý thử, Yên Vũ hơi hối hận.
“Ngươi đi đi, có việc ta sẽ lại kêu người tìm ngươi.” Tuyên Thiệu phân phó một tiếng, quay mặt đi, bưng trà trên cái lò đất sét nhỏ, đang muốn rót vào chén.
Yên Vũ xoay người tính đi, gần đến cửa thì bỗng dừng lại. “Nước đó đã tốn thời gian nửa nén nhang, lúc này nước trà đã cũ, lá trà cũng cực mềm vụn, đáng tiếc.”
Nói xong, Yên Vũ kéo mở cửa, nhấc chân đi ra ngoài.
Tuyên Thiệu nhìn thấy bóng dáng biến mất ở cửa, trong nháy mắt sợ run, quay đầu lại nhìn ba người thuộc hạ của mình, nói: “Từ khi nàng ta vào đến bây giờ là thời gian nửa nén nhang sao?”
Người đàn ông dẫn người đến lắc đầu. “Không đến nửa nén nhang.”
“Nước trà sôi lúc nào?” Tuyên Thiệu lại hỏi.
Một người đàn ông khác gục gặt đáp: “Không bao lâu trước khi cô nương kia đến.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, nhìn cái lò đất nhỏ trên bàn, trên mặt hiện ra một chút hứng thú.
Yên Vũ xuống lầu quán trà, điểm tâm cầm trong tray đã hơi lạnh.
Ngẩng đầu nhìn hàng dài xếp trước cửa Ngũ Phương Trai, nàng thở dài, đi mua lại thì không còn kịp nữa.
Lúc Yên Vũ trở về hậu viện Xuân Hoa lâu, Mục Thanh Thanh đang đứng ở đầu cầu, nhón chân nhìn xung quanh về phía cửa hông bên này. Nhìn thấy bóng dáng của nàng thì lập tức xoay lưng lại, nhưng có chút không cam lòng ngoảnh lại nhìn đồ trong tay nàng.
Sau đó không tình nguyện đi qua phía đầu này cầu Nguyệt Nha.
Yên Vũ cười khẽ. Đúng là đồ tham ăn. Vừa nhìn thấy hộp đựng điểm tâm của Ngũ Phương Trai là đã không rời ra được. Nàng đi nhanh hai bước, cầm hộp điểm tâm trong tay quơ quơ trước mặt.
Mục Thanh Thanh lập tức tiến đến, nhanh tay giật lấy hộp điểm tâm. “Đừng lắc, lắc vụn sẽ ăn không ngon!”
Mục Thanh Thanh mở hộp điểm tâm ra, ngón tay trắng muốt thon dài thật cẩn thận bốc lên bánh đậu xanh óng ánh trơn bóng màu xanh lục được nén thành dạng năm cánh hoa, để vào miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook