Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)
-
Chương 12
- Công tử, vị cô nương của huynh thật rất có khí chất. Chúng ta lên lầu thương lượng đi! Được giá, bổn ma ma sẽ còn bồi thêm cho công tử một đêm, có chịu không?
Tú bà nói xong, còn thân thiết ôm lấy vai Quân Nam. Quân Nam hoảng hốt, vội kéo Thiện Nhã vào lòng mình, trừng to mắt nhìn quanh thanh lâu vừa hỏi:
- Gì vậy, đây không khách điếm hay sao? Bà....bà chủ đây là....?
Tú bà cười tươi như hoa, phất khăn làm dáng nói:
- Đây là Ỷ Hồng Lâu, thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành....
Không đợi tú bà nói hết câu, Quân Nam kéo Thiện Nhã chạy mất.
Y đặt nàng lên yên ngựa, bản thân đứng bên dưới dắt ngựa cho nàng, vừa đi vừa nói:
- Nhã Nhã, là đại ca không tốt, không biết chữ ngay cả khách điếm cũng không biết đường vào, lại đưa muội đến nơi phức tạp đó. Muội có sợ lắm không?
Thiện Nhã khẽ cười, ngón tay của nàng sờ vào dây cương, chạm đến bàn tay của y, thật ngọt ngào nói:
- Muội không sợ. Chỉ cần là ở bên cạnh huynh, chân trời góc bể, nơi nào muội cũng không sợ!
Quân Nam chỉ cười nhạt. Nữ nhân này động lòng thật rồi đấy! Còn bản thân mình, làm thế nào tiếp nhận nàng được đây?
Sau khi tìm được khách điếm, ăn một bữa ngon, Quân Nam lại có hứng muốn đi dạo. Chỉ là Thiện Nhã mệt mỏi còn nằm trong phòng. Y cũng không dám đi xa, sợ nàng tỉnh dậy không tìm thấy sẽ lo lắng nên chỉ đi một vòng ở một con đường gần khách điếm nhất.
Trong lúc y đang thảnh thơi dạo chơi, trên một chiếc xe ngựa lướt qua, một người đã nhận ra y, vội vén rèm nhìn theo:
- Là y? Y lại đến kinh thành?
Ngồi trong xe ngựa, tiểu thư Vương Ngọc Yên ngây ngốc nhìn bóng dáng của thiếu niên trước mặt. Thoáng cái đã gần sáu tháng không gặp, y lại thật sự rất khác. Thật không nhìn ra....
Đang lúc thong dong tản bộ, Quân Nam lại bị một tiếng la hét thất thanh kinh động. Chạy theo tiếng la đến một hẻm nhỏ, Quân Nam nhìn thấy một nam nhân bị hai gã khác giữ chặt. Lại một gã nữa đứng trước mặt, dùng dao nhọn hướng vào mặt nam nhân bị kẹp kia, động tác dường như muốn móc lấy đôi mắt người ta. Cạnh bên đó, còn có một thiếu niên áo xanh đang đứng nhìn. Phía sau thiếu niên ấy còn có bốn tên, cùng với ba tên đang vây bức nam nhân kia đều ăn mặc theo kiểu hộ vệ, gia nô. Quân Nam bước đến, hô to:
- Dừng tay! Ban ngày ban mặt, các ngươi ngang nhiên làm hại người khác như vậy sao?
Một tên gia nô bước đến, nhìn trên dưới dò xét Quân Nam rồi gằn giọng:
- Liên quan gì đến ngươi? Cút mau!
Gã nam nhân bị kẹp thấy có người đến, liền hô to cứu mạng. Tên cầm dao liền đẩy nhanh động tác, nhất định muốn móc lấy đôi mắt của người ta. Quân Nam không nói nhiều, nhích chân hất cục đá dưới đất lên đá thẳng vào cánh tay cầm dao của tên gia nô kia, con dao rơi xuống đất, bàn tay của gã gia nô cũng gãy rập. Gã ôm tay kêu khóc om sòm. Thiếu niên áo xanh bước lên một bước, tay vẫn khoanh trước ngực, nhếch môi nói:
- Các hạ quá nhiều chuyện rồi đó! Gã kia đắc tội với bổn công tử. Ta muốn móc đôi mắt của hắn, không liên quan đến ngươi. Tốt nhất nên đi mau!
Gã nam nhân bị kẹp thấy mình có hi vọng được cứu, nào chịu im lặng liền hô lên:
- Công tử, xin cứu ta! Ta chỉ nhìn hắn có hai lần, hắn liền đòi móc mắt ta! Ta không có đắc tội hắn! Là hắn ác nhân!
Thiếu niên áo xanh nghe nam nhân kia nói xong, vẻ mặt cũng rất bình thản, chỉ hất mặt với gia nô nói:
- Tiếp tục đi! Nếu không lấy được đôi mắt của hắn xuống, mấy ngươi các ngươi hôm nay tự chặt bỏ đôi tay cho ta!
Mấy gia nô lại bước đến, rút dao ra lần nữa muốn xuống tay. Quân Nam bất thình lình nhanh như gió nhảy đến trước mặt thiếu niên áo xanh, hai tay nhấc bổng gã lên cao, hướng mắt nhìn đám gia nô:
- Thả người kia ra, nếu không công tử nhà các ngươi sẽ bị ta bẻ gãy xương?
Đám gia nô thấy công tử nhà mình bị bắt, không dám nghĩ nhiều liền buông tay, thả cho nam nhân kia chạy đi. Cả bọn đồng loạt quì xuống cầu xin Quân Nam:
- Đại hiệp xin tha cho công tử nhà ta! Đừng làm tổn thương người!
Thiếu niên áo xanh kia vẫn rất quật cường, thân còn bị Quân Nam giơ lên cao, còn lớn giọng quát bọn gia nô:
- Các ngươi đứng dậy đánh hắn cho ta! Ai cho các ngươi cầu xin hắn! Mau đánh chết hắn!
Quân Nam cười cười, tay hắn ở trên cao xoay thiếu niên ấy nhẹ như xoay một cái áo, sau đó để cho ngực của thiếu niên ấy tì lên vai mình, mặt thì nhìn cùng hướng với y. Giây phút da thịt trên vai cấn lên ngực của thiếu niên ấy, Quân Nam kinh hãi, suýt nữa thì buông tay. Chết tiệt! Cái tên thiếu niên độc ác này vậy mà lại là một nữ cải nam trang!
Thiếu niên bị y bắt giữ trên vai liều mạng giãy giụa, không thể tin được cái người trước mắt nhìn cũng bình thường thôi, vậy mà sức lực kinh người. Giây phút thân thể bị Quân Nam áp lên vai, phần ngực trực tiếp va chạm vào bả vai của người ta, thiếu niên trừng to mắt, vừa muốn gϊếŧ chết người này, vừa là tức muốn chết!
Quân Nam cũng biết nếu để lộ ra người mình bắt giữ là nữ cải nam trang, xem chừng chuyện càng khó giải quyết. Y quyết định làm như không biết, chỉ là bàn tay nhẹ thả thiếu niên xuống đất, chỉ bắt giữ cổ tay của gã, trừng mắt với đám gia nô nói:
- Nói, các ngươi là lưu manh phương nào? Ngay ở kinh thành mà dám ra tay ức hiếp người khác?
Đám gia nô nhìn nhau, không dám lên tiếng. Thiếu niên bị Quân Nam túm chặt đến đau hết tay, chỉ còn có thể trừng đôi mắt to tròn đe dọa y. Quân Nam không chút quan tâm đến nét mặt của nàng. Suy nghĩ mấy giây, chợt buông tay nói:
- Cút về nhà đi! Từ nay về sau cấm ra đường sinh sự. Nếu lần sau để ta nhìn thấy, ta nhất định bắt ngươi đến tận nhà ngươi, hỏi xem cha ngươi là thứ người gì lại không dạy được một đứa ngỗ nghịch như ngươi!
Đang lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Một đám quan binh quân phục chỉnh tề cùng trang bị vũ khí chạy đến vao vây quanh Quân Nam. Gã thiếu niên được y thả ra, cũng chạy đến vòng bảo hộ của quan binh, liền chỉ tay vào Quân Nam ra lệnh:
- Đánh chết hắn cho ta!
Quân Nam đánh giá đám người trước mặt. Thật là xui xẻo, mới lên kinh ngày đầu tiên đã đắc tội với con ông cháu cha rồi! Y tự thán xong, thản nhiên rút thanh kiếm của Hồ Nguyên Trừng tặng bên hông ra hướng mũi kiếm về phía quan binh:
- Lên một lượt đi!
Gã thiếu niên quan sát thật kĩ thanh kiếm và vỏ kiếm trên hông Quân Nam, nét mặt đại biến. Ngay sau đó liền phất tay nói:
- Lần này tha cho ngươi, chúng ta đi!
Quân Nam nhìn đoàn quan binh rút đi, rồi chợt nhìn lại thanh kiếm. Chắc lại là họ nhận ra kiếm của Hồ Nguyên Trừng? Vậy mà mình nhờ phúc của Hồ Nguyên Trừng mấy lần rồi đấy!
Trở về khách điếm, Quân Nam lại lấy kiếm ra đứng trước sân bên ngoài phòng mà luyện. Thiện Nhã mở cửa phòng bước ra, khẽ gọi y. Quân Nam cũng thu kiếm bước vào phòng với nàng. Thiện Nhã dò dẫm bước lại bàn, ngồi xuống, lấy ra chén nhỏ, bưng ấm trà muốn rót. Quân Nam nhanh tay đoạt lấy, mỉm cười nói:
- Việc này cứ để cho huynh. Có huynh ở đây muội tội gì phải vất vã vậy?
Y rót ra hai chén trà đặt đến chỗ Thiện Nhã một chén, mình một chén.
- Muội thấy huynh luyện kiếm cả buổi rồi, sợ huynh mệt nên mời huynh vào nghỉ, uống chén trà thôi. Chỉ là rót trà muội có thể làm được mà. - Thiện Nhã cười nhẹ.
Quân Nam vừa uống trà vừa gật đầu:
- Huynh sao lại không nhớ nhỉ? Nhã Nhã của huynh đừng nói là rót trà, ngay cả thêu khăn cũng làm được mà!
Quân Nam vừa nói, vừa lấy chiếc khăn trong ngực áo ra lau mồ hôi. Thiện Nhã mỉm cười ấm áp:
- Gặp được Trịnh đại ca, muội thật sự vô cùng diễm phúc! Trịnh đại ca, huynh thật là tốt với muội!
Quân Nam nuốt nước bọt, cúi đầu không nói. Chỉ sợ một ngày, muội mà biết được chuyện mà ta giấu muội, muội sẽ nói một câu ngược lại, gặp ta là xui xẻo lớn nhất đời muội, rằng ta đã hủy hoại niềm tin của đời muội mất!
Hai người ngồi trong phòng, không khí vẫn ám muội như thế. Chợt nghe bên ngoài có tiếng người đi lại và nói chuyện. Mọi chuyện đều bàn về cuộc thi võ cử sắp tới. Quân Nam chợt nghĩ ra điều gì, liền nói:
- Nhã Nhã này, ta muốn đi học chữ. Muội biết không, ta không biết chữ, đến tên của ta cũng không viết được, làm thế nào mà đến trường thi đây?
- Huynh chỉ còn có mấy ngày nữa là đến ngày thi, huynh học chữ còn kịp không? - Thiện Nhã quan tâm hỏi.
Quân Nam cười cười:
- Ta chỉ học đủ để viết tên mình. Còn lại, không cần gấp.
- Trịnh đại ca nếu chỉ cần mấy chữ đơn giản và viết tên của huynh, Thiện Nhã cũng biết. Muội sẽ chỉ cho huynh!
- Thật sao? - Quân Nam cười tươi.
Thiện Nhã đổ nước trà ra bàn, dùng tay viết lên mấy chữ Trịnh Quân Nam bằng tiếng Hán:
- Muội trước lúc bị mù đã từng được học qua. Tuy rằng sau đó không còn được nhìn thấy mặt chữ, nhưng muội vẫn nhớ cách viết. Chắc chắn là không sai.
Quân Nam cũng bắt chước dùng nước viết lên bàn.
- Tên của ta khó viết quá!
Thiện Nhã chỉ cười, sau đó lại viết thêm mấy nét:
- Còn đây là tên của muội.
Quân Nam hăng hái gật đầu:
- Ta sẽ cố gắng. Nhất định sẽ viết được thật đẹp tên của ta và tên của muội!
Giây phút y nói câu ấy, chỉ là nói một cách đơn thuần, nhưng Thiện Nhã nghe xong liền đỏ mặt. Y sau khi nghĩ lại, cũng đỏ mặt theo. Nói câu ấy, thật sự là có hàm ý, hàm ý rất sâu đó nha!
Tú bà nói xong, còn thân thiết ôm lấy vai Quân Nam. Quân Nam hoảng hốt, vội kéo Thiện Nhã vào lòng mình, trừng to mắt nhìn quanh thanh lâu vừa hỏi:
- Gì vậy, đây không khách điếm hay sao? Bà....bà chủ đây là....?
Tú bà cười tươi như hoa, phất khăn làm dáng nói:
- Đây là Ỷ Hồng Lâu, thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành....
Không đợi tú bà nói hết câu, Quân Nam kéo Thiện Nhã chạy mất.
Y đặt nàng lên yên ngựa, bản thân đứng bên dưới dắt ngựa cho nàng, vừa đi vừa nói:
- Nhã Nhã, là đại ca không tốt, không biết chữ ngay cả khách điếm cũng không biết đường vào, lại đưa muội đến nơi phức tạp đó. Muội có sợ lắm không?
Thiện Nhã khẽ cười, ngón tay của nàng sờ vào dây cương, chạm đến bàn tay của y, thật ngọt ngào nói:
- Muội không sợ. Chỉ cần là ở bên cạnh huynh, chân trời góc bể, nơi nào muội cũng không sợ!
Quân Nam chỉ cười nhạt. Nữ nhân này động lòng thật rồi đấy! Còn bản thân mình, làm thế nào tiếp nhận nàng được đây?
Sau khi tìm được khách điếm, ăn một bữa ngon, Quân Nam lại có hứng muốn đi dạo. Chỉ là Thiện Nhã mệt mỏi còn nằm trong phòng. Y cũng không dám đi xa, sợ nàng tỉnh dậy không tìm thấy sẽ lo lắng nên chỉ đi một vòng ở một con đường gần khách điếm nhất.
Trong lúc y đang thảnh thơi dạo chơi, trên một chiếc xe ngựa lướt qua, một người đã nhận ra y, vội vén rèm nhìn theo:
- Là y? Y lại đến kinh thành?
Ngồi trong xe ngựa, tiểu thư Vương Ngọc Yên ngây ngốc nhìn bóng dáng của thiếu niên trước mặt. Thoáng cái đã gần sáu tháng không gặp, y lại thật sự rất khác. Thật không nhìn ra....
Đang lúc thong dong tản bộ, Quân Nam lại bị một tiếng la hét thất thanh kinh động. Chạy theo tiếng la đến một hẻm nhỏ, Quân Nam nhìn thấy một nam nhân bị hai gã khác giữ chặt. Lại một gã nữa đứng trước mặt, dùng dao nhọn hướng vào mặt nam nhân bị kẹp kia, động tác dường như muốn móc lấy đôi mắt người ta. Cạnh bên đó, còn có một thiếu niên áo xanh đang đứng nhìn. Phía sau thiếu niên ấy còn có bốn tên, cùng với ba tên đang vây bức nam nhân kia đều ăn mặc theo kiểu hộ vệ, gia nô. Quân Nam bước đến, hô to:
- Dừng tay! Ban ngày ban mặt, các ngươi ngang nhiên làm hại người khác như vậy sao?
Một tên gia nô bước đến, nhìn trên dưới dò xét Quân Nam rồi gằn giọng:
- Liên quan gì đến ngươi? Cút mau!
Gã nam nhân bị kẹp thấy có người đến, liền hô to cứu mạng. Tên cầm dao liền đẩy nhanh động tác, nhất định muốn móc lấy đôi mắt của người ta. Quân Nam không nói nhiều, nhích chân hất cục đá dưới đất lên đá thẳng vào cánh tay cầm dao của tên gia nô kia, con dao rơi xuống đất, bàn tay của gã gia nô cũng gãy rập. Gã ôm tay kêu khóc om sòm. Thiếu niên áo xanh bước lên một bước, tay vẫn khoanh trước ngực, nhếch môi nói:
- Các hạ quá nhiều chuyện rồi đó! Gã kia đắc tội với bổn công tử. Ta muốn móc đôi mắt của hắn, không liên quan đến ngươi. Tốt nhất nên đi mau!
Gã nam nhân bị kẹp thấy mình có hi vọng được cứu, nào chịu im lặng liền hô lên:
- Công tử, xin cứu ta! Ta chỉ nhìn hắn có hai lần, hắn liền đòi móc mắt ta! Ta không có đắc tội hắn! Là hắn ác nhân!
Thiếu niên áo xanh nghe nam nhân kia nói xong, vẻ mặt cũng rất bình thản, chỉ hất mặt với gia nô nói:
- Tiếp tục đi! Nếu không lấy được đôi mắt của hắn xuống, mấy ngươi các ngươi hôm nay tự chặt bỏ đôi tay cho ta!
Mấy gia nô lại bước đến, rút dao ra lần nữa muốn xuống tay. Quân Nam bất thình lình nhanh như gió nhảy đến trước mặt thiếu niên áo xanh, hai tay nhấc bổng gã lên cao, hướng mắt nhìn đám gia nô:
- Thả người kia ra, nếu không công tử nhà các ngươi sẽ bị ta bẻ gãy xương?
Đám gia nô thấy công tử nhà mình bị bắt, không dám nghĩ nhiều liền buông tay, thả cho nam nhân kia chạy đi. Cả bọn đồng loạt quì xuống cầu xin Quân Nam:
- Đại hiệp xin tha cho công tử nhà ta! Đừng làm tổn thương người!
Thiếu niên áo xanh kia vẫn rất quật cường, thân còn bị Quân Nam giơ lên cao, còn lớn giọng quát bọn gia nô:
- Các ngươi đứng dậy đánh hắn cho ta! Ai cho các ngươi cầu xin hắn! Mau đánh chết hắn!
Quân Nam cười cười, tay hắn ở trên cao xoay thiếu niên ấy nhẹ như xoay một cái áo, sau đó để cho ngực của thiếu niên ấy tì lên vai mình, mặt thì nhìn cùng hướng với y. Giây phút da thịt trên vai cấn lên ngực của thiếu niên ấy, Quân Nam kinh hãi, suýt nữa thì buông tay. Chết tiệt! Cái tên thiếu niên độc ác này vậy mà lại là một nữ cải nam trang!
Thiếu niên bị y bắt giữ trên vai liều mạng giãy giụa, không thể tin được cái người trước mắt nhìn cũng bình thường thôi, vậy mà sức lực kinh người. Giây phút thân thể bị Quân Nam áp lên vai, phần ngực trực tiếp va chạm vào bả vai của người ta, thiếu niên trừng to mắt, vừa muốn gϊếŧ chết người này, vừa là tức muốn chết!
Quân Nam cũng biết nếu để lộ ra người mình bắt giữ là nữ cải nam trang, xem chừng chuyện càng khó giải quyết. Y quyết định làm như không biết, chỉ là bàn tay nhẹ thả thiếu niên xuống đất, chỉ bắt giữ cổ tay của gã, trừng mắt với đám gia nô nói:
- Nói, các ngươi là lưu manh phương nào? Ngay ở kinh thành mà dám ra tay ức hiếp người khác?
Đám gia nô nhìn nhau, không dám lên tiếng. Thiếu niên bị Quân Nam túm chặt đến đau hết tay, chỉ còn có thể trừng đôi mắt to tròn đe dọa y. Quân Nam không chút quan tâm đến nét mặt của nàng. Suy nghĩ mấy giây, chợt buông tay nói:
- Cút về nhà đi! Từ nay về sau cấm ra đường sinh sự. Nếu lần sau để ta nhìn thấy, ta nhất định bắt ngươi đến tận nhà ngươi, hỏi xem cha ngươi là thứ người gì lại không dạy được một đứa ngỗ nghịch như ngươi!
Đang lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Một đám quan binh quân phục chỉnh tề cùng trang bị vũ khí chạy đến vao vây quanh Quân Nam. Gã thiếu niên được y thả ra, cũng chạy đến vòng bảo hộ của quan binh, liền chỉ tay vào Quân Nam ra lệnh:
- Đánh chết hắn cho ta!
Quân Nam đánh giá đám người trước mặt. Thật là xui xẻo, mới lên kinh ngày đầu tiên đã đắc tội với con ông cháu cha rồi! Y tự thán xong, thản nhiên rút thanh kiếm của Hồ Nguyên Trừng tặng bên hông ra hướng mũi kiếm về phía quan binh:
- Lên một lượt đi!
Gã thiếu niên quan sát thật kĩ thanh kiếm và vỏ kiếm trên hông Quân Nam, nét mặt đại biến. Ngay sau đó liền phất tay nói:
- Lần này tha cho ngươi, chúng ta đi!
Quân Nam nhìn đoàn quan binh rút đi, rồi chợt nhìn lại thanh kiếm. Chắc lại là họ nhận ra kiếm của Hồ Nguyên Trừng? Vậy mà mình nhờ phúc của Hồ Nguyên Trừng mấy lần rồi đấy!
Trở về khách điếm, Quân Nam lại lấy kiếm ra đứng trước sân bên ngoài phòng mà luyện. Thiện Nhã mở cửa phòng bước ra, khẽ gọi y. Quân Nam cũng thu kiếm bước vào phòng với nàng. Thiện Nhã dò dẫm bước lại bàn, ngồi xuống, lấy ra chén nhỏ, bưng ấm trà muốn rót. Quân Nam nhanh tay đoạt lấy, mỉm cười nói:
- Việc này cứ để cho huynh. Có huynh ở đây muội tội gì phải vất vã vậy?
Y rót ra hai chén trà đặt đến chỗ Thiện Nhã một chén, mình một chén.
- Muội thấy huynh luyện kiếm cả buổi rồi, sợ huynh mệt nên mời huynh vào nghỉ, uống chén trà thôi. Chỉ là rót trà muội có thể làm được mà. - Thiện Nhã cười nhẹ.
Quân Nam vừa uống trà vừa gật đầu:
- Huynh sao lại không nhớ nhỉ? Nhã Nhã của huynh đừng nói là rót trà, ngay cả thêu khăn cũng làm được mà!
Quân Nam vừa nói, vừa lấy chiếc khăn trong ngực áo ra lau mồ hôi. Thiện Nhã mỉm cười ấm áp:
- Gặp được Trịnh đại ca, muội thật sự vô cùng diễm phúc! Trịnh đại ca, huynh thật là tốt với muội!
Quân Nam nuốt nước bọt, cúi đầu không nói. Chỉ sợ một ngày, muội mà biết được chuyện mà ta giấu muội, muội sẽ nói một câu ngược lại, gặp ta là xui xẻo lớn nhất đời muội, rằng ta đã hủy hoại niềm tin của đời muội mất!
Hai người ngồi trong phòng, không khí vẫn ám muội như thế. Chợt nghe bên ngoài có tiếng người đi lại và nói chuyện. Mọi chuyện đều bàn về cuộc thi võ cử sắp tới. Quân Nam chợt nghĩ ra điều gì, liền nói:
- Nhã Nhã này, ta muốn đi học chữ. Muội biết không, ta không biết chữ, đến tên của ta cũng không viết được, làm thế nào mà đến trường thi đây?
- Huynh chỉ còn có mấy ngày nữa là đến ngày thi, huynh học chữ còn kịp không? - Thiện Nhã quan tâm hỏi.
Quân Nam cười cười:
- Ta chỉ học đủ để viết tên mình. Còn lại, không cần gấp.
- Trịnh đại ca nếu chỉ cần mấy chữ đơn giản và viết tên của huynh, Thiện Nhã cũng biết. Muội sẽ chỉ cho huynh!
- Thật sao? - Quân Nam cười tươi.
Thiện Nhã đổ nước trà ra bàn, dùng tay viết lên mấy chữ Trịnh Quân Nam bằng tiếng Hán:
- Muội trước lúc bị mù đã từng được học qua. Tuy rằng sau đó không còn được nhìn thấy mặt chữ, nhưng muội vẫn nhớ cách viết. Chắc chắn là không sai.
Quân Nam cũng bắt chước dùng nước viết lên bàn.
- Tên của ta khó viết quá!
Thiện Nhã chỉ cười, sau đó lại viết thêm mấy nét:
- Còn đây là tên của muội.
Quân Nam hăng hái gật đầu:
- Ta sẽ cố gắng. Nhất định sẽ viết được thật đẹp tên của ta và tên của muội!
Giây phút y nói câu ấy, chỉ là nói một cách đơn thuần, nhưng Thiện Nhã nghe xong liền đỏ mặt. Y sau khi nghĩ lại, cũng đỏ mặt theo. Nói câu ấy, thật sự là có hàm ý, hàm ý rất sâu đó nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook