Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê
-
C38: Chương 38
Trên hành lang tầng năm, Đoàn Lăng đứng bên cửa sổ yên lặng nhìn xuống trò hề dưới sân bóng rổ.
“Miêu Quyển lại kiếm chuyện rồi.” Vẻ mặt Thẩm Ánh Hàn đạm bạc đứng bên cạnh hắn: “Cậu định ra cản à?”
“Lá gan lớn thật.” Đoàn Lăng lạnh nhạt nói: “Gần đây cậu ta nhàn hạ quá nhỉ, ngày mai đáp cho cậu ta mười bộ đề mô phỏng, đỡ phải rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Khóe miệng Thẩm Ánh Hàn hơi đưa lên, băng tuyết thoáng như tan ra: “Nói là cậu tặng thì nhất định nó sẽ nghĩ mọi cách để làm xong.”
Tầm mắt dừng trên vẻ mặt hoang mang của Tạ Ninh đang được cảm thụ tiếng hoan hô mừng chiến thắng, vài giây sau, Đoàn Lăng quay người bước về phía phòng học.
“Cứ để bọn họ quậy đi.” .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Hình ảnh trở lại sân bóng ồn ào tiếng người, Hà Mạn Quyển nuốt nước bọt, căng thẳng chờ Tạ Ninh “tuyên án”.
Đường đường là chủ lực của đội bóng rổ, Hà Mạn Quyển vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú sốc từ thất bại dưới tay tên ẻo lả. Chờ đến khi đám học sinh hóng hớt vãn bớt, cậu ta cùng Tạ Ninh, hai mặt bối rối nhìn nhau thật lâu, từ sâu trong mắt của đối phương cùng thấy được sự sụp đổ và thất vọng.
Tạ Ninh không biết rằng cậu mặc dù không có hào quang nhân vật chính, nhưng toàn bộ sự việc vừa rồi nhân vật chính đều chằm chằm nhìn cậu. Rốt cuộc Tạ Ninh không kìm được phải hỏi: “Cậu cố ý à?”
“Meo!”
Hà Mạn Quyển đang định nói sao có thể, nhưng như thế không phải là đang nói đây là trình độ thật của cậu ta sao, trên mặt lúc trắng lúc đỏ đan xen, cuối cùng chỉ nghẹn được một câu: “Cậu quản tôi chắc!”
…Đã không thể chia tay được, chiến thắng thì có ích gì chứ. Tạ Ninh không có nhu cầu, cũng chẳng có việc nào muốn cậu ta làm, giọng điệu chán nản, đầu không có tinh thần.
“Được rồi, vậy cậu nói cho tôi biết ngày hôm qua là ai đánh Đoàn Lăng bị thương vậy?”
“Đánh anh Lăng ư?” Hà Mạn Quyển đầu óc ngây ra một lúc, sau đó chợt như tỉnh mộng mới căm giận trả lời: “Đánh anh Lăng còn có có thể là ai chứ, cái người ở Nam Cao đó!”
Hóa ra chỉ là vấn đề nhỏ này, nhìn ngoài tưởng đang rất tức giận nhưng thật ra trong lòng Hà Mạn Quyển lại thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, thậm chí có hơi chút thay đổi ấn tượng về Tạ Ninh không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Phải biết rằng, số lượng mấy đứa ‘ngốc bạch ngọt’ ở Dương Trừng không nhiều lắm, bên cạnh ai ai cũng là bông hoa sen đen xì, lòng đầy mưu mô giống như Đoàn Lăng và Cố Tử Chân vậy. Mỗi lần bị bắt được điểm yếu, Hà Mạn Quyển sẽ bị dày vò đến nửa c.h.ế.t nửa sống. Lần đầu gặp được một Tạ Ninh có yêu cầu nhẹ nhàng thế này, nhìn cậu thêm một cái xem chừng cũng không ngứa mắt quá.
…Chẳng những không ngứa mắt, mà thật ra tên ẻo lả này lại có ngoại hình khá đẹp mắt, mỗi tội cảm giác tồn tại không quá mạnh mẽ.
Nhớ tới lời mấy đứa bạn bàn tán vừa rồi, Hà Mạn Quyển vội liếc nhìn Tạ Ninh một cái, lúng túng hỏi lại: “Đại ca của Nam Cao mà mày cũng không biết? Đúng thật là mọt sách mà.”
Đại ca của Nam Cao?
Trong đầu Tạ Ninh bắt đầu chuyển động thật nhanh, lược qua các nhân vật trọng yếu trong nguyên tác. Cuối cùng dừng lại ở một bóng hình mơ hồ không rõ, chỉ lên sân khấu bên cạnh nhân vật chính thời đi học.
Trong trí nhớ quả thật có một nhân vật như vậy, tuy là độ dài cũng không nhiều nhưng xuyên suốt toàn bộ thời cấp Ba của nhân vật chính. Có thể nói đa phần sự thù địch của vai chính đều đến từ việc tiếp xúc với đối phương, là người hiếm hoi không màng khuôn mặt xinh đẹp kia. Trước khi cậu kịp nhớ ra tên người này, Hà Mạn Quyển đã nhanh mồm nói ra trước.
“Là Mạnh Kỳ Cửu đó! Cái tên lưu manh cầm đầu ở Nam Cao, hắn ta mà cậu cũng chưa nghe đến bao giờ ư?”
“Miêu Quyển lại kiếm chuyện rồi.” Vẻ mặt Thẩm Ánh Hàn đạm bạc đứng bên cạnh hắn: “Cậu định ra cản à?”
“Lá gan lớn thật.” Đoàn Lăng lạnh nhạt nói: “Gần đây cậu ta nhàn hạ quá nhỉ, ngày mai đáp cho cậu ta mười bộ đề mô phỏng, đỡ phải rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Khóe miệng Thẩm Ánh Hàn hơi đưa lên, băng tuyết thoáng như tan ra: “Nói là cậu tặng thì nhất định nó sẽ nghĩ mọi cách để làm xong.”
Tầm mắt dừng trên vẻ mặt hoang mang của Tạ Ninh đang được cảm thụ tiếng hoan hô mừng chiến thắng, vài giây sau, Đoàn Lăng quay người bước về phía phòng học.
“Cứ để bọn họ quậy đi.” .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Hình ảnh trở lại sân bóng ồn ào tiếng người, Hà Mạn Quyển nuốt nước bọt, căng thẳng chờ Tạ Ninh “tuyên án”.
Đường đường là chủ lực của đội bóng rổ, Hà Mạn Quyển vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú sốc từ thất bại dưới tay tên ẻo lả. Chờ đến khi đám học sinh hóng hớt vãn bớt, cậu ta cùng Tạ Ninh, hai mặt bối rối nhìn nhau thật lâu, từ sâu trong mắt của đối phương cùng thấy được sự sụp đổ và thất vọng.
Tạ Ninh không biết rằng cậu mặc dù không có hào quang nhân vật chính, nhưng toàn bộ sự việc vừa rồi nhân vật chính đều chằm chằm nhìn cậu. Rốt cuộc Tạ Ninh không kìm được phải hỏi: “Cậu cố ý à?”
“Meo!”
Hà Mạn Quyển đang định nói sao có thể, nhưng như thế không phải là đang nói đây là trình độ thật của cậu ta sao, trên mặt lúc trắng lúc đỏ đan xen, cuối cùng chỉ nghẹn được một câu: “Cậu quản tôi chắc!”
…Đã không thể chia tay được, chiến thắng thì có ích gì chứ. Tạ Ninh không có nhu cầu, cũng chẳng có việc nào muốn cậu ta làm, giọng điệu chán nản, đầu không có tinh thần.
“Được rồi, vậy cậu nói cho tôi biết ngày hôm qua là ai đánh Đoàn Lăng bị thương vậy?”
“Đánh anh Lăng ư?” Hà Mạn Quyển đầu óc ngây ra một lúc, sau đó chợt như tỉnh mộng mới căm giận trả lời: “Đánh anh Lăng còn có có thể là ai chứ, cái người ở Nam Cao đó!”
Hóa ra chỉ là vấn đề nhỏ này, nhìn ngoài tưởng đang rất tức giận nhưng thật ra trong lòng Hà Mạn Quyển lại thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, thậm chí có hơi chút thay đổi ấn tượng về Tạ Ninh không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Phải biết rằng, số lượng mấy đứa ‘ngốc bạch ngọt’ ở Dương Trừng không nhiều lắm, bên cạnh ai ai cũng là bông hoa sen đen xì, lòng đầy mưu mô giống như Đoàn Lăng và Cố Tử Chân vậy. Mỗi lần bị bắt được điểm yếu, Hà Mạn Quyển sẽ bị dày vò đến nửa c.h.ế.t nửa sống. Lần đầu gặp được một Tạ Ninh có yêu cầu nhẹ nhàng thế này, nhìn cậu thêm một cái xem chừng cũng không ngứa mắt quá.
…Chẳng những không ngứa mắt, mà thật ra tên ẻo lả này lại có ngoại hình khá đẹp mắt, mỗi tội cảm giác tồn tại không quá mạnh mẽ.
Nhớ tới lời mấy đứa bạn bàn tán vừa rồi, Hà Mạn Quyển vội liếc nhìn Tạ Ninh một cái, lúng túng hỏi lại: “Đại ca của Nam Cao mà mày cũng không biết? Đúng thật là mọt sách mà.”
Đại ca của Nam Cao?
Trong đầu Tạ Ninh bắt đầu chuyển động thật nhanh, lược qua các nhân vật trọng yếu trong nguyên tác. Cuối cùng dừng lại ở một bóng hình mơ hồ không rõ, chỉ lên sân khấu bên cạnh nhân vật chính thời đi học.
Trong trí nhớ quả thật có một nhân vật như vậy, tuy là độ dài cũng không nhiều nhưng xuyên suốt toàn bộ thời cấp Ba của nhân vật chính. Có thể nói đa phần sự thù địch của vai chính đều đến từ việc tiếp xúc với đối phương, là người hiếm hoi không màng khuôn mặt xinh đẹp kia. Trước khi cậu kịp nhớ ra tên người này, Hà Mạn Quyển đã nhanh mồm nói ra trước.
“Là Mạnh Kỳ Cửu đó! Cái tên lưu manh cầm đầu ở Nam Cao, hắn ta mà cậu cũng chưa nghe đến bao giờ ư?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook