Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
-
Chương 22: Hoa đào từ đâu
Núi Hoa Đào.
Núi Hoa Đào ở phía nam là chỗ phong cảnh đẹp đẽ nhất ở Kinh Thành Dạ quốc. Nơi đây hiện hữu từ lâu, từng có vinh hạnh được Tiên hoàng hạ chân, ngắm nhìn và cái tên Núi Hoa Đào cũng là Tiên hoàng đạ cho. Về nguồn gốc, không ai rõ người n gieo lấy, chỉ biết người săn sóc, tưới nước là một bà lão còng lưng.
Cứ đến mùa Đào nụ nở, đều sẽ có người đến ngắm, cũng có những người tới để cùng bà lão chăm Hoa Đào.
Nên khi Tân Phương Phương đi tới liền thấy nhiều người, nhiều hơn nữa là cây Hoa Đào. Tân Phương Phương không ngần ngại nâng bước chân, đảo mắt quan sát.
Ở không trung, giữa những cây Đào gió lay thoảng qua, làm cành hoa nhẹ nhàng thay nhau nhảy múa, đong đưa, tác động tới cánh hoa mềm mại, khiến hoa mong manh rơi lả lướt, lượn lờ rồi đáp xuống đất đá gập ghềnh. Hoa rơi lớt phớt lại vừa phủ kín đường đi, tựa trải lên thảm hoa, mừng người đặt chân vậy.
Còn phía trên trời mây đã tan, đem trong sạch ánh sáng trở lại, như tuyết trắng dần cạn, trả lại màu tươi xanh cho cỏ dại, cũng tô điểm cho Hoa Đào khoe sắc, thêm đẹp trong mắt thế nhân.
Nhìn đến cây Đào Hoa, gốc rễ đan xen bám chặt vào lòng đất, lthân cây sần sần tròn xoe, dài lớn, hình dáng đâm trồi uốn lượn cong cong, mọc ra rất nhiều càmh nhỏ. Tuy không dầy hoa, nhưng cành nhiều, thêm cành khác chìa sang nên chẳng trống vắng, ngược thành đầy đặn.
Tân Phương Phương càng nhìn càng cười tươi, lòng nàng cho núi Hoa Đào 8 điểm, thêm 2 điểm thanh lịch.
Tròn điểm số mười.
Số điểm nàng chưa bao giờ có được, vì cái gì cũng điểm kém.
"Xem kìa, ba xấu nữ lại đến đây rồi!"
"Lần này còn thêm một người?"
Ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn vào bốn tỉ muội vừa xuất hiện, ba nữ tử họ đã thấy quen vì hay tới đây.
Những người này, họ không phải thuộc người trong Kinh thành nên không biết về thân phận, họ ngoài thấy ba nữ tử thường mặc y phục giản đơn, kiểu tóc sơ sài một món trang sức. Trên khuôn mặt cả ba chứa vết bớt, người trên trán, người ở má, ngưới dưới cằm, vết bớt đỏ, hình dáng giống nhau.
Và họ bàn tán, nếu không có vết bớt đỏ, dựa vào nét mặt, mắt, mũi, môi, hiển nhiên ba nữ nhân sẽ xinh đẹp, thanh tú chứ chả phải xấu nữ.
Nay ba thành bốn, một nữ nhân lạ mặt xuất hiện, họ tò mò ngắm nghía, đánh giá.
Vận y phục đồng dạng, nhưng trên mặt điểm chú ý không phải vết bớt, mà là hàng lông mày đen kịt dài tận mang tai, phần mắt tô điểm chấm chấm đỏ, mặt nhọ nhem như vừa chui ra từ bùn.
Nữ nhân xấu theo cách thảm hại! Quả thực đầu tóc không gọn gàng, y phục không chỉnh chu, họ sẽ cho rằng đây là ăn mày hoặc kẻ điên! Chứ xem đi xem lại, nữ nhân chẳng giống người bình thường!
Tân Phương Phương không hề biết mọi người ví nàng như kẻ điên, nàng nguyên vẹn ngây ngô ngắm hoa nở, kệ con mắt xem xét, lời xì xào tứ phía dồn lại.
"Nhị tỉ, chờ muội với!" Tân Hoa Hoa gọi Tân Phương Phương, vui vê chạy theo sau nàng, kéo tay nàng nắm lấy.
Tân Phương Phương thuận Tân Hoa Hoa, mặc Tân Hoa Hoa nắm tay mình. Thật sự để nói, nàng thấy tứ muội thuần đơn, tự nhiên, sau tiếp xúc khá nhiều, nhận thức tứ muội rất trong sáng, tại có hơi cố chấp. Còn đâu dễ cười, dễ nói, tính tình thoải mái hơn ai.
Nhất là lần cõng Tân Cầm Nhi, tứ muội không than, chẳng vãn dù mệt nhoài, tứ muội cứ nhè nhẹ nói chuyện, dìu dắt hồi lâu.
Xong còn thay Tân Cầm Nhi đa tạ, rồi nói về việc yến tiệc, xin lỗi nàng vì làm khó.
Chính vậy, nàng không còn xa cách với tứ muội. Nói tiếp tứ muội cho nàng xúc cảm thản nhiên, thân cận, càng gần càng thương, không nỡ lòng đẩy ra.
Tân Diệu Liên nhìn nhìn hai muội muội đằng trước mật thiết, bên khóe môi nhịn không được cong cong, thấy thỏa lòng bởi tình tỉ muội giữa cả ba hòa ái.
Ánh mắt Tân Diệu Liên sau chợt dừng tại Tân Cầm Nhi đang bĩu môi, nhàm chán quay đi chỗ khác, Tân Diệu Liên bỗng khá buồn phiền.
Sao không phải bốn? Tại tam muội cùng nhị muội Phương Phương tựa như chẳng vừa lòng nhau, tam muội nói sẽ không giao du với Phương Phương, bảo Phương Phương đáng ghét, châm chọc, xem thường muội ấy.
Lí do gì mà Phương Phương nói thế, tam muội chẳng nhắc, chỉ thốt lên rằng: "Người như Tân Phương Phương, có cho đồ tốt, muội cũng chả thèm liếc!"
Nàng ấy nào muốn tỉ muội thế này! Bản tính Cầm Nhi nặng nề, thất thường, tâm tư tam muội Cầm Nhi lại sâu hơn, nàng ấy lâu năm ở cạnh, nhiều khi còn khó hiểu nổi.
Nhưng nàng ấy hiểu chút chút, Cầm Nhi thời khắc Phương Phương xuất hiện đi kèm được phụ thân quan tâm hơn, Cầm Nhi đại khái ghen tị.
Lòng đố kị cao, Cầm Nhi không chịu thấu tình đạt lí, tình thương phụ thân cho Phương Phương là bù đắp mười ba năm xa cách Phương Phương.
Thế nào tỉnh vào thiên vị được? Phụ thân cũng đâu có bỏ bê ba tỉ muội họ?
Cầm Nhi chấp nhất, nàng ấy khuyên bảo không xong. Nàng ấy làm sao giờ? Có cách khuyên được chừng nào hay chừng ấy, từ từ gỡ bỏ hiểm khích giữa hai muội muội.
Tân Diệu Liên, Tân Cầm Nhi chậm chạp một chỗ, chỗ khác Tân Phương Phương và Tân Hoa Hoa hoạt bát chạy vòng quanh, đùa giỡn nhau.
Núi Hoa Đào ở phía nam là chỗ phong cảnh đẹp đẽ nhất ở Kinh Thành Dạ quốc. Nơi đây hiện hữu từ lâu, từng có vinh hạnh được Tiên hoàng hạ chân, ngắm nhìn và cái tên Núi Hoa Đào cũng là Tiên hoàng đạ cho. Về nguồn gốc, không ai rõ người n gieo lấy, chỉ biết người săn sóc, tưới nước là một bà lão còng lưng.
Cứ đến mùa Đào nụ nở, đều sẽ có người đến ngắm, cũng có những người tới để cùng bà lão chăm Hoa Đào.
Nên khi Tân Phương Phương đi tới liền thấy nhiều người, nhiều hơn nữa là cây Hoa Đào. Tân Phương Phương không ngần ngại nâng bước chân, đảo mắt quan sát.
Ở không trung, giữa những cây Đào gió lay thoảng qua, làm cành hoa nhẹ nhàng thay nhau nhảy múa, đong đưa, tác động tới cánh hoa mềm mại, khiến hoa mong manh rơi lả lướt, lượn lờ rồi đáp xuống đất đá gập ghềnh. Hoa rơi lớt phớt lại vừa phủ kín đường đi, tựa trải lên thảm hoa, mừng người đặt chân vậy.
Còn phía trên trời mây đã tan, đem trong sạch ánh sáng trở lại, như tuyết trắng dần cạn, trả lại màu tươi xanh cho cỏ dại, cũng tô điểm cho Hoa Đào khoe sắc, thêm đẹp trong mắt thế nhân.
Nhìn đến cây Đào Hoa, gốc rễ đan xen bám chặt vào lòng đất, lthân cây sần sần tròn xoe, dài lớn, hình dáng đâm trồi uốn lượn cong cong, mọc ra rất nhiều càmh nhỏ. Tuy không dầy hoa, nhưng cành nhiều, thêm cành khác chìa sang nên chẳng trống vắng, ngược thành đầy đặn.
Tân Phương Phương càng nhìn càng cười tươi, lòng nàng cho núi Hoa Đào 8 điểm, thêm 2 điểm thanh lịch.
Tròn điểm số mười.
Số điểm nàng chưa bao giờ có được, vì cái gì cũng điểm kém.
"Xem kìa, ba xấu nữ lại đến đây rồi!"
"Lần này còn thêm một người?"
Ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn vào bốn tỉ muội vừa xuất hiện, ba nữ tử họ đã thấy quen vì hay tới đây.
Những người này, họ không phải thuộc người trong Kinh thành nên không biết về thân phận, họ ngoài thấy ba nữ tử thường mặc y phục giản đơn, kiểu tóc sơ sài một món trang sức. Trên khuôn mặt cả ba chứa vết bớt, người trên trán, người ở má, ngưới dưới cằm, vết bớt đỏ, hình dáng giống nhau.
Và họ bàn tán, nếu không có vết bớt đỏ, dựa vào nét mặt, mắt, mũi, môi, hiển nhiên ba nữ nhân sẽ xinh đẹp, thanh tú chứ chả phải xấu nữ.
Nay ba thành bốn, một nữ nhân lạ mặt xuất hiện, họ tò mò ngắm nghía, đánh giá.
Vận y phục đồng dạng, nhưng trên mặt điểm chú ý không phải vết bớt, mà là hàng lông mày đen kịt dài tận mang tai, phần mắt tô điểm chấm chấm đỏ, mặt nhọ nhem như vừa chui ra từ bùn.
Nữ nhân xấu theo cách thảm hại! Quả thực đầu tóc không gọn gàng, y phục không chỉnh chu, họ sẽ cho rằng đây là ăn mày hoặc kẻ điên! Chứ xem đi xem lại, nữ nhân chẳng giống người bình thường!
Tân Phương Phương không hề biết mọi người ví nàng như kẻ điên, nàng nguyên vẹn ngây ngô ngắm hoa nở, kệ con mắt xem xét, lời xì xào tứ phía dồn lại.
"Nhị tỉ, chờ muội với!" Tân Hoa Hoa gọi Tân Phương Phương, vui vê chạy theo sau nàng, kéo tay nàng nắm lấy.
Tân Phương Phương thuận Tân Hoa Hoa, mặc Tân Hoa Hoa nắm tay mình. Thật sự để nói, nàng thấy tứ muội thuần đơn, tự nhiên, sau tiếp xúc khá nhiều, nhận thức tứ muội rất trong sáng, tại có hơi cố chấp. Còn đâu dễ cười, dễ nói, tính tình thoải mái hơn ai.
Nhất là lần cõng Tân Cầm Nhi, tứ muội không than, chẳng vãn dù mệt nhoài, tứ muội cứ nhè nhẹ nói chuyện, dìu dắt hồi lâu.
Xong còn thay Tân Cầm Nhi đa tạ, rồi nói về việc yến tiệc, xin lỗi nàng vì làm khó.
Chính vậy, nàng không còn xa cách với tứ muội. Nói tiếp tứ muội cho nàng xúc cảm thản nhiên, thân cận, càng gần càng thương, không nỡ lòng đẩy ra.
Tân Diệu Liên nhìn nhìn hai muội muội đằng trước mật thiết, bên khóe môi nhịn không được cong cong, thấy thỏa lòng bởi tình tỉ muội giữa cả ba hòa ái.
Ánh mắt Tân Diệu Liên sau chợt dừng tại Tân Cầm Nhi đang bĩu môi, nhàm chán quay đi chỗ khác, Tân Diệu Liên bỗng khá buồn phiền.
Sao không phải bốn? Tại tam muội cùng nhị muội Phương Phương tựa như chẳng vừa lòng nhau, tam muội nói sẽ không giao du với Phương Phương, bảo Phương Phương đáng ghét, châm chọc, xem thường muội ấy.
Lí do gì mà Phương Phương nói thế, tam muội chẳng nhắc, chỉ thốt lên rằng: "Người như Tân Phương Phương, có cho đồ tốt, muội cũng chả thèm liếc!"
Nàng ấy nào muốn tỉ muội thế này! Bản tính Cầm Nhi nặng nề, thất thường, tâm tư tam muội Cầm Nhi lại sâu hơn, nàng ấy lâu năm ở cạnh, nhiều khi còn khó hiểu nổi.
Nhưng nàng ấy hiểu chút chút, Cầm Nhi thời khắc Phương Phương xuất hiện đi kèm được phụ thân quan tâm hơn, Cầm Nhi đại khái ghen tị.
Lòng đố kị cao, Cầm Nhi không chịu thấu tình đạt lí, tình thương phụ thân cho Phương Phương là bù đắp mười ba năm xa cách Phương Phương.
Thế nào tỉnh vào thiên vị được? Phụ thân cũng đâu có bỏ bê ba tỉ muội họ?
Cầm Nhi chấp nhất, nàng ấy khuyên bảo không xong. Nàng ấy làm sao giờ? Có cách khuyên được chừng nào hay chừng ấy, từ từ gỡ bỏ hiểm khích giữa hai muội muội.
Tân Diệu Liên, Tân Cầm Nhi chậm chạp một chỗ, chỗ khác Tân Phương Phương và Tân Hoa Hoa hoạt bát chạy vòng quanh, đùa giỡn nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook