Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
-
Chương 45: Điều kiện đầy đủ cần cho vô hình trêu người
Tôn lão tướng quân trước tiên là ngẩng người, liền theo sau đó là đen cả mặt, lo lắng không yên mà vội vã chạy ra bên ngoài.
Đánh nhau rồi?! Hoàng thượng vẫn còn ở đây đó! Thằng ranh con không cần mạng nữa rồi à!
Tiêu Dư An nối gót theo sau, vội vã đi theo.
Đánh nhau rồi?! Thú vị như vậy sao? Mau đi xem náo nhiệt!
Hai người vội vã đến sân nhà, phát hiện cả người Tạ Thuần Quy bị Lý Vô Định siết chặt trong ngực, tứ chi ràng buộc động đậy không được, Lý Vô Định đành chịu nói: “Được rồi chứ? Thắng bại đã rõ.”
Tạ Thuần Quy mãnh liệt cắn răng, và dùng sức để giãy thoát, tung đấm mà lên, Lý Vô Định dễ dàng tránh qua, giữ lấy nắm đấm vung đến, giữ thế một bẻ, đem Tạ Thuần Quy ấn ở dưới đất.
Tôn lão tướng quân mặt đã xanh hết: “Lý Vô Định!! Ngươi đang làm cái gì!! Còn ra thể thống gì nữa? Còn ra thể thống gì nữa a!!”
Lý Vô Định kinh sợ mất sắc, vội vàng thả Tạ Thuần Quy ra, quỳ ở dưới đất: “Hoàng thượng, Tôn tướng quân, ta… …”
Một câu chưa hết, Tạ Thuần Quy cùng hắn quỳ cùng một chỗ: “Hoàng thượng, Tôn tướng quân, là ta kiên quyết muốn kéo Lý tướng quân đấu võ.”
Câu này không giả, ban đầu Lý Vô Định dự tính là trực tiếp dẹp đường hồi phủ, không ngờ rằng đột nhiên bị người khác chặn lại.
“Ngài là Lý tướng quân?” Tạ Thuần Quy nhìn hắn, đáy mắt có kinh ngạc mừng rỡ và kinh hoàng lo sợ.
“Ngươi là… …” Lý Vô Định nghi hoặc.
Tạ Thuần Quy tự báo gia môn xong, Lý Vô Định bỗng nhiên hiểu ra: “Tạ Thuần Quy, ta biết ngươi.”
“Ngài, ngài biết ta?” Tạ Thuần Quy vui mừng như điên.
“Lúc ngươi sinh thần mười tuổi, ta đến qua nhà ngươi uống qua rượu mừng.” Lý Vô Định mỉm cười, hắn dung nhan uy nghiêm, cười lên lại hoàn toàn không dữ tợn.
Tạ Thuần Quy lấy hết dung khí, nắm lấy cánh tay Lý Vô Định, lời nói xúc động: “Lý, Lý tướng quân, ta ngưỡng mộ ngài rất lâu rồi! Ta muốn làm phó tướng của ngài!!” Lý Vô Định trước tiên là sững sờ một cái, ngại ngùng mà dụi đầu cười lên, xem ra có vẻ có chút ngớ ngẩn: “Được, được, nhưng mà phó tướng của ta đều là có thể đánh hơn ta, ngươi cố gắng.”
Lý Vô Định tạm coi là thiếu niên nhất thời xúc động nói bậy, vỗ vỗ vai người cho khích lệ rồi sau đó, lại muốn rời đi.
Ai biết được Tạ Thuần Quy đột nhiên không cho hắn đi, mà còn chẳng nói hai câu đã cùng hắn đánh nhau rồi!
Tiêu Dư An nghe xong, trợn to mắt hỏi Tạ Thuần Quy: “Ngươi ngưỡng mộ hắn?”
Tạ Thuần Quy kiên định mà gật gật đầu.
Tiêu Dư An ngạc nhiên đến nổi xem chút nữa là cắn trúng lưỡi.
Tạ Thuần Quy tại sao lại có thể ngưỡng mộ Lý Vô Định!!!
Trong nguyên tác, lần duy nhất hai người xuất hiện cùng nhau, là lúc trong nửa tháng Tạ Thuần Quy cố sống chết để giữ lấy biên giới Bắc quốc, Lý Vô Định phản quốc sai người đến khuyên nhủ hắn cùng nhau quy hàn.
Tạ Thuần Quy ngửa trời cười lớn, rồi vứt một câu: “Ngươi quay về nói với tên đầy tớ của Lý Vô Định, chỉ cần ta còn sống, thì sẽ tuyệt đối không để kỵ binh địch quốc đạp vào Bắc quốc một bước, đồ giả dối, lại còn dám đến quấy nhiễu quân tâm, buồn nôn vô cùng, cút!”
Bây giờ xem lại, nếu như Tạ Thuần Quy từ nhỏ ngưỡng mộ Lý Vô Định, lại quả thật… … có chút ngược a???
Thấy Tiêu Dư An không có không vui, Tôn lão tướng quân giận dữ quở trách Lý Vô Định vài câu, sau đó đuổi người rời đi, Lý Vô Định chắp đấm cáo từ, đứng dậy đi được vài bước, lại đột nhiên quay lại: “Hoàng thượng, Tôn tướng quân, con út Tạ gia, vũ lực bất phàm, là nhân tài có thể nặn, ta đúng lúc thiếu một vị phó tướng, khẩn cầu hoàng thượng có thể cho phép hắn trở thành phó tướng của ta!” Ôi.
Cái tình huống gì đây?
Tình tiết của hai người này sau này đi hướng, căn bản chính là đi ngược mục tiêu, nếu như đem bọn họ ném cùng một chỗ, thì thật là không sao nói rõ được!
Thật là đạo đức tiêu vong!
Thật là một việc quái gở!
Thật là… …
Rất thú vị a!
Tiêu Dư An gật gật đầu: “Cho phép!”
Tiêu Dư An từ trướng quân phủ về đến cung thành, không có trực tiếp về Tẩm cung, mà là hướng phòng thứ mà đi.
Phần lớn thị vệ trong cung đều không thường sống ở trong cung, thay phiên nhau đổi ca, nhưng mà thị vệ bên người lại khác, luôn luôn cũng bảo vệ bên cạnh hoàng thượng.
Phòng thứ không có cái kiểu màu sắc rực rỡ như gian phòng của Cảnh dương cung, đơn giản sạch sẽ, nhưng sống rất thoải mái tự do.
Tiêu Dư An gõ gõ cửa, rất lâu không có người trả lời.
Tiêu Dư An ơ một tiếng, quay người hướng Tẩm cung mà đi, sau đó ở nơi cách Tẩm cung vài mét dừng lại bước chân.
Ngoài của Tẩm cung, có đứng vài người thị vệ, con mắt Tiêu Dư An rơi lên một trong số những người đó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt, Án Hà Thanh quay đầu nhìn lại.
Áo đen vạt đỏ, đai lưng hỏa thiêu vân văn rộng bằng ba ngón tay đeo trên người, chân đi đôi ủng đen, thanh tơ cột gọn, khí thế phi phàm, giữa trán, là vô biên phong dư nguyệt.
Tiêu Dư An đột nhiên bắt đầu lo lắng cho các tiểu cô nương trong cung, tuy rằng vẫn chưa tới tình tiết của nửa cuốn sau, nhưng mà giá trị nhan sắc của Án Hà Thanh thật sự rất là phạm quy a!!! Tiêu Dư An giao hữu mà đối với Án Hà Thanh chưng ra một bộ mặt cười, Án Hà Thanh đột nhiên tránh mặt ra.
Hửm? Mình ở đâu ghẹo đến hắn rồi sao?
Tiêu Dư An không hiểu lý đó mà đi qua đó, thị vệ của Tẩm cung thấy hoàng thượng quay về, đồng thời quỳ lạy, Tiêu Dư An cười híp mắt mà nói các đồng chí vất vả rồi, sau đó nhìn thêm hai lần Án Hà Thanh, kết quả nhìn thấy tay áo tay phải của hắn hơi hơi lật lên, hình thành một nếp nhăn không nho nhã cho lắm.
Tiêu Dư An lướt qua vài người thị vệ đang cúi đầu quỳ lạy, lúc đi đến bên cạnh Án Hà Thanh, thấy xung quanh không có người chú ý, đột nhiên lặng lẽ đưa tay ra, thay hắn móc xuống tay áo, rồi cấp tốc thu tay về, sải bước lớn đi vào Tẩm cung.
Nếu như Tiêu Dư An lúc này quay đầu lại, hắn sẽ thấy được, Án Hà Thanh đang nhếch môi, nhạt nhạt mà cong môi một cái.
Từ sau khi không cần quản lý Cảnh dương cung, Hồng Tụ đối với Tiêu Dư An hầu hạ ngày càng chu đáo, nhưng mà gần đây lại lúc nào cũng sai lầm chồng chất, tâm không tập trung.
Sáng sớm hôm nay, Tiêu Dư An đang sờ thau nước lạnh ngắt, hỏi Hồng Tụ: “Hồng Tụ ngươi gần đây làm sao vậy, bị bệnh rồi sao?”
Hồng Tụ mặt vàng như nghệ, quỳ lạy dưới đất: “Nô tỳ bất cẩn sơ suất, kính mời hoàng thượng trách phạt.”
Tiêu Dư An vội vàng kéo cô dậy: “Mau đứng dậy, nếu là bị bệnh rồi mau mau đến Thái y phủ xem xem.”
Hồng Tụ lắc lắc đầu: “Hồi hoàng thượng, Hồng Tụ không sao.”
“Vậy tại sao gần đây lại cứ tâm thần không ổn định?”
Hồng Tụ cắn môi dưới, do dự rất lâu, đột nhiên ngẩng đầu: “Hoàng thượng, Hồng Tụ có một chuyện muốn cầu.”
Tiêu Dư An ôn hòa mà nói: “Ngươi yên tâm nói.”
“Hoàng thượng, vài ngày trước, nô tỳ nhận được tinh tức ngoài cung, nói muội muội của nô tỳ bệnh nặng, nô tỳ… … nô tỳ muốn xuất cung đi thăm thăm muội ấy.” Hồng Tụ cúi đầu, hai tay sống chết mà nắm chặt lại, lo lắng không yên mà đợi chờ đáp án.
Trong cung điện sâu thẩm này, có một quy định bất thành văn, cung nữ nhập cung, là tuyệt đối không thể xuất cung, đù sao bọn họ cũng là hậu hạ bên cạnh công chúa hoàng thượng, nếu như xuất cung, một là sợ tiết lộ bí mật gì đó trong cung, hai là sợ bị người có ý đồ gây rối mua chuộc, tạo ra ác ý, ba là sợ bọn họ chịu không nổi sự cô đơn trong thâm cung, cứ như vậy mà chạy đi.
Hồng Tụ vốn đã không ôm hy vọng gì đó, Tiêu Dư An đột nhiên đập một cái lên bàn, đem cô dọa đến toàn thân run rẩy: “Hoàng thượng người đừng giận, nô tỳ… …”
“Muội muội sinh bệnh tại sao lại không nói sớm, ngươi mau chóng quay về thăm thăm muội ấy đi, đúng rồi đợi chút, ta cho ngươi một cái chỉ thị viết tay, ngươi đến Thái y điện đem theo một vị thái y xuất cung, cho muội muội người xem bệnh.” Tiêu Dư An vừa nói vừa đi kiếm bút mực.
Hồng Tụ đơ như gỗ mà nghe hết những lời Tiêu Dư An nói, sau đó vành mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Tạ hoàng thượng.”
Năm mười tám tuổi, thân là trưởng nữ cô ấy bởi vì muốn đệ muội có phần ăn dư dả, hoàn toàn không do dự nhập cung, sau đó chịu đựng suốt năm năm tuổi trẻ, cũng đã biết chính mình cả cuộc đời này cũng sẽ chôn ở nơi thâm cung lạnh lẽo này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, vậy mà lại hoàn toàn không hối hận.
Ngay chiều hôm đó, Hồng Tụ đem theo chỉ thị tự tay hoàng thượng viết xuất cung, ngay đêm hôm đó, Tiêu Dư An đúng như dự đoán… …
Mất ngủ rồi.
Đánh nhau rồi?! Hoàng thượng vẫn còn ở đây đó! Thằng ranh con không cần mạng nữa rồi à!
Tiêu Dư An nối gót theo sau, vội vã đi theo.
Đánh nhau rồi?! Thú vị như vậy sao? Mau đi xem náo nhiệt!
Hai người vội vã đến sân nhà, phát hiện cả người Tạ Thuần Quy bị Lý Vô Định siết chặt trong ngực, tứ chi ràng buộc động đậy không được, Lý Vô Định đành chịu nói: “Được rồi chứ? Thắng bại đã rõ.”
Tạ Thuần Quy mãnh liệt cắn răng, và dùng sức để giãy thoát, tung đấm mà lên, Lý Vô Định dễ dàng tránh qua, giữ lấy nắm đấm vung đến, giữ thế một bẻ, đem Tạ Thuần Quy ấn ở dưới đất.
Tôn lão tướng quân mặt đã xanh hết: “Lý Vô Định!! Ngươi đang làm cái gì!! Còn ra thể thống gì nữa? Còn ra thể thống gì nữa a!!”
Lý Vô Định kinh sợ mất sắc, vội vàng thả Tạ Thuần Quy ra, quỳ ở dưới đất: “Hoàng thượng, Tôn tướng quân, ta… …”
Một câu chưa hết, Tạ Thuần Quy cùng hắn quỳ cùng một chỗ: “Hoàng thượng, Tôn tướng quân, là ta kiên quyết muốn kéo Lý tướng quân đấu võ.”
Câu này không giả, ban đầu Lý Vô Định dự tính là trực tiếp dẹp đường hồi phủ, không ngờ rằng đột nhiên bị người khác chặn lại.
“Ngài là Lý tướng quân?” Tạ Thuần Quy nhìn hắn, đáy mắt có kinh ngạc mừng rỡ và kinh hoàng lo sợ.
“Ngươi là… …” Lý Vô Định nghi hoặc.
Tạ Thuần Quy tự báo gia môn xong, Lý Vô Định bỗng nhiên hiểu ra: “Tạ Thuần Quy, ta biết ngươi.”
“Ngài, ngài biết ta?” Tạ Thuần Quy vui mừng như điên.
“Lúc ngươi sinh thần mười tuổi, ta đến qua nhà ngươi uống qua rượu mừng.” Lý Vô Định mỉm cười, hắn dung nhan uy nghiêm, cười lên lại hoàn toàn không dữ tợn.
Tạ Thuần Quy lấy hết dung khí, nắm lấy cánh tay Lý Vô Định, lời nói xúc động: “Lý, Lý tướng quân, ta ngưỡng mộ ngài rất lâu rồi! Ta muốn làm phó tướng của ngài!!” Lý Vô Định trước tiên là sững sờ một cái, ngại ngùng mà dụi đầu cười lên, xem ra có vẻ có chút ngớ ngẩn: “Được, được, nhưng mà phó tướng của ta đều là có thể đánh hơn ta, ngươi cố gắng.”
Lý Vô Định tạm coi là thiếu niên nhất thời xúc động nói bậy, vỗ vỗ vai người cho khích lệ rồi sau đó, lại muốn rời đi.
Ai biết được Tạ Thuần Quy đột nhiên không cho hắn đi, mà còn chẳng nói hai câu đã cùng hắn đánh nhau rồi!
Tiêu Dư An nghe xong, trợn to mắt hỏi Tạ Thuần Quy: “Ngươi ngưỡng mộ hắn?”
Tạ Thuần Quy kiên định mà gật gật đầu.
Tiêu Dư An ngạc nhiên đến nổi xem chút nữa là cắn trúng lưỡi.
Tạ Thuần Quy tại sao lại có thể ngưỡng mộ Lý Vô Định!!!
Trong nguyên tác, lần duy nhất hai người xuất hiện cùng nhau, là lúc trong nửa tháng Tạ Thuần Quy cố sống chết để giữ lấy biên giới Bắc quốc, Lý Vô Định phản quốc sai người đến khuyên nhủ hắn cùng nhau quy hàn.
Tạ Thuần Quy ngửa trời cười lớn, rồi vứt một câu: “Ngươi quay về nói với tên đầy tớ của Lý Vô Định, chỉ cần ta còn sống, thì sẽ tuyệt đối không để kỵ binh địch quốc đạp vào Bắc quốc một bước, đồ giả dối, lại còn dám đến quấy nhiễu quân tâm, buồn nôn vô cùng, cút!”
Bây giờ xem lại, nếu như Tạ Thuần Quy từ nhỏ ngưỡng mộ Lý Vô Định, lại quả thật… … có chút ngược a???
Thấy Tiêu Dư An không có không vui, Tôn lão tướng quân giận dữ quở trách Lý Vô Định vài câu, sau đó đuổi người rời đi, Lý Vô Định chắp đấm cáo từ, đứng dậy đi được vài bước, lại đột nhiên quay lại: “Hoàng thượng, Tôn tướng quân, con út Tạ gia, vũ lực bất phàm, là nhân tài có thể nặn, ta đúng lúc thiếu một vị phó tướng, khẩn cầu hoàng thượng có thể cho phép hắn trở thành phó tướng của ta!” Ôi.
Cái tình huống gì đây?
Tình tiết của hai người này sau này đi hướng, căn bản chính là đi ngược mục tiêu, nếu như đem bọn họ ném cùng một chỗ, thì thật là không sao nói rõ được!
Thật là đạo đức tiêu vong!
Thật là một việc quái gở!
Thật là… …
Rất thú vị a!
Tiêu Dư An gật gật đầu: “Cho phép!”
Tiêu Dư An từ trướng quân phủ về đến cung thành, không có trực tiếp về Tẩm cung, mà là hướng phòng thứ mà đi.
Phần lớn thị vệ trong cung đều không thường sống ở trong cung, thay phiên nhau đổi ca, nhưng mà thị vệ bên người lại khác, luôn luôn cũng bảo vệ bên cạnh hoàng thượng.
Phòng thứ không có cái kiểu màu sắc rực rỡ như gian phòng của Cảnh dương cung, đơn giản sạch sẽ, nhưng sống rất thoải mái tự do.
Tiêu Dư An gõ gõ cửa, rất lâu không có người trả lời.
Tiêu Dư An ơ một tiếng, quay người hướng Tẩm cung mà đi, sau đó ở nơi cách Tẩm cung vài mét dừng lại bước chân.
Ngoài của Tẩm cung, có đứng vài người thị vệ, con mắt Tiêu Dư An rơi lên một trong số những người đó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt, Án Hà Thanh quay đầu nhìn lại.
Áo đen vạt đỏ, đai lưng hỏa thiêu vân văn rộng bằng ba ngón tay đeo trên người, chân đi đôi ủng đen, thanh tơ cột gọn, khí thế phi phàm, giữa trán, là vô biên phong dư nguyệt.
Tiêu Dư An đột nhiên bắt đầu lo lắng cho các tiểu cô nương trong cung, tuy rằng vẫn chưa tới tình tiết của nửa cuốn sau, nhưng mà giá trị nhan sắc của Án Hà Thanh thật sự rất là phạm quy a!!! Tiêu Dư An giao hữu mà đối với Án Hà Thanh chưng ra một bộ mặt cười, Án Hà Thanh đột nhiên tránh mặt ra.
Hửm? Mình ở đâu ghẹo đến hắn rồi sao?
Tiêu Dư An không hiểu lý đó mà đi qua đó, thị vệ của Tẩm cung thấy hoàng thượng quay về, đồng thời quỳ lạy, Tiêu Dư An cười híp mắt mà nói các đồng chí vất vả rồi, sau đó nhìn thêm hai lần Án Hà Thanh, kết quả nhìn thấy tay áo tay phải của hắn hơi hơi lật lên, hình thành một nếp nhăn không nho nhã cho lắm.
Tiêu Dư An lướt qua vài người thị vệ đang cúi đầu quỳ lạy, lúc đi đến bên cạnh Án Hà Thanh, thấy xung quanh không có người chú ý, đột nhiên lặng lẽ đưa tay ra, thay hắn móc xuống tay áo, rồi cấp tốc thu tay về, sải bước lớn đi vào Tẩm cung.
Nếu như Tiêu Dư An lúc này quay đầu lại, hắn sẽ thấy được, Án Hà Thanh đang nhếch môi, nhạt nhạt mà cong môi một cái.
Từ sau khi không cần quản lý Cảnh dương cung, Hồng Tụ đối với Tiêu Dư An hầu hạ ngày càng chu đáo, nhưng mà gần đây lại lúc nào cũng sai lầm chồng chất, tâm không tập trung.
Sáng sớm hôm nay, Tiêu Dư An đang sờ thau nước lạnh ngắt, hỏi Hồng Tụ: “Hồng Tụ ngươi gần đây làm sao vậy, bị bệnh rồi sao?”
Hồng Tụ mặt vàng như nghệ, quỳ lạy dưới đất: “Nô tỳ bất cẩn sơ suất, kính mời hoàng thượng trách phạt.”
Tiêu Dư An vội vàng kéo cô dậy: “Mau đứng dậy, nếu là bị bệnh rồi mau mau đến Thái y phủ xem xem.”
Hồng Tụ lắc lắc đầu: “Hồi hoàng thượng, Hồng Tụ không sao.”
“Vậy tại sao gần đây lại cứ tâm thần không ổn định?”
Hồng Tụ cắn môi dưới, do dự rất lâu, đột nhiên ngẩng đầu: “Hoàng thượng, Hồng Tụ có một chuyện muốn cầu.”
Tiêu Dư An ôn hòa mà nói: “Ngươi yên tâm nói.”
“Hoàng thượng, vài ngày trước, nô tỳ nhận được tinh tức ngoài cung, nói muội muội của nô tỳ bệnh nặng, nô tỳ… … nô tỳ muốn xuất cung đi thăm thăm muội ấy.” Hồng Tụ cúi đầu, hai tay sống chết mà nắm chặt lại, lo lắng không yên mà đợi chờ đáp án.
Trong cung điện sâu thẩm này, có một quy định bất thành văn, cung nữ nhập cung, là tuyệt đối không thể xuất cung, đù sao bọn họ cũng là hậu hạ bên cạnh công chúa hoàng thượng, nếu như xuất cung, một là sợ tiết lộ bí mật gì đó trong cung, hai là sợ bị người có ý đồ gây rối mua chuộc, tạo ra ác ý, ba là sợ bọn họ chịu không nổi sự cô đơn trong thâm cung, cứ như vậy mà chạy đi.
Hồng Tụ vốn đã không ôm hy vọng gì đó, Tiêu Dư An đột nhiên đập một cái lên bàn, đem cô dọa đến toàn thân run rẩy: “Hoàng thượng người đừng giận, nô tỳ… …”
“Muội muội sinh bệnh tại sao lại không nói sớm, ngươi mau chóng quay về thăm thăm muội ấy đi, đúng rồi đợi chút, ta cho ngươi một cái chỉ thị viết tay, ngươi đến Thái y điện đem theo một vị thái y xuất cung, cho muội muội người xem bệnh.” Tiêu Dư An vừa nói vừa đi kiếm bút mực.
Hồng Tụ đơ như gỗ mà nghe hết những lời Tiêu Dư An nói, sau đó vành mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Tạ hoàng thượng.”
Năm mười tám tuổi, thân là trưởng nữ cô ấy bởi vì muốn đệ muội có phần ăn dư dả, hoàn toàn không do dự nhập cung, sau đó chịu đựng suốt năm năm tuổi trẻ, cũng đã biết chính mình cả cuộc đời này cũng sẽ chôn ở nơi thâm cung lạnh lẽo này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, vậy mà lại hoàn toàn không hối hận.
Ngay chiều hôm đó, Hồng Tụ đem theo chỉ thị tự tay hoàng thượng viết xuất cung, ngay đêm hôm đó, Tiêu Dư An đúng như dự đoán… …
Mất ngủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook