Vong Giả Quy Lai
-
Chương 3
Ngồi bên cạnh Mạc Phỉ là một người đàn ông, từ lúc Mạc Phỉ lên xe, người đàn ông kia vẫn luôn nghẹo đầu một bên say sưa ngủ, không thèm để ý người nào, cũng không nói với ai một câu nào.
Mạc Phỉ tiếp tục bận rộn gọi di động, nhưng dường như trạm phát sóng đã bị tổn hại, điện thoại của cậu cùng người chung quanh vẫn luôn nằm ở trạng thái không thể liên lạc được.
Cậu thất vọng ngồi yên ở chỗ của mình, xe chậm rãi khởi động, khẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Vào lúc này, Mạc Phỉ mới chú ý tới người ngồi bên cạnh mình.
Người này ăn mặc một thân âu phục, cách ăn mặc cùng với người làm việc bình thường khác không giống nhau, đây cũng là một trong những nguyên nhân hấp dẫn ánh mắt Mạc Phỉ.
Vóc người của anh ta vô cùng cao to, tuy chỉ là ngồi, nhưng có thể nhìn ra cao hơn Mạc Phỉ rất nhiều.
Mạc Phỉ nhìn thấy gậy chống tinh xảo của anh ta, mặt trước gậy chống có một khối bảo thạch thủy tinh bình thường, to bằng nắm tay. Chính là đồ vật kia, vô cùng gây chú ý cho người khác.
Nó khiến Mạc Phỉ nhận ra người đàn ông trước mắt này, cậu tỉ mỉ quan sát dáng vẻ ngủ của anh ta.
Đồ vật cũng đã tới tay, Địch Hạo Tuấn không muốn gây sự chú ý. Nhưng ở thời điểm giả bộ ngủ, anh cứ luôn cảm giác có một đạo ánh mắt nóng rát nhìn mình chằm chằm. Bất đắc dĩ xoay người, Địch Hạo Tuấn mở mắt ra.
Người trước mắt này để khóe miệng Địch Hạo Tuấn chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Xem xét từ bên ngoài, tuổi tác Mạc Phỉ cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu. Một thân bạch đại quái dị lúc sáng so với âu phục xem ra vừa mắt hơn nhiều. Đôi mắt cậu khá to, tràn ngập tò mò, điểm ấy làm Địch Hạo Tuấn rất yêu thích.
“Phóng viên tiên sinh, tôi đẹp lắm đúng không?”- Địch Hạo Tuấn trêu chọc hỏi.
Mạc Phỉ sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được lườm anh một cái liền rời tầm mắt đi.
Địch Hạo Tuấn cười cợt, ngón tay anh nắm thật chặt gậy chống, lặng lẽ miết nhẹ khe hở trên nó.
Xe của bọn họ chạy qua Đại Kiều, ngay sau khi xe cảnh sát mở đường, theo lộ trình cấp tỉnh chạy như bay.
Đối với quốc gia Trung Quốc này, Địch Hạo Tuấn không có cảm thụ gì lớn, bởi vì anh cũng không phải người Trung Quốc. Từ bề ngoài có thể rõ ràng nhìn ra, xuất thân của anh hẳn là ở khu vực Tây Bắc của Trung Quốc. Sự thực xác thực đúng như vậy. Anh đến từ Ca-dắc-xtan, lần này làm đại sứ Ca-dắc-xtan đi tới Trung Quốc tham gia hội nghị.
Bất quá có rất ít người biết, anh đã cùng một vài thế lực ngầm đạt thành nhất trí, nếu như anh có thể đem bình thuốc hồng vận chuyển về nước thành công, anh có thể có được một số tiền lớn. Với khoản tiền đó, anh sẽ giải quyết được vấn đề của gia đình anh.
Lúc vừa đến, Địch Hạo Tuấn cũng không biết gì. Thế nhưng buổi sáng, sau khi nhìn thấy bộ thân thể thí nghiệm đáng sợ ở trong phòng thí nghiệm, đồng thời thông qua tin tức quốc tế gần đây, anh cũng có thể đoán được tình hình. Đây là một loại thuốc có thể trị bệnh độc, sau khi do dự hồi lâu, Địch Hạo Tuấn vẫn là cầm một cái bình nhỏ từ trong phòng thí nghiệm được quản giáo nghiêm mật.
Bệnh độc Solana hiện đang bạo phát ở Trung Quốc, như vậy đối với bổn quốc Ca-dắc-xtan mà nói, tăng cường chế tạo thuốc trị liệu càng trọng yếu hơn. Nếu như anh có thể từ nơi này lấy được một ít vật chất hữu dụng, so với bán chợ đêm, đưa đến hiệu quả lớn hơn nhiều.
Không khí trong xe phi thường nặng nề, nhìn qua cửa sổ xe dễ dàng nhìn thấy tấm bảng quảng cáo to lớn, trên đó là dòng chữ quảng cáo xe quốc sản —— “Càng lớn, càng kiên cố hơn, phòng bị Zombie công kích hữu hiệu.”
Nhật Bản sau một năm trấn thủ hòn đảo kia, tất cả người may mắn còn sống sót đều chuyển đến trên đài giếng khoan ngoài biển, sau đó ở nơi này tiếp nhận viện trợ quốc tế.
Sona kéo bệnh độc bạo phát đầu tiên, chính là ở trong phòng thí nghiệm tại Nhật Bản. Cũng không ai biết bọn họ đến cùng ở nơi đó nghiên cứu ra vật đáng sợ gì.
Từ ca bệnh độc bạo phát đầu tiên đến hiện tại ròng rã đã bốn năm rồi, các quốc gia vẫn luôn ở trận địa sẵn sàng đón quân địch. Ngay cả trong trường học, trong công ty, cũng thỉnh thoảng sẽ tổ chức một ít diễn tập tị nạn. Bất quá diễn tập dù sao cũng chỉ là diễn tập, chỉ có khi sinh mệnh chân chính gặp phải uy hiếp, mới hiểu ý chí sinh tồn của con người mãnh liệt tới mức nào.
Mạc Phỉ mở nắp sau điện thoại di động, bỏ ra một chút thời gian, rốt cục cũng chậm rãi cải thiện một chút công năng. Đây là kỹ năng cậu học được lúc học đại học, cậu lau mồ hôi, thử gọi đi một lần nữa.
Sau khi điện thoại có cột sóng, Mạc Phỉ lập tức gọi điện thoại cho em gái.
Mạc Ly bình thường vẫn luôn rất bình tĩnh, khi nghe thấy giọng của Mạc Phỉ cũng lập tức mất khống chế. Cô ở trong điện thoại bắt đầu khóc lóc kể lể: “Anh, rốt cuộc anh đang ở đâu? Điện thoại thì không gọi được, em còn tưởng rằng…”
Mạc Phỉ thay đổi sắc mặt, cậu biết rõ mình không thể hoảng loạn vào lúc này, vì vậy cố gắng ổn định tâm tình, nhẹ nhàng nói với em gái: “Anh đến phỏng vấn ở viện khoa học, hiện tại đang ngồi bên trong xe hộ tống. Em yên tâm, phía anh có quân đội bảo vệ, rất an toàn. Em nghe anh này, em không được ra khỏi thành phố “B”, cứ ở tại thành phố “B” chờ anh. Nơi đó là thủ phủ, nên sẽ vô cùng an toàn. Thế nhưng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, em hãy đi cùng với quân đội, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ trở lại bên cạnh em.”
“Được… Đúng rồi anh, anh tuyệt đối đừng đến trạm xe lửa, nơi đó cũng phát sinh náo loạn. Anh hãy dự trữ thức ăn, em thấy nhiều người đều tranh mua lương thực tồn trữ cả rồi.”
“Ừm, em yên tâm đi.”- Sau khi đơn giản nói mấy câu, Mạc Phỉ cúp điện thoại, sau đó lại gọi thêm một cú điện thoại, báo cáo công tác của mình.
Vào lúc này, trong buồng xe bỗng nhiên ầm ĩ tiếng người.
Vài người ngồi ở hàng ghế trước nói: “Mọi người có biết, bọn họ vì sao không cho chúng ta đi không? Tôi nghe nói là giáo sư Lang trong phòng thí nghiệm làm mất một vật.”
“Giáo sư Lang của phòng thí nghiệm? Vậy cũng là cấp bậc rất cao! Kẻ trộm muốn đi vào chôm đồ cũng không phải dễ dàng a!”
“Có thể là thừa dịp vận chuyển vật tư. Bất quá tôi nghe nói thân thủ tên trộm kia cực kỳ nhanh nhẹn, lúc hắn rời đi thì bị bảo an phát hiện, thế nhưng mười mấy người cũng không ngăn được hắn. Không ai rõ là hắn đã lấy thứ gì? Chắc không phải là tân dược được nói tới trong quãng thời gian trước chứ?”
“Nếu là tân dược, vậy thì nguy rồi. Tôi nghe nói tân dược kia rất không ổn định, ngay cả động vật thí nghiệm đều không thông qua, bản thân giáo sư Lang lại mạnh mẽ yêu cầu phổ biến thí nghiệm lên thân thể người. Sau khi đã chết mấy người, quốc gia mới gây áp lực. Bất quá lão nhân kia nửa phần cũng không chịu điều đình, ông ấy dù sao cũng là lãnh đạo chủ trì chế tạo tân dược, rất nhiều cơ mật đều nắm giữ ở trong tay, thượng tầng cũng rất đau đầu.”
“Ai, nếu Mạc Hạo Ba còn ở đây thì ….tốt biết mấy.”
…
Mạc Phỉ gọi xong điện thoại, cậu ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Từ bảng hướng dẫn ở ven đường, bọn họ dựa vào đó một đường chạy đi, để bảo đảm an toàn cho nhóm người này, toàn bộ đoàn xe tựa hồ là chạy gần ba trăm km, đi tới nơi ở của một người tại một thị trấn nhỏ trong thành phố X.
Nơi này ngoại trừ trong dịp tiết xuân, bình thường cơ bản là không kẹt xe, nhưng hôm nay, lượng xe từ rất nhiều tỉnh ngoài tràn về, để trạm thu lệ phí đối mặt với áp lực không nhỏ.
May là có xe cảnh sát mở đường, bọn họ mới thuận lợi thông qua cửa trạm thu phí, sau đó tiến vào trong thành phố X.
Nơi này cách thành phố S có tới bốn, năm tiếng đường xe, mặc dù rời đi khoảng cách xa như vậy, Mạc Phỉ vẫn có thể nhìn thấy không ít cửa hàng bách hóa nhỏ lẻ xếp thành một hàng dài, rất nhiều người ở trong đó tranh mua vật tư. Cũng có một vài cửa hàng nhìn thấy tình huống không đúng, sớm đã dựng đứng thẻ bài đóng cửa.
Ở một cửa hàng trang sức, Mạc Phỉ thậm chí còn trông thấy mấy người trẻ tuổi, dùng gạch đập nát tấm kính làm bằng pha lê. Bọn họ rất nhanh liền bị cảnh sát chế phục, thế nhưng những người kia vẫn nói năng hùng hồn, nói chuyện “Ngày tận thế sắp tới” gì đó.
Trong hoàn cảnh tận thế như thế này, cực khổ nhất hẳn là cảnh sát, quân đội cùng bác sĩ, Mạc Phỉ nhìn thấy từng nhóm quân đội cùng nhân viên y hộ đến ở tại thành thị không lớn này, bọn họ mang theo đồ dùng cùng thiết bị ở phố lớn ngõ nhỏ bày sẵn trận địa đón quân địch. X thị bị phân ra từng khu riêng biệt, ở khu trung ương thì có trạm y hộ, có thể được kiểm tra miễn phí, đồng thời được phun tiêu khử độc.
“Kết cấu bệnh độc rất đặc biệt, tiêu độc khử trùng liệu có tác dụng gì sao!”- Bên trong xe đều là nhà khoa học có thâm niên, đối với hành vi như vậy, giới chuyên gia có chút khịt mũi xem thường.
Mạc Phỉ cảm thấy hối hận vì đã để lại máy móc tác nghiệp ở thành phố S, bên cạnh cậu hiện tại chỉ có một chiếc máy chụp hình loại nhỏ, độ phân giải cũng không cao lắm. Thế nhưng cậu vẫn nằm nhoài trên cửa sổ, quay chụp lại cảnh tượng khó gặp này.
Thấy Mạc Phỉ như một chú chó con nằm nhoài trên đầu gối mình, Địch Hạo Tuấn hơi có chút khó chịu. Anh khẽ dịch sang phía bên kia, đem chỗ ngồi của chính mình “tặng” cho Mạc Phỉ.
Xe lái vào X thị, trực tiếp hiện ra một ngọn núi nằm ngay dưới chân núi.
Bên cạnh lối vào ngọn núi này có một làng du lịch xa hoa, Mạc Phỉ vốn cho rằng bọn họ được thu xếp ở lại làng du lịch, chỉ là sự thực chứng minh cậu quá cả nghĩ rồi. Đường núi bằng phẳng ở dưới chân núi lớn rẽ sang một ngõ ngoặt, chuyển qua Cửu Khổng Kiều, một toà chùa miếu cao to đứng sững ở trước mắt bọn họ.
Mấy chục chiếc xe chậm rãi dừng lại trên khoảng đất trống ở trước miếu, mà những chiếc xe chứa trang bị thiết bị thì lại trực tiếp từ cửa sau tiến vào chùa, một ít binh sĩ bận rộn ở trong hậu viện dỡ hàng xuống.
Một vị đại sư đi tới cửa tiếp đón những binh sĩ đó, còn các tiểu sư trong miếu thì dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn những người ngoại lai này.
“Xin mọi người tiến vào miếu, toà miếu này khói hương rất thịnh vượng, là chùa miếu nổi danh nhất X thị. Mọi người chúng ta đến ở đây giải quyết một vài vấn đề. Sau đó chúng ta sẽ đi tới gần C thị, nơi đó có chuyên cơ đưa các vị đến thành phố “B”.”- Một vị thủ trưởng lên tiếng.
Mạc Phỉ tiếp tục bận rộn gọi di động, nhưng dường như trạm phát sóng đã bị tổn hại, điện thoại của cậu cùng người chung quanh vẫn luôn nằm ở trạng thái không thể liên lạc được.
Cậu thất vọng ngồi yên ở chỗ của mình, xe chậm rãi khởi động, khẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Vào lúc này, Mạc Phỉ mới chú ý tới người ngồi bên cạnh mình.
Người này ăn mặc một thân âu phục, cách ăn mặc cùng với người làm việc bình thường khác không giống nhau, đây cũng là một trong những nguyên nhân hấp dẫn ánh mắt Mạc Phỉ.
Vóc người của anh ta vô cùng cao to, tuy chỉ là ngồi, nhưng có thể nhìn ra cao hơn Mạc Phỉ rất nhiều.
Mạc Phỉ nhìn thấy gậy chống tinh xảo của anh ta, mặt trước gậy chống có một khối bảo thạch thủy tinh bình thường, to bằng nắm tay. Chính là đồ vật kia, vô cùng gây chú ý cho người khác.
Nó khiến Mạc Phỉ nhận ra người đàn ông trước mắt này, cậu tỉ mỉ quan sát dáng vẻ ngủ của anh ta.
Đồ vật cũng đã tới tay, Địch Hạo Tuấn không muốn gây sự chú ý. Nhưng ở thời điểm giả bộ ngủ, anh cứ luôn cảm giác có một đạo ánh mắt nóng rát nhìn mình chằm chằm. Bất đắc dĩ xoay người, Địch Hạo Tuấn mở mắt ra.
Người trước mắt này để khóe miệng Địch Hạo Tuấn chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Xem xét từ bên ngoài, tuổi tác Mạc Phỉ cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu. Một thân bạch đại quái dị lúc sáng so với âu phục xem ra vừa mắt hơn nhiều. Đôi mắt cậu khá to, tràn ngập tò mò, điểm ấy làm Địch Hạo Tuấn rất yêu thích.
“Phóng viên tiên sinh, tôi đẹp lắm đúng không?”- Địch Hạo Tuấn trêu chọc hỏi.
Mạc Phỉ sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được lườm anh một cái liền rời tầm mắt đi.
Địch Hạo Tuấn cười cợt, ngón tay anh nắm thật chặt gậy chống, lặng lẽ miết nhẹ khe hở trên nó.
Xe của bọn họ chạy qua Đại Kiều, ngay sau khi xe cảnh sát mở đường, theo lộ trình cấp tỉnh chạy như bay.
Đối với quốc gia Trung Quốc này, Địch Hạo Tuấn không có cảm thụ gì lớn, bởi vì anh cũng không phải người Trung Quốc. Từ bề ngoài có thể rõ ràng nhìn ra, xuất thân của anh hẳn là ở khu vực Tây Bắc của Trung Quốc. Sự thực xác thực đúng như vậy. Anh đến từ Ca-dắc-xtan, lần này làm đại sứ Ca-dắc-xtan đi tới Trung Quốc tham gia hội nghị.
Bất quá có rất ít người biết, anh đã cùng một vài thế lực ngầm đạt thành nhất trí, nếu như anh có thể đem bình thuốc hồng vận chuyển về nước thành công, anh có thể có được một số tiền lớn. Với khoản tiền đó, anh sẽ giải quyết được vấn đề của gia đình anh.
Lúc vừa đến, Địch Hạo Tuấn cũng không biết gì. Thế nhưng buổi sáng, sau khi nhìn thấy bộ thân thể thí nghiệm đáng sợ ở trong phòng thí nghiệm, đồng thời thông qua tin tức quốc tế gần đây, anh cũng có thể đoán được tình hình. Đây là một loại thuốc có thể trị bệnh độc, sau khi do dự hồi lâu, Địch Hạo Tuấn vẫn là cầm một cái bình nhỏ từ trong phòng thí nghiệm được quản giáo nghiêm mật.
Bệnh độc Solana hiện đang bạo phát ở Trung Quốc, như vậy đối với bổn quốc Ca-dắc-xtan mà nói, tăng cường chế tạo thuốc trị liệu càng trọng yếu hơn. Nếu như anh có thể từ nơi này lấy được một ít vật chất hữu dụng, so với bán chợ đêm, đưa đến hiệu quả lớn hơn nhiều.
Không khí trong xe phi thường nặng nề, nhìn qua cửa sổ xe dễ dàng nhìn thấy tấm bảng quảng cáo to lớn, trên đó là dòng chữ quảng cáo xe quốc sản —— “Càng lớn, càng kiên cố hơn, phòng bị Zombie công kích hữu hiệu.”
Nhật Bản sau một năm trấn thủ hòn đảo kia, tất cả người may mắn còn sống sót đều chuyển đến trên đài giếng khoan ngoài biển, sau đó ở nơi này tiếp nhận viện trợ quốc tế.
Sona kéo bệnh độc bạo phát đầu tiên, chính là ở trong phòng thí nghiệm tại Nhật Bản. Cũng không ai biết bọn họ đến cùng ở nơi đó nghiên cứu ra vật đáng sợ gì.
Từ ca bệnh độc bạo phát đầu tiên đến hiện tại ròng rã đã bốn năm rồi, các quốc gia vẫn luôn ở trận địa sẵn sàng đón quân địch. Ngay cả trong trường học, trong công ty, cũng thỉnh thoảng sẽ tổ chức một ít diễn tập tị nạn. Bất quá diễn tập dù sao cũng chỉ là diễn tập, chỉ có khi sinh mệnh chân chính gặp phải uy hiếp, mới hiểu ý chí sinh tồn của con người mãnh liệt tới mức nào.
Mạc Phỉ mở nắp sau điện thoại di động, bỏ ra một chút thời gian, rốt cục cũng chậm rãi cải thiện một chút công năng. Đây là kỹ năng cậu học được lúc học đại học, cậu lau mồ hôi, thử gọi đi một lần nữa.
Sau khi điện thoại có cột sóng, Mạc Phỉ lập tức gọi điện thoại cho em gái.
Mạc Ly bình thường vẫn luôn rất bình tĩnh, khi nghe thấy giọng của Mạc Phỉ cũng lập tức mất khống chế. Cô ở trong điện thoại bắt đầu khóc lóc kể lể: “Anh, rốt cuộc anh đang ở đâu? Điện thoại thì không gọi được, em còn tưởng rằng…”
Mạc Phỉ thay đổi sắc mặt, cậu biết rõ mình không thể hoảng loạn vào lúc này, vì vậy cố gắng ổn định tâm tình, nhẹ nhàng nói với em gái: “Anh đến phỏng vấn ở viện khoa học, hiện tại đang ngồi bên trong xe hộ tống. Em yên tâm, phía anh có quân đội bảo vệ, rất an toàn. Em nghe anh này, em không được ra khỏi thành phố “B”, cứ ở tại thành phố “B” chờ anh. Nơi đó là thủ phủ, nên sẽ vô cùng an toàn. Thế nhưng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, em hãy đi cùng với quân đội, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ trở lại bên cạnh em.”
“Được… Đúng rồi anh, anh tuyệt đối đừng đến trạm xe lửa, nơi đó cũng phát sinh náo loạn. Anh hãy dự trữ thức ăn, em thấy nhiều người đều tranh mua lương thực tồn trữ cả rồi.”
“Ừm, em yên tâm đi.”- Sau khi đơn giản nói mấy câu, Mạc Phỉ cúp điện thoại, sau đó lại gọi thêm một cú điện thoại, báo cáo công tác của mình.
Vào lúc này, trong buồng xe bỗng nhiên ầm ĩ tiếng người.
Vài người ngồi ở hàng ghế trước nói: “Mọi người có biết, bọn họ vì sao không cho chúng ta đi không? Tôi nghe nói là giáo sư Lang trong phòng thí nghiệm làm mất một vật.”
“Giáo sư Lang của phòng thí nghiệm? Vậy cũng là cấp bậc rất cao! Kẻ trộm muốn đi vào chôm đồ cũng không phải dễ dàng a!”
“Có thể là thừa dịp vận chuyển vật tư. Bất quá tôi nghe nói thân thủ tên trộm kia cực kỳ nhanh nhẹn, lúc hắn rời đi thì bị bảo an phát hiện, thế nhưng mười mấy người cũng không ngăn được hắn. Không ai rõ là hắn đã lấy thứ gì? Chắc không phải là tân dược được nói tới trong quãng thời gian trước chứ?”
“Nếu là tân dược, vậy thì nguy rồi. Tôi nghe nói tân dược kia rất không ổn định, ngay cả động vật thí nghiệm đều không thông qua, bản thân giáo sư Lang lại mạnh mẽ yêu cầu phổ biến thí nghiệm lên thân thể người. Sau khi đã chết mấy người, quốc gia mới gây áp lực. Bất quá lão nhân kia nửa phần cũng không chịu điều đình, ông ấy dù sao cũng là lãnh đạo chủ trì chế tạo tân dược, rất nhiều cơ mật đều nắm giữ ở trong tay, thượng tầng cũng rất đau đầu.”
“Ai, nếu Mạc Hạo Ba còn ở đây thì ….tốt biết mấy.”
…
Mạc Phỉ gọi xong điện thoại, cậu ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Từ bảng hướng dẫn ở ven đường, bọn họ dựa vào đó một đường chạy đi, để bảo đảm an toàn cho nhóm người này, toàn bộ đoàn xe tựa hồ là chạy gần ba trăm km, đi tới nơi ở của một người tại một thị trấn nhỏ trong thành phố X.
Nơi này ngoại trừ trong dịp tiết xuân, bình thường cơ bản là không kẹt xe, nhưng hôm nay, lượng xe từ rất nhiều tỉnh ngoài tràn về, để trạm thu lệ phí đối mặt với áp lực không nhỏ.
May là có xe cảnh sát mở đường, bọn họ mới thuận lợi thông qua cửa trạm thu phí, sau đó tiến vào trong thành phố X.
Nơi này cách thành phố S có tới bốn, năm tiếng đường xe, mặc dù rời đi khoảng cách xa như vậy, Mạc Phỉ vẫn có thể nhìn thấy không ít cửa hàng bách hóa nhỏ lẻ xếp thành một hàng dài, rất nhiều người ở trong đó tranh mua vật tư. Cũng có một vài cửa hàng nhìn thấy tình huống không đúng, sớm đã dựng đứng thẻ bài đóng cửa.
Ở một cửa hàng trang sức, Mạc Phỉ thậm chí còn trông thấy mấy người trẻ tuổi, dùng gạch đập nát tấm kính làm bằng pha lê. Bọn họ rất nhanh liền bị cảnh sát chế phục, thế nhưng những người kia vẫn nói năng hùng hồn, nói chuyện “Ngày tận thế sắp tới” gì đó.
Trong hoàn cảnh tận thế như thế này, cực khổ nhất hẳn là cảnh sát, quân đội cùng bác sĩ, Mạc Phỉ nhìn thấy từng nhóm quân đội cùng nhân viên y hộ đến ở tại thành thị không lớn này, bọn họ mang theo đồ dùng cùng thiết bị ở phố lớn ngõ nhỏ bày sẵn trận địa đón quân địch. X thị bị phân ra từng khu riêng biệt, ở khu trung ương thì có trạm y hộ, có thể được kiểm tra miễn phí, đồng thời được phun tiêu khử độc.
“Kết cấu bệnh độc rất đặc biệt, tiêu độc khử trùng liệu có tác dụng gì sao!”- Bên trong xe đều là nhà khoa học có thâm niên, đối với hành vi như vậy, giới chuyên gia có chút khịt mũi xem thường.
Mạc Phỉ cảm thấy hối hận vì đã để lại máy móc tác nghiệp ở thành phố S, bên cạnh cậu hiện tại chỉ có một chiếc máy chụp hình loại nhỏ, độ phân giải cũng không cao lắm. Thế nhưng cậu vẫn nằm nhoài trên cửa sổ, quay chụp lại cảnh tượng khó gặp này.
Thấy Mạc Phỉ như một chú chó con nằm nhoài trên đầu gối mình, Địch Hạo Tuấn hơi có chút khó chịu. Anh khẽ dịch sang phía bên kia, đem chỗ ngồi của chính mình “tặng” cho Mạc Phỉ.
Xe lái vào X thị, trực tiếp hiện ra một ngọn núi nằm ngay dưới chân núi.
Bên cạnh lối vào ngọn núi này có một làng du lịch xa hoa, Mạc Phỉ vốn cho rằng bọn họ được thu xếp ở lại làng du lịch, chỉ là sự thực chứng minh cậu quá cả nghĩ rồi. Đường núi bằng phẳng ở dưới chân núi lớn rẽ sang một ngõ ngoặt, chuyển qua Cửu Khổng Kiều, một toà chùa miếu cao to đứng sững ở trước mắt bọn họ.
Mấy chục chiếc xe chậm rãi dừng lại trên khoảng đất trống ở trước miếu, mà những chiếc xe chứa trang bị thiết bị thì lại trực tiếp từ cửa sau tiến vào chùa, một ít binh sĩ bận rộn ở trong hậu viện dỡ hàng xuống.
Một vị đại sư đi tới cửa tiếp đón những binh sĩ đó, còn các tiểu sư trong miếu thì dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn những người ngoại lai này.
“Xin mọi người tiến vào miếu, toà miếu này khói hương rất thịnh vượng, là chùa miếu nổi danh nhất X thị. Mọi người chúng ta đến ở đây giải quyết một vài vấn đề. Sau đó chúng ta sẽ đi tới gần C thị, nơi đó có chuyên cơ đưa các vị đến thành phố “B”.”- Một vị thủ trưởng lên tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook