Xem Ra Anh Rất Có Tiền
-
Chương 8
Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên vẫn là phi thường thận trọng, nếu hắn đã nể tình như vậy, cô cũng muốn không ngừng cố gắng làm vài chuyện một người vợ tốt nên làm, không phải sao.
Khi sắp giữa trưa, Tô Yên tìm quản gia hỏi: "Bình thường tiên sinh đi làm, cơm trưa giải quyết thế nào?"
Tuy nói hai ngày này chuyện Tô Yên làm đã vượt qua hiểu biết của cả nhà đối với cô, quản gia cũng biết quan hệ giữa phu nhân cùng tiên sinh đã phá băng, nhưng khi Tô Yên hỏi vấn đề này, quản gia vẫn khiếp sợ, "Giang thị có căn tin."
Căn tin? Đó là cái gì?
Tô Yên thử hỏi: "Vì sao anh ấy giữa trưa không về ăn cơm?"
Sẽ không phải là bởi vì cô đi?
". . ." Quản gia cung kính trả lời: "Tiên sinh nói như vậy quá phiền toái, đồ ăn của căn tin Giang thị cũng không tệ."
"Như vậy à, bảo phòng bếp chuẩn bị một vài món ăn tiên sinh thích, tôi đi đưa cơm cho anh ấy." Tô Yên nói xong câu đó liền xoay người lên lầu, lưu lại quản gia hóa đá tại chỗ.
Là ông không theo kịp thời đại sao? Quan hệ hai người phá băng liền trực tiếp như keo như sơn? Mợ nó này là chuyện tốt a! Quản gia vỗ trán, bước đến phòng bếp, trung khí đủ mười phần phó nói: "Chuẩn bị đóng hộp món ăn tiên sinh thích, phu nhân muốn đi đưa cơm!"
Dì đầu bếp còn có người giúp việc một bên đều kinh ngạc đến ngây người.
Vốn là quản gia cũng đã cầm điện thoại chuẩn bị báo cho Giang Cảnh Xuyên việc này, nhưng điện thoại còn chưa có thông số, ông liền lập tức cúp điện thoại, nếu như hiện tại nói cho tiên sinh, kinh ngạc vui mừng đó không phải ít đi rất nhiều sao? Lui một vạn bước mà nói, cho dù đến lúc đó phu nhân đến, tiên sinh ăn, phần cảm động và kinh ngạc vui mừng này vẫn sẽ không ít!
Tô Yên đi vào phòng quần áo, ngón tay trắng nõn phất qua một loạt y phục, thấp giọng thở dài: "Tại sao đều là lộ cánh tay lộ bắp đùi đây?"
Đối với việc này, đến bây giờ cô còn chưa có tiếp nhận được, dù sao quan niệm tiếp nhận từ nhỏ dĩ nhiên đã thâm căn cố đế.
Tô Yên cuối cùng chọn một cái đầm chiffon dài màu xanh lá, chân váy thiết kế đàn bướm có chút đặc biệt, Tô Yên làn da trắng nõn, thân hình nhỏ gầy, mặc chiếc váy này, vào lúc chuyển mùa xuân hè, tăng thêm một tia ý xuân biếng nhác, nhìn vừa tươi mát lại tao nhã.
Cô đứng ở trước gương lớn, nhìn vào mình trong, trên mặt toàn là tự tin khoe khoang.
Mặc kệ tại thời đại nào, cô đều muốn làm loại người làm tốt nhất thư thái nhất.
Lúc mười một giờ, Tô Yên mang theo hộp cơm quản gia chuẩn bị ra cửa, ngồi trên xe, Tô Yên nhìn phong cảnh lui lại ngoài cửa sổ, có chút thư thái híp mắt, bên trong thật sự quá tốt, trước kia cho dù ngẫu nhiên xuất cung, xe ngựa hoa lệ cũng khó tránh va chạm, thân thể sẽ có chút không thoải mái, hiện tại như vậy tốt hơn nhiều.
Khi Tô Yên vào Giang thị, tài xế cũng đi cùng phía sau, trong tay mang theo cái hộp đóng kỹ, hôn lễ của Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên tổ chức phi thường khiêm nhường, không có bao nhiêu người từng gặp cô, lúc này xuất hiện tại Giang thị, liền có tiếp tân đứng dậy có chút do dự hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm người nào?"
Mấy tiếp tân Giang thị đều là người tinh tế, liếc mắt nhìn thấy trên người vị tiểu thư này trang bị toàn thứ giá trị xa xỉ, giọng nói liền phi thường lễ phép
Tô Yên nhìn thoáng qua các cô, đang lúc tài xế muốn mở miệng, đột nhiên có một người gọi cô, "Tiểu Yên? !"
Ừ, âm thanh to dị thường, chí ít người lui tới tới lui cả tầng lầu đều nhìn lại.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc tây trang vọt tới, không thể tin quan sát cô, vui tươi hớn hở nói: "Em tới tìm Giang tổng?"
Nữ tiếp tân có chút thấp thỏm bất an, bởi vì người đàn ông này trừ là tổ trưởng tổ tiêu thụ, còn là anh họ vợ ông chủ, cũng xem như là hoàng thân quốc thích, hắn đối với vị tiểu thư này thái độ thân mật như thế, sẽ không phải là? ?
Tuy rằng Tô Yên không biết người trước mắt này là ai, nhưng vẫn gật đầu, "Ừ."
Tần Trạch Vũ nhìn nữ tiếp tân, nhất thời hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cau mày, lấy âm thanh không lớn nhưng người bên cạnh đều có thể nghe nói: "Đây là Giang phu nhân, về sau chú ý một chút."
Kỳ thật Tần Trạch Vũ không phải loại người cáo mượn oai hùm, hắn cũng không phải là bao cỏ, trước khi Tô Yên gả cho Giang Cảnh Xuyên, hắn đã làm việc ở Giang thị, nhưng con người chính là như vậy, người khác biết hắn có một tầng quan hệ như vậy với Giang Cảnh Xuyên, tự nhiên bợ đỡ hắn nhiều hơn, Tần Trạch Vũ khó tránh có chút bay bổng, bất quá cũng may còn có thể chịu được, về phương diện công tác vẫn tận tâm tận lực, hắn cũng biết, không thể kéo chân em họ.
Vì hắn có một tầng quan hệ này với Giang Cảnh Xuyên, chỉ cần hắn cần cù chăm chỉ làm việc, dù cho không phải phi thường ưu tú, nhưng thăng tiến cũng nhanh hơn người khác.
Tuy rằng nữ tiếp tân đã đoán được thân phận Tô Yên, nhưng bị Tần Trạch Vũ nói thẳng ra như vậy, vẫn phi thường giật mình.
"Đi, anh mang em đến phòng làm việc của Giang tổng." Tần Trạch Vũ nhẹ đỡ Tô Yên đi đến hướng thang máy bên kia.
Chờ sau khi người vào thang máy, nhóm nữ tiếp tân hai mặt nhìn nhau, ngồi xuống bàn phím liền bắt đầu vang lên bùm bùm lốp bốp.
【 Trời ơi trời ơi! ! Bà xã Giang tổng quá xinh đẹp a! ! Cô ta tới, sớm quăng Hoàng Vũ Vi gì đó mấy trăm con đường a! ! Khí chất đó không có ai có! ! 】
【 Đúng vậy, siêu đẹp! ! A a a a thật hối hận không có chụp ảnh a! ! 】
【Cô dám chụp sao? Tôi không dám T_T】
Tô Yên lần đầu tiên đi thang máy, khó tránh có chút khẩn trương, cô ngậm chặt môi không nói chuyện, Tần Trạch Vũ không quan tâm tài xế ở đây, nhỏ giọng tiến đến bên tai cô nói: "Tiểu Yên, em như vậy rất tốt, đã gả cho Cảnh Xuyên, dù sao cũng phải hiểu chuyện một chút, không thể giống như lúc ở nhà trước đây."
Tần Trạch Vũ đối với cô em họ này cũng rất đau, đối với Tô Yên, không chỉ là người Tô gia, cả người Tần gia, hai nhà đều dốc hết toàn lực bồi dưỡng cô, tuy nói là hi vọng cô làm Giang phu nhân, nhưng từ trên xuống dưới, đối với cô cũng là thực thương yêu. Hai gia đình khá giả cứ thế hợp lực đem Tô Yên bồi dưỡng so với thiên kim tiểu thư còn quý giá hơn.
Tô Yên lúc này mới đại khái thăm dò ra thân phận Tần Trạch Vũ, đoán chừng là người nhà nguyên thân đi.
Cô gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em biết."
Cửa thang máy chậm rãi mở, Tô Yên thử đi ra, Tần Trạch Vũ hướng cô phất phất tay, "Em ra ngoài đi, anh còn có việc, em có thời gian nhớ về thăm nhà một chút, người trong nhà đều quan tâm em, giữa người thân nào có thù oán gì."
Tần Trạch Vũ nói lời này làm Tô Yên vừa mờ mịt vừa nghi hoặc, nghe ý tứ này, nguyên thân cùng người nhà quan hệ cũng không tốt sao? Nhưng người trước mắt này nói ra ý tốt lại là thật, trà trộn tại hậu cung nhiều năm như vậy, Tô Yên vẫn có thể phân biệt được người khác là chân tâm hay là giả ý.
Đây là đã phát sinh chuyện gì?
Tô Yên chần chờ gật đầu, Tần Trạch Vũ thấy phản ứng của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang nụ cười, vào cửa thang máy.
Giang Cảnh Xuyên tất nhiên cũng biết chuyện Tô Yên tới, hắn vốn nghĩ tự mình qua thang máy đón cô, nhưng lại cảm thấy mình không nên như vậy, liền bảo trợ lý ở một bên chờ, Tô Yên quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mang kính gọng đen phi thường văn nhã chờ ở một bên, thấy cô nhìn lại, liền nói: "Giang tổng bảo tôi dẫn cô qua."
Trong lòng Tô Yên đang phán đoán tài lực của Giang Cảnh Xuyên, theo trước mắt thấy mà nói, ông chồng tiện nghi này của cô tính ra là phi thường có tiền.
Dọc theo một đường này cô đều chú ý đến kiến trúc, Giang thị trông rất tốt, thêm vào thái độ cung kính của mọi người, trong lòng Tô Yên đã có chút tính toán.
Đi theo trợ lý đến phòng làm việc tổng giám đốc, Giang Cảnh Xuyên đang cúi đầu xử lý công việc, nghe tiếng gõ cửa đáp một tiếng, sau đó bận tối mắt mà vẫn thong dong chờ Tô Yên đi vào.
Tô Yên mang theo hộp đựng chầm chậm đi vào, thấy Giang Cảnh Xuyên, trên mặt toàn là mỉm cười ngọt ngào, "Ông xã, anh ăn cơm chưa?"
Cái xưng hô này lại làm Giang Cảnh Xuyên nổi da gà cả người.
Giang Cảnh Xuyên lắc lắc đầu, "Còn chưa có."
Cho dù trong lòng đã tiếp nhận Tô Yên thay đổi, nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn có chút không thích ứng, mỗi khi hắn cho rằng hành động việc làm của cô làm hắn khiếp sợ, cô còn sẽ làm ra việc càng làm người mờ mịt.
"Vậy tốt, em cũng chưa có ăn, cùng nhau ăn đi?"
Tô Yên không thấy buồn nôn, diễn kịch đã thành bản năng của cô, giống như có khi cô thật cảm thấy mình đã động tâm, nhưng trong lòng cô lại rõ ràng hơn ai hết, đời trước cùng đời này cô rất khó thật lòng yêu người, đời trước ngôi cửu ngũ đó vì cô làm rất nhiều việc, mặt ngoài cô cảm động không thôi, trong lòng lại không hề gợn sóng, người đó cô còn không yêu, càng huống chi là khác người đâu.
Mấy phút sau, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ngồi ở trên ghế sofa bắt đầu ăn cơm.
Ăn không nói ngủ không nói, từ nhỏ Tô Yên là như vậy, cho nên cô cũng không nói chuyện, Giang Cảnh Xuyên cũng không biết nên cùng Tô Yên nói gì, tuy rằng hai người bọn họ là vợ chồng, nhưng sự hiểu biết nhau vẫn là quá ít, nên nói gì cũng không biết, dứt khoát hắn cũng không lên tiếng, trong phòng làm việc phi thường an tĩnh.
Chờ sau khi ăn xong, Giang Cảnh Xuyên chần chờ hỏi: "Buổi chiều em không có việc gì sao?"
Tô Yên có thể có việc gì, lắc lắc đầu, "Không có việc gì, thế nào?"
"Công việc anh đều xử lý xong rồi, vừa vặn em cũng có thời gian, buổi chiều anh dẫn em đi mua đồ." Kỳ thật Giang Cảnh Xuyên nghĩ là để Tô Yên trực tiếp tự mình đi mua, bất đắc dĩ sáng nay lời của hắn đã nói ra miệng, còn không thể đổi ý, hiện tại Tô Yên tới, hắn lại có thời gian, như vậy vừa lúc.
"Được a." Tô Yên không ngại mình nhiều trang sức, nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, chí ít tươi cười trên mặt nàng lúc này là phát ra từ trong lòng.
Cùng lúc đó, chuyện Tô Yên đến làm nhân viên tập đoàn Giang thị có bát quái trong giờ cơm trưa, người gặp qua cô đều nói so với minh tinh trên truyền hình còn đẹp hơn, cũng có người chụp được bóng lưng cô, một đám đàn ông bí mật cảm khái, chỉ bóng lưng này đã giết bao nhiêu người a, thật hâm mộ Giang tổng.
Sau đó lại có người nhịn không được hỏi, Giang phu nhân đẹp như vậy, tới cùng là ai tung tin vợ chồng bọn họ không hợp, Giang tổng không thích cô?
Hiện tại xem ra, rất có khả năng là Giang tổng không bỏ được giấu không cho người khác thấy phu nhân ổng a!
Trong một góc khác, có người bấm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Bồi Nhiên à, hôm nay cô ấy tới công ty, nghe nói là đưa cơm cho họ Giang."
Khi sắp giữa trưa, Tô Yên tìm quản gia hỏi: "Bình thường tiên sinh đi làm, cơm trưa giải quyết thế nào?"
Tuy nói hai ngày này chuyện Tô Yên làm đã vượt qua hiểu biết của cả nhà đối với cô, quản gia cũng biết quan hệ giữa phu nhân cùng tiên sinh đã phá băng, nhưng khi Tô Yên hỏi vấn đề này, quản gia vẫn khiếp sợ, "Giang thị có căn tin."
Căn tin? Đó là cái gì?
Tô Yên thử hỏi: "Vì sao anh ấy giữa trưa không về ăn cơm?"
Sẽ không phải là bởi vì cô đi?
". . ." Quản gia cung kính trả lời: "Tiên sinh nói như vậy quá phiền toái, đồ ăn của căn tin Giang thị cũng không tệ."
"Như vậy à, bảo phòng bếp chuẩn bị một vài món ăn tiên sinh thích, tôi đi đưa cơm cho anh ấy." Tô Yên nói xong câu đó liền xoay người lên lầu, lưu lại quản gia hóa đá tại chỗ.
Là ông không theo kịp thời đại sao? Quan hệ hai người phá băng liền trực tiếp như keo như sơn? Mợ nó này là chuyện tốt a! Quản gia vỗ trán, bước đến phòng bếp, trung khí đủ mười phần phó nói: "Chuẩn bị đóng hộp món ăn tiên sinh thích, phu nhân muốn đi đưa cơm!"
Dì đầu bếp còn có người giúp việc một bên đều kinh ngạc đến ngây người.
Vốn là quản gia cũng đã cầm điện thoại chuẩn bị báo cho Giang Cảnh Xuyên việc này, nhưng điện thoại còn chưa có thông số, ông liền lập tức cúp điện thoại, nếu như hiện tại nói cho tiên sinh, kinh ngạc vui mừng đó không phải ít đi rất nhiều sao? Lui một vạn bước mà nói, cho dù đến lúc đó phu nhân đến, tiên sinh ăn, phần cảm động và kinh ngạc vui mừng này vẫn sẽ không ít!
Tô Yên đi vào phòng quần áo, ngón tay trắng nõn phất qua một loạt y phục, thấp giọng thở dài: "Tại sao đều là lộ cánh tay lộ bắp đùi đây?"
Đối với việc này, đến bây giờ cô còn chưa có tiếp nhận được, dù sao quan niệm tiếp nhận từ nhỏ dĩ nhiên đã thâm căn cố đế.
Tô Yên cuối cùng chọn một cái đầm chiffon dài màu xanh lá, chân váy thiết kế đàn bướm có chút đặc biệt, Tô Yên làn da trắng nõn, thân hình nhỏ gầy, mặc chiếc váy này, vào lúc chuyển mùa xuân hè, tăng thêm một tia ý xuân biếng nhác, nhìn vừa tươi mát lại tao nhã.
Cô đứng ở trước gương lớn, nhìn vào mình trong, trên mặt toàn là tự tin khoe khoang.
Mặc kệ tại thời đại nào, cô đều muốn làm loại người làm tốt nhất thư thái nhất.
Lúc mười một giờ, Tô Yên mang theo hộp cơm quản gia chuẩn bị ra cửa, ngồi trên xe, Tô Yên nhìn phong cảnh lui lại ngoài cửa sổ, có chút thư thái híp mắt, bên trong thật sự quá tốt, trước kia cho dù ngẫu nhiên xuất cung, xe ngựa hoa lệ cũng khó tránh va chạm, thân thể sẽ có chút không thoải mái, hiện tại như vậy tốt hơn nhiều.
Khi Tô Yên vào Giang thị, tài xế cũng đi cùng phía sau, trong tay mang theo cái hộp đóng kỹ, hôn lễ của Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên tổ chức phi thường khiêm nhường, không có bao nhiêu người từng gặp cô, lúc này xuất hiện tại Giang thị, liền có tiếp tân đứng dậy có chút do dự hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm người nào?"
Mấy tiếp tân Giang thị đều là người tinh tế, liếc mắt nhìn thấy trên người vị tiểu thư này trang bị toàn thứ giá trị xa xỉ, giọng nói liền phi thường lễ phép
Tô Yên nhìn thoáng qua các cô, đang lúc tài xế muốn mở miệng, đột nhiên có một người gọi cô, "Tiểu Yên? !"
Ừ, âm thanh to dị thường, chí ít người lui tới tới lui cả tầng lầu đều nhìn lại.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc tây trang vọt tới, không thể tin quan sát cô, vui tươi hớn hở nói: "Em tới tìm Giang tổng?"
Nữ tiếp tân có chút thấp thỏm bất an, bởi vì người đàn ông này trừ là tổ trưởng tổ tiêu thụ, còn là anh họ vợ ông chủ, cũng xem như là hoàng thân quốc thích, hắn đối với vị tiểu thư này thái độ thân mật như thế, sẽ không phải là? ?
Tuy rằng Tô Yên không biết người trước mắt này là ai, nhưng vẫn gật đầu, "Ừ."
Tần Trạch Vũ nhìn nữ tiếp tân, nhất thời hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cau mày, lấy âm thanh không lớn nhưng người bên cạnh đều có thể nghe nói: "Đây là Giang phu nhân, về sau chú ý một chút."
Kỳ thật Tần Trạch Vũ không phải loại người cáo mượn oai hùm, hắn cũng không phải là bao cỏ, trước khi Tô Yên gả cho Giang Cảnh Xuyên, hắn đã làm việc ở Giang thị, nhưng con người chính là như vậy, người khác biết hắn có một tầng quan hệ như vậy với Giang Cảnh Xuyên, tự nhiên bợ đỡ hắn nhiều hơn, Tần Trạch Vũ khó tránh có chút bay bổng, bất quá cũng may còn có thể chịu được, về phương diện công tác vẫn tận tâm tận lực, hắn cũng biết, không thể kéo chân em họ.
Vì hắn có một tầng quan hệ này với Giang Cảnh Xuyên, chỉ cần hắn cần cù chăm chỉ làm việc, dù cho không phải phi thường ưu tú, nhưng thăng tiến cũng nhanh hơn người khác.
Tuy rằng nữ tiếp tân đã đoán được thân phận Tô Yên, nhưng bị Tần Trạch Vũ nói thẳng ra như vậy, vẫn phi thường giật mình.
"Đi, anh mang em đến phòng làm việc của Giang tổng." Tần Trạch Vũ nhẹ đỡ Tô Yên đi đến hướng thang máy bên kia.
Chờ sau khi người vào thang máy, nhóm nữ tiếp tân hai mặt nhìn nhau, ngồi xuống bàn phím liền bắt đầu vang lên bùm bùm lốp bốp.
【 Trời ơi trời ơi! ! Bà xã Giang tổng quá xinh đẹp a! ! Cô ta tới, sớm quăng Hoàng Vũ Vi gì đó mấy trăm con đường a! ! Khí chất đó không có ai có! ! 】
【 Đúng vậy, siêu đẹp! ! A a a a thật hối hận không có chụp ảnh a! ! 】
【Cô dám chụp sao? Tôi không dám T_T】
Tô Yên lần đầu tiên đi thang máy, khó tránh có chút khẩn trương, cô ngậm chặt môi không nói chuyện, Tần Trạch Vũ không quan tâm tài xế ở đây, nhỏ giọng tiến đến bên tai cô nói: "Tiểu Yên, em như vậy rất tốt, đã gả cho Cảnh Xuyên, dù sao cũng phải hiểu chuyện một chút, không thể giống như lúc ở nhà trước đây."
Tần Trạch Vũ đối với cô em họ này cũng rất đau, đối với Tô Yên, không chỉ là người Tô gia, cả người Tần gia, hai nhà đều dốc hết toàn lực bồi dưỡng cô, tuy nói là hi vọng cô làm Giang phu nhân, nhưng từ trên xuống dưới, đối với cô cũng là thực thương yêu. Hai gia đình khá giả cứ thế hợp lực đem Tô Yên bồi dưỡng so với thiên kim tiểu thư còn quý giá hơn.
Tô Yên lúc này mới đại khái thăm dò ra thân phận Tần Trạch Vũ, đoán chừng là người nhà nguyên thân đi.
Cô gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em biết."
Cửa thang máy chậm rãi mở, Tô Yên thử đi ra, Tần Trạch Vũ hướng cô phất phất tay, "Em ra ngoài đi, anh còn có việc, em có thời gian nhớ về thăm nhà một chút, người trong nhà đều quan tâm em, giữa người thân nào có thù oán gì."
Tần Trạch Vũ nói lời này làm Tô Yên vừa mờ mịt vừa nghi hoặc, nghe ý tứ này, nguyên thân cùng người nhà quan hệ cũng không tốt sao? Nhưng người trước mắt này nói ra ý tốt lại là thật, trà trộn tại hậu cung nhiều năm như vậy, Tô Yên vẫn có thể phân biệt được người khác là chân tâm hay là giả ý.
Đây là đã phát sinh chuyện gì?
Tô Yên chần chờ gật đầu, Tần Trạch Vũ thấy phản ứng của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang nụ cười, vào cửa thang máy.
Giang Cảnh Xuyên tất nhiên cũng biết chuyện Tô Yên tới, hắn vốn nghĩ tự mình qua thang máy đón cô, nhưng lại cảm thấy mình không nên như vậy, liền bảo trợ lý ở một bên chờ, Tô Yên quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mang kính gọng đen phi thường văn nhã chờ ở một bên, thấy cô nhìn lại, liền nói: "Giang tổng bảo tôi dẫn cô qua."
Trong lòng Tô Yên đang phán đoán tài lực của Giang Cảnh Xuyên, theo trước mắt thấy mà nói, ông chồng tiện nghi này của cô tính ra là phi thường có tiền.
Dọc theo một đường này cô đều chú ý đến kiến trúc, Giang thị trông rất tốt, thêm vào thái độ cung kính của mọi người, trong lòng Tô Yên đã có chút tính toán.
Đi theo trợ lý đến phòng làm việc tổng giám đốc, Giang Cảnh Xuyên đang cúi đầu xử lý công việc, nghe tiếng gõ cửa đáp một tiếng, sau đó bận tối mắt mà vẫn thong dong chờ Tô Yên đi vào.
Tô Yên mang theo hộp đựng chầm chậm đi vào, thấy Giang Cảnh Xuyên, trên mặt toàn là mỉm cười ngọt ngào, "Ông xã, anh ăn cơm chưa?"
Cái xưng hô này lại làm Giang Cảnh Xuyên nổi da gà cả người.
Giang Cảnh Xuyên lắc lắc đầu, "Còn chưa có."
Cho dù trong lòng đã tiếp nhận Tô Yên thay đổi, nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn có chút không thích ứng, mỗi khi hắn cho rằng hành động việc làm của cô làm hắn khiếp sợ, cô còn sẽ làm ra việc càng làm người mờ mịt.
"Vậy tốt, em cũng chưa có ăn, cùng nhau ăn đi?"
Tô Yên không thấy buồn nôn, diễn kịch đã thành bản năng của cô, giống như có khi cô thật cảm thấy mình đã động tâm, nhưng trong lòng cô lại rõ ràng hơn ai hết, đời trước cùng đời này cô rất khó thật lòng yêu người, đời trước ngôi cửu ngũ đó vì cô làm rất nhiều việc, mặt ngoài cô cảm động không thôi, trong lòng lại không hề gợn sóng, người đó cô còn không yêu, càng huống chi là khác người đâu.
Mấy phút sau, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ngồi ở trên ghế sofa bắt đầu ăn cơm.
Ăn không nói ngủ không nói, từ nhỏ Tô Yên là như vậy, cho nên cô cũng không nói chuyện, Giang Cảnh Xuyên cũng không biết nên cùng Tô Yên nói gì, tuy rằng hai người bọn họ là vợ chồng, nhưng sự hiểu biết nhau vẫn là quá ít, nên nói gì cũng không biết, dứt khoát hắn cũng không lên tiếng, trong phòng làm việc phi thường an tĩnh.
Chờ sau khi ăn xong, Giang Cảnh Xuyên chần chờ hỏi: "Buổi chiều em không có việc gì sao?"
Tô Yên có thể có việc gì, lắc lắc đầu, "Không có việc gì, thế nào?"
"Công việc anh đều xử lý xong rồi, vừa vặn em cũng có thời gian, buổi chiều anh dẫn em đi mua đồ." Kỳ thật Giang Cảnh Xuyên nghĩ là để Tô Yên trực tiếp tự mình đi mua, bất đắc dĩ sáng nay lời của hắn đã nói ra miệng, còn không thể đổi ý, hiện tại Tô Yên tới, hắn lại có thời gian, như vậy vừa lúc.
"Được a." Tô Yên không ngại mình nhiều trang sức, nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, chí ít tươi cười trên mặt nàng lúc này là phát ra từ trong lòng.
Cùng lúc đó, chuyện Tô Yên đến làm nhân viên tập đoàn Giang thị có bát quái trong giờ cơm trưa, người gặp qua cô đều nói so với minh tinh trên truyền hình còn đẹp hơn, cũng có người chụp được bóng lưng cô, một đám đàn ông bí mật cảm khái, chỉ bóng lưng này đã giết bao nhiêu người a, thật hâm mộ Giang tổng.
Sau đó lại có người nhịn không được hỏi, Giang phu nhân đẹp như vậy, tới cùng là ai tung tin vợ chồng bọn họ không hợp, Giang tổng không thích cô?
Hiện tại xem ra, rất có khả năng là Giang tổng không bỏ được giấu không cho người khác thấy phu nhân ổng a!
Trong một góc khác, có người bấm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Bồi Nhiên à, hôm nay cô ấy tới công ty, nghe nói là đưa cơm cho họ Giang."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook