Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học
-
C5: Có tiện nghi không chiếm là kẻ ngốc
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, mùa đông này ánh mặt trời cũng chỉ là bài trí, trong văn phòng vẫn lạnh như cũ.
Bên kia bàn làm việc Lương Triệu Quốc còn đang viết hồ sơ bệnh án, bên này Lục Kiều đang ngồi ngay ngắn trên ghế chờ hắn bận rộn xong.
Đại khái khoảng năm phút sau Lương Triệu Quốc lúc này mới dừng động tác, thuận tay thu hồi bút tích, khép bút lại, lúc này hắn mới nhìn về phía Lục Kiều ngồi đối diện.
"Thật ngại quá, hơi có chút bận rộn." Lương Triệu Quốc mỉm cười, đồng thời quan sát nữ đồng chí đối diện.
"Không có, không có, bác sĩ Lương ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?" Lục Kiều cũng mỉm cười trả lời một câu.
Không phải là không nhận ra tầm mắt đánh giá của đối phương, Lục Kiều cân nhắc mọi mặt, quyết định chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Đối phương tìm cô, trước tiên cô phải tìm hiểu tình huống, chuyện phía sau thuận theo tự nhiên, chờ làm rõ tình huống mới tính toán.
"Ha ha ha, cũng không có gì, chỉ là ngày hôm qua tôi thấy cô tới khoa cấp cứu của chúng tôi hỗ trợ thủ pháp xử lý vết thương rất đặc biệt."
"Nghe nói cô là sinh viên trường y?" Hỏi thêm một câu nữa.
"Cũng chỉ xử lý bình thường, có thể được bác sĩ Lương chú ý thật ra là vinh hạnh của tôi." Đầu tiên khách sáo một câu, sau đó tiến vào chủ đề: "Khi tôi đi học thành tích cũng không tệ lắm, từng học một học kỳ ở trường y, sau đó bởi vì lý do gia đình nên tạm thời nghỉ học."
Lục Kiều có một loại trực giác, cô cảm thấy bác sĩ Lương này có lẽ có thể giúp đỡ cô một chút.
Lục Kiều không ngốc, bác sĩ Lương gọi cô tới đây hẳn không phải chỉ nói chuyện với cô đôi câu, bác sĩ khoa cấp cứu sao có thời gian nói chuyện với một cô y tá nhỏ bé như cô?
Mà Lương Triệu Quốc chú ý trọng điểm là "tạm thời nghỉ học" của Lục Kiều.
Tạm thời, ý tứ chính là tương lai Lục Kiều còn định trở về trường học?
"Sau này cô có ý định trở lại trường học để tiếp tục học tập?" Lương Triệu Quốc trực tiếp hỏi một câu như vậy.
"Đúng vậy, suy nghĩ này của tôi cho tới bây giờ cũng không thay đổi." Những lời này cô nói vô cùng kiên định.
Tầm quan trọng của trình độ học vấn không cần Lục Kiều nói, hơn nữa trước mắt xem ra cô cũng không có con đường nào khác để đi, hoàn thành việc học là con đường tốt nhất cũng là thích hợp nhất của cô.
Thân thể này của nguyên chủ học y, kiếp trước Lục Kiều cũng học y, hơn nữa còn học y rất tốt.
Đều nói lừa gạt người học y, sẽ bị sét đánh, đây là danh ngôn cảnh cáo của sinh viên y khoa.
Kiếp trước Lục Kiều ngay từ đầu học y cũng đã cân nhắc vấn đề việc làm cùng các phương diện khác, đều nói học y lương cao đãi ngộ tiền lương tốt.
Nhưng mà, học y khó, khó như lên trời!
Kiếp trước, cô học tám năm cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, cuối cùng đi làm, sau đó không hiểu sao lại đến thời đại này, trở về trước giải phóng.
Lục Kiều vô luận là ở trường hay thời gian làm việc, cô đều là thiên chi kiêu tử trong mắt người khác, là sự tồn tại của trần nhà trong mắt học sinh y khoa, trong mắt các bạn học.
Cho nên nói, hiện tại đổi thân thể, Lục Kiều thuộc loại mở tài khoản nhỏ trở về tân thủ.
Yên lặng đánh giá Lục Kiều, chỉ chốc lát sau, khóe miệng Lương Triệu Quốc tươi cười mở rộng thêm hai phần.
Ngược lại hắn rất thưởng thức loại xung lực này của người trẻ tuổi, trưởng thành trong nghịch cảnh, không thỏa hiệp không bỏ cuộc, rất tốt rất tốt.
"Thanh niên có ý tưởng của riêng mình rất tốt, muốn trở lại trường học phải dành thời gian ôn tập củng cố kiến thức, bình thường cũng phải đọc sách." ngữ khí Lương Triệu Quốc khích lệ, xem ra hôm nay gặp Lục Kiều ngược lại không làm hắn thất vọng: "Có cái gì không hiểu có thể đến hỏi tôi, đương nhiên là lúc tôi có thời gian."
"Cám ơn bác sĩ Lương." Lục Kiều lập tức cười cười không biết xấu hổ, đối diện với tầm mắt bác sĩ Lương nhìn qua, cười nói: "Bác sĩ Lương có một chuyện tôi muốn phiền toái ngài, chính là tôi muốn ôn tập lại không biết mua tài liệu gì, ngài có thể giúp giới thiệu mấy quyển cho tôi không?"
"Bên ngoài sách tư liệu nhập môn không dễ mua." Suy nghĩ một lát, Lương Triệu Quốc nhớ lại những cuốn sách lúc trước của mình còn lưu lại, liền nở nụ cười: "Vừa lúc, nhà tôi có, bên ngoài không nhất định có bán, khi nào về tôi mang tới cho cô."
"Ôi, thật sự làm phiền bác sĩ Lương." Lục Kiều vội vàng không ngừng nói cảm ơn.
Trên thực tế Lục Kiều cứ ở đây chờ, hiện tại sách tư liệu về y học không dễ mua, huống chi thị trấn nhỏ của bọn họ càng thêm thiếu hụt, cho nên nói đề cử là giả, mượn sách mới là mục đích chủ yếu của Lục Kiều.
Cô cũng không ở trong văn phòng bác sĩ Lương lâu, khoa cấp cứu bận rộn như thế, không bao lâu bác sĩ Lương đã bị gọi đi.
Lục Kiều đương nhiên trở lại khoa Ngũ Quan của mình.
Kế tiếp là cả ngày làm việc, buổi sáng ầm ĩ như vậy, Hoàng Thu Vũ cùng chị Trương cũng không dám trêu chọc Lục Kiều.
Nhưng mà đương nhiên trong lòng sẽ không phục, đặc biệt là khi nghe nói bác sĩ Lương tìm Lục Kiều, trong lòng hai người càng thêm ghen tị.
Cũng khoảng năm giờ ba mươi sau khi tan tầm, Lục Kiều bước ra ngoài.
Trước cửa bệnh viện, Lục Phương Vân đã đợi hơn mười phút, lúc không kiên nhẫn, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Lục Kiều đi ra.
"Kiều Kiều, nơi này!"
Vừa ra khỏi bệnh viện, nghe thấy có người gọi tên mình, Lục Kiều ngẩng đầu nhìn qua.
A a, đây không phải là tiểu cô Lục Phương Vân trong trí nhớ của nguyên chủ sao?
"Kiều Kiều, sao cháu trễ như vậy mới đi ra, có mệt không? Cô đã nói cháu đừng làm công việc ở bệnh viện này nữa, cả ngày mệt mỏi như vậy, còn không bằng tìm một người tốt gả đi hưởng phúc." Lục Phương Vân nhiệt tình nói, nói vài câu phát hiện Lục Kiều không hé răng cũng không cảm thấy xấu hổ, thân thiết muốn kéo cánh tay Lục Kiều.
Nhưng mà tay vừa đưa qua đã bị đối phương tránh đi.
Động tác tránh né này của Lục Kiều khiến ánh mắt Lục Phương Vân lóe lên, trong lòng âm thầm mắng một tiếng.
Khó trách ngày hôm qua lão nương nói nha đầu Lục Kiều này cánh cứng, hôm nay vừa nhìn thật đúng như vậy a.
Trong lòng ghét bỏ không chịu nổi, nhưng trên mặt Lục Phương Vân vẫn là thần sắc cười tủm tỉm như cũ.
"Nha đầu này, sao còn cùng tiểu cô xa lạ như vậy, nghe nói hôm qua cháu rơi xuống sông, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này nè cũng không còn huyết sắc, tiểu cô ra ngoài đã cố ý hầm canh gà cho cháu, đi, đến nhà tiểu cô ăn chút bồi bổ cho khỏe."
Canh gà.. Có nghĩa là có thịt gà!
Vừa nghe nói có thịt ăn, nụ cười trên mặt Lục Kiều trong nháy mắt nở rộ, đưa tay thân thiết ôm Lục Phương Vân, giọng điệu gọi là thân thiết: "Đi, nhanh đi tiểu cô, cháu liền biết tiểu cô ngài thương cháu nhất mà."
Lục Phương Vân bị động tác của Lục Kiều lôi kéo thiếu chút nữa bị ngã, cũng may cô ta ổn định mới không bị xấu mặt.
Bị kéo đi về phía trước, Lục Phương Vân nhìn bộ dạng thèm ăn thịt của Lục Kiều, trong lòng ghét bỏ: Đây là chưa bao giờ được ăn thịt à? Nghèo kiết hủ lậu!
Nhà Lục Phương Vân cách thành không xa, lúc còn trẻ lão thái thái ngàn lần vạn lựa tìm một gia đình ngoại thành gả cô ta đi, bộ dáng Lục Phương Vân rất đẹp, đáng tiếc kết hôn không được mấy năm liền thành góa bụa.
Điều kiện nhà chồng cũ của Lục Phương Vân thật tốt, là con một, hơn nữa dáng vẻ cũng không kém, tính tình còn biết thương người, trong mấy năm đó có thể nói nâng niu Lục Phương Vân như trân bảo.
Đáng tiếc mạng không tốt, trước khi đi có lưu lại cho Lục Phương Vân một trai một gái, tuổi tác không sai biệt lắm với Lục Khải.
Có thịt ăn thì có động lực, Lục Kiều túm lấy tiểu cô tiện nghi kia gọi là bước đi như bay.
Nửa giờ đi bộ lại chỉ cần hai mươi phút là đến nơi.
Chồng cũ Lục Phương Vân họ Lưu, điều kiện Lưu gia tốt, phòng gạch ngói đỏ so với Lục gia tốt hơn nhiều.
Vừa mở cửa ra, Lục Kiều vừa đi vào còn quen thuộc hơn Lục Phương Vân, đi thẳng đến phòng bếp.
Vừa vào phòng liền ngửi thấy mùi thịt gà thơm nức, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, cầm lấy bát bắt đầu múc thịt.
Động tác hơi chậm một bước, đợi Lục Phương Vân vào phòng liền nhìn thấy Lục Kiều múc đầy một chén thịt, cô ta tức giận muốn phát bệnh tim.
"Ôi, Kiều Kiều a, cháu uống canh đi, canh nhiều dinh dưỡng mới có thể bồi bổ thân thể." Nói xong Lục Phương Vân định đưa tay lấy chén thịt kia của Lục Kiều đổ về, thịt này cô ta còn muốn giữ lại cho hai đứa con của mình ăn.
Nhanh tay lẹ mắt tránh bàn tay đưa tới, Lục Kiều không biết xấu hổ làm nũng: "Ai nha tiểu cô, cháu chỉ thích ăn thịt, ăn thịt mới có thể bổ thân thể, canh gà kia nhiều dinh dưỡng cháu để lại cho tiểu cô cùng hai tiểu bảo bối a?"
Ha ha, khi dễ cô nhìn không ra canh gà kia chính là nước đun sôi sao?
Lục Kiều dùng thị lực 5.2 của mình cam đoan canh gà kia tuyệt đối không phải cùng một món, tám chín phần mười canh gà này là đổ thêm nước lạnh vào nấu.
Hai nồi nước có nghĩa là có một nồi là canh gà được múc hết, sau đó thêm nước vào đun sôi, như vậy nấu ra canh gà không có hương vị gì.
Lục Phương Vân: Ôi, ôi, cô ta quả thật tức giận muốn phát bệnh tim.
Đặc biệt là trơ mắt nhìn Lục Kiều bắt đầu ăn thịt, cô ta đau lòng muốn chết.
Hít sâu hít sâu, không bỏ được hài tử không bắt được lang!
Ở trong lòng cho mình làm một phen khai thông, Lục Phương Vân miễn cưỡng mỉm cười lại gần, nhìn Lục Kiều ăn thịt mà tâm cô ta lại co rút đau đớn.
"Kiều Kiều à, hôm qua cô nghe bà nội cháu nói chuyện kết hôn với Phương chủ nhiệm cháu không đồng ý sao? Kiều Kiều nè, làm người không thể như vậy nha, đều đã đáp ứng người ta sao có thể nói không vui liền không đồng ý đây? Cháu nghe cô út khuyên một câu, cô út là người từng trải, tìm nam nhân phải tìm người có điều kiện tốt."
"Phương chủ nhiệm kia tuổi quá lớn." Lục Kiều tranh thủ thời gian ứng phó một câu, miệng vẫn không dừng lại, tiếp tục ăn.
"Đúng là Phương chủ nhiệm hơi lớn tuổi một chút, nhưng nam nhân lớn tuổi sẽ thương người nha!"
"Nhưng hắn còn xấu xí." Lục Kiều lại kén chọn một câu, vẫn tiếp tục ăn. "
" Thịt gà này thật ngon, tiếc là tay nghề kém một chút. "
" Sao lại xấu chứ, Phương chủ nhiệm mặt tròn, nhìn liền thấy vui mừng, trắng trẻo hơn người trong thôn. "Thấy Lục Kiều không hé răng, Lục Phương Vân tiếp tục khuyên bảo:" Kiều Kiều a, tiểu cô là người từng trải, nam nhân nhìn đẹp mắt nhưng vô dụng, không thể ăn cũng không thể uống, còn phải có tiền mới được, thế đạo này thực tế như vậy đấy. "
" Nhưng cháu muốn tìm một người đẹp mắt, Phương chủ nhiệm còn còn béo, mặt đầy dầu mỡ. "
Ô ô ô, ăn cái đùi gà này.
Ăn thêm một cánh gà nữa.
" Đúng là hơi mập một chút, dáng người vừa phải, cô út nói với cháu nha, điều kiện này của Phương chủ nhiệm có đốt đèn lồng cũng khó tìm, qua thôn này sẽ không có nhà trọ khác đâu. "
" Vâng, là cháu không xứng. "Tóm tắt một câu.
Lúc này, một nồi thịt gà đã thấy đáy, còn lại một cái cổ gà, một cái mông gà.
" Tiểu cô, cháu ăn no rồi, cháu về đây. "
Ném những lời này xuống, lòng bàn chân Lục Kiều như bôi dầu rồi lẻn ra ngoài rời đi.
" Lục Kiều.. "Nhấc chân muốn đuổi theo.
" Tiểu cô không cần tiễn cháu đâu!"Ai đó chạy như điên, xin đừng quấy rầy cô nha!
Chờ Lục Phương Vân đuổi theo, người đã đi xa.
Nhìn bóng lưng Lục Kiều chạy nhanh, Lục Phương Vân cũng trợn tròn mắt, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần thở phì phì trở về.
Đợi thấy cái mông gà dưới đáy nồi, Lục Phương Vân thiếu chút nữa co giật.
Muốn chết mà, đúng là quỷ chết đói đầu thai mà.
Bên kia, Lục Kiều chạy một đoạn bắt đầu đi chậm rãi tiêu thực.
Giơ tay xoa xoa cái bụng nhỏ.
À, không để ý ăn hơi nhiều..
Có câu nói rất hay, có tiện nghi không chiếm là kẻ ngốc nha~
Hôm nay ăn chùa uống chùa thật vui vẻ.. ^. ^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook