Dung Xu cảm thấy Ô Nhĩ có nhiều loại thịt ngon mới mẻ như vậy, làm thành như vậy thật sự rất đáng tiếc nên mới nói: “Chỗ này của ta còn không ít hạt giống, muội cũng muốn lấy một ít không?”

Ô Âm Châu hỏi: “Được sao?”

Đây là đồ mang từ Đại Sở tới, có thể tùy tùy tiện tiện đưa cho nàng ấy sao.

Dung Xu: “Sao lại không được, những thứ này sau khi mọc lên sẽ tiếp tục kết hạt, sang năm lại có rất nhiều hạt, ta cũng không thể dùng hết nhiều hạt như vậy được.”

Đây là chỗ tốt của lương thực, chỉ cần có thể giữ lại một hạt giống, một thế hệ lại tiếp một thế hệ, sẽ tiếp tục sinh sôi không ngừng.

Ô Âm Châu chà xát tay, cũng đem từng loại hạt giống bỏ vào trong rương, so với Dung Xu, nàng ấy làm những việc này càng thuận buồm xuôi gió.

Bên trong rương gỗ là đất nâu, tưới thêm ít nước, có thể giữ ẩm lâu dài, còn chưa có mọc mầm, Ô Âm Châu đã nghĩ tới hình ảnh những cây hành, tỏi, gừng sau khi lớn lên.

Đến lúc đó Gia Luật Gia Ương nhất định sẽ cầu nàng ấy, hỏi nàng ấy lấy những thứ này ở đâu.

Ô Âm Châu nghĩ thầm, không phải cứ hỏi là tẩu tử sẽ nói đâu.

Thật ra còn phải tuỳ người, có lẽ nếu Gia Luật Gia Ương tới hỏi tẩu tử thì tẩu ấy sẽ không nói cho đâu.

Ô Âm Châu tính toán chờ cây nảy mầm sẽ mang đến khoe khoang với Gia Luật Gia Ương, bận bịu một hồi lại đến giờ cơm trưa.

Ni Mã lại đến đây đưa nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa, ba cân thịt dê, ba cân thịt bò, còn có mấy củ khoai tây, số lượng rất nhiều.

Hắn ta không nghĩ tới Ô Âm Châu cũng ở đây, sau khi bỏ đồ xuống thì lập tức quay lại trướng của vương bẩm báo.



Nếu không phải là do hắn đang giả vờ không hiểu tiếng Đại Sở, Gia Luật Gia Ương khẳng định sẽ đi qua, nhưng hiện tại tuyệt đối không được.

Nếu Ô Âm Châu ở đó thì hắn không thể đi, hắn thể ở cùng chỗ với Ô Âm Châu, bọn họ không thể đồng thời xuất hiện ở trước mặt Dung Xu.

Trong lòng Gia Luật Gia Ương có chút bực bội: “Ô Âm Châu cả ngày không có chuyện gì làm sao, sao lại suốt ngày chạy tới lều của Tấn Dương vậy.”

Ni Mã nghĩ thầm, vương lúc trước còn bảo Ô Âm Châu nên thường xuyên đến lều của Vương phi chơi, hiện tại đã trở mặt không nhận người.

Hai chú chim ưng non kêu ríu rít, Gia Luật Gia Ương ném miếng thịt cho bọn chúng: “Nếu còn không đưa hai con vật nhỏ này tới nữa thì chúng nó sẽ không nhận ra người mất.”

Ni Mã thử đề nghị nói: “Nếu không thì để thuộc hạ mang qua cho Vương phi?”

Động tác của Gia Luật Gia Ương ngừng lại, hắn liếc mắt nhìn Ni Mã thật sâu một cái: “Đây là chim ưng hoang dã ở trong núi, ngươi có thể đưa nhưng ngươi có thể nói cho nàng ấy biết phải chăm sóc như thế nào sao.”

Ni Mã lắc đầu: “Thuộc hạ không biết nuôi chim ưng.”

“Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, nếu có bản lĩnh này, còn không bằng nghĩ cách để Ô Âm Châu rời đi.” Gia Luật Gia Ương đứng lên, nếu như là bình thường, có lẽ hắn sẽ đoán được Dung Xu sẽ nấu món gì, nhưng hiện tại dù là ăn cái gì thì hắn cũng không muốn đoán.

Ni Mã vừa không biết nuôi ưng, cũng không biết cách để Ô Âm Châu rời đi đành ủ rũ bỏ đi lấy cơm trưa.

Đường đường là một mãnh tướng, phụ tá đắc lực của Lang Vương, chỉ có thể làm chân chạy vặt.

Sau khi mang đồ ăn tới, một mâm đồ ăn đặt lên bàn, nào là thịt dê, thịt bò xào khoai tây, món chính là bánh mì thanh khoa, mỳ trắng cùng bánh nướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương