Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính
Chương 28: Băng thanh ngọc khiết (2)

Editor: emmaai1234

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 

Ở tuyến kịch bản ban đầu, vị Đại sư tỷ này được xưng tụng là bằng hữu khuê mật của Vệ Băng Thanh.

Nữ tử trong tông môn có hạn, có thể đồng thời làm khuê mật tri kỉ và tỷ tỷ của Vệ Băng Thanh, cũng chỉ có vị Đại sư tỷ này.

Bởi vậy, khi biết được từ chỗ Vệ Chiếu chuyện sư phụ nàng và Đại sư tỷ có quan hệ không trong sạch, phản ứng đầu tiên của Vệ Băng Thanh chính là không tin.

Thế nhưng lời này phát ra từ trong miệng ca ca mình, Vệ Băng Thanh không muốn tin cũng phải tin.

Đương nhiên, bây giờ quan hệ của Đại sư tỷ và sư phụ bọn họ đương nhiên là rất trong sạch.

Dù sao, nàng ta cũng không có thể chất của dược nhân, không dám làm ra loại quan hệ nguy hiểm như sư đồ loạn luân này.

Nhưng dù không có quan hệ, thì việc Đại sư tỷ làm đối với Vệ Băng Thanh tuyệt đối cũng không kém những nam nhân kia.

Sau khi Vệ Băng Thanh bị hạ dược, vốn có thể chạy trốn. Lúc ấy nàng trúng xuân dược, muốn nhanh chóng xuống núi, đành phải tìm Đại sư tỷ hỗ trợ. Thế nhưng, Đại sư tỷ chẳng những không giúp nàng, ngược lại còn trực tiếp dẫn nam nhân khác tới. Vậy mới biết, thật ra Đại sư tỷ vẫn luôn ghen ghét Vệ Băng Thanh, ghen ghét thiên phú của nàng, ghen ghét dung mạo của nàng, thậm chí ghen ghét cả việc sư phụ và các sư huynh đệ khác ái mộ Vệ Băng Thanh.

Đại sư tỷ người này, nhìn như tấm lòng rộng mở, thực tế lòng dạ nhỏ mọn, không thể nhìn được người khác ưu tú hơn nàng ta.

Thượng bất chính hạ tắc loạn, đây cũng là chuyện bình thường.

Lúc này, thấy Đại sư tỷ hỏi thăm, Vệ Băng Thanh chỉ khóc, "Ca ca... Ca ca muội sắp không được, muội xuống núi tìm đại phu, Đại sư tỷ, tỷ đừng cản muội."

"Khóc sướt mướt như thế thì còn ra cái dạng gì nữa?" Đại sư tỷ thấy dáng vẻ nhu nhu nhược nhược này của Vệ Băng Thanh, trong lòng không khỏi xem thường, đồng thời cũng cảm thấy thống khoái hơn không ít, "Đại phu trên núi nói thế nào?"

"Bọn họ nói phó thác cho số mệnh, muội không tin." Vệ Băng Thanh lắc đầu, "Ca ca muội nhất định không có chuyện gì, bây giờ muội lập tức dẫn huynh ấy xuống núi tìm thêm vài đại phu, nhất định sẽ tốt lên."

Đại khái là Vệ Chiếu bây giờ so với người chết cũng chỉ nhiều hơn một hơi thở, Đại sư tỷ thấy hơi thở của Vệ Chiếu yếu đến gần như không thể thấy, quả thật không tiện ngăn cản, "Muội đừng vội, với công phu hiện tại của muội, chỉ sợ muội chưa xuống đến nơi thì ca ca muội đã không chịu được nữa. Tốt xấu gì muội cũng nên dắt con ngựa..."

Vị Đại sư tỷ này cũng không có ý gì khác.

Tối thiểu ở trước mặt các vị đồng môn, vẫn phải làm ra vẻ một chút.

Vệ Băng Thanh đặt Vệ Chiếu lên ngựa, sau đó ghìm chặt dây cương, nhanh chóng chạy xuống núi.

Muốn chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu.

"Ca, huynh vẫn tốt chứ?" Vệ Băng Thanh tận lực để ngựa chạy bình ổn hơn một chút, miễn cho ca ca không thoải mái.

"Vẫn tốt." Vệ Chiếu sờ đùi, đau đến nhe răng trợn mắt, "Chúng ta đừng chậm trễ, ra khỏi thành trước đã."

"Dạ." Vệ Băng Thanh thấy sắc mặt ca ca tốt lên không ít, tâm tình vô cùng tốt, ca ca nói cái gì liền làm cái đó.

Sau khi bọn họ ra khỏi thành liền đem con ngựa đổi thành bạc, giữ lại một phần, phần còn lại mua một chút y phục, sau khi cải trang xong mới đi tiếp.

Vệ Chiếu dẫn Vệ Băng Thanh đến một thôn trang nhỏ không mấy nổi danh, nơi có danh tiếng duy nhất ở gần thôn trang chính là một sườn đồi.

Trên sườn đồi kia có một cái sơn động, bên trong có một quyển công pháp, chính là một trong những cơ duyên của Vệ Băng Thanh.

Ở kịch bản ban đầu, Vệ Băng Thanh bị sư phụ chuyển tay tặng cho người khác, trên đường vận chuyển thì bị sơn tặc đánh cướp, sau khi trải qua một số chuyện không thể miêu tả, rốt cuộc mất hết can đảm, bị ép nhảy núi, sau đó tìm được một quyển công pháp ở trong sơn động, từ đây đi trên con đường của đỉnh cấp cao thủ, các nam nhân đến sau tiến hành hoạt động hài hòa cũng đổi thành anh hùng tuấn kiệt nổi danh trong võ môn, nữ tử trong chốn võ lâm hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào đối phó nàng.

Nói tóm lại, cơ duyên của Vệ Băng Thanh không thể thiếu, cũng là một cái bùa phòng thân của bọn họ.

Trong hai người bọn họ, chỉ có một nha đầu võ công không cao, còn lại thì là một con ma bệnh, nếu không có một chút võ công phòng thân, chắc chắn sẽ sống không nổi.

Bởi vì Vệ Băng Thanh có thể chất đặc biệt, Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh không dám ở bất cứ nơi nào có người sống.

Thế giới thịt văn này không hề giống với các thế giới khác.

Ở các thế giới khác, còn có thể đại ẩn ẩn tại thị, hoặc có thể giả heo ăn thịt hổ, kiểu thôn dân phổ thông gì đó càng không đáng nhắc tới. Nhưng ở thế giới thịt văn, căn bản mặc kệ ngươi có phần diễn hay không, dáng dấp thế nào, chỉ cần giống đực là được rồi.

Bởi vậy, huynh muội họ chỉ có thể chọn nơi ít ai lui tới mà định cư, đồng thời cũng bắt đầu luyện công.

Thân thể của Vệ Chiếu dần dần tốt lên, nhìn qua cũng chỉ hư nhược hơn so với người bình thường một chút, đi nhiều thêm mấy bước liền phải thở hồng hộc, chịu không được mệt mỏi. Nhưng hắn hiện tại so với bộ dáng nửa chết nửa sống trước kia còn tốt hơn nhiều, cho nên Vệ Băng Thanh vẫn hết sức thỏa mãn với chuyện này.

Vệ Băng Thanh cầm kiếm luyện công, Vệ Chiếu liền dời ghế đẩu sang bên cạnh nhìn, tuyệt đối không thể để cho Vệ Băng Thanh rời khỏi tầm mắt của mình.

Chỉ là Vệ Chiếu có lòng mà không có sức, hắn nhìn không đến hai canh giờ, thân thể liền kháng nghị, đành ngủ thiếp đi trên ghế.

Vệ Băng Thanh không dám quấy nhiễu giấc ngủ của ca ca, đành phải lấy một bộ y phục đắp lên người ca ca, dự định đi lên núi đào một chút thảo dược, rồi bắt thêm mấy con thỏ hoặc gà rừng gì đó trở về bồi bổ thân thể cho ca ca.

Kỳ thật cuộc sống như vậy cũng rất tốt.

Vệ Băng Thanh nghĩ như vậy.

Từ sau khi nàng có nguyệt sự, thân thể liền bắt đầu phát dục, ánh mắt của các sư huynh đệ trong môn luôn làm cho nàng nổi hết cả da gà, các sư tỷ muội trong môn liền bắt đầu xa lánh nàng, khiến Vệ Băng Thanh chỉ có thể khóc trong âm thầm. Bây giờ mặc dù chỉ có thể sống trong núi cùng ca ca, nhưng lại khiến cho Vệ Băng Thanh cảm thấy vô cùng an ổn.

Cái bí tịch võ học trân quý này không biết ca ca lấy được từ đâu, Vệ Băng Thanh dựa vào nó học mới có hơn nửa tháng, đã thấy vượt xa so với trước kia mình vất vả luyện nửa năm, sao có thể không nhìn ra bí tịch này rất cao minh? Vật như vậy, nếu để người khác chiếm được liền hận không thể độc chiếm, ca ca lại nhìn cũng không thèm nhìn liền cho nàng, mỗi ngày đốc thúc nàng luyện công, Vệ Băng Thanh nghĩ, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai đối tốt với mình như ca ca.

Ừm, nhất định phải săn nhiều một chút để cuộc sống của ca ca tốt hơn mới được.

Vệ Băng Thanh đè kiếm, đi lên trên núi.

Lúc Vệ Chiếu tỉnh lại, sắc trời đã nhá nhem tối.

Hắn mở to mắt, nhìn y phục được đắp trên người, trong lòng không khỏi thầm mắng mình vài câu.

Đúng thật là, cái thân thể này vô dụng đến mức, chỉ tập trung lực chú ý lâu một chút cũng không chịu được. Mặc dù biết cái thân thể này phế, nhưng không cần phế đến mức này chứ?

Vệ Chiếu cảm thấy mình thật xui xẻo.

"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh."

Vệ Chiếu hô vài câu, không có ai đáp lại.

"Lẽ nào là đi săn sao? Nhưng dù thế thì lúc này cũng nên trở về rồi mới phải, mặt trời cũng đã lặn rồi." Vệ Chiếu nhìn trời, trong lòng có chút hoảng hốt.

Không được, hắn phải đi xem một chút.

Vệ Chiếu vào phòng lấy mấy túi thuốc bột phòng thân, lại cầm thêm một cái liềm nhỏ, lúc này mới lên núi tìm kiếm.

Trên núi có một con đường nhỏ, chỉ cần đi theo con đường đó thì chắc sẽ tìm được.

Vệ Chiếu đi vài bước lại nghỉ ngơi một lần, ước chừng đi được nửa canh giờ, cuối cùng mới nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

"Ca, sao huynh lại tới đây?" Vệ Băng Thanh vô cùng sợ hãi, "Sao huynh không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi?"

"Khi huynh tỉnh lại không thấy muội đâu, mà mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, cho nên mới đi tìm muội thử xem." Vệ Chiếu đánh giá Vệ Băng Thanh một chút, phát hiện nàng không có việc gì, "Sao trễ như vậy rồi mà muội vẫn còn ở đây?"

"Ca, muội nói cho huynh biết, muội vừa nhìn thấy một con sói, bộ lông đặc biệt trắng, trông rất đẹp." Vệ Băng Thanh mặt mày hớn hở nói, "Lúc đi săn muội gặp phải đó. Muội vốn muốn bắt nó lại, nhưng lại phát hiện nó rất thông minh, nên muội liền theo nó đi săn, huynh xem."

Vệ Băng Thanh đưa thành quả của mình ra khoe với Vệ Chiếu.

Nhân sâm, gà rừng, thỏ, nấm, thậm chí còn có một cây hành hoang, cùng mấy quả dại màu đỏ.

Đây hoàn toàn có thể được coi là thu hoạch lớn.

"Muội nói là một con sói trắng sao?" Chỉ là Vệ Chiếu hoàn toàn không quan tâm những thứ này, nghe Vệ Băng Thanh nói xong liền không khỏi nghi ngờ hỏi, "Cao bao nhiêu?"

"Cao gần bằng ca ca vậy." Vệ Băng Thanh trả lời.

Vệ Chiếu liền cảm thấy đau răng, quả nhiên.

Hắn đã tìm đến nơi ít người sống rồi, mà vẫn có thể có chỗ trùng hợp với tuyến kịch bản ban đầu?

Ở cái nơi hoang sơn dã lĩnh này, thế mà cũng có thể xuất hiện một con sói trắng? Đây quả thật là quá phi logic rồi.

Không sai, ở kịch bản ban đầu, cái con sói trắng này cũng là một trong những thần tử dưới váy của Vệ Băng Thanh.

Thịt văn bây giờ nha, khẩu vị càng ngày càng nặng, chỉ có nhân loại đơn thuần đã không thể thoả mãn nhu cầu của người đọc. Cái gì mà người ngoài hành tinh này, xúc tu này, rồi còn cả người đầu trâu bây giờ đã không còn hiếm lạ nữa, trong thế giới động vật, tần suất xuất hiện của các loài như sói rồi chó rồi rắn càng cao đến không dám nhìn.

Con sói trắng này vốn phải xuất hiện sau khi Vệ Băng Thanh bị một nam nhân làm tổn thương. Lúc ấy nàng đã nản lòng thoái chí, cảm giác nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, động vật so với nam nhân cũng chả kém là bao.

Đương nhiên, vào thời điểm đó võ công của Vệ Băng Thanh đã luyện xong, cho dù có cùng sói trắng làm mấy ngày trời cũng không chết.

... Rốt cuộc làm thế nào mà không chết được vậy?

Chưa nói đến vấn đề sinh sản khác giống, dưới tình huống bình thường thì cái loại kích thước đó cũng không đúng mà.

Lại nói, trên người động vật rất bẩn nha, có rất nhiều vi khuẩn.

Nhưng đây là một quyển thịt văn, nếu ngươi cứ cố chấp nghĩ đến những vấn đề về logic thì cũng chỉ tự chuốc lấy đau khổ.

Hiện tại dù bọn họ đã tránh hết người, nhưng lại có một con sói thường xuyên lảng vảng. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có đủ loại nam nhân vì những lí do khác nhau mà đến đây, tới lúc đó thì dù có muốn trốn cũng trốn không thoát.

Bây giờ ta không đối phó được những nam nhân kia, chẳng lẽ lại không đối phó được một con súc sinh như ngươi?

"Tiểu Thanh, chuyện này cũng không hẳn là một chuyện tốt." Vệ Chiếu nghiêm mặt, nghiêm túc nói, "Ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, sao có thể xuất hiện một con sói trắng? Bề ngoài của nó có phải đặc biệt sạch sẽ đúng không?"

"Đúng đúng."

"Vậy chỉ sợ là có người nuôi dưỡng, bằng không thì sẽ không sạch sẽ như thế." Vệ Chiếu không chớp mắt bịa đặt, "Con sói này lợi hại như thế, hiện tại không ra tay với chúng ta thì còn tốt, vạn nhất sau này nó dở chứng, muốn ăn chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"

"Cái này... Cái này..." Vệ Băng Thanh xoắn xuýt, ca ca nói hình như rất có đạo lý nha.

"Hay là chúng ta dọn đi chỗ khác?" Vệ Băng Thanh thăm dò hỏi.

"Chuyện đó là đương nhiên, nhưng không phải bây giờ," Vệ Chiếu dừng một chút, nói ra tính toán của mình, "Không bằng như thế này đi, Tiểu Thanh, trước tiên chúng ta hãy bố trí một cái bẫy thật tốt, bắt con sói trắng này lại, để phòng ngừa."

"Phòng ngừa cái gì?" Vệ Băng Thanh không hiểu ý của Vệ Chiếu, "Là muốn giết nó sao? Nhưng lỡ như chủ nhân của nó tìm tới thì phải làm sao?"

"Tất nhiên không phải giết nó." Vệ Chiếu khẽ cười nói, "Thịt nó cứng như vậy, kiếm của muội không giết được nó, chúng ta chỉ làm cho nó trở nên an phận một chút."

Vệ Băng Thanh vẫn không nghĩ ra, "Thuần dưỡng nó sao?"

"Không, thiến nó!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương