Chương 31: Ai sẽ thích?!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Ấm toàn là mồ hôi. Mồ hôi ở hai tay nắm chặt thấm ướt ga giường từ lâu, trên cánh tay nổi lên gân xanh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu lại cầm lấy cổ chân còn lại của cô, dần dần gia tăng sức lực.

"Đừng..." Cô khàn giọng thét lên, đau đớn làm cô không có sức lực phản kháng, cơn đau thấu xương xuyên tim làm nước mắt của cô trào ra.

Hà Trạch Thành làm ngơ, tiếp tục nắm chặt, khống chế, ra sức rồi ra sức, gần như là cắn răng hận không thể nuốt cô vào trong bụng!

"Đừng!"

Cô gào khàn cả giọng, mái tóc ướt sũng dán lên trán cô, con mắt gần như sắp lồi ra từ trong hốc mắt.

Muốn cầu cậu, xin cậu! Cô sai rồi! Cô không dám nữa!

Cầu xin cậu!

Rắc
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đau xuyên tim, không có hành động dư thừa, lưu loát ném cái chân còn lại của cô xuống, Lâm Ấm không còn thanh âm.


Cô đau đến ngất lịm.



Lúc cô tỉnh lại lần nữa, cổ và cổ tay của cô đã bị trói hết lên xích sắt, trói ở đầu giường không thể cử động.

Cô không quan tâm cái này, cô chỉ muốn xem chân mình có còn hay không!

Lâm Ấm muốn cử động chân, không có cảm giác gì.

Trong nháy mắt, nước mắt của cô tràn mi.

Chân của cô, thật sự gãy rồi! Bị cậu tự tay bẻ gãy!

Cô không có chân, không đi được, cả đời này phải ở chỗ này không thấy ngày đêm, cả đời phải làm nô lệ tình dục.

Tiếng bước chân tới gần, Lâm Ấm mở to hai mắt ướt át nhìn, chỉ thấy cậu đứng đó, hai tay đút trong túi. Trên gương mặt còn mang theo phẫn nộ, tàn bạo làm cô sợ hãi tột độ.

"Nếu tỉnh rồi vậy bắt đầu trừng phạt thôi." Cậu bước từng bước tới, vươn một tay tay từ trán cô lướt thẳng xuống trước ngực, khóe miệng nhếch lên nụ cười dọa người.

"Rốt cuộc với một người ngủ như chết cũng chẳng có gì để chơi."

Cô tỉnh mới thú vị, bị cậu đè xuống dưới thân, trong miệng nói những lời xin tha lấy lòng cậu, làm cậu vui vẻ, cậu mới có thể khống chế được bản thân không muốn giết cô!

Lâm Ấm nức nở, nước mắt không ngừng trào ra.

"Em biết sai rồi... nô lệ thật sự sai rồi, nô lệ không dám chạy nữa."

"Suỵt." Ngón tay cậu để lên môi cô, hai mắt cậu hơi híp lại nói: "Những lời này chờ lúc tôi chịch em rồi nói cũng không muộn."

Cô sợ hãi, sợ hãi, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.

Cô van xin, cầu xin tha thứ, nhưng cậu sẽ không bỏ qua cho cô.

Tất cả hành động của cô, hiện tại với cậu đều chỉ tăng thêm tình thú hành hạ cô.

Còn có chuyện gì cậu không làm được!

Nhìn chằm chằm vẻ mặt run rẩy của cô, Hà Trạch Thành cởi từng món từng món quần áo trên người mình, ở trước mặt cô, giống như truyền đạt hình phạt lần cuối trước khi chết.

Dương vật ngẩng cao sừng sững chĩa thẳng vào miệng cô: "Liếm."


Không có bất kỳ thắc mắc gì, ra lệnh cơ thể cô hành động.

Lâm Ấm biết mình không trốn được, phải tới vẫn sẽ tới.

Cô há mồm chuẩn bị ngậm lấy, bỗng nhiên cậu lại lùi ra sau một bước, tát một cái lên mặt cô làm cô nghiêng đầu đi.

"Phép tắc đâu? Đi ra ngoài mấy tiếng mà quên hết phép tắc rồi phải không?"

Tiếng nói phẫn nộ xuyên thủng màng nhĩ, cậu rất tức giận, vô cùng tức giận.

Đau, đau rát.

Nhưng vô dụng, cô không thể phản kháng, cô chỉ có thể sợ hãi với người đàn ông này.

Lâm Ấm cắn môi dưới, khàn giọng khóc đáp lại cậu: "Dạ chủ nhân."

Dương vật to lớn lại đưa tới miệng cô lần nữa, Lâm Ấm há to miệng ngậm lấy quy đầu.

Tay cô không thể cử động, chỉ có thể dùng đầu lên xuống, tiếc là khẩu giao kiểu này cô không kéo dài được lâu. Hà Trạch Thành tiến lên một bước, túm đầu cô thúc mạnh vào trong cổ họng.

"Oẹ." Lâm Ấm chỉ có thể liều mạng há to miệng.

Không thể đụng vào, răng không thể đụng vào! Tuyệt đối không thể đụng vào!

Cô bị chơi đùa ở dưới thân cậu, tuy rằng chân bị bẻ gãy nhưng cậu vẫn không có bất kỳ cảm giác thỏa mãn nào.

Nếu cho cô một cơ hội nữa, chắc chắn cô vẫn sẽ chọn rời khỏi cậu không do dự.

Vì sao phải rời khỏi cậu? Rõ ràng cậu yêu cô như vậy! Yêu tới nỗi muốn đưa cô vào trong xương cốt!


Cô không cảm giác được ư? Vì sao cô phải rời khỏi cậu?

Đời này cô đều phải bị cậu chịch, đời này đều phải ở dưới thân cậu để cậu giày vò, chỗ nào cũng không thể đi.

“Đồ đê tiện, dâm đãng, cho em chạy! Em chạy lại cho tôi xem, có bản lĩnh chạy lại đi! Đi? Còn dám hay không?!"

Đôi mắt cậu điên loạn thúc thẳng vào cổ họng cô, hận không thể nhét toàn bộ dương vật vào trong thực quản của cô.

“Chạy! Chạy! Vì sao em phải chạy? Em chạy lại cho tôi, có tin tôi giết chết em không?!"

Hà Trạch Thành nghiến răng, thúc vào sâu hơn, càng lúc càng sâu, hận không thể giết chết cô!

Lâm Ấm bị thúc thở không nổi, dần dần muốn trợn trắng mắt.

Vì sao cô chạy cậu không hiểu ư?

Ai sẽ thích ở chỗ này làm nô lệ dưới háng cậu, bị cậu tra tấn sống không bằng chết.

Ai sẽ thích?!



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương