Hắn là cổ đông ở đây?
Thấy Mộc Mộc khó nén nổi kinh ngạc, Trác Siêu Việt giải thích: "Ba năm trước hoạt động của quán bar đình trệ, chủ nơi này không có vốn để duy trì, định đóng cửa. Tôi cảm thấy hơi đáng tiếc, cho nên đầu tư với ông ta, sửa chữa lại, đổi phong cách một chút."
Hắn bình thản nói, không mang theo cảm xúc gì, giống như kể một trong rất nhiều dự án đầu tư của mình vậy.
Nhưng Mộc Mộc không có cách nào bình tĩnh.
Nhân viên phục vụ mang Whiskey đặt trên bàn.
Trác Siêu Việt rót một ly đưa đến trước mặt Mộc Mộc, "Nếm thử xem."
Cô nhận lấy đưa lên miệng, Whiskey dù pha loãng, chảy qua yết hầu vẫn cáy xè nóng cháy, hương vị vẫn giống như trong trí nhớ của cô.
Tay cô cầm rượu bắt đầu run lên.
Đối diện vẫn là hắn, Lạc Nhật vẫn náo nhiệt ngợp trong vàng son, Whiskey vẫn thiêu đốt yết hầu như vậy, giống như thời gian chưa từng trôi qua, vẫn luôn dừng lại ở đêm hôm đó...
"Thế nào?" Trác Siêu Việt hỏi cô, "Mùi vị không thay đổi đúng không?"
Cô gật đầu, thiếu chút nữa thốt lên hỏi: Vì sao vẫn là mùi vị này? Vì sao muốn đầu tư vào đây? Vì sao thích ngồi vị trí này? Thật sự không nhớ rõ bất cứ điều gì sao... Hay là không muốn làm cho mình nhớ đến?
Cô không hỏi, cô biết hắn nhất định sẽ cười mình: "Cô nghĩ rằng vì tôi chờ đợi cô? Cô nghĩ rằng đối với cô, tôi nhớ mãi không quên? Trác Siêu Việt tôi muốn dạng phụ nữ nào không có, vì sao phải chờ cô? Vừa rồi không thấy sao, cô gái đó đẹp hơn cô một trăm lần..."
Cô cúi đầu uống rượu, không phải không có dũng khí tự rước lấy nhục. Mà là cho dù đáp án thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cho rù hắn nhớ rõ, cho dù mấy năm nay hắn cũng đi tìm cô, thế thì sao? Hắn vĩnh viễn không có khả năng chấp nhận cô, bởi vì cô là chị dâu hắn, hắn không thể vượt qua Lôi Trì nửa bước.
"Sau khi chia tay với anh trai tôi, em có dự định gì không?" Trác Siêu Việt cầm ly rượu, dường như vô tình hỏi, "Có nghĩ tới việc tìm một người đàn ông chăm sóc?"
Cô lắc đầu, "Em có thể tự chăm sóc cho mình."
"Để cho tôi chăm sóc em đi."
Tay Mộc Mộc dừng lại, ly rượu run rẩy, chất lỏng màu đạm vàng sóng sánh trong ly.
Cô hướng hắn cười, lắc đầu.
Cho dù cô lưu lạc đầu đường cũng không cần sự thương hại của hắn.
Dường như hắn muốn nói gì đó, lời đến miệng lại nuốt xuống. "Được, hãy tự chăm sóc tốt bản thân mình."
Đêm đó, dường như tâm trạng Trác Siêu Việt rất được, uống rất nhiều rượu, còn không đã, hỏi cô: "Có muốn thử mùi vị Whiskey nguyên chất? Được lắm!"
Cô không sợ chết gật gật đầu, Trác Siêu Việt tức khắc kêu nhân viên phục vụ lấy đến hai bình Whiskey chưa khai nắp.
Whiskey không pha loãng, Mộc Mộc chỉ uống một ngụm nhỏ, cổ họng dường như bị đốt cháy, đau đến mất đi tri giác, quả thực so với rượu Mao Đài của quân đội còn mạnh hơn nhiều.
Nhớ tới hai chữ "quân đội", đột nhiên Mộc Mộc nghĩ đến một chuyện đã muốn hỏi từ lâu.
"Anh rời bộ đội bao lâu rồi?"
"Hơn bốn năm."
"Là lúc chúng ta..." Mộc Mộc dừng lại, lảng tránh vấn đề nhạy cảm, "Là thời gian đó?"
"Ừ, thời gian đó tôi không có việc gì để làm, vì vậy thường xuyên đi bar thâu đêm. Đúng lúc đó dặp được em."
Nhớ tới năm đó thảo luận về vấn đề "giấc mơ", Mộc Mộc cũng hiểu, cái hắn gọi là giấc mơ đó, chính là làm quân nhân. "Em có thể hỏi vì sao anh rời khỏi bộ đội không?"
Trác Siêu Việt cầm ly rót đầy Whiskey nguyên chất, uống xong, "Bởi vì tôi lỡ tay, đánh một người đến tàn phế."
Đánh đến tàn phế? Trác Siêu Việt trong mắt cô, đúng là rất cuồng ngạo, đúng là rất khó tự chế, nhưng không đến mức tàn nhẫn như vậy, trong đầu Mộc Mộc không tự chủ được hiện lên vết thương trên vai hắn, "Vì sao anh đánh người?"
Hắn cười khổ, "Cho dù là nguyên nhân gì, tôi là quân nhân, ra tay đánh người là tôi không đúng. Người nhà của người đó tìm đến doanh trại đòi công bằng... Ba tôi công tác ở quân khu, sự việc này nếu làm lớn sẽ ảnh hưởng không tốt đến ông ấy..."
Hắn cúi đầu, khi ngẩng đầu lại là nụ cười thản nhiên. "Không ở bộ đội cũng tốt, không cần mệt mỏi, cũng không có người đốc thúc."
Nhìn nụ cười trên mặt Trác Siêu Việt, Mộc Mộc bỗng nhiên không xác định được - hắn, có phải thực sự bàng quan đến nỗi không để điều gì trong lòng hay không?
Cô cười vỗ vỗ vai hắn, "Cho dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, qua rồi thì là qua rồi, anh còn trẻ, còn thời gian làm lại từ đầu..."
"Không sai." Hắn cầm chén rượu lên, nói với cô: "Người còn sống, đừng chấp nhất chuyện đã qua. Em cũng còn trẻ, còn thời gian theo đuổi giấc mơ của mình. Đừng quên, dù mất tất cả em cũng còn có đàn dương cầm.
Đúng vậy, cô còn có âm nhạc, còn có đàn dương cầm. Cô cười gật đầu, cầm ly rượu, "Được! Cụng ly!"
Rượu đi vào, không còn khó nuốt như thuốc độc...
...
Đã bao lâu rồi không vui vẻ như vậy? Giống như lội ngược dòng thời gian trở về lần đầu họ gặp nhau.
Đại khái uống nhiều Whiskey, cô rất muốn cười, càng uống càng muốn cười. Hơn nữa nghĩ đến bốn năm trước, bọn họ vẫn là người xa lạ, ngay cả tên nhau cũng không biết, lại ở trong này uống rượu, tâm sự, cuối cùng còn ở trên giường làm một trận long trời lở đất.
Mà nay, cô là chị dâu hắn, khoảng cách đó, bọn họ khó có thể vượt qua, nhưng cô vẫn cảm giác bọn họ rất gần, có thể dễ dàng đọc được tâm tư của nhau.
Sau đó, cô lại chuyên tâm uống rượu, đầu óc choáng váng, mơ hồ, hỏi ra một vấn đề ngốc nghếch.
"Anh nói xem chúng ta có tính là người nhà không?" Người nhà, danh từ thật là đẹp.
Hắn suy nghĩ rất lâu, dường như tư duy cũng mất đi sự linh hoạt, "Không tính, nếu em kết hôn với anh trai tôi, chúng ta mới là người nhà."
"À..." Cô chống cằm ảo tưởng, nếu hắn là người nhà của cô, cũng không tồi, bọn họ có thể ở lầu trên lầu dưới, gặp mặt mỗi ngày.
Trác Siêu Việt nghĩ cô nhớ người thân, ở trước mặt cô vẫy tay, làm cho cô tập trung lại, "Em có nghĩ tới việc tìm cha đẻ của mình hay không?"
"Cha đẻ?" Cô ghé vào bàn cười phá lên, cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
"Làm sao vậy? Đáng cười lắm sao?"
Cô giật lấy ly rượu của hắn, uống cạn, "Ông ta đã chết! Ông ta đã chết..."
Trác Siêu Việt nhìn, hồi lâu, cầm lấy đôi tay run rẩy của cô: "Em say rồi."
Cô say, hắn cũng say.
Lúc bọn họ ra khỏi Lạc Nhật, cả người lắc lư xiêu vẹo, không đi đứng đoàng hoàng nổi.
Nhân viên phục vụ đuổi theo: "Trác tiên sinh, có cần tôi giúp ngài gọi xe không?"
Trác Siêu Việt xua xua tay, ôm lấy vai Mộc Mộc, đi bộ đến đài phun nước.
Không chịu nổi sức nặng, Mộc Mộc đẩy mạnh hắn ra, "Ép em chết mất."
Hắn căn bản không thấy cô nói gì, cánh tay ôm cô trở lại. "Em tin tôi, tôi nhất định có thể thực hiện giấc mơ của em, tôi không chỉ có thể giúp em vào học viện âm nhạc, còn có thể đưa em đi nước ngoài du học..."
"Ai cần!" Cô lại một lần nữa đẩy hắn ra, đi đến cạnh vòi phun nước, bước lên thềm cao.
Suối phun nước phun trên người cô, làm ướt mái tóc dài, ướt quần áo cô. Cô cười với hắn, cười chưa bao giờ sáng lạn như thế, xinh đẹp như thế.
"Trác Siêu Việt, em nói cho anh nghe, Tô Mộc Mộc em không cần bất kỳ ai chăm sóc."
Cô thật uống say rồi, bằng không những lời dõng dạc này, cô chỉ có thể nói với ông nội Chu Công lúc ngủ.
"Anh chờ xem, em không những có thể thi đỗ học viện âm nhạc, em còn có thể đỗ nghiên cứu sinh, sau này, em muốn chơi đàn ở sấn khâu có hàng vạn người xem... Em muốn cho tất cả mọi người biết, từng ngồi tù thì sao? Không nói được thì thế nào? Tô Mộc Mộc em có thể đàn được những khúc nhạc động lòng người..."
"Trác Siêu Việt, anh nói xem, em làm được không?"
Hắn nhìn cô, cười đến sảng khoái, không ngừng gật đầu: "Được, em đương nhiên làm được."
Cô cúi đầu, cẩn thận lấy trong túi ra "bông hoa hồng trắng", rũ nó thành chiếc khăn tay, giơ cao lên.
Chiếc khăn màu trắng bay trong gió, cô cười thả tay, làm cho gió đem nó cuốn vào đêm tối...
Cô say, nhưng cô biết bản thân mình đang nói gì, làm gì. Cồn không làm cho cô mất đi lý trí, ngược lại làm cho cô thêm dũng khí.
Từ nay về sau, cô sẽ sống thật tốt, tự chăm sóc bản thân mình, cô không cần người khác tạo nên kỳ tích cho mình, cũng không cần người khác giúp mình thay đổi vận mệnh, vận mệnh của cô, cô có thể tự mình thay đổi, con đường tương lai, cô cũng muốn tự mình bước đi.
Trác Siêu Việt đi đến trước mặt cô, nhìn cô, nụ cười trên môi dần dần biến mất.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay ôm lấy cô, kéo cô ngồi xuống thềm đá.
"Vì sao không cần nó?"
Cô cười chỉ chỉ vào ngực, "Có những thứ vẫn để trong này..."
Tay hắn ôm thắt lưng cô cứng lại, cơ thể của cô thuận thể đổ về phía trước, môi không cẩn thận chạm vào bờ môi mềm mại của hắn, lưu lại cảm giác tê dại mãnh liệt.
Cô vừa định tránh, hắn lại một lần bất ngờ nâng mặt cô lên, bắt đôi môi cô làm tù binh...
Nụ hôn trong nháy mắt châm ngòi cho nhiệt tình trong Mộc Mộc, một chút ý thức sót lại sụp đổ. Trời đất như nghiêng ngả, ánh sáng như mơ hồ, đài phun nước bắn ra giống như những giọt mưa.
Cô không phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là quá khứ? Đây là sự thật, hay lại là mơ?
Thế này, hẳn lại là mơ rồi.
Trong thực tế hắn không lạnh lùng gọi cô là chị dâu thì là châm chọc, khiêu khích, giẫm lên lòng tự trọng của cô. Chỉ có Trác Siêu Việt trong mơ mới nhiệt tình như vậy, mới có thể ôm cô vào trong ngực mà hôn, mới có thể lấy đầu lưỡi lách qua hàm răng cô, hung hăng đi vào, còn cuồn cuội chiếm hữu, ngang ngạnh làm cô sinh đau.
Coi như đây là mơ đi.
Cô quên đi tất cả ôm lấy cổ hắn, dùng hết sức lực hôn trả. Hắn giữ lấy thắt lưng, cánh tay đỡ lấy cơ thể cô mềm mại...
Chính là cảm giác này, giống như nụ hôn trong trí nhớ, đau đớn lại cháy bỏng, kích thích mà tuyệt vọng...
Lúc sau, động tác của hắn lệch khỏi quỹ đạo vốn có, tay tiến vào trong vạt áo cô, ngón tay lạnh như băng di chuyển qua làn da nóng bỏng... cho đến khi đặt lên nơi mềm mại.
Cổ họng của hắn phát ra một tiếng rên nhẹ, ngón tay chợt căng thẳng, lòng bàn tay miết vào vuốt ve không chút dịu dàng... Dường như hắn còn không thỏa mãn, ngón tay luồn vào trong áo ngực cô, dò xét, nắm lấy nụ hoa e ấp.
Cồn thấm vào làm cho thần kinh càng thêm mẫn cảm, cơ thể cô như nhũn ra, khó chịn được thở dốc, theo bản năng bám lấy bờ vai, đem cơ thể run lập cập dán chặt vào thân hình cường tráng của hắn.
Cô chưa bao giờ mơ một giấc mơ chân thật đến vậy, mỗi một động tác vuốt ve đều tạo lên một sự tê dại chân thật. Cả người bị cảm quan khống chế, hai tay không biết thế nào, với vào áo sơ mi, lần theo lưng hắn...
Cô mơ hồ thấy có xe đi qua, huýt sáo một tiếng... Dù sao cũng chỉ là mơ, cô không để ý đến, tham lam dùng đôi tay nhỏ bé cảm thụ đường cong trên người hắn...
Cô muốn càng nhiều, muốn có hắn, muốn được hắn "yêu". Hắn dường như cũng muốn hơn nữa, từ môi cô trượt xuống phía dưới, hôn tới cổ cô... vật nóng bỏng phía dưới cọ vào hai chân cô...
Sự nóng bỏng dưới đùi dấy lên, thiêu hủy của cô toàn bộ ý thức, trí nhớ tại thời khắc mấu chốt này thì dừng lại.
Cô không biết đã xảy ra cái gì, cũng không biết sau đó Trác Siêu Việt làm gì mình.
Một đoạn ngắn ngủi lưu lại trong đâu là, hắn đắp chăn cho cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt mình, dịu dàng mềm mại dừng trên trán.
"Mộc Mộc, bây giờ, anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh..."
Cô ôm chăn, ngọt ngào cười xoay người.
Cô biết chỉ là mơ, bằng không giọng nói Trác Siêu Việt sao có thể dịu dàng như thế...
Thấy Mộc Mộc khó nén nổi kinh ngạc, Trác Siêu Việt giải thích: "Ba năm trước hoạt động của quán bar đình trệ, chủ nơi này không có vốn để duy trì, định đóng cửa. Tôi cảm thấy hơi đáng tiếc, cho nên đầu tư với ông ta, sửa chữa lại, đổi phong cách một chút."
Hắn bình thản nói, không mang theo cảm xúc gì, giống như kể một trong rất nhiều dự án đầu tư của mình vậy.
Nhưng Mộc Mộc không có cách nào bình tĩnh.
Nhân viên phục vụ mang Whiskey đặt trên bàn.
Trác Siêu Việt rót một ly đưa đến trước mặt Mộc Mộc, "Nếm thử xem."
Cô nhận lấy đưa lên miệng, Whiskey dù pha loãng, chảy qua yết hầu vẫn cáy xè nóng cháy, hương vị vẫn giống như trong trí nhớ của cô.
Tay cô cầm rượu bắt đầu run lên.
Đối diện vẫn là hắn, Lạc Nhật vẫn náo nhiệt ngợp trong vàng son, Whiskey vẫn thiêu đốt yết hầu như vậy, giống như thời gian chưa từng trôi qua, vẫn luôn dừng lại ở đêm hôm đó...
"Thế nào?" Trác Siêu Việt hỏi cô, "Mùi vị không thay đổi đúng không?"
Cô gật đầu, thiếu chút nữa thốt lên hỏi: Vì sao vẫn là mùi vị này? Vì sao muốn đầu tư vào đây? Vì sao thích ngồi vị trí này? Thật sự không nhớ rõ bất cứ điều gì sao... Hay là không muốn làm cho mình nhớ đến?
Cô không hỏi, cô biết hắn nhất định sẽ cười mình: "Cô nghĩ rằng vì tôi chờ đợi cô? Cô nghĩ rằng đối với cô, tôi nhớ mãi không quên? Trác Siêu Việt tôi muốn dạng phụ nữ nào không có, vì sao phải chờ cô? Vừa rồi không thấy sao, cô gái đó đẹp hơn cô một trăm lần..."
Cô cúi đầu uống rượu, không phải không có dũng khí tự rước lấy nhục. Mà là cho dù đáp án thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cho rù hắn nhớ rõ, cho dù mấy năm nay hắn cũng đi tìm cô, thế thì sao? Hắn vĩnh viễn không có khả năng chấp nhận cô, bởi vì cô là chị dâu hắn, hắn không thể vượt qua Lôi Trì nửa bước.
"Sau khi chia tay với anh trai tôi, em có dự định gì không?" Trác Siêu Việt cầm ly rượu, dường như vô tình hỏi, "Có nghĩ tới việc tìm một người đàn ông chăm sóc?"
Cô lắc đầu, "Em có thể tự chăm sóc cho mình."
"Để cho tôi chăm sóc em đi."
Tay Mộc Mộc dừng lại, ly rượu run rẩy, chất lỏng màu đạm vàng sóng sánh trong ly.
Cô hướng hắn cười, lắc đầu.
Cho dù cô lưu lạc đầu đường cũng không cần sự thương hại của hắn.
Dường như hắn muốn nói gì đó, lời đến miệng lại nuốt xuống. "Được, hãy tự chăm sóc tốt bản thân mình."
Đêm đó, dường như tâm trạng Trác Siêu Việt rất được, uống rất nhiều rượu, còn không đã, hỏi cô: "Có muốn thử mùi vị Whiskey nguyên chất? Được lắm!"
Cô không sợ chết gật gật đầu, Trác Siêu Việt tức khắc kêu nhân viên phục vụ lấy đến hai bình Whiskey chưa khai nắp.
Whiskey không pha loãng, Mộc Mộc chỉ uống một ngụm nhỏ, cổ họng dường như bị đốt cháy, đau đến mất đi tri giác, quả thực so với rượu Mao Đài của quân đội còn mạnh hơn nhiều.
Nhớ tới hai chữ "quân đội", đột nhiên Mộc Mộc nghĩ đến một chuyện đã muốn hỏi từ lâu.
"Anh rời bộ đội bao lâu rồi?"
"Hơn bốn năm."
"Là lúc chúng ta..." Mộc Mộc dừng lại, lảng tránh vấn đề nhạy cảm, "Là thời gian đó?"
"Ừ, thời gian đó tôi không có việc gì để làm, vì vậy thường xuyên đi bar thâu đêm. Đúng lúc đó dặp được em."
Nhớ tới năm đó thảo luận về vấn đề "giấc mơ", Mộc Mộc cũng hiểu, cái hắn gọi là giấc mơ đó, chính là làm quân nhân. "Em có thể hỏi vì sao anh rời khỏi bộ đội không?"
Trác Siêu Việt cầm ly rót đầy Whiskey nguyên chất, uống xong, "Bởi vì tôi lỡ tay, đánh một người đến tàn phế."
Đánh đến tàn phế? Trác Siêu Việt trong mắt cô, đúng là rất cuồng ngạo, đúng là rất khó tự chế, nhưng không đến mức tàn nhẫn như vậy, trong đầu Mộc Mộc không tự chủ được hiện lên vết thương trên vai hắn, "Vì sao anh đánh người?"
Hắn cười khổ, "Cho dù là nguyên nhân gì, tôi là quân nhân, ra tay đánh người là tôi không đúng. Người nhà của người đó tìm đến doanh trại đòi công bằng... Ba tôi công tác ở quân khu, sự việc này nếu làm lớn sẽ ảnh hưởng không tốt đến ông ấy..."
Hắn cúi đầu, khi ngẩng đầu lại là nụ cười thản nhiên. "Không ở bộ đội cũng tốt, không cần mệt mỏi, cũng không có người đốc thúc."
Nhìn nụ cười trên mặt Trác Siêu Việt, Mộc Mộc bỗng nhiên không xác định được - hắn, có phải thực sự bàng quan đến nỗi không để điều gì trong lòng hay không?
Cô cười vỗ vỗ vai hắn, "Cho dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, qua rồi thì là qua rồi, anh còn trẻ, còn thời gian làm lại từ đầu..."
"Không sai." Hắn cầm chén rượu lên, nói với cô: "Người còn sống, đừng chấp nhất chuyện đã qua. Em cũng còn trẻ, còn thời gian theo đuổi giấc mơ của mình. Đừng quên, dù mất tất cả em cũng còn có đàn dương cầm.
Đúng vậy, cô còn có âm nhạc, còn có đàn dương cầm. Cô cười gật đầu, cầm ly rượu, "Được! Cụng ly!"
Rượu đi vào, không còn khó nuốt như thuốc độc...
...
Đã bao lâu rồi không vui vẻ như vậy? Giống như lội ngược dòng thời gian trở về lần đầu họ gặp nhau.
Đại khái uống nhiều Whiskey, cô rất muốn cười, càng uống càng muốn cười. Hơn nữa nghĩ đến bốn năm trước, bọn họ vẫn là người xa lạ, ngay cả tên nhau cũng không biết, lại ở trong này uống rượu, tâm sự, cuối cùng còn ở trên giường làm một trận long trời lở đất.
Mà nay, cô là chị dâu hắn, khoảng cách đó, bọn họ khó có thể vượt qua, nhưng cô vẫn cảm giác bọn họ rất gần, có thể dễ dàng đọc được tâm tư của nhau.
Sau đó, cô lại chuyên tâm uống rượu, đầu óc choáng váng, mơ hồ, hỏi ra một vấn đề ngốc nghếch.
"Anh nói xem chúng ta có tính là người nhà không?" Người nhà, danh từ thật là đẹp.
Hắn suy nghĩ rất lâu, dường như tư duy cũng mất đi sự linh hoạt, "Không tính, nếu em kết hôn với anh trai tôi, chúng ta mới là người nhà."
"À..." Cô chống cằm ảo tưởng, nếu hắn là người nhà của cô, cũng không tồi, bọn họ có thể ở lầu trên lầu dưới, gặp mặt mỗi ngày.
Trác Siêu Việt nghĩ cô nhớ người thân, ở trước mặt cô vẫy tay, làm cho cô tập trung lại, "Em có nghĩ tới việc tìm cha đẻ của mình hay không?"
"Cha đẻ?" Cô ghé vào bàn cười phá lên, cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
"Làm sao vậy? Đáng cười lắm sao?"
Cô giật lấy ly rượu của hắn, uống cạn, "Ông ta đã chết! Ông ta đã chết..."
Trác Siêu Việt nhìn, hồi lâu, cầm lấy đôi tay run rẩy của cô: "Em say rồi."
Cô say, hắn cũng say.
Lúc bọn họ ra khỏi Lạc Nhật, cả người lắc lư xiêu vẹo, không đi đứng đoàng hoàng nổi.
Nhân viên phục vụ đuổi theo: "Trác tiên sinh, có cần tôi giúp ngài gọi xe không?"
Trác Siêu Việt xua xua tay, ôm lấy vai Mộc Mộc, đi bộ đến đài phun nước.
Không chịu nổi sức nặng, Mộc Mộc đẩy mạnh hắn ra, "Ép em chết mất."
Hắn căn bản không thấy cô nói gì, cánh tay ôm cô trở lại. "Em tin tôi, tôi nhất định có thể thực hiện giấc mơ của em, tôi không chỉ có thể giúp em vào học viện âm nhạc, còn có thể đưa em đi nước ngoài du học..."
"Ai cần!" Cô lại một lần nữa đẩy hắn ra, đi đến cạnh vòi phun nước, bước lên thềm cao.
Suối phun nước phun trên người cô, làm ướt mái tóc dài, ướt quần áo cô. Cô cười với hắn, cười chưa bao giờ sáng lạn như thế, xinh đẹp như thế.
"Trác Siêu Việt, em nói cho anh nghe, Tô Mộc Mộc em không cần bất kỳ ai chăm sóc."
Cô thật uống say rồi, bằng không những lời dõng dạc này, cô chỉ có thể nói với ông nội Chu Công lúc ngủ.
"Anh chờ xem, em không những có thể thi đỗ học viện âm nhạc, em còn có thể đỗ nghiên cứu sinh, sau này, em muốn chơi đàn ở sấn khâu có hàng vạn người xem... Em muốn cho tất cả mọi người biết, từng ngồi tù thì sao? Không nói được thì thế nào? Tô Mộc Mộc em có thể đàn được những khúc nhạc động lòng người..."
"Trác Siêu Việt, anh nói xem, em làm được không?"
Hắn nhìn cô, cười đến sảng khoái, không ngừng gật đầu: "Được, em đương nhiên làm được."
Cô cúi đầu, cẩn thận lấy trong túi ra "bông hoa hồng trắng", rũ nó thành chiếc khăn tay, giơ cao lên.
Chiếc khăn màu trắng bay trong gió, cô cười thả tay, làm cho gió đem nó cuốn vào đêm tối...
Cô say, nhưng cô biết bản thân mình đang nói gì, làm gì. Cồn không làm cho cô mất đi lý trí, ngược lại làm cho cô thêm dũng khí.
Từ nay về sau, cô sẽ sống thật tốt, tự chăm sóc bản thân mình, cô không cần người khác tạo nên kỳ tích cho mình, cũng không cần người khác giúp mình thay đổi vận mệnh, vận mệnh của cô, cô có thể tự mình thay đổi, con đường tương lai, cô cũng muốn tự mình bước đi.
Trác Siêu Việt đi đến trước mặt cô, nhìn cô, nụ cười trên môi dần dần biến mất.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay ôm lấy cô, kéo cô ngồi xuống thềm đá.
"Vì sao không cần nó?"
Cô cười chỉ chỉ vào ngực, "Có những thứ vẫn để trong này..."
Tay hắn ôm thắt lưng cô cứng lại, cơ thể của cô thuận thể đổ về phía trước, môi không cẩn thận chạm vào bờ môi mềm mại của hắn, lưu lại cảm giác tê dại mãnh liệt.
Cô vừa định tránh, hắn lại một lần bất ngờ nâng mặt cô lên, bắt đôi môi cô làm tù binh...
Nụ hôn trong nháy mắt châm ngòi cho nhiệt tình trong Mộc Mộc, một chút ý thức sót lại sụp đổ. Trời đất như nghiêng ngả, ánh sáng như mơ hồ, đài phun nước bắn ra giống như những giọt mưa.
Cô không phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là quá khứ? Đây là sự thật, hay lại là mơ?
Thế này, hẳn lại là mơ rồi.
Trong thực tế hắn không lạnh lùng gọi cô là chị dâu thì là châm chọc, khiêu khích, giẫm lên lòng tự trọng của cô. Chỉ có Trác Siêu Việt trong mơ mới nhiệt tình như vậy, mới có thể ôm cô vào trong ngực mà hôn, mới có thể lấy đầu lưỡi lách qua hàm răng cô, hung hăng đi vào, còn cuồn cuội chiếm hữu, ngang ngạnh làm cô sinh đau.
Coi như đây là mơ đi.
Cô quên đi tất cả ôm lấy cổ hắn, dùng hết sức lực hôn trả. Hắn giữ lấy thắt lưng, cánh tay đỡ lấy cơ thể cô mềm mại...
Chính là cảm giác này, giống như nụ hôn trong trí nhớ, đau đớn lại cháy bỏng, kích thích mà tuyệt vọng...
Lúc sau, động tác của hắn lệch khỏi quỹ đạo vốn có, tay tiến vào trong vạt áo cô, ngón tay lạnh như băng di chuyển qua làn da nóng bỏng... cho đến khi đặt lên nơi mềm mại.
Cổ họng của hắn phát ra một tiếng rên nhẹ, ngón tay chợt căng thẳng, lòng bàn tay miết vào vuốt ve không chút dịu dàng... Dường như hắn còn không thỏa mãn, ngón tay luồn vào trong áo ngực cô, dò xét, nắm lấy nụ hoa e ấp.
Cồn thấm vào làm cho thần kinh càng thêm mẫn cảm, cơ thể cô như nhũn ra, khó chịn được thở dốc, theo bản năng bám lấy bờ vai, đem cơ thể run lập cập dán chặt vào thân hình cường tráng của hắn.
Cô chưa bao giờ mơ một giấc mơ chân thật đến vậy, mỗi một động tác vuốt ve đều tạo lên một sự tê dại chân thật. Cả người bị cảm quan khống chế, hai tay không biết thế nào, với vào áo sơ mi, lần theo lưng hắn...
Cô mơ hồ thấy có xe đi qua, huýt sáo một tiếng... Dù sao cũng chỉ là mơ, cô không để ý đến, tham lam dùng đôi tay nhỏ bé cảm thụ đường cong trên người hắn...
Cô muốn càng nhiều, muốn có hắn, muốn được hắn "yêu". Hắn dường như cũng muốn hơn nữa, từ môi cô trượt xuống phía dưới, hôn tới cổ cô... vật nóng bỏng phía dưới cọ vào hai chân cô...
Sự nóng bỏng dưới đùi dấy lên, thiêu hủy của cô toàn bộ ý thức, trí nhớ tại thời khắc mấu chốt này thì dừng lại.
Cô không biết đã xảy ra cái gì, cũng không biết sau đó Trác Siêu Việt làm gì mình.
Một đoạn ngắn ngủi lưu lại trong đâu là, hắn đắp chăn cho cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt mình, dịu dàng mềm mại dừng trên trán.
"Mộc Mộc, bây giờ, anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh..."
Cô ôm chăn, ngọt ngào cười xoay người.
Cô biết chỉ là mơ, bằng không giọng nói Trác Siêu Việt sao có thể dịu dàng như thế...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook