Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
-
Chương 30: Trở thành phi tử của ta đi
Edit: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm nhìn nàng ta nước mắt như mưa, cũng nghe ra sự ái ngại trong lời nói như Thái tử đêm đó. Rốt cuộc là ai mà có thể khiến bọn họ sợ hãi như vậy?
“Ngươi còn biết gì nữa?”
“Ta, ta không biết.”
Chu Vô Tâm cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng ta, biết nàng ta còn có chuyện chưa nói. Chu Vô Tâm nghĩ nghĩ, dứt khoát dời thanh đại đao trong tay đến gần cổ họng nàng ta: “Nếu ngươi không nói thì ta cũng ném ngươi vào viện kia.”
Vừa nghe mình sẽ bị ném vào, cung nữ sợ đến nhảy vọt lên: “Đừng mà, cô nương đừng ném ta. Ta nói, ta nói. Ta mới tiến cung chưa lâu, nhưng mỗi vị công công và cung nữ khác đều cảnh cáo ta, tuyệt đối không được đến viện kia, không được làm chuyện gì liên quan đến viện đó. Trong cung này, viện kia tồn tại như một sự cấm kỵ, bất kể người nào cũng không được phép bàn luận, nếu không sẽ bị chém đầu. Ta nghe một tỷ tỷ đưa cơm trước đây nói, bên trong viện có một người, là một tỷ tỷ trước khi chết trong tay hắn đã nói như vậy.”
Vẻ mặt Chu Vô Tâm trở nên nghiêm túc: “Tên là gì?”
“Hồng Ma. Mọi người đều gọi người trong viện kia là Hồng Ma. Bởi vì hắn là ma quỷ chuyên uống máu người, ăn thịt người.” Sau khi nói đến đây, giọng nói của nàng ta cũng không nhịn được run rẩy.
Mẹ ơi, Không thể nào là quỷ hút máu được, quỷ hút máu sẽ không ăn thịt người. Huống chi mỗi ngày đều có người đi đưa cơm, cho nên trong đó tuyệt đối là người. Nói cái gì mà ma hay quỷ chứ, trí tưởng tượng của người cổ đại thật phi thường. Nếu nói đến người có thể liên quan đến kẻ này, nàng đột nhiên nghĩ chuyện sau khi nàng xuyên qua, có một người rất có khả năng bị gọi như vậy, là tên tóc đỏ điên khùng muốn giết nàng kia!
Nhìn thấy cung nữ bị dọa đến run rẩy, Chu Vô Tâm nghĩ dù có hỏi chắc cũng không ra được chuyện gì nữa.
“Được rồi, ta không ép ngươi. Ngươi đi đi.”
Nói xong, Chu Vô Tâm thu lại cây đại đao, lấy hạt dưa trong túi, vừa đi vừa cắn hạt dưa.
Nhìn thấy nàng muốn đi, cung nữ vội vàng gọi nàng lại: “Ái, cô nương, chờ đã.”
“Có chuyện gì?”
Cung nữ bất đắc dĩ nhìn Chu Vô Tâm: “Cái kia, phiền cô nương cởi trói cho ta.”
“Ồ ồ ồ, ngại quá, ta quên mất.” Chu Vô Tâm nói xong, vội vàng quay lại cởi trói cho nàng ta, nhưng mò mẫm cả nửa ngày cũng không thể mở được, cuối cùng nàng chỉ đành tức giận vẫy vẫy tay: “Ha, thật ngại quá, bị trói thành nút chết rồi, ta mở không ra.”
Cung nữ cuống lên: “Không phải ngươi có đao sao?”
“À, đao này là đạo cụ, là hàng giả.”
Trong lúc hai người bó tay hết cách, Cố Ninh lại gấp gáp bay tới: “Chu cô nương, Thái tử muốn ngươi trở lại ngay lập tức.”
“Hả? Nhưng sao ngươi biết ta đang ở đây?”
“Nơi này là hoàng cung. Ngươi ở đâu, Thái tử đều có thể tìm được ngươi.”
Cố Ninh đưa tay ra hiệu Vô Tâm đi trước, nhưng Vô Tâm lại nói phải nhìn hắn cởi trói giúp cung nữ này xong thì nàng mới đi. Đến khi hai người trở về, nàng còn vừa đi vừa hỏi hắn Thái tử tìm nàng có chuyện gì.
Cố Ninh mặt lạnh như tiền, không hề có cảm xúc trả lời: “Có một người muốn gặp ngươi. Tới nơi, ngươi sẽ tự biết.”
Chu Vô Tâm nửa tin nửa ngờ: Kỳ quái, không phải người ta nói chủ nào tớ nấy, kiểu gì thì đức hạnh hai người cũng sẽ giống nhau à, nhưng sao Cố Ninh không có được chân truyền công phu nói nhảm như Thái tử nhỉ. Để hắn bên cạnh Thái tử lâu như vậy, thật sự quá lãng phí rồi.
Thấy cố Ninh không để ý chính mình, hình thức nói nhiều do được hun đút trong thời gian ngắn bên cạnh Thái tử của nàng bắt đầu phát tác: “Cố Ninh, ngươi xem thử cung nữ vừa nãy ngươi cứu có phải vẫn còn theo sau chúng ta không. Ngươi nói xem, không phải vì được ngươi anh hùng cứu mỹ nhân nên nàng ta coi trọng ngươi chứ? Nếu không ta làm chủ, sắp đặt hôn sự cho các ngươi được không. Ai nha, ngươi nhìn ngươi đi, đừng tỏ vẻ nghiện còn ngại như vậy, yêu thích thì phải biết chủ động chứ, mau mau qua đó với nàng ta đi.”
Mí mắt Cố Ninh giật giật: “Ta e thẹn khi nào?”
“Không phải lúc này ngươi đang rất e thẹn sao.”
Cố Ninh bất đắc dĩ trừng nàng một cái: “Còn nữa, cung nữ theo sau chúng ta là người Đông cung, nàng đi theo, là tiện đường.”
Thấy Chu Vô Tâm há mồm còn muốn nói thêm, Cố Ninh căng người, hắn thật sự sợ nàng rồi, nên đành vội vàng vươn tay dứt khoát ôm ngang eo nàng, trực tiếp dùng khinh công bay lên, định dùng thời gian ngắn nhất ‘ném’ nàng vào chính sảnh.
Vừa đặt chân xuống, nhìn thấy người xuất hiện trước mắt, Chu Vô Tâm kinh ngạc, trượt chân, té ngã.
Vẻ mặt mọi người lúc đó chỉ có hai chữ mới có thể hình dung: Câm nín.
Chu Vô Tâm không ngờ hôm nay Hoằng Thiện sẽ đến đón mình. Sau khi được người nâng dậy, nàng lập tức tươi cười hớn hở chạy lại chỗ hắn.
“Ca! Sao hôm nay huynh đến đây vậy?”
Hoằng Thiện dịu dàng phủi phủi bụi bặm trên người nàng: “Mấy ngày không gặp, muội lại mập hơn không ít.”
“Nói thừa, cả ngày hết ăn lại nằm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, muội có thể không mập sao?” Chu Vô Tâm tùy tiện đùa giỡn hai câu rồi lập tức đi vào vấn đề chính: “Đúng rồi, sao huynh lại đến đây?”
“Ta tới đón muội về nhà.”
“Chỉ có mình huynh?”
Hoằng Thiện cười cười: “Tiểu nha đầu, còn giả ngu. Muội không thấy cha cũng tới đây sao.”
Chu Vô Tâm bĩu môi: “Ông ta tới làm gì.”
“Đương nhiên là đón muội về nhà.”
Nói xong, Hoằng Thiện dắt nàng tay, kéo nàng đến trước mặt Chu Hậu.
Chu Hậu vỗ vỗ bả vai Chu Vô Tâm: “Con gái, con đến đây với cha, cha có chuyện muốn nói riêng với con.”
Chu Vô Tâm lập tức hiểu ra, Chu Hậu đến tìm nàng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, suy nghĩ một chút cũng biết, bây giờ Ninh Hoàng không muốn quay lại, chắc bọn họ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhỉ?
Chu Vô Tâm nghĩ thầm gian kế của mình đã thực hiện được, đắc ý theo sau Chu Hậu.
Ánh mắt Thái tử dừng lại trên bàn tay mà Hoằng Thiện đã đặt trên vai nàng, nụ cười không chút thay đổi. Hắn và Hoằng Thiện đứng một bên, nhìn phương hướng rời đi của Chu Hậu và Chu Vô Tâm, lạnh nhạt nói: “Nếu như ta nói, ta muốn cưới nàng thì ngươi sẽ làm gì?”
Vẻ mặt Hoằng Thiện căng thẳng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như lúc bình thường: “Điện hạ, ngài đã có Thái tử phi, hơn nữa Điện hạ và Thái tử cũng vô cùng ân ái, sao có thể để một người khác chen vào đảo loạn sự yên tĩnh lúc này được. Muội muội ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu để muội ấy trong cung, sẽ dễ dàng bị người bắt nạt. Huống chi, muội ấy tự do quen rồi, ta nghĩ muội ấy sẽ không thích sinh sống trong hoàng cung này đâu, cho nên, kính xin điện hạ hiểu cho.”
Thái tử cười gằn: “Để nàng ở lại Chu phủ các ngươi thì sẽ không bị bắt nạt sao?”
Bàn tay trong ống tay áo của Hoằng Thiện nắm chặt thành quyền: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Thái tử im lặng, trên mặt lại từ từ treo lên nụ cười nhã nhặn như ngày thường.
Đến khi Ninh Dạ khôi phục xong nụ cười như thế, hắn đã biến thành một vị Thái tử dưới một người, trên vạn người, cũng biến thành người gặp ai cũng cười, nhưng ánh mắt lại giấu giếm sát cơ. Không ai hiểu được ẩn ý sau nụ cười của hắn, lại không ai có thể biết sau nụ cười ấy sẽ bùng phát sóng to gió lớn như thế nào.
Hắn quay đầu nhìn Hoằng Thiện, cười khẽ, từng bước từng bước lại gần Chu Vô Tâm vừa mới trở lại.
“Dạ, ta phải về nhà.” Chu Vô Tâm nhìn thấy hắn lại đây, vô cùng phấn khởi nói.
Chu Hậu sau lưng nàng hành lễ với Thái tử rồi mới cười hàm hậu lùi qua một bên.
Đối với những chuyện Chu Hậu vừa nói với nàng, Thái tử cũng không quan tâm.
Thái tử nhìn nàng: “Thật sự muốn rời đi sao? Không ở lại thêm ít ngày à? Vết thương trên người ngươi vẫn chưa tốt hoàn toàn đâu.”
“Đi, đương nhiên phải đi. Ngươi đừng lo, vết thương của ta đã ổn hơn nhiều rồi. Hơn nữa, ta không thể ăn vạ ở chỗ ngươi cả đời được.”
“Ta lại hi vọng ngươi cứ ăn vạ ở chỗ ta cả đời.”
“Ngươi đó, ta sắp đi rồi mà ngươi vẫn không chịu đứng đắn một chút, còn chọc cười ta.” Chu Vô Tâm hoàn toàn xem những lời đó của hắn là nói đùa, không thèm để ý, vỗ vỗ vai hắn.
Thái tử kéo tay nàng lại, nhìn nàng: “Vô Tâm, trở thành phi tử của ta được không? Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
Chu Vô Tâm bị lời nói bất thình lình của hắn dọa hết hồn: “Ngươi thật lòng?”
Thái tử gật đầu.
Chu Vô Tâm nhìn hắn, im lặng một lát mới nghiêm túc nói: “Dạ, ta không thể nhận lời ngươi.”
Chu Vô Tâm nhìn nàng ta nước mắt như mưa, cũng nghe ra sự ái ngại trong lời nói như Thái tử đêm đó. Rốt cuộc là ai mà có thể khiến bọn họ sợ hãi như vậy?
“Ngươi còn biết gì nữa?”
“Ta, ta không biết.”
Chu Vô Tâm cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng ta, biết nàng ta còn có chuyện chưa nói. Chu Vô Tâm nghĩ nghĩ, dứt khoát dời thanh đại đao trong tay đến gần cổ họng nàng ta: “Nếu ngươi không nói thì ta cũng ném ngươi vào viện kia.”
Vừa nghe mình sẽ bị ném vào, cung nữ sợ đến nhảy vọt lên: “Đừng mà, cô nương đừng ném ta. Ta nói, ta nói. Ta mới tiến cung chưa lâu, nhưng mỗi vị công công và cung nữ khác đều cảnh cáo ta, tuyệt đối không được đến viện kia, không được làm chuyện gì liên quan đến viện đó. Trong cung này, viện kia tồn tại như một sự cấm kỵ, bất kể người nào cũng không được phép bàn luận, nếu không sẽ bị chém đầu. Ta nghe một tỷ tỷ đưa cơm trước đây nói, bên trong viện có một người, là một tỷ tỷ trước khi chết trong tay hắn đã nói như vậy.”
Vẻ mặt Chu Vô Tâm trở nên nghiêm túc: “Tên là gì?”
“Hồng Ma. Mọi người đều gọi người trong viện kia là Hồng Ma. Bởi vì hắn là ma quỷ chuyên uống máu người, ăn thịt người.” Sau khi nói đến đây, giọng nói của nàng ta cũng không nhịn được run rẩy.
Mẹ ơi, Không thể nào là quỷ hút máu được, quỷ hút máu sẽ không ăn thịt người. Huống chi mỗi ngày đều có người đi đưa cơm, cho nên trong đó tuyệt đối là người. Nói cái gì mà ma hay quỷ chứ, trí tưởng tượng của người cổ đại thật phi thường. Nếu nói đến người có thể liên quan đến kẻ này, nàng đột nhiên nghĩ chuyện sau khi nàng xuyên qua, có một người rất có khả năng bị gọi như vậy, là tên tóc đỏ điên khùng muốn giết nàng kia!
Nhìn thấy cung nữ bị dọa đến run rẩy, Chu Vô Tâm nghĩ dù có hỏi chắc cũng không ra được chuyện gì nữa.
“Được rồi, ta không ép ngươi. Ngươi đi đi.”
Nói xong, Chu Vô Tâm thu lại cây đại đao, lấy hạt dưa trong túi, vừa đi vừa cắn hạt dưa.
Nhìn thấy nàng muốn đi, cung nữ vội vàng gọi nàng lại: “Ái, cô nương, chờ đã.”
“Có chuyện gì?”
Cung nữ bất đắc dĩ nhìn Chu Vô Tâm: “Cái kia, phiền cô nương cởi trói cho ta.”
“Ồ ồ ồ, ngại quá, ta quên mất.” Chu Vô Tâm nói xong, vội vàng quay lại cởi trói cho nàng ta, nhưng mò mẫm cả nửa ngày cũng không thể mở được, cuối cùng nàng chỉ đành tức giận vẫy vẫy tay: “Ha, thật ngại quá, bị trói thành nút chết rồi, ta mở không ra.”
Cung nữ cuống lên: “Không phải ngươi có đao sao?”
“À, đao này là đạo cụ, là hàng giả.”
Trong lúc hai người bó tay hết cách, Cố Ninh lại gấp gáp bay tới: “Chu cô nương, Thái tử muốn ngươi trở lại ngay lập tức.”
“Hả? Nhưng sao ngươi biết ta đang ở đây?”
“Nơi này là hoàng cung. Ngươi ở đâu, Thái tử đều có thể tìm được ngươi.”
Cố Ninh đưa tay ra hiệu Vô Tâm đi trước, nhưng Vô Tâm lại nói phải nhìn hắn cởi trói giúp cung nữ này xong thì nàng mới đi. Đến khi hai người trở về, nàng còn vừa đi vừa hỏi hắn Thái tử tìm nàng có chuyện gì.
Cố Ninh mặt lạnh như tiền, không hề có cảm xúc trả lời: “Có một người muốn gặp ngươi. Tới nơi, ngươi sẽ tự biết.”
Chu Vô Tâm nửa tin nửa ngờ: Kỳ quái, không phải người ta nói chủ nào tớ nấy, kiểu gì thì đức hạnh hai người cũng sẽ giống nhau à, nhưng sao Cố Ninh không có được chân truyền công phu nói nhảm như Thái tử nhỉ. Để hắn bên cạnh Thái tử lâu như vậy, thật sự quá lãng phí rồi.
Thấy cố Ninh không để ý chính mình, hình thức nói nhiều do được hun đút trong thời gian ngắn bên cạnh Thái tử của nàng bắt đầu phát tác: “Cố Ninh, ngươi xem thử cung nữ vừa nãy ngươi cứu có phải vẫn còn theo sau chúng ta không. Ngươi nói xem, không phải vì được ngươi anh hùng cứu mỹ nhân nên nàng ta coi trọng ngươi chứ? Nếu không ta làm chủ, sắp đặt hôn sự cho các ngươi được không. Ai nha, ngươi nhìn ngươi đi, đừng tỏ vẻ nghiện còn ngại như vậy, yêu thích thì phải biết chủ động chứ, mau mau qua đó với nàng ta đi.”
Mí mắt Cố Ninh giật giật: “Ta e thẹn khi nào?”
“Không phải lúc này ngươi đang rất e thẹn sao.”
Cố Ninh bất đắc dĩ trừng nàng một cái: “Còn nữa, cung nữ theo sau chúng ta là người Đông cung, nàng đi theo, là tiện đường.”
Thấy Chu Vô Tâm há mồm còn muốn nói thêm, Cố Ninh căng người, hắn thật sự sợ nàng rồi, nên đành vội vàng vươn tay dứt khoát ôm ngang eo nàng, trực tiếp dùng khinh công bay lên, định dùng thời gian ngắn nhất ‘ném’ nàng vào chính sảnh.
Vừa đặt chân xuống, nhìn thấy người xuất hiện trước mắt, Chu Vô Tâm kinh ngạc, trượt chân, té ngã.
Vẻ mặt mọi người lúc đó chỉ có hai chữ mới có thể hình dung: Câm nín.
Chu Vô Tâm không ngờ hôm nay Hoằng Thiện sẽ đến đón mình. Sau khi được người nâng dậy, nàng lập tức tươi cười hớn hở chạy lại chỗ hắn.
“Ca! Sao hôm nay huynh đến đây vậy?”
Hoằng Thiện dịu dàng phủi phủi bụi bặm trên người nàng: “Mấy ngày không gặp, muội lại mập hơn không ít.”
“Nói thừa, cả ngày hết ăn lại nằm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, muội có thể không mập sao?” Chu Vô Tâm tùy tiện đùa giỡn hai câu rồi lập tức đi vào vấn đề chính: “Đúng rồi, sao huynh lại đến đây?”
“Ta tới đón muội về nhà.”
“Chỉ có mình huynh?”
Hoằng Thiện cười cười: “Tiểu nha đầu, còn giả ngu. Muội không thấy cha cũng tới đây sao.”
Chu Vô Tâm bĩu môi: “Ông ta tới làm gì.”
“Đương nhiên là đón muội về nhà.”
Nói xong, Hoằng Thiện dắt nàng tay, kéo nàng đến trước mặt Chu Hậu.
Chu Hậu vỗ vỗ bả vai Chu Vô Tâm: “Con gái, con đến đây với cha, cha có chuyện muốn nói riêng với con.”
Chu Vô Tâm lập tức hiểu ra, Chu Hậu đến tìm nàng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, suy nghĩ một chút cũng biết, bây giờ Ninh Hoàng không muốn quay lại, chắc bọn họ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhỉ?
Chu Vô Tâm nghĩ thầm gian kế của mình đã thực hiện được, đắc ý theo sau Chu Hậu.
Ánh mắt Thái tử dừng lại trên bàn tay mà Hoằng Thiện đã đặt trên vai nàng, nụ cười không chút thay đổi. Hắn và Hoằng Thiện đứng một bên, nhìn phương hướng rời đi của Chu Hậu và Chu Vô Tâm, lạnh nhạt nói: “Nếu như ta nói, ta muốn cưới nàng thì ngươi sẽ làm gì?”
Vẻ mặt Hoằng Thiện căng thẳng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như lúc bình thường: “Điện hạ, ngài đã có Thái tử phi, hơn nữa Điện hạ và Thái tử cũng vô cùng ân ái, sao có thể để một người khác chen vào đảo loạn sự yên tĩnh lúc này được. Muội muội ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu để muội ấy trong cung, sẽ dễ dàng bị người bắt nạt. Huống chi, muội ấy tự do quen rồi, ta nghĩ muội ấy sẽ không thích sinh sống trong hoàng cung này đâu, cho nên, kính xin điện hạ hiểu cho.”
Thái tử cười gằn: “Để nàng ở lại Chu phủ các ngươi thì sẽ không bị bắt nạt sao?”
Bàn tay trong ống tay áo của Hoằng Thiện nắm chặt thành quyền: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Thái tử im lặng, trên mặt lại từ từ treo lên nụ cười nhã nhặn như ngày thường.
Đến khi Ninh Dạ khôi phục xong nụ cười như thế, hắn đã biến thành một vị Thái tử dưới một người, trên vạn người, cũng biến thành người gặp ai cũng cười, nhưng ánh mắt lại giấu giếm sát cơ. Không ai hiểu được ẩn ý sau nụ cười của hắn, lại không ai có thể biết sau nụ cười ấy sẽ bùng phát sóng to gió lớn như thế nào.
Hắn quay đầu nhìn Hoằng Thiện, cười khẽ, từng bước từng bước lại gần Chu Vô Tâm vừa mới trở lại.
“Dạ, ta phải về nhà.” Chu Vô Tâm nhìn thấy hắn lại đây, vô cùng phấn khởi nói.
Chu Hậu sau lưng nàng hành lễ với Thái tử rồi mới cười hàm hậu lùi qua một bên.
Đối với những chuyện Chu Hậu vừa nói với nàng, Thái tử cũng không quan tâm.
Thái tử nhìn nàng: “Thật sự muốn rời đi sao? Không ở lại thêm ít ngày à? Vết thương trên người ngươi vẫn chưa tốt hoàn toàn đâu.”
“Đi, đương nhiên phải đi. Ngươi đừng lo, vết thương của ta đã ổn hơn nhiều rồi. Hơn nữa, ta không thể ăn vạ ở chỗ ngươi cả đời được.”
“Ta lại hi vọng ngươi cứ ăn vạ ở chỗ ta cả đời.”
“Ngươi đó, ta sắp đi rồi mà ngươi vẫn không chịu đứng đắn một chút, còn chọc cười ta.” Chu Vô Tâm hoàn toàn xem những lời đó của hắn là nói đùa, không thèm để ý, vỗ vỗ vai hắn.
Thái tử kéo tay nàng lại, nhìn nàng: “Vô Tâm, trở thành phi tử của ta được không? Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
Chu Vô Tâm bị lời nói bất thình lình của hắn dọa hết hồn: “Ngươi thật lòng?”
Thái tử gật đầu.
Chu Vô Tâm nhìn hắn, im lặng một lát mới nghiêm túc nói: “Dạ, ta không thể nhận lời ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook