Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng
-
Chương 8
Thẩm Mộc Bạch gọi tới cũng không phải cơm hộp, mà là ở nhà hàng Dược Hoa, Nguyễn Du Du đoán nhà hàng nãy cũng là của Thẩm gia, bởi mấy người đưa thức ăn đến đều cung kính mà kêu hắn là “Thẩm tổng”.
Người đưa thức ăn đặt đồ lên bàn, còn đem chiến trường Nguyễn Du Du bày ra ở bếp thu dọn sạch sẽ, cá tôm gì đó mua ở siêu thị cũng xách đi hết luôn.
Nguyễn Du Du trơ mắt nhìn nguyên liệu tốt mình vất vả chọn ở siêu thị bị bê đi, lòng có thật xót xa mà. Nhưng nhìn trên bàn đầy đủ tôm viên xào tỏi, sườn xào chua ngọt, thạch đu đủ sữa dừa, lại nghĩ nghĩ tới mấy cái vẩy cá cùng đường chỉ tôm, rốt cuộc cũng nhắm mắt nhắm mũi ăn.
Ăn cơm xong, Nguyễn Du Du biết điều mà thu thập chén đĩa, thuận tiện gom luôn rác cho vào bịch để ngày mai đem bỏ.
Thẩm Mộc Bạch kêu Nguyễn Du Du lưu lại số của nhà hàng Dược Hoa, lại thêm vân tay của cô vào cửa nhà, xong xuôi hắn mới trở lại phòng.
Đi rửa mặt, Nguyễn Du Du trở lại giường, nghĩ lại một ngày đã trải qua hôm nay, có thể nói là phập phồng gợn sóng, mạc danh xuyên đến thế giới trong truyện, trải qua sinh nhật, cùng Thẩm Mộc Bạch lần đầu tiên gặp mặt liền đi lãnh giấy kết hôn, lại nhận được thông báo nhập học của đại học Yến Thành.
Đây nhất định là một ngày phức tạp nhất trong cuộc đời cô.
Nguyễn Du Du lấy điện thoại ra, nhìn danh bạ một chút, tới đây cô chỉ biết ba người Chu gia cùng Thẩm Mộc Bạch, ngoài ra không quen ai hết. Cũng may cô sắp nhập học rồi, phỏng chừng sẽ không gặp những người quen trước kia đi, hẳn sẽ không bị bại lộ việc cô không phải nguyên chủ.
Trên động có cài mật mã, Nguyễn Du Du thử nhập, quả nhiên là ngày sinh nhật của cô, những website mua sắm cùng mấy ứng dụng khác mật mã đều như vậy.
May mắn mật mã đơn giản, bằng không lại đem tới một đống phiền toái.
Cất di động đi, nghĩ nghĩ cũng nên đi ngủ, nhưng Nguyễn Du Du lăn lộn mấy vòng không chợp mắt được, cảm giác có chút không thoải mái.
Buổi chiều cô đi bệnh viện, sau khi trở về lại chật vật trong bếp một hồi, cả người dính mồ hôi nhớp nháp có chút khó chịu.
Nguyễn Du Du đi ra phòng khách, thấy cánh cửa phòng Thẩm Mộc Bạch đóng chặt, do dự không biết có nên quấy rầy hắn không. Cô đem bồn tắm phá hỏng rồi, còn chưa kịp đổi, nếu giờ muốn tắm chỉ có thể đi tắm trong phòng ngủ của Thẩm Mộc Bạch.
Nguyễn Du Du đi qua đi lại vài vòng, vẫn không thể hạ quyết tâm, buổi tối chạy đến phòng đàn ông tắm rửa, hắn có thể hay không nghi ngờ mình có ý muốn câu dẫn hắn.
“Em làm sao vậy?” cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
“A, tôi không muốn câu dẫn anh!” Nguyễn Du Du sợ tới mức nhảy dựng lên.
Cô đã thay áo ngủ, mái tóc mềm mại xão tung tới eo, chân trần dẫm lên dép lê, một bộ dạng chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Mộc Bạch đảo qua chân cô, ngón chân bụ bẫm ngắn ngủn, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
“Là ngủ không quen giường sao?” thanh âm hắn trầm thấp bình tĩnh, lại không tự chủ được ôn nhu một chút.
“Không phải.” Nguyễn Du Du khó xử mà nói, “Cái kia,.., tôi,…tôi muốn tắm rửa.”
Lúc này Thẩm Mộc Bạch mới nhớ tới bồn tắm bị cô bổ nứt kia, thì ra cô gái nhỏ loanh quanh trong phòng khách lâu như vậy, vì băn khoăn cái này, “ Vào phòng ngủ của tôi tắm đi, ngày mai tôi kêu người đổi bồn tắm mới cho em.”
“Cảm ơn Thẩm tiên sinh!” Nguyễn Du Du cao hứng mà đem sữa tắm, dầu gồi vào phòng hắn.
Nhìn cũng giống phòng ngủ của cô, tường màu xám nhạt, giường đen lớn, tủ đầu giường, chẳng qua khăn trải giường của hắn là màu đen, thoạt nhìn mềm mại bóng loáng.
Có điều bồn tắm trong này to hơn phòng cô, còn có chức năng mát xa. Nguyễn Du Du tắm rửa đến vô cùng vui sướng.
Thẩm Mộc Bạch dựa vào đầu giường, tay ôm notebook, định bụng hoàn thành nốt công việc, nhưng trong phòng tắm vang lên tiếng nước rí rách, còn nghe được thanh âm cô ngâm nga, như nhắc nhở hắn, có một thiếu nữ đang tắm rửa trong phòng tắm hắn, thiếu nữ ấy hôm nay đã trở thành vợ của hắn.
Thẩm Mộc Bạch nhíu nhíu ấn đường, giờ khắc này hắn vô cùng thanh tỉnh mà ý thức được, từ đây bên cạnh hắn đã nhiều thêm một người.
“La la la ~” cô gái nhỏ giống như thật cao hứng, tiếng ca cũng vui vẻ như vậy.
Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nhớ tới bộ dáng trưa nay cô vừa tắm xong, tóc ướt sũng dính vào váy ngủ, mảnh vải kề sát trên eo kia, vòng eo thon thả tinh tế, một tay có thể ôm hết,…
Trong lòng đột nhiên có chút bực bội khó hiểu, Thẩm Mộc Bạch dứt khoát xách Notebook vào thư phòng.
Nguyễn Du Du tắm xong, đi ra mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch không có ở phòng nghủ, cô dọn dẹp sữa tắm lẫn dầu gội của mình đem về, nghiêm túc làm khô tóc rồi ngoan ngoãn đi ngủ.
………
Tám giờ, Nguyễn Du Du mới mơ màng tỉnh lạii, trước kia cô làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, đều là tối 10 giờ đi ngủ sáng 6 giờ thức dậy, bất quá tối hôm qua có chút hưng phấn mà cô đi ngủ muộn.
Đi ra phòng khách, phát hiện Thẩm Mộc Bạch đã thức dậy, ăn mặc chỉnh tề, bộ dáng đang muốn ra khỏi cửa, trên bàn để một bát cháo hải sản cùng một đĩa sủi cảo.
“Em ăn sáng đi, tôi đi công ty.”
Nguyễn Du Du ngửi được mùi cháo hải sản, bụng liền reo lên một tiếng, mắt sáng quắc nhìn chẳm chằm bữa ăn sáng trên bàn cơm, gật gật đầu nhỏ: “Thẩm tiên sinh đi thong thả.”
Trên mặt cô gái nhỏ còn ngái ngủ, tóc có chút rối, mắt chỉ lo nhìn bát cháo, không thèm liếc hắn lấy một cái. Bước chân Thẩm Mộc Bạch dừng lại, nói “ Trưa nay tôi không về, em gọi điện cho nhà hàng Dược Hoa đi, muốn ăn cái gì thì kêu bọn họ mang tới.”
“Cơm trưa anh không không cần lo cho tôi đâu, tôi có dự định rồi.” Nói xong Nguyễn Du Du đi vào phòng vệ sinh, cột tóc lên, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Thẩm Mộc Bạch có chút do dự, xem ý tứ của cô gái nhỏ thì là đã dự định xong cơm trưa, nhưng nhớ đến hôm qua, cô ăn một bàn thức ăn, lại ăn một nồi lẩu cay nóng sau đó còn ăn thêm kem làm hắn không khỏi có chút sợ hãi, cô nhóc còn nhỏ, cha mẹ lại mất sớm, hiện tại đã trở thành vợ của hắn, hẳn là phải quan tâm chăm sóc cô một chút.
Hắn đứng trước cửa phòng nhìn cô, “Không được ăn cơm hộp, những thứ đó không sạch sẽ.”
Nguyễn Du Du đang đánh răng, phồng miệng nói, “Tôi không ăn cơm hộp, tôi muốn đi ăn humberger uống coca, khoai tây chiên đem lại đây cũng mất ngon, tôi muốn đi cửa hàng ăn.”
Thẩm Mộc Bạch một trận đau đầu," Những thứ đó ăn vào không tốt, không thể ăn.”
Nguyễn Du Du mắt hạnh xinh đẹp mở tròn tròn, nhìn hắn qua gương, ủy khuất mà lẩm bẩm: “Nhưng mà tôi chưa bao giờ được ăn những thứ đó nha, rất muốn nếm thử.”
Thì ra trước nay chưa từng được ăn, Thẩm Mộc Bạch nghĩ tới cô gái nhỏ đều chưa có được ăn hamberger cùng khoai tây chiên, chỉ có thể gặm màn thầu thay thế.
(Bản edit được đăng chính thức tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không mang bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ. Chân thành cảm ơn)
“Vậy có thể thử, nhưng không được ăn thường xuyên.” Thẩm Mộc Bạch thỏa hiệp, hắn cảm thấy tính tình hắn còn có thể tốt đến mức độ này, “Du Du muốn đi đâu ăn, tôi đưa em đi.”
Nguyễn Du Du phun kem đánh răng trong miệng ra, lắc đầu, “Không cần phiền anh đâu, tôi ăn sáng xong liền đi thư viện, hôm qua tôi có tra bản đồ rồi, bên cạnh thư viên có một cửa hàng bán thức ăn nhanh.”
“Vậy em làm thế nào tới thư viện?”
Nguyễn Du Du sửng sốt, vấn đề này hình như cô chưa có tính tới, “Ngồi xe bus sao? ” tuy rằng cô chưa từng đi phương tiện giao thông công cộng, nhưng mọi người chẳng phải đều đi sao, chú ý người trước một chút, hẳn không thành vấn đề đi.
Đang giữa mua hè, là thời điểm nóng nhất trong năm, Thẩm Mộc Bạch tưởng tượng cô gái nhỏ mồ hôi nhễ nhại, chen chúc trên xe bus chật chội chỉ vì muốn ăn hamberger cùng khoai tây chiên.
Haizzz, nghĩ mà thấy thương.
Thẩm Mộc Bạch giơ tay nhìn đồng hồ, “Nếu trong vòng nửa tiếng em thu thập xong, tôi liền đưa em đi nhà sách.” Chỗ cô muốn đi vừa hay cách chỗ hắn làm không xa, tiện đường có thể đem cô qua.
Ánh mắt Nguyễn Du Du sáng lên, gật gật đầu, nhanh chóng rửa mặt, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn sáng, chưa đến hai mươi phút, cô liền khoác ba lô chỉnh tề đứng trước mặt Thẩm Mộc Bạch.
Hắn chưa từng chờ phụ nữ, bất quá nghe đám Triệu Húc Phong nói, phụ nữ khi ra khỏi cửa, còn phải chọn quần áo rồi trang điểm, ít nhất phải mất một tiếng đồng hồ. Ngay cả mẹ kế Đường Tung Phương của hắn, thời gian có khi còn lâu hơn.
Cô gái nhỏ thế nhưng thật mau lẹ.
Thẩm Mộc Bạch nhìn nhìn mặt cô, không có bôi son đánh phấn gì hết. Không biết có phải ảo giác không mà hắn cảm thấy cô hôm nay trắng hơn hôm qua không ít.
Thẩm Mộc Bạch lái xe, đã qua giờ cao điểm, xe trên đường cũng không nhiều. Thả Nguyễn Du Du ở bên ngoài thư viện, Thẩm Mộc Bạch liền rời đi.
Thoáng cái đã đến giữa trưa, Lưu An tiến vào hỏi Thẩm Mộc Bạch muốn dùng cơm trưa ở đâu để hắn chuẩn bị, Thẩm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy không yên tâm về cái đuôi nhỏ kia, “Đợi chút lại nói.”
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy bản thân như một ông bố đang lo cho cô con gái nhỏ, lấy di động gọi cho Nguyễn Du Du, vừa mới vang một tiếng liền bị cúp.
Đôi mày đen nhánh nhướng lên, không dám tin tưởng mà nhìn di động.
“Leng keng”, là tin nhắn Nguyễn Du Du gửi tới, “Thư viện quá yên tĩnh, tôi không dám nhận điện thoại, chờ vài phút nữa, tôi gọi lại cho anh.”
Qua hai phút, Thẩm Mộc Bạch nhìn nhìn di động, vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Qua năm phút, Thẩm Mộc Bạch lại xem di động, vẫn không có gì.
Qua bảy phút…..
Qua tám phút……
Thẩm Mộc Bạch bắt đầu lo lắng có phải cô nhóc bị cái gì rồi không, có phải ở thư viện bị người ta bắt nạt không, hắn nhớ tới vẻ mặt nước mắt lưng tròng khi bị khi dễ của nhóc con nhà mình, rốt cuộc không ngồi yên được chuẩn bị đứng dậy tới thư viện, liền nghe thấy tiếng di động vang lên.
“Thực xin lỗi, Thẩm tiên sinh, tôi mượn về mấy cuốn sách, thủ tục có chút lâu, làm anh phải đợi.”
Thanh âm trong di động một mảnh mềm mại như nước, cũng không nghe ra chỗ nào bị khi dễ, nhưng lại cảm giác giọng nói có chút héo héo, Thẩm Mộc Bạch có chút lo lắng, quyết định vẫn là chạy tới xem cô gái nhỏ, “Đợi tôi qua rồi chúng ta cùng đi ăn trưa.”
“Chính là….Thẩm tiên sinh, không phải anh bảo những thứ đó ăn vô hư người sao? Thanh âm cô gái nhỏ có chút chần chờ.
“Ăn một lần chắc không sao đâu.”
( editor : tiết tháo rớt rồi lụm lên đi a:)) )
“Nga, vậy tôi ở trước cửa thư viện đợi anh nha, anh mau qua đây, chúng ta cùng đi.”
Thẩm Mộc Bạch gọi Lưu An tới lái xe, đường đi tuy không xa nhưng hắn không nghĩ trưa nắng gay gắt này đi bộ qua. Hơn nữa, cửa hàng kia cũng không có chỗ đậu xe, để Lưu An đưa hắn qua rồi đánh xe về công ty là đơn giản nhất.
Chờ Thẩm Mộc Bạch xuống xe, nhìn thấy cô gái nhỏ đang chờ trước cửa, Lưu An mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được Boss phá lệ đi ăn mấy chỗ nhuế thế này, thì ra có tân hôn tiểu kiều thê ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook