Xin Ngươi Đừng Theo Đuổi Ta
-
C3: Chương 3
XIN NGƯƠI ĐỪNG THEO ĐUỔI TA - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 2.2
Trước khi làm lễ chào tân sinh viên, thành tích của Lâm Vũ Chi cũng không phải tốt nhất, nhiều nhất cũng chỉ ở mức trung bình khá, hơn nữa trong lớp lại không sôi nổi, ít người biết tên.
Sinh viên năm nhất vừa vào trường, còn chưa có biết diễn đàn, nếu không, bọn hắn nhất định sẽ biết Lâm Vũ Chi trên diễn đàn đã bị thảo luận tới điện rồi.
Mà hiếu kỳ là nhân vật chính bị thảo luận, hiện yên lặng ở trong chính lớp của mình, trừ lúc đi vào lịch sự một câu “ Ni hảo “ ( chào bạn), người này rốt cuộc đều không có chủ động tham dự cùng mọi người nói chuyện phiếm.
Lâm Vũ Chi cấp ba chính là như vậy, lớp 10 trầm mặc ít nói, đối với ai đều xa lạ, đến lớp 11 mới chậm rãi cùng mọi người chơi đùa, nhưng vẫn giữ trong lòng một khoảng cách.
Lạnh nhạt, bị động, sợ người lạ.
Ngày lễ chào tân tại đại học S được cử hành ở hội trường, hội trường nơi đó phân ra ba tầng thượng trung hạ, hình tròn, bục thuyết giảng đặt ở trung tâm phía dưới, trên hội trường treo ba màn hình HD, quay rõ khung cảnh mỗi sinh viên phía dưới.
Ghế hội trường đều được phủ vải nhung đỏ thẫm, cảm nhận vô cùng tốt, có thể thấy được nhân viên trường học muốn thu hút mà đã chi lớn.
Phía dưới có học tỷ phụ trách lễ nghi, sườn xám xanh đậm, duyên dáng yêu kiều như tôn lên màu trắng xanh đồ sứ, mỗi người đều qua đều phải ngước mắt nhìn.
Trợ lý của cố vấn học tập, tên gọi tắt trợ lý, trước tiên đứng trước chiếc bàn phát ảnh chụp cho mọi người, sau đó đưa bọn họ lên khu vực đúng, tại tầng thứ ba, vị trí trung tâm. Tầm mắt vô cùng tốt, trong lớp các bạn học trực tiếp đi qua là được.
Lâm Vũ Chi vừa cùng Triệu Lương nói chuyện vừa đi đén, rõ ràng Lưu Tiểu Thiên cùng Miêu Bân muốn một mối quan hệ tốt, chỗ ngoặt chính là ban của bọn họ, Lâm Vũ Chi vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Lưu Tiểu Thiên cùng Miêu Bân hòa hợp với mọi người bên trong.
Bên cạnh là hai vị trí trống.
Miêu Bân liếc thấy Lâm Vũ Chi, cậu đứng lên hướng Lâm Vũ Chi vẫy tay:” Nơi này!”
Lâm Vũ Chi nhấc chân muốn đi tới, cánh tay liền bị người giữ chặt, y quay đầu thì thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Đại khái là biểu lộ tự hỏi ngươi là ai trên mặt Lâm Vũ Chi quá rõ ràng, bị ủy thác nhiệm vụ Từ Dục lúng túng hắng giọng một cái, ánh mắt vô ý thức hướng sang bên cạnh nhìn nhìn.
“ Người tốt, tôi gọi Từ Dục”. Nhiều năm lăn lộn như vậy cũng không phải toi công, tên giảo hoạt điều chỉnh thái độ phi thường tốt, “ Tôi là trưởng ban kỷ luật hội sinh viên, ban chúng tôi có tin tức cậu báo danh, muốn gọi cậu xuống đối chiếu một chút.”
Lâm Vũ Chi ngỡ ngàng “ Tôi không có báo danh “.
Từ Dục nghiêm túc nhíu mày” Vậy thì càng cần đối chiếu, hội sinh viên chúng tôi tuyệt đối không cho pháp có tình huống sai báo xuất hiện, mời bạn học này hiện tại cùng tôi xuống dưới đối chiếu.”
Lâm Vũ Chi bị Từ Dục hù khiến sửng sốt một chút.
Triệu Lương vỗ ngực một cái:” Vậy tôi cùng cậu ấy cùng xuống.”
Từ Dục nhìn qua Triệu Lương một chút:”Phải học được cách độc lập, các cậu cũng không phải trẻ em ở nhà trẻ”.
Triệu Lương:”...! “
Trong hội trường đều là tân sinh viên ngây ngô non nớt, Từ Dục mang theo Lâm Vũ Chi một đường gạt ra mọi người đi xuống tầng, càng xuống, sinh viên càng ít đi nhiều.
Các lãnh đạo trường học, lãnh đạo của khoa viện, cố vấn học tập cùng phụ đạo viên đều rất chuyên nghiệp, mặt khác chính là hội sinh viên giúp duy trì trật tự, còn có các sinh viên đại biểu đang nói chuyện.
Tầng một được chia làm hai bởi một lối đi, hầu hết các thành viên của hội học sinh đều có mặt ở tầng một, có thêm hầu hết các giáo viên, lộ ra sự ngay ngắn trật tự.
Tấm bảng nhỏ trên tay vịn ghế được hạ xuống, trên mỗi tấm bảng nhỏ đặt một chai nước, các thầy cô thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện điều gì đó, lâu lâu lại ngước lên nhìn một chút, gương mặt trẻ trung đầy thiện ý, tuổi lớn hơn một chút là các thầy cô nhìn tân sinh viên đầy từ ái.
Lâm Vũ Chi bị Từ Dục đưa đến hàng cuối cùng bên phải lối đi, nơi đó có một khoảng trống, thật trống trải, cố ý sao?
Từ Dục nhìn ra nghi hoặc của Lâm Vũ Chi, trong lòng suy nghĩ đứa nhỏ này làm sao linh như vậy đâu, trên mặt lại không hiện, ấn lấy bả vai Lâm Vũ Chi để y ngồi xuống, cúi người nói nói, " Cậu ngồi xuống trước, chờ buổi lễ kết thúc lại tìm cậu."
Phát hiện Lâm Vũ Chi ở đây ngồi không yên, Từ Dục còn nói, "Thuận tiện a, chờ chút trực tiếp tìm cậu, miễn cho lãng phí thời gian."
Lâm Vũ Chi nghĩ cũng phải, không nghi ngờ gì, an tâm ngồi xuống.
Cạnh Lâm Vũ Chi bên tay trái, có một nam sinh, trên mặt che kín đội mũ lưỡi trai, đầu ngửa tựa ở lưng ghế, hai cánh tay các lười biếng đạp tại hai bên trên lan can, hai chân chuyển hướng đặt vào, có thể nhìn ra bởi vì chân dài bất đắc dĩ uất ức, nhưng dù cho dạng này, đối phương đầu gối cũng cao hơn Lâm Vũ Chi một đoạn.
Lâm Vũ Chi nhịn không được quay đầu khom người đi xem người này bắp chân, thật dài, rất thẳng
Có vẻ còn cao hơn chính mình.
Ngay khi Lâm Vũ Chi ở trong lòng yên lặng suy đoán đối phương thân cao chân dài, liền thấy người kia mũ từ trên mặt trượt xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Chi.
Mặc dù kiểu tóc cùng trang phục đều là tỉ mỉ điều chỉnh, cùng bộ dạng hôm qua mặc đồng phục chơi bóng với giày thể thao, tưởng như hai người, nhưng Lâm Vũ Chi vẫn là một chút liền nhận ra.
Đường Hành Thiên!
Mắc lừa!
Mắt thấy Lâm Vũ Chi liền định đứng lên rời đi, Đường Hành Thiên đưa tay đè lại bả vai Lâm Vũ Chi, lực đạo lớn, để Lâm Vũ Chi không cách nào nhấc người lên được..
Đường Hành Thiên nháy mắt mấy cái, biểu lộ vô tội, "Nhìn thấy tôi nên kích động như vậy sao?"
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói: Chi chi!
Chương 2.2
Trước khi làm lễ chào tân sinh viên, thành tích của Lâm Vũ Chi cũng không phải tốt nhất, nhiều nhất cũng chỉ ở mức trung bình khá, hơn nữa trong lớp lại không sôi nổi, ít người biết tên.
Sinh viên năm nhất vừa vào trường, còn chưa có biết diễn đàn, nếu không, bọn hắn nhất định sẽ biết Lâm Vũ Chi trên diễn đàn đã bị thảo luận tới điện rồi.
Mà hiếu kỳ là nhân vật chính bị thảo luận, hiện yên lặng ở trong chính lớp của mình, trừ lúc đi vào lịch sự một câu “ Ni hảo “ ( chào bạn), người này rốt cuộc đều không có chủ động tham dự cùng mọi người nói chuyện phiếm.
Lâm Vũ Chi cấp ba chính là như vậy, lớp 10 trầm mặc ít nói, đối với ai đều xa lạ, đến lớp 11 mới chậm rãi cùng mọi người chơi đùa, nhưng vẫn giữ trong lòng một khoảng cách.
Lạnh nhạt, bị động, sợ người lạ.
Ngày lễ chào tân tại đại học S được cử hành ở hội trường, hội trường nơi đó phân ra ba tầng thượng trung hạ, hình tròn, bục thuyết giảng đặt ở trung tâm phía dưới, trên hội trường treo ba màn hình HD, quay rõ khung cảnh mỗi sinh viên phía dưới.
Ghế hội trường đều được phủ vải nhung đỏ thẫm, cảm nhận vô cùng tốt, có thể thấy được nhân viên trường học muốn thu hút mà đã chi lớn.
Phía dưới có học tỷ phụ trách lễ nghi, sườn xám xanh đậm, duyên dáng yêu kiều như tôn lên màu trắng xanh đồ sứ, mỗi người đều qua đều phải ngước mắt nhìn.
Trợ lý của cố vấn học tập, tên gọi tắt trợ lý, trước tiên đứng trước chiếc bàn phát ảnh chụp cho mọi người, sau đó đưa bọn họ lên khu vực đúng, tại tầng thứ ba, vị trí trung tâm. Tầm mắt vô cùng tốt, trong lớp các bạn học trực tiếp đi qua là được.
Lâm Vũ Chi vừa cùng Triệu Lương nói chuyện vừa đi đén, rõ ràng Lưu Tiểu Thiên cùng Miêu Bân muốn một mối quan hệ tốt, chỗ ngoặt chính là ban của bọn họ, Lâm Vũ Chi vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Lưu Tiểu Thiên cùng Miêu Bân hòa hợp với mọi người bên trong.
Bên cạnh là hai vị trí trống.
Miêu Bân liếc thấy Lâm Vũ Chi, cậu đứng lên hướng Lâm Vũ Chi vẫy tay:” Nơi này!”
Lâm Vũ Chi nhấc chân muốn đi tới, cánh tay liền bị người giữ chặt, y quay đầu thì thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Đại khái là biểu lộ tự hỏi ngươi là ai trên mặt Lâm Vũ Chi quá rõ ràng, bị ủy thác nhiệm vụ Từ Dục lúng túng hắng giọng một cái, ánh mắt vô ý thức hướng sang bên cạnh nhìn nhìn.
“ Người tốt, tôi gọi Từ Dục”. Nhiều năm lăn lộn như vậy cũng không phải toi công, tên giảo hoạt điều chỉnh thái độ phi thường tốt, “ Tôi là trưởng ban kỷ luật hội sinh viên, ban chúng tôi có tin tức cậu báo danh, muốn gọi cậu xuống đối chiếu một chút.”
Lâm Vũ Chi ngỡ ngàng “ Tôi không có báo danh “.
Từ Dục nghiêm túc nhíu mày” Vậy thì càng cần đối chiếu, hội sinh viên chúng tôi tuyệt đối không cho pháp có tình huống sai báo xuất hiện, mời bạn học này hiện tại cùng tôi xuống dưới đối chiếu.”
Lâm Vũ Chi bị Từ Dục hù khiến sửng sốt một chút.
Triệu Lương vỗ ngực một cái:” Vậy tôi cùng cậu ấy cùng xuống.”
Từ Dục nhìn qua Triệu Lương một chút:”Phải học được cách độc lập, các cậu cũng không phải trẻ em ở nhà trẻ”.
Triệu Lương:”...! “
Trong hội trường đều là tân sinh viên ngây ngô non nớt, Từ Dục mang theo Lâm Vũ Chi một đường gạt ra mọi người đi xuống tầng, càng xuống, sinh viên càng ít đi nhiều.
Các lãnh đạo trường học, lãnh đạo của khoa viện, cố vấn học tập cùng phụ đạo viên đều rất chuyên nghiệp, mặt khác chính là hội sinh viên giúp duy trì trật tự, còn có các sinh viên đại biểu đang nói chuyện.
Tầng một được chia làm hai bởi một lối đi, hầu hết các thành viên của hội học sinh đều có mặt ở tầng một, có thêm hầu hết các giáo viên, lộ ra sự ngay ngắn trật tự.
Tấm bảng nhỏ trên tay vịn ghế được hạ xuống, trên mỗi tấm bảng nhỏ đặt một chai nước, các thầy cô thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện điều gì đó, lâu lâu lại ngước lên nhìn một chút, gương mặt trẻ trung đầy thiện ý, tuổi lớn hơn một chút là các thầy cô nhìn tân sinh viên đầy từ ái.
Lâm Vũ Chi bị Từ Dục đưa đến hàng cuối cùng bên phải lối đi, nơi đó có một khoảng trống, thật trống trải, cố ý sao?
Từ Dục nhìn ra nghi hoặc của Lâm Vũ Chi, trong lòng suy nghĩ đứa nhỏ này làm sao linh như vậy đâu, trên mặt lại không hiện, ấn lấy bả vai Lâm Vũ Chi để y ngồi xuống, cúi người nói nói, " Cậu ngồi xuống trước, chờ buổi lễ kết thúc lại tìm cậu."
Phát hiện Lâm Vũ Chi ở đây ngồi không yên, Từ Dục còn nói, "Thuận tiện a, chờ chút trực tiếp tìm cậu, miễn cho lãng phí thời gian."
Lâm Vũ Chi nghĩ cũng phải, không nghi ngờ gì, an tâm ngồi xuống.
Cạnh Lâm Vũ Chi bên tay trái, có một nam sinh, trên mặt che kín đội mũ lưỡi trai, đầu ngửa tựa ở lưng ghế, hai cánh tay các lười biếng đạp tại hai bên trên lan can, hai chân chuyển hướng đặt vào, có thể nhìn ra bởi vì chân dài bất đắc dĩ uất ức, nhưng dù cho dạng này, đối phương đầu gối cũng cao hơn Lâm Vũ Chi một đoạn.
Lâm Vũ Chi nhịn không được quay đầu khom người đi xem người này bắp chân, thật dài, rất thẳng
Có vẻ còn cao hơn chính mình.
Ngay khi Lâm Vũ Chi ở trong lòng yên lặng suy đoán đối phương thân cao chân dài, liền thấy người kia mũ từ trên mặt trượt xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Chi.
Mặc dù kiểu tóc cùng trang phục đều là tỉ mỉ điều chỉnh, cùng bộ dạng hôm qua mặc đồng phục chơi bóng với giày thể thao, tưởng như hai người, nhưng Lâm Vũ Chi vẫn là một chút liền nhận ra.
Đường Hành Thiên!
Mắc lừa!
Mắt thấy Lâm Vũ Chi liền định đứng lên rời đi, Đường Hành Thiên đưa tay đè lại bả vai Lâm Vũ Chi, lực đạo lớn, để Lâm Vũ Chi không cách nào nhấc người lên được..
Đường Hành Thiên nháy mắt mấy cái, biểu lộ vô tội, "Nhìn thấy tôi nên kích động như vậy sao?"
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói: Chi chi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook