Xao Động
Chương 35: Giao triền

Nụ hôn kia nhẹ nhàng tựa như lông vũ, lại mang theo nồng đậm sự thương tiếc. Tần Tự cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, nhịn không được vươn tay ôm lấy sau gáy của Diệp Địch Sinh, nhiệt tình đáp lại hắn.

Y há miệng, chủ động vươn đầu lưỡi ra, liếm láp cánh môi của Diệp Địch Sinh. Đầu lưỡi cẩn thận miêu tả hình dáng đôi môi của hắn, nhẹ nhàng liếm qua từng chiếc răng trắng bóng. Trong miệng Diệp Địch Sinh vẫn còn mang theo hương vị trà xanh còn sót lại sau khi đánh răng, khiến Tần Tự có chút say mê trong lòng, càng thêm vội vàng dùng lưỡi khiêu khích môi lưỡi hắn. “Ân……” Không biết từ lúc nào, Tần Tự tách hai chân ra, tư thế khóa ngồi trên người hắn, Diệp Địch Sinh ôm eo y, rõ ràng có thể cảm nhận được thứ giữa hai chân nam nhân đang dần dần phồng lên. Hắn hơi hơi ngẩng đầu, tạm thời muốn trốn tránh nụ hôn nhiệt tình khiến hắn không thể thở nổi của Tần Tự “Tần Tự…… Đợi đã…… Ngày mai ta vẫn còn phải thi.”

Tần Tự đang gặm cắn cái cằm duyên dáng của hắn, nghe hắn nói như thế, không nỡ dừng động tác, liếc mắt lên nhìn hắn, khó hiểu nói “Sáng mai ngươi thi sao?”

Diệp Địch Sinh gian nan gật đầu “Ân, sáng sớm mai ta đã phải đi thi rồi.”

“Nhưng mà…..” Tần Tự kẹp eo hắn vào giữa hai chân, có ý ám chỉ, lỗ tai đỏ bừng, nói “Phía dưới của ngươi…… Cũng cứng rắn……”

Mặt của Diệp Địch Sinh xẹt qua một tia xấu hổ, đang muốn nói chuyện, Tần Tự đã đem tay trượt vào bên trong cái quần ngủ rộng rãi của hắn, cách qua một lớp vải quần lót, đè cái phần nổi lên dưới khố bộ của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ta giúp ngươi……” Tần Tự bỗng nhiên trượt xuống khỏi đùi của hắn, sau đó khom lưng, tháo thắt lưng quần của hắn ra, quỳ trước người hắn, vùi đầu vào giữa hai chân hắn.

“Ân……” Diệp Địch Sinh phát hiện chính mình hoàn toàn nói không nên lời cự tuyệt, hắn nhìn Tần Tự vươn đầu lưỡi đầy phiến tình, liếm láp cái núi nhỏ hơi gồ ra giữa hai chân hắn, cứ việc cách một lớp vải quần lót mỏng manh, nhưng vẫn làm cho hắn cảm nhận một sự kích thích vô cùng lớn.

“Thoải mái sao?” Tần Tự ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay cũng không nhàn rỗi, ôn nhu vuốt ve hai quả trứng căng tròn ở phía dưới.

Diệp Địch Sinh ân một tiếng, liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt có chút mê ly. Hắn hơi hơi xê dịch thân thể về phía trước, khiến cho tính khí nóng bỏng của mình có thể tới gần gương mặt phiếm hồng ướt át của người nọ “Tần Tự……”

Tần Tự nhận ra khát vọng trong ánh mắt của hắn, y kéo quần lót của thanh niên xuống, khiến cho tính khí đã trướng lớn kia được phóng ra. Tay phải y nắm gốc của tính khí sát lộng vài cái, y thử vươn đầu lưỡi, liếm liếm lỗ nhỏ trên đỉnh của nó.

“Ân……” Diệp Địch Sinh tăng thêm lực đạo của cánh tay đang đặt trên gáy của y, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn. Điều này giống như một lời cổ vũ rất lớn dành cho Tần Tự, y nắm côn th*t cứng rắn nóng bỏng của thanh niên, bắt đầu từ dưới đáy của hai viên tinh hoàn, liếm một đường đầy tinh tế đến đầu của tính khí, cuối cùng há miệng, đem đầu nấm trướng lớn ngậm vào trong miệng, hơi hơi mút vào.

Cơ đùi của Diệp Địch Sinh mạnh mẽ co rút, khoái cảm cự đại giống như thủy triều bao phủ lấy hắn. Hắn khó nhịn căng vòng eo, đem tính khí của mình mạnh mẽ đưa vào bên trong miệng của Tần Tự. Nam nhân thập phần thuận theo ý nguyện của hắn, chủ động dùng miệng lưỡi mềm mại bọc lấy hắn, nuốt sâu côn th*t thô cứng vào bên trong cổ họng. Diệp Địch Sinh nhận ra cảm giác khi được bên trong khoang miệng trơn ướt mút lấy, thoải mái mà nheo nheo đôi mắt, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, ngón tay không kìm được mà vuốt ve mái tóc đen ướt mồ hôi của Tần Tự.

Nhận thấy côn th*t bên trong khoang miệng bắt đầu đột ngột nảy lên, Tần Tự càng dùng lực hóp chặt hai gò má, nuốt lấy tính khí của thanh niên. Khoái cảm tích lũy tầng tầng lớp lớp, cuối cùng trong lúc mà không ai kịp phản ứng nó bỗng dưng lên tới đỉnh, khiến toàn thân Diệp Địch Sinh đều run rẩy, trước mắt tựa hồ xẹt qua một tia sáng, dục vọng đứng thẳng đem toàn bộ dịch thể đậm sệt đều bắn vào trong miệng của nam nhân.

“Hô……” Diệp Địch Sinh mở đôi mắt còn đang mờ mịt, ngưng mắt nhìn xuống cái người đang ghé vào giữa hai chân hắn, đột nhiên nhận ra Tần Tự hình như đã nuốt toàn bộ dịch thể của hắn vào trong miệng, trong ánh mắt nhất thời nhiễm lên vài phần hối hận.

Hắn lấy hai tờ giấy ăn ở trên bàn, xoa xoa khóe miệng cho Tần Tự. Không nghĩ tới người kia đỏ ửng của hai má, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm liếm môi “Hương vị rất ngon……”

“Ngươi……” Diệp Địch Sinh nhất thời không biết nói cái gì, kéo hắn đứng dậy, ánh mắt lại rơi xuống giữa hai chân hắn “Cần ta giúp ngươi không?”

“Lấy tay là được.” Tần Tự ôm lấy cổ hắn, hôn một cái lên miệng của hắn “Chúng ta lên giường đi.”

“Ân.”

Hai người chen chúc trên cái giường đơn nhỏ hẹp, thân thể không thể không dính sát vào nhau. Tần Tự vừa leo lên giường liền đè Diệp Địch Sinh xuống, vội vã gặm cắn cổ cùng với xương quai xanh của hắn. Diệp Địch Sinh bị y làm cho nổi giận, trở tay một cái, tư thể của hai người liền lập tức thay đổi, biến thành hắn ở mặt trên, cúi sát người nhìn xuống Tần Tự ở bên dưới.

“Chỉ một lần này, xong lập tức đi ngủ.” Diệp Địch Sinh thò tay xuống giữa hai chân y, nhẹ nhàng vỗ về cái khối nhỏ lồi ra, ngữ điệu mềm nhẹ, nhưng không cho phép phản kháng.

“Được……” Tần Tự nhìn con ngươi đen láy sáng ngời của hắn, vội vàng cong lưng hướng lên trên “Có thể nhanh lên không…… Ta sắp bạo tạc đến nơi rồi……”

“Gấp cái gì.” Diệp Địch Sinh cắn một ngụm ở bên ngoài miệng y, lập tức ghét bỏ nhíu nhíu mày “Toàn hương vị của tiểu tôm hùm, lần sau đừng ăn nhiều như vậy.”

“Đều nghe ngươi.”

Khoảng cách giữa những lần gắn bó quấn quýt lấy nhau, tay người nọ cũng với vào bên trong quần ngủ rộng rãi, an ủi dục vọng cấp bách cần được giải phóng của y. Tần Tự ôm lấy eo của thanh niên, thò tay vào bên trong áo ngủ vuốt ve tấm lưng bóng loáng của hắn, cùng với hắn tạo nên một nụ hôn sâu, chỉ cảm thấy bản thân tựa hồ cứ như vậy mà đắm chìm ở bên trong sự ôn nhu. Tay của Diệp Địch Sinh rất nhanh liền mang y vào bên trong cao trào, giây phút đó, toàn thân y co rút, trong mắt hoàn toàn mất đi sắc thái, chỉ còn biết đến đôi mắt đen trầm tĩnh của Diệp Địch Sinh, giống như một cơn lốc xoáy, cuốn y vào trong đó…..

“Cáp a…..”

Tinh dịch màu trắng phun ra ở trên tay Diệp Địch Sinh, còn có một ít bắn lên áo ngủ của hắn. Tần Tự cảm thấy áy náy, vừa suyễn khí, vừa nói “Ngày mai…… ta……. giặt cho ngươi……”

Diệp Địch Sinh ngưng mứt nhìn y vẫn còn đang thất thần sau cao trào, cúi đầu, hôn lên trên mi mắt của y “Được a, bất quá không cần giặt tay, trên ban công có máy giặt.”



Tần Tự gật gật đầu, ngón tay vuốt ve ngũ quan tuấn tú của hắn, mất một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói “Địch sinh, ta cảm giác hình như ta giống như đang nằm mơ vậy.”

“Nằm mơ?” Diệp Địch Sinh không biết nghĩ đến cái gì, hắn cười cười, nhéo một cái ở phần thịt ở đùi trong của y “Giờ đã tỉnh chưa?”

Tần Tự bị hành động của hắn làm cho có chút ngứa, khóe môi cong lên, cười hắc hắc “Tỉnh rồi. Nhưng mà trong giấc mơ ngươi vẫn ôn nhu hơn một chút.”

“Phải không? Xem ra ta không thô bạo còn không được.” Diệp Địch Sinh hung tợn nhéo một cái mạnh ở đùi trong chân của hắn một cái nữa, Tần Tự không trốn được, đành phải dùng cách chọc lét lại hắn để phản kháng. Hai người ở trên giường lăn lộn thành một đoàn, cười đùa không ngớt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương