Xuyên Thành Nữ Xứng
-
Chương 4: Nam chính sắp “hắc hóa”, phải làm sao đây?
Thấy Xuân Vũ bỏ chạy như thỏ, Tô Linh tranh thủ thời gian bám theo, có lẽ khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng đến trước Ngô Đồng uyển của Sở Bạch.
Trái với vẻ nguy nga lộng lẫy tráng lệ trước mặt, Ngô Đồng uyển này đã không thể dùng từ hẻo lánh hay rách nát để hình dung, bởi vì gần sát sau núi của Tô phủ, cả viện đều bị bao phủ bởi cây ngô đồng, lá ngô đồng rụng đầy đất, xơ xác, tiêu điều.
Trong sân không có đồ vật nào lành lặn, chỉ có một chiếc bàn đá mẻ góc cùng mấy chiếc ghế đá, cửa sân bằng gỗ bởi vì lâu năm không tu sửa nên trót sơn nham nhở, bên trên vòng cửa rỉ sét cho thấy nơi này ít ai lui tới, nha hoàn duy nhất cũng bị cô hại chết.
Tô Linh đột nhiên cảm thấy sống mũi cay xè, cảm giác áy náy xộc thẳng lên đầu.
– Vết thương phải cần sát trùng thay thuốc, nếu không rất dễ nhiễm trùng, ban đêm e rằng sẽ phát sốt, phải chú ý hạ sốt, trong vòng một tháng không thể nằm ngủ, không thể ăn thức ăn quá cay, đây là phương thuốc, mỗi ngày ba lần, uống sau khi ăn- Đại phu đeo hòm thuốc từ trong nhà đi ra, vừa căn dặn, vừa đưa đơn thuốc.
Trong tay Xuân Vũ còn đang cầm y phục dính máu, nhìn đơn thuốc mà không nhận, trong mắt đầy băn khoăn.
– Còn không mau đi lấy thuốc, chậm trễ bệnh tình của biểu thiếu gia, xem ta xử em thế nào- Tô Linh không biết cô đang đắn đo điều gì, quá khứ địa vị của Sở Bạch ở Tô gia rất khó xử, ngay cả người hầu kẻ hạ cũng dám ăn hiếp hắn, rõ ràng là chủ tử, mà một nha hoàn cũng không có, tất cả chuyện này là bởi vì cô, bao gồm cả chuyện ăn uống, chứ đừng nói chi là ngã bệnh uống thuốc, đều phải cần ngân lượng.
Xuân Vũ nhìn thấy tiểu thư nhà mình, lập tức có chủ kiến, tiếp nhận đơn thuốc ra ngoài bốc thuốc.
Tô Linh đích thân tiễn đại phu ra ngoài, lại hỏi một chút những điều cần lưu ý, mới để đại phu về, sau đó trở vào Ngô Đồng uyển.
Cửa phòng rộng mở, người nằm trên giường dường như đang ngủ, một tiếng động cũng không có, nhưng cách xa thế này vẫn có thể nghe được mùi máu trên người hắn, đại phu giúp hắn xử lý vết thương, được băng bó lại nên không còn nhìn thấy máu nữa.
Tô Linh đi vào, phát hiện bày trí trong phòng cũng không khá hơn bên ngoài là bao, một chiếc giường, hai cái bàn, bốn cái ghế.
Một chiếc bàn dài để đọc sách, một chiếc bàn ăn hình vuông, một chân bàn đọc sách bị gãy, Sở Bạch dùng miếng gạch kê lên, phía trên bày một chồng sách tuy cũ nhưng xếp rất gọn gàng, cùng một bộ văn phòng tứ bảo rẻ. Trên bàn ăn bày bộ đồ uống trà bằng gốm, ngoại trừ cái đó ra, không còn thứ nào khác.
Không có gì ngoài giá đỡ và chậu rửa mặt ở góc phòng, còn lại chỉ có một chiếc tủ cũ kỹ bên cạnh giường, bên trong đặt hai bộ quần áo sờn đến trắng bóc, đưa mắt nhìn lên nóc tủ, lại đặt một cái bình hoa men trắng, bên trong cắm một chùm quả thù du đỏ rực, không cân xứng với cả căn phòng.
Từng quả thù du đỏ mọng, hệt như nước mắt chu sa cực nóng.
Tô Linh bỗng đờ người.
Sở Bạch sau năm tuổi, trong phòng của hắn vẫn luôn cắm một chùm thù du, nếu thù du qua mùa, hắn cũng sẽ treo một bức tranh thù du lên, thường xuyên nhắc nhở mình, chớ quên mối thù giết mẹ, chớ quên thân phận của mình.
Hắn ghi nhớ, gì hắn cũng nhớ, nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
– N.ư.ớ.c…
Tô Linh nghe thiếu tiếng nói yếu ớt từ trên giường truyền đến, cẩn thận nghe lại hình như là khát muốn uống nước, mau chóng rót một chén nước, ngồi xuống bên giường đút hắn uống, có lẽ hắn khát lắm, uống xong chén nước trên tay cô, dường như vẫn chưa giải được cơn khát, cô vội vàng rót thêm chén nữa, lúc xoay người đến gần, phát hiện vừa rồi hắn còn nhắm mắt giờ đột nhiên đã mở, ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét.
– Ngươi ở đây làm gì?- Giọng hắn lạnh đến đóng băng, cho dù yếu ớt nhưng không hề nhẹ, thuộc dòng dõi hoàng tộc nên uy nghi áp lực không hề thuyên giảm.
Tô Linh cảm giác tay chân mình lạnh buốt, giống như bị sói nhắm đến con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ cô.
Có lẽ do áy náy, là biết kết cục của tương lai, cô mới sợ đến mất mật như vậy.
– Tôi… Muội nhìn thấy huynh bị thương, sợ không ai chăm sóc, cho nên đến đây xem thử có giúp đỡ được gì hay không- Cô cẩn thận đáp, sợ một khi thở mạnh sẽ chọc giận đến hắn.
Hỗ trợ? Ha ha, ả tốt như vậy sao, ả rõ ràng chỉ mong mình chết.
Chỉ cần mình chết đi, ả có thể mừng rỡ gả cho tam hoàng tử mà không chút đắn đo.
Sở Bạch hừ lạnh, mặt không thay đổi, nhìn cô:
– Mèo khóc chuột giả từ bi, ngươi đến xem ta chết chưa chứ gì, xin lỗi nhé, để ngươi thất vọng rồi.
Tô Linh bị hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, nghe hắn nói như vậy, vội vàng lắc đầu:
– Không phải, muội thật sự tới thăm xem huynh có cần gì hỗ trợ không mà. Biểu ca, trước kia là muội không tốt, không nên đối xử với huynh như vậy, muội biết sai rồi, muội muội thành tâm xin lỗi huynh, hy vọng huynh có thể tha thứ cho muội.
Biết sai mà sửa là tốt, Tô Linh cảm thấy câu xin lỗi này của mình rất chân thành, chỉ mong biểu ca người ta có thể chấp nhận.
Cô thận trọng dâng chén trà lên, không dám nhìn vào mắt hắn.
Sắc mặt Sở Bạch có hơi thả lỏng, không phải cảm động, chỉ cảm thấy giống như đang xem trò hề.
Tô Uyển Linh vậy mà nói muốn xin lỗi hắn? Trên người hắn còn gì đáng giá để Tô Uyển Linh phí tâm như thế?
À, sao hắn lại quên mất, vẫn còn chứ, hôn ước giữa họ vẫn chưa hủy bỏ, cô muốn gả cho Lý Đản, hôn ước giữa họ trở thành chướng ngại vật của cô.
Cô trăm phương ngàn kế tra tấn hắn, làm khó dễ hắn, chỉ vì để hắn chủ động nói với thái hậu giải trừ hôn ước.
Ai bảo họ là do thái hậu ban hôn.
Nịnh hót, thượng đội hạ đạp, giậu đổ bìm leo, bao nhiêu chuyện xấu Tô gia làm hết, vậy mà còn muốn lưu lại thanh danh với người đời, nực cười!
Sở Bạch ngước lên nhìn vào mắt nữ tử trước mặt, trong suốt sạch sẽ dường như không pha chút tạp chất nào, Tô Uyển Linh, ngươi quả thật trưởng thành rồi, càng ngày càng biết diễn kịch.
Hôm đó bên hồ nước, rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy hắn đứng ở đầu cầu bên kia, giọng nói ngày thường kiêu căng ương bướng không ai bằng chợt đầy hoảng hốt, nghe cô thê lương kêu:
– Biểu ca, cứu ta, cứu ta, xin người cứu ta, cứu ta!
Khóe môi anh hơi cong lên, không chút dao động, đáy lòng ẩn hiện chút khoái chí, hắn cố gắng kiềm chế xúc động muốn bước tới ấn đầu ả xuống nước, thấy ả từ từ chìm xuống, còn không cam lòng mắng mỏ hắn:
– Sở Bạch… ngươi là tên lòng lang dạ sói… đồ con hoang, ngươi dám…
Dám? Hắn có gì mà không dám, ông trời nếu ban cho hắn thanh đao, hắn liền dám biến thiên hạ máu chảy thành sông.
Đáng tiếc, thời cơ chưa đến, ngay cả ông trời cũng không dám.
Xa xa hình như có tiếng bước chân truyền đến, nụ cười trên mặt Sở Bạch đông cứng, quay người, hững hờ bỏ đi.
– Á… là tam tiểu thư, có ai không, tới đây mau, tam tiểu thư rơi xuống hồ- Giọng kinh hãi của bọn nha hoàn, cùng câu nói ngờ ngợ của nha hoàn thân cận- Hình như ta trông thấy biểu thiếu gia.
Nhưng làm sao chứ, hắn không hề sợ hãi, chỉ cần hắn không chết, dù rơi xuống địa ngục, Sở Bạch ta cũng sẽ leo lên từ trong đó, từng bước kéo các người xuống.
—–
Nam chính của Tô Linh tâm lý hắc ám quá, thật đáng sợ! Sắp hắc hóa rồi! Làm sao bây giờ?
Trái với vẻ nguy nga lộng lẫy tráng lệ trước mặt, Ngô Đồng uyển này đã không thể dùng từ hẻo lánh hay rách nát để hình dung, bởi vì gần sát sau núi của Tô phủ, cả viện đều bị bao phủ bởi cây ngô đồng, lá ngô đồng rụng đầy đất, xơ xác, tiêu điều.
Trong sân không có đồ vật nào lành lặn, chỉ có một chiếc bàn đá mẻ góc cùng mấy chiếc ghế đá, cửa sân bằng gỗ bởi vì lâu năm không tu sửa nên trót sơn nham nhở, bên trên vòng cửa rỉ sét cho thấy nơi này ít ai lui tới, nha hoàn duy nhất cũng bị cô hại chết.
Tô Linh đột nhiên cảm thấy sống mũi cay xè, cảm giác áy náy xộc thẳng lên đầu.
– Vết thương phải cần sát trùng thay thuốc, nếu không rất dễ nhiễm trùng, ban đêm e rằng sẽ phát sốt, phải chú ý hạ sốt, trong vòng một tháng không thể nằm ngủ, không thể ăn thức ăn quá cay, đây là phương thuốc, mỗi ngày ba lần, uống sau khi ăn- Đại phu đeo hòm thuốc từ trong nhà đi ra, vừa căn dặn, vừa đưa đơn thuốc.
Trong tay Xuân Vũ còn đang cầm y phục dính máu, nhìn đơn thuốc mà không nhận, trong mắt đầy băn khoăn.
– Còn không mau đi lấy thuốc, chậm trễ bệnh tình của biểu thiếu gia, xem ta xử em thế nào- Tô Linh không biết cô đang đắn đo điều gì, quá khứ địa vị của Sở Bạch ở Tô gia rất khó xử, ngay cả người hầu kẻ hạ cũng dám ăn hiếp hắn, rõ ràng là chủ tử, mà một nha hoàn cũng không có, tất cả chuyện này là bởi vì cô, bao gồm cả chuyện ăn uống, chứ đừng nói chi là ngã bệnh uống thuốc, đều phải cần ngân lượng.
Xuân Vũ nhìn thấy tiểu thư nhà mình, lập tức có chủ kiến, tiếp nhận đơn thuốc ra ngoài bốc thuốc.
Tô Linh đích thân tiễn đại phu ra ngoài, lại hỏi một chút những điều cần lưu ý, mới để đại phu về, sau đó trở vào Ngô Đồng uyển.
Cửa phòng rộng mở, người nằm trên giường dường như đang ngủ, một tiếng động cũng không có, nhưng cách xa thế này vẫn có thể nghe được mùi máu trên người hắn, đại phu giúp hắn xử lý vết thương, được băng bó lại nên không còn nhìn thấy máu nữa.
Tô Linh đi vào, phát hiện bày trí trong phòng cũng không khá hơn bên ngoài là bao, một chiếc giường, hai cái bàn, bốn cái ghế.
Một chiếc bàn dài để đọc sách, một chiếc bàn ăn hình vuông, một chân bàn đọc sách bị gãy, Sở Bạch dùng miếng gạch kê lên, phía trên bày một chồng sách tuy cũ nhưng xếp rất gọn gàng, cùng một bộ văn phòng tứ bảo rẻ. Trên bàn ăn bày bộ đồ uống trà bằng gốm, ngoại trừ cái đó ra, không còn thứ nào khác.
Không có gì ngoài giá đỡ và chậu rửa mặt ở góc phòng, còn lại chỉ có một chiếc tủ cũ kỹ bên cạnh giường, bên trong đặt hai bộ quần áo sờn đến trắng bóc, đưa mắt nhìn lên nóc tủ, lại đặt một cái bình hoa men trắng, bên trong cắm một chùm quả thù du đỏ rực, không cân xứng với cả căn phòng.
Từng quả thù du đỏ mọng, hệt như nước mắt chu sa cực nóng.
Tô Linh bỗng đờ người.
Sở Bạch sau năm tuổi, trong phòng của hắn vẫn luôn cắm một chùm thù du, nếu thù du qua mùa, hắn cũng sẽ treo một bức tranh thù du lên, thường xuyên nhắc nhở mình, chớ quên mối thù giết mẹ, chớ quên thân phận của mình.
Hắn ghi nhớ, gì hắn cũng nhớ, nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
– N.ư.ớ.c…
Tô Linh nghe thiếu tiếng nói yếu ớt từ trên giường truyền đến, cẩn thận nghe lại hình như là khát muốn uống nước, mau chóng rót một chén nước, ngồi xuống bên giường đút hắn uống, có lẽ hắn khát lắm, uống xong chén nước trên tay cô, dường như vẫn chưa giải được cơn khát, cô vội vàng rót thêm chén nữa, lúc xoay người đến gần, phát hiện vừa rồi hắn còn nhắm mắt giờ đột nhiên đã mở, ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét.
– Ngươi ở đây làm gì?- Giọng hắn lạnh đến đóng băng, cho dù yếu ớt nhưng không hề nhẹ, thuộc dòng dõi hoàng tộc nên uy nghi áp lực không hề thuyên giảm.
Tô Linh cảm giác tay chân mình lạnh buốt, giống như bị sói nhắm đến con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ cô.
Có lẽ do áy náy, là biết kết cục của tương lai, cô mới sợ đến mất mật như vậy.
– Tôi… Muội nhìn thấy huynh bị thương, sợ không ai chăm sóc, cho nên đến đây xem thử có giúp đỡ được gì hay không- Cô cẩn thận đáp, sợ một khi thở mạnh sẽ chọc giận đến hắn.
Hỗ trợ? Ha ha, ả tốt như vậy sao, ả rõ ràng chỉ mong mình chết.
Chỉ cần mình chết đi, ả có thể mừng rỡ gả cho tam hoàng tử mà không chút đắn đo.
Sở Bạch hừ lạnh, mặt không thay đổi, nhìn cô:
– Mèo khóc chuột giả từ bi, ngươi đến xem ta chết chưa chứ gì, xin lỗi nhé, để ngươi thất vọng rồi.
Tô Linh bị hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, nghe hắn nói như vậy, vội vàng lắc đầu:
– Không phải, muội thật sự tới thăm xem huynh có cần gì hỗ trợ không mà. Biểu ca, trước kia là muội không tốt, không nên đối xử với huynh như vậy, muội biết sai rồi, muội muội thành tâm xin lỗi huynh, hy vọng huynh có thể tha thứ cho muội.
Biết sai mà sửa là tốt, Tô Linh cảm thấy câu xin lỗi này của mình rất chân thành, chỉ mong biểu ca người ta có thể chấp nhận.
Cô thận trọng dâng chén trà lên, không dám nhìn vào mắt hắn.
Sắc mặt Sở Bạch có hơi thả lỏng, không phải cảm động, chỉ cảm thấy giống như đang xem trò hề.
Tô Uyển Linh vậy mà nói muốn xin lỗi hắn? Trên người hắn còn gì đáng giá để Tô Uyển Linh phí tâm như thế?
À, sao hắn lại quên mất, vẫn còn chứ, hôn ước giữa họ vẫn chưa hủy bỏ, cô muốn gả cho Lý Đản, hôn ước giữa họ trở thành chướng ngại vật của cô.
Cô trăm phương ngàn kế tra tấn hắn, làm khó dễ hắn, chỉ vì để hắn chủ động nói với thái hậu giải trừ hôn ước.
Ai bảo họ là do thái hậu ban hôn.
Nịnh hót, thượng đội hạ đạp, giậu đổ bìm leo, bao nhiêu chuyện xấu Tô gia làm hết, vậy mà còn muốn lưu lại thanh danh với người đời, nực cười!
Sở Bạch ngước lên nhìn vào mắt nữ tử trước mặt, trong suốt sạch sẽ dường như không pha chút tạp chất nào, Tô Uyển Linh, ngươi quả thật trưởng thành rồi, càng ngày càng biết diễn kịch.
Hôm đó bên hồ nước, rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy hắn đứng ở đầu cầu bên kia, giọng nói ngày thường kiêu căng ương bướng không ai bằng chợt đầy hoảng hốt, nghe cô thê lương kêu:
– Biểu ca, cứu ta, cứu ta, xin người cứu ta, cứu ta!
Khóe môi anh hơi cong lên, không chút dao động, đáy lòng ẩn hiện chút khoái chí, hắn cố gắng kiềm chế xúc động muốn bước tới ấn đầu ả xuống nước, thấy ả từ từ chìm xuống, còn không cam lòng mắng mỏ hắn:
– Sở Bạch… ngươi là tên lòng lang dạ sói… đồ con hoang, ngươi dám…
Dám? Hắn có gì mà không dám, ông trời nếu ban cho hắn thanh đao, hắn liền dám biến thiên hạ máu chảy thành sông.
Đáng tiếc, thời cơ chưa đến, ngay cả ông trời cũng không dám.
Xa xa hình như có tiếng bước chân truyền đến, nụ cười trên mặt Sở Bạch đông cứng, quay người, hững hờ bỏ đi.
– Á… là tam tiểu thư, có ai không, tới đây mau, tam tiểu thư rơi xuống hồ- Giọng kinh hãi của bọn nha hoàn, cùng câu nói ngờ ngợ của nha hoàn thân cận- Hình như ta trông thấy biểu thiếu gia.
Nhưng làm sao chứ, hắn không hề sợ hãi, chỉ cần hắn không chết, dù rơi xuống địa ngục, Sở Bạch ta cũng sẽ leo lên từ trong đó, từng bước kéo các người xuống.
—–
Nam chính của Tô Linh tâm lý hắc ám quá, thật đáng sợ! Sắp hắc hóa rồi! Làm sao bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook