Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành
-
Chương 51
Chú ý của tác giả:
1. Lúc trước, khi Amber hạ sát thủ thì không biết Trình Trì không phải Lance, trong vụ đàn linh cẩu tấn công Trình Trì í.
2. Trình Trì không biết kẻ phái người tới giết mình là Amber và Felix.
.
Claude nhất thời không phản ứng kịp bị đẩy ngã ra đất, sau đó thoáng cái đã dựa vào bản năng mà gầm lên một tiếng rồi cực nhanh nhạy lật ngược tình thế, ấn bóng đen kia lên mặt đất, móng vuốt vừa định đâm vào bụng đối phương thì đã kịp nhìn rõ, liền dừng lại, “Warren?”
Hắc báo có hình thái khá giống Claude sau khi nghe Claude nói cũng chưa làm ra phản ứng gì đặc biệt, chỉ liên tục giãy dụa muốn thoát khỏi móng vuốt của Claude rồi lại lần nữa lao đến đánh hắn.
Tuy không biết vì sao Warren lại đột nhiên xuất hiện trong rừng rậm này, nhưng bản năng sinh tồn và chiến đấu khiến Claude tùy tiện nghênh tiếp sự khiêu chiến của Warren.
Một lần rồi lại một lần, lần nào cũng có những va chạm mạnh của răng nanh và móng vuốt, trong rừng truyền đến từng tiếng báo gầm giận dữ.
Không biết đã qua bao lâu, khi Claude một lần nữa đặt móng vuốt ngay trên yết hầu Warren rồi lại lui về sau, Warren lúc này không tiếp tục giãy dụa thoát khỏi, chỉ là hơi cụt hứng thả lỏng thân mình nằm ì trên mặt đất, hồi lâu mới hơi tự giễu mà mở miệng, “Quả nhiên… Ông ta nói rất đúng, ta không bằng một nửa của ngươi…”
“Warren…” Claude nghe ra sự thất vọng và thất bại trong giọng nói của Warren, bèn kêu lên tên hắn rồi tiến tới phía trước.
Nhưng Warren không cho hắn có cơ hội đến gần, nghiêng người một cái từ trên mặt đất đứng dậy không hề quay đầu lại mà rời khỏi rừng.
Claude nhìn theo bóng lưng trông như quật cường nhưng kỳ thực lại hơi ủ rũ của Warren, cúi đầu thở mạnh một hơi, ánh mắt phức tạp.
.
Một nơi khác, Trình Trì nhớ tới Rebertine nói với mình hôm nay sẽ đem rong biển muối đặc chế của đáy biển mà Debby làm tới tặng mình, thấy Ian dẫn Bánh Trôi ra ngoài chơi đùa, Trình Trì cũng để lại một tờ giấy nhắn tin rồi đi ra bờ biển.
Vừa đến phiến đá ngầm mà mình thường gặp Rebertine và Debby, Trình Trì chợt thấy ở nơi đó có một người đang ngồi, là người mà mình muốn tránh cũng không kịp —— Amber.
Xoay người định rời khỏi, Trình Trì chợt nghe Amber gọi, “Lan—— không, Trình Trì tiên sinh.”
Thật sự hai người cách nhau khá gần nên Trình Trì muốn không nghe cũng không được, hắn hơi bất đắc dĩ bày ra khuôn mặt tươi cười xoay người nhìn Amber, “Chào, Amber tiên sinh.”
“Chào, Trình Trì tiên sinh.” Amber đã quên sự chán ghét trong lòng khi nhìn thấy gương mặt tương tự như Lance của Trình Trì, nói chung cũng không phải cùng một người, cố gắng hiền lành hết mức có thể mà hỏi.
“Ngài…” Trình Trì nghĩ đứng đối diện như vậy mà lại không nói gì thì có chút xấu hổ, chỉ đành tìm một chủ đề, “Ngài tới bờ biển ngắm cảnh sao?”
“Ngắm cảnh?” Amber nghe Trình Trì nói vậy, quay đầu nhìn thoáng qua mặt biển êm đềm không gợn sóng, có chút buồn vô cớ cười cười, “Chắc vậy, tâm tình sẽ có thể thoải mái một chút.”
“Nga, thật không…” Trình Trì cười gượng gãi gãi cái gáy, “Ha hả, ta cũng nghĩ như thế…”
“Còn ngài, ngài cũng tới tản bộ à?” Amber nhìn Trình Trì không chút nào để ý hình tượng mà vuốt tóc, trong ngực cảm thấy hơi buồn cười, hỏi.
“A, ừm, đúng vậy.” Trình Trì lại ngần ngừ đáp, “Có điều, ta cũng đi hơi lâu rồi, bây giờ chuẩn bị đi về.” Trình Trì quyết định thừa dịp này rời khỏi, về phần cuộc hẹn với Rebertine, lát nữa bảo Claude đi một chuyến là được, động tác hắn nhanh hơn mình.
“Thật không…” Amber tâm sự nặng nề không để ý tới biểu tình mất tự nhiên của Trình Trì, vẫn không yên lòng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Trình Trì hỏi, “Có thể ngồi đây với ta một lúc không? Lát nữa chúng ta cùng nhau trở về trấn.”
“Hả?” Không ngờ Amber lại đưa ra yêu cầu này, Trình Trì hơi ngẩn ra, một lát sau thì lại không biết nên trả lời thế nào.
“Một chút thôi, ta năn nỉ mà.” Amber nhìn Trình Trì đang mang vẻ e dè, thành khẩn nói, hắn muốn có người nghe tâm sự của mình, có thể do mấy ngày liền quan sát Trình Trì, hắn nghĩ người này với Lance mà mình ghét tuy có gương mặt giống nhau nhưng là người hiền lành, đáng tin cậy.
Trình Trì do dự một lát, rồi cũng gật đầu, “Được rồi, nhưng đừng ở bờ biển, ta sợ lạnh.”
Thấy Trình Trì đồng ý, Amber vui vẻ cười cười.
Hai người ngồi trên mỏm đá cách bờ biển khá xa, một lúc lâu, Trình Trì rốt cuộc chịu không nổi trầm mặc như thế này, mở miệng trước, “Ngài… đã quen cuộc sống ở đây chưa?”
“Hả?” Amber nhìn thoáng qua Trình Trì, cười gật đầu, “Đương nhiên, ở đây tốt, rất an tĩnh, an tĩnh rất nhiều so với chủ thành.”
“Ha hả, đương nhiên không so được với chủ thành, đây chỉ là một trấn nhỏ xa xôi bình thường mà thôi.” Trình Trì gật đầu nói.
“Ngài…” Amber nhìn Trình Trì, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Trình Trì phát hiện giọng điệu của Amber hơi là lạ, quay đầu hỏi.
“Hỏi như vậy có thể hơi đột ngột chút, nhưng vui lòng đừng chú ý, nếu như không tiện trả lời, cũng có thể không nói.” Amber suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Ta muốn hỏi ngài một chút, ngài thực sự kiên định tin tưởng Claude không phải xem mình như thế thân của Lance sao? Ta không phải gây xích mích ly gián quan hệ của ngài với Claude tiên sinh, chỉ là thực sự có điểm không rõ, bởi vì ngài và Lance tiên sinh trông quá giống…”
“Đương nhiên, ta biết.” Trình Trì cười cười trả lời Amber, “Ngay từ đầu nói không lo lắng là nói dối, ta cũng đắn đo rất lâu, cuối cùng, ta vẫn quyết định tin tưởng Claude. Tuy có thể hoài nghi, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn không nên do dự mà hãy quyết định tin tưởng, như vậy mới có được kết quả tốt. Hiện tại, ta biết, ta đã tin tưởng đúng, người hiện giờ trong lòng Claude là ta, yêu cũng là ta, vậy là đủ rồi.”
“A, ngài thực sự quá chắc chắn, xem ra tình cảm của ngài và Claude thực sự rất tốt.” Giọng nói của Amber mang theo chút ước ao, “Vậy thì thật là tốt…”
“Cũng không có gì đâu.” Trình Trì lắc đầu, “Bạn lữ thông thường cũng là vậy mà, dựa vào tin cậy và yêu mà đổi lại một phần tình cảm gắn bó.”
“Tin cậy và yêu.” Amber cúi đầu thì thào lập lại những lời này, sau đó có chút mơ hồ hỏi Trình Trì, “Nếu như không có tin cậy, yêu cũng là đơn phương, nên làm sao bây giờ?”
“Hả?” Trình Trì nghe xong vấn đề của Amber thì sửng sốt một chút, nhìn gương mặt khát khao được nghe đáp án của Amber, cảm thấy chính mình bỗng nhiên biến thành chuyên gia tư vấn tình yêu.
“Giữa chúng ta không có tin cậy, ta cũng không biết hắn có yêu mình hay không…” Amber hỏi xong vấn đề kia rồi lại lần nữa nhìn ra ngoài khơi, lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy hoang mang và thống khổ.
Đêm qua, Amber và Warren lần thứ hai gây gổ ở đây, Amber không nhớ rõ đó là lần thứ bao nhiêu mình và Warren cãi nhau. Nhưng mỗi một lần gây gổ, Amber sẽ phát hiện khoảng cách giữa mình và Warren lại xa thêm một chút, Amber không biết sẽ mất bao lâu, khoảng cách của hắn và Warren sẽ không thể gần lại, sau đó, mất đi người kia.
Amber không biết nên làm gì, hắn cảm thấy bây giờ hắn làm gì cũng sai, nói cái gì cũng sai, hắn vô lực nhìn tình cảm từ từ lao xuống vực mà không thể kéo lên, cho nên mới muốn tìm một người để tâm sự, muốn có một người nói cho mình biết nên làm gì mới đúng.
“Nếu như không muốn buông tay, vậy cố gắng duy trì đi.” Một lát, Trình Trì mở miệng nói.
“Cố gắng duy trì? Nên cố gắng như thế nào?” Hiện giờ, Amber xem Trình Trì như mảnh gỗ duy nhất giữa đại dương mênh mông, hắn vô thức đem hy vọng đặt vào đáp án của Trình Trì, nỗ lực nghe ý kiến của Trình Trì để giải cứu hắn khỏi nguy cơ mất đi mọi thứ, “Hắn cho rằng ta không phải thật lòng yêu hắn, hắn cho rằng ta lợi dụng hắn…”
“Giao ra tấm lòng chân thật của mình đi, nếu như ngươi thực sự cảm thấy mình đã yêu hắn tới nỗi không thể để mất đi hắn, vậy kiên trì giao ra điều thật lòng đi.” Nhìn dáng vẻ cấp bách của Amber, Trình Trì nghĩ, quý tộc cũng chưa chắc hạnh phúc như dân chúng bình thường, tình cảm giữa bọn họ càng thêm trắc trở, càng mong manh, “Nếu như ngươi tiếp tục kiên trì, nếu như hắn vẫn có tình cảm với ngươi, ta nghĩ, hắn sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ tâm ý của ngươi.”
“Ta… Ta không biết hiện giờ hắn có tình cảm gì với ta hay không nữa.” Nghe Trình Trì nói tới đây, Amber cúi đầu, hai tay không tự chủ mà đan lại, “Thậm chí nhiều khi ta còn nghĩ, ánh mắt hắn nhìn ta còn không ấm áp bằng lúc nhìn kẻ xa lạ, nhiều khi ta, thực sự cảm thấy không thể nào thở nổi…” Nói rồi, Amber bắt đầu bộc lộ những đau khổ và tủi thân trong lòng, nước mắt cũng bất giác từ trong viền mắt tích xuống mu bàn tay.
Có thể là trong lúc bất tri bất giác, tất cả mọi thứ đều thay đổi, dù Amber có thể không do dự mà yêu Warren, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, hiện giờ trong tình cảm đã bị hòa lẫn rất nhiều những thứ tạp nham.
Mặc dù như vậy, Amber biết chính mình yêu Warren, cho nên khi nhìn thấy Warren ôm Lance thì nổi giận mà không thể nào kiềm chế, cho nên khi thấy Lance được Warren ngầm đồng ý mà tựa vào lòng hắn rồi lộ ra nụ cười thị uy với mình nói ra những lời khinh rẻ, lúc ấy phẫn nộ và ghen ghét lấp đầy tâm trí, cuối cùng cũng kích động mà nhờ papa hạ sát thủ với Lance.
Amber cho rằng chỉ cần Lance biến mất thì Warren sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng kết quả cuối cùng nói cho hắn, hắn sai rồi.
Warren vẫn ôn hòa như cũ, vẫn bất cần đời, vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, thái độ của Warren như vậy, đã bức Amber đến mức suy sụp.
“Ta không biết.” Nhìn Amber cúi đầu khóc, Trình Trì thở dài giơ tay đặt lên bàn tay của Amber, nhỏ nhẹ nói, “Tình cảm của các ngươi, ta hoàn toàn không biết gì cả, ý kiến của ta là nếu như yêu, vậy tiếp tục thử một lần nữa đi, dùng chân tình mà thử một lần. Không nên để thứ gì hòa tan vào nó, chỉ là đơn thuần mà yêu hắn, không liên quan gì đến vàng bạc châu báu hay cẩm y ngọc thực và quyền thế. Nếu như mệt mỏi, chống đỡ không nổi nữa thì hãy buông tay đi, buông tay, bởi vì chết đi cùng với một đoạn ái tình vô vọng, chi bằng tìm một nơi mới, ai biết chân tình thật sự thuộc về mình là ở nơi nào trong tương lai chứ? Đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của ta, có thể ngươi sẽ có suy nghĩ khác…”
Nghe lời nói của Trình Trì, Amber dần dần bình tĩnh lại, một lát sau, khóc thút thít hỏi, “Thực sự có thể sao? Sẽ thành công chứ?”
Trình Trì nhìn thiếu niên mỹ lệ áo quần sang trọng hôm nay lại giống như con mèo nhỏ bị bỏ rơi đáng thương khóc sụt sịt vừa hỏi xin ý kiến của mình, nhịn không được cười ra tiếng, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, “Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ, thật sự cố gắng sẽ được đền đáp.”
Amber suy nghĩ một hồi, gật đầu.
.
Claude hiện tại có chút phiền não, bởi vì mỗi lần sau khi săn bắt xong, Warren luôn luôn lặng yên từ một nơi gần đó mà lao ra đánh nhau với mình một hồi, sau khi thất bại thì lại lặng lẽ rời khỏi, ngày hôm sau lại như vậy, điều này khiến cho Claude thấy phiền lòng kinh khủng.
Có điều điểm duy nhất làm hắn vui vẻ là, ngoại trừ trong rừng, Warren cũng không xuất hiện xung quanh mình và Trình Trì, nhưng, thỉnh thoảng Amber – bạn lữ của Warren sẽ lại tìm đến Trình Trì tâm sự.
Lúc này Amber trong mắt Claude, hoàn toàn không giống như thiếu niên quý tộc ngạo mạn không ai bì được lúc trước, khi bên cạnh Trình Trì, càng giống như thiếu niên nhà bên cái gì cũng tò mò.
Claude quan sát vài ngày và xác định Amber không đem đến bất luận điều gì nguy hiểm cho Trình Trì, nên cũng ngầm đồng ý cho hắn tìm đến Trình Trì tâm sự.
Hiện nay hình thức ở chung của Amber và Warren có chút kỳ quái, Amber không hề khoa chân múa tay với Warren bảo hắn nên làm cái này nên làm cái kia, chỉ là cẩn thận chăm sóc hắn từng chút trong cuộc sống hàng ngày, khi hắn đờ ra sẽ đưa đến cho hắn một tách trà nóng hoặc khi nổi gió sẽ đắp cho hắn một tấm thảm, trừ lần đó ra, tuyệt không nói nhiều.
Đối với sự thay đổi của Amber, Warren chỉ nhìn theo bóng lưng của Amber mà nhíu mày, trong mắt mang theo châm chọc.
Sáng hôm đó, sau khi Amber rời giường xuống lầu chuẩn bị gọi người theo hầu chuẩn bị bữa sáng thì ngoài cửa chính truyền đến tiếng gõ.
Amber quay đầu liếc nhìn Warren cũng đang định xuống lầu, sau đó có chút nghi hoặc đi mở cửa.
Ngoài cửa chính là một trong những thị vệ bên cạnh Aubrey —— Yadaier, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua Amber đang kinh ngạc và Warren tỉnh bơ đứng bên chân cầu thang, nghiêm chỉnh mở miệng nói, “Thành chủ bảo ta tới đón thiếu chủ và thiếu phu trở về.”
1. Lúc trước, khi Amber hạ sát thủ thì không biết Trình Trì không phải Lance, trong vụ đàn linh cẩu tấn công Trình Trì í.
2. Trình Trì không biết kẻ phái người tới giết mình là Amber và Felix.
.
Claude nhất thời không phản ứng kịp bị đẩy ngã ra đất, sau đó thoáng cái đã dựa vào bản năng mà gầm lên một tiếng rồi cực nhanh nhạy lật ngược tình thế, ấn bóng đen kia lên mặt đất, móng vuốt vừa định đâm vào bụng đối phương thì đã kịp nhìn rõ, liền dừng lại, “Warren?”
Hắc báo có hình thái khá giống Claude sau khi nghe Claude nói cũng chưa làm ra phản ứng gì đặc biệt, chỉ liên tục giãy dụa muốn thoát khỏi móng vuốt của Claude rồi lại lần nữa lao đến đánh hắn.
Tuy không biết vì sao Warren lại đột nhiên xuất hiện trong rừng rậm này, nhưng bản năng sinh tồn và chiến đấu khiến Claude tùy tiện nghênh tiếp sự khiêu chiến của Warren.
Một lần rồi lại một lần, lần nào cũng có những va chạm mạnh của răng nanh và móng vuốt, trong rừng truyền đến từng tiếng báo gầm giận dữ.
Không biết đã qua bao lâu, khi Claude một lần nữa đặt móng vuốt ngay trên yết hầu Warren rồi lại lui về sau, Warren lúc này không tiếp tục giãy dụa thoát khỏi, chỉ là hơi cụt hứng thả lỏng thân mình nằm ì trên mặt đất, hồi lâu mới hơi tự giễu mà mở miệng, “Quả nhiên… Ông ta nói rất đúng, ta không bằng một nửa của ngươi…”
“Warren…” Claude nghe ra sự thất vọng và thất bại trong giọng nói của Warren, bèn kêu lên tên hắn rồi tiến tới phía trước.
Nhưng Warren không cho hắn có cơ hội đến gần, nghiêng người một cái từ trên mặt đất đứng dậy không hề quay đầu lại mà rời khỏi rừng.
Claude nhìn theo bóng lưng trông như quật cường nhưng kỳ thực lại hơi ủ rũ của Warren, cúi đầu thở mạnh một hơi, ánh mắt phức tạp.
.
Một nơi khác, Trình Trì nhớ tới Rebertine nói với mình hôm nay sẽ đem rong biển muối đặc chế của đáy biển mà Debby làm tới tặng mình, thấy Ian dẫn Bánh Trôi ra ngoài chơi đùa, Trình Trì cũng để lại một tờ giấy nhắn tin rồi đi ra bờ biển.
Vừa đến phiến đá ngầm mà mình thường gặp Rebertine và Debby, Trình Trì chợt thấy ở nơi đó có một người đang ngồi, là người mà mình muốn tránh cũng không kịp —— Amber.
Xoay người định rời khỏi, Trình Trì chợt nghe Amber gọi, “Lan—— không, Trình Trì tiên sinh.”
Thật sự hai người cách nhau khá gần nên Trình Trì muốn không nghe cũng không được, hắn hơi bất đắc dĩ bày ra khuôn mặt tươi cười xoay người nhìn Amber, “Chào, Amber tiên sinh.”
“Chào, Trình Trì tiên sinh.” Amber đã quên sự chán ghét trong lòng khi nhìn thấy gương mặt tương tự như Lance của Trình Trì, nói chung cũng không phải cùng một người, cố gắng hiền lành hết mức có thể mà hỏi.
“Ngài…” Trình Trì nghĩ đứng đối diện như vậy mà lại không nói gì thì có chút xấu hổ, chỉ đành tìm một chủ đề, “Ngài tới bờ biển ngắm cảnh sao?”
“Ngắm cảnh?” Amber nghe Trình Trì nói vậy, quay đầu nhìn thoáng qua mặt biển êm đềm không gợn sóng, có chút buồn vô cớ cười cười, “Chắc vậy, tâm tình sẽ có thể thoải mái một chút.”
“Nga, thật không…” Trình Trì cười gượng gãi gãi cái gáy, “Ha hả, ta cũng nghĩ như thế…”
“Còn ngài, ngài cũng tới tản bộ à?” Amber nhìn Trình Trì không chút nào để ý hình tượng mà vuốt tóc, trong ngực cảm thấy hơi buồn cười, hỏi.
“A, ừm, đúng vậy.” Trình Trì lại ngần ngừ đáp, “Có điều, ta cũng đi hơi lâu rồi, bây giờ chuẩn bị đi về.” Trình Trì quyết định thừa dịp này rời khỏi, về phần cuộc hẹn với Rebertine, lát nữa bảo Claude đi một chuyến là được, động tác hắn nhanh hơn mình.
“Thật không…” Amber tâm sự nặng nề không để ý tới biểu tình mất tự nhiên của Trình Trì, vẫn không yên lòng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Trình Trì hỏi, “Có thể ngồi đây với ta một lúc không? Lát nữa chúng ta cùng nhau trở về trấn.”
“Hả?” Không ngờ Amber lại đưa ra yêu cầu này, Trình Trì hơi ngẩn ra, một lát sau thì lại không biết nên trả lời thế nào.
“Một chút thôi, ta năn nỉ mà.” Amber nhìn Trình Trì đang mang vẻ e dè, thành khẩn nói, hắn muốn có người nghe tâm sự của mình, có thể do mấy ngày liền quan sát Trình Trì, hắn nghĩ người này với Lance mà mình ghét tuy có gương mặt giống nhau nhưng là người hiền lành, đáng tin cậy.
Trình Trì do dự một lát, rồi cũng gật đầu, “Được rồi, nhưng đừng ở bờ biển, ta sợ lạnh.”
Thấy Trình Trì đồng ý, Amber vui vẻ cười cười.
Hai người ngồi trên mỏm đá cách bờ biển khá xa, một lúc lâu, Trình Trì rốt cuộc chịu không nổi trầm mặc như thế này, mở miệng trước, “Ngài… đã quen cuộc sống ở đây chưa?”
“Hả?” Amber nhìn thoáng qua Trình Trì, cười gật đầu, “Đương nhiên, ở đây tốt, rất an tĩnh, an tĩnh rất nhiều so với chủ thành.”
“Ha hả, đương nhiên không so được với chủ thành, đây chỉ là một trấn nhỏ xa xôi bình thường mà thôi.” Trình Trì gật đầu nói.
“Ngài…” Amber nhìn Trình Trì, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Trình Trì phát hiện giọng điệu của Amber hơi là lạ, quay đầu hỏi.
“Hỏi như vậy có thể hơi đột ngột chút, nhưng vui lòng đừng chú ý, nếu như không tiện trả lời, cũng có thể không nói.” Amber suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Ta muốn hỏi ngài một chút, ngài thực sự kiên định tin tưởng Claude không phải xem mình như thế thân của Lance sao? Ta không phải gây xích mích ly gián quan hệ của ngài với Claude tiên sinh, chỉ là thực sự có điểm không rõ, bởi vì ngài và Lance tiên sinh trông quá giống…”
“Đương nhiên, ta biết.” Trình Trì cười cười trả lời Amber, “Ngay từ đầu nói không lo lắng là nói dối, ta cũng đắn đo rất lâu, cuối cùng, ta vẫn quyết định tin tưởng Claude. Tuy có thể hoài nghi, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn không nên do dự mà hãy quyết định tin tưởng, như vậy mới có được kết quả tốt. Hiện tại, ta biết, ta đã tin tưởng đúng, người hiện giờ trong lòng Claude là ta, yêu cũng là ta, vậy là đủ rồi.”
“A, ngài thực sự quá chắc chắn, xem ra tình cảm của ngài và Claude thực sự rất tốt.” Giọng nói của Amber mang theo chút ước ao, “Vậy thì thật là tốt…”
“Cũng không có gì đâu.” Trình Trì lắc đầu, “Bạn lữ thông thường cũng là vậy mà, dựa vào tin cậy và yêu mà đổi lại một phần tình cảm gắn bó.”
“Tin cậy và yêu.” Amber cúi đầu thì thào lập lại những lời này, sau đó có chút mơ hồ hỏi Trình Trì, “Nếu như không có tin cậy, yêu cũng là đơn phương, nên làm sao bây giờ?”
“Hả?” Trình Trì nghe xong vấn đề của Amber thì sửng sốt một chút, nhìn gương mặt khát khao được nghe đáp án của Amber, cảm thấy chính mình bỗng nhiên biến thành chuyên gia tư vấn tình yêu.
“Giữa chúng ta không có tin cậy, ta cũng không biết hắn có yêu mình hay không…” Amber hỏi xong vấn đề kia rồi lại lần nữa nhìn ra ngoài khơi, lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy hoang mang và thống khổ.
Đêm qua, Amber và Warren lần thứ hai gây gổ ở đây, Amber không nhớ rõ đó là lần thứ bao nhiêu mình và Warren cãi nhau. Nhưng mỗi một lần gây gổ, Amber sẽ phát hiện khoảng cách giữa mình và Warren lại xa thêm một chút, Amber không biết sẽ mất bao lâu, khoảng cách của hắn và Warren sẽ không thể gần lại, sau đó, mất đi người kia.
Amber không biết nên làm gì, hắn cảm thấy bây giờ hắn làm gì cũng sai, nói cái gì cũng sai, hắn vô lực nhìn tình cảm từ từ lao xuống vực mà không thể kéo lên, cho nên mới muốn tìm một người để tâm sự, muốn có một người nói cho mình biết nên làm gì mới đúng.
“Nếu như không muốn buông tay, vậy cố gắng duy trì đi.” Một lát, Trình Trì mở miệng nói.
“Cố gắng duy trì? Nên cố gắng như thế nào?” Hiện giờ, Amber xem Trình Trì như mảnh gỗ duy nhất giữa đại dương mênh mông, hắn vô thức đem hy vọng đặt vào đáp án của Trình Trì, nỗ lực nghe ý kiến của Trình Trì để giải cứu hắn khỏi nguy cơ mất đi mọi thứ, “Hắn cho rằng ta không phải thật lòng yêu hắn, hắn cho rằng ta lợi dụng hắn…”
“Giao ra tấm lòng chân thật của mình đi, nếu như ngươi thực sự cảm thấy mình đã yêu hắn tới nỗi không thể để mất đi hắn, vậy kiên trì giao ra điều thật lòng đi.” Nhìn dáng vẻ cấp bách của Amber, Trình Trì nghĩ, quý tộc cũng chưa chắc hạnh phúc như dân chúng bình thường, tình cảm giữa bọn họ càng thêm trắc trở, càng mong manh, “Nếu như ngươi tiếp tục kiên trì, nếu như hắn vẫn có tình cảm với ngươi, ta nghĩ, hắn sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ tâm ý của ngươi.”
“Ta… Ta không biết hiện giờ hắn có tình cảm gì với ta hay không nữa.” Nghe Trình Trì nói tới đây, Amber cúi đầu, hai tay không tự chủ mà đan lại, “Thậm chí nhiều khi ta còn nghĩ, ánh mắt hắn nhìn ta còn không ấm áp bằng lúc nhìn kẻ xa lạ, nhiều khi ta, thực sự cảm thấy không thể nào thở nổi…” Nói rồi, Amber bắt đầu bộc lộ những đau khổ và tủi thân trong lòng, nước mắt cũng bất giác từ trong viền mắt tích xuống mu bàn tay.
Có thể là trong lúc bất tri bất giác, tất cả mọi thứ đều thay đổi, dù Amber có thể không do dự mà yêu Warren, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, hiện giờ trong tình cảm đã bị hòa lẫn rất nhiều những thứ tạp nham.
Mặc dù như vậy, Amber biết chính mình yêu Warren, cho nên khi nhìn thấy Warren ôm Lance thì nổi giận mà không thể nào kiềm chế, cho nên khi thấy Lance được Warren ngầm đồng ý mà tựa vào lòng hắn rồi lộ ra nụ cười thị uy với mình nói ra những lời khinh rẻ, lúc ấy phẫn nộ và ghen ghét lấp đầy tâm trí, cuối cùng cũng kích động mà nhờ papa hạ sát thủ với Lance.
Amber cho rằng chỉ cần Lance biến mất thì Warren sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng kết quả cuối cùng nói cho hắn, hắn sai rồi.
Warren vẫn ôn hòa như cũ, vẫn bất cần đời, vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, thái độ của Warren như vậy, đã bức Amber đến mức suy sụp.
“Ta không biết.” Nhìn Amber cúi đầu khóc, Trình Trì thở dài giơ tay đặt lên bàn tay của Amber, nhỏ nhẹ nói, “Tình cảm của các ngươi, ta hoàn toàn không biết gì cả, ý kiến của ta là nếu như yêu, vậy tiếp tục thử một lần nữa đi, dùng chân tình mà thử một lần. Không nên để thứ gì hòa tan vào nó, chỉ là đơn thuần mà yêu hắn, không liên quan gì đến vàng bạc châu báu hay cẩm y ngọc thực và quyền thế. Nếu như mệt mỏi, chống đỡ không nổi nữa thì hãy buông tay đi, buông tay, bởi vì chết đi cùng với một đoạn ái tình vô vọng, chi bằng tìm một nơi mới, ai biết chân tình thật sự thuộc về mình là ở nơi nào trong tương lai chứ? Đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của ta, có thể ngươi sẽ có suy nghĩ khác…”
Nghe lời nói của Trình Trì, Amber dần dần bình tĩnh lại, một lát sau, khóc thút thít hỏi, “Thực sự có thể sao? Sẽ thành công chứ?”
Trình Trì nhìn thiếu niên mỹ lệ áo quần sang trọng hôm nay lại giống như con mèo nhỏ bị bỏ rơi đáng thương khóc sụt sịt vừa hỏi xin ý kiến của mình, nhịn không được cười ra tiếng, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, “Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ, thật sự cố gắng sẽ được đền đáp.”
Amber suy nghĩ một hồi, gật đầu.
.
Claude hiện tại có chút phiền não, bởi vì mỗi lần sau khi săn bắt xong, Warren luôn luôn lặng yên từ một nơi gần đó mà lao ra đánh nhau với mình một hồi, sau khi thất bại thì lại lặng lẽ rời khỏi, ngày hôm sau lại như vậy, điều này khiến cho Claude thấy phiền lòng kinh khủng.
Có điều điểm duy nhất làm hắn vui vẻ là, ngoại trừ trong rừng, Warren cũng không xuất hiện xung quanh mình và Trình Trì, nhưng, thỉnh thoảng Amber – bạn lữ của Warren sẽ lại tìm đến Trình Trì tâm sự.
Lúc này Amber trong mắt Claude, hoàn toàn không giống như thiếu niên quý tộc ngạo mạn không ai bì được lúc trước, khi bên cạnh Trình Trì, càng giống như thiếu niên nhà bên cái gì cũng tò mò.
Claude quan sát vài ngày và xác định Amber không đem đến bất luận điều gì nguy hiểm cho Trình Trì, nên cũng ngầm đồng ý cho hắn tìm đến Trình Trì tâm sự.
Hiện nay hình thức ở chung của Amber và Warren có chút kỳ quái, Amber không hề khoa chân múa tay với Warren bảo hắn nên làm cái này nên làm cái kia, chỉ là cẩn thận chăm sóc hắn từng chút trong cuộc sống hàng ngày, khi hắn đờ ra sẽ đưa đến cho hắn một tách trà nóng hoặc khi nổi gió sẽ đắp cho hắn một tấm thảm, trừ lần đó ra, tuyệt không nói nhiều.
Đối với sự thay đổi của Amber, Warren chỉ nhìn theo bóng lưng của Amber mà nhíu mày, trong mắt mang theo châm chọc.
Sáng hôm đó, sau khi Amber rời giường xuống lầu chuẩn bị gọi người theo hầu chuẩn bị bữa sáng thì ngoài cửa chính truyền đến tiếng gõ.
Amber quay đầu liếc nhìn Warren cũng đang định xuống lầu, sau đó có chút nghi hoặc đi mở cửa.
Ngoài cửa chính là một trong những thị vệ bên cạnh Aubrey —— Yadaier, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua Amber đang kinh ngạc và Warren tỉnh bơ đứng bên chân cầu thang, nghiêm chỉnh mở miệng nói, “Thành chủ bảo ta tới đón thiếu chủ và thiếu phu trở về.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook