Xuyên Qua Ta Là Quảng Lộ Trong Hương Mật
-
Chương 19: Tu La Tràng
Giải quyết một chuyện hôn ước xong, vô luận là Cẩm Mịch hay là Nhuận Ngọc cũng đều là một chuyện tốt.
Nhuận Ngọc không cần lại đối Cẩm Mịch cầu mà không được, vì yêu sinh hận.
Mà Cẩm Mịch cũng không cần bởi vì việc hôn ước, cùng Húc Phượng hai người ngược tới ngược lui.
Cẩm Mịch hiện tại là nữ nhi của Thuỷ thần cùng Phong thần, tự nhiên cùng bọn họ ở cùng một chỗ.
Bởi vậy lâu lâu nàng sẽ tới tìm Quảng Lộ chơi.
Nhưng mà, Tuệ Hòa cũng thường xuyên tới tìm Quảng Lộ.
Có một ngày, hai người đụng phải nhau!
Tuệ Hòa đã đã từng bạn gái phấn của Húc Phượng, nhìn đến người trước mắt từng cùng idol lúc trước của chính mình ái muội, trong lòng đương nhiên không dễ chịu.
Chính là nàng lại thích cùng Quảng Lộ chơi, bất đắc dĩ, chỉ có thể căng da đầu cùng Cẩm Mịch ở chung.
Cẩm Mịch nghĩ không sao cả, nàng thích Quảng Lộ, mà Tuệ Hòa là bằng hữu của Quảng Lộ, nàng tự nhiên cảm thấy Tuệ Hòa không tồi.
Quảng Lộ bị kẹp ở giữa các nàng, Tuệ Hòa không thích Cẩm Mịch, lại bởi vì Quảng Lộ cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Quảng Lộ cảm thấy cả hai người nàng đều thích, chính là thời điểm ba người ở chung không khí thập phần xấu hổ, vì thế suy nghĩ một cái biện pháp thúc đẩy tình cảm của ba người.
Cùng nhau chơi mạt chược lạp!
Quảng Lộ cùng Tuệ Hòa đã từng lập lời thề không bao giờ cùng Nhuận Ngọc chơi mạt chược flag, hiện tại piapiapia vả mặt.
Bởi vì ra trận tìm không thấy người, đành phải giả bộ thoạt nhìn là ở trong Toàn Cơ Cung nghiêm túc đọc sách, thực tế là đang âm thầm quan sát Nhuận Ngọc tìm thời điểm kéo người vô chơi.
Gần đây Quảng Lộ không cùng Cẩm Mịch chơi chung, chính là ở chỗ Tuệ Hòa, khiến cho Nhuận Ngọc có chút bất mãn.
Nếu là nói một nữ nhân nói chuyện giống một khẩu súng máy, kia ba nữ nhân ghé vào cùng nhau, quả thực muốn mệnh của Nhuận Ngọc cái người có tính cách tĩnh lặng.
Húc Phượng này cũng là không có lực, như thế nào không canh chừng Cẩm Mịch, để nàng hướng Toàn Cơ Cung chạy đến.
Hơn nữa Quảng Lộ gần đây càng thêm không quan tâm hắn, hôm nay không phải nói muốn bồi Cẩm Mịch xem hoa, ngày mai lại nói muốn đi cùng Tuệ Hòa cùng nhau đậu điểu.
Từ lần trước sau sự kiện "Lang tới", chính mình cũng không dám lỗ mãng nữa, dùng đau đầu nhức óc tới hấp dẫn sự chú ý của Quảng Lộ.
Ai, nữ nhân hảo phiền!
Vốn dĩ các nàng ở cùng nhau chơi đều không dẫn hắn theo, hôm nay Quảng Lộ thế nhưng chủ động mời hắn cùng nhau chơi mạt chược? Trời cũng trợ hắn rồi! Hắn phải hảo hảo bộc lộ tài năng, làm Quảng Lộ sùng bái hắn.
Bởi vì Cẩm Mịch là tay mới, Quảng Lộ cố ý ở đánh phía trước cho nàng kỹ càng tỉ mỉ chỉ đạo một phen, làm hại Tuệ Hòa có chút bất mãn, bĩu môi nói: "Tiểu giọt sương, khi ta lần đầu tiên chơi mạt chược ngươi cũng không có tay cầm tay dạy ta a?"
Quảng Lộ xấu hổ cười nói, khó mà nói khi đó bởi vì Tuệ Hòa ở trong nội tâm nàng là một cái vai ác, nàng đột nhiên cùng chính mình nói: "Quảng Lộ, ta muốn đánh mạt chược!" Ngữ khí thành khẩn, lại nói ra Sa Điêu lời nói như vậy.
Này không khác vẻ mặt đứng đắn của Nhuận Ngọc cùng chính mình nói: "Quảng Lộ, ta muốn học bài hát《 học mèo kêu 》 này" giống như làm người kinh khủng.
Nhớ tới Đại điện hạ kêu tiếng miêu miêu miêu miêu miêu, Quảng Lộ tỏ vẻ không thể lại suy nghĩ......!
"Tuệ Hòa, ngươi có thiên phú, học một chút liền thông, ta không có gì để dạy ngươi!" Quảng Lộ trấn an nói.
Tuệ Hòa vừa nghe Quảng Lộ khen chính mình, tức khắc nhịn đến không được.
Nhưng Cẩm Mịch vừa nghe lời này liền không vui, mỹ nhân nhăn nhăn mày, kéo tay áo Quảng Lộ nói: "Quảng Lộ, ngươi vừa nói như vậy, là đang nói ta không có thiên phú sao?"
Tuệ Hòa nói tiếp: "Ngươi cũng biết ngươi thiên tính ngu dốt, không hảo học đi, tiểu giọt sương đúng không?" Nói còn kéo một cái tay khác của Quảng Lộ.
"Quảng Lộ, ngươi nghe lời nàng kìa, thật xấu a......"
"Tiểu giọt sương, ngươi xem bộ dáng của nàng kìa, vừa thấy liền biết là không thông minh......"
"Quảng Lộ, ô ô ô......"
"Tiểu giọt sương nha nha nha......"
Hai người nắm lấy hai tay áo Quảng Lộ, không chút nào thoái nhượng, ngươi đẩy ta nhương, tiểu giọt sương như một viên mưa gió thổi phiêu diêu, ở giữa bị hai người bạo lực xé rách trong gió phiêu diêu.
Nhuận Ngọc vừa tới, liền nhìn thấy Quảng Lộ bị hai người các nàng xả tới thoát đi, xả đến cả người ngã trái ngã phải.
Hắn có chút sinh khí, đương trường đỡ lấy Quảng Lộ, thi pháp đánh văng tay hai nàng ra.
Như thế nào không có hắn, hai người này liền càng thêm hồ nháo?
Hai người Cẩm Mịch bị văng ra, tức khắc tay có chút đau, nhìn sắc mặt giận dữ của Nhuận Ngọc, hai người trong lòng ý thức được chính mình đã làm quá.
Quảng Lộ cảm giác chính mình đã bị kéo đến chỉ còn hơi thở thoi thóp, dựa vào trên eo Nhuận Ngọc.
Nhuận ngọc mở miệng nói: " Hai người các ngươi đang làm vậy?"
Tuệ Hòa ngượng ngùng nói chính mình bởi vì nhìn thấy Cẩm Mịch kéo tay áo Quảng Lộ, nàng cảm thấy không cao hứng, cũng nghĩ kéo tay áo Quảng Lộ để Quảng Lộ chú ý chính mình, không nghĩ tới hai người lại lôi kéo lẫn nhau.
Quảng Lộ lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình dựa vào trên người điện hạ, một phen nhảy dựng, thiếu chút nữa đã đụng vào bàn mạt chược.
Nhuận Ngọc còn không chưa kịp phản ứng lại, cảm xúc kia đã biến mất, nàng còn một phen nhảy dựng?
Chính mình đáng sợ như vậy sao?
Quảng Lộ ngượng ngùng nói: "Điện hạ, mới vừa rồi ta dạy Cẩm Mịch chơi mạt chược, Cẩm Mịch có chút nghi vấn, liền kéo tay áo ta muốn hỏi ta vấn đề đó thôi."
Nhuận Ngọc hoài nghi nói: "Kia vì sao Tuệ Hòa công chúa cũng lôi kéo tay áo của ngươi ngươi?"
"Ha hả a......!Tuệ Hòa nàng cũng có......!Vấn đề muốn hỏi ta ha ha ha ha" Quảng Lộ tính toán trả lời qua loa như vậy đi qua.
Nhuận Ngọc thấy vẻ mặt Quảng Lộ xấu hổ, biết hỏi tời cùng cũng không có kết quả gì.
Nội tâm Nhuận Ngọc sinh khí, lại không biết chính mình vì sao lại sinh khí, mới vừa rồi nhìn các nàng hai người lôi kéo tay áo Quảng Lộ, nội tâm chính mình thế nhưng có cảm xúc muốn chém đứt tay của hai người các nàng.
Hắn chỉ có thể rầu rĩ nói: "Vậy ngươi dạy Cẩm Mịch tiên tử chơi mạt chược chưa?" Đàn nữ nhân này, dám khi dễ Quảng Lộ, xem hắn ở trên bàn ngược chết các nàng.
Quảng Lộ cười nói: "Cẩm Mịch đã học xong." Cẩm Mịch nghe được nơi này, cao hứng mà ngẩng lên đầu nhỏ, biểu tình cầu khen ngợi.
Quảng Lộ cười khen nàng vài câu, Tuệ Hòa ở một bên cùng Nhuận Ngọc đồng thời cảm thấy hai người thập phần chói mắt.
Mười vòng sau......!
"Điện hạ, ngươi như thế nào lại thắng?" Quảng Lộ đã thua hữu khí vô lực.
Cùng Tuệ Hòa liếc nhau, quả nhiên, không nên cùng Nhuận Ngọc cùng nhau chơi mạt chược!
Nhuận Ngọc hơi hơi nhướng mày, nhìn sắc mặt Cẩm Mịch cùng Tuệ Hòa hai người hơi xanh, một bộ dáng tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, ôn hòa mà cười: "Ta cũng không nghĩ thắng a?"
Lời này vừa ra, ba người còn lại trên bàn toàn bộ nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đều muốn phun ra ngọn lửa.
Nhuận Ngọc cảm thấy, chính mình giống như vừa làm sai?
Nhìn Quảng Lộ không phải thực vui vẻ a? Rõ ràng chính mình đều là để Cẩm Mịch cùng Tuệ Hòa nã pháo, cũng chưa để nàng nã pháo.
Như thế nào nàng còn không cao hứng?
Quảng Lộ đã xem hiểu ánh mắt của Nhuận Ngọc ánh mắt, đem hắn kéo đến một bên, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, một hồi người liền làm bộ bại bởi ba người chúng ta đi ~"
Nhuận Ngọc không rõ, có chút chần chờ hỏi: "Vì sao phải thua?"
Quảng Lộ nhìn mặt lộ vẻ khó hiểu của Nhuận Ngọc, chỉ có thể làm nũng nói: "Lát sau ta lại cho ngươi giải thích, tính ta cầu ngươi, điện hạ, được không ~"
"Hảo đi, chỉ là, Quảng Lộ ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu." Nếu Quảng Lộ ngươi đã cầu ta, ta đây liền đại phát từ bi đáp ứng ngươi đi, chính là, là có điều kiện nga ~
"Hảo hảo hảo, điện hạ đều ý ngươi......" Quảng Lộ khó được nghĩ đến một cái phương pháp tuyệt diệu làm hai người các nàng giải hòa, vô luận Nhuận Ngọc nói cái gì nàng đều sẽ đáp ứng hắn, chỉ cần không cần quá phận là được.
Nhuận Ngọc thực hiện được ý nguyện, cảm thấy mỹ mãn mà trở lại trên bàn, nói một tiếng "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!"
Quảng Lộ nhân lúc nghỉ ngơi triệu tập hai người Cẩm Mịch, nói kỹ thuật Nhuận Ngọc lợi hại như thế nào, nhưng nếu là muốn thắng, cũng không phải không có cách.
Nàng tỏ vẻ chỉ cần ba người các nàng đồng tâm hiệp lực, chung sức hợp tác.
Dùng các loại thủ thế cùng động tác tới tỏ vẻ bài chính mình, để đối phương biết, như vậy liền có thể thắng Nhuận Ngọc.
Tuệ Hòa cùng Cẩm Mịch đã bị ngược sợ, hai người đã không màng tới chuyện cùng nhau tranh sủng, hết sức chuyên chú mà đối kháng cái bài vương Nhuận Ngọc.
Trải qua chiến thuật do Quảng Lộ chỉ đạo, hơn nữa Nhuận Ngọc cố ý phóng thủy, ba người thắng được mặt mày hớn hở.
Cẩm Mịch cùng Tuệ Hòa hai người trải qua sự kiện mạt chược này, không bao giờ tranh sủng nữa, hai người còn thường xuyên cùng nhau chơi mạt chược, Quảng Lộ xem đến rất là vui mừng.
Mà Nhuận Ngọc, vốn dĩ hai người các nàng có nhiều thời gian bên nhau, Quảng Lộ liền có thời gian cùng chính mình ở bên nhau.
Chính là, không nghĩ tới hắn sai rồi, trước kia là Quảng Lộ chỉ dùng bồi một cái, hiện tại Quảng Lộ thường xuyên cùng hai người các nàng chơi, còn mang theo yểm thú.
Bốn người hoà thuận vui vẻ, thật náo nhiệt.
Ta không ai đau, không ai yêu, ta là một cây cải trong đất......!Nội tâm Nhuận Ngọc nói.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả có chuyện nói:
Chúc đại gia quốc khánh vui sướng!
Đột nhiên đầu trống rỗng, khả năng này nội dung không đủ mau lạc, các vị tiểu thiên sứ chắp vá xem  ̄  ̄)σ
Thế nào, Tu La tràng xích không xích gà?
Đại Long: Như thế nào toàn thế giới đều thích lão bà của ta! Trời xanh a! Lão bà của ta quá đáng yêu làm sao bây giờ?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook