Yên Hoa Nhất Mộng [bhtt]
C28: Chương 28 - Bại Lộ Thân Phận

Sau khi đuổi được Diệp Vy đi, Mạc Thanh Trần mới đi thẳng về phía Noãn Các phía tây viện, mắt thấy Phúc An đứng ngay cổng canh gác thì nàng thoáng dừng lại.

Thực ra mà nói thì nàng không ngại Phúc An, nhưng mà chuyện Phúc An không biết Tư Phàm là nữ tử có vẻ là sự thật, cho nên trong mắt của mọi người, chuyện nàng là một nữ tử nửa đêm chủ động đến gặp nam tử là chuyện không đúng với phẩm hạnh lắm.

Gặp Diệp Vy, thừa nhận chuyện này là vì nàng không còn cách nào khác vì đã bị bắt gặp tại trận rồi.

Còn đối với Phúc An thì khác, Mạc Thanh Trần nhận định Phúc An sắc bén hơn Diệp Vy rất nhiều, nàng sẽ không thể dễ dàng qua mặt Phúc An giống như Diệp Vy. Vì vậy, nếu có thể thì Mạc Thanh Trần muốn tránh mặt Phúc An trong tình huống này nhiều hơn.

Tây Noãn Các của Ung Nhị Vương phủ chính là nơi mà Tư Phàm thường xuyên tới ngắm cảnh và chơi Hạc Cầm vào ba mùa xuân, hạ, thu. Riêng mùa đông thì chỗ này khá quạnh quẽ và nhàm chán.

Cụ thể là hồ cá chép lớn trước Noãn Các tuy được chăm sóc kỹ càng nhưng chúng cũng không thường xuyên ra khỏi nơi trú ẩn vào mùa đông, đặc biệt là mùa đông năm nay tương đối khắc nghiệt nên trước đó Lãnh Thanh Thu đã thay nàng lệnh cho hạ nhân trong phủ đem toàn bộ cá đến căn phòng ấm áp hơn rồi. Mặt khác, hòn non bộ bị phủ đầy tuyết chỉ qua nửa ngày không có ai dọn dẹp đã chất thành đống, bốn cây anh đào ở bốn góc bao bọc lấy Noãn Các nếu là vào ba mùa ấm áp kia thì sẽ nở rộ, nhưng còn vào mùa đông thì nụ hoa của chúng sẽ đóng băng lại, không còn cảnh sắc tươi đẹp gì nữa.

Tư Phàm nửa ngồi nửa nằm trên chiếc trường kỷ đặt dưới mặt đất, mái tóc của nàng bình thường tuy thỉnh thoảng cũng có xõa xuống nhưng phần lớn thời gian mà búi lên gọn gàng, ăn mặc thì luôn nhã nhặn lịch lãm. Tuy nhiên hôm nay xung quanh không còn ai nữa đã cho nàng được dịp thoải mái một chút, nàng khoác trên người một bộ y phục màu đỏ rộng rãi và thoải mái hết mức có thể không khác trung y là mấy, tóc xõa dài rũ xuống mí mắt lạnh lẽo mà ngắm nhìn những nụ anh đào đóng băng rũ xuống dưới mái hiên.

Tay nàng phẩy cái vạt áo rộng lên rồi lả lướt cầm chén rượu màu hồng nhạt trên bàn lên uống cạn. Chén rượu này được làm bằng thủy tinh trong suốt có chạm khắc hình vân vô cùng tinh diệu, hòa cùng với dòng nước hồng hồng trong lòng chén làm Tư Phàm có chút si mê chăm chú thưởng thức nụ anh đào xuyên qua hai lớp màn trong suốt đó.

Nàng bất giác lại khẽ ngâm thơ.

"Anh đào chạm khắc trong tâm khảm.

Rượu hồng vào lòng vấn tâm tư.

Thư bút trong tay mãi chần chừ.

Từng dòng nhung nhớ mãi tương tư..."

Suốt ngày cứ ngồi nhìn cảnh sinh tình rồi ngâm thơ, tuy là Tư Phàm cảm thấy như vậy cũng không tệ, nhưng mà... cứ cảm thấy thiếu...

Tư Phàm vì hơi say mà tầm mắt cũng mờ dần, nàng sầu khổ nằm dài xuống trường kỷ, khóe mắt hơi phiếm đỏ, chẳng biết nàng đang suy nghĩ cái gì, vướng bận cái gì, lại đau khổ cái gì, nhớ nhung người nào mà ánh nhìn xa xăm sầu khổ vô biên đến như vậy...

Tư Phàm nhớ rằng trong tầm mắt mờ mịt của mình, nàng đã trông thấy một bạch y nữ tử với làn váy dài đứng dưới tán anh đào, chiếc nón rộng vành cùng lớp màn mỏng bay nhẹ nhàng để lộ ra đôi mắt hoa đào biết nói của nàng ấy, dịu dàng và đẫm nước nhìn nàng.

"Phàm..."

Tiếng gió thổi rất lớn đã át đi tiếng nỉ non của Mạc Thanh Trần, nàng vừa nhìn thấy Tư Phàm nằm ở giữa Noãn Các thì liền tháo chiếc nón trên đầu mình xuống rồi khẩn trương đi đến chỗ Tư Phàm. Thế nhưng khi nàng tiến đến gần Tư Phàm thì đã thấy nàng ấy chìm vào mê man rồi.

Mạc Thanh Trần hốt hoảng nhìn vào vành mắt hơi đỏ lên của Tư Phàm, thấy trên mi mắt của nàng ấy vẫn còn vương lại một chút ẩm ướt mà trái tim của nàng quặn thắt. Biến chuyển xảy ra, khiến cho Tư Phàm luôn tự tin và tràn đầy sức sống của nàng trở thành như thế này, khiến tâm can của nàng đau đớn như bị ai đó cầm dao đâm vào vậy...

"Phàm, nàng đừng khóc..."

Mạc Thanh Trần thấp giọng gọi Tư Phàm, thanh âm nàng đè nén, nghẹn ngào nhưng vẫn không thiếu đi phần dịu dàng, đôi bàn tay nàng nâng niu và nhẹ nhàng vuốt lấy gương mặt của nàng ấy, đáy lòng quặn đau như bị ai đó véo mạnh vào.

Mi mắt của Tư Phàm khẽ run lên, trong ánh mắt của Mạc Thanh Trần lúc nào cũng là một làn nước mỏng ẩn chứa nhiều cảm xúc không thể dùng lời nói để diễn tả, lúc này đều không nhịn được mà nhẹ nhàng chảy xuống. Từng giọt trong suốt như sương mai dịu dàng vuốt ve gò má hơi ửng hồng của Tư Phàm, làm cho Tư Phàm khẽ động.

"Thanh Trần..."

"Phàm... Là ta... Thanh Trần của nàng đây..."

Tư Phàm không thức giấc, nàng chỉ là trong cơn mê man đã gọi tên Mạc Thanh Trần mà thôi, điều này làm cho đáy lòng Mạc Thanh Trần trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Tư Phàm rất khổ sở, ai cũng biết chuyện bị tước hết tất cả những cố gắng đã xây dựng hơn hai mươi năm sẽ khiến Tư Phàm đau đớn đến mức nào. Chuyện nàng ấy thậm chí không dám bày ra vẻ khổ sở trong cơn say, mà phải tới trong cơn mơ mới dám thể hiện ra khiến cho Mạc Thanh Trần cảm giác như trái tim mình bị từng đợt gió đông tàn bạo thổi qua, tê tái, đau buốt và thấu tận tim gan...

Mạc Thanh Trần dịu dàng dùng từng ngón tay lau đi từng giọt nước mắt của chính mình trên gò má Tư Phàm rồi mới từ từ cúi xuống đặt vào mi mắt nàng một nụ hôn thật lâu. Nàng lúc bình thường không thể làm gì để bảo hộ được Tư Phàm, nhưng nếu có thể, nàng muốn trở thành một người có thể bảo vệ giấc ngủ của Tư Phàm, làm cho Tư Phàm có một giấc mơ đẹp, chỉ như vậy thôi nàng cũng hài lòng rồi...

Giấc mơ của Tư Phàm bắt đầu bằng một mảng đen đầy nguy hiểm và buồn bã, sau đó nàng lại đột ngột tiến đến một ngọn đồi đầy hoa, nàng nằm trên một ngọn đồi đầy hoa quỳnh rơi rụng bên dưới, còn phủ đầy phía trên người nàng lại là những tán hoa anh đào rực rỡ và ấm áp vô cùng.

Những cánh hoa anh đào nhỏ nhắn và mềm mịn phủ lên gương mặt Tư Phàm khiến nàng phi thường dễ chịu, mùi hương dễ chịu của những cánh hoa làm cho nàng nổi lên một chút vui vẻ từ tận sâu trong tiềm thức. Nàng nhanh chóng bắt lấy một cánh hoa anh đào vương trên cánh môi của mình, hương vị này thật sự rất thân thuộc, bất giác làm nàng nghĩ tới Mạc Thanh Trần...

Tư Phàm nhếch môi cười có chút tinh quái, nếu Mạc Thanh Trần biết được nàng đang mơ thấy thứ này chắc là nàng ấy sẽ ngượng chết mất, lúc đó không biết là sẽ đáng yêu đến mức nào?

Tư Phàm nhắm mắt lại, đặt cánh hoa mềm mịn lại trên môi mình, ngậm nó giữa cánh môi mình rồi vắt tay ra sau gáy, thỏa mãn nhắm mắt tận hưởng vị ngọt ngào và hương thơm nhẹ nhàng đến mê luyến của nó.

Kỳ lạ, giấc mơ của Tư Phàm cũng kết thúc trong ngọn đồi đầy hoa đó, làm nàng có chút khó thở...

Bình thường Tư Phàm lúc rạng sáng đã phải vào hoàng cung để dự thiết triều nên cũng quen giấc, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì nàng vẫn thức tầm giờ khắc đó, không sớm cũng không muộn.

Lúc Tư Phàm tỉnh dậy thì thấy mình vẫn còn nằm ở chỗ đêm qua, nhưng mà khác một chỗ là không chỉ có mỗi mình nàng ở đây nữa.

Trông thấy Mạc Thanh Trần ngồi pha trà ở sát bên cạnh mình từ lúc nào làm cho Tư Phàm giật mình ngồi bật dậy, hốt hoảng hỏi.

"Mạc Thanh Trần, nàng vào đây từ lúc nào vậy...? Ây..."

Vì cả đêm ngủ ở một tư thế nên eo Tư Phàm có chút đau, nàng đưa tay xoa xoa hai bên eo mình mấy cái rồi mới chồm người tới chỗ Mạc Thanh Trần. Lúc nàng vừa tiến tới chỗ Mạc Thanh Trần thì cũng vừa kịp thấy nàng ấy buông ra dây lụa buộc thắt lưng trong tay ra, hình ảnh này làm cho đầu Tư Phàm nổi lên tầng tầng lớp lớp khó hiểu.

Mạc Thanh Trần thật ra thức trước Tư Phàm không lâu, cảm nhận được mùi hương của Tư Phàm áp tới gần thì có chút hốt hoảng chỉnh lại y phục, nên khi quay lại thì vẻ mặt vẫn còn chút hồng hào khó giấu.

"Tư Phàm đã tỉnh lại rồi? Nàng ngủ có ngon không?"

"À, ngon... Hiếm khi ta được ngủ thoải mái như vậy..."

Tư Phàm ngập ngừng nói, lại cảm thấy bản thân hơi thất lễ nên hai tay liền vội vàng chỉnh sửa lại y phục của mình nhưng ngay sau đó nàng lập tức hối hận. Tư Phàm có chút xấu hổ vì cách ăn mặc không được đẹp giống mọi ngày, y phục hiện tại rất rộng làm cho nàng vô cùng khó khăn khi chỉnh sửa lại cho ngay ngắn, ngay cả việc buộc thắt lưng khi đang ngồi cũng có chút khổ sở.

Không được gọn gàng trước mặt Mạc Thanh Trần khiến Tư Phàm ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng rồi ra vẻ điềm đạm hỏi lại.

"Nàng đến đây từ lúc nào vậy? Nàng... đã gặp Phúc An sao?"

Mạc Thanh Trần ánh mắt sáng rực thích thú quan sát dáng vẻ vụng về của Tư Phàm, lần đầu tiên nàng phát hiện con người của Tư Phàm cũng có chút tùy tiện. Trông Tư Phàm cứ như đang bị bộ y phục trên người nuốt chửng vậy, đáng yêu vô cùng...

Bình thường xung quanh Tư Phàm luôn có người hầu hạ chu đáo nên đầu tóc và y phục vô cùng chỉn chu đẹp đẽ, nay không còn ai bên cạnh nữa lại lộ ra dáng vẻ như vậy. Khiến cho Mạc Thanh Trần bỗng nhiên lại liên tưởng tới rất nhiều ý tưởng, ví dụ như Tư Phàm bình thường là người nghiêm nghị lạnh lùng, Tư Phàm ở Bắc Thành lại có một hình ảnh ngược lại là nhã nhặn phong tình, còn Tư Phàm lúc ở một mình lại là một người không thể tự chăm sóc cho chính mình, tự do tới mức... không có nguyên tắc nào cả.


Bất giác, Mạc Thanh Trần cảm thấy Tư Phàm rất cần một người ở bên chăm sóc chu đáo mọi lúc mọi nơi... Nghĩ tới đây nàng liền nhẹ giọng cười.

"Đêm qua ta chỉ dùng một chút khổ nhục kế lừa Phúc An đi rồi lẻn vào đây được thôi..."

Vừa nói Mạc Thanh Trần vừa đưa tay lên chỉnh lại vạt áo cho nữ tử trước mặt mình, có một số điểm trên vạt áo nàng ấy dính vết son đỏ, cũng may là y phục này cũng mang màu đỏ nên không dễ dàng gì để thấy được.

Mạc Thanh Trần khẽ cười thâm thúy rồi kín đáo gấp vạt áo lại giấu đi, giải thích tiếp.

"Tư Phàm, nàng lúc đó uống rượu say rồi, ta chỉ có thể đốt một chút trầm hương rồi chăm sóc nàng ngủ thôi..."

"Nàng có thể gọi ta dậy, ta vốn ngủ cũng không sâu..."

Tư Phàm có chút ngượng vì gương mặt Mạc Thanh Trần đang gần mình trong gang tấc. Nàng ấy dịu dàng chỉnh sửa lại y phục cho nàng, huân hương nhẹ nhàng cả đêm của gỗ Đàn Hương vốn không thể át đi được hương hoa dịu nhẹ mê người tỏa ra từ hơi thở của nàng ấy. Điều này làm cho Tư Phàm nhớ đến giấc mơ giữa cánh đồng hoa đêm qua, cảm xúc khó chịu ban đầu đã rất nhanh bị áp chế xuống, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng và mê luyến mùi hương anh đào đã phảng phất trước chóp mũi nàng cả đêm.

Nhìn Mạc Thanh Trần có chút cứng nhắc xoay người chỉnh sửa y phục cho mình, Tư Phàm chợt tò mò hỏi.

"Nàng ngồi chăm sóc ta cả đêm như vậy, chắc là mỏi lưng lắm?"

Mạc Thanh Trần vừa nghe xong câu hỏi này thì liền đỏ mặt đáp.

"Không, ta tập luyện võ công từ nhỏ, không dễ bị mỏi..."

Tư Phàm thoáng nhướng mày như thấu hiểu, nàng thấp giọng nhả chữ.

"Thế thì tốt rồi..."

Không hiểu sao Mạc Thanh Trần có cảm giác ngữ điệu của Tư Phàm có chút vui vẻ, điều này làm cho tim nàng đập nhanh như thể vừa mới chạy bộ hai trăm vòng trở về, ngày xưa nội tổ phụ đã hay phạt như vậy mỗi lúc nàng dám to gan nói dối, nàng khẽ cắn môi bám lấy tay Tư Phàm.

"Tư Phàm..."

Hành động bất ngờ này của nàng cũng làm Tư Phàm ngạc nhiên đưa mắt xuống nhìn bàn tay thon thả của hai người đang đặt lên nhau. Tư Phàm nhếch môi cười, dùng ngón trỏ vuốt ve đầu ngón tay mềm mại của Mạc Thanh Trần, giọng nói nhẹ như gió thổi phả ra.

"Nàng sao thế?"

Mạc Thanh Trần biết mình phản ứng hơi quá nên liền dùng hai ngón tay kéo lấy ngón trỏ đang vuốt ve mu bàn tay mình, có chút quẫn bách nói.

"Ta... ta... đói bụng..."

Vừa nghe xong Tư Phàm liền bật cười khẽ, tiểu quỷ nhát gan, đêm qua rốt cuộc đã làm gì trái với lương tâm mà bây giờ mới vừa bị dọa một chút mà đã sợ đến ăn nói lắp bắp thế này rồi?

Tư Phàm là người rất thấu hiểu tâm tình nhi nữ, nàng biết điểm trọng yếu của Mạc Thanh Trần là muốn che đậy chuyện trái lương tâm đêm qua nên cũng chiều chuộng không chọc ghẹo hay cố tìm hiểu moi móc ra nữa. Tư Phàm có chút khó khăn nén lại sự tò mò trong lòng, điềm tĩnh dời đi chủ đề mờ ám mà đáp lại câu nói của Mạc Thanh Trần.

"Bình thường giờ này ta đã rời phủ đi thiết triều, hôm nay không phải đi, ngày sau cũng không phải đi, nằm ở đây ngắm hoa cả ngày kể ra cũng không tệ. Đáng tiếc trong phủ bây giờ không còn hạ nhân, không có ai làm bữa sáng cho nàng ăn, để ta đi xuống bếp coi thử còn cái gì không..."

Tư Phàm nói xong thì nhanh chóng đứng lên bỏ đi. Mạc Thanh Trần trông thấy thế cũng vội vã đứng dậy theo, nào ngờ hai chân lại mất lực muốn khuỵu xuống làm cho Tư Phàm thất kinh đưa tay kéo nàng trở lại. Tư Phàm một tay giữ chặt eo, một tay còn lại đỡ lấy lưng nàng kéo vào lòng, lo lắng hỏi.

"Nàng bị làm sao vậy?"

Mạc Thanh Trần hai tay bám chặt vào vai Tư Phàm, mấp máy môi nói, "Không sao." rồi lại dùng ngữ điệu mềm mềm nói, "Ta muốn đi cùng nàng..."

Mạc Thanh Trần cũng không rõ tâm tình của mình thế nào nữa, lúc hơi ấm của Tư Phàm vừa mới rời đi thì nàng đã có chút hốt hoảng. Nàng lo sợ Tư Phàm sẽ đi lâu quá, dù sao nàng cũng mới vừa được nói chuyện với nàng ấy một chút thôi mà... Nếu được đi cùng Tư Phàm thì nàng sẽ có thể ở cạnh nàng ấy lâu hơn, được nói chuyện với nàng ấy nhiều hơn nữa...

Với suy nghĩ bộc phát này, Mạc Thanh Trần thậm chí đã quên mất cơ thể mình bây giờ rất nhức mỏi mà vội vàng đứng dậy bám lấy Tư Phàm. Không ngờ tới lúc nàng bình tĩnh lại thì đã thấy mình được Tư Phàm kéo lại để không bị ngã xuống rồi.

Tư Phàm khó hiểu, nàng khẽ cười rồi vươn tay lên vén sợi tóc rũ xuống của Mạc Thanh Trần qua sau tai, dùng ngón trỏ vuốt vuốt lên má nàng, sủng nịch nói.

"Thú thật mà nói thì ta không ngại bất cứ ai biết được chuyện của chúng ta. Tuy nhiên, Cẩm y vệ vẫn còn ở bên ngoài phủ, ta không biết họ có bất thình lình xông vào đây theo lệnh người ở trên hay không, cho nên, ta không thể vì một chút cảm xúc vui vẻ nhất thời mà để nàng bị những kẻ đó nhìn thấy. Nếu nàng bị trông thấy xuất hiện ở chỗ của ta thì sẽ không tốt cho danh tiết của nàng. Ta sẽ về nhanh, nàng đợi ta, được chứ?"

Mạc Thanh Trần không thể không thừa nhận Tư Phàm luôn đưa tên của nàng ra trước tiên mỗi khi muốn thuyết phục nàng làm gì đó, đây có thể là tài năng của Tư Phàm, là tình cảm của Tư Phàm hoặc là ý đồ của Tư Phàm? Nhưng nàng không thể phủ nhận, mỗi khi nàng ấy thuyết phục nàng làm một chuyện thì chuyện này tuyệt đối vô cùng hợp lý.

Chợt Mạc Thanh Trần lại có suy đoán rằng, thời gian qua Tư Phàm không phải là không có khả năng tới gặp nàng, mà là nàng ấy căn bản không muốn gặp nàng. Nguyên nhân là bởi vì, Tư Phàm không muốn bị ai đó trông thấy mình xuất hiện ở Thần Mạc Các.

Thần Mạc Các có rất nhiều tai mắt, có thuộc hạ của Tư Phàm, Chu Vương dĩ nhiên cũng sẽ không chịu thua kém, thuộc hạ của Sùng Vương có thể có cũng có thể không, nhưng có một người mà Mạc Thanh Trần biết chắc chắn không thể thiếu, đó chính là tai mắt của Hoàng đế bệ hạ.

Kể từ khi Chu Vương cầu Hoàng đế chỉ hôn, Tư Phàm đã không còn bước tới Thần Mạc Các, Phúc An không thấy liên hệ gì với Thanh Tâm, cả Lâm đại phu cũng không hề đến nữa... chứng tỏ là sau khi Chu Vương cầu xin Hoàng đế chỉ hôn, tai mắt của Hoàng đế trong Thần Mạc Các đã bắt đầu hoạt động.

Chẳng lẽ thành chỉ chưa ban xuống mà đã vội vã đến Thần Mạc Các để chúc mừng hay sao? Cho nên, kẻ nào xuất hiện ở Thần Mạc Các sau thời gian này đều có thể dễ dàng bị hiểu lầm là đối nghịch với Chu Vương.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ chính Chu Vương cứ vài ngày là cho người đến cầu kiến nàng một lần, thì cũng chỉ có mỗi Sùng Vương là xuất hiện ở Thần Mạc Các mà thôi...

Mạc Thanh Trần trong lòng nghi hoặc, bèn hỏi.

"Tư Phàm, chuyện Chu Vương xin chỉ hôn, nàng có nhúng tay vào hay không?"

Tư Phàm vẫn giữ nguyên nụ cười bình thản, "Dù có liên quan tới ta hay không thì căn bản không kẻ nào có thể cướp được nàng khỏi tay tộc Chiến Thần."

Không thừa nhận cũng không phủ nhận, Mạc Thanh Trần trong lòng mờ mịt hiểu Tư Phàm chính là người đã đưa nàng vào cuộc tranh giành này...

Nói không có cảm xúc tiêu cực nào thì là nói dối, dù cho Tư Phàm đã nói là tộc Chiến Thần sẽ bảo hộ Mạc Thanh Trần, nhưng nàng vẫn buồn vô cùng.

Tư Phàm cẩn trọng quá, vì quá cẩn trọng nên khó trách vô tình.

Mạc Thanh Trần hiểu rõ, Tư Phàm thực sự yêu thích mình, nhưng Tư Phàm cũng là người của thiên hạ, nàng không thể bắt Tư Phàm trở thành một người đầy ắp tình cảm với mình được...

Giống như Bích Tự Lãnh Thanh Thu, nếu muốn được cùng với Tư Phàm sớm tối có nhau, cái giá phải trả chính là phải biết rõ mình vĩnh viễn sẽ không thể là ưu tiên hàng đầu của nàng ấy...

Tuy nhiên... Mạc Thanh Trần biết hầu hết đều là do chính nàng bào chữa cho Tư Phàm mà thôi, nhưng mà, Tư Phàm thực sự có đặt tâm tư vào nàng. Chỉ như vậy thôi, cũng đáng để nàng đánh đổi rồi...

Đôi khi Mạc Thanh Trần nghĩ, giới hạn của nàng dành cho Tư Phàm, là vô hạn...


Kệ đi, ta chẳng phải đã từng nói, ở cạnh nàng ấy càng lâu càng tốt, sao lại phải đắn đo vì những chuyện này...!?

"Vậy ta sẽ ở đây đợi nàng trở về..."

Tư Phàm khẽ cười nhìn Mạc Thanh Trần, nàng có vẻ mềm mỏng hơn bình thường rất nhiều, tính tình nhu thuận ngoan ngoãn, chữ "hiền" có thừa, nhưng chữ "tuệ" còn cao hơn chữ "hiền" này mấy phần... Có lẽ cũng chỉ có mỗi mình Tư Phàm là hiểu.

Tư Phàm không phải là không biết nấu ăn, nhưng mà không hiểu sao hôm nay nàng lại đặc biệt rất đói bụng, vì muốn mau chóng có thức ăn nên nàng cũng chỉ hấp bánh bao ăn cho nhanh. Lúc bưng bánh ra tới cửa thì nàng trông thấy Phúc An đang ngồi dưới mái hiên vò tuyết thành từng khối tròn nhỏ rồi xếp thẳng hàng dưới đất. Đem hai cái bánh đưa cho hắn, nàng khẽ ra lệnh.

"Ăn đi."

"Vương gia, hôm nay tâm trạng ngài có vẻ tốt hơn hôm qua."

Phúc An cầm bánh ăn, tùy tiện nói một câu, làm cho Tư Phàm nhún vai đồng tình.

"Đúng là hôm nay cảm thấy tinh thần không nặng nề như hôm qua."

"Sáng nay ta đi xem xét lại phủ, định khi về sẽ ghé qua làm chút đồ ăn cho ngài, ai ngờ đi tới đã thấy ngài đứng bên trong hấp bánh bao, ngài đói bụng đến thế sao?"

"Dù sao hôm qua tới giờ ta cũng không ăn gì..."

Phúc An nhìn Tư Phàm ung dung ngắm tuyết, hắn cảm thấy nàng hình như vô tư hơi quá rồi nên bèn hỏi.

"Vương gia, ngài không có dự định gì sao?"

"Dự định gì?"

"Ta có thể ra ngoài để làm việc, chỉ cần ngài cho ta biết cần làm gì mà thôi. Chúng ta có thể thiết lập một vài kế sách để chứng minh mấy cái tấu chương đó không phải là của ngài làm là được rồi, chuyện này đối với ngài không hề khó. Nhưng mà ngài lại không hành động gì, không cho ta ra ngoài đi lung tung, thậm chí còn để cho Hoàng hậu nương nương bị giam tại lãnh cung, để cho công chúa áp lực như vậy. Tất cả là vì sao?"

Phúc An hướng ánh mắt không giấu được sự hoang mang và khó hiểu lên nhìn Tư Phàm làm nàng phải thở dài gật gù, chốc sau nàng mới nhướng mày nói.

"Bệ hạ là người đã tống ta vào đây, bây giờ, người có thể đưa ta ra khỏi đây, cũng chỉ có một mình bệ hạ. Ngươi nghĩ ai có thể giúp ta nói với bệ hạ rằng: Hãy thả Minh Cao Hoan Tư Phàm ra?"

Phúc An nhăn mày nhìn Tư Phàm.

"Vậy chúng ta đành phải chịu thua sao?"

Tư Phàm tiến đến ngồi bên cạnh Phúc An, thuận chân đá một viên tuyết tròn lẳn dưới đất, trầm giọng nói.

"Phúc tử, ta nói cho ngươi nghe. Hầu Hân Hạn và Tống Hàn bị hành hình đến như thế nào cũng không khai ra ta thì cũng đủ chứng minh là ta vô tội rồi. Căn bản chúng ta không cần phải làm gì... Nhưng người khác nghĩ ta vô tội thì có ích gì, quan trọng là bệ hạ nghĩ như thế nào? Trong mắt bệ hạ, việc này cũng chỉ có thể chứng minh là bọn hắn quá trung thành với ta mà thôi."

"Vậy thì chúng ta phải làm sao?"

"Ta không thích bất cứ kẻ nào thao túng tâm tư và hành động của ta, cho nên ta cũng sẽ không phạm vào lỗi lầm sơ đẳng đó. Nếu như bây giờ chúng ta có bất kỳ hành động nào tác động tới thánh ý, một khi bị phát giác ra thì sẽ vĩnh viễn không thể tẩy sạch tội.."

"Giống trận hành thích tại sinh thần của Chu Vương sao? Lần đó bệ hạ nghi ngờ ngài là người đứng sau vụ ám sát, nhưng vì công chúa bị ám sát ngay sau đó đã khiến bệ hạ rời nghi ngờ khỏi ngài. Lúc đó ngài vẫn đang dưỡng thương ở vương phủ nên không ai có thể nghi ngờ ngài mới chính là người đứng sau bang Hoành Mãng, nhờ vậy mũi nhọn mới bị chuyển sang Chu Vương."

Phúc An nói tới đây liền tự mình minh bạch, hắn thảng thốt hỏi Tư Phàm.

"Lần trước ngài nhờ đóng cửa dưỡng thương mà thoát hiềm nghi, lần này lại bị giam giữ cấm túc ngay lúc bị nghi ngờ. Vương gia, chẳng lẽ ngài định soạn lại kịch cũ?"

Tư Phàm nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Phúc An thì vỗ vỗ vai hắn, nàng bật cười, đặt một đĩa bánh bao vào hai tay hắn, thấp giọng dặn dò.

"Đem vào cho Thanh Thu, bảo nàng ấy giữ gìn tốt sức khoẻ."

Thấy Tư Phàm sắp đi khuất thì chợt Phúc An mới nhớ ra chuyện đêm qua, hắn liền đứng bật dậy nói.

"À phải rồi vương gia, đêm qua người đột nhập vào thư phòng của ngài, làm vỡ một chén canh và một bình men trắng. Ngài có cần đi xem lại không?"

Thư phòng, hôm qua Tư Phàm đã mất cả buổi để dọn dẹp sạch sẽ những thứ quan trọng, căn bản là không còn gì để những kẻ không kìm được ác tâm tìm ra được nữa. Nhưng mà cái bình men trắng đó, hôm qua nàng đã cất cái hộp gỗ đựng lục lạc phía sau, bây giờ hiển nhiên lại không còn thấy nữa.

Có thể rảnh rỗi tới mức này, ngoài Linh Kỳ ra thì còn ai?

Khi Tư Phàm đem bánh bao về tới Noãn Các thì đã trông thấy Mạc Thanh Trần đang cúi đầu xem cái gì đó trên bàn, nàng chậm rãi đi lại hỏi.

"Nàng đang xem cái gì vậy?"

Mạc Thanh Trần chăm chú nhìn những bức tranh trên bàn mà Tư Phàm đã từng vẽ, mang ý tứ nghiêm túc mà buông lời khen.

"Tranh nàng vẽ rất đẹp, lại rất đặc biệt..."

"Đặc biệt thế nào?", Tư Phàm đặt đĩa bánh xuống đầu bàn rồi tiến đến ngồi sát bên Mạc Thanh Trần nhìn xem.

"Ở đây tất cả nàng đều vẽ tranh thủy mặc, lại chỉ vẽ độc nhất một cảnh hoa và hồ cá trước mặt, nhưng lại không có bức nào giống với bức nào... Có lẽ là vì sự khác biệt của bốn mùa, nhưng cũng có thể nàng đã vẽ mỗi bức với mỗi tâm trạng khác nhau..."

Tư Phàm đưa mắt nhìn Mạc Thanh Trần, Mạc Thanh Trần đang ngồi nghiêng một bên chiếc bàn của nàng, từ tầm mắt của nàng có thể bao quát Mạc Thanh Trần, hoa anh đào và hồ nước phía sau vào chung một khung cảnh. Trong đầu lại nghĩ ra cách ví von mới, Tư Phàm liền điều chỉnh cho âm giọng mình nhẹ nhàng như tơ, nói.

"Người ta vẽ hoa có màu, vẽ nước có sóng, ta lại chỉ đặc biệt thích hồ cá cùng hoa đẹp trước mắt... Vẽ mãi không chán..."

Hoa đẹp trước mắt...

Mạc Thanh Trần biết Tư Phàm đang nhìn mình nhưng nàng cũng chỉ đoan chính thẳng lưng, vững vàng tinh thần ngồi xem tranh và không thèm phản ứng lại, bất quá trong lòng trái lại vui vẻ không nén được mà nơi khóe môi nhếch lên ý cười, vui đến trong mắt cũng phát sáng rồi...

Mạc Thanh Trần khúc khích cười, vẻ mặt lạnh nhạt bình thường lúc nào cũng vì mấy lời nói không đâu của Tư Phàm mà trở nên dịu dàng như gió xuân, người có thể đả động tới tâm trạng của nàng nhanh như vậy chắc cũng chỉ có mỗi nàng ấy mà thôi.


Mạc Thanh Trần bất ngờ xoay người về phía Tư Phàm, vươn người tới trước một chút như một tiểu bạch thỏ muốn được chủ nhân vuốt mặt cưng chiều, nhỏ nhẹ nói.

"Vậy hôm nay nàng có muốn thử vẽ thứ khác ngoài phong cảnh hay không?"

Sự chủ động bất ngờ của Mạc Thanh Trần bất giác làm cho lòng của Tư Phàm nhộn nhạo, vành tai nàng bỗng chốc đỏ lên, khẽ hỏi.

"Vẽ nàng, nàng có đồng ý?"

Mạc Thanh Trần không phản đối nhưng cũng không đồng ý.

Mạc Thanh Trần ý thức được mình không thể dễ dàng bị nữ nhân trước mặt dụ hoặc nữa. Nàng ấy bắt nàng chờ đợi lâu như vậy, bây giờ nàng muốn ngang ngược một chút, cũng là quá hợp lý...

Rất nhanh, Mạc Thanh Trần hướng ánh mắt ngạo nghễ đến nhìn Tư Phàm, liễm mi hỏi.

"Nàng vẽ cảnh là vẽ tâm tư của chính mình. Vậy nàng có hiểu trong mắt của ta, nàng vẽ người cũng chính là vẽ tâm hay không?"

Tư Phàm cũng không vừa, tai vừa nghe Mạc Thanh Trần nói vậy thì liền biết nàng ấy có ý từ chối, nàng nhướng mày đảo tròng mắt suy nghĩ, gần như ngay lập tức ứng đáp.

"Nàng nói vậy thì ta cũng có thể hiểu: vẽ cảnh là dùng cảm xúc nhìn, vẽ người là dùng đôi mắt nhìn, còn vẽ tâm là dùng trái tim nhìn. Nếu bây giờ nàng đồng ý để cho ta vẽ, thì ta chính là dùng cảm xúc, đôi mắt và cả trái tim để vẽ... Mạc Thanh Trần, nàng tìm khắp Minh Càn quốc cũng không ra một họa sư nào vẽ có tâm như ta đâu..."

Giống như phong cảnh ba mùa trong từng bức tranh của Tư Phàm, Mạc Thanh Trần chính là mùa đông, mùa cuối cùng còn thiếu trong bức tranh bốn mùa của nàng ấy. Bức tranh này không những có thể lấp đầy được bốn mùa trong tranh, mà còn là lấp được bốn mùa trong tim Tư Phàm. Mùa đông này, chính là cảm xúc, đôi mắt và cả trái tim của người vẽ...

Khóe miệng Mạc Thanh Trần kín đáo kéo lên nụ cười, vốn biết Tư Phàm có biệt tài ăn nói ngọt ngào, nhưng tới tận bây giờ nàng mới phát hiện ra thêm hai khả năng mới của nàng ấy, đó chính là nói quá và không biết xấu hổ.

Mạc Thanh Trần bỏ lại Tư Phàm, đứng dậy đi tới bàn ăn, lạnh lùng nói.

"Ăn sáng thôi."

"Vậy là nàng đồng ý sao?"

"Đồng ý hay không thì cũng ăn sáng xong rồi tính."

"Nàng vào đây thì được, nhưng muốn ra khỏi đây thì phải thông qua ta."

"Nàng đang đe dọa ta?"

"Không dám... Nhưng yêu cầu của ta đơn giản, nàng không làm theo thì quá hẹp hòi..."

"Tư Phàm, dạo gần đây ta phát hiện nàng đặc biệt trẻ con?"

"Ta còn nhiều thứ hay ho lắm, nàng ngạc nhiên lắm phải không?"

"Cũng không hẳn, tâm tò mò của ta không lớn nên cũng không có gì ngạc nhiên lắm..."

"......"

------

Năm ngày sau khi Ung Nhị Vương bị tống giam

Phúc Diệp phủ

"Tiểu Liên, tại sao trà này lạ vậy? Không phải loại ta thích..."

Linh Kỳ khó chịu đặt tách trà xuống bàn mạnh một tiếng làm cho Tiểu Liên giật mình.

"Công chúa, tuy là bệ hạ không nói gì tới Phúc Diệp phủ chúng ta, nhưng mà bọn người nội vụ phủ chỉ biết ngả theo chiều gió mà thôi, trà mà bọn hắn cung cấp cho chúng ta nếu không phải là bị ẩm mốc thì cũng là hạ phẩm. Loại trà mà Công chúa thích uống... đã hết rồi."

Vừa nghe xong thì Linh Kỳ nổi giận đập bàn đứng dậy quát lớn.

"To gan!! Bọn chúng chán sống rồi sao? Ta vẫn còn là Công chúa, bọn chúng dám làm như vậy?"

Nàng vừa mắng xong lại nhớ tới Minh Trung Hoàng hậu, liền hoảng loạn hỏi thêm.

"Ta vẫn đang tự do mà còn bị đối xử như vậy, vậy mẫu hậu của ta thì sẽ thế nào đây?"

Tiểu Liên liền nói, "Công chúa yên tâm, theo lời của người, cứ cách vài ngày là Tiểu Thất Tử đều sai người đem đồ đến cho Hoàng hậu nương nương. Chúng ta có cái gì thì Hoàng hậu nương nương đều có thứ tốt hơn, nên Công chúa cứ yên tâm..."

Tiểu Liên xụ mặt nói, nhìn Công chúa chưa bao giờ u sầu chuyện gì nay ngồi như người mất hồn giữa chính điện mà nàng rưng rưng nước mắt muốn khóc.

"Công chúa, vương gia nói người bình tĩnh, nhưng người đã bình tĩnh rồi mà vẫn không thấy con đường sáng nào, chúng ta liệu có bị như thế này suốt đời hay không?"

Tiểu Túc đang cố quạt cho than cháy lớn lên để sưởi ấm cho Linh Kỳ, nghe được Tiểu Liên nói thì hai hàng nước mắt vô tư chảy xuống, mếu máo kêu lên.

"Tiểu Liên ngươi đừng có bàn ra nữa coi, ta sợ muốn chết rồi đây nè... Chắc chắn là vương gia ác ma đã tính toán rồi, Công chúa chỉ cần làm theo thôi là chúng ta sẽ thoát nạn mà..."

Linh Kỳ vừa tức giận vừa đau đầu đến vặn chặt tâm mi, nàng hô lên một tiếng rồi tự mình xoa đầu, lạnh giọng nói.

"Mặc dù là huynh ấy nói như vậy, nhưng ta vẫn chưa thể phát giác trọng điểm mà huynh ấy muốn ta chú ý là ở đâu? Chu Vương phủ hoàn toàn không thu được cái gì khả quan..."

Chu Vương bắt tội được Tư Phàm, chắc chắn sẽ vô cùng cẩn thận để không bị lật ngược thế cờ, nếu bây giờ muốn bắt thóp hắn cái gì thì cũng e là không hề dễ dàng.

"Công chúa, vậy chỗ Hoàng quý phi thì sao?", Tiểu Liên hỏi.

"Bà ta là người ở hậu cung, biết cái gì chứ? Chỉ được mỗi cái dựa vào ân sủng của phụ hoàng mà không biết lễ độ."

Tiểu Liên có chút không đồng tình.

"Nhưng đó là gió thổi bên gối. Công chúa, chẳng lẽ người không nghĩ, ngày nào bà ta còn ở đó thì Chu Vương vẫn sẽ còn cơ hội lật mình giống như lần này?"

Linh Kỳ nhíu mày nhìn Tiểu Liên, có vẻ thông thấu gì đó rồi nên liền khẽ hỏi, "Diệp Vy đâu? Đã về chưa?"

Tiểu Liên đáp, "Diệp bổ khoái vẫn chưa về."

"Năm ngày rồi mà vẫn chưa xong việc sao?", Linh Kỳ không thể tin nổi.

Linh Kỳ bất lực, nàng thở dài với cái ngả người ra ghế một cách đầy bực dọc, kể từ khi giao nhiệm vụ điều tra viên lục lạc ở chỗ của Tư Phàm và Mạc Thanh Trần thì tới bây giờ Diệp Vy vẫn chưa hề đến gặp nàng.

Bản thân Linh Kỳ biết là mình không nên lo lắng tới chuyện vặt vãnh trong tình huống nguy hiểm hiện tại, nhưng mà chỉ có bây giờ vương phủ mới vắng vẻ dễ đột nhập mà thôi.

Vốn nàng dự định điều tra cái lục lạc đó không lâu, cũng chỉ là tìm đồ thôi mà... Ai ngờ từ lúc đó tới giờ Diệp Vy lại mất tích luôn...

Nghĩ đoạn tức giận rồi thôi, Linh Kỳ bèn nói.


"Thôi được rồi, Tiểu Liên, việc này ngươi làm cũng hợp hơn. Ngươi dựa vào các mối quan hệ của mình, thăm dò tin tức Nhậm thị ở trong hậu cung cho ta. Bây giờ bà ta hẳn là sẽ nghĩ trong hậu cung không còn ai có thể kiểm soát được mình nữa, nên chắc chắn sẽ rất dễ thực hiện các hành động trả đũa mẫu hậu. Một khi chúng ta bắt được bà ta dám làm những việc như vậy thì sẽ rất có lợi..."

"Công chúa, ta sẽ làm ngay.", Tiểu Liên gật đầu nhận lệnh rồi lập tức lui ra ngoài, chỉ là vừa lùi bước tới cửa thì đã đụng mạnh vào Diệp Vy đang đi vào từ phía sau, vừa nhìn thấy Diệp Vy thì nàng liền bất ngờ kêu lên, "Diệp bổ khoái, ngươi đây rồi, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy?"

Linh Kỳ miễn cưỡng uống một chút trà dở tệ trong chén, cuối cùng cái vị tởm lợm của nó đã làm cho nàng không chịu nổi mà buông chén trà xuống bàn có chút mạnh. Đang định mạnh mồm mắng người một câu thì bất ngờ nghe Tiểu Liên hô lên, nàng đã lập tức ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa.

Đúng là Diệp Vy rồi... Linh Kỳ bất mãn vô cùng, vừa nhìn thấy vết sẹo giữa trán vô cùng khó ưa của nữ nhân kia thì nàng liền quát lạnh.

"Ngươi biến đi đâu mấy ngày nay? Có biết ở đây có bao nhiêu việc cần ngươi giải quyết hay không?"

Ban đầu Diệp Vy vừa bước vào chính điện thì ánh mắt đã luôn dõi theo Linh Kỳ, sau nàng liền lướt mắt sang nhìn Tiểu Liên đang vội vã đi ra ngoài, lại thấy Tiểu Túc hốc mắt hãy còn ướt, cuối cùng là nàng lại đưa ánh nhìn trở về chỗ Linh Kỳ. Hít sâu một hơi, Diệp Vy nghiêm túc giải thích.

"Ta đi điều tra."

Giải thích ngắn gọn như vậy với cái giọng điệu như thể đang bàn bạc chính sự, Linh Kỳ nghe thấy chẳng những không có chút cảm thông nào hiện lên, ngược lại nàng cảm giác nữ tử này đang giỡn mặt với mình hơn.

"Người đâu, đem nữ nhân này ra ngoài đánh năm mươi trượng cho bản Công chúa!!"

"Hả?", Tiểu Túc ngồi kế bên trố mắt nhìn Linh Kỳ, "Công chúa không nói nhầm chứ? Sao người càng lúc càng bạo lực vậy, Diệp bổ khoái có làm cái gì đâu mà tự nhiên đánh người ta?"

Linh Kỳ trợn mắt hít vào một ngụm khí lạnh, trừng mắt liếc Tiểu Túc một cái đầy sát khí.

"Ngươi có tin ta đánh ngươi luôn không?"

"A...", Tiểu Túc đưa ánh mắt cầu cứu đến Diệp Vy.

Diệp Vy thở dài nói tiếp, "Công chúa, ta thực sự đi điều tra về cái lục lạc của vương gia."

Sau cái hôm Linh Kỳ nói là sẽ hỏi Tiểu Túc và Tiểu Liên về cái lục lạc, kết quả là chính chình lại nhớ ra có lần đã trông thấy một thứ tương tự bên trong thư phòng của Tư Phàm.

Lúc đó Linh Kỳ mới chín tuổi đã lôi được chiếc lục lạc này từ một cái hộp gỗ đơn sơ nằm bên trong một cái rương cũ lớn ra ngoài, nàng đã cầm nó chạy quanh thư phòng của Tư Phàm chơi chứ cũng không có kỷ niệm đặc biệt sâu sắc nào. Sự việc này xảy ra cũng rất lâu rồi nên chẳng trách sao Linh Kỳ đã không thể nhớ ra đã nhìn thấy nó ở đâu.

Tuy là ký ức có chút mơ hồ, Linh Kỳ không biết Tư Phàm đeo chiếc lục lạc đó từ bao giờ, nhưng mà một thứ cũ kỹ như vậy mà vẫn còn nằm trên bàn trong thư phòng tại Ung Nhị Vương phủ, nhiêu đó thôi thì cũng đủ biết đây là một vật vô cùng quan trọng.

Tuy nhiên, chiếc lục lạc đó cũng vô cùng tầm thường, không phải vật phẩm trân quý gì, chính vì vậy mà Linh Kỳ đã không thể chắc chắn lục lạc trên chuôi kiếm của Mạc Thanh Trần và lục lạc trong thư phòng vương phủ có phải là một hay không?

Cách tốt nhất là chỉ có kiểm tra. Nếu hiện tại trong thư phòng của Tư Phàm không còn chiếc lục lạc đó nữa, trùng hợp một thứ tương tự lại xuất hiện ở chỗ của Mạc Thanh Trần, thì chứng tỏ hai thứ này có khả năng là một.

Nhiệm vụ chỉ có đơn giản như vậy thôi mà Diệp Vy trốn biệt tích năm ngày năm đêm. Đi về thì nói là điều tra lục lạc, lại còn không phải là nói xạo đi?

Đánh là xứng đáng!!

Linh Kỳ ác liệt trừng mắt nhìn Diệp Vy, lạnh giọng quát.

"Nói nhanh!!"

Diệp Vy chậm rãi lấy chiếc hộp gỗ nhỏ từ tay áo ra dâng lên, nàng cũng không hề nhìn thẳng vào Linh Kỳ mà suốt cả quả trình đó chỉ cúi đầu ra vẻ cung kính.

Linh Kỳ nhìn thấy vật quen thuộc nằm ngay trước mắt mình mà thảng thốt không thôi, nàng vươn tay đến cầm lấy chiếc hộp, lúc mở hộp ra thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng thì nàng đã hoàn toàn minh bạch.

"Ca ca ta đem vật này tặng cho Thần Xung Mạc Thanh Trần là có ý gì? Thế này... chẳng phải là... vật định tình hay sao?"

Diệp Vy đáp, "Đúng là vật định tình, có lẽ vương gia và Thần Xung đại tiểu thư đã nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng mà, Công chúa, ta thấy việc này cũng không có gì quá tệ..."

"Vì sao lại nói vậy?", Linh Kỳ nhướng mày hỏi.

"Tộc Chiến Thần có thế lực mạnh, nếu Thần Xung đại tiểu thư yêu thích vương gia, và hai người họ có thể ở cùng nhau... thì tộc Chiến Thần sẽ là hậu thuẫn lớn của vương gia. Lúc đó, chẳng phải là có lợi hay sao?"

Diệp Vy ngập ngừng nói ra hết suy nghĩ của mình, tránh nặng nói nhẹ hết mức có thể, lần trước Tư Phàm đã nhắc nhở nàng rồi... Phải đặc biệt biết giữ mồm giữ miệng, nên nàng biết nên nói cái gì và nên giấu cái gì...

Linh Kỳ nghe Diệp Vy trình bày xong cũng không phản ứng gì, giọng nói cũng không thể hiện hỉ nộ ái ố mà bình luận.

"Nam nữ yêu nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng ta thực sự không hiểu huynh ấy vì sao lại liều mạng như vậy?

Làm vậy rất dễ bị người khác nói là không an phận, là âm mưu mở rộng thế lực...

Cây cao đón gió lớn, cuối cùng Chu Vương chỉ cần một kích thôi là đã đốn được rồi...

Dính tới tộc Chiến Thần, dù huynh ấy đã cẩn thận giấu giếm, ngay cả ta còn không phát hiện ra, nhưng nếu vậy thì huynh ấy định làm thế nào để thu Mạc Thanh Trần vào phủ?

Ta thậm chí còn không hiểu huynh ấy là thích nàng ta thật hay chỉ là muốn lợi dụng nàng ta? Nếu thích thật thì tại sao huynh ấy lại đẩy nàng ta vào tranh đấu? Còn nếu không thật lòng thì tại sao lại tặng đồ kỷ niệm quý giá như vậy cho nàng ta?

Tóm lại, ta thực sự không hiểu vì sao huynh ấy lại đi bước mạo hiểm như vậy?"

"Công chúa, có thể là chưa phải lúc...", Diệp Vy khẽ nói.

Linh Kỳ liền phản bác, "Vậy thế nào mới là phải lúc? Bây giờ huynh ấy vì để bảo vệ nàng ta không lọt vào tay Chu Vương mà rơi vào thảm cảnh rồi. Chưa biết là có còn cơ hội nào mà đúng lúc hay không nữa đây? Ta thấy, huynh ấy thà là chỉ cần một mình Bích Tự Lãnh Thanh Thu và tộc Bích Tự thôi, còn đỡ hơn là liều mạng dây vào nữ tôn tộc Chiến Thần..."

Linh Kỳ nói xong thì hai hốc mắt cũng đã đỏ lên, nàng không tức giận vì Tư Phàm giấu nàng qua lại với Mạc Thanh Trần, thật lòng mà nói thì huynh của nàng xứng đáng có một vị vương phi có khả năng hỗ trợ mạnh hơn Bích Tự Lãnh Thanh Thu.

Nàng không thích Bích Tự Lãnh Thanh Thu vì tính nết đoan trang hiền dịu đến mức có chút mệt mỏi của nàng ta, cái cảm giác nàng ta đang gồng mình khoác lên lớp áo như vậy thật sự vô cùng giả tạo. Nhưng nếu để cho mẫu hậu, huynh và toàn tộc Minh Trung được vĩnh viễn an toàn thì thà là nàng cúi đầu cung kính Lãnh Thanh Thu một tiếng "Hoàng túc" còn hơn.

Thế nhưng đó là "nếu", bây giờ huynh của nàng còn có khả năng lựa chọn sao? Mạc Thanh Trần còn có khả năng lựa chọn sao?

Linh Kỳ không còn tâm trí mà nghĩ tới những việc này nữa, nàng là vừa đau xót, vừa bất lực với tình huống hiện tại, lại vô cùng phẫn nộ và căm thù kẻ nào đã dám chỉ điểm cho Chu Vương về mấy cái tấu sớ kia.

Diệp Vy cũng không có khả năng làm gì trong tình huống này, nhưng nàng lại đang nghĩ, Ung Nhị Vương hẳn không phải là dạng người sẽ bị người ta tùy ý quyết định sống chết như vậy được.

"Công chúa, ta nghĩ là vương gia sẽ không dễ dàng buông xuôi như vậy đâu... Với cả, mấy ngày trước ta vừa thấy Sùng Vương vào Thần Mạc Các."

"Ý ngươi là nàng ta đang liên kết với Sùng Vương sao?", Linh Kỳ bất ngờ nhìn Diệp Vy, ánh mắt mang theo niềm hy vọng mà đứng bật dậy hỏi, "Bọn họ định làm gì? Bọn họ nắm được cái gì của Chu Vương sao?"

Diệp Vy nhìn thấy Linh Kỳ bỗng chốc lại bừng lên sức sống thì nàng liền mỉm cười theo, mềm mỏng giải thích, "Công chúa, ta không thể vào Thần Mạc Các vào ban ngày, nhưng ta có thể đoán đại khái là Sùng Vương muốn bảo vệ Thần Xung đại tiểu thư. Bởi vì sau khi Sùng Vương rời đi thì đã phái người bảo hộ Thần Mạc Các, người của Chu Vương sau đó căn bản không thể bước vào lãnh địa Thần Mạc Các nửa bước."

"Bảo vệ nàng ta?", Linh Kỳ tròn mắt nhìn Diệp Vy, nụ cười dịu dàng của Diệp Vy làm nàng bình tĩnh không ít, "Nếu đã có thể ngang nhiên đi vào Thần Mạc Các thì tức là tam ca đã không còn ngại việc trở thành đối thủ của Chu Vương rồi sao? Tam ca này của ta thật sự là nuôi dưỡng tâm tư riêng quá nhanh, hoặc là quá kín đáo rồi..."

Diệp Vy, "Nếu vậy hẳn là Sùng Vương đã nắm được những bí mật cực kỳ quan trọng của Chu Vương, cho nên mới không ngại làm ra một việc mà chắc chắn sẽ khiến Chu Vương nổi giận như vậy. Công chúa, nàng đã có thể tạm thời yên tâm rồi."

Linh Kỳ nhếch môi cười lạnh, "Ta không an tâm, lỡ như Chu Vương và Nhậm thị không nén được ác tâm và muốn nhanh chóng giải quyết mẫu hậu và ca ca ta thì sao? Ta phải làm cái gì đó để thúc đẩy tam ca yêu quý nhanh chóng trở mặt với đại ca thôi..."

Quên mất một việc ở đây, trong khi Diệp Vy và Linh Kỳ đang đối mặt với nhau nói chuyện say sưa thì Tiểu Túc vẫn còn đứng chính giữa hai người. Tiểu Túc cũng không hiểu vì sao nơi này có ba người mà lại chỉ có một mình nàng bị cho ra rìa?

Theo nhận định của Tiểu Túc, dường như mỗi khi Công chúa và Diệp bổ khoái nói chuyện với nhau thì mắt của hai nàng luôn khóa lấy nhau rất chặt. Và những lúc như vậy thì hình như ít khi có ai xen vào tầm mắt của hai nàng được. Đây quả là một cảm giác vi diệu...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương