Xuyên Thành Thiên Kim Suýt Phá Sản
-
Chương 3
8.
Đây là một căn phòng ngủ rất rộng lớn, trang trí theo tông màu lạnh.
Cửa sổ sát đất cực lớn, ngoài cửa sổ là một bãi cát rộng lớn, mặt biển cách đó không xa phản chiếu ánh nắng ban mai.
Tôi mơ màng chớp chớp mắt, dường như chưa từng đến nơi này bao giờ.
“Đây là biệt thự của tôi.” Lương Trí hờ hững nói.
Anh ta ngồi trên sofa, trông thấy tôi tỉnh lại thì đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi.
Trên người tôi phủ một chiếc chăn.
Nghĩ đến gì đó, tôi liền lật tung chăn lên.
Ồ, tôi vẫn mặc bộ quần áo mà mình mặc lúc ra ngoài.
Cái tên Lương Trí lạnh nhạt này quả nhiên sẽ không sản sinh ra hứng thú gì với tôi.
Nhưng mà như vậy lại càng quá đáng! Tôi chỉ vào anh ta mà chửi lấy chửi để: “Lương Trí, cái tên khon kiep này, đây là lần thứ hai anh bắt cóc tôi rồi, hôm nay không cho tôi lời giải thích, sớm muộn gì tôi cũng đồng quy vu tận với anh!”
“Được đó.” Tên khốn này vậy mà còn cười nhẹ, khoanh tay ngồi xuống cuối giường.
Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ thì giờ đã khoảng bảy tám giờ sáng rồi.
Đúng là gặp quỷ!
Nhớ đến chuyến bay của mình và Chiêm Đình Ngộ là mười giờ, tôi lật người ngồi dậy, mò giày của mình ra để đeo, vừa đeo vừa “hừ hừ”: “Hôm nay tôi đây phải đi tuần trăng mật, ngày tốt không nên thèm tính toán với anh, anh mở cửa ra cho tôi trước, đừng làm lỡ chuyến bay của tôi.”
Lương Trí lại không hề cử động dù chỉ một chút.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau mới thốt ra một câu: “Đừng đi nữa, giải trừ hôn ước với Chiêm Đình Ngộ đi.”
Tôi nhíu mày nhìn anh ta.
Nháy mắt, cả vạn chữ đ-m-m phi từ trong lòng tôi ra.
Cái tên này có phải đ ien rồi hay không, tâm lý có vấn đề à?
Không phải năm đó tôi chỉ nói một câu là bạn gái Thành Mộng Vũ của anh ta có khí chất trà xanh thôi sao. Sao phải ghi thù tôi lâu đến như vậy? Lời còn muốn phá đám mối nhân duyên khó khăn lắm tôi mới có được.
Thật sự tức chếc tôi rồi!
Lương Trí đứng dậy.
Anh ta từ từ lại gần tôi, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:
“Vương Chi Chi, tôi và Thành Vũ Mộng không có quan hệ gì, sao em cứ luôn muốn đẩy tôi và cô ta lại gần nhau?”
Khi nói câu này, ngữ điệu của anh ta không ổn cho lắm, toàn thân đều tỏa ra cảm giác âm u, khiến cho tôi vô thức muốn cách xa anh ta.
Vì thế tôi dứt khoát lặng lẽ lách khỏi bên cạnh anh ta, chuồn đến trước một chiếc cửa sổ sát đất khác ở trong phòng, ngập ngừng: “Gì mà đẩy gần? Chỉ là mọi người đều thấy hai người xứng đôi, xứng đôi có hiểu không?”
Là một người qua đường xuyên đến, tôi vẫn luôn tin chắc một chuyện.
Đó là hướng đi của thế giới này sẽ không vì một người nhỏ bé như tôi mà thay đổi.
Nam chính và nữ chính trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.
Đầu tiên bọn họ tôi đuổi em chạy, đã ng.hiện lại còn ngại, trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn để về bên nhau.
Mà tôi là gì?
Chỉ là một người tầm thường đến cái tên cũng không đặt thành hai chữ mà thôi. (Chi Chi - tên chỉ có một chữ Chi)
Lương Trí nhìn tôi không chớp mắt.
Anh ta cắn chặt môi dưới, rất lâu sau, cuối cùng mới di dời tầm mắt khỏi người tôi.
Có lẽ là ảo giác của tôi, cho nên mới cảm thấy giọng Lương Trí hơi phát run.
“Xứng đôi là gì chứ? Tôi không biết. Tôi cảm thấy mình và em xứng đôi, vậy em vẫn còn cần quan tâm đến người khác nghĩ gì sao?”
9.
“Anh đang lấy tôi ra đùa cợt à?” Tôi cất cao giọng.
Nếu không thì chắc não anh ta bị co rút rồi.
Ai xứng đôi với anh chứ.
Tôi trừng mắt, không để ý anh ta nữa, quay đầu nhìn mặt biển tĩnh lặng ngoài cửa sổ.
Đã sắp đến trưa rồi.
Chắc Chiêm Đình Ngộ đã sớm phát hiện ra chuyện mình mất tích, đoán là anh ấy rất gấp gáp nhỉ.
Cũng không biết khi nào anh ấy sẽ tìm đến đây.
Tôi thở dài một hơi, bẻ ngón tay, tính toán xem làm sao để cái tên bien thai Lương trí này thả tôi ra.
Lương Trí đi theo tôi tới trước cửa sổ sát đất.
Anh ta chỉ vào phong cảnh bên ngoài, thấp giọng nói: “Căn biệt thự này là do tôi mua khi vừa tiếp quản nhà họ Lương, vị trí rất xa, nhưng phong cảnh rất đẹp.”
Anh ta dừng lại rồi nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu mai sau có thể đưa người con gái mình thích đến đây thì thật tốt.”
Tôi lơ đãng mà “ừm” một tiếng. “Sau này anh đưa cô ấy tới chưa?”
Lương Trí không trả lời. Bỗng nhiên anh ta duối tay đến bên má tôi, dường như muốn vén một sợi tóc bên tai tôi lên vậy.
Một động tác kỳ quái.
Tôi né sang một bên.
Lương Trí sững sờ trong giây lát.
Ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm, thu lại bàn tay đang ở trong không trung.
Siết thành nắm đấm, đặt ở bên người.
Giọng nói lạnh lùng: “Vương Chi Chi, em đừng có nghĩ nữa. Nơi này xa như vậy, Chiêm Đình Ngộ đi đến đâu mà tìm em chứ?”
Anh ta “hừ” một tiếng, cực kỳ xem thường: “Hơn nữa đây là nơi ở tư nhân của tôi, anh ta có thể xông vào hay sao? Nếu anh ta thật sự dám làm như vậy, thế thì đã coi như trắng trợn đối đầu với Lương thị rồi, tôi thấy anh ta còn chưa dám liều lĩnh như vậy đâu.”
10.
Tôi không thèm tin đâu.
Sau đó tôi và Lương Trí đều im lặng, không ai nói câu nào, giống như hai đứa bạn ở trường mầm non cãi nhau vậy, cứ cầm cự trong căng thẳng.
Có lẽ anh ta cũng nhàm chán, thế là sắp xếp một chồng đĩa ở trên kệ, hỏi tôi có muốn xem hay không.
“Không xem.”
Bộ phim đã rất lâu rồi, diễn viên Châu Nhuận Phát, Trương Quốc Vinh.
Tôi chống tay lên cằm, buồn ngủ lắm rồi, lại mơ mơ màng màng nghe thấy Lương Trí nói: “Em coi tôi như đang giận dữ chính mình đi. Nếu Chiêm Đình Ngộ không tìm thấy em, vậy chứng tỏ anh ta không xứng, em ở lại đây, có được không?”
Đáng tiếc lời nói của Lương Trí không thành sự thật.
Đến buổi tối, Chiêm Đình Nộ đã cùng nhóm trợ lý của anh ấy tìm tới đây rồi.
Tôi ở trước cửa sổ nhìn thấy anh ấy ở phía xa xa.
Sau đó đã kích động đến nhảy cẫng lên, cầm lấy cánh tay Lương Trí, gọi gọi: “Anh xem anh xem! Chồng của tôi tới rồi!”
Giọng nói ấy giống như công chúa nhìn thấy hoàng tử mang theo kiếm đến cứu cô ấy khỏi ác long, hơn nữa còn mang theo một chút kiêu ngạo tự hào.
Lương Trí ngẩn ngơ nhìn ngón tay của anh đang được tôi nắm lấy.
Hồi lâu, anh ta thấp giọng hỏi: “Em muốn đi sao?”
Tôi nhìn anh ta với vẻ kỳ quái.
Tôi không đi thì ở đây ăn dưa, buôn chuyện với anh ta sao?
“Anh mau mở cửa ra đi.” Tôi không kiên nhẫn nói.
Lương Trí thở dài một hơi, cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, ấn vài chữ số.
Nói với nhân viên công tác ở một bên, giọng nói không mang theo chút biến động gì, như thể anh ta đang rất mệt mỏi: “Để Chiêm Đình Ngộ vào đi.”
Cuối cùng lại nhìn thấy Chiếm Đình Ngộ bằng xương bằng thịt, tôi lập tức bổ nhào tới, giống như một con bạch tuộc vậy, hai tay hai chân đều bám vào người anh ấy, ấm ức oán thán: “Sao giờ anh mới đến!”
Chiêm Đình Ngộ ho một tiếng, tai hơi đỏ lên, ngữ khí nghiêm túc: “Em còn nói! Sao lại ngốc như vậy? Bị lừa một lần là đủ rồi, vậy mà còn bị lừa hai lần!”
Tuy rằng ngoài mặt hung dữ, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng: [May mà kịp thời tìm thấy Chi Chi, nếu không không biết tên khon kiep Lương Trí kia còn làm ra chuyện gì nữa!]
Vừa nghĩ như thế này, anh ấy vừa thả tôi xuống. Sau đó gần như lập tức xông tới trước mặt Lương Trí, hung tàn mà đấm anh ta một đấm.
“Lương Trí, có những việc anh bịt kín trong lòng không nói, vậy thì cả đời này đừng có nói, giữ lấy cho mọi người đều khó chịu!”
Lương Trí đến tránh cũng không thèm tránh, cứ đứng yên chịu đánh.
Thấy khóe miệng Lương Trí rướm máu, tôi bị dọa một phen, vội vàng qua đó ôm Chiêm Đình Ngộ lại.
“Được rồi được rồi. Chắc là ngài Lương suy nghĩ nông nổi nên đến trêu chọc em chút thôi. Anh cũng đừng quá nóng giận, chúng ta đi thôi.”
Chủ yêu là sau này nhà họ Chiêm và nhà họ Lương còn phải bàn chuyện làm ăn, không thể vì chuyện nhỏ mà xé rách mặt nhau ra được, như vậy không phải là đánh gãy đường tài lộc sao?
11.
Tôi sờ sờ cánh tay Chiêm Đình Ngộ, rồi lại vê vê ngón tay của anh ấy, khuyên can hết lời, cuối cùng cũng khiến sắc mặt anh ấy tốt lên một chút.
Anh ấy hung hăng nhìn Lương trí một cái, cầm lấy tay tôi, không nói hai lời mà liền muốn ra khỏi cửa lớn biệt thự.
Lúc này, đột nhiên Lương Trí ở phía sau gọi tên tôi.
“Vương Chi Chi.” Giọng nói của anh ta có hơi nhẹ.
Nhưng tôi vẫn nghe thấy, theo phản xạ mà quay đầu lại.
Anh ta mỉm cười, vệt máu trên miệng khiến cho khuôn mặt lạnh lẽo của anh ấy có chút sinh động: “Vương Chi Chi, nếu tối và Thành Vũ Mộng ở bên nhau, em sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”
Đồ đi ên.
Tôi ngay lập tức trả lời: “Liên quan gì đến tôi.”
Nhưng thật ra, làm một người qua đường nhỏ bé, tôi hy vọng nam chính và nữ chính ở bên nhau.
Nó chứng tỏ câu chuyện không xảy ra thay đổi, thế giới mà tôi sống sẽ không có nguy cơ sụp đổ.
Dù gì, tôi cũng khá thích thế giới này.
Tôi nhìn Lương trí vẫn không nói chuyện, thế là vẫy vẫy tay với anh ta, bảo: “Không còn chuyện gì rồi chứ? Nếu anh thật sự kết hôn với Thành Vũ Mộng, đến lúc đó có thể mời bọn tôi đến uống rượu mừng, chúng tôi sẽ gửi tiền mừng cho anh.”
Không chiếm hời của anh đâu.
Lương Trí nở một nụ cười vô hồn. “Được, đến lúc đó nhất định thông báo với em.”
Đây là một căn phòng ngủ rất rộng lớn, trang trí theo tông màu lạnh.
Cửa sổ sát đất cực lớn, ngoài cửa sổ là một bãi cát rộng lớn, mặt biển cách đó không xa phản chiếu ánh nắng ban mai.
Tôi mơ màng chớp chớp mắt, dường như chưa từng đến nơi này bao giờ.
“Đây là biệt thự của tôi.” Lương Trí hờ hững nói.
Anh ta ngồi trên sofa, trông thấy tôi tỉnh lại thì đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi.
Trên người tôi phủ một chiếc chăn.
Nghĩ đến gì đó, tôi liền lật tung chăn lên.
Ồ, tôi vẫn mặc bộ quần áo mà mình mặc lúc ra ngoài.
Cái tên Lương Trí lạnh nhạt này quả nhiên sẽ không sản sinh ra hứng thú gì với tôi.
Nhưng mà như vậy lại càng quá đáng! Tôi chỉ vào anh ta mà chửi lấy chửi để: “Lương Trí, cái tên khon kiep này, đây là lần thứ hai anh bắt cóc tôi rồi, hôm nay không cho tôi lời giải thích, sớm muộn gì tôi cũng đồng quy vu tận với anh!”
“Được đó.” Tên khốn này vậy mà còn cười nhẹ, khoanh tay ngồi xuống cuối giường.
Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ thì giờ đã khoảng bảy tám giờ sáng rồi.
Đúng là gặp quỷ!
Nhớ đến chuyến bay của mình và Chiêm Đình Ngộ là mười giờ, tôi lật người ngồi dậy, mò giày của mình ra để đeo, vừa đeo vừa “hừ hừ”: “Hôm nay tôi đây phải đi tuần trăng mật, ngày tốt không nên thèm tính toán với anh, anh mở cửa ra cho tôi trước, đừng làm lỡ chuyến bay của tôi.”
Lương Trí lại không hề cử động dù chỉ một chút.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau mới thốt ra một câu: “Đừng đi nữa, giải trừ hôn ước với Chiêm Đình Ngộ đi.”
Tôi nhíu mày nhìn anh ta.
Nháy mắt, cả vạn chữ đ-m-m phi từ trong lòng tôi ra.
Cái tên này có phải đ ien rồi hay không, tâm lý có vấn đề à?
Không phải năm đó tôi chỉ nói một câu là bạn gái Thành Mộng Vũ của anh ta có khí chất trà xanh thôi sao. Sao phải ghi thù tôi lâu đến như vậy? Lời còn muốn phá đám mối nhân duyên khó khăn lắm tôi mới có được.
Thật sự tức chếc tôi rồi!
Lương Trí đứng dậy.
Anh ta từ từ lại gần tôi, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:
“Vương Chi Chi, tôi và Thành Vũ Mộng không có quan hệ gì, sao em cứ luôn muốn đẩy tôi và cô ta lại gần nhau?”
Khi nói câu này, ngữ điệu của anh ta không ổn cho lắm, toàn thân đều tỏa ra cảm giác âm u, khiến cho tôi vô thức muốn cách xa anh ta.
Vì thế tôi dứt khoát lặng lẽ lách khỏi bên cạnh anh ta, chuồn đến trước một chiếc cửa sổ sát đất khác ở trong phòng, ngập ngừng: “Gì mà đẩy gần? Chỉ là mọi người đều thấy hai người xứng đôi, xứng đôi có hiểu không?”
Là một người qua đường xuyên đến, tôi vẫn luôn tin chắc một chuyện.
Đó là hướng đi của thế giới này sẽ không vì một người nhỏ bé như tôi mà thay đổi.
Nam chính và nữ chính trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.
Đầu tiên bọn họ tôi đuổi em chạy, đã ng.hiện lại còn ngại, trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn để về bên nhau.
Mà tôi là gì?
Chỉ là một người tầm thường đến cái tên cũng không đặt thành hai chữ mà thôi. (Chi Chi - tên chỉ có một chữ Chi)
Lương Trí nhìn tôi không chớp mắt.
Anh ta cắn chặt môi dưới, rất lâu sau, cuối cùng mới di dời tầm mắt khỏi người tôi.
Có lẽ là ảo giác của tôi, cho nên mới cảm thấy giọng Lương Trí hơi phát run.
“Xứng đôi là gì chứ? Tôi không biết. Tôi cảm thấy mình và em xứng đôi, vậy em vẫn còn cần quan tâm đến người khác nghĩ gì sao?”
9.
“Anh đang lấy tôi ra đùa cợt à?” Tôi cất cao giọng.
Nếu không thì chắc não anh ta bị co rút rồi.
Ai xứng đôi với anh chứ.
Tôi trừng mắt, không để ý anh ta nữa, quay đầu nhìn mặt biển tĩnh lặng ngoài cửa sổ.
Đã sắp đến trưa rồi.
Chắc Chiêm Đình Ngộ đã sớm phát hiện ra chuyện mình mất tích, đoán là anh ấy rất gấp gáp nhỉ.
Cũng không biết khi nào anh ấy sẽ tìm đến đây.
Tôi thở dài một hơi, bẻ ngón tay, tính toán xem làm sao để cái tên bien thai Lương trí này thả tôi ra.
Lương Trí đi theo tôi tới trước cửa sổ sát đất.
Anh ta chỉ vào phong cảnh bên ngoài, thấp giọng nói: “Căn biệt thự này là do tôi mua khi vừa tiếp quản nhà họ Lương, vị trí rất xa, nhưng phong cảnh rất đẹp.”
Anh ta dừng lại rồi nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu mai sau có thể đưa người con gái mình thích đến đây thì thật tốt.”
Tôi lơ đãng mà “ừm” một tiếng. “Sau này anh đưa cô ấy tới chưa?”
Lương Trí không trả lời. Bỗng nhiên anh ta duối tay đến bên má tôi, dường như muốn vén một sợi tóc bên tai tôi lên vậy.
Một động tác kỳ quái.
Tôi né sang một bên.
Lương Trí sững sờ trong giây lát.
Ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm, thu lại bàn tay đang ở trong không trung.
Siết thành nắm đấm, đặt ở bên người.
Giọng nói lạnh lùng: “Vương Chi Chi, em đừng có nghĩ nữa. Nơi này xa như vậy, Chiêm Đình Ngộ đi đến đâu mà tìm em chứ?”
Anh ta “hừ” một tiếng, cực kỳ xem thường: “Hơn nữa đây là nơi ở tư nhân của tôi, anh ta có thể xông vào hay sao? Nếu anh ta thật sự dám làm như vậy, thế thì đã coi như trắng trợn đối đầu với Lương thị rồi, tôi thấy anh ta còn chưa dám liều lĩnh như vậy đâu.”
10.
Tôi không thèm tin đâu.
Sau đó tôi và Lương Trí đều im lặng, không ai nói câu nào, giống như hai đứa bạn ở trường mầm non cãi nhau vậy, cứ cầm cự trong căng thẳng.
Có lẽ anh ta cũng nhàm chán, thế là sắp xếp một chồng đĩa ở trên kệ, hỏi tôi có muốn xem hay không.
“Không xem.”
Bộ phim đã rất lâu rồi, diễn viên Châu Nhuận Phát, Trương Quốc Vinh.
Tôi chống tay lên cằm, buồn ngủ lắm rồi, lại mơ mơ màng màng nghe thấy Lương Trí nói: “Em coi tôi như đang giận dữ chính mình đi. Nếu Chiêm Đình Ngộ không tìm thấy em, vậy chứng tỏ anh ta không xứng, em ở lại đây, có được không?”
Đáng tiếc lời nói của Lương Trí không thành sự thật.
Đến buổi tối, Chiêm Đình Nộ đã cùng nhóm trợ lý của anh ấy tìm tới đây rồi.
Tôi ở trước cửa sổ nhìn thấy anh ấy ở phía xa xa.
Sau đó đã kích động đến nhảy cẫng lên, cầm lấy cánh tay Lương Trí, gọi gọi: “Anh xem anh xem! Chồng của tôi tới rồi!”
Giọng nói ấy giống như công chúa nhìn thấy hoàng tử mang theo kiếm đến cứu cô ấy khỏi ác long, hơn nữa còn mang theo một chút kiêu ngạo tự hào.
Lương Trí ngẩn ngơ nhìn ngón tay của anh đang được tôi nắm lấy.
Hồi lâu, anh ta thấp giọng hỏi: “Em muốn đi sao?”
Tôi nhìn anh ta với vẻ kỳ quái.
Tôi không đi thì ở đây ăn dưa, buôn chuyện với anh ta sao?
“Anh mau mở cửa ra đi.” Tôi không kiên nhẫn nói.
Lương Trí thở dài một hơi, cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, ấn vài chữ số.
Nói với nhân viên công tác ở một bên, giọng nói không mang theo chút biến động gì, như thể anh ta đang rất mệt mỏi: “Để Chiêm Đình Ngộ vào đi.”
Cuối cùng lại nhìn thấy Chiếm Đình Ngộ bằng xương bằng thịt, tôi lập tức bổ nhào tới, giống như một con bạch tuộc vậy, hai tay hai chân đều bám vào người anh ấy, ấm ức oán thán: “Sao giờ anh mới đến!”
Chiêm Đình Ngộ ho một tiếng, tai hơi đỏ lên, ngữ khí nghiêm túc: “Em còn nói! Sao lại ngốc như vậy? Bị lừa một lần là đủ rồi, vậy mà còn bị lừa hai lần!”
Tuy rằng ngoài mặt hung dữ, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng: [May mà kịp thời tìm thấy Chi Chi, nếu không không biết tên khon kiep Lương Trí kia còn làm ra chuyện gì nữa!]
Vừa nghĩ như thế này, anh ấy vừa thả tôi xuống. Sau đó gần như lập tức xông tới trước mặt Lương Trí, hung tàn mà đấm anh ta một đấm.
“Lương Trí, có những việc anh bịt kín trong lòng không nói, vậy thì cả đời này đừng có nói, giữ lấy cho mọi người đều khó chịu!”
Lương Trí đến tránh cũng không thèm tránh, cứ đứng yên chịu đánh.
Thấy khóe miệng Lương Trí rướm máu, tôi bị dọa một phen, vội vàng qua đó ôm Chiêm Đình Ngộ lại.
“Được rồi được rồi. Chắc là ngài Lương suy nghĩ nông nổi nên đến trêu chọc em chút thôi. Anh cũng đừng quá nóng giận, chúng ta đi thôi.”
Chủ yêu là sau này nhà họ Chiêm và nhà họ Lương còn phải bàn chuyện làm ăn, không thể vì chuyện nhỏ mà xé rách mặt nhau ra được, như vậy không phải là đánh gãy đường tài lộc sao?
11.
Tôi sờ sờ cánh tay Chiêm Đình Ngộ, rồi lại vê vê ngón tay của anh ấy, khuyên can hết lời, cuối cùng cũng khiến sắc mặt anh ấy tốt lên một chút.
Anh ấy hung hăng nhìn Lương trí một cái, cầm lấy tay tôi, không nói hai lời mà liền muốn ra khỏi cửa lớn biệt thự.
Lúc này, đột nhiên Lương Trí ở phía sau gọi tên tôi.
“Vương Chi Chi.” Giọng nói của anh ta có hơi nhẹ.
Nhưng tôi vẫn nghe thấy, theo phản xạ mà quay đầu lại.
Anh ta mỉm cười, vệt máu trên miệng khiến cho khuôn mặt lạnh lẽo của anh ấy có chút sinh động: “Vương Chi Chi, nếu tối và Thành Vũ Mộng ở bên nhau, em sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”
Đồ đi ên.
Tôi ngay lập tức trả lời: “Liên quan gì đến tôi.”
Nhưng thật ra, làm một người qua đường nhỏ bé, tôi hy vọng nam chính và nữ chính ở bên nhau.
Nó chứng tỏ câu chuyện không xảy ra thay đổi, thế giới mà tôi sống sẽ không có nguy cơ sụp đổ.
Dù gì, tôi cũng khá thích thế giới này.
Tôi nhìn Lương trí vẫn không nói chuyện, thế là vẫy vẫy tay với anh ta, bảo: “Không còn chuyện gì rồi chứ? Nếu anh thật sự kết hôn với Thành Vũ Mộng, đến lúc đó có thể mời bọn tôi đến uống rượu mừng, chúng tôi sẽ gửi tiền mừng cho anh.”
Không chiếm hời của anh đâu.
Lương Trí nở một nụ cười vô hồn. “Được, đến lúc đó nhất định thông báo với em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook