Giờ lớn rồi mà đối phương vẫn duy trì loại thói quen này khiến cô cảm thấy hơi kì cục, nhưng trông Lương Hoài Cẩn lại chẳng biểu hiện gì, cô mà như vậy lại chẳng kì hơn sao.
Nghĩ rồi Lâm Hà Y mở hộp bánh ra nếm thử một ngụm, bánh kem mềm như bông cùng với vị phô mai hòa tan nơi đầu lưỡi, cũng không ngọt gắt quá.
Nhưng lúc nãy cô đã ăn hai cái xúc xích nướng rồi, trước lúc Lương Hoài Cẩn đến huấn luyện viên còn mang cho cô salad hoa quả, bên trong là một miếng ức gà to, trên ức gà có rất nhiều rau salad với cả sốt cà chua.
Cho nên cuối cùng còn hơn nửa cái bánh kem đều bị Lương Hoài Cẩn ăn vào bụng.
"Thật ra..."
Lương Hoài Cẩn cười nói: "Còn nhiều thời gian tuổi trẻ thì mình thử trải nghiệm những điều mới mẻ xem sao."
"Đời người rất dài, cậu có rất nhiều thời gian để thích một điều gì đó mới."
"Mắt của chúng ta ở phía trước chẳng phải bởi vì con người chúng ta luôn cần phải tiến về phía trước hay sao?"
Lâm Hà Y dừng lại, đột nhiên cô nghi ngờ cuộc trò chuyện ngày hôm nay rất có thể là do mẹ bày mưu đặt kế, mục đích Hoài Cẩn xuất hiện là để khuyên cô từ bỏ trượt băng, chẳng qua cách thức uyển chuyển hơn một tí.
Không biết tại sao mới ăn bánh kem xong mà cô lại cảm thấy có chút đắng trong miệng.

Nhưng mà dù sự thật là thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn thật lòng cảm ơn hắn, bởi vì hắn không có nói hẳn ra, không khuyên cô từ bỏ trực tiếp như mẹ.
Hắn đang nghĩ cho cảm xúc của cô, như vậy làm cho cô cảm thấy mình không giống như là người vô hình mà càng như là búp bê thủy tinh cần được người chăm sóc.
Lâm Hà Y mím môi, nghĩ nghĩ, vẫn là cười với hắn.
Cô nghĩ, nếu cười tươi không được đẹp như Hoài Cẩn thì cô chỉ cười nhẹ nhàng thôi: "Cảm ơn nha."
Đời người xác thực rất dài, dài đến mức có lẽ ta sẽ ở nơi đây và yêu đủ loại người, đủ loại chuyện, nhưng đời nhiều khi cũng ngắn lắm, ngắn đến nỗi khi ta cố gắng làm một việc gì đó, cũng phải dành cả đời để làm.
___
Trên đường trở lại bệnh viện cô gặp một người bạn khác tên Lan Sinh.
Hắn cũng đi một chiếc xe motor, nhưng mà là mới mua.
Lan Sinh và cô cả hai đều là vận động viên trượt băng.

Hình như nghe nói hắn đi tham dự giải
trượt băng quy mô cả nước ở thành phố B, không biết kết quả thế nào, lúc trước Lâm Hà Y có xem qua video ghi hình thi đấu của hắn, rất có tài năng, có lẽ được chọn vào đội tuyển quốc gia chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng hắn khác Lâm Hà Y là hắn rất đẹp.

Kiểu như Lan Sinh chỉ cần đặt ở bên trong các vận động viên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn.
Khuôn mặt của hắn hoàn toàn phù hợp với tình nhân trong mộng của các cô gái, đặc biệt là khi cười giống như ánh mặt trời ấm áp rất dễ làm người ta cảm nắng.
"Tớ cứ bảo sao vào bệnh viện tìm mà không thấy Nhất Nhất đâu, thì ra là bị cậu bắt cóc rồi." Lan Sinh cười vừa ôn hoà vừa đẹp.
Lâm Hà Y nghĩ có lẽ hắn mới đạt giải nên mới cười tươi như vậy.

Quả nhiên tiếp theo Hoài Cẩn liền hỏi: "Cuộc thi thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Lan Sinh nói một câu qua qua như là không muốn chia sẻ niềm vinh dự này lắm.
Hắn trước kia không phải như thế, mỗi lần đạt giải là hắn cứ cầm huy chương dong dài trước mặt cô, còn bảo rằng mình nhất định sẽ sớm vào đội tuyển quốc gia cùng cô.
Nhưng lúc này đây hắn lại không nói gì, có lẽ vì biết rằng tình trạng lúc này của cô không thể nào chung vui nổi với hắn.

Đúng vậy trong lòng cô bây giờ không được thoải mái cho lắm.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra thì ra mình cũng sẽ ghen tị với một người, hơn nữa người đó còn là bạn bè tốt của cô.
Ở trước hạnh phúc của bạn mà cô lại có suy nghĩ như thế trông thật hèn mọn.

Nó giống như một trái táo hỏng toả ra mùi hôi thối.

Sự ghen tị ấy.
___

Không khí chuyện trò giữa Hoài Cẩn và Lan Sinh thoạt nhìn càng giống bạn bè hơn, cô mãi chẳng thể hoạt ngôn được như họ.
Bình thường bọn họ nói với cô mười câu thì cô chỉ kịp suy nghĩ và đáp lại được một câu, phần còn lại là im lặng.
Những lúc không chen được vào cuộc nói chuyện của bọn họ thì cô thường bước chậm lại, sau đó đi dọc theo sau những cái bóng của bọn họ đổ trên đường.
Khi ấy cô tưởng tượng rằng mình sẽ là cái bóng của bọn họ, bóng thì sẽ không bao giờ bị bỏ rơi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Lan Sinh quay đầu lại dắt lấy tay cô.
"Nhất Nhất lại ngồi ghế sau của tớ đi, thử xem xe mới của tớ thế nào."
Hoài Cẩn một bên vui vẻ nói: "Không phải cậu nói xe này ngoài vợ tương lai của cậu ra thì sẽ không cho ai ngồi vào đó sao?"
"Nhất Nhất là ngoại lệ mà" Lan Sinh chớp mắt nhìn cô, giống như hàng vạn ngôi sao trên bầu trời đều đang nháy mắt với cô vậy.
Trong giây phút này cô cảm thấy mình không phải là cái bóng của bọn họ, mà là bạn bè.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương