Xin Chào, Chú Lâm!
Chương 29

Mọi người cùng nhau vui vẻ một ngày đến tối lại trở về khu nghỉ dưỡng. Đêm nay cũng vẫn giống như đêm qua, Dương Tử Nghi bị con trai bán cho Lâm Dật, cô chỉ nhìn anh không biết muốn nói điều gì, cô không còn là cô gái mười bảy tuổi của ba năm trước, ba năm trước mỗi lần gặp anh cô đều có hàng nghìn chuyện để nói, hiện tại, quả thật không biết nên nói với anh như nào.

- Tử Nghi, em biết không, ba năm trước tôi từng đến Dương gia hỏi cưới em rồi đấy, chỉ có điều Dương Thành Nghị cậu ta không đồng ý.

- Ừm, tôi biết, những lời chú nói khi đó tôi đều nghe thấy, chỉ là, lúc đó tôi vẫn rất sợ chú, nên không dám mở mắt ra.

- Vậy sau này tôi lại cưới em được không?

- Chú không thấy so với tôi chú già vậy sao?

- Chú vẫn rất khỏe.. là rất khỏe.

Dương Tử Nghi nghe được câu nói lấp lửng của anh liền cười trừ, bởi vốn dĩ cô cũng không biết nên nói với anh như nào. Điều anh nói nếu là ba năm trước cô đã được trải nghiệm rồi, chỉ còn lại ba năm sau, cô lại không dám tiếp xúc gần với anh như thế.

Nỗi sợ của cô vẫn còn, cô biết làm sao có thể ở bên anh được.

- Tử Nghi, chúng ta dần dần ở bên nhau, tin tưởng nhau được không, anh tuyệt đối sẽ không làm em tổn thương được không. Anh có thể mang cả tính mạng mình ra đảm bảo!

Dương Tử Nghi nghe đến câu mang tính mạng ra đảm bảo, cô lại thấy run rẩy trong lòng, bởi cô vẫn như vậy, vẫn yêu anh như vậy, làm sao lại muốn anh tổn thưởng chứ.



Vội vàng chạy đến nơi anh ngồi lấy tay bịt miệng anh lại, nhưng lại vô tình vấp ngã, khiến khi tay cô chạm được vào miệng anh cũng là lúc cả cơ thể cô ngã lên người anh, cũng may Lâm Dật phản ứng nhanh ôm được cô vào lòng, nếu không e là cả hai người đã ngã nhào xuống dưới sàn đất kia.

Lâm Dật ôm cô vào lòng, cười nhẹ nhàng nói:

- Tiểu yêu tinh, đây là em đang muốn cùng anh ôm hôn thắm thiết hay là muốn làm gì đây.

- Lâm Dật, anh mới là người cần đứng đắn ý. Em không cần tính mạng anh, em mà muốn mạng anh thì ba năm trước em đã không gây ra động tĩnh để tên đó bắn chết chú luôn đi, cuối cùng lại thành anh Chữ Minh thay em đỡ một viên đạn. Chú đúng là người không coi trọng ai hết mới đúng.

- Được, vậy anh hỏi em, chuyện em không cho anh chạm vào người là thật hay giả. Hiện tại nàm trên người anh như này, anh nghĩ không phải thật đâu nhỉ?

- À, quên mất, để em đứng dậy.

- Chậm thôi, cẩn thận trẹo chân.

- Coi như anh biết điều.

- Vậy, tối nay em cho anh lên giường ngủ đi, chân anh rất dài, co lại ngủ rất khó chịu.

Dương Tử Nghi nhìn khuôn mặt Lâm Dật, quả đúng là yêu nghiệt, đối với anh cô phải nói cô chẳng còn gì để mất, đến sinh con cũng sinh rồi, còn có chuyện gì không thể nữa đâu. Chỉ là cô thực sự sợ người khác chạm vào mình, không hề nói dối anh:

- Nếu chuyện đó không đúng, ngày đầu chúng ta gặp lại nhau, anh Hứa và anh Lục đã không cần ngăn chú lại như vậy. Tối nay chú ngủ trên giường được, nhưng nhất định phải cách xa tôi một chút.



Có được câu trả lời của Dương Tử Nghi như vậy Lâm Dật cuối cùng cũng có thể nở nụ cười, anh cũng đã hỏi qua Lục Triển Vũ, chỉ cần cô ấy không quá kích động sẽ không sao. Anh cũng vẫn sẽ giống với những lần trước, đợi cô ngủ sẽ bình an ôm cô vào lòng, sau đó đợi đến khi trời sáng, sẽ lại dần dần tránh xa cô để cô có cảm giác an toàn.

Vài ngày như vậy, Lâm Dật và Dương Tử Nghi cũng gần gũi nhau hơn. Đôi khi là những lần tay chạm tay anh đỡ cô leo núi, bơi thuyền, hoặc hơn nữa đó là anh bơi đến gần cô, cùng cô bơi, cùng cô lặn, cuối cùng, hai người cũng có thể thoải mái cầm tay nhau.

Mọi người nhìn thấy hai người họ cuối cùng cũng có thể thân quen nhau như vậy cũng là một điều mừng.

Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Tư Dực được Dương Thành Nghị đưa về trở lại nước ngoài ở cùng ông ngoại, chỉ còn lại ba người ở lại trong nước để khôi phục lại toàn bộ gia nghiệp Dương thị, đợi đến ngày chuyển hẳn trụ sở về lại trong nước.

Thời gian này chính là thời điểm mấu chốt, để mọi người có thể đứng vững lại như trước đây. Lâm Dật nói với Dương Thành Nghị rằng anh muốn chính thức ở bên cạnh cô ấy, đường đường chính chính bước vào cửa nhà họ Dương làm con rể. Hơn nữa việc hai nhà kết thành thông gia nhất định sẽ khiến đám người kia dè chừng, điều đó có thể giúp nhà họ Dương dựng lại vững vàng hơn.

Dương Tử Nghi thì lại không thèm đoái hoài đến nhà họ Dương. Cô có niềm vui riêng của mình. Hơn một năm trước cô bắt đầu đưa những thiết kế vớ vẩn của mình vào trong nước, đã được một công ty chuyên về trang sức để ý, mua lại và cô cũng thường xuyên bán những thiết kế của mình. Lần này về nước cô cũng muốn xem công ty đó như nào, nếu có thể cô sẽ mua làm của riêng mình luôn.

Nhưng có trăm sai nghìn sai cũng không bao giờ Dương Tử Nghi có thể ngờ tới được, nơi mua lại nhũng mẫu thiết kế của cô lại chính là công ty chế tác riêng của Lâm Dật. Năm đó, khi cô muốn vứt tập vẽ của mình đi, Lâm Tiểu Lan đã mang đến cho Lâm Dật, anh lồng bản thiết kế của chiếc kẹp cà vạt kia và khung kính, treo thật lớn ở giữa sảnh lớn công ty, ngoài ra còn thuê thêm rất nhiều nhà thiết kế. Để có thể vừa thiết kế những tác phẩm khác trong khi chờ đợi cô quay về.

Có điều khi đến nơi này cô đã từ bỏ ý định mua lại nó rồi, cô làm sao nhiều tiền bằng Lâm Dật chứ, cô có thêm cả một cái đầu nữa cũng không thế có đầu óc kiếm tiền bằng con trai anh ta chứ đừng nói đến chuyện có thể bằng anh.

Nhưng nhìn bản vẽ của mình được anh trân trọng và treo lên ở vị trí đẹp nhất, cô cũng hiểu được tâm ý của anh rồi.

Dương Tử Nghi dời khỏi tiệm trang sức kia liền một mạch đến Lâm thị tìm Lâm Dật. Chỉ là cô hơi bất ngờ khi đến nơi này. Cô vừa bước vào cửa liền được mọi người cúi chào gọi một tiếng phu nhân, khiến cô hoang mang tột cùng, Lâm Dật vậy mà có thể công khai nói cô là phu nhân của chú ấy, vậy khác nào nói cô không có cơ hội để đi tìm một sủng nam khác rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương