Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi
-
Chương 115: Anh sẽ chết với trái tim này
Lúc này trông Quý Bắc Thần như một đứa trẻ, ghé vào trong lòng Cố Nam Nam, dù cho Lâm Khả Nhi làm thế nào cũng không đứng dậy.
“Mình mới không cần, hổ cái như cậu, nhất định sẽ ăn thịt mình mất.”
Lâm Khả Nhi bị hắn nói từ mặt đỏ biến thành xanh tím, xanh mét, cuối cùng biến thành đen xì như đáy nồi hôi, giơ chổi lông gà đầy bụi lên lao về phía hắn.
“Tên gia hỏa này, thật không biết xấu hổ mà!”
“Không biết xấu hổ cũng vẫn còn hơn hổ cái.”
Lắng nghe cuộc nói chuyện ấu trĩ giữa hai người, Cố Nam Nam nhịn không được bật cười.
Cũng chỉ khi ba người bọn họ ở bên nhau thì bầu không khí mới có thể trở nên hài hòa và vui vẻ như thế.
Không có quá nhiều chuyện đau buồn, trò chuyện cùng mọi người là một cảm giác thư thái mà cô chưa từng có trước đây.
Cố Nam Nam khẽ gõ lên đầu Quý Bắc Thần, “Ăn đậu hủ đủ rồi thì đứng lên cho bổn tiểu thư, chẳng lẽ cậu không biết mình còn là người bệnh sao?”
Cố Nam Nam tham gia cùng bọn họ.
Sóng mắt Lâm Khả Nhi di chuyển, nhanh chóng khóa nó lại, rồi vặn lỗ tai hắn kéo lên.
Cố Nam Nam nhấp môi cười.
Thanh lịch tự phụ, tuấn dật soái khí đâu?
Ôn lương hiền thục, cao lãnh mỹ diễm đâu?
Này!
Tiết tháo của hai người đâu cả rồi?
Tiếng cười của ba người vang vọng khắp vườn hoa.
Có vẻ như đang cùng nhau trở về quãng thời gian vườn trường đã mất từ lâu, bây giờ, là đang thực tập với nhau.
Trường học cũng rất ít đi.
Cộng với những biến cố xảy ra, làm cho thời gian mà cả ba người gặp nhau và bên nhau thoải mái tận hưởng cuộc sống tốt đẹp gần như đã trở thành một điều xa xỉ.
Sau khi thoải mái, là im lặng vô tận.
Tất cả mọi người đều muốn tâm sự.
“Thần mà ở đâu, nhất định là mình đi không được, điều này không cần nói cũng biết, nam nữ khác nhau, mặc dù mình chưa bao giờ xem cậu ta là đàn ông.”
Lúc nói chuyện này đồng thời còn không quên đả kích Quý Bắc Thần.
Lâm Khả Nhi thật sự không nhịn được nữa ôm bụng cười ra tiếng, “Nam Nam, nói đến đây mình mới nhớ, lúc chúng mình học năm nhất, một lần Halloween còn cho Quý Bắc Thần hóa trang thành con gái, có thể nói là kinh diễm bốn tòa nha. Thậm chí còn có nam sinh lén đến tìm mình muốn xin số điện thoại cậu ta. Ai da, cười chết mình.”
Nói đến đây, bầu không khí u ám đã không bùng cháy trở lại.
Quý Bắc Thần bị trở thành đối tượng khai đao, bộ mặt cay đắng và oan khuất không còn chỗ nào để đi.
Chỉ có thể ủy khuất kêu gào, “Này! Hai tên gia hỏa các cậu, tiểu ca ca của mình chính là đàn ông đích thực đó nha, có tin bây giờ tiểu ca ca của mình xử hai cậu theo pháp luật ngay tại đây luôn không.”
“Ha ha, làm đi, làm đi, tới tới tới, không làm gì chúng mình thì cậu không phải đàn ông.” Lâm Khả Nhi tiếp tục thêm mắm thêm muối, cô không lo lắng Quý Bắc Thần sẽ động thủ.
Trước đừng nói cô, chính là Nam Nam, hắn cũng không có gì cả.
Buông thì luyến tiếc, nắm trong lòng bàn tay lại sợ tan chảy.
Đừng tưởng rằng hắn giả vờ tỏ vẻ không sao thì coi như cô thật sự không biết gì.
Lâm Khả Nhi ngày thường không thích nói chuyện nhưng lúc này lại nói nhiều như thế, mà một gia hỏa ngày thường không sợ thiên hạ hỗn loạn, bây giờ lại nhấp môi ngậm miệng không nói.
“Nam Nam, cậu không tỏ thái độ gì sao?”
“Tỏ cái gì?”
Quý Bắc Thần như Mao Toại tự đề cử mình, “Chính là mình đi đâu để cư trú chuyện này đó!”
Lâm Khả Nhi: “…… Cậu đúng là không biết xấu hổ.”
Nam Nam: “Cậu nghĩ cũng thật nhiều.”
Phá phách đủ rồi, Lâm Khả Nhi ngồi xuống, “Nam Nam, nếu cậu đồng ý sống ở chỗ mình, cũng có thể. Có điều, mình nghĩ anh ta sẽ không để cậu ở lại dễ dàng như vậy đâu.”
Về điều này, Cố Nam Nam cũng không phải không rõ.
Chẳng qua bây giờ cô thật sự không muốn quay lại ngôi nhà đó dù chỉ một chút.
Nhưng nếu không quay về, sẽ mang đến nhiều rắc rối cho gia đình, tình hình hiện giờ của ba thật vất vả mới có khí sắc, bệnh tình của chị gái cũng đang được theo dõi, một khi cô tùy hứng bỏ đi, Mặc Lệ Tước giận chó đánh mèo, vậy thì Cố gia sẽ thật sự xong đời.
Suy nghĩ về điều này.
Cô quyết định.
“Thôi, mình vẫn sẽ đi!”
Có lẽ với tương lai của chính mình, cô sẽ lựa chọn gia đình.
Quyết định này đã rõ ràng ngay từ đầu, dù cho trong lòng cô bây giờ vì xảy ra sự việc bất ngờ mà xuất hiện lệch lạc, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn đến định hướng chung, mục tiêu của cô sẽ không thay đổi.
Hồi sinh Cố gia.
Chỉ cần có thể lợi dụng người khác, ngay cả khi là Mặc Tuyết đáng ghét nhất, cô cũng có thể lấy cô ta ra làm bàn đạp, cất cánh bay lên không trung.
Cuối cùng tâm trạng cô cũng bình tĩnh rất nhiều.
Quý Bắc Thần cũng im lặng, chỉ đứng sau lưng Cố Nam Nam vuốt đầu cô, ánh mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, “Nam, cậu thật sự quyết định rồi sao. Nếu cậu muốn, mình cũng có thể nuôi cậu và chăm sóc gia đình cậu!”
Hắn thật sự sẵn sàng, một vạn cái sẵn sàng.
Tuy nhiên mỗi lần những câu nói này tới chỗ Cố Nam Nam đều sẽ biến thành trò đùa của cô.
“Thần, cậu lại nói đùa.”
Hãy xem đi, đơn giản lại bị trở thành trò đùa.
Trong ánh mắt Quý Bắc Thần thật sự rất đau đớn, lời hắn nói với cô chưa bao giờ là một trò đùa cả.
Mỗi một câu đều là lời phát ra từ tận đáy lòng.
Nhưng mà, cô lại không bao giờ tin.
Cố Nam Nam trong khoảng thời gian ba người nói chuyện, đã một mình tự hỏi rất nhiều.
Nếu trốn không thoát, cũng chỉ có thể đối mặt.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi ô tô.
Chỉ một lát sau, dáng người cao lớn của Mặc Lệ Tước cũng từ bên ngoài bước vào.
Lâm Khả Nhi đứng dậy, trong mắt đầy giận dữ, hận không thể đuổi người.
Còn Quý Bắc Thần thì nhìn chòng chọc vào hắn bằng cặp mắt lạnh lẽo và sắc bén.
Ngồi ở giữa hai người là Cố Nam Nam, bởi vì bị sốt, nên sắc mặt còn tương đối tái nhợt.
Mặc Lệ Tước bước đến, đi đến trước mặt Cố Nam Nam, vươn tay, “Tôi đến đón em về nhà.”
Quý Bắc Thần tiến lên trước Cố Nam Nam một bước, đứng trước mặt cô, “Mặc Lệ Tước, anh còn muốn tổn thương Nam tới khi nào?”
Nhiều lần khiến cô phải chịu tổn thương, Quý Bắc Thần đã không thể nhìn được nữa.
Tay Mặc Lệ Tước tạm dừng giữa không trung khoảng hai ba giây, sau đó từ từ rụt trở về.
“Quý tổng, đây là chuyện gia đình tôi, dường như nó không liên quan gì đến một người ngoài như anh.”
“Tổng giám đốc?” Lâm Khả Nhi nghi ngờ nhìn Quý Bắc Thần.
Nếu cô không nghe lầm mà nói, vừa rồi Mặc Lệ Tước đã gọi Quý Bắc Thần là Quý tổng ——
Như thế, hắn……
Lâm Khả Nhi hơi hoảng loạn, “Nam Nam, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Nhìn bộ dạng của Nam Nam, hẳn là đã sớm biết thân phận của Quý Bắc Thần, nói như thế, cũng chỉ có cô vẫn không hay biết gì thôi sao?
Cố Nam Nam đứng dậy, “Chuyện này một chốc một lát cậu cũng không thể hiểu được, hôm nào hẹn cậu nói tỉ mỉ, hoặc cậu cũng có thể trực tiếp hỏi Thần, chân nhân đang ở bên cạnh cậu đấy.”
Lâm Khả Nhi: “……”
Quý Bắc Thần: “……”
Cùng hổ cái này ở bên nhau, sẽ bị đánh chết.
Hắn mới không làm, hoàn toàn không làm.
………………
Dọc theo đường đi, cả xe đều im lặng, không nói bất cứ một lời nào.
Cứ im lặng như vậy mãi cho đến cửa nhà.
Xe vừa dừng lại, Cố Nam Nam đã xuống xe đi vào.
Trực tiếp làm lơ sự tồn tại của Mặc Lệ Tước.
Xem ra, cơn giận còn chưa biến mất.
Có điều, lo lắng trong lòng hắn cũng đã giảm đi vài phần.
Người trở về, là tốt rồi.
Cố Nam Nam đi lên lầu, thậm chí đến tắm cũng chưa tắm trực tiếp trèo thẳng lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Bây giờ trong lòng cô đang đè ép quá nhiều lửa giận, không có nơi để phát tiết.
Kẽo kẹt ——
Cửa mở, Cố Nam Nam không phải không nghe được tiếng mở cửa, nhưng cô lại giả vờ như không nghe thấy.
Tiếp tục nằm trên giường giả chết.
Mặc Lệ Tước đi đến cạnh giường, ngồi xuống, vươn tay muốn kéo chăn, tay đặt ở không trung, lại từ từ thu trở về.
“Chúng ta nói chuyện đi!”
Cố Nam Nam vẫn giả chết.
Nói chuyện?
Nói chuyện em gái của hắn?
Bây giờ mới biết đến nói chuyện, vậy mẹ nó sớm giờ đã đi đâu?
Đừng tưởng rằng như vậy thì cô sẽ lựa chọn tha thứ, tưởng bở!
“Nam Nam!”
Dường như là lần đầu tiên hắn kêu tên Cố Nam Nam.
Giọng điệu vẫn còn dịu dàng, ít nhất cũng không có những nghẹt thở giết người đó.
Mỗi lần hắn nhìn cô đều như thể là cô nợ hắn.
Hắn nhịn không được vươn tay kéo nhẹ chăn, “Tôi nghĩ chúng ta rất cần phải nói chuyện.”
Cố Nam Nam dùng sức kéo chăn trở về, tiếp tục không quan tâm đến hắn.
Thấy cô không quan tâm đến, Mặc Lệ Tước chỉ đơn giản kéo chăn lên rồi nằm xuống.
Cố Nam Nam lập tức mở chăn ra, nhảy xuống khỏi giường từ phía bên kia, nhìn hắn bằng vẻ mặt không vui, “Mặc Lệ Tước, anh bị điên rồi à! Bây giờ tôi cũng đã trở lại, anh còn muốn thế nào?”
“Chúng ta nói chuyện!” Hắn ôn tồn.
Có chút không giống với hắn của bình thường.
“Nói chuyện?” Cố Nam Nam cười khẩy, “Mặc đại kẻ lừa đảo, anh cảm thấy chúng ta còn lời gì để nói?”
Hắn vươn tay kéo cô trở lại trên giường, ôm lấy cô thật chặt, “Tôi nghĩ giữa chúng ta có rất nhiều chuyện muốn nói.”
Cố Nam Nam căm giận trừng mắt lại, “Mặc Lệ Tước, tôi là người bệnh.”
Cô tự dùng lời nói để lý giải rằng hắn không thể nhìn thấy thứ ánh sáng này.
“Tôi biết, tôi không đói khát đến mức phải xuống tay với người bệnh, có điều, nếu em muốn, tôi cũng không ngại.”
“Tôi quan tâm, tôi một trăm vạn cái quan tâm”
Cố Nam Nam trực tiếp từ chối.
Đừng xảy ra bất cứ điều gì với hắn ta, ngay cả khi nhìn gương mặt này của hắn thì cô đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu là chán ghét.
Mặc Lệ Tước không ngốc, hắn cũng không phải không nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô, chỉ là vờ như không nhìn thấy mà thôi.
“Nếu không muốn tôi động vào em, tốt nhất hãy nói chuyện.”
“Anh đe dọa tôi sao?”
“Em nghĩ sao thì là vậy.” Từ ban đầu hắn đã không có ý định phủ nhận.
Cố Nam Nam đặt hai tay ở trước ngực, không ngừng gật đầu, “Được, nếu Mặc đại tổng muốn giải thích như thế, tôi cũng không ngại lắng nghe.”
“Về Mặc Tuyết……”
“Dừng, dừng! Dừng lại!”
Vừa nói ra, đã bị Cố Nam Nam chặn đứng, “Nói cái khác có thể, nếu anh muốn nói về cô ta, vậy thì cuộc trò chuyện của chúng ta đến đây kết thúc.”
“Nam Nam!”
“Còn nữa, tôi cần phải tuyên bố một điều, giữa chúng ta chỉ là kết hôn theo hợp đồng, từ ban đầu đã không quen biết nhau, không thân thiết đến trình độ anh có thể gọi nhũ danh của tôi, yêu cầu Mặc đại tổng gọi tôi là Cố tổng hoặc là Cố tiểu thư, tôi nghĩ tôi sẽ rất vui mừng.”
“Nhưng tôi không vui mừng.”
“Có liên quan gì tôi không?”
Hắn ôm cô, cô cũng không vùng vẫy.
Hắn nói, “Nam Nam, chúng ta nói chuyện!”
Lại nữa!
Sắc mặt Cố Nam Nam có chút khó coi, “Không phải bây giờ chúng ta đang nói chuyện sao?”
Nếu không nói chuyện, cô hà tất phải ở đây vô nghĩa với hắn.
“Thật ra em gái tôi……”
“Dừng lại, dừng lại.”
Cô chỉ không muốn nghe lời này.
Từ trong lời nói muốn nói lại thôi của hắn, cô cũng đã nhìn ra.
Nhất định đêm nay muốn nói chuyện này đúng không?
“Mặc Lệ Tước, đêm nay tôi sẽ dùng lời nói làm rõ với anh, muốn tôi tha thứ cho cô ta, hoàn toàn không thể! Anh sẽ chết với trái tim này!”
Editor: Củ Lạc
“Mình mới không cần, hổ cái như cậu, nhất định sẽ ăn thịt mình mất.”
Lâm Khả Nhi bị hắn nói từ mặt đỏ biến thành xanh tím, xanh mét, cuối cùng biến thành đen xì như đáy nồi hôi, giơ chổi lông gà đầy bụi lên lao về phía hắn.
“Tên gia hỏa này, thật không biết xấu hổ mà!”
“Không biết xấu hổ cũng vẫn còn hơn hổ cái.”
Lắng nghe cuộc nói chuyện ấu trĩ giữa hai người, Cố Nam Nam nhịn không được bật cười.
Cũng chỉ khi ba người bọn họ ở bên nhau thì bầu không khí mới có thể trở nên hài hòa và vui vẻ như thế.
Không có quá nhiều chuyện đau buồn, trò chuyện cùng mọi người là một cảm giác thư thái mà cô chưa từng có trước đây.
Cố Nam Nam khẽ gõ lên đầu Quý Bắc Thần, “Ăn đậu hủ đủ rồi thì đứng lên cho bổn tiểu thư, chẳng lẽ cậu không biết mình còn là người bệnh sao?”
Cố Nam Nam tham gia cùng bọn họ.
Sóng mắt Lâm Khả Nhi di chuyển, nhanh chóng khóa nó lại, rồi vặn lỗ tai hắn kéo lên.
Cố Nam Nam nhấp môi cười.
Thanh lịch tự phụ, tuấn dật soái khí đâu?
Ôn lương hiền thục, cao lãnh mỹ diễm đâu?
Này!
Tiết tháo của hai người đâu cả rồi?
Tiếng cười của ba người vang vọng khắp vườn hoa.
Có vẻ như đang cùng nhau trở về quãng thời gian vườn trường đã mất từ lâu, bây giờ, là đang thực tập với nhau.
Trường học cũng rất ít đi.
Cộng với những biến cố xảy ra, làm cho thời gian mà cả ba người gặp nhau và bên nhau thoải mái tận hưởng cuộc sống tốt đẹp gần như đã trở thành một điều xa xỉ.
Sau khi thoải mái, là im lặng vô tận.
Tất cả mọi người đều muốn tâm sự.
“Thần mà ở đâu, nhất định là mình đi không được, điều này không cần nói cũng biết, nam nữ khác nhau, mặc dù mình chưa bao giờ xem cậu ta là đàn ông.”
Lúc nói chuyện này đồng thời còn không quên đả kích Quý Bắc Thần.
Lâm Khả Nhi thật sự không nhịn được nữa ôm bụng cười ra tiếng, “Nam Nam, nói đến đây mình mới nhớ, lúc chúng mình học năm nhất, một lần Halloween còn cho Quý Bắc Thần hóa trang thành con gái, có thể nói là kinh diễm bốn tòa nha. Thậm chí còn có nam sinh lén đến tìm mình muốn xin số điện thoại cậu ta. Ai da, cười chết mình.”
Nói đến đây, bầu không khí u ám đã không bùng cháy trở lại.
Quý Bắc Thần bị trở thành đối tượng khai đao, bộ mặt cay đắng và oan khuất không còn chỗ nào để đi.
Chỉ có thể ủy khuất kêu gào, “Này! Hai tên gia hỏa các cậu, tiểu ca ca của mình chính là đàn ông đích thực đó nha, có tin bây giờ tiểu ca ca của mình xử hai cậu theo pháp luật ngay tại đây luôn không.”
“Ha ha, làm đi, làm đi, tới tới tới, không làm gì chúng mình thì cậu không phải đàn ông.” Lâm Khả Nhi tiếp tục thêm mắm thêm muối, cô không lo lắng Quý Bắc Thần sẽ động thủ.
Trước đừng nói cô, chính là Nam Nam, hắn cũng không có gì cả.
Buông thì luyến tiếc, nắm trong lòng bàn tay lại sợ tan chảy.
Đừng tưởng rằng hắn giả vờ tỏ vẻ không sao thì coi như cô thật sự không biết gì.
Lâm Khả Nhi ngày thường không thích nói chuyện nhưng lúc này lại nói nhiều như thế, mà một gia hỏa ngày thường không sợ thiên hạ hỗn loạn, bây giờ lại nhấp môi ngậm miệng không nói.
“Nam Nam, cậu không tỏ thái độ gì sao?”
“Tỏ cái gì?”
Quý Bắc Thần như Mao Toại tự đề cử mình, “Chính là mình đi đâu để cư trú chuyện này đó!”
Lâm Khả Nhi: “…… Cậu đúng là không biết xấu hổ.”
Nam Nam: “Cậu nghĩ cũng thật nhiều.”
Phá phách đủ rồi, Lâm Khả Nhi ngồi xuống, “Nam Nam, nếu cậu đồng ý sống ở chỗ mình, cũng có thể. Có điều, mình nghĩ anh ta sẽ không để cậu ở lại dễ dàng như vậy đâu.”
Về điều này, Cố Nam Nam cũng không phải không rõ.
Chẳng qua bây giờ cô thật sự không muốn quay lại ngôi nhà đó dù chỉ một chút.
Nhưng nếu không quay về, sẽ mang đến nhiều rắc rối cho gia đình, tình hình hiện giờ của ba thật vất vả mới có khí sắc, bệnh tình của chị gái cũng đang được theo dõi, một khi cô tùy hứng bỏ đi, Mặc Lệ Tước giận chó đánh mèo, vậy thì Cố gia sẽ thật sự xong đời.
Suy nghĩ về điều này.
Cô quyết định.
“Thôi, mình vẫn sẽ đi!”
Có lẽ với tương lai của chính mình, cô sẽ lựa chọn gia đình.
Quyết định này đã rõ ràng ngay từ đầu, dù cho trong lòng cô bây giờ vì xảy ra sự việc bất ngờ mà xuất hiện lệch lạc, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn đến định hướng chung, mục tiêu của cô sẽ không thay đổi.
Hồi sinh Cố gia.
Chỉ cần có thể lợi dụng người khác, ngay cả khi là Mặc Tuyết đáng ghét nhất, cô cũng có thể lấy cô ta ra làm bàn đạp, cất cánh bay lên không trung.
Cuối cùng tâm trạng cô cũng bình tĩnh rất nhiều.
Quý Bắc Thần cũng im lặng, chỉ đứng sau lưng Cố Nam Nam vuốt đầu cô, ánh mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, “Nam, cậu thật sự quyết định rồi sao. Nếu cậu muốn, mình cũng có thể nuôi cậu và chăm sóc gia đình cậu!”
Hắn thật sự sẵn sàng, một vạn cái sẵn sàng.
Tuy nhiên mỗi lần những câu nói này tới chỗ Cố Nam Nam đều sẽ biến thành trò đùa của cô.
“Thần, cậu lại nói đùa.”
Hãy xem đi, đơn giản lại bị trở thành trò đùa.
Trong ánh mắt Quý Bắc Thần thật sự rất đau đớn, lời hắn nói với cô chưa bao giờ là một trò đùa cả.
Mỗi một câu đều là lời phát ra từ tận đáy lòng.
Nhưng mà, cô lại không bao giờ tin.
Cố Nam Nam trong khoảng thời gian ba người nói chuyện, đã một mình tự hỏi rất nhiều.
Nếu trốn không thoát, cũng chỉ có thể đối mặt.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi ô tô.
Chỉ một lát sau, dáng người cao lớn của Mặc Lệ Tước cũng từ bên ngoài bước vào.
Lâm Khả Nhi đứng dậy, trong mắt đầy giận dữ, hận không thể đuổi người.
Còn Quý Bắc Thần thì nhìn chòng chọc vào hắn bằng cặp mắt lạnh lẽo và sắc bén.
Ngồi ở giữa hai người là Cố Nam Nam, bởi vì bị sốt, nên sắc mặt còn tương đối tái nhợt.
Mặc Lệ Tước bước đến, đi đến trước mặt Cố Nam Nam, vươn tay, “Tôi đến đón em về nhà.”
Quý Bắc Thần tiến lên trước Cố Nam Nam một bước, đứng trước mặt cô, “Mặc Lệ Tước, anh còn muốn tổn thương Nam tới khi nào?”
Nhiều lần khiến cô phải chịu tổn thương, Quý Bắc Thần đã không thể nhìn được nữa.
Tay Mặc Lệ Tước tạm dừng giữa không trung khoảng hai ba giây, sau đó từ từ rụt trở về.
“Quý tổng, đây là chuyện gia đình tôi, dường như nó không liên quan gì đến một người ngoài như anh.”
“Tổng giám đốc?” Lâm Khả Nhi nghi ngờ nhìn Quý Bắc Thần.
Nếu cô không nghe lầm mà nói, vừa rồi Mặc Lệ Tước đã gọi Quý Bắc Thần là Quý tổng ——
Như thế, hắn……
Lâm Khả Nhi hơi hoảng loạn, “Nam Nam, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Nhìn bộ dạng của Nam Nam, hẳn là đã sớm biết thân phận của Quý Bắc Thần, nói như thế, cũng chỉ có cô vẫn không hay biết gì thôi sao?
Cố Nam Nam đứng dậy, “Chuyện này một chốc một lát cậu cũng không thể hiểu được, hôm nào hẹn cậu nói tỉ mỉ, hoặc cậu cũng có thể trực tiếp hỏi Thần, chân nhân đang ở bên cạnh cậu đấy.”
Lâm Khả Nhi: “……”
Quý Bắc Thần: “……”
Cùng hổ cái này ở bên nhau, sẽ bị đánh chết.
Hắn mới không làm, hoàn toàn không làm.
………………
Dọc theo đường đi, cả xe đều im lặng, không nói bất cứ một lời nào.
Cứ im lặng như vậy mãi cho đến cửa nhà.
Xe vừa dừng lại, Cố Nam Nam đã xuống xe đi vào.
Trực tiếp làm lơ sự tồn tại của Mặc Lệ Tước.
Xem ra, cơn giận còn chưa biến mất.
Có điều, lo lắng trong lòng hắn cũng đã giảm đi vài phần.
Người trở về, là tốt rồi.
Cố Nam Nam đi lên lầu, thậm chí đến tắm cũng chưa tắm trực tiếp trèo thẳng lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Bây giờ trong lòng cô đang đè ép quá nhiều lửa giận, không có nơi để phát tiết.
Kẽo kẹt ——
Cửa mở, Cố Nam Nam không phải không nghe được tiếng mở cửa, nhưng cô lại giả vờ như không nghe thấy.
Tiếp tục nằm trên giường giả chết.
Mặc Lệ Tước đi đến cạnh giường, ngồi xuống, vươn tay muốn kéo chăn, tay đặt ở không trung, lại từ từ thu trở về.
“Chúng ta nói chuyện đi!”
Cố Nam Nam vẫn giả chết.
Nói chuyện?
Nói chuyện em gái của hắn?
Bây giờ mới biết đến nói chuyện, vậy mẹ nó sớm giờ đã đi đâu?
Đừng tưởng rằng như vậy thì cô sẽ lựa chọn tha thứ, tưởng bở!
“Nam Nam!”
Dường như là lần đầu tiên hắn kêu tên Cố Nam Nam.
Giọng điệu vẫn còn dịu dàng, ít nhất cũng không có những nghẹt thở giết người đó.
Mỗi lần hắn nhìn cô đều như thể là cô nợ hắn.
Hắn nhịn không được vươn tay kéo nhẹ chăn, “Tôi nghĩ chúng ta rất cần phải nói chuyện.”
Cố Nam Nam dùng sức kéo chăn trở về, tiếp tục không quan tâm đến hắn.
Thấy cô không quan tâm đến, Mặc Lệ Tước chỉ đơn giản kéo chăn lên rồi nằm xuống.
Cố Nam Nam lập tức mở chăn ra, nhảy xuống khỏi giường từ phía bên kia, nhìn hắn bằng vẻ mặt không vui, “Mặc Lệ Tước, anh bị điên rồi à! Bây giờ tôi cũng đã trở lại, anh còn muốn thế nào?”
“Chúng ta nói chuyện!” Hắn ôn tồn.
Có chút không giống với hắn của bình thường.
“Nói chuyện?” Cố Nam Nam cười khẩy, “Mặc đại kẻ lừa đảo, anh cảm thấy chúng ta còn lời gì để nói?”
Hắn vươn tay kéo cô trở lại trên giường, ôm lấy cô thật chặt, “Tôi nghĩ giữa chúng ta có rất nhiều chuyện muốn nói.”
Cố Nam Nam căm giận trừng mắt lại, “Mặc Lệ Tước, tôi là người bệnh.”
Cô tự dùng lời nói để lý giải rằng hắn không thể nhìn thấy thứ ánh sáng này.
“Tôi biết, tôi không đói khát đến mức phải xuống tay với người bệnh, có điều, nếu em muốn, tôi cũng không ngại.”
“Tôi quan tâm, tôi một trăm vạn cái quan tâm”
Cố Nam Nam trực tiếp từ chối.
Đừng xảy ra bất cứ điều gì với hắn ta, ngay cả khi nhìn gương mặt này của hắn thì cô đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu là chán ghét.
Mặc Lệ Tước không ngốc, hắn cũng không phải không nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô, chỉ là vờ như không nhìn thấy mà thôi.
“Nếu không muốn tôi động vào em, tốt nhất hãy nói chuyện.”
“Anh đe dọa tôi sao?”
“Em nghĩ sao thì là vậy.” Từ ban đầu hắn đã không có ý định phủ nhận.
Cố Nam Nam đặt hai tay ở trước ngực, không ngừng gật đầu, “Được, nếu Mặc đại tổng muốn giải thích như thế, tôi cũng không ngại lắng nghe.”
“Về Mặc Tuyết……”
“Dừng, dừng! Dừng lại!”
Vừa nói ra, đã bị Cố Nam Nam chặn đứng, “Nói cái khác có thể, nếu anh muốn nói về cô ta, vậy thì cuộc trò chuyện của chúng ta đến đây kết thúc.”
“Nam Nam!”
“Còn nữa, tôi cần phải tuyên bố một điều, giữa chúng ta chỉ là kết hôn theo hợp đồng, từ ban đầu đã không quen biết nhau, không thân thiết đến trình độ anh có thể gọi nhũ danh của tôi, yêu cầu Mặc đại tổng gọi tôi là Cố tổng hoặc là Cố tiểu thư, tôi nghĩ tôi sẽ rất vui mừng.”
“Nhưng tôi không vui mừng.”
“Có liên quan gì tôi không?”
Hắn ôm cô, cô cũng không vùng vẫy.
Hắn nói, “Nam Nam, chúng ta nói chuyện!”
Lại nữa!
Sắc mặt Cố Nam Nam có chút khó coi, “Không phải bây giờ chúng ta đang nói chuyện sao?”
Nếu không nói chuyện, cô hà tất phải ở đây vô nghĩa với hắn.
“Thật ra em gái tôi……”
“Dừng lại, dừng lại.”
Cô chỉ không muốn nghe lời này.
Từ trong lời nói muốn nói lại thôi của hắn, cô cũng đã nhìn ra.
Nhất định đêm nay muốn nói chuyện này đúng không?
“Mặc Lệ Tước, đêm nay tôi sẽ dùng lời nói làm rõ với anh, muốn tôi tha thứ cho cô ta, hoàn toàn không thể! Anh sẽ chết với trái tim này!”
Editor: Củ Lạc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook