Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
40: Tác Chiến Ở Pecsber 2


Sức lực của quân lính được rèn luyện đã nâng cao hơn mức bình thường nhưng vẫn là hữu hạn.

Sau hơn một giờ bắn nhau tầm tã, đạn mang theo đều đã hết, thể lực cũng cạn.

Đường Thế Trung nhìn xung quanh thống kê nhanh quân số, tính cả hắn còn nguyên vẹn khoảng 30 người.

Mà quân số của đối phương đã giảm chỉ còn hơn 50 người một chút.

Đường Thế Trung nghĩ đi nghĩ lại, quả quyết rằng cận chiến đánh nhanh thắng nhanh.

Hắn gõ gõ vào đầu thiết bị truyền tin, ngay lập tức các tổ đã nhận được mệnh lệnh.

Đối phương vẫn còn một số tay súng còn sống nên bọn hắn phải tiếp cận mục tiêu từ tí một.

Không giống như súng đánh tầm xa, cận chiến yêu cầu rất cao về kĩ năng, kinh nghiệm và thể chất của người lính.

Sau khi đã tiếp cận được mục tiêu, cần phải ra tay nhanh, chuẩn và ác.

Tim, cổ, mắt là ba điểm yếu chí mạng của con người.

Nếu dùng dao đâm từ nhãn cầu xuyên qua não trong một nhát duy nhất, nạn nhân sẽ chết ngay tức khắc.

Như vậy cái chết đến rất thống khoái.

Nếu đâm xuyên tim hoặc chém đứt cổ, không những rất tốn lực mà còn bị dính rất nhiều máu, không những thế nạn nhân còn phải trải qua cảm giác thân nhiệt giảm nhanh và đau đớn trước cái chết.

Vì thế nên hai mắt trở nên được yêu thích hơn cả.

Con dao quân sự M9 Bayo được gắn trên súng trường là vì thế.

Đám người Đường Thế Trung đã rút những con dao nguy hiểm ấy ra khỏi vỏ, chuẩn bị cho một cuộc chiến đầy máu me phía sau.

Đường Thế Trung tiếp cận một nhóm ba người, hắn lập tức đâm về phía mắt phải của một người trong số đó.

Như hắn nghĩ, con dao này dùng rất khá.


Lưỡi dao dài 18cm hoàn toàn có thể đâm xuyên thủng não của con người.

Gã đó chết ngay tức khắc, khi mắt còn lại của hắn vẫn mở to.

Hắn rút dao ra, khẽ nói xin lỗi và vẩy đi một chút não còn sót lại trên thân dao rồi tiếp tục cuộc ám sát.

Đường Thế Trung từng suy nghĩ tại sao con người không thể ngừng mâu thuẫn và chung sống hoà bình với nhau.

Thì ra, là lập trường của họ khác nhau.

Chỉ có đánh giết nhau không ngừng khẳng định đạo của bản thân.

Từ cái ngày cha mẹ hắn ép buộc hắn đi theo con đường này, hắn đã không còn là thiếu niên thuần lương ngày trước nữa rồi, hắn đã nhìn quen sự sống cái chết.

Một chiêu hồi nãy ác thì ác thật, nhưng những đồng đội của hắn cũng nên được đòi lại công bằng chứ.

Hai kẻ đồng đội của tên đã chết bừng tỉnh khỏi sự bất ngờ, bắt đầu tấn công Đường Thế Trung.

Hai kẻ này phối hợp với nhau ổn định, mặc dù sức mạnh không bằng hắn nhưng cũng khiến hắn mãi không hạ được sát chiêu.

Đường Thế Trung chộp một nắm đất, tung về phía mắt của một kẻ.

Lợi dụng thời điểm gã nhắm mắt lại theo phản ứng tự nhiên, hắn dồn sức bật nhảy một cú, đẩy ngã gã rồi đâm xuyên ngang qua thái dương gã.

Máu bắn đầy lên tay hắn, mắt hắn.

Hắn hít sâu vào bụng mùi máu tanh tưởi này, quay người nhanh chóng xử lí kẻ cuối cùng.

Nhìn thấy thủ pháp giết người man rợ như thế, gã có phần sợ sệt.

Đường Thế Trung khi này đã tắm trong máu, mỗi bước chân của hắn đều đọng lại một vệt máu loãng, hắn như một con quỷ bò ra từ địa ngục, một chiêu cắt ngang phần động mạch yếu ớt của gã.

Hắn quả thực muốn cầm một thanh đao hơn, nhưng mà đao pháp có lợi hại đến mấy cũng không nhanh bằng tốc độ đạn bay được.

Chưa kịp cho hắn nghỉ lấy một hơi, một alpha địch đã chém tới phía hắn.

Chắc hẳn gã này đã ẩn nấp chờ đến khi hắn mệt mỏi mới ra đây mà.

Rùa thì mãi là rùa mà thôi!
Đường Thế Trung giữ hơi thở ổn định, vừa né tránh sát thương vừa cố gắng tìm sơ hở của đối phương.

Gã tung một cú rạch vào tay, hắn nhanh chóng túm lấy con dao kia bằng tay không.

Sau đó liền nâng đùi đá một cú vào hạ bộ đối phương.

Hắn biết chiêu này chơi hèn, nhưng có tác dụng là được.

Quả nhiên, gã kia ăn đau mà lực ở tay đã hơi buông lỏng.

Ngay lúc này, hắn rạch ngang cổ gã một đường sâu cỡ 1 cm.

Máu từ động mạch chủ trào ra, phun đầy cả tay Đường Thế Trung.

Hắn thả tay, kẻ địch không còn chỗ dựa mà ngã ra đất bằng tư thế tiếp đất kì lạ.

Lại thứ mùi tanh này.

Hắn ghét mùi rỉ sắt.
Đường Thế Trung giữ lại một hơi thở mỏng, cảm nhận đau đớn chạy dọc theo cơ thể hắn.

Khi nãy hắn đã trúng đạn, cũng may chỉ bị thương phần mềm nên hắn mới có thể di chuyển được, giờ lại cưỡng ép bản thân đấu với bốn người, hắn cảm giác thân thể đã không còn nghe theo lệnh của hắn nữa.


Cứ cho rằng alpha hơn người, nhưng trong trận chiến đầy các alpha tinh anh thì một chút hơn người của hắn cũng chẳng khác gì bèo trôi trên sông.

Thành viên đội 7 hành động theo tổ đội, trôi chảy hạ sát từng kẻ địch một, nhanh chóng áp sát mục tiêu, nhanh chóng ra tay, rồi lại nhanh chóng áp sát mục tiêu khác.

Cứ như thế, 50 kẻ địch đều bị triệt hạ bằng một dao xuyên qua mắt.

Đường Thế Trung một người chiến bốn, cũng chỉ tốn mất 30 phút.

Căn cứ vào tốc độ này, hẳn các thành viên khác cũng đã xong rồi.

Cũng không hẳn là phải giết hết người ở đây, bọn hắn có thể bắt giữ người rồi cải cách tư tưởng lại.

Nhưng những kẻ lúc nãy hoàn toàn không có ý định đầu hàng nên hắn mới giết hết.

Hắn gõ hai tiếng vào thiết bị truyền tin, ý hỏi rằng đã xong hết chưa.

Đầu bên kia liền truyền về, đã hoàn thành nhiệm vụ!
Hắn phát hiện một bóng đen đang dần tiếp cận hắn.

Hắn cẩn thận quay đầu, tay cầm chắc lấy dao quân sự, chỉ cần bóng đen kia bước tới lãnh địa của hắn, chắn chắn hắn sẽ ra đòn.

Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Bóng đen vẫn chưa tiến tới hắn.

Đường Thế Trung quay người, nhận ra bóng hình quen thuộc:
- Lê Vân Hà?
Đường Thế Trung gặp ngừng lên tiếng.

Hắn không xác định được đây có phải là người bạn của mình nữa.

Người này toàn thân đầy máu, ánh mắt lờ đờ nhưng toát lên sự hận thù cùng điên cuồng cùng cực.

Hắn thử gọi lại lần nữa.

- Vân Hà?
Người đó cười nhẹ, một giọt máu lăn từ trên mặt hắn xuống làm nụ cười dịu dàng tức thì trở nên thật kinh dị.

Hắn nghe người nọ nói:
- Không sao.

Lần này tôi sẽ không để ai chết.


Hình như cô còn hiểu hắn không hiểu cô đang nói gì, tốt bụng giải thích thêm:
- Còn một kẻ có súng giả, thấy tôi kinh khủng quá hay sao mà tự nổ luôn rồi.

Giọng điệu không thay đổi, nhưng có gì đó khang khác.

Hắn rõ ràng đây vừa là Lê Vân Hà vừa không là Lê Vân Hà.

- Cậu bình thường chứ?
Vân Hà nhếch môi, trong họng tràn đầy mùi máu, từng chữ đều có dấu của máu:
- Tôi có bệnh.

Tôi thừa nhận.

Nhưng tôi đang rất tỉnh táo.

Vân Hà nghẹo cổ ra sau, phóng nhanh con dao đang cầm trên tay.

Đường Thế Trung liền nghe một tiếng hét to.

Hoá ra còn có kẻ phục kích hắn.

Giết xong người, Vân Hà điềm đạm nói tiếp:
- Lần này trở về thì xin đi đến Plaqia đi, hứa với tôi cậu vẫn cho tôi đi.

- Tôi ngủ một lát...
Nói rồi Vân Hà quỳ thụp xuống đất, hơi thở yếu ớt.

*
Tiểu kịch trường:
Y Nhiên: Sao khi tớ bị bắt, cậu không giống những nhân vật chính khác, vượt sông vượt núi bất chấp đi cứu tớ?
Vân Hà: Lúc đó tớ đang được cấp cứu.

Y Nhiên:....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương