Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
-
Chương 91: Đối đầu cùng Minh Sát 4
Sau khi đảo quanh Mộ Dung Sơn trang, từ xa có thể nhìn thấy Huyền Minh Giáo.
“Người đến là ai, làm ơn báo tên” Có thị vệ cản tôi lại. Hắn nhìn đôi mắt đỏ của tôi có chút kinh sợ.
Tôi chỉ là cong khóe miệng không quan tâm, “Tại sao ta phải nói với ngươi ?” Ngay lập tức, Tương Thiên kiếm đã rút ra, mạnh mẽ đâm vào thân thể hắn.
“Kêu Giáo chủ các ngươi ra đây” Tôi lạnh lùng nhìn một đám người đang đợi.
Không lâu sau, tôi nhìn thấy Mộ Dung Sở. Trên gương mặt tuấn tú đã trưởng thành không ít. Lúc hắn nhìn thấy tôi có chút kích động và vui mừng, nhưng lại cố gắng áp chế lại.
“Thiên Vẫn…”
Tôi không nhẫn nại cau mày : “Minh Sát ! Kêu hắn ra cho ta !”
Trong lúc Mộ Dung Sở đắn đo, một thân ảnh màu đỏ nhanh chóng bay qua, an tĩnh đứng trước mặt tôi.
Vẫn là hắn quen thuộc đến mức trăm năm cũng không thể quên. Tóc dài đen tung bay, một thân hồng y phiêu dật, đôi mắt lạnh lẽo, không có một tia ôn hòa. Tuấn mỹ như thần tiên hạ phàm, khiến người ta nhìn vào liền luyến tiếc không muốn dời tầm mắt.
Chợt như giấc mộng.
Tôi cứ như thế nhìn chằm chắm hắn, đôi mắt đỏ tươi của hắn không khác gì màu sắc của thế giới mà tôi nhìn thấy.
Qua một hồi, tôi thu hồi cảm giác không rõ ràng đó, lạnh lùng nhìn y.
“Ngươi đến làm gì” Minh Sát liếc nhìn tôi. Không phải “Thiên Vẫn, ngươi đến rồi”, không phải “Thiên Vẫn, đã lâu không gặp”, không phải “Thiên Vẫn, chúng ta lại gặp nhau”
Mà chỉ đơn giản một câu, “Ngươi đến làm gì”
Không phải là hỏi, mà giống như không nhẫn nại nói ra : “Ngươi đến làm gì”
Là làm phiền sao ?
“Phải, ta đến làm gì ?” Tôi tự chế giễu cười, ánh mắt rét lạnh, “Ta đến hỏi về mấy đệ tử giáo ta đã chết trong tay ngươi !”
“Nói đi” Hắn xoay người đi. Mọi người liên tục nhường đường cho hắn, kính sợ nhìn hắn. Hồng y tung bay, càng làm bùng lên lửa giận trong tôi.
“Minh Sát, ngươi đứng lại cho ta !”
Hắn đứng lại.
“Minh Sát ngươi có ý gì ! Nói rõ cho ta !”
Hắn liếc tôi một cái, trong mắt không hề gợn sóng. “Nếu nàng muốn hỏi, thì theo ta đến đây”
Hắn dẫn tôi đến đại đường rất có khí chất, “Ngồi” Hắn nói đơn giản.
Tôi không ngồi xuống, vẫn cứ đứng, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi hành hạ đồ đệ Di Đinh của ta như vậy, lại kêu người không biết gì xông vào Huyền Minh Giáo của ta, ta tự nhiên muốn giết vài tên cho hả giận. Đây chính là lý do” Hắn nói sơ lược.
“Vậy sao ?” Tôi hừ lạnh nói, “Di Đinh là ngươi giết, cô ta cũng là đồ đệ ngươi chọn, ta chỉ có lòng tốt trả lại mà thôi”.
Minh Sát nhìn tôi, trong mắt cuối cùng cũng có chút phức tạp, “Thiên Vẫn…”
“Có phải cuối cùng cũng nhớ ra tên ta ?” Tôi nói mỉa mai. Vốn dĩ có đầy một bụng những lời muốn hỏi, nhưng hiện tại, tôi lại không có chút hứng thú nào.
“Thiên Vẫn…”
“Đừng gọi tên ta nữa !” Tôi ngắt ngang lời hắn, không nhẫn nại nhìn hắn. Tháo Hắc ám linh ngọc trên cổ xuống.
“Ta đã tìm người rèn cho ta một thanh kiếm khác, cho nên thứ tốt như vậy đừng để ta lãng phí, ngươi tự mình giữ lại đi”
Minh Sát không nói gì nữa.
“Đồ của ngươi” Tôi nói đơn giản, đặt Huyền Minh kiếm và Hắc ám linh ngọc lên bàn của hắn.
“Thiên Vẫn…” Giọng nói của hắn dường như mang theo chút run rẩy.
“Câm miệng cho ta” Tôi lạnh lùng, xoay người bước đi. Khi ra đến cửa, tôi lại quay đầu, “Ngươi nhớ cho rõ, Minh Sát, nếu ngươi đối đầu với ta, đối đầu với Ma giáo, ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm”
Tôi hừ lạnh một tiếng, nén nỗi đau khổ đang lan rộng trong lòng, ngay khi chuẩn bị rời khỏi Huyền Minh Giáo.
“Đợi một chút, Mộ Thiên Vẫn”
“Người đến là ai, làm ơn báo tên” Có thị vệ cản tôi lại. Hắn nhìn đôi mắt đỏ của tôi có chút kinh sợ.
Tôi chỉ là cong khóe miệng không quan tâm, “Tại sao ta phải nói với ngươi ?” Ngay lập tức, Tương Thiên kiếm đã rút ra, mạnh mẽ đâm vào thân thể hắn.
“Kêu Giáo chủ các ngươi ra đây” Tôi lạnh lùng nhìn một đám người đang đợi.
Không lâu sau, tôi nhìn thấy Mộ Dung Sở. Trên gương mặt tuấn tú đã trưởng thành không ít. Lúc hắn nhìn thấy tôi có chút kích động và vui mừng, nhưng lại cố gắng áp chế lại.
“Thiên Vẫn…”
Tôi không nhẫn nại cau mày : “Minh Sát ! Kêu hắn ra cho ta !”
Trong lúc Mộ Dung Sở đắn đo, một thân ảnh màu đỏ nhanh chóng bay qua, an tĩnh đứng trước mặt tôi.
Vẫn là hắn quen thuộc đến mức trăm năm cũng không thể quên. Tóc dài đen tung bay, một thân hồng y phiêu dật, đôi mắt lạnh lẽo, không có một tia ôn hòa. Tuấn mỹ như thần tiên hạ phàm, khiến người ta nhìn vào liền luyến tiếc không muốn dời tầm mắt.
Chợt như giấc mộng.
Tôi cứ như thế nhìn chằm chắm hắn, đôi mắt đỏ tươi của hắn không khác gì màu sắc của thế giới mà tôi nhìn thấy.
Qua một hồi, tôi thu hồi cảm giác không rõ ràng đó, lạnh lùng nhìn y.
“Ngươi đến làm gì” Minh Sát liếc nhìn tôi. Không phải “Thiên Vẫn, ngươi đến rồi”, không phải “Thiên Vẫn, đã lâu không gặp”, không phải “Thiên Vẫn, chúng ta lại gặp nhau”
Mà chỉ đơn giản một câu, “Ngươi đến làm gì”
Không phải là hỏi, mà giống như không nhẫn nại nói ra : “Ngươi đến làm gì”
Là làm phiền sao ?
“Phải, ta đến làm gì ?” Tôi tự chế giễu cười, ánh mắt rét lạnh, “Ta đến hỏi về mấy đệ tử giáo ta đã chết trong tay ngươi !”
“Nói đi” Hắn xoay người đi. Mọi người liên tục nhường đường cho hắn, kính sợ nhìn hắn. Hồng y tung bay, càng làm bùng lên lửa giận trong tôi.
“Minh Sát, ngươi đứng lại cho ta !”
Hắn đứng lại.
“Minh Sát ngươi có ý gì ! Nói rõ cho ta !”
Hắn liếc tôi một cái, trong mắt không hề gợn sóng. “Nếu nàng muốn hỏi, thì theo ta đến đây”
Hắn dẫn tôi đến đại đường rất có khí chất, “Ngồi” Hắn nói đơn giản.
Tôi không ngồi xuống, vẫn cứ đứng, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi hành hạ đồ đệ Di Đinh của ta như vậy, lại kêu người không biết gì xông vào Huyền Minh Giáo của ta, ta tự nhiên muốn giết vài tên cho hả giận. Đây chính là lý do” Hắn nói sơ lược.
“Vậy sao ?” Tôi hừ lạnh nói, “Di Đinh là ngươi giết, cô ta cũng là đồ đệ ngươi chọn, ta chỉ có lòng tốt trả lại mà thôi”.
Minh Sát nhìn tôi, trong mắt cuối cùng cũng có chút phức tạp, “Thiên Vẫn…”
“Có phải cuối cùng cũng nhớ ra tên ta ?” Tôi nói mỉa mai. Vốn dĩ có đầy một bụng những lời muốn hỏi, nhưng hiện tại, tôi lại không có chút hứng thú nào.
“Thiên Vẫn…”
“Đừng gọi tên ta nữa !” Tôi ngắt ngang lời hắn, không nhẫn nại nhìn hắn. Tháo Hắc ám linh ngọc trên cổ xuống.
“Ta đã tìm người rèn cho ta một thanh kiếm khác, cho nên thứ tốt như vậy đừng để ta lãng phí, ngươi tự mình giữ lại đi”
Minh Sát không nói gì nữa.
“Đồ của ngươi” Tôi nói đơn giản, đặt Huyền Minh kiếm và Hắc ám linh ngọc lên bàn của hắn.
“Thiên Vẫn…” Giọng nói của hắn dường như mang theo chút run rẩy.
“Câm miệng cho ta” Tôi lạnh lùng, xoay người bước đi. Khi ra đến cửa, tôi lại quay đầu, “Ngươi nhớ cho rõ, Minh Sát, nếu ngươi đối đầu với ta, đối đầu với Ma giáo, ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm”
Tôi hừ lạnh một tiếng, nén nỗi đau khổ đang lan rộng trong lòng, ngay khi chuẩn bị rời khỏi Huyền Minh Giáo.
“Đợi một chút, Mộ Thiên Vẫn”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook