Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công
-
Chương 8: May Mắn gặp Được Ngươi
Có lẽ do tương đối an tâm, Giang Tiều cảm tưởng vừa ngủ được một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại mới phát hiện mặt trời đã cao quá đỉnh đầu, trên giường cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Vội vội vàng vàng đứng dậy, chợt nhận ra trong phòng một mảnh tĩnh lặng, không có lấy nửa bóng người.
Chính lúc đang không biết phải làm gì thì thấy Cát Nhĩ cười tít mắt đứng ở cửa, tay xách làn. Tay kia cầm một trái gì đó nho nhỏ tròn quay như trái dừa, chắc là loại hoa quả nào đó…
“A mỗ của Y Ân bảo ta đem tới, hắn bình thường ở một mình luôn ăn thịt nướng, trong nhà hẳn không có tồn lương” Nói xong thả cái làn lên bàn, rồi trở người nhanh chóng đi ra.
Nhìn hắn hành sự vội vã, Giang Tiều cũng không tiện gọi hắn lại hỏi chuyện.
Mấy tấm bánh ngô vàng óng nhàn nhạt thơm mùi sữa với một chén canh hầm đầy thịt, tuy chỉ là hai món giản đơn nhưng lại mang theo thập phần trọng lượng.
Bánh thơm mềm hết ý cùng canh thịt ăn đến khi miệng đầy dầu mỡ, Giang Tiều cảm thấy vô cùng hài lòng …
Phụ mẫu của Y Ân rốt cuộc là kiểu người như thế nào đây? Nhi tử dẫn một thú nhân ngoại tộc về, vậy mà đến lúc này vẫn chưa lộ diện, lại còn đưa thức ăn sang?
Tiện tay đem chén bát xuống trù phòng tẩy rửa, ánh mắt vô tình lướt qua mặt bàn đã phủ một tầng bụi mỏng, hắn nhịn không được lau chùi sạch sẽ. Nhìn đi nhìn lại đám nồi với muỗng, chỉ có số ít mấy cái thường dùng là còn trông sạch một chút, thế là lại thuận tiện đem mấy thứ này đi kỳ cọ sạch.
Sau đó là phòng cất trữ, tuy là chỉ có mấy tảng thịt nướng, da thú to nhỏ cũng rất nhiều. Lại thêm xương thú không biết dùng để làm gì, tùy tiện chất thành đống trong một góc….
Giang Tiều cau mày, tự động sắp xếp phân loại các mảnh da thú theo màu sắc và hoa văn, mấy mẩu xương cũng được rửa sạch từng cái, phơi khô rồi cho vào trong giỏ…
Hôm nay tiết trời không tệ, ánh nắng rọi trên người ấm áp. Giang Tiều thử suy tính có nên lấy tấm da trải nệm giường ra phơi một chút hay không. Đang nghĩ ngợi, hai vành tai đột nhiên giật khẽ, có tiếng bước chân từ xa truyền đến ngày càng rõ nét. Từ lúc xuyên đến ngụ trong thân thể này, hắn phát hiện khí lực của mình so với ngày xưa tốt hơn rất nhiều, thính lực cũng được nâng cao gấp mấy lần, coi như là tí “phúc lợi” sau khi hắn bị biến thành thú nhân vậy.
Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, một nhóm nam nhân xuất hiện, ừm, chiếu theo bọn họ mà nói thì đây hẳn là giống cái, nữ nhân như vậy quả thật thần kỳ có tồn tại, lại còn có thể sinh hài tử.
“Này, cái tên ngay cả hóa thú cũng không được như ngươi, nhất định là bị bọn đàn ông trong bộ lạc đuổi đi rồi!”
Giang Tiều nhìn “Giống cái” dáng dấp cũng không tệ này, thấy có hơi đáng tiếc – loại giọng điệu vừa ngạo mạn vừa khinh thường này làm ấn tượng trong lòng hắn bị thuyên giảm nhiều.
“Mọi người đều biết cả, Y Ân chẳng qua là thoạt nhìn có vẻ lãnh mạc” – Cho nên mới phải thu lưu một tên vô dụng như ngươi.
Giang Tiều thề là hắn chưa từng nhìn thấy nam tử nào dáng dấp tinh trí như thế này, tựa như búp bê sứ cao cấp được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, so với Á Sắt còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần. Khi lên tiếng phải nói là như chim sơn ca hát xướng. Thực tế thì hắn cũng không biết chim sơn ca ra làm sao, chỉ là trong quyển truyện đồng thoại nào đó hắn từng xem qua, có bảo rằng giọng sơn ca xướng lên là thanh âm mỹ diệu nhất trên đời.
“…”
Đối mặt với hai người nọ, Giang Tiều chỉ có thể trầm mặc chống đỡ, lời bọn họ nói là sự thật, không có gì để phản bác. Hơn nữa, hắn cũng không biết trong tình huống này phải lên tiếng thế nào.
“Ngươi có cái thái độ gì đó, dám khinh thường Kiều, hắn chính là giống cái được bọn ta hoan nghênh nhất nơi này!”
Chưa kịp lên tiếng đã bị giống cái kia phẫn nộ cướp lời, tựa hồ là bất bình thay hảo bằng hữu.
Những giống cái khác chỉ đứng nhìn một bên, đôi lúc xì xào bàn tán bên tai, thú tộc xem trọng nhất là sức mạnh, đối với thú nhân vô dụng ngoại tộc này hiển nhiên không chút hảo cảm.
“Ta đều không phải– “
Giang Tiều không muốn người khác hiểu lầm, bản thân đang cố gắng giải thích, thình lình bị ném một quả tròn tròn tới ngay trước mặt.
Không ngờ trái cây kia đập vào trán vỡ toác trên đầu, nước quả trăng trắng chảy dọc gò má xuôi theo khuôn mặt Giang Tiều. Tuy rằng giờ đây hắn da dày thịt béo, bị đập một chút cũng không đau mấy, chỉ là trong lòng kì thực đã bắt đầu không vui…
“Kiệt Kiệt –“ Kiều liếc mắt lườm vị hảo hữu, dường như rất không tán thành với hành vi này. Ngược lại xoay người đối với Giang Tiều đang chật vật bên đây áy náy cười một tiếng: “Kiệt Kiệt tính tình có phần nóng nảy, mong ngươi đừng để tâm.”
Trước khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia, muốn phát hỏa cũng đã khó rồi, huống chi người ta còn mở miệng xin lỗi.
“Kiều, chính là tâm ngươi quá tốt –“
Kiệt bất mãn kháng nghị, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, hiển nhiên tuyệt đối tín phục Kiều.
“Không hổ là Kiều, vừa ôn nhu lại phiêu lượng (xinh đẹp) a!”
“Đúng vậy đúng vậy, mọi người trông hắn và Y Ân thật là một đôi đẹp mắt, mà cũng chỉ có tài năng của Kiều mới xứng với Y Ân.”
Giữa những lời tán dương ấy, khuôn mặt trắng nõn kia lộ ra vẻ ửng hồng, chợt nghe tiếng Kiều nói tiếp: ”Bất quá, ngươi cũng nên hảo hảo học cách sinh tồn đi, Y Ân không thể thu lưu ngươi cả đời được.”
Lời nói nhàn nhạt xuyên thấu qua tai Giang Tiều, khiến trái tim mạnh mẽ của hắn thoáng thắt lại, Kiều nói quả không sai, nhưng trong lòng hắn cũng có phần không thoải mái. Y Ân dĩ nhiên sẽ không thu lưu hắn một đời, tỷ như thời điểm khi Y Ân tìm thấy một nửa kia cùng xây dựng gia đình. Mà người đó, như lời mọi người nói, rất có thể là người đang đứng trước mặt hắn đây…
“Ta ở bên Y Ân từ nhỏ đến lớn, sau này ngươi có gì cần giúp một tay có thể tới tìm ta.”
Lưu lại một câu rồi mỹ nhân cùng đám người vây quanh hắn lần nữa, rời đi.
Đợi đến khi Y Ân đi săn trở về đến nơi, phát hiện ánh sáng ở viên tử chất da thú hắn săn mấy năm nay. Đẩy cửa ra, căn phòng đã trở nên khác biệt hoàn toàn, hầu như có thể nói là rực rỡ hẳn lên. Trong phòng, mọi món đồ vật đều phát sáng lấp lánh, quả nhiên đã được dày công lau chùi qua.
Chỉ là, nhìn kĩ lại thấy Giang Tiều thẫn thờ ngồi buồn bã co người trên ghế, thoạt giống tiểu động vật suýt bị chủ nhân bỏ rơi. –“Lẽ nào tối hôm qua ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
Thanh âm lạnh lùng mang theo chút giọng điệu không vui, Giang Tiều ủ rũ ngẩng đầu nhìn, nhất thời không thể hiều nổi ý tứ của hắn.
“Nếu đã đáp ứng cho ngươi lưu lại, mặc người khác có nói thế nào, ta nhất định sẽ không đổi ý.” Trừ phi, là ngươi tự mình muốn ly khai…
“Ngươi biết…?”
Lần này cuối cùng Giang Tiều cũng hiểu ý người kia, chỉ khó hiểu là hắn làm sao biết được có người ghé qua.
“Trong phòng có mùi những kẻ khác –“
Y Ân giải thích với cái tên đã hoàn toàn mất đi mọi thói quen bình thường này, vừa bước vào cửa hắn đã nhận ra, hắn quá hiểu bọn người trong tộc mà, nhất định sẽ không nói lời gì dễ nghe với Giang Tiều.
“Ân.”
Giang Tiều cúi đầu thật thấp đáp lại một tiếng, trong lòng có đôi phần dễ chịu hơn, nhưng khúc mắc vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Hắn cũng muốn làm một người hữu dụng, muốn được người khác cần đến, hắn đã cố hết sức mong được gánh vác giúp Y Ân phần nào công việc…
“Kể từ khi bọn a mỗ tách ra riêng, lâu rồi nhà cửa không được sạch sẽ như thế này.”
Buông xuống một câu như thế rồi Y Ân xoay người bỏ ra ngoài thu thập con mồi hôm nay săn được.
Giang Tiều chớp mắt ngỡ ngàng, hết nửa ngày mới phản ứng lại được, có chút cảm động, lại có chút không xác định được – hắn đây là đang khích lệ mình đó hả?
Cơm tối vẫn là thịt nướng như trước, Giang Tiều thận trọng mở miệng thăm dò:
“A mỗ ngươi làm bánh bột ngô vàng óng, nơi nào có thể lấy được nguyên liệu như thế vậy?” Thịt tuy ăn cũng được đấy, nhưng không hẳn là phương thức ăn uống tốt nhất.
Y Ân suy nghĩ một chút, không chắc chắn ngập ngừng hỏi lại: “Ngươi thích bánh bột ngô?” Bánh bột này có trộn lẫn ít sữa lỗ lỗ, loại bánh như vậy chỉ có giống cái mới có thể thích.
“Ân, ăn rất ngon.”
Giang Tiều vội vàng gật đầu, bất chấp người bên kia bàn khuôn mặt lộ biểu tình kì quái.
“Nếu nói sữa lỗ lỗ thì..…Ta có thể vào rừng bắt một con, nhưng bột bánh thì trong bộ lạc ta không có, phải đến chợ đổi.”
“Nếu phiền hà quá thì thôi đi vậy……” Giang Tiều có chút thất vọng, vốn cứ tưởng đây chỉ là nguyên liệu thông thường.
Nhận thấy ánh mắt lấp lánh kia có vẻ tối sầm xuống, Y Ân buột miệng: “Ngày mốt ta có thể ra chợ đổi một ít về……”
“Ta đi cùng ngươi được không?”
Giang Tiều thích thú hỏi, hắn vẫn chưa biết “Chợ” của thế giới này như thế nào.
Nhà thêm người, nhu cầu mua sắm cũng tăng không ít, một người mang về không quá bao, Y Ân cũng liền đáp ứng.
Nằm trên chiếc nệm đã sớm hấp thụ đủ hương vị nắng trời, trong bóng tối, Giang Tiều mở to mắt.
“Y Ân..” Ngươi sẽ lấy Kiều sao? Người ấy quả thực rất đẹp.
Không có tiếng trả lời, chẳng biết có phải là đang ngủ hay không.
“Ta rất may mắn mới gặp được ngươi.”
Rốt cuộc, Giang Tiều vẫn chẳng đủ can đảm hỏi ra, Y Ân đã hết lần này đến lần khác khẳng định rồi, có dây dưa thêm nữa cũng chẳng ích gì.
Bất quá, nếu hắn thú Kiều kia chậm chậm một tí thì tốt rồi…….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook